Mười Lăm Phút Bất Tận

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

9 143

Toàn Văn - Vòng Lặp Thứ Bảy

Vòng Lặp Thứ Bảy

"Hây da," Haruka thốt lên khi đứng dậy, với tay lấy chiếc túi xách, rồi một lần nữa lôi chiếc điện thoại ra.

"Tôi muốn tìm thêm chút thông tin. Để tôi xem một mình được không?"

"Tất nhiên rồi ạ."

Dữ liệu trong điện thoại về cơ bản là không gian riêng tư. Dù người quản lý nó là phiên bản tương lai thì đó vẫn là Haruka, và tôi không nên xâm phạm vào bí mật của chị.

"Cảm ơn cậu. Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu."

"Vâng."

Tôi thở dài nhìn Haruka bắt đầu thao tác trên điện thoại với những ngón tay thoăn thoắt quen thuộc. Có chút thời gian rảnh rỗi, nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì. Làm gì để giết thời gian đây...

A.

Sự tập trung của tôi dồn về phía tay chị.

Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ về lý do tại sao chiếc điện thoại này lại xuất hiện ở đây. Vì yếu tố "túi xách của Haruka" quá nổi bật nên tôi đã bỏ quên bối cảnh đằng sau nó. Giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này thật kỳ lạ. Căn phòng này hoàn toàn không thay đổi so với trước khi Time Leap bắt đầu. Tức là tôi đã đinh ninh rằng nó không chịu ảnh hưởng của thời gian. Hơn nữa, cửa chính và cửa sổ—những lối thông ra thế giới bên ngoài—đều đã bị phong tỏa triệt để.

Nghĩa là, chiếc túi này không thể tồn tại ở đây được. Về mặt vật lý là bất khả thi. Việc cặp sách của tôi biến mất cũng khó hiểu y như vậy. Hiện tượng xảy ra trái ngược nhau, nhưng nguyên nhân gốc rễ lại nằm cùng một chỗ. Làm thế nào mà những chiếc túi này lại di chuyển được?

Rốt cuộc sự bất thường này đã bắt đầu từ khi nào?

Trước khi Time Leap xảy ra, Shiranui Haruka đã nhảy lầu. Tức là có khả năng chúng tôi đã nhìn thấy dòng thời gian của tám năm sau ngay từ trước khi vòng lặp đầu tiên bắt đầu. Nếu vậy, việc cặp sách biến mất và chiếc túi xuất hiện cùng lúc, trong cùng một khoảng thời gian, là cách giải thích hợp lý hơn cả.

Những luồng suy nghĩ phức tạp đan xen vào nhau khiến não bộ tôi nóng lên hầm hập. Tôi cảm giác chỉ còn một chút nữa thôi. Những điểm sáng rải rác như sao trời sắp sửa xếp thành một đường thẳng. Nhưng vẫn thiếu một nước đi nữa. Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi...!!

"Hít sâu vào."

"Phù!?"

Tôi hít lấy hít để, cố gắng lấy lại nhịp thở đã bị ngưng trệ từ lúc nào không hay. Lượng oxy mới tràn vào phổi giúp suy nghĩ trở nên minh mẫn và tầm nhìn cũng sáng rõ hơn.

"Tôi nói cái này hơi kỳ, nhưng cách cậu chìm đắm vào suy nghĩ khiến người ta phát sợ đấy."

"Em xin lỗi, nhưng mà..."

"Nhìn mặt là biết rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi đúng không?"

"...Chị tinh thật đấy."

"Nó viết lù lù trên tai phải cậu kìa."

"Chứ không phải trên trán ạ?"

Có vẻ tôi lại thể hiện ý chí ở một vị trí khá đặc biệt. Chắc sau này phải đeo khuyên tai (ear cuff) mỗi khi nói chuyện với Haruka mất thôi.

"Tôi cũng vừa tìm được một thông tin, cậu muốn thế nào? Cứ tiếp tục suy nghĩ nhé?"

"Không... em muốn nghe từ chị trước."

"Được thôi."

