Mười Lăm Phút Bất Tận

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

9 143

Toàn Văn - Vòng Lặp Thứ Hai

Vòng Lặp Thứ Hai

"Hừm, quả nhiên là vậy nhỉ."

"Vâng ạ."

Tôi mở mắt ra, thấy mình đã ngồi trên ghế từ lúc nào. Cảnh tượng vừa chứng kiến in hằn lên võng mạc, không sao xóa nhòa được. Nhìn Haruka đang ngồi đối diện, tôi không khỏi cảm thấy chị trở nên mơ hồ như ảo ảnh, cứ ngỡ sẽ tan biến bất cứ lúc nào. Nhưng tôi biết mình không được để lộ cảm xúc, nên đành nén chặt nỗi u uất xuống tận đáy lòng theo từng nhịp thở hắt ra.

Phải quên đi thôi. Nếu không làm thế, tiếng nấc nghẹn ứ nơi cổ họng chắc chắn sẽ bật ra mất. Tôi tự nhủ với bản thân rằng mình đã quên rồi.

"Những vật cậu sắp đặt đã hoàn toàn biến mất, còn đống ống nghiệm tôi đập vỡ thì đã nguyên vẹn trở lại. Đến nước này thì giả thuyết đã trở nên khó mà bác bỏ rồi."

"Coi như là sự thật luôn rồi đúng không chị."

"Cứ cho là vậy đi. Thời gian có thể là vô hạn, nhưng các sự kiện chưa chắc đã là vô tận đâu."

"..."

"À, ý tôi là chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đừng lúc nào cũng ôm đầu ủ rũ vì mãi một vấn đề, ý tôi là vậy."

"Ra là thế."

Thi thoảng tôi lại không theo kịp mạch suy nghĩ của chị. Lỗi là do khả năng lĩnh hội của tôi hạn hẹp, nhưng mỗi lần như thế chị lại cụp mắt xuống vẻ áy náy. Điều đó khiến tôi thấy đau lòng. Cứ nghĩ đến việc chị phải bận tâm vì sự kém cỏi của mình, tôi lại có cảm giác như trái tim đang bị bóp nghẹt.

Không được rồi...

Tôi cố xua tan những ý nghĩ tiêu cực đang bủa vây. Dù tự nhủ phải quên đi, nhưng cú sốc từ cảnh tượng vừa rồi đâu dễ gì phai nhạt. Những lời muốn nói cứ trực trào ra, nhưng tất cả đều nhuốm màu hối hận và tiếc nuối. Cứ đà này thì tôi chẳng thể nào giấu chị mãi được.

Phải dập tắt cảm xúc đi, hãy giả vờ quên hết và mỉm cười như không có gì.

"...có thể suy luận là... Cậu có đang nghe tôi nói không đấy, cậu trợ lý?"

"A, xin lỗi chị. Em không nghe thấy gì cả."

"Hiếm khi thấy cậu lơ đãng thế này... mà cũng phải thôi. Bị ném vào tình huống siêu nhiên phi thường thế này thì ai mà chẳng sốc."

Ánh mắt chị nhìn tôi đầy vẻ quan tâm, khiến tôi chột dạ không dám nhìn thẳng mà phải lảng tránh sang hướng khác.

"Nhưng trông chị vẫn bình thường như mọi khi nhỉ."

"Trông thế thôi chứ tôi cũng đang rối lắm đấy. Nhưng tôi tin chắc đây sẽ là một trải nghiệm vô giá. Với lại..."

"Với lại?"

"Còn có cậu ở đây mà."

"Hả?"

Câu nói sến súa chẳng giống phong cách Haruka chút nào khiến tôi buột miệng thốt lên ngớ ngẩn.

Hả? Tự nhiên sao lại... hả??

"Mấy việc nặng nhọc hay cần thể lực tôi đâu có làm được. Khi đối mặt với những điều chưa biết, những yếu tố đó quan trọng ngoài sức tưởng tượng đấy."

"À, ra là ý đó."

Một cảm giác hỗn độn chạy dọc tâm trí, vừa như nhẹ nhõm lại vừa như thất vọng. Tôi thật sai lầm khi kỳ vọng vào chút cảm xúc thanh xuân nào đó từ chị. Tôi là trợ lý, còn chị là vị tiến sĩ thiên tài; mối quan hệ ấy là bất biến, mãi mãi không đổi dời.

