Mười Lăm Phút Bất Tận

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

9 143

Toàn Văn - Vòng Lặp Thứ Tư

Vòng Lặp Thứ Tư

"Váy liền thân màu trắng. Mái tóc không được chăm sóc. Không mang giày dép gì cả."

"Túi xách hay hành lý thì sao?"

"Không có ạ."

Tôi tuôn ra một tràng thông tin trước khi ký ức kịp phai màu. Dù trong chớp mắt không thể so sánh chi tiết về sự thay đổi vóc dáng hay chiều cao so với chị hiện tại, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể nhận diện được những đặc điểm nổi bật trên trang phục của người đó.

"Khá lắm. Lần nào tôi cũng phải kinh ngạc trước thị lực và khả năng quan sát của cậu đấy."

"Cũng vô nghĩa thôi vì em có nhớ được đâu."

"Thì làm ổ cứng gắn ngoài cũng tốt mà."

Đời này tôi chưa gặp ai so sánh người khác có tính năng tốt hơn cả thiết bị ngoại vi.

"Tóc không được chăm sóc... à."

Haruka chống khuỷu tay lên bàn, vẻ mặt đầy suy tư như chưa thực sự thỏa mãn với thông tin đó.

"Chị nghĩ ra gì sao?"

"Tôi luôn chỉnh trang tóc tai mỗi khi xuất hiện trước người khác."

Dù công việc thí nghiệm có bận rộn đến đâu, Haruka vẫn luôn xuất hiện với vẻ ngoài chỉn chu nhất. "Ấn tượng của người khác càng tốt thì càng có lợi", đó là châm ngôn sống của chị.

"Nghĩa là Haruka đó không còn xuất hiện trước mọi người nữa?"

"Có thể hiểu là vậy, nhưng cậu có thấy khả thi không?"

"Hừm..."

Tóm lại là người đó sống ẩn dật, không ai nhìn thấy. Không ra khỏi nhà, đồng nghĩa với việc không còn xuất hiện trên truyền thông, và có lẽ cũng đã ngừng luôn cả việc thí nghiệm. Nếu xét theo hướng đó...

"Em nghĩ là không."

"Đúng thế. Tước đoạt quyền công bố phát minh cũng đồng nghĩa với việc tước đoạt cốt lõi sự sống của tôi."

Niềm khao khát nghiên cứu và sứ mệnh truyền tải tri thức đến nhân loại. Nếu mất đi những thứ đó...

"Hay là ngược lại ạ?"

"Ngược lại là sao?"

"Vì bị tước mất cốt lõi sự sống nên mới không thể làm gì được nữa."

Không phải vì không thể nghiên cứu nên mới vứt bỏ danh tính, mà là vì mất đi yếu tố định hình bản thân nên mới không thể tiếp tục nghiên cứu, và từ đó không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mọi người.

"Nếu vậy thì lý do tự sát cũng trở nên hợp lý nhỉ."

"Nhưng trên đời này còn có thứ gì quan trọng với chị hơn cả việc nghiên cứu sao?"

"Nếu nói về thứ tự ưu tiên thì ngoài một thứ duy nhất ra, không còn gì khác."

"Đó là..."

Câu hỏi "là gì vậy" vừa định thốt ra đã bị tôi nuốt ngược vào trong. Chị đang làm một vẻ mặt cực kỳ kinh khủng, giống hệt đứa trẻ nhìn thấy ớt chuông trong bữa ăn—một biểu cảm quy tụ toàn bộ sự chán ghét trên đời.

"Em xin lỗi."

"Quyết định sáng suốt đấy."

Cảm giác như nếu dấn sâu thêm bước nữa thì tôi sẽ mất mạng, nên tốt nhất cứ coi như mình không biết gì. Dù sao thì chúng tôi cũng đã thu thập được kha khá thông tin quan trọng.

"Để em tổng hợp lại một chút nhé?"

"Được thôi. Biết đâu lại tìm ra được gì đó."

Tôi đứng trước bảng trắng, bắt chước dáng vẻ của Haruka.

