Mười Lăm Phút Bất Tận

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

9 143

Toàn Văn - Còn... Năm Nữa Đến Ngày Gặp Lại

Còn... Năm Nữa Đến Ngày Gặp Lại

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ. Chắc tôi chẳng thể nhớ nổi, mà âu cũng chẳng quan trọng nữa; điều duy nhất chắc chắn còn đọng lại trong ký ức là ngày hôm đó, hoàng hôn cũng đẹp rực rỡ như thế này.

 

 

Tôi nghĩ mình đã có một tuổi thơ trọn vẹn. Ngôi làng nơi tôi sinh ra và lớn lên chỉ là một tập hợp dân cư nhỏ bé, nơi người lớn và trẻ con đều nhẵn mặt nhau. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy điều đó là bất tiện; ngược lại, tôi đã sống những ngày tháng rất vui vẻ. Tôi có bạn bè... và có một người, tôi có thể gọi là bạn thân.

Tôi đang đứng giữa dòng ký ức. Ở phía bên kia tầm mắt, tôi nhìn thấy một phiên bản nhỏ bé của chính mình đang vụng về nấp sau bóng râm.

"Chị tìm thấy em rồi nhé."

"Oa! Sao hay vậy!?"

"Lưng hở ra hết cả rồi kìa. Lần sau chịu khó động não hơn chút nhé."

Vóc dáng nhỏ nhắn đúng chất trẻ con, giọng nói còn ngọng nghịu đớt đát. Thế nhưng, cách nói chuyện mạch lạc và logic của cô bé lại tạo nên một ấn tượng đầy mâu thuẫn. Cô bé ấy là bạn thanh mai trúc mã, là bạn thân của tôi... ủa, tên gì nhỉ? Tôi không thể nhớ nổi.

"Quả nhiên chị Haruka giỏi thật đấy."

"Đương nhiên rồi. Chị lớn hơn em tận một tuổi cơ mà."

Phải rồi, là Haruka. Tại sao tôi lại có thể quên được nhỉ?

Shiranui Haruka. Đó chính là tên người bạn thân nhất của tôi.

Haruka lúc nào cũng đọc sách. Kể từ khi bắt đầu nhận thức về thế giới xung quanh, tôi đã thấy chị ấy luôn giam mình trong thư phòng của bố mẹ. Có lẽ vì lo lắng cho Haruka nên người lớn đã bảo tôi hãy chơi cùng chị ấy. Đó là khởi đầu cho cuộc gặp gỡ của chúng tôi. Chị ấy ở đó, như thể đang bị chôn vùi giữa những chồng sách cao ngất.

"Hân hạnh làm quen! Chị... Haruka hả?"

"...Ai vậy?"

Ấn tượng đầu tiên của tôi là chị ấy giống hệt một con búp bê. Mái tóc đen dài tuyệt đẹp được chăm sóc kỹ lưỡng. Dù chẳng bao giờ bước chân ra khỏi nhà, chị ấy vẫn mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, điều đó khiến tôi thấy thật kỳ lạ. Phải rồi, tôi đã từng hỏi chị ấy về chuyện đó một lần.

"Sao lúc nào chị Haruka cũng mặc mỗi bộ đó thế?"

"Hửm? Chắc tại chị lười chọn đồ quá."

"Hả."

Hóa ra chỉ là do chị ấy tiện tay với lấy bộ quần áo nào ở gần nhất mà thôi. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ chị ấy là một đứa trẻ kỳ quặc. Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy, những khi tình cờ gặp nhau trong làng, chị ấy thường mặc đồ khác, nhưng cứ hễ là những buổi hẹn đi chơi có kế hoạch trước với tôi, chị ấy nhất định sẽ mặc chiếc váy trắng đó.

Cảnh vật thay đổi.

Mặt trời đã lặn hẳn, trong bóng tối trải dài, một cậu bé đang khóc.

"Đâu rồi... đây là đâu?"

Hình như hôm đó chúng tôi cũng chơi trốn tìm như mọi khi. Vì lần nào cũng bị chị Haruka tìm thấy nên tôi đã quyết tâm tìm một chỗ khó thấy hơn, khó tìm hơn, để rồi kết cục là bị lạc đường. Tôi ngồi thụp xuống, những tiếng lầm bầm gần như tiếng hét tan biến vào màn đêm. Không khí oi bức đặc trưng của mùa hạ trườn bò trên da thịt, mồ hôi rịn ra kéo theo cả sự tỉnh táo trôi đi mất.

