Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6805

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 07 - Chương 1

「Tân binh tập hợp!」

Trên sân thượng của tòa nhà chính, có một căn gác mái nhỏ.

Không cần giải thích nhiều lời, đó chính là phòng sinh hoạt của chúng tôi, 『Câu lạc bộ Mèo Lạc』. Ừm, đến đây là được rồi.

Vậy thì, mời bạn ngước nhìn lên một chút.

Trên nóc của căn gác mái ấy, ngược chiều ánh nắng có hai bóng người đang cất tiếng cười vang... bạn thấy chứ?

「Khè—hè·hè·hè! Cuối cùng cũng đã thống nhất thiên hạ rồi, hỡi các thuộc hạ của ta!」

Đó là bóng người thứ nhất.

「Khà khà khà... Mọi chuyện đều diễn ra đúng như kịch bản. Yahahahahaha!」

Đó là bóng người thứ hai.

Umenomori và Ieyasu. Bộ đôi Hội trưởng & Hội phó của Câu lạc bộ Mèo Lạc... Chắc vậy.

「Hãy xem kìa! Cái cảnh tượng tuuuuuuyệt vời khôn tả này!」

「Bốp」 một tiếng chỉ tay vào khung cảnh rộng lớn trước mắt, Umenomori ưỡn người ra vẻ ta đây cực kỳ.

「Những người tình nguyện đăng ký vào câu lạc bộ nhiều như muốn lấp đầy cả sân thượng! Một, hai, ba... tóm lại là rất nhiều! Nhiều người lắm! Hơn nữa, tấtttt—cả đều là học sinh năm nhất!」

「Ừm... Trông có vẻ không tệ chút nào. Tuy vẫn còn hơi non nớt, nhưng toàn là những người trẻ đầy nhiệt huyết cả.」

Giống như một người ông hiền từ đang ngắm nhìn đứa cháu mới chào đời, Ieyasu cũng nở một nụ cười mãn nguyện.

Chẳng biết mua ở đâu ra, hai người họ còn lôi ra mấy cây quạt có ghi chữ「Chế ngự học viện」 rồi phẩy lấy phẩy để.

Hai người này lại đang bày trò quái quỷ gì thế không biết... Thôi kệ, chắc cũng sắp xuống rồi.

Lúc này, đâu phải là lúc để làm mấy trò này.

「Hừm hừm hừm... Lượng tân binh đông đảo đến nhường này, tất cả rồi sẽ về dưới trướng của ta.」

「Đúng như ngài nói. Hội trưởng... không, thưa Các hạ! Bây giờ, chính là lúc dùng bá đạo của ngài để thống nhất lũ dân đen chỉ biết hưởng thụ cuộc sống yên bình này!」

「Lúc này chưa cần thống nhất tất cả đâu. Trước hết cứ thế này đã... Một trăm triệu Otaku hóa!」

Hỏng rồi, cứ để mặc là hai người này sẽ làm tới bến luôn cho xem.

「Umenomori—! Ieyasu—! Xuống đây giúp một tay đi—!」

Tôi thử vẫy mạnh tấm biển quảng cáo có ghi「Cuối hàng」 để phản đối họ.

Nhưng có vẻ như họ không để ý.

「...Hửm? Hình như hạ giới có kẻ nào đang ồn ào thì phải, Các hạ.」

「Là Takumi đang vui mừng reo hò đấy. Cậu vẫy tay đáp lại cậu ta đi.」

Nói rồi, Ieyasu thật sự vẫy tay về phía tôi.

「Không phải! Đã bảo là mau xuống đây giúp một tay đi mà!」

Lúc này, chúng tôi đang ở giữa chiến trường kia mà.

Từ nãy đến giờ, tôi vẫn luôn cố gắng hướng dẫn dòng người tình nguyện đăng ký là học sinh năm nhất đang không ngừng đổ về, cố gắng xếp họ thành hàng lối.

Trên cái sân thượng bé tí mà mật độ dân số tăng vọt, tôi cứ có cảm giác đến cả không khí cũng loãng đi.

Cứ như là Comiket giữa mùa hè vậy. 『Comiket, viết tắt của Comic Market, là hội chợ bán doujinshi lớn nhất Nhật Bản và thế giới do Ủy ban Chuẩn bị Comic Market tổ chức.』

Bí quyết để chỉnh đốn hàng lối là phải nhìn thẳng vào mắt đối phương, như vậy họ sẽ cảm thấy mình đang được nói chuyện trực tiếp, rồi sẽ hợp tác làm theo chỉ dẫn. Trước đây, tôi có nghe một nhân viên ở hội chợ nói như vậy.

Tuy là hiểu lý thuyết đó, nhưng mà... bây giờ tôi còn chẳng biết giọng mình có thể truyền đi được tới đâu nữa.

「Tại sao... sự tình lại ra nông nỗi này chứ...」

Ngước nhìn bầu trời xanh trải dài vô tận, tôi lẩm bẩm một mình.

Tôi nhớ lại vài cảnh tượng trước đây.

Ví như, buổi quảng bá trong lễ khai giảng cách đây không lâu.

Bài diễn văn hoành tráng của Umenomori, và đoạn PV quảng cáo chiếu trên màn hình khổng lồ.

Hơn nữa, nội dung của PV đó, lại còn là cảnh quay trộm lúc Fumino và mọi người đang tắm.

Kết quả là Câu lạc bộ Mèo Lạc đương nhiên nhận được sự quan tâm bùng nổ.

「Quả không hổ danh! Quả là trí tuệ của Kikuchi Ieyasu đã bùng nổ! Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!」

Sân thượng náo nhiệt thế này, nên nói gã này là công thần, hay là đầu sỏ gây tội đây.

Nói thêm một chuyện ngoài lề, 80% số người tình nguyện đăng ký là con trai.

「Nào, tất cả lại đây! Hãy đến bên cạnh ta nào!」

「Yahoo! Đây là một chiến thắng vĩ đại cho quân đội Mèo Lạc!」

Thấy có nhiều người đăng ký như vậy, đến cả tôi cũng thấy vui lây.

Nhưng, nhìn hai kẻ kia, tôi lại càng cảm thấy mình không được phép nông nổi, phải nghiêm túc giữ mình—suy nghĩ ấy càng thêm kiên định.

Vì vậy,

「Biết là hai người vui rồi, tóm lại mau xuống đây đi!」

Nghiêm khắc giữ mình, tôi tiếp tục hét về phía hai người họ.

「...Mệt quá đi.」

Fumino khẽ lẩm bẩm.

Dựa lưng vào máy bán hàng tự động trước cửa hàng của trường, cô ấy tận dụng giờ nghỉ trưa ngắn ngủi để thư giãn.

Hộp trà chanh đá lúc này sao mà ngon đến thế.

「Đơn đăng ký nhận mãi không hết... Hơi, hơi đáng sợ một chút.」

「Meo... Tổng cộng 108 đơn.」

Đúng là nhiều như phiền não vậy. 『Trong Phật giáo có thuyết "bách bát phiền não", chỉ 108 loại phiền não của con người.』 Không, vì trong đó cũng có khoảng hai phần mười là nữ sinh, nên nói vậy cũng không hoàn toàn đúng.

「Thích quá đi chứ, đoàn quân năm nhất khiến tim đập thình thịch! Nhìn xem, tim tớ cứ đập thum thủm thum thủm đây này!」

Naruko vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi. Thể lực đó thật đáng ngưỡng mộ.

「Fumino không vui sao meo? Có thật nhiều, thật nhiều hậu bối đó?」

「Ch-chẳng vui chút nào hết. Cái gì cũng phải có giới hạn chứ, 108 người là cái tình huống quái gì vậy.」

Ồ ồ, đã lâu lắm rồi, câu trả lời kiểu Fumino đây mà. Tức là thực ra cô ấy đang rất vui.

Dù sao thì, Câu lạc bộ Mèo Lạc của chúng tôi ban đầu chỉ có 6 người mà—.

Giờ đã đột ngột, vượt qua con số trăm người.

「Tuy có cảm giác hơi nhiều... Mà, chắc là không sao đâu. Cùng lắm thì tớ có thể chuẩn bị võ đường nhà mình làm phòng sinh hoạt thứ ba.」

Vừa xoa cằm, Daigorō vừa gật gù.

Chẳng lẽ, cậu ta định thêm cả kumite và tatebuse vào các tiết mục giải trí của câu lạc bộ sao. 『「Kumite」và「Tatebuse」 đều là các kỹ thuật trong sumo.』

「Mà nói mới nhớ, bọn Kikuchi đang làm gì thế? Từ nãy đến giờ không thấy bóng dáng đâu cả.」

Hử? Nói vậy mới để ý.

Chẳng lẽ, họ vẫn còn đang nhảy cái điệu đáng ngờ đó trên sân thượng ư?

「Nếu là bọn Chise-chan thì hình như đã dẫn các bạn mới đến nhà thể chất rồi.」

「Nhà thể chất? Dẫn toàn bộ học sinh năm nhất đi sao? Để làm gì?」

「Mọi người đều hô hào, bảo là tổ chức lễ thành lập câu lạc bộ gì đó, rồi còn hét lên rằng『Đại chúng là lũ lợn ngu xuẩn!』, với cả『Giành lấy sự ủng hộ của phe không đảng phái, bước lên vũ đài chính trị!』gì đó nữa.」

Mục tiêu của họ đã được nâng lên một tầm cao mới một cách ngoạn mục.

「À, họ còn bảo chúng ta cũng mau đến nữa.」

「Chuyện... chuyện đó sao không nói ngay từ đầu chứ.」

Nếu đến muộn chắc chắn sẽ lại bị cằn nhằn một trận.

「Đành chịu thôi... Hầy. Xin lỗi Takumi, vứt luôn hộ tớ cái này nhé.」

Fumino đưa hộp trà chanh cho tôi.

Ủa, chẳng phải vẫn còn một nửa sao, cái này.

「Này Fumino, lãng phí thì tiếc lắm, uống hết đi chứ.」

「Nhưng mà, chẳng phải chúng ta không còn thời gian để đủng đỉnh nữa sao?」

Cũng đúng.

