Vòng Lặp Thứ Ba
Tôi hít một hơi thật sâu và đưa ra quyết định.
"Bất luận chuyện gì xảy ra, em cũng không muốn chị nhìn thấy cảnh tượng đó."
"Đưa ra căn cứ logic và lý do xem nào."
"Không có."
Nếu cứ tuân theo tư duy khoa học chặt chẽ như Haruka, thì hành động này chẳng khác nào vô nghĩa. Việc hạn chế thông tin đối với một người có trí tuệ vượt trội hơn mình rõ ràng là một nước đi sai lầm tệ hại trong việc tìm kiếm sự thật. Nhưng mà, dù có là vậy đi chăng nữa…
"Chỉ riêng việc này thì em không thể nhượng bộ được."
"Haha, cậu làm mặt ngầu phết nhỉ."
Ngồi đối diện tôi, chị khẽ bật cười như thể đang gặp phải một đứa trẻ bướng bỉnh đáng yêu.
"Thôi được rồi. Đây là lời thỉnh cầu của cậu trợ lý dễ thương mà, nhượng bộ một lần cũng thú vị đấy chứ."
"Cảm ơn chị nhiều ạ."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên tôi dám ngang nhiên đòi hỏi và được chị chấp thuận như vậy.
"Khỏi cảm ơn. Coi như đây là cách tôi thể hiện tình cảm đi... thay cho cái dấu hôn lúc nãy, vừa vặn quá còn gì?"
"!"
Tôi vội sờ lên cổ. Dấu vết chị để lại ban nãy đã biến mất không còn tăm tích.
"Vậy nghĩa là..."
"Ừm, có thể khẳng định giả thuyết Time Travel đã bị loại bỏ."
Những thay đổi trên cơ thể và thương tích không được chuyển sang vòng lặp tiếp theo. Chỉ cần biết được điều đó thôi cũng đã là một bước tiến lớn. Dù chưa biết nó có dẫn thẳng đến câu trả lời hay không, nhưng thông tin luôn là thứ quan trọng.
"Tôi muốn thu thập tất cả những dữ kiện có thể. Nghe giọng điệu của cậu thì chắc là cậu vẫn chịu giải thích tình hình cho tôi chứ?"
"Vâng, em định thế mà."
"Không cho nhìn" không đồng nghĩa với việc "không được kể". Tôi không cấm cản việc truyền đạt thông tin bằng lời nói.
"Vào khoảnh khắc Time Leap xảy ra, bên ngoài cửa sổ có cái gì?"
"Chị đang rơi."
"...Hừm."
Tôi cố nén lại cơn nghẹn nơi cổ họng, ép thanh quản phải rung lên để chuyển hóa thành lời. Haruka—có lẽ đúng như tôi dự đoán—tỏ ra chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
"Kể chi tiết hơn đi. Đó thực sự là tôi sao?"
"Vâng. Có bao giờ em nhìn nhầm chị đâu?"
"...Tôi hỏi thừa rồi nhỉ. Tiếp theo, đó có phải là tôi của hiện tại không?"
"Em không biết. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, với lại em không nhìn thấy mặt."
"Ra vậy, ra vậy."
Haruka tiến lại gần bảng trắng, ngòi bút bắt đầu lướt nhanh trên mặt bảng.
"Khả năng có thể xảy ra nhất, chà, chắc là cái này."
Dòng chữ to tướng Shiranui Haruka của Tương lai hiện ra trên bảng.
"Lại là khoa học viễn tưởng nữa hả chị?"
"Thời gian đang quay ngược đấy. Thế giới này đủ bao dung để chấp nhận mấy chuyện vô lý cỡ này mà."
Dù nói với giọng bông đùa, nhưng một khi Haruka đã đưa ra giả thuyết thì chắc chắn nó phải có cơ sở logic nhất định. Dù tất nhiên, hiện tại nó vẫn chỉ dừng lại ở mức ý tưởng lóe lên trong đầu.
"Lý do thứ nhất?"
