Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6806

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 07 - Chương 2

「Bài kiểm tra gia nhập, nói cho rõ vào chứ!」

Cứ thế, tham vọng xây dựng Đế chế Otaku của Umenomori và Ieyasu đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.

Thế nhưng, Câu lạc bộ Mèo Lạc đã có thêm hai thành viên mới.

Shibata Jin và Towano Kokoro——

Một mỹ nam tử có thái độ niềm nở, và một mỹ thiếu nữ trông có vẻ hơi hướng nội.

Kể từ nay, họ sẽ cùng tham gia các hoạt động với chúng tôi.

「Hậu bối à…」

Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên tôi có được thứ gọi là 『hậu bối trong câu lạc bộ』.

Cùng động viên lẫn nhau, lúc nghiêm khắc lúc dịu dàng….

Thật ra, tôi khá ngưỡng mộ những mối quan hệ như thế. Ví dụ như lao vào lòng senpai một cái thật mạnh chẳng hạn.

A a, một ngày nào đó, hậu bối của mình cũng sẽ làm thế chứ—…

「Này, cậu đang đứng đó cười ngớ ngẩn cái gì thế, đi qua nhà mình rồi kìa?」

Fumino nói với vẻ mặt như đang nhìn một thằng ngốc.

Ể? …Lúc hoàn hồn lại thì tôi đã đi qua tiệm Stray Cats một quãng khá xa rồi.

Không được, không được, mình hơi tự mãn quá rồi.

「Em cảm thấy biết ơn lắm, các senpai lại tổ chức tiệc chào mừng cho bọn em ngay tại nhà mình」

Shibata nói với một nụ cười vô cùng thân thiện.

「Hơn nữa, tiệm bánh ngọt này thật sự rất đẹp ạ」

「V-Vậy à?」

「Kiến trúc mặt tiền của tiệm tạo cảm giác rất có chiều sâu lịch sử… Thật tuyệt ạ」

Shibata nheo một mắt, đưa tay lên làm thành một khung ngắm rồi đưa ra nhận xét.

Chết tiệt, đến cả con trai như tôi nhìn vào cũng thấy cậu ta có chút ngầu rồi đấy.

Nhưng vì tiệm nhà mình được khen nên tôi chẳng thể nào nổi giận được.

Quả nhiên là người có thể vượt qua bài kiểm tra otaku của bọn Ieyasu, thế giới này thật kỳ lạ.

Rồi, còn thành viên mới còn lại—— hình như tên là Towano Kokoro, và tất nhiên là con gái.

Trên mặt cô bé không có biểu cảm gì đặc biệt, trông như đang đanh mặt lại, và cũng chẳng nói một lời nào.

Trông cô bé khá dễ thương, nhưng lại toát ra một cảm giác khó gần.

「À—…, Towano thích bánh ngọt loại nào nhỉ?」

「Ý anh là sao ạ?」

「À thì, em có thích hay không thích loại nào không ấy mà」

「Không ạ. Loại bình thường là được」

Oa, lạnh lùng thật.

Trái ngược hoàn toàn với sự thân thiện của Shibata, cô bé luôn mang lại cảm giác như vậy.

Lúc nói chuyện, mái tóc hai bím của cô bé nhảy lên nhảy xuống đáng lẽ phải rất đáng yêu… nhưng cảm giác thực tế lại có thể nói là lạnh nhạt, đến giờ vẫn giữ trạng thái 0% nụ cười.

Chắc là do ngày đầu tiên nên hơi căng thẳng… tôi quyết định tự hiểu như vậy. Sau này sẽ dần quen thôi, chắc chắn là thế.

「Đừng lo, trước đây anh cũng không giỏi ăn đồ ngọt Tây, nhưng sau khi đến tiệm của Takumi vài lần thì ấn tượng đã thay đổi. Stray Cats là phòng sinh hoạt thứ hai của câu lạc bộ chúng ta, nên không cần phải câu nệ đâu」

Vỗ vai hai thành viên mới, Daigorō nói rất dịu dàng.

Tên này tuy làm tốt, nhưng cái tật coi tiệm như nhà mình thì vẫn không đổi. Nhưng cũng chẳng sao.

Khi bước vào tiệm, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc.

「Ara? Mừng về nhà, Takumi-kun~♪」

Một người không ngờ tới, một lời chào không ngờ tới.

「Oa, oa a a a, chị Otome!?」

Vài ngày trước, chị Otome không biết đã biến đi đâu mất tăm, nay đột nhiên quay trở lại tiệm.

「Chị-chị về lúc nào thế!?」

「Trưa nay đó~. À, đây là trứng sô-cô-la làm quà nè~」

Chị ấy đang bưng một vật thể hình quả trứng màu ngà khổng lồ, thấy vậy tôi chỉ biết thở dài.

Dù sao thì chị về bình an là tốt rồi….

Chắc chắn, chị lại giúp đỡ người ta ở đâu đó xong xuôi mới về.

Nhìn nụ cười ấy, tôi cũng hiểu chị Otome phần nào rồi.

Trên gương mặt ửng hồng như ráng chiều, lấp lánh ánh sáng của sự mãn nguyện. Điều đó khiến tôi cảm thấy việc mình trông coi cửa tiệm cũng thật đáng giá.

「Xin lỗi senpai, vị này là ai vậy ạ?」

Shibata nghiêng đầu, khẽ hỏi vào tai Fumino.

「Đó là chị của Takumi—— chủ nhân của tiệm này đấy」

「Ể, chị của senpai à. Thật tốt quá nhỉ Takumi-senpai… à, xin lỗi em gọi thẳng tên anh rồi」

「Đừng bận tâm, cứ gọi anh thế nào cũng được」

「Towano cũng vậy nhé」

「Cảm ơn anh nhiều, senpai」

A a, cái khoảng cách không thân cũng chẳng xa này là sao đây…

Không, giờ không phải lúc phiền não về mối quan hệ với hậu bối.

Vì cũng có trường hợp như Nozomi, ngày đầu gặp mặt không nói một lời nào, nên tôi chẳng cần phải lo lắng.

Dù sao đi nữa, nhiệm vụ trước mắt là nắm bắt tình hình đáng kinh ngạc này.

「Bánh trong tủ kính có vẻ nhiều hơn, lẽ nào… chị lại nướng thêm sao?」

「Y~e~s♪ Lâu rồi không làm thợ bánh, thỉnh thoảng ôn lại cũng tốt đó~♪」

「Chị… chị ơi…」

Tôi cảm động đến không nói nên lời.