「Yosh—Takumi! Uống cạn giúp Fumino đi! Đây chính là cái gọi là gián tiếp『chụt』đó!」

「L-l-l-làm sao có chuyện đó được chứ!」

Vừa vội vàng giải thích, tôi lại vừa bất giác nhìn vào chiếc ống hút mà Fumino đã ngậm.

Dĩ nhiên là tôi không có ý định liếm láp gì cả, nhưng mà, đây thực sự là hôn gián tiếp với Fumino sao...?

Hôn gián tiếp với Fumino...

「..................」

Tôi bất giác nuốt nước bọt「ực」một tiếng.

「C-cậu đang nghĩ chuyện gì kỳ cục vậy hả, đồ ngốc Takumi!!」

Với một động tác nhanh như điện xẹt, Fumino giật lại hộp giấy từ tay tôi.

「Đừng có lúc nào cũng ngớ ngẩn nghĩ mấy chuyện ngớ ngẩn như một thằng ngốc chứ! Đồ ngốc Takumi! Chết đi hai lần đi!」

Đầu tiên là một tràng liên hoàn「đồ ngốc」sảng khoái, sau đó lại thêm câu cửa miệng sở trường. Fumino như để trút giận,「xoẹt xoẹt xoẹt」một hơi uống cạn chỗ nước còn lại.

Dù vậy dường như vẫn chưa hả giận, cô ấy ném mạnh hộp giấy vào thùng rác, rồi hùng hổ ưỡn vai tiến thẳng về phía nhà thể chất.

「Giận rồi kìa. Ehe☆」

Cô ấy còn liếc qua Naruko đang cười toe toét.

Fumino này, và Fumino đã nói thích tôi, có thật là cùng một người không, trong một khoảnh khắc tôi chợt nghĩ vậy.

Nhân tiện, lúc đi cô ấy còn đột nhiên giẫm lên chân tôi.

Nhưng so với trước đây, chân bị giẫm lại không cảm thấy đau như vậy nữa.

Hội trường—nhà thể chất, tập trung hơn một trăm tình nguyện viên đăng ký vào câu lạc bộ.

Nhìn kỹ lại, trên sân khấu còn có một tấm biểu ngữ khổng lồ ghi bằng chữ rất đẹp『Bài phát biểu đặc biệt của hội trưởng Umenomori Chise~Câu lạc bộ Mèo Lạc và tôi~』.

Hơn nữa, hai cô hầu gái nhà Umenomori, Suzuki-san và Satō-san cũng đang tất bật chuẩn bị hệ thống chiếu sáng.

「À—à—, thử mic, thử mic. Một hai, một hai. Sịp sọc xanh trắng là sịp tốt, sịp bí ngô là mũ tốt. Đầy trời bay lượn khố bọc bé gái. Thử mic, thử mic, à—à—」

Ai đó mau lôi cái gã kính cận vô dụng đang cầm mic đứng trên sân khấu đó xuống đi.

Lúc này chúng tôi cũng đang ở khu vực chuẩn bị hai bên sân khấu, cứ liên tục nhìn đồng hồ, thầm nghĩ「Sao mãi chưa bắt đầu nhỉ」.

Cuối cùng, Umenomori bước những bước nhỏ về phía trung tâm sân khấu.

「Kikuchi, microphone.」

「Tuân lệnh...」

Kikuchi cung kính đưa microphone.

「Kikuchi, bục đứng.」

「Như ngài mong muốn, thưa hội trưởng của tôi.」

Kikuchi bê một chiếc thùng gỗ lên—này, danh nghĩa là hội trưởng nhưng thực ra chỉ là một tên sai vặt thôi nhỉ, gã này.

Nhờ chiếc thùng gỗ để bù đắp cho chiều cao khiêm tốn, Umenomori nắm chặt microphone, ưỡn bộ ngực phẳng lì của mình ra.

「Để các em năm nhất phải đợi lâu rồi!!」

Bài phát biểu của cô ấy bắt đầu, hơn nữa còn với âm lượng cực lớn đủ để gây chấn động.

「Tổng cộng một trăm lẻ tám người! Từ hôm nay, các em chính là thành viên của Câu lạc bộ Mèo Lạc!!」

Nhảy xuống khỏi chiếc hộp mà mình đã vất vả trèo lên, Umenomori nghênh ngang đi ra phía trước sân khấu, rồi chỉ vào một học sinh năm nhất:

「Bạn đằng kia!」

Bạn học bị chỉ tay chớp chớp mắt, thốt lên một câu hỏi đầy bối rối「Ể? Em ạ?」.

「Đúng, chính là em. Em gia nhập Câu lạc bộ Mèo Lạc vì lý do gì?」

「À... ờm, em thấy có vẻ rất thú vị. Cả cái PV trong lễ khai giảng nữa...」

Không không không, không thể nói thẳng là vì cái PV đó mà gia nhập được, dù anh rất hiểu tâm trạng của em, tân binh ạ.

「Vậy thì bạn bên cạnh! Bạn đầu đinh kia! Em nghĩ hoạt động câu lạc bộ của chúng ta là gì?」

Cậu thiếu niên đầu đinh suy nghĩ một lúc,

「Du lịch suối nước nóng các kiểu... Câu lạc bộ du lịch ạ?」

Chà, ra là em nghĩ vậy, dù nếu là anh ở vị trí của em thì có lẽ cũng sẽ nghĩ như thế.

Không biết Umenomori có nghe được câu trả lời cô ấy muốn hay không, tóm lại là cô ấy lại đứng lên chiếc thùng gỗ đó,「hít hà hít hà」hít một hơi thật sâu,

「Saiiiiiii bét~~~~!!」

Oái!? Tai sắp điếc rồi!

「Chủ đề hoạt động của Câu lạc bộ Mèo Lạc, thứ nhất là giúp người! Thứ hai là hoạt động otaku!」

Tiếp đó, từ hai bên sân khấu xuất hiện Suzuki-san và Satō-san, họ giương ra bên cạnh Umenomori hai tấm biểu ngữ lớn viết bằng bút lông ghi「Giúp người」 và「Hoạt động otaku」.

Các học sinh năm nhất bên dưới đồng loạt「Ồ」 lên một tiếng kinh ngạc.

「...Mấy thứ này đâu cần phải giải thích đặc biệt làm gì.」

Fumino trông có vẻ đau đầu lẩm bẩm một câu.

「Ta biết dù vậy, các em vẫn hơi khó hiểu, vì vậy—chúng ta đã chuẩn bị cái này!」

Umenomori「búng」một tiếng, Ieyasu lập tức gõ phím máy tính xách tay với tốc độ siêu phàm.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trên màn chiếu hạ xuống từ sân khấu, hiện lên những bức ảnh áo tắm cực lớn của Fumino và mọi người.

Ô ô ô ô ô, tiếng reo hò của hội trường (các nam sinh năm nhất) và của tôi lập tức vang lên.

「Này... cái gì thế này!?」

Sau khi Fumino hoảng hốt nhảy dựng lên, ảnh trên màn chiếu lại đổi.

Lần này là ảnh áo tắm của Nozomi—cuối cùng cũng nhớ ra rồi, đây là ảnh từ cuộc thi áo tắm ở lễ hội mùa hè!

「...Meo, nhớ quá đi.」

「Gi-giờ không phải lúc để nhớ nhung đâu!」

Nhiều bức ảnh khác tiếp tục thay đổi liên tục như một đoạn trình chiếu, cảnh tiệc tối sang trọng, cảnh hát thánh ca Giáng sinh, lần lượt được chiếu lên.

Lúc này, không khí trong hội trường简直 giống như một cơn sóng thần dữ dội.

「Chính là như vậy! Giải quyết hết mọi vấn đề rắc rối trong thành phố!」

Đó chính là Câu lạc bộ Mèo Lạc! Umenomori dừng một chút rồi nói thêm một câu. Sau đó, hội trường vang lên một tràng pháo tay.

「Lát nữa nhất định phải cho nó một trận ra trò. Mà nói chứ, tại sao mấy tấm ảnh áo tắm lại không có Umenomori nhỉ, mình nghĩ mãi không ra.」

Fumino nổi giận đùng đùng, trông hơi đáng sợ, không, là rất đáng sợ.

Chắc là vì ngại nên chỉ dám mặc sukumizu thôi, Umenomori mà.

「Hôm nay, từ giờ phút này, tất cả các em đều trở thành thành viên chính thức của Câu lạc bộ Mèo Lạc! Nào, vì tập thể mới của chúng ta, hãy hô vang vạn tuế, hãy hô vang tên của Umenomori nào.」

『Ở đây「vạn tuế」viết là「ハイル」, tức tiếng Đức「Heil」, chính là câu「Heil Hitler!」chúng ta hay thấy trong phim.』

Bài diễn văn của Umenomori sắp đến đoạn cao trào—đúng vào lúc đó.

Một tiếng động lớn vang lên, cửa nhà thể chất bị tông mở.

「Em Umenomori Chise, lớp 2-D! Chúng tôi có ý kiến phản đối bài phát biểu của em!」

Một, rồi lại một người nữa của một nhóm bí ẩn xông vào.

Đứng đầu là một người đàn ông tóc dài mặc gakuran trắng. 『Gakuran là một loại đồng phục nam sinh kiểu Nhật điển hình, song hành cùng đồng phục thủy thủ, rất giống áo cổ đứng, đa phần màu đen.』

「...Ủa? Người đó, không phải là hội trưởng hội học sinh mới sao?」

Naruko nheo mắt nói khẽ.

Nói mới nhớ, tôi hình như cũng có chút ấn tượng.

Hội trưởng hội học sinh mới của năm nay, được bầu ra cách đây không lâu.

Thực ra trong cuộc bầu cử hội học sinh năm nay, dù khi đó vẫn còn là học sinh năm nhất, Umenomori cũng nghiễm nhiên tham gia tranh cử, tùy tiện lạm dụng quyền uy sai vặt chúng tôi, cuối cùng lại không đánh mà thua, để cho đàn anh mà tôi quên cả tên này đắc cử.