"Đúng theo nghĩa đen. Nếu sự can thiệp vào quá khứ có thể xảy ra, thì việc đây là quá khứ cũng chẳng có gì lạ."
Tức là, có thể chúng tôi đang nhìn thấy một viễn cảnh sẽ xảy ra trong tương lai. Nếu vậy thì việc có hai Haruka cùng tồn tại cũng được giải thích thỏa đáng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ...
"Tại sao chị lại nhảy lầu?"
"Chính là nó."
Với tôi, chẳng thể nào nghĩ ra lý do khiến chị chọn cái chết, và nhìn phản ứng của chị thì có vẻ chính chủ cũng đang mù tịt.
"Nhưng hiện tại thì đó là bài toán nan giải. Khoa học không thể soi rọi được tâm lý sâu thẳm của con người."
"Chị không có chút manh mối nào sao?"
"Hoàn toàn không. Còn quá nhiều điều tôi muốn biết để mà chọn cái chết."
Chị khẳng định chắc nịch một cách thản nhiên. Ngay cả khi biết mình có thể đang chết ngay trước mắt, chị vẫn thật kiên cường. Điều đó làm tôi thấy an tâm hơn một chút.
"Nếu xét đến các khả năng khác thì cũng có thể là tôi của thế giới song song, nhưng vấn đề cốt lõi vẫn không thay đổi."
Vừa ậm ừ suy nghĩ, chị vừa viết rồi lại xóa liên tục trên bảng trắng. Thấy mình chẳng giúp được gì, tôi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ mà không suy nghĩ gì nhiều. Vẫn là khung cảnh quen thuộc ấy. Hàng cây bên đường, ánh hoàng hôn đang dần buông. Dưới tầng một, câu lạc bộ điền kinh vẫn đang chạy... chẳng có gì bất thường cả...
Khoan đã.
Tôi không biết mặt của những thành viên câu lạc bộ điền kinh đang chạy kia. Dù trí nhớ tôi không siêu phàm như chị để nhớ hết tên và mặt mũi toàn bộ học sinh trong trường, nhưng ít nhất cũng phải thấy quen quen chứ. Đằng này, tôi hoàn toàn thấy lạ hoắc.
"Chị ơi."
"Hửm?"
"Đám học sinh điền kinh đằng kia, chị đã từng thấy bao giờ chưa?"
"...Không, chưa từng. Không một ai cả."
Quả nhiên là vậy. Ít nhất thì trong số những học sinh mà chúng tôi biết, không có ai sở hữu khuôn mặt và vóc dáng như thế cả.
"Làm tốt lắm trợ lý. Đây sẽ là bằng chứng củng cố cho lập luận của chúng ta."
Phải rồi, dù cửa sổ không mở được, dù không thể can thiệp ra bên ngoài, nhưng nếu có thể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ tìm ra được những điểm khác biệt. Suy nghĩ đi, nhớ lại đi. Tất cả những gì tôi đã thấy cho đến giờ. Một thứ gì đó có thể củng cố cho các lập luận logic.
"A, đúng rồi!"
"Cậu nghĩ ra gì à?"
"Chị có cái váy liền thân nào không?"
"Có thì có, nhưng..."
"Màu trắng phải không ạ?"
"Ừ."
"Chị mua nó tầm khi nào?"
"Năm kia."
...Thế thì sao nhỉ?
Nghĩ ra thì nói thế thôi, chứ giờ mình thành kẻ đi soi mói tủ quần áo của đàn chị à? Nghe biến thái thật sự.
"Ừm..."
Lại quay về vạch xuất phát.
Nếu thời điểm này chị chưa sở hữu nó thì giả thuyết tương lai sẽ càng chắc chắn hơn... nhưng vì chị đã có rồi nên khả năng đó bị loại bỏ.
"Hửm? Vậy là 'tôi' đang mặc váy liền thân màu trắng à?"
"Vâng, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đâu ạ?"
"Không đâu, liên quan mật thiết là đằng khác. Đó là một mâu thuẫn rõ ràng."
"Hả?"