Người chị luôn vắng mặt, khiến tiệm bánh phải duy trì trạng thái buôn bán cho có, mỗi lần đi xa về đều tiện tay nhặt nhạnh đủ thứ, lần này lại không nhặt gì mà trở về.

Hơn nữa còn nướng bánh nữa!

Tôi nghĩ trước đây mình chưa bao giờ gặp chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn thế.

Lần này tạm tha cho chị ấy chuyện tự ý bỏ đi vậy.

「Ể——, chị của Takumi-senpai, ra là bếp trưởng của tiệm ạ. Ngầu quá…」

Trừ Shibata và Towano, mọi người đều cười gượng, vì trước đây đã được nếm thử tay nghề của chị rồi. Nhưng sau một thời gian, chắc là có tiến bộ chút đỉnh rồi… chắc vậy.

Dù vậy vẫn còn kém xa Nozomi.

「No no, không phải bếp trưởng mà là patissier. Nào nào, mọi người mau ngồi xuống uống trà đi~」

Dưới sự dẫn dắt của chị Otome đang rất vui vẻ, chúng tôi đều ngồi vào ghế khách.

「Để tôi tự giới thiệu lại, tôi là hội trưởng và là kẻ thống trị Câu lạc bộ Mèo Lạc! Umenomori Chise!」

Umenomori từ từ đứng dậy, ưỡn ngực khẳng định thân phận của mình.

Nhưng dù vậy thì chiều cao của cậu ấy vẫn thấp hơn Towano, một học sinh năm nhất, một chút.

Mái tóc vàng ngố ngố khẽ lay động, đôi mắt to màu ngọc bích cũng lấp lánh… không, tuy đã lên năm hai nhưng trông cậu ấy vẫn hợp với hình tượng một bé gái xinh xắn học lớp bốn tiểu học hơn. Hoàn toàn không có cảm giác của một senpai.

Chắc không bị nhận ra mình đang nghĩ gì đâu nhỉ, tôi bỗng cảm thấy một ánh mắt sắc lẻm từ Umenomori đâm vào gáy mình, may mắn là lúc này câu hỏi của hai thành viên mới đã thu hút sự chú ý của cậu ấy.

「Umenomori… quả nhiên là người đó nhỉ. Của trường chúng ta…」

Tôi hiểu ý cậu rồi Shibata, chỉ cần là học sinh trường này, ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.

「Umenomori là cháu gái của hiệu trưởng đó」

Quả là một lời giới thiệu vừa tự mãn vừa ngắn gọn.

「Chính thế, từ lúc sinh ra đã là thượng lưu của thượng lưu. Đó chính là Umenomori này」

Có thể quả quyết đến mức này, đúng là phong cách của Umenomori.

「Nói là làm, dũng mãnh quả cảm, bách chiến bách thắng, một hội trưởng hoàn hảo, và——」

「——và thích Takumi」

Ieyasu đột nhiên chen vào.

「C-Cái!? C-c-c-cái gì!?」

Cú đột kích bất ngờ khiến Umenomori lùi lại mấy bước.

Mặt cậu ấy đã đỏ đến tận mang tai, chỉ ngước lên nhìn tôi.

Đương nhiên lúc này tôi cũng hoang mang không kém.

「Này, Ieyasu, tên khốn nhà cậu」

「Vốn dĩ là vậy mà」

A, ờ, thì có lẽ là vậy thật!

「Các senpai, thật sự có mối quan hệ như vậy sao ạ?」

Không hiểu sao Towano lập tức nhíu mày, ánh mắt cũng dán vào tôi.

「Chuyện đó là vì, nói sao nhỉ…」

「…Không phải vậy sao ạ?」

「N-N-N-N-Người tiếp theo! Tự giới thiệu tiếp theo! Đến lượt Serizawa!」

Umenomori cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái chết đứng, vội vàng chuyển chủ đề, làm tốt lắm.

「Năm hai lớp D, Serizawa Fumino. Không hiểu sao lại trở thành bạn đồng hành với bọn họ」

Fumino vừa nói vừa phẩy tay, như thể đang nói 「Chuyện này cũng đành chịu thôi」.

「Nếu gặp phải chuyện gì khó ở thì cứ nói với chị, chị có thể cho mấy đứa lời khuyên」

Đôi khi còn khó ở hơn bất cứ ai, mà Fumino cũng nói được những lời như vậy.

「Serizawa-senpai, vì sao chị lại tham gia Câu lạc bộ Mèo Lạc ạ?」

「Tch, mới vào mà đã tấn công dồn dập thế. Lại còn có khuôn mặt mỹ nam tử nữa chứ… bọn Riajuu gì đó cháy hết đi cho rồi」

Thôi, tạm bỏ qua Ieyasu đang lẩm bẩm với vẻ ghen tị.

「Cái này à… vì chị là bạn thuở nhỏ của tên này, nên tham gia cùng nó thôi」

Vậy sao? Tuy trong đầu tôi hiện lên dấu hỏi, nhưng tôi không định vạch trần.

「Bạn thuở nhỏ…?」

Ồ ồ, lần này Towano lại bám riết không tha.

「Ừm, từ khi còn rất nhỏ rồi」

「A a, đúng là một nghiệt duyên mà… à thì, giống như người ta thường nói ấy」

「Và, Serizawa cũng thích Takumi」

Cú đâm ngang của Ieyasu lại xuất hiện.

「Oái!? Kiku-Kikuchi~~~!! Đi chết hai lần đi!」

Nhưng hiếm thấy thay, cú đá của Fumino lại trượt mục tiêu, bị Kikuchi né được một cách đẹp mắt.

「Cảm ơn vì đã có phản ứng đúng như dự đoán, và hôm nay vẫn là quần sọc xanh trắng nhỉ, cảm ơn đã chiêu đãi」

Fumino cũng lập tức đỏ bừng mặt, dùng hai tay giữ chặt váy mình. Chúng tôi hoàn toàn bị Ieyasu dắt mũi rồi.

「…Không phải chỉ có một mình hội trưởng thôi sao?」

「Chít——」, ánh mắt của Towano lại bắn về phía tôi.

G-giải thích thì phiền phức lắm, nên lần sau nhất định sẽ từ từ nói rõ. Ừm.

「Tình yêu thật phức tạp」

Ieyasu gật gù rất nghiêm túc.

「Umenomori, chúng ta trói tên này lại rồi vứt ra ngoài đi」

「Tán thành. Vứt vào đống rác không cháy được là vừa」

「Oa—đợi đã! Đợi một chút! C-cô xem, Kiriya vẫn chưa tự giới thiệu mà?!」

Ieyasu trốn sau lưng Nozomi. Trông bộ dạng này có phần hèn hạ lạ thường.