...Mà, chuyện như vậy cũng算是 là chuyện thường ngày của câu lạc bộ chúng tôi. Nên mọi người gần như đã quên sạch.

「Tôi là Tokiwa Renjirō, lớp 3-A, hội trưởng hội học sinh! Gửi đơn khiếu nại đến Mèo Lạc!」

Hội trưởng hội học sinh chỉ vào Umenomori đang đứng trên sân khấu và nói.

「Không! Không chỉ riêng tôi! Chúng tôi cũng mong em lắng nghe ý kiến của các trưởng câu lạc bộ!」

Đó là một đám người trông có vẻ kỳ lạ và thiếu thống nhất.

Đội trưởng đội bóng bầu dục đội mũ bảo hiểm.

Trưởng câu lạc bộ thủ công ôm một chiếc đệm.

Không biết tại sao, trưởng câu lạc bộ nghiên cứu phim ảnh lại đang cầm máy quay lia lung tung.

Còn có đại diện của các câu lạc bộ khác trong trường, cả một đám người đứng cùng nhau.

Trong tiết trời vẫn còn se lạnh này, trưởng câu lạc bộ bơi lội thậm chí chỉ mặc một chiếc áo tắm.

「Này! Mấy người đột ngột thế này là định làm gì!? Nếu định gây sự thì dù là hội trưởng hội học sinh cũng không tha đâu!」

Umenomori hét lớn trên sân khấu.

「Khó khăn lắm mới có được buổi lễ nhập câu lạc bộ, nếu mấy người muốn phá rối thì—」

「No no! Bị em chỉ trích như vậy chúng tôi cũng khổ tâm lắm, em Umenomori!」

Hội trưởng hội học sinh cũng nắm chặt một chiếc micro không biết lấy từ đâu ra, cuộc đối đầu giữa hai người bắt đầu.

「Tóm lại, xin các em hãy lắng nghe, tiếng kêu gào của họ! Khúc ai ca của tâm hồn!」

Nói rồi, anh ta ném micro về phía đám đông phía sau.

Người bắt được micro là chủ tướng câu lạc bộ Kendo mặc áo giáp.

「Ờm—... chúng tôi là câu lạc bộ Kendo. Thật sự rất khổ sở, tân binh của chúng tôi, một người cũng không có.」

...Tháo kote và men ra nói chuyện sẽ tiện hơn đấy?

「Cứ thế này, sau khi học sinh năm ba giải nghệ, chúng tôi sẽ không thể tham gia đại hội được nữa.」

Nói mới nhớ, câu lạc bộ Kendo trường mình, học sinh năm hai đã ít đến mức này rồi sao.

Chiếc micro đó, như một cây gậy tiếp sức, được truyền qua tay các trưởng câu lạc bộ.

「Chúng tôi là câu lạc bộ bóng bầu dục! Sự quan tâm của các cậu là con số không à? Tất cả đều là không à! Thật quá gian xảo! Lại còn phát tán đoạn phim H mà Nice như thế!」

Nói là gian xảo, hay không gian xảo đây? Quả nhiên vẫn là rất gian xảo.

Như đã nói lúc trước, chỉ riêng việc tỷ lệ nam sinh đã vượt quá 80% là đủ để chứng minh rồi.

Micro được chuyền một vòng, sau khi lời tố cáo của các trưởng câu lạc bộ kết thúc, hội trưởng hội học sinh lại cầm lấy micro.

「Nhân tiện xin cho tôi bổ sung một câu, hội học sinh chúng tôi cũng đang rấtttt khổ sở. Dù sao thì, tỷ lệ phân bổ kinh phí hoạt động câu lạc bộ được quyết định dựa trên thành tích và số lượng thành viên của mỗi câu lạc bộ. Việc độc chiếm tân binh quy mô lớn như vậy, nhất định sẽ gây ra sự mất cân bằng lớn trong việc phân bổ.」

「Chuyện... chuyện đó... tôi biết. Nhưng mà, khó khăn lắm họ mới chọn chúng tôi—」

「Exactly! Chính là như vậy. Giờ thì, em cuối cùng cũng đã thấy được cốt lõi của vấn đề rồi!」

Với một giọng điệu khá là màu mè, gã này trông đúng kiểu thanh niên nhiệt huyết.

Hơn nữa, bộ gakuran trắng đó, nhìn kiểu gì cũng không phải là đồng phục trường mình... như vậy có được không?

Giống như nhân vật trong『Otoko Gumi』ngày xưa, hay sau này là『Otokojuku』, hoặc gần đây(?) là『Yu-Gi-Oh!』.

『Tư liệu chi tiết về hai bộ trước sẽ bổ sung sau, người đàn ông mặc gakuran trắng trong Yu-Gi-Oh! là ai cũng đang tra.』

「Họ đã lựa chọn Câu lạc bộ Mèo Lạc bằng ý chí tự do của mình. Vì vậy, đối với chúng tôi mà nói, chỉ có thể nhờ cậy các em thôi. ...Thế nào? Em hiểu ý chúng tôi muốn nói rồi chứ?」

Nói cách khác, hội trưởng vốn có ý định như vậy.

Thương lượng với chúng tôi, sau đó hạn chế số lượng người đăng ký...

Nếu không, sự cân bằng của các câu lạc bộ trong trường sẽ trở nên nguy kịch, chuyện là như vậy.

「Ưm—ưm—ưm.」

Umenomori hai tay ấn vào thái dương, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

「Quả nhiên câu trả lời này, không thể đưa ra ngay lập tức được sao...」

Nhìn hội trưởng hội học sinh với vẻ mặt áy náy, các trưởng câu lạc bộ đều gật đầu.

Cảm giác như, bên chúng tôi cũng cần phải xin lỗi rồi.

Chúng tôi quyết định tạm dừng buổi lễ nhập câu lạc bộ, tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận đối sách.

「...Làm sao bây giờ?」

Khi mọi người đang nhìn nhau trong phòng sinh hoạt, không biết ai đã khẽ hỏi như vậy.

「Dù sao đi nữa, lời của hội trưởng hội học sinh cũng có lý. Chỉ có thể hạn chế số lượng người đăng ký thôi.」

Fumino dứt khoát đưa ra kết luận.

「Không không không! K-h-ô-n-g! Khó khăn lắm mới chiêu mộ được nhiều người như vậy mà—!」

Umenomori bắt đầu đạp loạn xạ trên ghế. Vì đó là một chiếc ghế tựa khá rộng, mà bản thân Umenomori lại khá nhỏ con, nên dù có quậy thế nào cũng vẫn còn dư dả. Lúc chọn chiếc ghế này, chẳng lẽ là vì mục đích này sao?

「Nhưng mà, như trưởng câu lạc bộ bóng bầu dục đã nói, cái chiến dịch quảng bá sử dụng PV quay trộm ở suối nước nóng đó, đúng là không thể coi là một phương thức công bằng được.」

Dù sao thì, một loạt Sexy Shot như vậy, quả thực là hơi quá khích.

Tự nhiên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ieyasu.

「Người có lỗi lại là tôi sao!? Mà dù tôi đúng là muốn câu một mẻ mấy tên năm nhất đang tuổi dậy thì ham hố thật.」

Quả nhiên, gã này chắc chắn có ý đồ đó.

「Lần nào cũng vậy, thiên tài luôn không được thấu hiểu. Hu hu.」

Thế mà lại bắt đầu khóc.

「Meo... Ieyasu, cố lên.」

Ngoan~ngoan~, Nozomi xoa đầu Ieyasu.

Có lẽ bàn tay vàng có thể tan chảy mọi thứ cứng đầu đó, thật sự có thể ảnh hưởng đến tâm hồn tội lỗi của Ieyasu cũng nên.

「Huhu. Sự cắn rứt lương tâm này là gì đây. Thật lòng mà nói, bây giờ trong lòng tôi tràn đầy tội lỗi, đợi sau khi thành viên mới vào câu lạc bộ, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với họ. Càng được an ủi, lồng ngực lại càng đau, nhưng, cảm giác này... tôi không ghét.」

Quả không hổ danh là chiến binh tự hủy theo chủ nghĩa khổ dâm mà.

「Mà, mà, mà, chúng ta nên làm gì mới là vấn đề bây giờ! Phải không Chise-chan!」

Naruko rất thành thạo kéo lại chủ đề đang đi chệch hướng.

「Đã bảo đừng gọi tớ là Chise-chan nữa mà... Nhưng như Naruko nói, bây giờ phải làm gì mới là vấn đề.」

Uwaa, Chise tiếp tục ôm đầu lăn lộn,

「Cái đó...」

Một cô bé năm nhất rụt rè gõ cửa bước vào, nói với chúng tôi:

「À, xin lỗi, chúng tớ vẫn đang họp, em có thể đợi một lát được không?」

「Không phải ạ, cái đó... chúng em, định tham gia câu lạc bộ thủ công ạ.」

Cái gì cơ?

「Lúc đó chúng em đã nghĩ『Trông có vẻ thú vị nhỉ』, rồi muốn gia nhập Câu lạc bộ Mèo Lạc... Nhưng mà, sau khi nghe lời phát biểu của các trưởng câu lạc bộ khác, em cũng thấy ở đó sẽ rất thú vị.」

「À, dĩ nhiên là không sao... nhưng em có chắc không?」

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Fumino, cô bé đó gật đầu chắc chắn.

「Vậy sao, thế thì, cố lên nhé.」

Cô bé cúi chào chúng tôi rồi rời đi, còn chúng tôi cũng chỉ có thể vẫy tay tiễn bóng lưng cô bé.

Chúng tôi cũng gần như phải đưa ra một kết luận rồi.

「Ừm—được rồi, hiểu rồi, phá vỡ sự cân bằng đúng là có khả năng, hơn nữa nếu gây phiền phức cho các câu lạc bộ khác cũng không tốt.」

Umenomori đứng dậy, vừa cười đắc ý vừa ưỡn ngực.