"Mà cũng còn lý do khác nữa..."

"Chị vừa nói gì cơ?"

"Không có gì. Bỏ qua chuyện đó đi, chuyển sang bước khảo sát tiếp theo nào."

Chị vỗ tay cái bốp rồi đứng dậy, tiến về phía bảng trắng, cầm bút dạ viết lên đó một dòng chữ.

"Là Time Leap hay Time Travel?"

"Đây chính là vấn đề chúng ta cần làm rõ trong lần này."

"Hai cái đó khác gì nhau hả chị?"

Theo kiến thức hạn hẹp của tôi thì hai từ này có nghĩa tương đương nhau. Tôi cứ nghĩ Time Leap là quay về quá khứ theo trục thời gian, còn Time Travel thì bao hàm nghĩa rộng hơn một chút, chỉ là khác biệt về sắc thái từ ngữ mà thôi.

"Tùy người dùng mà định nghĩa sẽ khác nhau. Nhưng lần này, chúng ta hãy tạm quy ước thế này nhé."

Tôi nhìn lên dòng chú thích chị vừa viết thêm.

Time Leap: Sự quay về của Tinh thần

Time Travel: Sự quay về của cả Tinh thần và Thể xác

"Cũng có giả thuyết về việc di chuyển sang dòng thời gian khác, nhưng đó không phải trọng tâm lúc này, phải không?"

"Ý chị là xem cơ thể chúng ta có thực sự di chuyển về quá khứ không chứ gì."

"Chính xác, cho cậu mười điểm."

Có người sẽ nghĩ rằng nếu thời gian quay ngược thì chuyện đó chẳng quan trọng, nhưng thực tế thì hoàn toàn khác. Nếu cơ thể tôi và chị thực sự di chuyển xuyên thời gian, điều đó đồng nghĩa với việc tồn tại một "quy chuẩn" nào đó. Là sinh vật sống, hay là thứ gì khác? Điều này mở ra khả năng mang theo một đồ vật nào đó giữ nguyên trạng thái sau khi quay ngược thời gian, thậm chí có thể trở thành manh mối then chốt để giải quyết tình huống này.

"Tôi đã nghĩ ra phương pháp rồi, nên bắt đầu luôn nhé cậu trợ lý."

"Vâng, em chuẩn bị tinh thần rồi."

Để xác nhận xem cơ thể có quay ngược hay không, phương pháp kiểm chứng rất hạn chế. Cách nhanh gọn và trực quan nhất chính là tạo ra các vết thương ngoại lực như vết bầm tím hay vết cắt. Chỉ cần nhìn là biết ngay, chẳng cần cầu kỳ phức tạp. Thấy chị đang tiến lại gần, tôi đoán chắc chị cũng định làm thế.

"Được rồi, chịu khó một chút nhé."

Tôi xoay ghế về phía chị và nhắm mắt lại chờ đợi.

Tiếng bước chân êm ái dừng lại ngay trước mặt, kèm theo tiếng vải áo cọ xát khẽ khàng. Một cảm giác ấm áp, có lẽ là cánh tay chị, quàng qua cổ tôi, và rồi... một âm thanh đáng yêu vang lên.

Chụt.

"...Hả?"

Tôi mở choàng mắt, đập vào tầm nhìn là đỉnh đầu của ai đó. Mái tóc đen bóng mượt như gỗ mun cọ vào cổ tôi nhột nhạt, cánh tay mảnh khảnh tựa gốm sứ của chị đang đặt nhẹ lên bụng tôi. Cảm giác bị mút mạnh vẫn còn lưu lại rõ rệt trên cổ.

Những mảnh ghép rời rạc từ thị giác và xúc giác truyền đến não bộ, buộc tôi phải đi đến một kết luận mà mình không hề mong đợi.

"Hừm, thế này là được rồi. Dấu vết để lại cũng rõ lắm đấy."

Chị tách ra nhanh như một cú bật nảy, rồi đưa mắt nhìn vào vùng cổ tôi.

Tôi nhìn theo ánh mắt chị, và quả nhiên, một vết đỏ hình đôi môi in rõ mồn một trên da.

"...Sao chị lại để lại dấu hôn?"

"Sao là sao? Chẳng phải cậu bảo chuẩn bị tinh thần rồi còn gì?"

"Ý em là tinh thần bị đấm hoặc bị rạch dao hay gì đó cơ mà!"

"Xuất huyết dưới da do lực hút."

