Bản dịch mạng lấy từ Light Novel China
Nguồn ảnh: ThinkUltra
Dịch: Kusaki Mina Min
---
Quá trình trưởng thành của một Hủ nữ nhìn qua là hiểu
「Hủ nữ」 Hình thái cơ bản phổ biến của Otaku nữ. Đặc trưng chủ yếu là ảo tưởng về mối tình lãng mạn giữa các nhân vật nam, được gọi là Coupling. Từng giây từng phút, dù chỉ là cái đũa rơi, họ cũng có thể biến nó thành ảo tưởng về CP (*chú thích trong nguyên tác: xuất phát từ câu thành ngữ Nhật Bản “dù đũa rơi cũng thấy buồn cười”, miêu tả trái tim thiếu nữ tuổi 15, 16*). Đa phần sẽ chủ động tìm tòi những điểm moe trong các bộ anime mới.
「Quý hủ nhân」 Hình thái thứ hai sau khi Hủ nữ trưởng thành. Thường dùng để chỉ những phụ nữ đã có thâm niên trong giới hủ nữ và tiếp tục duy trì đam mê khi đã đi làm. Nhờ khả năng tài chính dồi dào, họ có sức chiến đấu rất cao. Đa số đều dành một tình yêu mãnh liệt cho một chủ đề hoặc tác phẩm nhất định. (*chú thích trong nguyên tác: từ “Quý hủ” vừa đồng âm với “Quý phu nhân”, vừa là một công nghệ làm mốc cho một loại rượu vang đắt tiền*).
「Ô siêu hủ nhân」 Hình thái thứ ba, chỉ những dũng sĩ trong giới Quý hủ nhân mà ngay cả sau khi kết hôn vẫn không thể ngăn cản các hoạt động otaku của mình. Có thể sai bảo chồng đưa đón khi tham gia sự kiện, đồng thời năng lực kinh tế được tăng cường giúp khả năng cơ động và trang bị cũng được nâng cấp, gần như là một sự tồn tại vô đối. Đa phần là những phụ nữ có vẻ đẹp lạ thường hoặc vô cùng xinh đẹp.
「Trích báo cáo sinh thái học của Kikuchi Ieyasu」
※ Trông có vẻ không đáng tin chút nào (Umenomori Chise)
---
Tôi đang mặc một bộ lễ phục trắng tinh.
Nhà mình có bộ quần áo như thế này sao? – trong lúc tôi còn đang thoáng nghi hoặc thì tiếng đàn organ bỗng vang lên dữ dội, thổi bay mọi suy nghĩ của tôi.
Là một giai điệu quen thuộc.
Bản hành khúc đám cưới của Mendelssohn… là bản nhạc tôi thường nghe ở nhà thờ của Serizawa khi còn nhỏ.
Nhìn kỹ lại, nơi này quả thật rất giống với nhà nguyện của nhà thờ Serizawa, tượng Đức Mẹ Maria, tấm thảm nhung đỏ, tất cả đều ở nguyên vị trí.
Trong lúc tôi đang quan sát xung quanh, tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa lớn của nhà nguyện mở ra.
Dưới ánh nắng chói lòa rọi vào đại sảnh, ba bóng người từ từ quay lại…
Đó là Fumino, Chise và Nozomi.
Mỗi người mặc một bộ váy cưới trắng tinh khác nhau, từng bước từng bước tiến về phía tôi.
Trước mặt tôi, người vẫn còn đang bối rối, cả ba cô dâu cùng ngẩng đầu lên.
「Takumi… hãy làm em hạnh phúc nhé ♪」
Với nụ cười có thể khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rung động, Fumino đưa tay về phía tôi.
「Dù tương lai có ra sao, em cũng sẽ khiến Takumi hạnh phúc.」
Để lộ một nụ cười tinh quái như tiểu quỷ quyến rũ, Umenomori cũng chìa tay ra.
「… Mèo. Em yêu Takumi nhất.」
Ngượng ngùng đỏ mặt, Nozomi cũng nhẹ nhàng đưa tay về phía tôi.
Những bàn tay được bao bọc bởi găng tay ren lộng lẫy.