「…Tôi tự giới thiệu?」

「Đúng-đúng vậy! Giới thiệu hồ sơ cá nhân của cậu đi! Ngay bây giờ!」

「Nyan… Kiriya Nozomi. Năm hai lớp D」

Rồi cô bé nhìn chằm chằm hai thành viên mới một cách nghiêm túc.

Shibata có chút bối rối sờ sờ má mình, còn Towano thì có vẻ ngượng ngùng dời mắt đi chỗ khác.

「…Thợ làm bánh của tiệm này」

「Ể? À, không phải là chị của Takumi-senpai sao ạ?」

Nhìn chị Otome đang làm việc trong bếp, Shibata nghiêng đầu hỏi một cách khó hiểu.

「Chị và Nozomi đều là thợ làm bánh. Nhưng xét về một mặt nào đó thì Nozomi bây giờ mới là chính」

Tôi bổ sung thêm.

「…Nyan」

Ừm, Nozomi khi mỉm cười trông rất dễ thương.

「Và, Kiriya cũng đối với Takumi——」

「…Thích」

Nozomi đã mở lời trước khi Ieyasu nói xong.

Mặt tôi lại bắt đầu nóng lên.

Nhưng nói một cách nghiêm túc thì đây cũng không hẳn là ngại ngùng.

「Èo èo, em có chút không theo kịp, xin đợi một chút… Ể? Tức là, đây là mối quan hệ tay tư sao?」

Shibata trông giống hệt một bà thím nhà giàu thích buôn chuyện, lộ ra vẻ mặt muốn đào sâu hơn nữa.

「K-không phải… oa, dù sao cũng đừng tin… cái này!」

Umenomori đã luống cuống cả lên.

「T-tôi mới không có liên quan gì đến chuyện đó… nhưng mà!」

Ánh mắt của Fumino cũng bắt đầu dao động.

「Nyan… nhiều đối thủ quá」

Không hiểu sao, Nozomi đang lắc lư người như một cái máy đếm nhịp.

「Haha, tức là đúng như vậy rồi. Đây là hậu cung của Takumi-senpai à」

Shibata vỗ tay một cái 「bốp」, như thể đã hiểu ra điều gì đó.

「Shi-Shibata-kun, nói là 『hậu cung』 gì đó, tha cho anh đi…」

Cảm thấy bầu không khí trong phòng bắt đầu bất ổn, tôi quyết định nhắc nhở cậu ta một cách thích hợp.

「…Thật bẩn thỉu」

Towano thậm chí còn đang nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn vi khuẩn.

Không khí trong phòng lập tức hạ xuống điểm đóng băng. Tôi đang cố gắng từ từ chuyển chủ đề thì——

「Hê… hê hê hê… tuy làm phiền mọi người lúc đang cao hứng thật không phải, nhưng mọi người có phải đã quên mất ai đó rồi không?」

Một tiếng cười đầy tự虐 vang lên từ góc phòng.

Giống như một võ sĩ quyền Anh vừa đấu xong một trận, đống tro tàn ở góc tường… là Naruko.

X-xin lỗi nhé Naruko, vì cậu không lên tiếng nên tớ hoàn toàn quên mất….

「Người ta đã đợi lâu như vậy,明明都 chuẩn bị một màn tự giới thiệu đầy kịch tính rồi mà!」

Không biết Naruko định làm gì, cô ấy lấy ra một chiếc máy nghe nhạc cầm tay từ túi áo ngực.

「Tách」, cô ấy nhấn nút, và trong phòng vang lên bài hát chủ đề của một bộ phim tình cảm quốc dân.

「Ừm— tại hạ, sinh ra ở thị trấn Suzune, lớn lên ở thị trấn Suzune. Chào đời tại một khoa sản gần đây, họ Naruko, tên Kanae. Người đời gọi là Naruko Kanae」

Nói chung là vậy, cô ấy kết thúc màn tự giới thiệu bằng một tư thế ngầu lòi. Hai thành viên mới thì mắt đã biến thành dấu chấm, cứ thế nhìn Naruko. Gần đây, chắc không chỉ mình tôi nhận ra xu hướng Ieyasu-hóa của Naruko đâu nhỉ.

「Thật ra người ta cũng mới tham gia Câu lạc bộ Mèo Lạc gần đây thôi! Nên người ta cũng là người mới! Mong được chỉ giáo nhé— Shiba-chan và Koko-chan!」

「Koko-chan…」

Towano day day thái dương, mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Mà-mà, sau này cũng sẽ quen dần thôi, cái kiểu thân thiện quá mức của Naruko ấy mà.

「Thôi nào thôi nào~♪ Giờ tự giới thiệu tạm dừng nhé~, chị lại nướng bánh ngon nữa rồi đây~♪」

Chị tôi vui vẻ ngân nga, bưng một khay đầy bánh từ bếp đi ra.

Dù nhận ra mùi nguy hiểm tỏa ra từ những chiếc bánh đó, nhưng chúng tôi vẫn quyết định tạm nghỉ một lát.

Về hương vị của bánh… xin miễn cho tôi bình luận.

Vậy nên, những lời như 「với tư cách là em trai mà nói, nó còn có sức sát thương lớn hơn trước」, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.

「Cái này ngon thật—, quả không hổ là chị của Takumi-senpai ạ」

Shibata nói lời khen ngợi một cách ngầu lòi, với vẻ mặt cũng ngầu lòi không kém. Nhưng có thật lòng hay không thì không ai biết được.

Huhu, chị Otome ơi… chị cho nhầm lượng đường rồi, cái bánh này ngọt kinh khủng luôn.

「Ừ hì hì, cảm ơn em~. Nhưng bánh của Nozomi-chan ấy, còn ngon hơn nhiều nhiều lắm đó」

Phải không—? Chị ôm cổ Nozomi rồi bắt đầu dụi dụi mặt vào.

「…Nyan」

Vẻ mặt của Nozomi trông cũng có chút đắc ý. …Hơi ghen tị đấy. Chỉ một chút thôi.

Sau khi phần tự giới thiệu của phe nữ kết thúc thì đến lượt đội nam chúng tôi.

Và sau khi Ieyasu, tôi và Daigorō cũng đã tự giới thiệu xong, hoạt động chính của ngày hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu.

「Em xin tự giới thiệu lại, em là Shibata Jin, lớp 1A. Em học lên từ khối trung học cơ sở của trường. Mong các anh chị chỉ giáo ạ」

Khi cậu ấy cười, hàm răng như phát ra ánh sáng 「Kira~」.

