Vòng Lặp Thứ Nhất
Làn gió mang theo hơi ẩm nhớp nháp khó chịu lướt qua gò má tôi. Ngay trước mắt, Haruka vẫn ngồi yên vị ở đó, và trong khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau mà chẳng cần một lời báo trước, sự bối rối đồng loạt vỡ òa.
"Hả?"
"Hả?"
Chúng tôi thốt lên cùng một lúc.
"Cậu định biểu diễn ảo thuật thì làm ơn báo trước một tiếng."
"Trùng hợp ghê, em cũng đang tưởng chị vừa thử nghiệm trò gì mới đấy."
Nhìn chị day day trán với vẻ hoang mang tột độ, tôi có thể chắc chắn rằng hiện tượng này không phải do chị tác động. Dù chị có thể giấu giếm nhiều điều, nhưng chị tuyệt đối không bao giờ nói dối; đó là chân lý duy nhất mà tôi luôn tin tưởng. Ánh mắt chị như đang truy tìm cái bóng của chính mình vừa hiện diện vài giây trước đó, rồi dời về phía cánh cửa.
"Cậu thử mở cửa xem sao?"
"Được thôi ạ."
Tôi bước tới, đặt tay lên cửa và thử mở lại lần nữa. Nhưng đáp lại nỗ lực dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể của tôi vẫn chỉ là cảm giác nặng nề như thể đang cố xô đổ một tảng đá khổng lồ.
"Không mở được."
"Hừm, ra vậy, âu cũng là lẽ thường tình."
Vừa lẩm bẩm một mình, chị vừa bắt đầu viết những dòng chữ lên lòng bàn tay. Dù biết rõ có điều gì đó bất thường đang diễn ra, nhưng nhìn thấy hành động quen thuộc ấy của chị khiến tôi an tâm phần nào. Haruka, hay nói đúng hơn là thiên tài Shiranui Haruka có một thói quen bất di bất dịch: dù là thí nghiệm hay phát minh, chị luôn ghi chép lại toàn bộ quá trình dưới dạng ghi chú, và theo kinh nghiệm của một người luôn quan sát chị từ khoảng cách gần như tôi, chưa bao giờ chị thất bại trong việc tìm ra đáp án khi đã rơi vào trạng thái tập trung đó.
"Nền tảng của khoa học là giả thuyết và kiểm chứng. Vì thế, dù nghe rất phản khoa học, nhưng tôi xin đưa ra một giả thuyết tại đây."
Ngón tay chị dừng lại, chỉ thẳng về một điểm duy nhất là chiếc đồng hồ treo trên tường.
"Theo ký ức của tôi, chiếc đồng hồ kia đang hiển thị thời gian sớm hơn mười hai phút so với thời điểm chúng ta bị dịch chuyển tức thời về ghế ngồi. Nếu tính cả độ trễ nhận thức kể từ khi hiện tượng xảy ra, có lẽ chúng ta đã quay ngược lại khoảng mười lăm phút."
"Quay ngược?"
"Đúng thế, dù khó tin đến đâu thì đó là sự thật."
Chị tháo chiếc đồng hồ đeo tay đặt xuống bàn, buông một tiếng thở dài xen lẫn trong lời tuyên bố chấn động.
"Có khả năng chúng ta đã Time Leap - Nhảy vọt thời gian."
Tôi không thể lập tức tiêu hóa được những lời chị nói. Dù hiểu rõ khái niệm "nhảy vọt thời gian" nghĩa là sự dịch chuyển tức thời từ điểm này sang điểm khác của dòng chảy thời gian, nhưng việc chấp nhận rằng thuật ngữ viễn tưởng ấy đang áp dụng lên chính mình lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
"Thế còn khả năng đồng hồ bị lệch thì sao?"
"Tiếc là đồng hồ của tôi cũng đã quay ngược. Việc hai chiếc đồng hồ ở hai nơi khác nhau cùng lúc bị hỏng... chà, dù sao thì xác suất đó vẫn cao hơn là Time Leap nhỉ."