「Ừm, cái đó…」
Chuyện này rốt cuộc là sao? Tình huống gì thế này?
Chọn một trong ba người làm cô dâu? Ý là vậy sao?
「Xin lỗi… anh vẫn chưa thể trở thành một người xứng đáng với mọi người.」
Từ giờ phải cố gắng hết sức, trau dồi bản thân hết sức, học hỏi hết sức—.
Tuy không biết đến bao giờ mới đạt được mục tiêu đó, nhưng có thể khẳng định chắc chắn không phải là bây giờ.
Cho nên, xin lỗi. Bây giờ anh vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn. Bây giờ, anh chưa có tư cách đó.
「「「Takumi.」」」
Giọng nói của ba người hòa làm một.
Dù rất đáng tiếc, nhưng cậu đã đến giới hạn rồi, một giọng nói vang lên từ xó xỉnh nào đó trong đầu tôi.
Nhưng mà, tôi vẫn chưa làm được gì cả—
『Ôi chao~♪ Takumi đúng là một đứa trẻ thiếu quyết đoán~』
Tôi nghe thấy một giọng nói từ sau lưng.
Vội vàng quay lại, nhưng nơi phát ra âm thanh chỉ có bức tượng Đức Mẹ đứng trơ trọi.
『Đã để chúng chị chờ lâu như vậy, không chọn lựa cho đàng hoàng là không được đâu đấy~』
「Nh-Nhưng mà!」
Keng, bức tượng Đức Mẹ nứt ra.
『Ufufufu♪ Cơ hội hiếm có, chị đây cũng tham gia làm ứng cử viên cô dâu luôn nhé~』
Ngay khoảnh khắc câu nói đó vang lên trong đầu tôi.
Từ bên trong bức tượng, chị Otome trong trang phục Đức Mẹ Maria đột nhiên xuất hiện.
「Chờ lâu rồi nhé, Takumi-chan♪」
Rồi chị Otome bước tới, cứ thế ôm chặt lấy cổ tôi—.
「Uwaaaaaa!?」
Cùng với tiếng hét thất thanh, tôi cảm giác mặt mình bị một thứ gì đó mềm mại như gối ôm bao bọc lấy.
「Ara, Takumi-chan quả nhiên vẫn còn là trẻ con nhỉ♪」
Chiếc gối lên tiếng, mà lại còn là một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Khi tôi nhận ra chiếc gối mềm mại đó thực chất là ngực của chị Otome,
「Gì—!?」
Tôi ngay lập tức hét lên tiếng hét thứ hai sau khi tỉnh dậy.
「T-T-Tại sao!? Tại sao tại sao!?」
「Vì đồng hồ báo thức kêu mãi~ kêu mãi~ mà Takumi-chan chẳng có ý định dậy chút nào cả~」
Cho nên, chị tò mò không biết mặt lúc ngủ của em trông thế nào, định lên xem trộm, ai ngờ em lại bật dậy ngay tức khắc.
Chị Otome toe toét cười hạnh phúc và giải thích.
Nếu có cái lỗ nào dưới đất, tôi chỉ muốn chui ngay xuống đó.
Dù sao đi nữa, tự tiện xông vào phòng của một cậu thiếu niên ở tuổi này, xin chị tha cho em.
「Với lại nhé với lại nhé? Fumino-chan và các bạn đã đến tiệm rồi đó, nếu Takumi-chan không nhanh xuống là bị mắng cho coi~?」
Nhân tiện thì chị đây đã bị mắng một trận rồi, chị Otome thành thật khai báo.
「Ch-Chuyện đó sao chị không nói sớm!」
Tôi vội vàng định thay đồ, ngay lúc chuẩn bị cởi quần lót thì đột nhiên nhận ra.
「…Chị ơi, em phải thay đồ nên chị ra ngoài giùm em đi, rồi lát nữa cũng cấm ngủ nướng trong chăn của em đấy.」
「Chậc~, chị thích chăn của Takumi-chan lắm mà. Mùi thơm thật đấy.」
Nhìn theo bóng lưng chị gái đang từ từ rút lui, tôi chỉ biết cười khổ.
---
Serizawa Fumino đang dỗi. Tất nhiên, chỉ là trong lòng thôi.