「Khối trung học cơ sở của trường ta? Ể… tức là cậu cũng lớn lên ở thị trấn này à?」

Umenomori miệng vẫn còn dính sốt sô-cô-la, nhoài người về phía trước.

「Vâng ạ, tuy không giống như Naruko-senpai vừa rồi, nhưng em cũng lớn lên ở đây」

Vì vậy mong mọi người giúp đỡ, cậu ấy vừa nói vừa vuốt tóc, động tác vẫn rất ngầu.

Hửm? Đợi đã… Shibata…? Shibata ở thị trấn Suzune… Shibata… Bệnh viện nha khoa Shibata….

「Chẳng lẽ, cậu là con trai của bệnh viện nha khoa ở cuối thị trấn…?」

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Fumino đã lên tiếng.

「A ha, đúng vậy đó—. Nếu có vấn đề gì về răng miệng thì cứ đến chỗ chúng tôi nhé」

Cậu ta vừa nói vừa cắn một miếng lớn bánh siêu ngọt của chị Otome. Con trai bác sĩ nha khoa mà làm thế có được không vậy.

「Đẹp trai chết đi được lại còn là con trai bác sĩ… bọn Riajuu đi chết hết đi… tại sao cuộc đời lại bất công như vậy chứ」

Con trai của một nhân viên văn phòng, otaku Ieyasu-kun… tạm thời lờ cậu ta đi vậy.

Sau khi hiểu thêm một chút về Shibata, tiếp theo là đến lượt Towano.

「Như đã nói lúc trước, em là Towano Kokoro, lớp 1A」

Còn gì không hiểu nữa không? Lời nói của cô bé dường như mang ý nghĩa đó.

Kokoro à—— cái tên này không phổ biến lắm.

Towano Kokoro trông nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng thực ra lại rất khó gần.

「Kokoro-chan, tại sao em lại chọn Câu lạc bộ Mèo Lạc của chúng ta?」

Vừa nãy còn là 「Koko-chan」, giờ đã thành 「Kokoro-chan」 rồi.

「…………………………」

Bị đặt biệt danh kỳ quặc nên giờ rất khó chịu. Biểu cảm của Towano dịch ra chữ là như vậy.

「…Thật ra em không định tham gia. Hoàn toàn không, một chút cũng không」

Hả?

Tất cả mọi người, trong một thoáng mắt đều biến thành dấu chấm.

「Nh-nhưng mà, lúc kiểm tra gia nhập, trông em không phải cũng có chút hứng thú hay sao?」

「Chỉ là đi cùng bạn thôi」

Cắn một miếng bánh rồi bị sốc bởi độ ngọt kinh người của nó, Towano lặng lẽ đặt nĩa xuống.

「Đi cùng bạn… là Shibata-kun à?」

Người trả lời câu hỏi của Ieyasu không phải Towano mà là Shibata.

「Không, không phải vậy đâu. Tuy chúng tớ học cùng lớp nhưng bình thường cũng ít khi nói chuyện. Nhưng mà,既然 giờ đã là thành viên cùng một câu lạc bộ, sau này chắc chắn sẽ liên lạc nhiều hơn, mong được chỉ giáo nhé, Towano-san」

Shibata nói với Towano với một nụ cười rạng rỡ.

Tôi thật lòng khâm phục Shibata, người có thể nói những lời như vậy một cách tự nhiên mà không hề ngượng ngùng.

…Vì đó là 『kỹ năng độc quyền của phe thần tượng đẹp trai』 mà, đổi lại là mình thì có học cũng không được.

「Ghê tởm」

Towano lập tức kéo giãn khoảng cách với Shibata.

「A haha, nghiêm khắc thật đấy nhỉ」

「Người bạn đó… vì bị trượt bài kiểm tra nên đã tham gia câu lạc bộ khác rồi」

Uống một ngụm cà phê, rồi lại một lần nữa bị sốc bởi vị đắng kinh khủng của nó, Towano có chút bực bội đặt cốc xuống.

Ờ… vậy sao.

「Đó là điều đương nhiên. Dù sao đó cũng là bài kiểm tra năng lực otaku siêu khó do tôi thiết kế mà. Nhưng hai người đều làm rất tốt. Dù là fan cuồng cỡ nào đi nữa, muốn qua được cũng phải tốn không ít công sức. Hai người mà không tham gia với chúng tôi thì thật là lãng phí」

Towano quay lưng đi, lờ đi Ieyasu đang vênh váo.

「Chỉ là đoán mò thôi」

「Đừng khiêm tốn thế, làm sao có thể đoán mò được chứ? Tên của đạo diễn anime, người bình thường không thể nào tự dưng nhớ được đâu」

…Tôi nhớ tên của những đạo diễn đó, hóa ra tôi không phải người bình thường à.

「Nè—, cậu quả nhiên là thích tác phẩm của Yoshinari đúng không—, Towano?」

(Tác phẩm của Yoshinari, tức anh em Yoshinari Tsuyoshi và Yoshinari Yoh, được mệnh danh là “siêu tác phẩm” của G社, đã tham gia sản xuất nhiều tác phẩm bao gồm cả 《EVA》)

「Xin hỏi đó là vị nào?」

「Thích anh trai hay em trai hơn? Tôi thuộc phe thích cả hai」

「Cho nên tôi mới hỏi, đó là vị nào. Xin đừng lôi tôi vào những chủ đề không rõ nguồn gốc này」

Phản ứng từ chối kịch liệt.

「Tôi không thích chủ đề otaku」

「Không thể nào, dù đã vượt qua bài kiểm tra khó như vậy——!?」

Sao có thể chứ! Ieyasu đứng ngây người không tin vào tai mình.

「À, hiểu rồi. Cậu không thích chủ đề otaku đúng không! Nhưng… thật là đáng tiếc」

「Xin lỗi, tôi không hiểu Kikuchi-senpai đang nói gì, xin hãy giải thích, trước hết 『đáng tiếc』 là…」

「Xin lỗi, thật sự, vô cùng xin lỗi. Vừa rồi tôi có hơi thất thố」

Ieyasu lập tức xin lỗi cô bé.

「Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Towano rốt cuộc làm thế nào mà trả lời được những câu hỏi linh tinh đó vậy?」

「Đã nói rồi, chỉ là ngẫu nhiên thôi. Đủ rồi chứ」

Cô bé không muốn nói thêm nữa.

Ieyasu vô cùng thất vọng, nhưng dường như đã hồi sinh, cậu ta lại quay sang thành viên mới còn lại.