「Nhưng, chỉ có kẻ ngốc mới để cơ hội này vuột mất! Dù sao đi nữa, dù số lượng có giảm thế nào, chúng ta vẫn có thể chọn ra những nhân tài siêu ưu tú từ trong đó!」

「Sao, chẳng lẽ cậu định cho họ thi sao?」

Nghe lời tôi nói, Umenomori nở một nụ cười「chính là như vậy」.

「Kiến thức! Thể lực! Vận may! Để những siêu tân binh hội tụ cả ba yếu tố trở thành chiến lực của chúng ta, chúng ta sẽ tổ chức bài kiểm tra nhập câu lạc bộ!」

Umenomori vung tay, như thể đang nhấn mạnh「Đây là chiến lược duy nhất khả thi」.

「Khoan đã, tổ chức ở đâu, ai phụ trách, làm thế nào, kiểm tra cái gì, cậu đã nghĩ đến những vấn đề này chưa?」

Fumino với vẻ mặt「chuyện này căn bản là không thể」dội một gáo nước lạnh.

「Tôi quyết định rồi, chúng ta, mỗi người sẽ phụ trách một phần nội dung kiểm tra.」

Nào, mọi người hành động đi, Umenomori vừa nói vừa xắn tay áo.

「Đối với Câu lạc bộ Mèo Lạc! Kiến thức cần thiết, chính là kiến thức otaku!」

「Exactly. Đúng như lời ngài nói, thưa hội trưởng của tôi.」

Ieyasu lập tức vỗ tay bôm bốp... Gã này danh nghĩa là phó hội trưởng, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một tên tay sai nịnh hót.

Hơn nữa, tại sao lại nhiễm luôn cả câu cửa miệng của hội trưởng hội học sinh đó vậy, Ieyasu. Vì thuộc tính đã trùng với người ta rồi nên cậu mau trở về đi.

「Thứ tôi cần, không giống như Takumi đã cai nghiện otaku hay Daigorō chỉ chuyên về mô hình lâu đài, mà là một người bạn có thể cùng tôi đàm đạo sâu sắc, một người bạn có thể cùng tôi thảo luận hết mình về bí mật không già của thầy Araki Hirohiko.」

『Araki Hirohiko là tác giả của bộ manga nổi tiếng「JoJo's Bizarre Adventure」, về bí mật không già của ông xin tham khảo Baidu Bách khoa.』

...Tôi cai nghiện như vậy thật xin lỗi nhé, Ieyasu.

「Vậy thì, nội dung kiểm tra kiến thức, quyết định do tôi và Ieyasu phụ trách...」

Sau đó, hội trưởng Mèo Lạc lại dùng quyền độc đoán của mình chỉ định Daigorō và Naruko phụ trách phần kiểm tra thể lực.

Mà, sự sắp xếp như vậy cũng hợp lý thôi.

「Và, bài kiểm tra cuối cùng—bài thi đánh cược vào vận may, giao cho Serizawa làm.」

「C-cái gì!? Khoan đã, tại sao lại là tôi—」

「Vì không có ai khác phù hợp hơn.」

「Chẳng phải vẫn còn Takumi và Nozomi sao!」

「Hai người đó không được, còn có việc khác phải nhờ họ làm.」

Là gì vậy?

Tôi nghiêng đầu bất giác nhìn về phía Nozomi.

Ngẩn người một lúc, Nozomi cũng gãi đầu lộ ra vẻ mặt「?」.

Rốt cuộc là gì chứ, không lẽ là giao cho hai đứa tôi làm tạp vụ gì đó à?

「Về nhiệm vụ của Takumi và Nozomi, đến trước khi bài kiểm tra chính thức bắt đầu vào ngày mai sẽ phải giữ bí mật♪ Serizawa, cậu cũng phải cố gắng lên nhé~!」

Giải tán! Trước Umenomori ra lệnh như vậy, tôi, Nozomi, và Fumino đến cuối cùng cũng không thể nói thêm được gì.

Chúng tôi quyết định, sẽ tổ chức bài kiểm tra nhập câu lạc bộ vào sau giờ học ngày hôm sau.

Khi thông báo này được công bố cho các tân binh năm nhất, mặt ai nấy đều lộ vẻ như bị cáo lừa.

Không ít người đang suy nghĩ gì đó, nhưng thực tế, phải kiểm tra những gì, đến chính chúng tôi cũng chưa rõ.

Mang theo một cảm giác bất an mơ hồ, tôi cũng cầm cặp sách chuẩn bị về nhà.

「...Đợi đã, Takumi.」

Đột nhiên, Daigorō lên tiếng gọi tôi.

「Hửm? Sao thế?」

「Ừm... không có gì, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.」

Daigorō ngồi xổm xuống, xoa xoa bắp chân của tôi, làm gì đột ngột vậy chứ.

「Gãy xương thì, đã chữa khỏi từ lâu rồi. Hoặc nói là so với trước đây còn chắc hơn cũng không vấn đề gì.」

「Không phải xương, là thịt.」

Hả? Thịt?

Xoa xoa nắn nắn,一直揉 đến tận chân tôi.

Tuy tôi thì không sao... nhưng cảnh tượng này, nếu để người không biết chuyện nhìn thấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm đến mức không gỡ được.

「...Luyện tập rất chắc chắn nhỉ. Thế nào?」

Daigorō ngẩng đầu nhìn vào mặt tôi.

「Cậu hiểu ý tôi chứ?」

「À à, cậu đang để ý đến cách đi của tôi, đúng không?」

Trên đời này, làm gì có học sinh trung học nào quan sát chuyện như vậy chứ—đang định吐槽 như thế, nhưng ở đây lại có thật một người.

Daigorō như đang suy nghĩ gì đó, im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

「C-cái gì vậy?」

「...Không, vậy à, tôi hiểu rồi, ra là vậy.」

Nguyên nhân không rõ, tóm lại là Daigorō một mình như đã hiểu ra điều gì đó.

Đứng dậy, phủi bụi trên chân xong... anh ta đột nhiên mở miệng nói.

「Gần đây, tôi cũng đang tích cực ăn đồ ăn kiểu Tây.」

「...Hả?」

Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?

「Naruko nói, người đó, không chỉ giỏi đồ ăn Nhật, mà đồ ăn kiểu Tây cũng rất giỏi.」

Người đó là ai—câu hỏi tầm thường như vậy không cần phải hỏi.

Chắc chắn là Tamao-senpai.

「Biết tôi định thử thách những món ăn đó, Tamao cô ấy rất vui,「Tối nay ăn bít tết nhé」... cô ấy đã nói với tôi như vậy.」

Mặt Daigorō đỏ bừng. Đây là cái trường lực của vợ chồng son gì thế này, cái tên người thắng cuộc đáng ghét.

「Không ngờ có thể khiến cho Daigorō theo chủ nghĩa đồ Nhật tuyệt đối này... Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.」

Vốn đang nói chuyện phiếm về cuộc sống thường ngày của hai người, nhưng vẻ mặt của Daigorō đột nhiên trở nên nghiêm túc.

「Vì người mình trân trọng mà không ngừng rèn luyện bản thân, tôi nghĩ điều đó rất quan trọng.」

Daigorō vỗ vào vai tôi một cái, nói một câu「Cùng nhau tiến bộ nhé」.

Sau đó liền ngại ngùng rời đi.

...Là vậy sao.

Tôi, tha thiết muốn trở thành một người xứng đáng với Fumino và mọi người... Daigorō, cậu ấy đã nhận ra suy nghĩ của tôi rồi sao.

Tôi lại bị Daigorō, người thường ngày chậm chạp hơn ai hết, nhìn thấu.

Có lẽ, từ khi hẹn hò với Tamao-senpai, Daigorō cũng đã bắt đầu thay đổi.

Daigorō như vậy, trông có vẻ trưởng thành hơn tôi bây giờ.

Một đêm trôi qua, sau giờ học ngày hôm sau.

Theo thông báo trước đó, các học sinh năm nhất tình nguyện đăng ký đã tập trung tại nhà thể chất.

Tuy số lượng có phần ít hơn so với trước, nhưng người tham gia vẫn không dưới tám mươi người.

「Mọi người, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa—?」

Umenomori ưỡn ngực đứng trên sân khấu, vẻ mặt vui mừng không kìm được.

「Không dốc hết sức là không được đâu!」

Naruko giơ ngón tay cái, như thể đang nói「Cứ giao cho tớ」.

Chà chà, bây giờ không phải lúc làm chuyện này đâu.

「Hai người không biết chừng mực một chút sao? Mà rốt cuộc là bắt tôi với Nozomi làm gì vậy.」

「...Làm bánh, chẳng hạn?」

Trước Nozomi đang nói nhỏ, Umenomori lắc ngón tay.

「Quá, ngây, thơ, rồi! Nhiệm vụ của các cậu, là cùng các học sinh năm nhất tham gia bài kiểm tra!」

Ể...?

「Là senpai, là cán bộ của Câu lạc bộ Mèo Lạc, nếu không thể dễ dàng vượt qua tất cả các bài kiểm tra, thì sao có thể chinh phục được trái tim của những người trẻ đó chứ?」

Đ-đợi đã, đợi một chút!

「Thiên tài siêu hoàn hảo Nozomi thì không nói, tại sao tôi cũng phải tham gia chứ!?」

Về kiến thức, Ieyasu mạnh áp đảo, còn về thể lực, Daigorō chẳng phải cũng đã vượt qua trình độ học sinh trung học bình thường rồi sao?

「Chính vì vậy mới cần Takumi có sự cân bằng tốt nhất ra mặt. Thể lực của Kikuchi hoàn toàn không thể trông mong được, còn Kōya lại là một kẻ cuồng mô hình lâu đài kỳ lạ, về mặt kiến thức chắc chắn sẽ bị loại hết.」

Ieyasu và Daigorō lại không có chút vẻ không phục nào, cũng đứng bên cạnh gật gù. Lòng tự trọng của các cậu đi đâu hết rồi hả!

「Meo... Cố lên.」

Hơn nữa Nozomi cũng không biết sao lại hừng hực khí thế, bây giờ đang khởi động làm mềm cơ.

Từ nãy đến giờ không nói một lời nào là Fumino—mà nói mới nhớ.