Sáng nay, cô đã thức dậy còn sớm hơn cả mặt trời, rồi tức tốc đi đến Stray Cats.
Dù chỉ một chút thôi, để có thể tạo ra khoảng thời gian riêng tư với Takumi, cô đã suy nghĩ rất lâu để vạch ra một kế hoạch tác chiến.
「Oáp~ Đầu vẫn còn hơi nặng… Nozomi~, cho tớ một ly cà phê được không?」
Chise dụi đôi mắt ngái ngủ, lẩm bẩm nói.
「Cà phê đen… có ngay.」
Nozomi gật đầu bước vào bếp, và chẳng mấy chốc mùi cà phê thơm lừng đã lan tỏa.
「T-Tại sao đúng hôm nay, Umenomori và Chise lại dậy sớm như vậy chứ!」
Đi vào tiệm, lôi tên Takumi ham ngủ dậy, cùng nhau tận hưởng buổi cà phê sáng, hôm nay nên bày bán món gì ở mặt tiền cửa hàng đây nhỉ, hai người cùng nhau bàn bạc… rồi cùng nhau dọn dẹp. Sau đó Nozomi cũng sẽ thức dậy, một buổi sáng bình yên, nhàn nhã và như thường lệ… Đáng lẽ, phải là như vậy.
「Biết làm sao được, tự dưng tỉnh giấc thôi mà. Oa… chắc tại hôm qua ngủ sớm quá.」
Chise uể oải vươn vai, như thể muốn khẳng định rằng 「Thật sự chỉ là tình cờ thôi nhé」.
Nếu xét từ góc độ thông thường mà nói,
Nếu đã muốn ở riêng với Takumi đến thế, cứ nói thẳng với cậu ấy là được.
『Bởi vì, tớ muốn ở riêng với Takumi mà không bị ai làm phiền mà♪』
Nhưng, nói như vậy hoàn toàn không thực tế.
Tấn công trực diện, là đi ngược lại với sự ngầm hiểu của các thiếu nữ đang yêu.
Chise cũng thế, Nozomi cũng vậy, đều thích Takumi cả… cho nên vẫn là nên tình cờ (?) rơi vào tình huống chỉ có hai người thì tốt hơn.
「Chào buổi sáng—」
Với mái đầu bù xù chưa chải, Takumi ngáp dài từ trên lầu đi xuống.
—Thật khó chịu.
Người ta đã vì cậu mà suy nghĩ nhiều như vậy, do dự nhiều như vậy, phiền não nhiều như vậy, trong lòng bây giờ vẫn còn rối như tơ vò.
Tại sao cậu ta vẫn có thể ngái ngủ một cách ngốc nghếch, thong thả như thế được chứ?
「Chậ—m—quá—đi! Đồ sâu lười! Đồ ngốc sâu lười Takumi!」
Tôi véo tai cậu ta, lớn tiếng bày tỏ sự bất mãn của mình.
「Oái!? Tai em sắp điếc rồi…」
「Mau vào phòng tắm sửa sang lại cái đầu bù xù của cậu đi! Rồi Nozomi đã dậy vào bếp từ sớm rồi kìa, cậu cũng mau vào đó đi đừng để người ta phải chờ!」
Rõ ràng không định nói như vậy, tại sao từ miệng mình lại toàn tuôn ra những lời lẽ gay gắt thế này?
Chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ mình là một cô gái đáng ghét, sẽ cho rằng mình rất lắm lời.
Như có thứ gì đó đang siết chặt lồng ngực, đầu óc tôi cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Tôi… tại sao lại thế này chứ?
Rõ ràng, lần này mình đã quyết tâm thử thách bản thân trở thành một “cô gái thẳng thắn” cơ mà!
「Ừm~. Anh biết rồi mà.」
Đột nhiên để lộ một vẻ mặt vô cùng dịu dàng, Takumi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Fumino.
「Từ trước đến nay, cảm ơn em nhiều nhé, Fumino.」
「Ể…? Ơ, ưm, ừm…, b-bởi vì, Takumi lúc nào cũng không không không đáng tin cậy cho lắm mà…」
Hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa.