「Shi-Shibata! Làm tốt lắm, trả lời đúng hết các câu hỏi về diễn viên lồng tiếng!」

「Cảm ơn anh đã khen. À à—— thực ra có vài câu em cũng không chắc lắm đâu ạ」

「Cậu thích giọng của Kugimiya nhỉ?」

「So với phong cách tsundere gần đây, em thích giọng幼妻系 hồi trước hơn」

Này! Lập tức hợp cạ với nhau rồi kìa!

「Hi hi, mọi người có vẻ nói chuyện vui quá nhỉ~♪」

Bưng một khay đầy bánh ngọt bổ sung, chị Otome lại xuất hiện.

「Oa! Bé này, trước đây chưa từng gặp nè! Đúng không~?」

Vừa nhìn thấy mặt Towano, mắt chị tôi bắt đầu sáng lên.

「Chào em~♪ Chị tên là Tsuzuki Otome, là chị của Takumi đó ♪」

「Em đã nghe từ các senpai rồi ạ」

Vẫn là câu trả lời vô cảm như cũ.

「Aiya~ em đã nghe họ nói gì rồi vậy~. À, đúng rồi, ăn trứng sô-cô-la không?」

「Kh-không cần đâu ạ」

「Không à~? Vậy thì phải ăn nhiều bánh ngọt lên nhé♪ Nào~ đây là phần thêm nè~」

Bên cạnh chiếc bánh chỉ bị ăn một miếng nhỏ rồi bị bỏ rơi vì quá ngọt, lại được thêm vào ba chiếc bánh y hệt.

「À, đúng rồi, cũng phải giới thiệu thành viên mới của chúng ta với Otome nữa chứ. Bạn nam này là Shibata Jin, còn bạn nữ vừa nói chuyện lúc nãy tên là Towano Kokoro. Hai người họ chính thức gia nhập Câu lạc bộ Mèo Lạc từ hôm nay」

Ừ hử, Umenomori ưỡn bộ ngực phẳng lì một cách tự hào.

「Ừm ừm~. Chị cũng đang nghĩ hai bé này có phải là thành viên mới không đây~. Sau này, mọi người phải hòa thuận với nhau nhé~♪」

Ngoan~ ngoan~, chị Otome xoa đầu Towano.

Towano thì tỏ ra khá bối rối, cố gắng thoát khỏi chị tôi, rồi nói ra một điều khiến chúng tôi vô cùng sốc.

「Em, chưa từng nói là quyết định tham gia câu lạc bộ này」

Ể…?

Nh-nhưng mà, bây giờ không phải đang đến tham gia tiệc chào mừng sao?

「Chỉ là đến xem thử thế nào thôi」

「Towano, em không muốn tham gia à? Dù vậy cũng không sao cả đâu」

Fumino lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi cô bé.

Cứ như thể đang nói, đó mới là lựa chọn đúng đắn.

Vốn dĩ thấy có thành viên mới gia nhập không phải là rất vui sao… con người này vẫn không thẳng thắn như mọi khi.

「Lúc nãy cũng đã nói rồi, vốn dĩ chỉ vì đi cùng bạn mới tham gia bài kiểm tra đó…」

「Vậy nên lúc đó chỉ là đi cùng thôi」

Shibata ngắt lời Towano.

「Đừng nói vậy mà, dù sao đông người sẽ vui hơn, chỉ còn lại mình tớ thì có vẻ hơi cô đơn」

「Đó là chuyện của cậu」

Nói xong một câu như vậy, Towano nhắm mắt lại.

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.

Sau hơn mười giây im lặng, lần này là chị Otome lên tiếng:

「Vậy à… ừm, lại nhặt về được một chú mèo lạc nữa rồi nhỉ, mọi người」

Ý gì đây? Towano nhìn chị tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Rồi, khoảnh khắc tiếp theo——,

「Ừm~♪ Nhất định phải hòa thuận với mọi người nhé~, Kokoro-chan~♪」

Ôm~~! Chị tôi ôm chặt lấy Towano.

「Oa!?」

Bị ôm bất ngờ, Towano tỏ ra vô cùng hoảng hốt.

Trốn cũng không trốn được, chỉ một mực bị chị Otome dụi dụi…

「Xin… xin hãy thả em ra!」

Trong lúc Towano đang vật lộn với khí CO2 trong lồng ngực chị Otome,

「Ừm~, ôm ôm~ ôm ôm~♪ Không sao không sao, không đáng sợ chút nào đâu♪」

Sau một hồi vật lộn, Towano cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng tay của chị tôi.

「Xin hỏi chị rốt cuộc định-định làm gì vậy!? Thật khó hiểu!」

Mặt đỏ bừng, trông rất tức giận…,

Rồi cô bé chạy vụt ra khỏi cửa tiệm.

「Này, mau đuổi theo cậu ấy đi!」

Nhưng, Nozomi đã chặn Umenomori đang chuẩn bị đuổi theo lại.

「…Nyan, không sao đâu」

「Nh-nhưng mà——」

Umenomori nhìn ra cánh cửa nơi Towano vừa chạy ra, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

「Ừm~… đúng là một chú mèo con nhút nhát nhỉ」

Dùng ngón tay chống lên má, chị Otome nói như đang suy nghĩ điều gì đó.

「Là do Otome đột nhiên ôm người ta mới đúng!」

Umenomori phồng má lên.

「Ehehe, xin lỗi nhé~. Vì em ấy dễ thương quá mà~」

Nhưng trên mặt chị Otome nói vậy lại không có chút ý xin lỗi nào.

Thiệt tình… chị Otome cũng quá tùy tiện rồi.

「Thiệt tình… Otome實在太乱来了」

「Bốp」 một tiếng vỗ vào trán mình, tộc trưởng—— Numeiri nói.

Đây là Sudan, quốc gia có diện tích lớn nhất lục địa châu Phi.

(Sau khi Nam Sudan và Bắc Sudan chia tách vào ngày 9 tháng 7 năm 2011, quốc gia lớn nhất châu Phi hiện nay là Algeria)

Một kỳ tích đã ra đời tại một ngôi làng nhỏ ở phía nam của nó.

Một người Nhật Bản xuất hiện như một cơn lốc và biến mất cũng như một cơn lốc….

Dưới khả năng lãnh đạo và hành động đáng kinh ngạc của cô, chỉ trong vài ngày, cô đã đào được giếng nước cho ngôi làng.

Các chương trình viện trợ được các quốc gia ca ngợi hết lời, vốn dĩ sẽ không bao giờ đến được ngôi làng hẻo lánh này.