Chị chống tay lên cằm, giọng trầm xuống đầy bí ẩn.
"Bình thường tôi không bao giờ mặc váy liền thân màu trắng. Trừ những dịp đặc biệt."
"Dịp đặc biệt là sao ạ?"
"Là khi về quê, cụ thể hơn là đi tảo mộ."
Nghe đến logic đó, tôi không khỏi kinh ngạc.
"Chị mà cũng có cái thói quen thế á...!?"
"Cậu thất lễ quá đấy nhé?"
"Em xin lỗi."
Trông thế thôi chứ chị ấy, đúng như danh xưng, là một người cực kỳ thực tế. Chị hiểu về nghệ thuật và cảm xúc ở mức độ của người thường, nhưng nền tảng tư duy của chị luôn là nguyên lý và logic. Hồi cấp hai, chị từng tuyên bố mua vài bộ quần áo giống hệt nhau để mặc thay đổi cho đỡ phải suy nghĩ nhức đầu. Nghe nói dạo này do hay được lên truyền thông nên chị cũng bắt đầu chú ý hơn, nhưng dù vậy thì chuyện này vẫn quá bất ngờ.
"Nói vậy chứ lý do thì có đấy, nhưng bản thân nó không quan trọng. Điều kỳ lạ là tại sao ở đây, tôi lại mặc bộ váy đó?"
"Đúng là không tự nhiên, nhưng liệu có khi nào đơn giản là chị hứng lên thì mặc không?"
"Cậu thử tự hỏi lòng mình xem có khả năng đó không?"
"...Không thể nào."
Việc Haruka phá vỡ quy tắc của bản thân chỉ vì ngẫu hứng là chuyện không tưởng.
Vậy thì kết luận chỉ có một.
"Là tuân theo quy tắc?"
"Chắc là vậy. Điều đó hoàn toàn khả thi."
"Nhưng chị chỉ mặc khi về quê thôi mà? Vậy chẳng phải mâu thuẫn sao?"
"Không, chỉ là do 'quê nhà' là nơi duy nhất thỏa mãn điều kiện của quy tắc đó thôi. Nếu nơi này cũng đáp ứng đủ điều kiện, tôi sẽ chọn mặc nó."
Một manh mối chỉ có chị mới có thể nhận ra. Tôi cảm giác nó đang dẫn đến chân tướng sự việc.
"Điều kiện đó là gì ạ?"
"Tôi cũng biết ngại chứ bộ. Nên tôi sẽ nói giảm nói tránh một chút, tóm lại là 'Hoài niệm' và 'Nỗi nhớ quê hương'."
"Hoài niệm..."
"Bằng cách mô phỏng lại dáng vẻ của tôi trong quá khứ, tôi giữ cho ký ức không bị rỉ sét. Vì đó là bước ngoặt lớn đối với tôi."
Tái hiện ký ức bằng cách "mô phỏng". Một hành động rất hợp lý và đậm chất Haruka. Nhưng để chị phải duy trì việc đó, thì ký ức mà chị đang trân trọng ôm ấp ấy rốt cuộc quan trọng đến mức nào? Tôi cảm giác đó là thứ vượt xa sức tưởng tượng của mình.
"Chà, mải nói chuyện quá. Sắp đến lúc nó lại xảy ra rồi."
"Em sẽ quan sát kỹ lại một lần nữa. Xem có điểm gì bất thường không."
"Nhờ cậu đấy, trợ lý."
Chắc chắn rằng Haruka đã quay lưng lại, tôi điều chỉnh tiêu điểm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Đến rồi.
Quan sát đi. Suy luận đi.
Quả nhiên, người đó đang khoác lên mình chiếc váy liền thân màu trắng. Khuôn mặt bị tóc che khuất không thể nhìn thấy. Mái tóc đen bay trong gió trông có vẻ thiếu độ bóng bẩy so với tóc của chị hiện tại. Không được chăm sóc kỹ lưỡng ư? Chân trần, không đi giày hay tất.
Ý thức của tôi vụt tắt.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