Không cần soi gương cũng biết mặt tôi đã đỏ đến tận mang tai.
Làm sao đây, Takumi đột nhiên trở nên thẳng thắn quá!
Tim đập nhanh quá!
「Này! Serizawa! Đừng có mà tình tứ với Takumi nữa!」
「L-Làm gì có!? L-Làm gì… làm gì có chuyện đó! Một chút cũng không!」
Fumino hừ một tiếng quay mặt đi, để che giấu sự ngượng ngùng lại dìm Takumi thêm một lần nữa.
---
Kiriya Nozomi hiện đang bối rối.
Nguyên nhân là vì hôm nay đến lượt cô chuẩn bị bữa sáng.
Phân tích theo hành động thường lệ, trường hợp Otome cùng ăn sáng là vô cùng hiếm.
Ngay cả khi sau khi thức dậy và tuyên bố 『Dậy ăn sáng thôi nào~, ăn hết không chừa một miếng~』, khả năng cực cao là chị ấy vẫn sẽ chìm đắm trong giấc ngủ nướng đầy mê hoặc.
Cho nên sáng nay chắc chắn cũng sẽ chỉ có Takumi, mình và lũ mèo cùng ăn sáng. Đáng lẽ, phải là như vậy.
「Cái gì đây, trông ngon quá… là do Nozomi tự làm à?」
Cắn một miếng bánh thịt chiên kiểu Scotland có cả quả trứng bên trong, Fumino thốt lên đầy cảm thán.
「… Mèo.」
Vì đó là món Takumi thích. Nhưng may mà mình đã làm rất nhiều, nên bị người khác ăn bớt một ít cũng không sao.
Tuy nhiên, việc Fumino và Chise cùng xuất hiện trên một bàn ăn sáng quả thật khó mà tưởng tượng được.
「Cho tớ thêm một cái nữa được không, Nozomi—」
「Á, này, Umenomori, đừng có lấy từ đĩa của tớ chứ!」
Miệng ngập đầy bánh mì nướng vừa ra lò, giòn tan đúng điệu, Takumi cố gắng bảo vệ đĩa của mình.
「… Mèo, không sao đâu, vì vẫn còn nhiều.」
Dù đồ ăn chuẩn bị còn nhiều, nhưng khoảng thời gian ăn sáng riêng tư với Takumi đã không còn nữa.
Chuyện này cũng đành chịu, đôi khi vẫn có những tình huống đột ngột xảy ra như vậy.
Ngày mai cũng thế, ngày kia, ngày kìa nữa, chắc vẫn còn cơ hội.
Quan trọng nhất là, Takumi ăn rất vui vẻ, chỉ cần như vậy thôi là mình đã cảm thấy hạnh phúc rồi—
「…A.」
Nozomi chớp mắt.
「Takumi, đừng động đậy.」
「Hửm? Sao thế?」
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, đầu ngón tay tiến gần đến khóe miệng Takumi…,
「…Vụn bánh mì, dính vào rồi.」
「Ể, thật sao? Cảm ơn nhé, Nozomi.」
Nụ cười ngượng ngùng của Takumi, đã được Nozomi khắc sâu vào trong tim.
「Auuu, lúc nãy mình cũng định nói mà…」
「Takumi, Takumi đúng là quá dễ dãi mà, thật tình.」
Trước vẻ mặt tiếc nuối của Chise và Fumino, Takumi gật đầu thật sâu.
「Chỉ với một món ăn sáng, Nozomi quả nhiên vẫn rất lợi hại. Cả việc làm bánh kẹo nữa… anh phải học hỏi nhiều mới được.」
Với ánh mắt tràn đầy quyết tâm, Takumi nhìn vào mặt Nozomi.
Chỉ như vậy thôi, lồng ngực đã ấm áp lạ thường. Ở bên Takumi, chỉ cần như vậy thôi, đã cảm thấy thật hạnh phúc.
Nozomi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, đôi mắt khẽ mở to—nhẹ nhàng gật đầu với Takumi.
---
Umenomori Chise đang ôm đầu.