「Quả nhiên dùng bài poker... không, rút thăm đơn giản có lẽ sẽ tốt hơn...」

Không biết đang lẩm bẩm cái gì, tóm lại là không tham gia vào cuộc đối thoại của chúng tôi.

Hình như, vẫn chưa quyết định được nội dung kiểm tra.

「Tóm lại, quyết định vậy nhé—」

Sau đó Umenomori túm lấy cổ áo tôi lại gần.

「...Để tôi, xem dáng vẻ ngầu lòi của cậu nhé, Takumi.」

Bằng một giọng nói cực kỳ quyến rũ, Umenomori thì thầm với tôi như vậy.

Khoan đã, nói với tôi như vậy... chẳng phải là coi tôi như vật thí nghiệm sao?!

Nhưng trái tim đang đập thình thịch lại mách bảo tôi, tuyệt đối không được mất mặt, tuyệt đối không được mất mặt trước ba người đã nói「thích」tôi.

Tiếp đó,「bịch」một tiếng đẩy tôi ra, Umenomori cao giọng tuyên bố bắt đầu bài kiểm tra nhập câu lạc bộ,

「Được rồi~~! Bây giờ, vòng tuyển chọn thành viên mới của Câu lạc bộ Mèo Lạc, chính thức bắt đầu!!」

Đầu tiên là bài kiểm tra thể lực.

Câu lạc bộ Mèo Lạc, đã bắt đầu chạy đôn chạy đáo giúp đỡ mọi người từ lúc nào, không ai còn nhớ rõ nữa.

...Ban đầu có lẽ là vì bị cuốn vào rắc rối do chị Otome gây ra.

Sau khi giải thích như vậy, mọi người đều lộ vẻ mặt ngơ ngác.

Có lẽ, họ lại càng không hiểu câu lạc bộ này rốt cuộc đang làm những hoạt động gì.

「Tóm lại, người phụ trách bài kiểm tra thể lực là tôi, Naruko Kanae lớp 2-D.」

「Và tôi, cũng là Kōya Daigorō lớp 2-D. Chúng tôi sẽ đưa ra các đề bài, kiểm tra xem các vị có đủ tiêu chuẩn hay không.」

Hai người đứng như hai pho tượng Hộ pháp, ngọn lửa trong mắt đã bắt đầu bùng cháy.

『Tư thế đứng của Hộ pháp gần giống như đứng dạng chân, hai tay chống hông. Trong các tác phẩm ACG thường dẫn đến những góc nhìn lịch lãm.』

「Câu lạc bộ Mèo Lạc, muốn gia nhập không—!?」

Naruko hét lớn vào micro, sau đó, lại chĩa micro về phía chúng tôi.

『Ô ô ô ô ô ô ô ô ô!!』

Hơn một nửa học sinh năm nhất (nam), đều vung nắm đấm gầm lên hùng tráng.

「Ồ—」

Không biết tại sao, Nozomi bên cạnh tôi cũng giơ nắm đấm lên.

「Dù thử thách có khó khăn thế nào, cũng sẽ nỗ lực chiến đấu chứ—!?」

『Ô ô ô ô ô ô ô ô ô!!』

Tiếng gầm hùng tráng vang dội hơn trước làm rung chuyển cả nhà thể chất.

「Tốt—, chính là khí thế này! Daigorō-kun! Công bố thẳng thắn nội dung kiểm tra đi!」

「Ừm...」

Gật đầu thật sâu, Daigorō lấy từ trong lòng ra một cây nến.

Chuyện gì vậy, sao tôi có cảm giác linh cảm xấu rất mạnh mẽ.

Một linh cảm xấu không tài nào xua đi được.

「Bây giờ, xin hãy để tại hạ trình diễn cho mọi người xem cách dập tắt ngọn lửa của cây nến này từ khoảng cách mười mét, chỉ bằng khí phách!」

Gừaaaa, Daigorō trợn tròn mắt gầm lên.

「..................」

Hội trường, câm lặng như tờ.

NGUOINAY, VUAROI, LAMGI, THE?

『Phiên âm trên là「那个人, 刚才, 做了什么?」 (Người đó, vừa rồi, đã làm gì?), nguyên văn được viết bằng Katakana.』

「Này... này—Daigorō-kun? Tối qua, cậu đã cùng Tamao-senpai suy nghĩ rất nghiêm túc... cậu... đã nói như vậy mà, phải không?」

Ngay cả Naruko cũng hiếm khi rơi vào trạng thái hoảng hốt.

「Đúng vậy. Tuy nhiên tôi được biết rằng vì sự khác biệt về giới tính và thể trạng, năng lực vận động của mỗi người đều khác nhau.」

Ừm ừm, đây quả thực là một ý kiến rất nghiêm túc.

「Do đó tôi nghĩ, chỉ có thể kiểm tra khí phách của từng người một.」

Tại sao. Tại sao lại đi đến kết luận như vậy chứ.

「Ừm—, ra là vậy~」

Này, tại sao ngay cả Naruko cũng gật đầu vẻ đã hiểu vậy? Cậu rốt cuộc đã hiểu cái gì chứ?

「Cái đó—, em có câu hỏi~」

Trong đám học sinh năm nhất bên dưới, một nam sinh giơ tay lên.

「Chuyện đó, thật sự có thể làm được không ạ? Trong điều kiện hoàn toàn không có ngoại lực như gió?」

「Hừm... trăm nghe không bằng một thấy, vậy thì, hãy để tại hạ biểu diễn cho các vị xem.」

Daigorō lùi ra xa mười mét.

Hai chân mở rộng bằng vai, mắt nhìn chằm chằm vào cây nến, rồi vai cũng bắt đầu rung lên.

Tôi và Nozomi, Naruko và nhóm tân binh năm nhất, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Daigorō.

「Gừ ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô...」

Gân xanh nổi lên trên thái dương, Daigorō nắm chặt nắm đấm.

「Ư ư ư ư à!!」

Toàn bộ cửa sổ của nhà thể chất đều rung lên bần bật.

Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn nến vừa nãy còn đang cháy bỗng biến thành một làn khói xanh rồi vụt tắt.

「……Phù」

Daigorō vừa lau mồ hôi trên trán, vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm.

「Cơ bản là cảm giác như vậy đó. Giờ thì mời Takumi biểu diễn thử xem nào」

「Làm thế quái nào được chứ hả!!」

Nếu có cái bàn nào ở đây, tôi nhất định sẽ lật tung nó lên.

Thứ sức mạnh ma quỷ đó, làm sao tôi có thể làm được chứ!

Tôi thật muốn lôi cổ thằng tôi của ngày hôm qua, cái thằng đã nói 「Trông Daigorō trưởng thành hơn rồi」, ra đấm cho một trận.

「Không sao đâu, chỉ cần luyện khí đan điền, tự nhiên sẽ bộc phát được đấu khí. Dập tắt nến chỉ là chuyện nhỏ」

「Ừm, cho hỏi, đây là nơi tụ họp của Hội Mèo đi lạc đúng không? Tôi không đi nhầm sang hội những người có siêu năng lực hay đại loại thế chứ?」

「……Thì ra là vậy. Đan điền. Phía dưới rốn」

Này! Sao ngay cả Nozomi cũng có vẻ tin sái cổ thế kia!

Trong khi đó, mấy đứa năm nhất thì đứa nào đứa nấy đều chết trân, ngây người ra.

「Mà, khoan đã, tình huống này Tamao cũng đã lường trước rồi. Cho nên dựa trên lời giải thích của tớ, cậu ấy đã viết một quyển sách hướng dẫn mà người mới bắt đầu cũng có thể hiểu ngay lập-tức」

Daigorō lại rút từ trong ngực áo ra một tờ giấy.

「Đây, là lời giải thích như thế này」

■ Bí kíp khơi dậy đấu khí của nhà Kōya (bản nhập môn cho người mới)

Một: Đầu tiên hít thở thật sâu, thả lỏng tâm trạng, và nghĩ về những chuyện vui vẻ nhé ♪

Hai: Hai chân dang rộng bằng vai, nhìn thẳng vào ngọn nến trước mặt.

Ba: Cuối cùng, dồn toàn bộ sức mạnh xuống dưới rốn, để tim đập nhanh gấp 5 lần trong một khoảnh khắc…

Đấy ~ Thấy chưa! Đấu khí lấp lánh ☆

「Như vậy là dễ hiểu rồi nhỉ. Đây là lời giải thích chan chứa tình yêu thương mà Tamao, với tư cách là một OG, dành tặng cho các hậu bối sắp gia nhập!」

『OG, ở đây chỉ những nữ sinh đã tốt nghiệp và rời khỏi câu lạc bộ』

…Nếu tôi nhớ không nhầm thì chị Tamao ở trường vốn là một bông hoa trên núi cao lạnh lùng, xa cách mà nhỉ?

Trong lúc các học sinh năm nhất khác còn đang ngơ ngác, ánh mắt tôi và Fumino chạm nhau.

Thay đổi rồi. Chị Tamao đã hoàn toàn biến thành một người khác rồi đúng không? Đúng là tình yêu làm con người ta mù quáng mà!?

…Có lẽ sức mạnh của tình yêu thật đáng sợ.

「Sau đó, dùng luồng đấu khí này để dập tắt ngọn nến— Hửm? Sao cứ có cảm giác như đang bị ai đó nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo thế nhỉ」

Có lẽ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang muốn chửi thề vào cái 「mục ba」 đó.

Quả nhiên là một bầu không khí có thể khiến cả Daigorō cũng phải đóng băng.

「Ờ, ờm. Có lẽ bắt đầu ngay với mười mét thì hơi vô lý thật. Hay là chúng ta bắt đầu từ một mét trước nhé…」

「Vấn đề không nằm ở đó đâuuuu!」

Cầm một chiếc quạt giấy không biết lấy từ đâu ra, Naruko 「Bốp」 một tiếng vào đầu Daigorō.

Mà, cũng đáng đời thôi.

Chỉ có Nozomi là vẫn đặt tay lên ngực, trông có vẻ rất tập trung suy nghĩ điều gì đó… Này, cậu không làm được đâu.