Thế nhưng, những ngày tháng không thể dựa vào chính phủ, không có hỗ trợ kỹ thuật, chỉ sống lay lắt trong cơn khát nước——

Đã được một người phụ nữ tên là Tsuzuki Otome đặt dấu chấm hết.

「Tộc trưởng, các trưởng lão đã thảo luận xong rồi ạ」

Một ông lão lưng còng nói vào tai Numeiri.

「Đã quyết định rồi sao」

「Mọi người đều nhất trí thông qua ạ」

Gật đầu thật sâu, ông lão dùng gậy chỉ vào cái giếng vừa mới đào.

「Để kỷ niệm và cảm ơn người đó, chúng ta sẽ đặt tên cho cái giếng này là Giếng Otome」

Ừm, Numeiri dùng ánh mắt biểu thị sự đồng ý.

「Và cái giếng còn lại sẽ được đặt tên là Giếng Takumi」

「Quả nhiên là cái tên này à」

Vuốt bộ râu đã bắt đầu bạc trắng trên cằm, Numeiri khẽ nói.

「Đó là tên của em trai cô ấy, người luôn chờ đợi Otome trở về ở quê nhà xa xôi phải không」

「Otome mỗi lần ăn cơm đều nhắc đến, em trai của cô ấy chu đáo đến nhường nào…」

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ông lão bật cười khục khục.

Rồi, Numeiri cũng mỉm cười theo.

Nhưng thay vì nói đó là khoe khoang về người em trai đáng yêu của mình,倒不如说 chỉ là lẩm bẩm về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà thôi. Numeiri nghĩ vậy.

「Ồ ồ, đúng rồi, còn một chuyện nữa cần báo cáo với ngài」

Ông lão nở một nụ cười có chút tinh nghịch, chống gậy nói:

「Nước từ giếng mới có vẻ rất tốt cho sức khỏe, vợ của ngài hình như cũng đã có thai rồi ạ」

「C-cái gì? Ta có con rồi?」

「Với tư cách là đại diện của bộ tộc, xin cho phép tôi được chúc mừng ngài」

Lời của ông lão còn chưa dứt, tộc trưởng Numeiri đã vội vã chạy đi.

Chính đứa trẻ này, sau này đã nhậm chức Tổng thư ký Liên Hợp Quốc, trở thành một nhân vật vĩ đại được mệnh danh là 「Ngôi sao tái thiết châu Phi」… nhưng, đó đều là chuyện của sau này.

Chuyện của Towano, ngày mai đến trường sẽ nói với cô bé sau—— cuối cùng tôi đã quyết định như vậy.

Sau khi bọn Naruko về, giờ làm việc quen thuộc của Stray Cats lại bắt đầu.

「Thế nên là~, chị đã chuẩn bị một chiếc bánh pudding to~ ơi là to đó~♪」

Tuy không biết cái 『thế nên là』 đó chỉ cái gì, nhưng tóm lại là chị Otome bưng một chiếc bánh pudding siêu to vào phòng khách của tiệm bánh.

「Đ-đây là con quái vật pudding gì vậy…」

Umenomori vừa cảnh giác, vừa không kìm được tò mò, cẩn thận lại gần để nhìn cho rõ.

「Cái này làm bằng trứng đà điểu, nên chỉ dùng một quả là đã to~ thế này rồi. Chị nếm thử rồi, ngon lắm đó♪」

Thật à… nhưng trứng đà điểu có làm pudding được không vậy?

「Giờ không có khách nào cả, mà lúc nãy còn xảy ra nhiều chuyện nữa, nên mọi người cùng ăn pudding đi~」

Một trong những 『nhiều chuyện』 đó, là do thói quen thích ôm người khác của chị Otome gây ra thì phải—— những lời như vậy không thể nói ra lúc này được.

「Nào, a~♪」

Trước mắt tôi là chị Otome đang múc một muỗng pudding đầy ụ định đút cho tôi ăn.

Rồi.

「「「!!」」」

Không hiểu sao, Fumino và Umenomori cùng Nozomi… mắt của họ bỗng sáng rực lên.

「Ta-Takumi quả nhiên nên nếm thử mùi vị trước nhỉ」

Đến cả Fumino cũng bắt đầu giống chị Otome rồi.

「Đ-đây chính là tiết mục kinh điển trong kinh điển đó, đối với một bộ rom-com mà nói」

「Nyan… Takumi, a~」

Hự, Umenomori và Nozomi nữa, mọi người đang làm gì vậy chứ.

Bốn chiếc muỗng đang ở trước mặt tôi.

Đây chính là cảm giác căng thẳng được gọi là 「rốt cuộc nên ăn của ai trước đây」.

Để tôi tự ăn là được rồi—— nhưng mà, những lời như vậy lại không thể nói ra.

「Pudding ngon lắm đó~♪」

「Nhanh lên nào, Takumi」

「Đã nói rồi người đút pudding cho Takumi chỉ có thể là tôi thôi」

「…Tôi đã múc phần có nhiều caramen hơn」

Liếc nhìn bốn chiếc muỗng đang không ngừng tiến lại gần——

「Ê-ê ê——!!」

Tôi cúi người về phía tay của bốn người, rồi ăn hết tất cả pudding trong một hơi.

「Ừm…, ngon lắm」

Pudding có kết cấu đậm đà và mềm mại. Vị rất ngon.

Trên mặt chị Otome hiện lên một nụ cười gượng, còn Fumino thì nhìn tôi một cách bất lực.

Umenomori khẽ thở dài, rồi Nozomi… vẫn là vẻ mặt vô cảm như thường.

「U fufu… rất đúng phong cách của Takumi nhỉ♪」

Trước lời nói đó của chị Otome, tôi không thể nói được gì.

Trong tay Fumino lúc này đang nắm giữ một bí策.

Vốn dĩ Takumi المفروض phải nhanh chóng nhận ra, nhưng thực tế lại chậm hơn dự kiến rất nhiều.

「Này, …Takumi, giờ không có khách, cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì đi dọn kho đi」

「Cậu vừa mới nói rồi mà, hơn nữa kho không phải đã dọn rồi sao?」

Bên này明明 đang cố gắng gợi ý, nhưng Takumi lại không hề chú ý đến.

Lượng đường trắng tồn kho không đủ rồi! Vì vậy phải ra ngoài mua!

Và người ta muốn đi cùng Takumi! Cho nên cậu mau phát hiện ra đi!

…Nhưng dù trong lòng có gào thét đến đâu, Takumi cũng sẽ không nghe thấy.

Việc thực hiện bí策 bị kẹt lại ở đây.