 

Mục 1: Phòng Câu lạc bộ Nghiên cứu Khoa học

Cả cửa chính và cửa sổ đều không thể đóng mở, tạo thành một trạng thái phòng kín hoàn toàn. Không hiểu sao nhiệt độ trong phòng luôn được giữ ở mức ổn định.

Mục 2: Time Leap (Nhảy vọt thời gian)

Xảy ra cứ mỗi mười lăm phút một lần, hiện tại trùng khớp hoàn toàn với mười lăm phút theo đồng hồ sinh học của chị, không có sự sai lệch. Mọi sự kiện diễn ra trước khi Time Leap xảy ra đều bị xóa bỏ, bao gồm cả các tác động lên cơ thể vật lý. Tuy nhiên, ký ức và tư duy là ngoại lệ. Nguyên lý hoạt động chưa rõ.

Mục 3: Tương lai

Cả hai chúng tôi đều không biết mặt những thành viên câu lạc bộ điền kinh đang chạy ngoài sân trường. Điều này cho thấy khả năng cao thế giới bên ngoài là một thế giới khác so với nơi chúng tôi từng ở. Hiện tại, chúng tôi tạm giả định đó là tương lai.

Mục 4: Shiranui Haruka

Cứ mỗi lần Time Leap xảy ra, chị lại nhảy lầu tự sát.

Trang phục là váy liền thân màu trắng, loại trang phục mà bình thường chị chỉ mặc khi đi tảo mộ. Có khả năng điều kiện "hoài niệm và nỗi nhớ quê hương"—lý do để chị mặc bộ váy này—đã được thỏa mãn ngay tại ngôi trường này.

Mái tóc của chị không được chăm sóc, có thể nhận ra ngay trong nháy mắt. Điều này ngụ ý rằng chị có thể đã không còn xuất hiện trước công chúng, và có lẽ cũng đã ngừng thực hiện các thí nghiệm hay nghiên cứu.

Mục 5: Điều kiện thoát khỏi vòng lặp

Vẫn chưa rõ.

 

"Đại khái là thế này ạ."

"Cậu viết nhanh thật đấy."

"Kỹ năng đặc biệt của em mà."

Đó là kỹ năng tôi tôi luyện được qua những lần ghi chép lại độc thoại hay câu trả lời của Haruka. Thời gian đầu đúng là địa ngục vì không theo kịp tốc độ tư duy của chị, nhưng giờ nghĩ lại thì nó cũng hữu ích phết nên tôi thấy biết ơn.

"Quả nhiên điểm đáng ngờ nhất vẫn là tôi của tương lai."

"Cũng là điểm dễ nhận thấy nhất nữa."

Trong số những dị thường xảy ra đồng thời với Time Leap, đây là hiện tượng nổi bật nhất và cũng chứa đựng nhiều điểm khó hiểu nhất. Mà "khó hiểu" đồng nghĩa với việc còn nhiều không gian để suy luận.

"Nhưng nếu hỏi nó có liên hệ trực tiếp gì với Time Leap hay không thì e là hơi mờ nhạt."

"Không đâu, em nghĩ là có đấy ạ."

"Hửm?"

Đúng là giữa một hiện tượng siêu nhiên và sinh mệnh của một cá nhân chẳng có mấy sự liên kết, nhưng trường hợp này lại khác. Bởi vì "Shiranui Haruka" đang tồn tại song song cả ở trong phòng này lẫn bên ngoài kia.

"Đó là một mâu thuẫn rất dễ thấy. Trong cùng một trục thời gian, có tới hai 'chị' đang tồn tại."

"Hừm, đúng là điểm mù nhỉ. Sự bất thường không nằm ở hành động nhảy lầu, mà nằm ở chính sự tồn tại đó."

Dù chưa thể đưa ra kết luận cụ thể, nhưng tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng việc Haruka bị cuốn vào sự kiện bất thường mang tên Time Leap này và việc Haruka bên ngoài cửa sổ nhảy lầu có một mối quan hệ nhân quả nào đó.

"Tiếp theo chắc là về căn phòng này."

"Căn phòng này sao?"