Vì một sự tình cờ mà hôm nay cô đến trường sớm hơn bình thường rất nhiều, vốn dĩ định cùng mọi người giết thời gian ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Là do thần linh ngẫu hứng? Hay là trò đùa của ác quỷ? Fumino vì phải trực nhật nên đã sớm biến mất tăm.
Rồi Nozomi lại bị gọi đến phòng giáo vụ với lý do 「Máy tính có vẻ hơi trục trặc, em có thể qua xem giúp được không」.
Người đã khoe khoang kiến thức máy tính đáng kinh ngạc của Nozomi với các giáo viên trong trường, trớ trêu thay lại chính là cô. Đây cũng có thể coi là quả báo gián tiếp mà Chise đã gieo.
Các đối thủ cạnh tranh lần lượt biến mất, bây giờ trong phòng chỉ còn lại mình cô và Takumi.
Mặc dù vậy, cuộc trò chuyện lại chẳng thể nào bắt đầu một cách tích cực được.
Thế nên, cô đành mở laptop ra, giả vờ nhìn vào màn hình, nhưng thực chất là đang lén nhìn Takumi—
Liệu có cách nào hay ho để mở đầu một câu chuyện lãng mạn không nhỉ? Chise đang đau đầu vì điều đó.
Cô tiện tay thử tìm kiếm từ 『Takumi』 trên mạng.
Kết quả hiện ra hơn 430,000 mục.
Mà toàn là 『Kỹ thuật trồng trọt truyền thống』 hay 『Khám phá: Thế nào là một nghệ nhân』.
(*chú thích trong nguyên tác: trong tiếng Nhật, chữ 「匠」(Nghệ nhân) và 「巧」(Takumi) đồng âm, đều đọc là 「takumi」*).
Làm thế nào để bắt chuyện một cách suôn sẻ—câu trả lời lại chẳng có ở trên đó.
「Này, Umenomori—」
「Mèo!? G-Gì thế!? C-Có chuyện gì sao!?」
Tôi giật nảy mình.
「À… cũng không phải chuyện gì quan trọng, ừm, hình như là tuần sau thì phải? Hạn chót cho thành viên mới đăng ký.」
「Ể? A, à… là hạn chót nộp đơn đăng ký vào câu lạc bộ của học sinh năm nhất hả? Hình như là vậy đó.」
「Nói cách khác, nếu mọi chuyện thuận lợi thì tuần sau, Hội những chú mèo đi lạc cũng sẽ có thành viên mới đúng không? Phải không phải không?」
Nhìn Takumi cười vui vẻ, Chise cũng cảm thấy vui lây.
Chỉ vì điều này thôi, nhất định phải làm một buổi quảng bá thật hoành tráng.
Sẽ có người đến. Chắc chắn sẽ có tình nguyện viên đăng ký tham gia.
「…À, đúng rồi. Nói mới nhớ, trong phòng này cũng có kết nối LAN đúng không?」
「LAN? Hình như… là có. Sao vậy?」
「Cái laptop đó, bây giờ, cũng có thể lên mạng được đúng không?」
「Ừm, ừm…」
Phải nói gì đó, nếu không cuộc trò chuyện sẽ không thể tiếp tục. Nhưng trong lòng cứ sốt ruột mà chẳng nghĩ ra được cách nào.
「Cậu có thể tra giúp tớ được không? Tác giả của bản Hành khúc đám cưới… là Mendelssohn đúng không?」
「Hả?」
Tại sao, đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
「Sáng nay, tớ có một giấc mơ kỳ lạ, rồi nghe thấy bài hát này, nên có hơi tò mò.」
「Thứ đó thì cần gì phải tra, chính xác là Mendelssohn rồi. Cậu đến cái này cũng không biết sao?」
Chise nhún vai một cách khá cường điệu.
「Thank you, vậy thì tớ yên tâm rồi.」
Đã, ngượng đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nữa rồi. Bình thường khi có mọi người ở đây, rõ ràng là không có vấn đề gì cả.
「Tớ đi mua nước trái cây, Umenomori uống gì không?」
「T-Tớ không cần đâu, bây giờ không muốn uống.」
Nói ra xong mới cảm thấy 「A, chết rồi」, nhưng đã quá muộn.