「Này, Takumi à, có một bộ anime tớ quên ghi hình lúc trước, hình như đang phát lại đó. Trong phòng Takumi có máy tính đúng không? Cho tớ dùng một lát được không?」

Như thể cố tình bám dính lấy Takumi, Chise cũng bắt chuyện với cậu.

Ng-nguyên來 còn có chiêu này nữa à… Fumino cắn môi, trong lòng một nửa là khâm phục, một nửa lại cảm thấy Chise rất gian xảo.

「Sau khi đóng cửa tiệm thì được. Fumino và Umenomori, hôm nay cũng ở lại ăn cơm chứ?」

「A, đúng rồi, nói mới nhớ vẫn chưa quyết định tối nay ăn gì nhỉ」

Ăn chứ ăn chứ nhất định phải ở lại ăn, dù thế nào cũng phải ở lại ăn tối cùng rồi mới về. Suy nghĩ của Chise đã viết hết lên mặt rồi.

「…Hôm nay là cơm cà ri」

Nozomi ló đầu ra từ nhà bếp nói.

「L-là Nozomi làm à? Vậy, tôi cũng sẽ ở lại ăn」

Để che giấu sự ngại ngùng, Fumino nhún vai, như thể đang khẳng định 「vì là Nozomi nấu bữa tối nên tôi mới ở lại」.

「…Takumi, đường trắng hình như dùng hết rồi」

Kéo, kéo, Nozomi nhẹ nhàng kéo tay áo Takumi.

「Ể? Hết rồi à? Trước đó, hình như mới vừa mua mà」

「Đi-đi mua cùng đi!」

Quá căng thẳng, kết quả là cắn vào lưỡi.

「Đi?」

「Ồn ào quá! Chỉ là cắn vào lưỡi thôi mà! Nếu cần ra ngoài mua, tôi sẽ đi mua cùng Takumi! Vì đường của nhà thờ cũng hết rồi, nên mới nghĩ đi cùng sẽ tiện hơn!」

Đây là thật, đường trong bếp nhà thờ đúng là đã hết. Cho nên, cơ hội trước mắt này tuyệt đối sẽ không để vuột mất——本来,應該是這樣的.

Thế nhưng, Otome抱着一個糖的袋子,從房間深處走了过来.

「Vì làm pudding nên chị đã chuẩn bị rất nhiều từ trước~, chị giỏi không~」

A a, tại sao lại đâm ra thêm chuyện như thế này chứ, Fumino ôm đầu hối hận, tiếc là cũng đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

「A, cảm ơn chị. Nếu tiện thì Fumino cũng lấy một ít về đi. Dù sao trong bếp còn rất nhiều lọ rỗng có thể dùng」

Người ta không phải đang nói cái này đâu!

Fumino trong lòng bị nghẹn đến không nói nên lời, chỉ có thể 「cộc cộc」 gõ ngón tay xuống bàn.

Đây chắc chắn là một kế hoạch tác chiến hoàn hảo… Chise nghĩ vậy.

Quên ghi hình anime! Cái lý do này, không chỉ phù hợp với phong cách của mình, mà còn là một chuyện rất bình thường, nên sẽ không ai cảm thấy kỳ lạ…

Dù suy nghĩ kỹ lại, cũng có khả năng sẽ bị một câu 「liên lạc với mấy cô hầu gái là được rồi mà」 cho qua chuyện, nhưng Chise chưa kịp suy nghĩ sâu xa đến vậy.

Tình yêu là mù quáng. Nhưng tác chiến cuối cùng vẫn thành công. Chise đã vào được phòng của Takumi một cách xuất sắc.

明明 đến đoạn này mọi thứ đều bình thường….

「Tại sao Serizawa và Nozomi đều theo vào đây vậy…」

Chise phàn nàn bằng một giọng cực nhỏ mà không ai có thể nghe thấy.

Trên ghế của Takumi, ngồi cùng với Takumi—— nếu có thể thì còn ngồi lên đùi cậu ấy, hai người cùng nhau xem đủ thứ trên mạng.

「Trang web này, cậu biết không?」 hoặc là, 「Bộ anime này, Takumi xem chưa?」. Đáng lẽ phải là một khoảng thời gian riêng tư rất vui vẻ của hai người.

「Ư ~~」

「S-sao vậy chứ…? Tôi chỉ là, đến xem phòng của Takumi có cần dọn dẹp không thôi mà?」

「…Máy tính cần được bảo trì định kỳ」

Chise nghiến răng, bực bội lườm hai đối thủ cạnh tranh đang có vẻ hơi chột dạ của mình.

「Rồi, Umenomori muốn tra lịch chiếu anime đúng không?」

「Hả? À, ừ, đúng rồi đúng rồi.」

Dù sự thật không phải vậy, nhưng lúc này chỉ đành thuận nước đẩy thuyền thôi.

「Ừm... Lịch chiếu tháng này là...」

Cảm nhận được hơi thở của Takumi từ phía sau, chỉ vậy thôi mà nhịp tim cô đã tăng vọt.

「...Nếu có quá nhiều icon không cần thiết trên desktop, tốc độ của hệ thống sẽ bị chậm lại đấy.」

Này, Nozomi từ bên cạnh chen vào.

「Vậy à? Nói mới nhớ, dạo này máy tính đúng là có hơi lag thật...」

「Bảo trì hệ thống... Cậu cần ngay bây giờ không?」

「Vậy nhờ cả vào cậu nhé. Quả nhiên về máy tính thì không ai bằng Nozomi được.」

Nhìn nụ cười toe toét của Takumi, trong lòng Chise càng thêm khó chịu.

Trong một ngày, có một khoảng thời gian mà Nozomi vô cùng để tâm.

Đó là lúc xem TV sau khi mọi người cùng nhau ăn tối xong và đã tạm biệt Fumino và Chise.

Ngồi cạnh Takumi trên sofa, cùng bầy mèo con nằm trên đùi xem tin tức.

Bởi vì Otome lúc nào cũng nói 「Sắp đến giờ chiếu chương trình tạp kỹ em muốn xem rồi~♪」 rồi về phòng riêng xem chiếc TV nhỏ của mình, nên khoảng thời gian này đối với Nozomi cũng giống như thời gian riêng tư với Takumi.

Và hôm nay, khoảnh khắc ấy đáng lẽ cũng sẽ đến như thường lệ. Thế nhưng—

「U da u da, em ấy cứ liếm mình suốt, đúng là một đứa bé quấn người mà~☆」

Chiếm mất vị trí đáng lẽ thuộc về mình, người ngồi bên cạnh Takumi lại là Chise đang đùa nghịch với lũ mèo...