Tại sao chúng tôi không thể ra ngoài? Tại sao không khí ở đây lại trong lành đến thế? Có quá nhiều thứ cần ưu tiên suy nghĩ trước nên vấn đề này bị gác lại, nhưng giờ ngẫm lại thì nơi này cũng chứa đầy bí ẩn chẳng kém gì những hiện tượng kia.

"Về vấn đề phòng kín, nhờ cậu mà tôi đã có thêm vài lựa chọn để suy xét."

Haruka chỉ tay về phía cánh cửa.

"Bên ngoài và bên trong phòng này là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. E rằng ngay cả trục thời gian cũng khác nhau. Chưa biết bên ngoài có phải là quá khứ hay không, nhưng để tránh xảy ra mâu thuẫn khi hai không gian kết nối, căn phòng này có thể đã bị cô lập."

Không phải là không mở được, mà là vốn dĩ không hề có sự kết nối. Nghe thì muốn hỏi ngược lại thế thì cái cửa sinh ra để làm gì, nhưng cái cửa thì có tội tình gì đâu.

"Nếu tôi bước ra ngoài, tôi và bản thể tương lai của tôi sẽ tồn tại cùng lúc. Để ngăn chặn nghịch lý đó, không gian này đã bị cắt đứt."

"Ờm..."

"Cậu phản ứng thế cũng phải thôi. Đây chỉ là kiểu lý luận chắp vá, lấy giả thuyết chồng lên giả thuyết. Nó hoàn toàn thiếu tính khoa học."

Việc không gian tự bảo vệ mình để tránh mâu thuẫn nghe cũng có lý, nhưng lại thiếu căn cứ xác thực. Nhưng trong tình huống này thì cũng đành chịu thôi.

"Cứ coi đó là trực giác đi."

"Nghe đến trực giác của Shiranui Haruka là em đã thấy nó đúng đến đáng sợ rồi."

"Chà, điều đó thì tôi không phủ nhận."

Trực giác được đúc kết từ kinh nghiệm của một nhà khoa học đẳng cấp thế giới. Tôi thậm chí còn thấy nó đáng tin cậy hơn cả suy luận của mình.

"Và trực giác của Shiranui Haruka đang mách bảo rằng..."

"Vâng?"

"Có vẻ như chúng ta đang đi vào ngõ cụt rồi."

"...Vâng."

Thú thực là tôi cũng nghĩ vậy, và đó chính là lý do tôi chọn cách tổng hợp lại thông tin. Tôi đã hy vọng việc sắp xếp lại dữ kiện sẽ giúp tìm ra điều gì đó mới mẻ. Kết quả là tôi đã làm rõ được bức tranh tổng thể, nhưng vấn đề gốc rễ thì vẫn chưa được giải quyết.

Vấn đề đó chính là...

"Thông tin quá thiếu thốn."

"Đúng là thế thật."

Trong căn phòng chật hẹp này, những việc chúng tôi có thể làm không nhiều. Đã thế, đối thủ lại là một hiện tượng chưa từng được biết đến. Không có kinh nghiệm, không có nguyên tắc, chúng tôi chỉ còn cách mò mẫm mà tiến.

"Cậu đã rất cố gắng, nhưng nếu không biết điểm đến thì hành trình này sẽ trở nên vô tận mất."

Giống như dò dẫm bước đi trong vực thẳm mà không biết đâu là điểm dừng. Thậm chí, chúng tôi còn chẳng biết mình nên đi về hướng nào.

"Cứ thế này thì chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả. Với tư cách là tiền bối, tôi buộc phải nói cho cậu biết sự thật phũ phàng này."

"..."

Chị không nói những lời đó với ý định bỏ cuộc. Ý chị là: Tôi cũng sẽ suy nghĩ, nên cậu cũng hãy suy nghĩ đi. Hãy tạo ra một cú lội ngược dòng ngoạn mục để phá vỡ thế bế tắc này đi. Đó là những gì chị muốn truyền tải. Hình ảnh chị rơi xuống bên ngoài cửa sổ dường như cũng trở nên nhạt nhòa giữa ngõ cụt của tư duy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!