「Vậy à, tớ sẽ quay lại ngay.」
Nhìn theo bóng lưng Takumi bước đi, Umenomori chỉ biết trút giận vào không khí.
「Tại sao lại thế này! Mình là tiểu thư Chise của nhà Umenomori cơ mà—!」
Rồi, ánh mắt cô dừng lại trên màn hình máy tính.
Nếu giả vờ không biết rồi đi tra thử, có lẽ đã có thể kéo dài thời gian ở riêng của hai người rồi. Chise nghĩ vậy.
Hành khúc đám cưới… kết hôn….
Dù chẳng có lý do gì, lần này thử tìm kiếm từ 『Kết hôn』 xem sao.
Định nghĩa theo tôn giáo, định nghĩa theo pháp luật, vô số bài viết khiến người ta đau đầu lập tức hiện ra.
Lướt qua một lượt—rồi ánh mắt cô dừng lại ở một cụm từ.
『Đ ê m T â n H ô n』
「Hưaaaaaaa!?」
Cô bất giác phát ra một âm thanh kỳ quái.
Đêm tân hôn!
Đêm đầu tiên sau khi trở thành vợ chồng.
Trên đó viết như vậy, rồi còn có cách làm, trình tự, và cả, kinh nghiệm thực tế.
Tiểu thư khuê các Umenomori Chise, không hiểu biết nhiều về những thông tin như thế này.
Mặc dù các hầu gái bên cạnh cũng ít nhiều truyền đạt một chút kiến thức này nhưng… kết hôn, vẫn là một điểm mù.
Cô chăm chú đọc như thể muốn in tất cả những gì trong bài viết đó vào lòng. Đôi mắt không thể rời đi được.
「N-Nóng quá mèo…」
N-Nếu nói chồng là Takumi, rồi vợ là mình, giả dụ là như vậy. Tức là, cái đó, cái gọi là.
「Hauuuu…」
Cạch.
Chise gục xuống bàn, cứ thế bất tỉnh.
「Ch-Chise-sama! Xin ngài hãy bình tĩnh lại!」
「X-Xảy ra chuyện gì vậy—!? Ojou-sama!!」
Không biết từ đâu xuất hiện, cặp đôi hầu gái Suzuki và Sato nhà Umenomori vội vã chạy đến.
Được hai người ôm lấy, ý thức dần hồi phục, trong đầu Chise nảy ra một ý nghĩ.
Gần đây mình—có hơi kỳ lạ.
---
Hông tôi đau quá.
Chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi dính bết vào người, cảm giác thật khó chịu.
「Hộc, hộc, hộc… a—… hết chạy nổi rồi.」
Tôi thả lỏng vai, nghỉ một lát.
「Phù…」
Đã về đêm, sau khi Stray Cats đóng cửa.
Vốn định chạy một vòng quanh thị trấn Suzune, không ngờ mới chạy được nửa đường đã mệt lả ra thế này.
Kể từ ngày Kaho-san lên đường sang Đức, đêm nào tôi cũng luyện tập chạy đường dài như thế này.
Tóm lại là phải rèn luyện.
Dù làm gì đi nữa, cuối cùng thứ phát huy tác dụng vẫn là thể lực cơ bản.
Chạy, chạy, rèn luyện, mài giũa, dù chỉ một chút thôi, để có thể đáp lại những tình cảm hướng về mình—.
Dù là 1 centimet hay 1 nanomet, cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn bản thân của ngày hôm qua.
「Hây da…」
Tôi dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, nhẹ nhàng duỗi tứ chi.
Axit lactic tích tụ trong cơ bắp không ngừng kêu gào 「Mệt quá—mệt quá—」 nhưng cũng đành phải lờ đi.
Còn nửa vòng nữa, chạy xong là chúng ta có thể về nhà rồi, đôi chân của tôi ơi.
「Được rồi, chỉ còn một nửa thôi.」
Tôi vỗ nhẹ lên má, bắt đầu chạy một lần nữa.
Để bản thân của ngày mai, có thể mạnh mẽ hơn hiện tại.
Tôi, muốn trở thành một người đàn ông có thể đáp lại những kỳ vọng đó.
Chọn ai, đáp lại thế nào, đều không phải là vấn đề nên suy nghĩ bây giờ.