Chị vừa dí ngón tay trỏ vào ngực tôi vừa tuôn ra một tràng thuật ngữ lạ hoắc.

"Đó là tên gọi chính thức của dấu hôn (hickey). Nó cũng được công nhận là một vết thương đàng hoàng đấy nhé?"

"Thì đúng là thế! Nhưng đó đâu phải lý do để chọn cách này!"

"Làm gì có vị tiến sĩ nào lại muốn trợ lý của mình đau đớn chứ. So với các loại thương tích khác thì cách này ít đau nhất rồi, tôi chỉ đơn giản là chọn nó thôi, có gì sai đâu?"

"Ư... nhưng mà..."

"Thừa nhận đi cậu trợ lý, tôi đã lựa chọn phương án hợp lý nhất rồi. Đúng không?"

Miệng tôi cứ mấp máy muốn phản bác nhưng rốt cuộc chẳng tìm được lý lẽ nào. Chị mỉm cười trêu chọc rồi xoay người bước về phía cửa sổ.

"Quả nhiên phản ứng của cậu thú vị thật đấy. Cảm giác như máu S trong tôi đang được thỏa mãn vậy."

"Tính chị ác thật đấy."

"Với người làm nghiên cứu thì đó là lời khen đấy."

Tôi định cãi lại là làm gì có chuyện đó, nhưng thấy không cần thiết nên thôi. Tôi chỉnh lại ghế, quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt của chị.

"Đùa chút thôi. Sắp đến lần thứ ba rồi đấy."

"Đùa kiểu này ai mà cười nổi..."

Liếc nhìn đồng hồ, quả thực mười lăm phút sắp trôi qua. Quỹ thời gian này quá eo hẹp để làm bất cứ điều gì ra hồn. Mười lăm phút là không đủ để vừa đưa ra giả thuyết vừa tiến hành kiểm chứng.

"Tiện đây, tôi có một câu hỏi."

"Hửm, sao thế ạ?"

"Tại sao cậu lại không muốn tôi nhìn ra ngoài?"

"..."

Trong một thoáng, tôi chết lặng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Bằng giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện phiếm, chị đã bắn trúng ngay bí mật mà tôi muốn che giấu nhất. Rõ ràng tôi mới chỉ đánh lạc hướng chị đúng một lần thôi mà.

"Công nhận là cậu diễn cũng tự nhiên đấy. Việc quan sát sự biến đổi của mảnh kính vỡ cũng là một lý do hợp lý, tôi thừa nhận."

Bình thản và lạnh lùng, Haruka bắt đầu triển khai lập luận sắc bén của mình như dồn ép tôi vào chân tường.

"Vấn đề nằm ở sau đó. Cuộc hội thoại bị ngắt quãng một cách thiếu tự nhiên, khả năng nắm bắt ngữ cảnh giảm sút, và khi lại gần tôi mới nhận ra hơi thở của cậu rất rối loạn. Nếu chỉ là phấn khích đơn thuần thì nhịp thở đó quá nông."

Tôi đưa tay lên cổ. Hóa ra trong lúc thực hiện hành động để lại dấu hôn, chị cũng đồng thời tung ra một nước đi để vạch trần lời nói dối của tôi. Dù biết rõ chị là người thế nào, nhưng tôi lại càng cảm thấy bất lực trong việc qua mặt chị.

"Sự kiện duy nhất xảy ra khiến hành động của cậu trở nên bất thường chính là lúc thời gian nhảy vọt... nhưng không chỉ có thế. Người duy nhất nhìn thấy quang cảnh bên ngoài vào khoảnh khắc thời gian quay ngược chỉ có mình cậu. Đúng không?"

"..."

"Tôi không có ý trách cứ gì đâu, nhưng hãy nói cho tôi biết đi. Cậu..."

Tôi nghĩ đây là một sai lầm hiếm hoi không giống chị chút nào. Bởi vì trong chính khoảnh khắc Haruka đang chăm chú quan sát tôi đây, thì một Haruka khác đã gieo mình xuống. Và cùng lúc đó, ý nghĩ ấy lại càng khắc sâu trong tôi. Tôi biết mình phải nói sự thật cho chị biết, nhưng chỉ riêng cảnh tượng đó là tôi tuyệt đối không muốn chị nhìn thấy chút nào.

Đây là sự ích kỷ, là sự ngang ngược──là Ego của tôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!