Cả tôi và Haruka đều hiểu rằng xác suất để hai thiết bị đo đếm thời gian chính xác, hoạt động độc lập bằng các linh kiện khác nhau ở hai vị trí tách biệt lại cùng hỏng hóc và sai lệch một khoảng y hệt nhau là con số gần như bằng không; dù vậy, chị vẫn nở nụ cười yếu ớt khi nói ra điều đó.
"..."
Tôi liếc nhìn Haruka đang đeo lại đồng hồ lên cổ tay, rồi chuyển hướng nhìn ra cửa sổ với nỗi băn khoăn rằng nếu thời gian thực sự đã quay ngược, liệu chị có gieo mình xuống một lần nữa không.
"Cậu thấy gì à?"
"A, không, không có gì ạ. Em chỉ thấy đẹp thôi."
"Không ngờ cậu vẫn còn giữ được cái tâm hồn biết thưởng thức hoàng hôn đấy."
"Chị đang chế giễu em đấy à?"
"Đâu có, hoàn toàn không."
Cũng giống như tôi, Haruka đưa mắt nhìn về phía hoàng hôn. Dưới ánh chiều tà nhuộm màu cam sẫm, dáng vẻ trầm tư nhìn về phía xa xăm của chị dù đặt trong bối cảnh phi thường—hay có lẽ chính nhờ tính chất phi thường ấy—lại toát lên vẻ đẹp đến nao lòng. Chị khẽ thở dài, đưa ngón tay gõ nhẹ vào đầu vài cái.
"Tôi cứ nghĩ ngắm cảnh sẽ có tác dụng thư giãn giúp đầu óc linh hoạt hơn, nhưng xem ra não bộ của tôi không vận hành bằng phong cảnh."
"Chắc chắn rồi."
"Cậu đang chế giễu tôi đấy à?"
"Đâu có."
Cảm thấy cứ đứng mãi trước cửa cũng kỳ quặc, tôi quay lại ngồi xuống ghế.
"Nếu giả thuyết mười lăm phút sau thời gian sẽ lặp lại là đúng, thì dù việc tán gẫu với cậu cũng khá thú vị, nhưng chúng ta nên làm những việc cần thiết hơn."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như làm bừa bộn căn phòng này chẳng hạn."
"Tại sao... à, ra thế."
Việc chúng tôi đang quay ngược thời gian mới chỉ là giả thuyết. Để biến nó thành sự thật, chúng tôi cần nhiều bằng chứng hơn, và việc thay đổi vị trí hay hình dạng đồ vật là cách chứng minh nhanh nhất.
"Cậu hãy rải ngẫu nhiên các dụng cụ thí nghiệm xuống sàn đi."
"Còn chị?"
"Tôi sẽ đập vỡ chúng. Tuy hơi đau lòng, nhưng cũng đành chịu thôi."
"Chị thực sự thấy đau lòng hả?"
"Dù phá hoại bao nhiêu mà núp dưới danh nghĩa thí nghiệm thì tôi cũng được bảo vệ thôi. Còn gì yên tâm hơn thế nữa?"
"Vậy ạ..."
Nói tóm lại là chị ấy muốn giải tỏa cơn xung động phá hủy một cách hợp pháp. Dù sao thì chị cũng bỏ tiền túi ra bù đắp chỗ dụng cụ này, và bình thường chị cũng rất quy củ nên sẽ không đập phá vô cớ đâu, chắc là do không có nhu cầu thôi.
"Vậy thì, bắt đầu kiểm chứng thôi."
"Dạ vâng."
Tôi đặt tay lên kệ tủ và quan sát dụng cụ thí nghiệm. Chị ấy nói là tôi có thể để bất cứ thứ gì xuống sàn cũng được, nhưng chắc tôi cần chọn những vật ít gây nguy hiểm hơn để tránh dẫm phải mảnh sành.