Tôi nhớ ra rồi. Đây chính là lý do tôi ghét mùa hè. Mỗi khi cảm nhận được cái nóng ẩm thấp này, bản năng tôi lại run rẩy trước khung cảnh ấy. Tôi luôn muốn trốn trong những căn phòng mát lạnh, có điều hòa chạy vo ve. Tôi đã rất sợ hãi. Sợ nỗi cô đơn bao la không lối thoát. Sợ khung cảnh mãi chẳng chịu đổi thay. Thiên nhiên bao bọc lấy tôi một cách tàn nhẫn.

Chính vào lúc đó. Từ phía sau lưng, tiếng bước chân rẽ cỏ vang lên.

"...Tìm thấy em rồi!"

"Chị... Haruka?"

Đừng nói đến chuyện lội xuống sông chơi đùa, ngay cả những ngày mưa chị ấy còn chẳng buồn mặc bộ váy đó bước ra ngoài. Haruka ghét việc chiếc váy trắng bị bẩn đến mức đó. Vậy mà giờ đây, khắp người lấm lem bùn đất, chị ấy đã dùng đôi chân tay bé nhỏ non nớt kia cố gắng hết sức để đến được chỗ tôi.

"Về thôi. Mọi người đang lo đấy."

"Nhưng mà, em không biết đường về."

"Không sao. Chị nhớ mà."

Chị ấy đã lần theo dấu vết một con đường mà chính mình cũng không biết rõ và tìm được đến đây. Rồi chị ấy cất lời dịu dàng an ủi.

Haruka bước đi phăm phăm, không chút do dự giữa những hàng cây rậm rạp. Tấm lưng vốn dĩ chỉ nhỏ hơn tôi một chút, giờ đây trông to lớn và vững chãi hơn bất cứ ai. Bàn tay phải đang nắm chặt lấy tay tôi truyền đến một hơi ấm dịu dàng, thắp sáng cả tâm hồn.

"Chị Haruka này."

"Hửm?"

"...Cảm ơn chị."

Nghe thấy thế, Haruka khẽ siết chặt tay tôi hơn một chút.

"Đương nhiên rồi. Dù bao nhiêu lần đi chăng nữa, dù em có đi đến đâu, chị cũng sẽ tìm thấy em."

Vừa buông tay vừa xoay người lại, chị nở một nụ cười. Giữa màn đêm dày đặc, gương mặt ấy trông còn rạng rỡ hơn cả bầu trời xanh thẳm ngày hè.

"Đừng hòng nghĩ đến chuyện em có thể được ở một mình nhé."

Nhìn theo bóng lưng của hai đứa trẻ đang dần đi xa, cuối cùng tôi cũng đã hiểu rằng lúc nãy, khi nhận ra khả năng có thể bị chết đói vì không thể ra khỏi phòng học, sự dao động dữ dội của chị không phải vì lo cho mạng sống của bản thân. Dựa trên lượng calo tích trữ và khẩu phần ăn, chị đã tính toán được rằng mình sẽ là người chết trước, và rồi chị hình dung ra viễn cảnh tôi phải ở lại một mình trong thế giới tĩnh lặng đó.

Có lẽ chị mặc chiếc váy trắng ấy là để không quên đi lời hứa thuở thiếu thời.

 

 

Rồi năm tháng trôi qua.

Cha mẹ Haruka nhận ra tài năng thiên bẩm của chị và đưa chị lên thành phố. Kể từ khi quyết định đó được đưa ra, chị chưa từng gặp mặt tôi thêm một lần nào nữa. Haruka rất thông minh, nên chắc chị làm vậy để tôi không phải đau khổ kéo dài. Chị muốn chấm dứt tình bạn, muốn chúng tôi chia tay nhau như những người dưng nước lã. Nếu là tôi của bây giờ, có lẽ tôi đã hiểu được sự thâm sâu ấy.

"..."

Nhưng cậu bé ngày ấy, cứ mãi tự hỏi "Tại sao? Tại sao?", khóc một mình trong phòng ngủ ngập tràn sự tĩnh lặng, làm sao có thể hiểu được điều đó. Lòng tốt của thiếu nữ đã đi sai hướng, nhưng rốt cuộc cũng đạt được mục đích. Bởi vì tôi đã thực sự quên đi biến cố này.

Tôi khóa chặt trái tim mình.

Tôi cất giấu cả những ký ức vào ngăn tủ sâu kín nhất.

Tôi giả vờ quên đi cậu bé đang khóc lóc nơi đáy sâu tâm hồn, nơi mà tôi chẳng thể nhớ lại...

Tôi giả vờ quên đi chính cái tên Kurimizu Kaoru của mình.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!