「A ha ha ha, cái này… chỉ là tiết mục góp vui thôi mà!」

Naruko không chút do dự, túm cổ áo Daigorō rồi lôi cậu ta vào một góc hội trường.

Quyết định sáng suốt đấy, Naruko. Mong là cậu có thể khiến gã đó không xuất hiện được một thời gian.

「Chủ đề thật sự là đây! Nói ngắn gọn thì, đây là Đại chiến tìm đồ vật!」

Naruko lấy ra hàng chục tấm thẻ.

「Trong những tấm thẻ này có ghi tên một số đạo cụ, người đầu tiên lấy được đạo cụ tương ứng sẽ là người chiến thắng! Vì những món đồ trên thẻ đều là những thứ có trong học viện, nên độ khó cũng không cao đâu. Chỉ có điều!! Giới hạn thời gian, hoàn thành trong vòng mười phút!!」

Thì ra là vậy, cũng đã suy nghĩ kỹ lưỡng đấy chứ. Đúng là nếu là thi tìm đồ vật thì không phân biệt thể trạng, nam hay nữ đều có thể cạnh tranh công bằng.

「Vậy thì—Sẵn sàng…………Bắt đầu!!」

Naruko tung hàng chục tấm thẻ xuống phía dưới sân khấu.

Ngay lập tức, đám học sinh năm nhất tranh nhau lao tới những tấm thẻ đang rơi lả tả như hoa tuyết.

Sau khi nhanh như chớp 「vút」 một cái bắt lấy một tấm thẻ, Nozomi cũng chạy ra khỏi nhà thi đấu.

A a, hình như chỉ có mình là chậm một bước rồi.

『…Hãy để em thấy, dáng vẻ ngầu lòi của anh nhé, Takumi』

Lời thì thầm của Umenomori lúc trước thoáng qua trong đầu tôi.

Rồi, tôi nhảy lên, vươn tay chộp lấy một tấm thẻ còn đang bay lơ lửng trên không, còn chẳng kịp nhìn xem đó là gì đã vội chạy đi.

Thắng chắc rồi—lúc đầu, tôi đã nghĩ như vậy.

Trên tấm thẻ ghi 『Cây thụt thông bồn cầu』.

Vậy nên, tôi chạy thẳng đến nhà vệ sinh nam gần nhất.

Thế nhưng, lại chẳng tìm thấy món đồ mục tiêu ở đâu cả, trong tủ dụng cụ vệ sinh cũng không có.

Vậy thì đến nhà vệ sinh tiếp theo tìm thử xem, nhưng dù đổi chỗ khác thì kết quả vẫn vậy.

Dù đã tìm bao nhiêu nơi, cái món đồ quyến rũ đầy mê hoặc với lực đàn hồi uốn éo đó vẫn biệt tăm biệt tích.

「Tại sao chứ hả!!」

Dù có gào thét thế nào đi nữa, nó cũng sẽ không tự nhảy ra đâu.

Thời gian vô tình vẫn đang tích tắc trôi về điểm cuối.

「Ủa? Thẻ của senpai cũng là dụng cụ vệ sinh ạ?」

Một cậu học sinh năm nhất khác cũng cầm thẻ bước vào nhà vệ sinh.

Tên này trông khá bảnh trai đấy. Không thể để mất mặt trước đàn em được, nên tôi cũng cố nặn ra một nụ cười.

「Mà, cũng phải, còn cậu thì sao?」

「Của em là cái này ạ」

Tấm thẻ cậu ta cho tôi xem có ghi 『30 cuộn giấy vệ sinh』.

Uầy, thật muốn đổi thẻ với cậu ta quá. Dù điều đó là không thể.

「Là, là cái này à… chắc là ở quanh đây thôi, cố lên nhé」

Tôi chỉ vào đống giấy dự trữ trong tủ dụng cụ vệ sinh, rồi định chạy đi nơi khác.

「Thứ mà senpai cần tìm, sao rồi ạ?」

「A ha ha, vẫn chưa tìm thấy, anh phải đi chỗ khác xem sao」

Sau khi cười gượng rồi cho cậu ta xem tấm thẻ, cậu ta cũng bật cười.

「Tuy em không nên xen vào chuyện của senpai, nhưng em nghĩ chỗ có thứ này chắc là nhà vệ sinh nữ đấy ạ. Vì em đã đi mấy nhà vệ sinh nam liên tiếp mà không thấy cái này đâu cả」

「À………… ra vậy, anh hiểu rồi. Đúng là một điểm mù nhỉ」

Khoan đã. Nhà vệ sinh nữ!?

Đùa nhau chắc… cái nơi thánh địa đó, không phải là vùng cấm vĩnh viễn không thể chạm tới sao.

「Vậy, em xin phép đi trước」

Vừa cười toe toét vẫy tay, cậu hậu bối đó liền rời đi.

Tôi có cảm giác như vẻ mặt của cậu ta đang muốn nói 「Người này, xong đời rồi…」 vậy.

「Ư… ư a a a」

Nhà vệ sinh nữ. Ở đó, có cây thụt bồn cầu tôi cần.

Tôi là con trai. Cho nên, tuyệt đối không được bước vào đó.

Thử nhờ vả mấy bạn nữ đi ngang qua xem sao—tôi cũng đã nghĩ đến điều đó, nhưng bây giờ đã tan học rồi.

Không thể trông mong vào may mắn sẽ gặp được một bạn nữ nào đó.

Thời gian còn lại, khoảng bốn phút…

「A…!」

Như thể đã buông xuôi tất cả, tôi lao ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Khi tôi chạy đến nhà thi đấu, thời gian chỉ còn lại 10 giây.

「Khoan đã! Nhìn này, tôi đã mang vật phẩm chỉ định đến rồi đây!」

Tôi giơ cao món đồ mục tiêu, chạy đến chỗ Naruko.

Đương nhiên, đó chính là cây thụt bồn cầu mà thẻ nhiệm vụ yêu cầu.

「Uwaa. Sát nút ghê—! 4, 3, 2, 1… Rồi, kết thúc—!」

Cuối cùng cũng kịp.

Kết quả, tôi còn là người hoàn thành cuối cùng nữa.

「Nyan… thật đáng lo ngại」

Nozomi lập tức đến gần, dịu dàng xoa xoa tấm lưng đang phập phồng vì thở dốc của tôi.

Không hiểu sao, dưới cánh tay cô ấy lại kẹp một cái giẻ lau bảng bị dây điện quấn quanh.

「A… là senpai lúc nãy…」

Cậu học sinh năm nhất tôi gặp lúc trước cũng nhìn thấy tôi.

Ánh mắt đó rõ ràng là đang nói 「Vào rồi nhỉ, vào nhà vệ sinh nữ rồi nhỉ…」.

Ánh mắt nửa phần thương hại nửa phần khinh miệt.

Không, không phải như cậu nghĩ đâu! Lúc đó vừa hay có một cô giáo đi ngang qua!

Tôi đã cố gắng đến phút cuối cùng mà không vứt bỏ tiết tháo của một người đàn ông! Thật sự là như vậy!

「Một mình lẻn vào nhà vệ sinh nữ… thật sự đã làm vậy sao…」

「Không, phải nói là nếu không có khí phách và nghị lực như vậy thì chắc chắn không làm được đâu」

「Senpai mạnh thật đấy…」

Những lời đồn về tôi cứ thế được lan truyền một cách vô cùng nghiêm túc.

Đã bảo không phải thế mà! Sự thật không phải như vậy!! Tôi thật sự chưa vượt qua lằn ranh cuối cùng đó đâu!

「…Ngoan, ngoan」

Nozomi vẫn đang nhẹ nhàng xoa lưng tôi, thậm chí còn dịu dàng hơn lúc nãy.

Không giống như tôi về bét, Nozomi hình như là người hoàn thành đầu tiên.

Nên nói là cô ấy lợi hại hay là gì khác đây.

「Quả không hổ là, thành viên chính thức của Hội Mèo đi lạc chúng ta!」

Umenomori trông có vẻ rất vui mừng, hết lời khen ngợi Nozomi.

「Nyan… vì ở không xa nên rất dễ lấy」

「Nozomi lúc nào cũng trông thật thong dong nhỉ, không giống như một số người, chẳng có dáng vẻ của một đàn anh gì cả」

Ánh mắt vui vẻ lúc nãy, lần này từ từ, chuyển sang phía tôi.

「Takumi à………………」

Xẹt xẹt, trong không khí như có tia lửa điện bắn ra.

Tôi cảm giác nhiệt độ xung quanh, đột nhiên giảm đi rất nhiều.

「Không chỉ về bét mà còn hoàn thành vào những giây cuối cùng nữa, thật là quá tệ đi—! Thật tình! Cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả!」

Tiết tháo cuối cùng của một con người, của một người đàn ông, tôi đã do dự không biết có nên vứt bỏ nó hay không.

Và cuối cùng tôi đã thành công trong khi vẫn giữ vững tiết tháo đấy chứ.

「Vòng tiếp theo, nếu vòng kiểm tra tiếp theo mà vẫn tệ hại như thế này, tôi sẽ nổi giận đấy!」

Nói cách khác là bây giờ vẫn chưa được tính là nổi giận đúng không—tuy trong đầu nghĩ vậy, nhưng tôi không dám nói ra, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Vòng kiểm tra đầu tiên, số học sinh năm nhất bị loại trong bài kiểm tra thể lực, đã quá nửa…

Dù vậy số người còn lại vẫn trên bốn mươi, trên đời này đúng là có nhiều người rảnh rỗi thật.

「Nếu cứ tiếp tục như thế này, đến cuối cùng vẫn còn hơn hai mươi người… thì tất cả họ, sẽ trở thành thành viên mới sao?」

Tôi thử bắt chuyện với Fumino xem sao.

Thế nhưng,

「Đừng nói chuyện với tôi vội, bây giờ, tôi vẫn đang suy nghĩ nội dung kiểm tra」

Uwa, trông có vẻ không vui lắm nhỉ.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi cẩn thận lách qua người Fumino.