"Dùng ống nghiệm được không ạ?"
"Ừm, mục đích là phá hủy mà. Cậu cứ chọn cái nào cậu thích."
Tôi chọn ba chiếc ống nghiệm hình trụ dài đưa cho chị. Khi tôi đang ôm một đống dụng cụ thí nghiệm, giọng nói bối rối của chị vang lên từ phía sau.
"Cảm giác tội lỗi ghê... khoan đã, cậu đóng cửa sổ à?"
"Không, lúc nãy em thấy... ủa?"
Tôi nhớ rõ ràng trước khi thời gian quay ngược thì cửa sổ vẫn mở. Lúc nãy cùng ngắm hoàng hôn với chị thì... hình như tôi cũng không để ý lắm.
"Cả tôi và cậu đều không chạm vào cửa sổ mà."
Haruka đặt tay lên tay nắm cửa sổ, nhưng nó hoàn toàn bất động, và chị buông thõng vai như thể đã đoán trước được điều này.
"Quả nhiên là bị niêm phong hoàn toàn rồi."
"Giống cửa chính hả chị?"
"E là vậy. Tốt nhất nên coi như có một thế lực nào đó đang tác động vào không gian này."
Dù khả năng chị nhảy lầu là con số không tròn trĩnh nếu xét đến khả năng vận động của chị, nhưng có vẻ như ngay cả lối thoát hiểm khẩn cấp cũng đã bị chặn đứng.
"Thôi, gió vẫn lùa vào từ đâu đó nên cũng chẳng cần bận tâm. Tiếp tục kiểm chứng nào."
"Vâng."
Tôi cúi xuống, đặt từng dụng cụ thí nghiệm lên sàn, cố gắng lăn vài cái để tạo ra sự sắp xếp ngẫu nhiên nhất có thể, trong khi tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng vang lên nhịp nhàng từ phía bên kia căn phòng.
"Đã trôi qua mười ba phút hơn. Nếu thực sự có lần sau..."
"Thì chỉ còn một chút nữa thôi."
"Đúng vậy. Bảo chuẩn bị tinh thần thì cũng hơi quá sức nhỉ."
Chị vừa đập vỡ ống nghiệm vừa lẩm bẩm đùa cợt. Nếu thời gian thực sự quay ngược, con người chẳng thể làm được gì nhiều. Nhưng nếu có một điều duy nhất tôi có thể làm lúc này...
"Chị này, hay chị thử nhìn xuống chân xem? Biết đâu sẽ thấy cảnh thời gian tua ngược đấy."
"Hừm, khả năng tua lại tức thời thay vì nhảy vọt thời gian cũng có thể xảy ra. Ý kiến hay đấy, để tôi làm thử."
Nhìn chị cúi đầu xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết theo lý trí, việc chia sẻ thông tin đồng nghĩa với việc tôi nên để chị nhìn thấy kẻ sắp rơi xuống bên ngoài cửa sổ kia. Nhưng tôi không thể làm thế. Dù chị có mạnh mẽ đến đâu, tôi không tin chị có thể bình thản và vô sự khi chứng kiến cảnh tượng chính mình chết đi. Tôi không muốn chị bị tổn thương.
"49, 50... Đến rồi đấy, cậu trợ lý."
"Em biết rồi."
Tôi trả lời như một kẻ mê sảng, dồn toàn bộ sự tập trung vào một điểm duy nhất, thầm cầu nguyện rằng những gì mình thấy trước đó chỉ là ảo giác.
"Ư...!"
Bóng đen ấy lại rơi xuống. Lần này, tôi đã dám chắc chắn. Mái tóc đen nhánh ấy, chiều cao ấy, và cả vóc dáng ấy nữa, tất cả đều thuộc về chị. Shiranui Haruka, vì một lý do nào đó, đã gieo mình từ tòa nhà này. Và nối tiếp ngay sau đó, thời gian bắt đầu chuyến phi hành của nó.
Ý thức của tôi vụt tắt.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