Tôi có cảm giác mình sắp chạm tay vào chân tướng sự việc. Nhưng đúng là nước đi cuối cùng đó vẫn còn mờ nhạt. Cảm giác giống như khi đối mặt với một câu hỏi lịch sử hóc búa, não bộ cứ ong ong mà mãi không bật ra được đáp án vậy. Cứ tưởng sắp nghĩ ra, mà thực chất lại chưa nghĩ ra gì cả.

"Thứ tôi tìm thấy là di thư của tôi."

"!?"

Haruka thốt ra một điều nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường một cách nhẹ bẫng.

"Tôi cũng chỉ mới biết là nó có ở đây thôi chứ chưa đọc."

"Nhưng cái đó..."

"Đúng, có thể nó sẽ dẫn trực tiếp đến nguyên nhân."

Những dòng chữ để lại cho ai đó. Không có gì lạ nếu trong đó vạch ra con đường dẫn đến cái chết.

"Viết di thư trên điện thoại à. Chắc là lười viết tay hả chị?"

"Hoặc là đang vội."

Cả hai đều có lý.

Chị không phải kiểu người coi trọng truyền thống hay sự hoa mỹ, và chị sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để đảm bảo đúng tiến độ do mình đặt ra. Một người như vậy thì chuyện này hoàn toàn dễ hiểu.

"Nào, tụi mình cùng đọc nhé."

"Chị ổn chứ ạ?"

"Tôi cũng là con người mà, sao mà không bị tổn thương chút nào được."

Nhưng mà, khóe môi chị lại nhếch lên đầy thích thú khi nói tiếp.

"Mồi ngon treo ngay trước mắt thế này, không đớp mới là lạ đấy?"

"...Đúng là chị rồi."

Ham muốn tri thức. Thứ duy nhất định nghĩa nên chị, và cũng là bản chất cốt lõi của chị. Nó nuốt chửng cả nỗi sợ hãi lẫn sự thiếu hiểu biết. Chỉ đơn giản vậy thôi.

 

 

Người đang đọc những dòng này là ai?

Gia đình à? Hay là đội phân tích đến tìm kiếm di vật? Mà thôi, ít nhất thì chắc chắn không phải là tôi. Việc đọc lại là bất khả thi về mặt vật lý. Sau khi tôi chết, những dòng này mới lọt vào mắt ai đó.

Nói trước nhé, đây chỉ là sự thỏa mãn cá nhân. Đừng đọc, đừng ghi lại. Những kẻ bới lông tìm vết xác chết với ý định cao cả khi đụng vào di vật của tôi, xin hãy về cho.

Chà, tôi đã biến mất khỏi vũ đài lịch sử.

Thiên tài khoa học Shiranui Haruka đột nhiên mất tích. Hình ảnh giới truyền thông chạy đôn chạy đáo tìm kiếm thật nực cười, à mà cũng không hẳn, nhưng ít ra cũng giúp giết thời gian. Lý do biến mất rất đơn giản. Tôi không cần phải nghiên cứu nữa. Chỉ là lý do để tôi - Haruka - được là chính mình đã không còn nữa.

Chính tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Sự tồn tại của tôi dường như gắn liền với " " mật thiết hơn tôi tưởng.

" " đã ở đó từ lúc nào không hay. Lần đầu tiên tôi nhận ra sự hiện diện đó chắc là khi tôi vừa mới nhận thức về thế giới xung quanh. Có lúc xa cách, nhưng nó vẫn luôn hiện hữu bên cạnh tôi. A, chắc là vì thế. Chỉ đến khi mất đi " ", tôi mới lần đầu tiên...

Thế nên tôi đã ngừng nghiên cứu. Tôi không có ý định để lại những di vật như các người mong đợi đâu.

Thế nên tôi chết.

Cho tôi đính chính lại chút nhé.

Đừng đọc, đừng ghi lại. Nhưng nếu có kẻ bới xác nào đọc đến tận đây, thì hãy suy nghĩ đi. Tại sao tôi lại chọn phòng câu lạc bộ này? Tại sao tôi lại ngừng nghiên cứu? Tại sao tôi lại tìm đến cái chết?