「Mọi người—, xin chú ý~~~~!!」

Keng keng keng, tiếng chiêng đồng vang lên trên sân khấu. Mấy người chuẩn bị thứ này từ bao giờ vậy.

「Các bạn đã chiến thắng thử thách đầu tiên, làm tốt lắm! Nhưng! Cuộc chiến thực sự, bây giờ mới bắt đầu!」

Umenomori ném micro lên không trung.

Ieyasu dùng một động tác điệu nghệ bắt lấy chiếc micro đang vẽ một đường parabol.

「Hừ… đã để các vị đợi lâu. Hỡi những viên đá quý thô của thế giới otaku…」

Cặp kính loé lên một tia sáng chói hơn bình thường 30%, Ieyasu chỉ vào màn hình trên sân khấu và nói:

「Tiếp theo, câu hỏi kiểm tra sẽ được hiển thị trên màn hình lớn này, các vị cần dùng cử chỉ tay để biểu thị câu hỏi là đúng hay sai. Tất cả các câu hỏi kiểm tra, đều do chính tôi, Kikuchi Ieyasu, vắt óc suy nghĩ mà ra, toàn bộ đều là để kiểm tra kiến thức otaku của các vị」

Ieyasu nói một hơi, rồi nhấn phím Enter trên laptop.

Khoảnh khắc tiếp theo, câu hỏi kiểm tra hiện ra trên màn hình.

Ơ ơ…?

■ Hội Mèo đi lạc – Vòng kiểm tra kiến thức gia nhập câu lạc bộ – Câu hỏi số một

Chỉ cần là con trai, ai cũng sẽ rung động trước quần tất đen.

Khi bị một mỹ少女 mặc quần tất đen giẫm lên mặt liên tục, chúng ta đều là những kẻ theo đuổi ước mơ đầy hạnh phúc.

Mà, chuyện đó để sau, giờ là thời gian hỏi đáp.

Đơn vị dùng để biểu thị độ dày của quần tất là Denier. Đúng hay Sai

『Denier, ký hiệu là d, biểu thị trọng lượng (gram) của một sợi tơ có độ dài đơn vị (9000 mét), dùng để đo độ dày của sợi tơ, còn được gọi là「độ mảnh」』

Về cơ bản thì hơn một nửa thông tin câu hỏi, chỉ là lời tự thú của một tên biến thái hạng M. Không còn gì để nói nữa.

Hơn nữa, đối với những cậu con trai không có duyên với quần tất đen, câu hỏi này khá là bất lợi.

「Đây là câu hỏi được quyết định sau khi đã xem xét tỷ lệ nam nữ của những người tham gia. Cố lên nhé các chàng trai! Hãy cho ta thấy khả năng vô hạn của các cậu!」

Đây tuyệt đối là vấn đề mà chỉ có loại người như Ieyasu mới để tâm, là một thằng con trai, tôi hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này.

Mà đây có phải là vấn đề về kiến thức otaku không vậy? Không phải là vấn đề về thời trang sao?

「…Hừm—」

Nhân cơ hội nhìn xem Nozomi chọn gì rồi mình cũng trả lời theo—suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi.

Không được không được. Kế hoạch này bỏ qua. Đây hoàn toàn là gian lận. Nozomi chắc chắn sẽ biết đáp án đúng.

Sau một hồi do dự, tôi quyết định chọn 「Đúng」. Tỷ lệ chính xác là một phần hai, đánh cược một phen vậy.

「Ồ ồ, senpai của chúng ta · ngài Tsuzuki Takumi hình như đã chọn「Đúng」đấy? Kết quả cuối cùng sẽ ra sao đây?」

Ieyasu đang nhìn tôi với một nụ cười kỳ quái, có hơi muốn đấm hắn ta một trận, vì sẽ ra tay nhẹ thôi nên cho tôi đấm đi.

「Không đúng, độ dày thì phải là centimet hay nanomet gì đó chứ, chúng tôi cược là『Sai』!」

Một nhóm vài học sinh năm nhất, hai tay bắt chéo biểu thị là 「Sai」.

Nozomi… vẫn chưa có động tĩnh gì.

「Thời gian còn lại, 5 giây! 4… 3… 2…」

Lúc này, Nozomi cuối cùng cũng dùng hai tay giơ lên đầu tạo thành một hình chữ O thật lớn.

Tuy đáp án đúng vẫn chưa được công bố, nhưng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Giống với đáp án của Nozomi, vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi.

「…1! Hết giờ! Đáp án chính xác là————『Đúng』!!」

Ieyasu đã hoàn toàn biến thân thành MC của một chương trình đố vui, không chút lưu tình phân định kẻ thắng người thua.

Chỉ mới câu hỏi đầu tiên, số người tham gia đã giảm đi một nửa.

「Đơn vị biểu thị độ dày của quần tất là Denier. Mọi người, đã nhớ chưa?」

Tuy cảm thấy đây là một đơn vị sẽ không bao giờ dùng đến trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng, nhưng tôi vẫn ghi nhớ.

「Khà· khà· khà… câu hỏi đầu tiên chỉ là câu hỏi cho điểm thôi, câu vừa rồi chỉ ở cấp độ Mera, tiếp theo sẽ đến cấp độ Merazouma!」

『「Mera」、「Merazouma」đều là những câu thần chú tấn công hệ Lửa trong《Dragon Quest 3》,「Merazouma」có uy lực mạnh nhất,「Mera」thấp hơn』

Ieyasu với nụ cười nham hiểm đập tay với Umenomori.

「Sau đây mới là bài kiểm tra kiến thức thực sự! Nguồn của các câu hỏi đều đến từ anime · manga · tiểu thuyết · game! Phạm vi tấn công sẽ còn mở rộng hơn nữa! Hơn nữa còn là chế độ giành quyền trả lời cá nhân, không thể nhìn theo đáp án của người khác!」

Oa, chơi thật rồi à.

Tôi bất lực nhìn Umenomori và Ieyasu đang vô cùng phấn khích trên sân khấu, thở dài một hơi.

Làm ơn, nhất định phải là câu hỏi trong phạm vi hiểu biết của mình—tôi thầm cầu nguyện.

—Mà, thế giới này vĩnh viễn không đơn giản như vậy.

Chiếu phiên bản TV và phiên bản DVD đã được chỉnh sửa hình ảnh, rồi câu hỏi là「Xin hỏi họa sĩ hoạt hình của phiên bản chỉnh sửa là ai?」. Phía sau gần như toàn là những câu hỏi không thể nào trả lời được như thế.

Người có thể giải quyết tất cả những câu hỏi siêu khó này một cách gọn gàng, rồi thẳng tiến đến đỉnh cao… chỉ có Nozomi.

Dù đối mặt với những câu hỏi siêu khó do hai otaku hạng nặng thiết kế, cô ấy vẫn dũng cảm không ngừng thử thách, cuối cùng cũng đến được câu hỏi cuối cùng—tôi cuối cùng cũng miễn cưỡng trả lời đúng (dù có một phần lớn là nhờ ăn may).

Ngẩng đầu lên nhìn, số người tham gia còn lại, chỉ còn mười người.

「Nói sao nhỉ… senpai lợi hại thật. Em thua tâm phục khẩu phục」

「Dù không trả lời đúng vẫn có khí thế rất mạnh, thứ đó… em không học được rồi」

Những cậu học sinh năm nhất đã thất bại trong bài kiểm tra, không hiểu sao đều thốt lên những lời thán phục.

Và rồi—.

Tiếp theo, vẫn còn một bài kiểm tra nữa.

Do Fumino phụ trách, bài kiểm tra thử thách vận mệnh.

Mà nói đi cũng phải nói lại, bản thân Fumino quan trọng nhất… thì từ nãy đến giờ lại không thấy bóng dáng đâu.

「Có một việc quan trọng cần thông báo, người phụ trách bài kiểm tra cuối cùng, Serizawa Fumino đang chuẩn bị thẻ bốc thăm cho bài kiểm tra ở ngoài… nhưng, đó chỉ là ngụy trang để che giấu bài kiểm tra cuối cùng · thực sự mà thôi」

Này, này này, đây là cái tình tiết gì vậy. Cô rốt cuộc đang có ý định gì?

「Chúng tôi vừa mới nhẹ nhàng dán lên lưng bạn Serizawa một tờ giấy nhỏ có ghi một vài thông tin. Các bạn cần phải trả lời thông tin trên tờ giấy đó. Đương nhiên, không được để bạn Serizawa phát hiện」

Cái gì, đơn giản vậy thôi sao, mười học sinh mới đều có vẻ thất vọng.

Đương nhiên không thể đơn giản như vậy. Tuyệt đối còn có cạm bẫy gì đó. Bài kiểm tra này quá kỳ quặc.

Linh cảm biến thành xác tín, là khi những người thử thách ra ngoài lúc trước lần lượt thất bại trở về.

「Người đó… tuyệt đối không thể đến gần được」

Một cậu học sinh bị tuyên bố không đạt, mặt mày xanh mét nói.

Không thể đến gần? Tại sao?

「Tôi quyết định đặt cuộc sống thanh xuân ngọt ngào và chua chát, cùng với cuộc đời tôi đã sống từ trước đến nay, lên bàn cân để cân nhắc lại…」

Người thử thách thất bại thứ hai, để lại một lời thì thầm khó hiểu rồi rời đi.

Rồi sau khi người thứ ba ném lại một câu「Thật phi khoa học」, bỏ chạy khỏi hội trường, Umenomori cuối cùng cũng chỉ vào tôi và ra lệnh「Đi cho họ xem đàn anh làm thế nào!」

Mang theo một nỗi bất an mãnh liệt trong lòng, tôi đi về phía Fumino.

Ra khỏi nhà thi đấu, tôi thấy Fumino đang ngồi co gối trên một chiếc bàn.

Trên bàn còn có giấy dùng để rút thăm.

Trông cô ấy cũng không có gì kỳ lạ lắm… nhưng, ngay khi tôi định tiến lại gần hơn,

Trong đầu tôi loé lên tín hiệu「Nguy hiểm!」.