Về cơ bản, ai có thể dám chắc ngày mai mình sẽ không bị nói là 「Không cần tên vô dụng này」 chứ?
Tôi chỉ là một người bình thường, ước mơ cũng chỉ là xây một căn nhà có sân vườn, cưới một người vợ dịu dàng, rồi có hai đứa con đáng yêu, chỉ là một người bình thường nghĩ đến những điều đó mà thôi.
Nhưng, trước tiên phải có tự tin, phải tin vào chính mình.
Dù chỉ một chút thôi, nhưng tôi luôn cảm thấy mình chưa thực sự được những cô gái phi thường đó thấu hiểu.
Tuy nhiên có một điều, chắc chắn sẽ không sai.
Đó chính là cảm giác hạnh phúc, đang tràn ngập trong lồng ngực tôi lúc này.
Và có lẽ là cả cảm giác tội lỗi tương đương.
Vẫn chưa đạt được mục tiêu lý tưởng, xin lỗi.
Cho nên, hôm nay tôi vẫn đang chạy. Ngày mai, có lẽ cũng sẽ tiếp tục chạy.
Cho đến một ngày, tôi có thể hạ quyết tâm, nắm lấy tay của họ.
---
Về đến nhà, tôi thấy Nozomi và lũ mèo đang ngồi trên sàn, vây thành một vòng tròn.
…Rõ ràng có sofa, tại sao lại ngồi thẳng xuống sàn?
Trong lúc tôi đang nghiêng đầu định hỏi 「Tại sao」 thì Nozomi ngẩng lên.
「…Thư để lại.」
Giữa vòng tròn, có một lá thư nằm trên sàn.
Mặt tôi co giật.
「Đ-Đừng nói là, lẽ nào, chính là cái đó, người gửi là bà, bà chị của em?」
Ừm ừm, Nozomi và lũ mèo đều gật đầu. Khoan đã, nhìn thấy lũ mèo gật đầu chắc chắn là ảo giác của mình rồi.
Nozomi gật đầu lần nữa, ánh mắt như thể đang nói 「Như mọi khi thôi」.
「Đ-Được rồi, chờ một chút, để em chuẩn bị tâm lý. Dù sao thì dạo này cũng không thấy có nữa mà.」
Hít một hơi thật sâu, rồi tập thể dục nhịp điệu theo mùa. Uống cạn một hơi cốc nước. Chuẩn bị xong.
Tôi nhận lá thư từ tay Nozomi.
*Chuyện lớn rồi! Giếng nước ở Sudan không đủ dùng nữa rồi! Sudan nguy cấp lắm rồi~! Cho nên, chị phải mau đi đào giếng đây~♪*
*adieu—☆ Otome*
(*chú thích trong nguyên tác: chữ「相当」 (tương đương) trong bản gốc phát âm giống「数段」(nhiều bậc), đồng âm với「スダン」(Sudan), là một kiểu chơi chữ khá nhạt*).
(*chú thích trong nguyên tác: 「adieu」 là cách chào tạm biệt trong tiếng Anh cổ, mang hàm ý 「vĩnh biệt」*).
「Sudan là ở đâu hảaaaaa!?」
Và, cái trò chơi chữ nhạt nhẽo đậm chất Showa kia cũng đầy rẫy điểm để bắt bẻ, nhưng đối tượng để tôi bắt bẻ đã không còn ở đây nữa rồi.
「…Sudan là một quốc gia ở Bắc Phi.」
Châu Phi à.
Tôi đành gục đầu, cầu nguyện với thần linh cho chị Otome mọi chuyện suôn sẻ, bình an vô sự, và sớm trở về. Dù tôi đã luôn thành tâm cầu nguyện, nhưng tại sao thần linh, lại cứ thích những trò đùa ác ý như thế này nhỉ?
Những ngày tháng ổn định và bình yên Please! Cuối cùng tôi lại thêm một lời cầu nguyện nữa.
Một tuần sau.
Ở mức độ phải thốt lên là 「Ghét」, cuối cùng tôi đã buộc phải trải nghiệm sự thật rằng, chỉ có điều ước cuối cùng là không thành hiện thực.