Về danh tính của " ", tôi không biết liệu các người có suy nghĩ và tìm ra được không. Thực tế thì thế giới này đã lãng quên nó rồi. Người bình thường sẽ không nhận ra, nếu không phải là tôi thì thậm chí còn chẳng thể biết đến sự tồn tại của nó. Nhưng, nhưng mà...

Các người chỉ biết hưởng thụ thành quả nghiên cứu của tôi thôi sao.

Ít nhất thì vào phút cuối cùng, hãy làm cho tôi thỏa mãn đi chứ.

Hãy hiểu cho tôi, và hãy suy nghĩ đi. Đó là ước nguyện nhỏ nhoi duy nhất của tôi.

Vậy nhé.

 

 

"..."

"Hết rồi."

Hình ảnh hiện lên trong đầu tôi.

Chị đã viết những dòng này với vẻ mặt như thế nào? Chắc hẳn là chị đau đớn lắm, chắc chắn là vậy. Vì thế nên chị mới ghi chép lại. Khi đối mặt với những điều không thể lý giải, chị luôn ghi chép. Chị đã để lại sự trống rỗng không thể kìm nén dưới dạng văn bản.

Đây không phải là di thư. Đây là bản ghi chép nghiên cứu cuối cùng của chị.

"Cậu trợ lý, ngẩng mặt lên đi."

Giọng nói dịu dàng cất lên, vang vọng trong tâm trí tôi khi tôi đang cúi gằm mặt. Ở thế giới tương lai không có Time Leap, liệu chị có đi đến cùng một kết cục như vậy không? Ôm lấy nỗi đau một mình, thu mình lại, và chọn cái chết?

"...Vâng."

Tôi dùng sự quyết tâm để đè nén cảm xúc. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Suy nghĩ đi.

Những dòng ghi chú chị để lại, không dành cho ai khác mà chỉ để nghiên cứu chính bản thân mình, giờ đây đã trở thành manh mối cho chúng tôi ngay lúc này.

"Nhờ cái này mà em đã hiểu tại sao điện thoại lại ở đây."

"Tại sao tôi lại chọn phòng câu lạc bộ này, đúng không?"

Rõ ràng đây không phải là hiện tượng bất thường.

Là chính chị đã chọn và đặt nó ở đây. Việc không có những đồ vật thừa thãi cũng hợp lý nếu xét đến việc chiếc túi này vốn không được dùng cho mục đích sử dụng thông thường.

"Nhưng tại sao nó lại ở đây? Bên trong phòng câu lạc bộ không hề thay đổi chút nào so với trước kia mà."

"Đó là... a, ra là vậy!"

Hoàn toàn không thay đổi. Haruka đã nói như vậy.

"Chị ơi, phòng câu lạc bộ hoàn toàn không thay đổi đúng không?"

"Ừ, không lệch một ly. Sao thế?"

Chị ngơ ngác hỏi lại.

Chính vì điều đó là hiển nhiên với Haruka nên chị mới không nhận ra. "Không lệch một ly" là điều mà người bình thường không thể tri giác được. Nhưng chị thì khác. Dù là phong cảnh nào, dù là vật nhỏ nhặt đến đâu, chị cũng đều ghi nhớ. Chính vì thế nên tôi đã không nghĩ đến khả năng đó. Vì phong cảnh giống hệt trước khi Time Leap bắt đầu, nên tôi đinh ninh rằng phòng học không bị thay đổi. Do đó tôi mới suy luận theo hướng chiếc cặp bị biến mất và xuất hiện.

Thực tế thì khác. Không phải là chuyện cái túi, mà là chính bản thân căn phòng này khác với nơi ban đầu. Đây là phòng câu lạc bộ của tám năm sau, được phục dựng lại gần như hoàn hảo giống với tám năm trước. Và tôi chỉ biết duy nhất một người người có thể làm được điều đó.

"...Ra là vậy."

Hình bóng đang rơi xuống kia dường như đang than khóc: "Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra rồi sao."

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!