Cảm giác này, tôi quá quen thuộc rồi. Có lẽ trên đời không ai quen thuộc hơn tôi.

「Con nhỏ này… bây giờ tâm trạng đang siêu tệ…」

Trông thì, Fumino chỉ đang ngồi yên ở đó, nhưng sau lưng cô ấy lại không ngừng tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ.

Hình như cô ấy đang lẩm bẩm điều gì đó,

「…Chỉ có mình mình… tại sao chứ… cơ bản thì Takumi cũng không phải là…」

Nghe, nghe thấy rồi, tiếng nguyền rủa đáng sợ, ở đây cũng có thể nghe thấy.

Trong bầu không khí này, dù là mãnh thú hung hãn đến đâu, cũng sẽ lập tức cảm nhận được sự chênh lệch to lớn giữa đối phương và mình.

Cảm giác này… giống như một chú mèo con ở góc đường gặp phải một con hổ Siberia hoang dã vậy.

Một Fumino như thế này, nhất định có thể vượt qua bài kiểm tra của Daigorō, trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ.

「!? Làm gì thế, Takumi! Sao cậu lại ở đây!?」

Uwa, bị phát hiện rồi.

「A, yo, trông cậu có vẻ không vui nhỉ」

「Không chỉ không vui mà là tệ cực kỳ. Tại sao chỉ có mình tớ phải phụ trách bài kiểm tra vận may chứ? Hơn nữa, từ nãy đến giờ, đám nhóc năm nhất cứ『chằm chằm—』nhìn tớ rồi đột nhiên bỏ chạy, kiểm tra cái gì chứ! Rốt cuộc là sao vậy! Vốn dĩ, nếu Takumi ngăn Umenomori và mọi người lại, thì đã không như bây giờ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Takumi cậu mau đi nói với họ đi. Trong lúc các cậu ở trong đó chơi trò đoán mò, tớ đã phải ở ngoài này kẻ vạch cho trò rút thăm Amida, hơn nữa còn mấy lần bị gió thổi bay đi, thật sự rất mệt. Từ nãy đến giờ cứ đơ ra đó, có gì thì nói ra đi chứ, đồ ngốc Takumi」

Bây giờ chuyển sang chế độ than vãn rồi.

「Đúng, đúng là vất vả thật…」

「Phiền phức」

…Rõ ràng là cậu bảo tớ nói mà—.

「Được rồi, mau viết tên lên đi. Dùng bút màu gì cũng được」

À à—tôi gật đầu rồi đi về phía Fumino thì,

Vì một cơn gió bất ngờ thổi qua, mấy cây bút lông dầu lăn xuống đất.

Thế rồi, những cây bút dưới chân biến thành những vòng bi, tôi lập tức mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước.

「Này, oaaaaa!?」

Trong khoảnh khắc, tôi cố gắng hết sức để bám vào thứ gì đó, rồi vô tình ôm lấy thân thể Fumino—cứ thế mà đẩy ngã cô ấy.

Khoảng cách mà chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.

Trong đôi mắt trong veo như có thể hút người khác vào của Fumino, đang phản chiếu khuôn mặt thảm hại của tôi.

「Chết…」

Với vẻ mặt hơi co giật, Fumino mở miệng nói. …Chết?

「Chết hai lần đi aaaaa!!」

「Rắc」, khi tôi nhận ra bụng mình bị Fumino đá một cú trời giáng, cả người tôi đã lơ lửng trên không trung.

Bị Fumino đá bay, giống như đòn Tomoe Nage trong Judo vậy—chưa đầy một giây sau khi nhận ra điều đó,

『Tomoe Nage là một trong những kỹ thuật ném của Judo, điểm mấu chốt là ngửa người ra trước mặt đối thủ, dùng chân đạp vào hạ bộ đối thủ, khiến đối phương lăn về phía sau và bị đá văng ra. Vì tình huống hai người ôm nhau lăn tròn giống với gia huy Tomoe nên mới có tên này』

Cùng với đám bụi mù mịt cuộn lên khi tôi ngã xuống đất, ý thức của tôi dần dần tan biến.

Tsuzuki Takumi—bài kiểm tra cuối cùng, không đạt.

Có phải là vì cú đá kinh thiên động địa đó không, tóm lại là thử thách của tôi hình như đã mang lại hiệu quả bất ngờ.

「Cái… cái đó, em quyết định bỏ cuộc」

「Em, em cũng… em cũng bỏ cuộc」

Nhiều học sinh mới đều run rẩy bày tỏ muốn rút khỏi bài kiểm tra.

Số tình nguyện viên muốn gia nhập còn lại, chỉ còn hai người.

「Hảảảảả!? Chỉ còn lại hai người thôi sao?!」

Sao lại thành ra thế này—, Umenomori có vẻ không thể hiểu, không thể chấp nhận được. Đây chính là cái gọi là gieo gió gặt bão.

「Nếu cứ tiếp tục lựa chọn như thế này, hội trưởng của tôi ơi, khả năng thành viên mới cuối cùng sẽ là con số không tròn trĩnh đấy…」

Ieyasu ghé vào tai Umenomori nói.

「Nhưng, nhưng mà, khó khăn lắm mới đến được bước này」

「Thôi, thôi nào, đừng nói vậy, Chise-chan. Ngược lại chúng ta nên cảm ơn vì vẫn còn lại hai người mới phải chứ」

Naruko lập tức chạy đến an ủi Umenomori đang sa sút tinh thần.

「Huhu… ít nhất cũng phải có năm người chứ」

「Đừng bi quan như vậy, dù sao đây cũng là hai người có thực lực đã vượt qua bao thử thách gian nan mà」

Daigorō nhìn hai học sinh năm nhất đó bằng ánh mắt trông có vẻ rất đáng tin cậy.

Một trong số đó, là một cậu con trai mảnh khảnh, trông khá bảnh trai.

…Chính là người đã giúp tôi trong nhà vệ sinh nam lúc trước.

Người còn lại là một cô bé tóc hai bím, cao gần bằng Umenomori.

Hai người lúc này đều mang vẻ mặt「Mình nên làm gì bây giờ đây?」, ngây ngốc đứng một bên.

Rồi rất đột ngột, Nozomi lạch bạch đi về phía hai người,

「Đạt」,

「Bốp」 một tiếng vỗ vào vai hai người họ rồi nói như vậy.

Lời của Nozomi được coi như là quyết định cuối cùng, tuy có hơi không cam lòng, nhưng Umenomori cuối cùng cũng gật đầu.

「Cũng phải nhỉ… Ừm, cuối cùng cũng có hai người mới, như vậy cũng không tệ」

Tôi có cảm giác, hai bạn học này chỉ là chưa kịp bỏ cuộc mà thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, họ chính là nhờ vào「vận may」của mình mà đưa ra lựa chọn đúng đắn, nên cũng coi như là đã vượt qua bài kiểm tra rồi.

Quay sang hai thành viên mới, Umenomori「E hèm」một tiếng, hắng giọng.

「Vậy cậu bạn tân binh bên này, hãy cho biết tên và lớp của cậu」

「Vâng, xin tự giới thiệu ngắn gọn, em là Shibata Jin lớp 1-A. Em cảm thấy rất vinh dự khi được gia nhập câu lạc bộ」

Với nụ cười hoàn hảo có thể khiến cả những ca sĩ thần tượng nam cũng phải xấu hổ, cậu con trai tên Shibata Jin nhẹ nhàng cúi chào.

Tên này… có khi còn cao hơn cả mình. Hơi bị sốc.

「Hi hi, Shibata-kun à. Shibata… hừm, Shiba…」

Đừng có tùy tiện đặt biệt danh cho người khác như vậy chứ, Naruko.

「Còn bạn nữ bên kia, cũng xin mời bạn giới thiệu về mình」

Đến lượt cô bé tóc hai bím này rồi.

「……………………」

「Này—, đến lượt cậu rồi đó—?」

「Lớp 1-A, Towano Kokoro」

Towano Kokoro như muốn kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt, trả lời nhanh gọn rồi im lặng.

Đứa trẻ này, là kiểu người hỏi một câu mới trả lời một câu à.

「Ồ ồ, hai người cùng một lớp à~. Lớp A thật ưu tú! Lớp chúng ta hoàn toàn không bằng được, tỷ lệ chứa Mèo đi lạc là 100% đấy」

Lớp trưởng của「lớp chúng ta」nói như vậy, mà nói theo lý thuyết này, thì tỷ lệ Mèo đi lạc của lớp chúng ta không phải là 350% sao?

「Ừm ừm, hai bạn gia nhập có dự định gì không…」

「Không có gì」

Lại một câu kết thúc.

「Mà, mà… màn tự giới thiệu để sau cũng được! Tóm lại—hai bạn đã đạt, từ bây giờ, chào mừng trở thành thành viên của Hội Mèo đi lạc!」

Umenomori cứng rắn kéo tay Shibata và Towano bắt tay một cách hăng hái.

Như vậy, Hội Mèo đi lạc của chúng ta, lại có thêm những người bạn mới.

…Mà nói đi cũng phải nói lại.

Bên ngoài nhà thi đấu, vẫn còn một người đang một mình chờ đợi những người thử thách bài kiểm tra cuối cùng.

Đó chính là Serizawa Fumino—người phụ trách bài kiểm tra cuối cùng.

Lúc này, cô ấy vẫn chưa biết bài kiểm tra gia nhập đã kết thúc, cô ấy đương nhiên không thể biết được.

「Sao không có ai đến vậy nhỉ…」

Cô ấy đứng thong thả một lúc, hình như cảm thấy hơi chán, liền nhẹ nhàng làm vài động tác giãn cơ.

Đột nhiên, cô ấy chú ý đến trên lưng mình, hình như có dán thứ gì đó.

「Cái gì đây…? 『Quỷ trong trò đá lon』, nghĩa là gì vậy…?」

Cô ấy vò tờ giấy thành một cục, rồi ném ra xa.

「A a—cái gì chứ… sao vẫn chưa có ai đến vậy—」

Con quỷ của trò đá lon vừa「lắc la lắc lư」đôi chân, vừa tiếp tục lẩm bẩm.