Còn ở phía bên kia của Takumi, kẹp cậu vào giữa hai người, lại chính là Fumino...

Hết cách, Nozomi đành phải ôm một chiếc đệm ngồi một mình ở phía đối diện.

「Umenomori và Fumino, hai cậu không về thật có được không vậy? Giờ đã 9 giờ rồi đấy?」

「Yên tâm yên tâm~, hôm nay ông tớ không có nhà, nên chỉ cần gọi một cuộc là lúc nào cũng có người đến đón thôi.」

「Nhà thờ cũng cách đây không xa mà...」

Thế nhưng, dù trong hoàn cảnh này, Nozomi cũng không hề có suy nghĩ kiểu như 「Hai người không thể về nhà sớm hơn một chút được à?」.

Cô đã bắt đầu tính đến đối sách tiếp theo rồi.

Tuy nhiên, khi thấy hai người kia tiếp xúc cơ thể với Takumi ở mức độ thân mật hơn cần thiết,

「...Hôm nay, đáng lẽ Takumi là người đi tắm đầu tiên.」

「Hửm? A—, đúng rồi! Xin lỗi, tớ suýt quên mất!」

Trong lòng thầm nói 「Xin lỗi cậu」, Nozomi tiễn Takumi đang vội vàng chạy vào phòng tắm bằng ánh mắt của mình.

「Này, Serizawa, cậu mà không về thì Sơ Serizawa không lo lắng à?」

「Umenomori mới phải ấy, cô Suzuki với cô Satō giờ này chắc đang sốt ruột chết đi được rồi đấy?」

Không khí giữa hai người dường như đang tóe ra những tia lửa điện.

「..................」

Nhìn cảnh tượng đó, Nozomi nhận ra một cảm giác không thoải mái nho nhỏ trong lòng.

Dù muốn được ở riêng hai người, nhưng lại chẳng bao giờ được như ý.

Nếu nói thẳng với Takumi thì lại giống như ăn gian, nên cũng không được.

Cảm giác như, mối quan hệ của mọi người đang dần trở nên gượng gạo...

Cảm giác này, thật khó chịu. Nozomi khẽ chau mày.

「Chúng ta... nói chuyện khác đi. Ví dụ như—về hai thành viên mới kia.」

Vừa vuốt ve chú mèo con trên đùi, Fumino vừa nhẹ nhàng lên tiếng.

「Chẳng phải đã quyết định là ngày mai đến trường rồi mới nói chuyện với họ sao. ...Để tôi nói nhé, nhân tài ưu tú khó khăn lắm mới tìm được, nhất định không thể để mất như vậy. Còn Serizawa thì sao?」

「Tôi... tôi không có ý kiến gì cả. Chuyện như thế này, vẫn phải để hai đứa trẻ đó tự quyết định thôi.」

「Biết ngay là cậu sẽ nói thế mà, khó khăn lắm mới có đàn em, giờ đang vui lắm chứ gì. Thật ra đang nghĩ vậy đúng không?」

「Cậu, cái đồ này!」

Hai người lại bắt đầu giương cung bạt kiếm, nhưng khi nghe thấy tiếng cười khúc khích vọng ra từ phòng của Otome, cả hai lại tiu nghỉu.

「Chuyện của ngày mai, cứ để đến mai rồi tính. Hôm nay ai cũng mệt rồi.」

Đúng không nào—, Chise vừa nói vừa nhìn chú mèo trong lòng mình, rồi vùi mặt vào bộ lông bụng mềm mại của nó.

「Đúng thật... hôm nay mệt quá đi mất. Vừa kiểm tra vào câu lạc bộ lại còn đi làm thêm, kiệt sức luôn rồi.」

Hiếm thấy Fumino lại đồng tình với Chise, cô ưỡn người vươn vai một cái thật dài.

「...Uống cà phê không?」

Nozomi lặng lẽ đứng dậy, nở một nụ cười như để an ủi hai người.

Sau khi Fumino và Chise về, Nozomi bắt đầu kiểm tra công tác chuẩn bị cho ngày mai. Còn tôi thì một mình đi ra ngoài cửa tiệm.

Mang theo câu hỏi trong lòng, tôi thay một chiếc áo sơ mi cũ cùng đôi giày chạy bộ để tiếp tục luyện tập.

Rốt cuộc, phải làm thế nào mới có thể trở thành một người xứng đáng với họ đây?

Về cơ bản, tiêu chuẩn này đối với cả ba người có lẽ đều giống nhau.

Nói cách khác, thật ra tôi đang cân nhắc xem mình nên trở thành một người xứng với ai.

Những nghi vấn bất an thôi thúc cơ thể tôi không ngừng chạy.

Ngay khi rẽ qua góc phố thứ hai, tôi nhìn thấy một bóng người.

「Nghị lực đáng khen đấy, Tsuzuki.」

「Daigorō? Cậu, đợi tôi nãy giờ à?」

Daigorō chỉ về một con đường ngược lại, nhìn sang hướng đó, Ieyasu đang ì ạch dắt một chiếc xe đạp đi tới. Sau đó, cậu ta đưa điện thoại cho tôi xem tin nhắn mà Ieyasu đã gửi.

『Thấy xe đến đón Umenomori rồi』

「Thế nên, phó hội trưởng đã đoán rằng cậu sẽ bắt đầu chạy bộ vào khoảng thời gian này.」

Sau khi cố hết sức dắt chiếc xe đạp tới nơi, Ieyasu 「bụp」 một tiếng, giơ tay chỉ lên mặt trăng.

「Takumi, hãy chạy về phía mặt trăng đi!」

「...Dù không hiểu lắm, nhưng Ieyasu cũng chạy cùng à?」

「Không không, tôi chỉ cần đi xe đạp chỉ đạo là được rồi, xin lỗi vì tôi không phải là nữ quản lý xinh đẹp nào đó đâu, cậu bỏ cuộc đi là vừa.」

Ieyasu đáp lại tôi bằng một nụ cười 「nhehehe」, còn Daigorō thì bắt đầu khởi động một cách hiển nhiên.

「Sự nóng vội trong lòng Tsuzuki tôi có thể hiểu được. Bởi vì, Tamao vừa xinh đẹp lại thông minh, dịu dàng và cao thượng. Để trở thành người xứng đáng với cô ấy, trái tim tôi cũng không lúc nào nguôi trăn trở.」

...Dù tôi thấy mục tiêu đó của cậu có hơi quá tầm rồi đấy.

「...Mà, vấn đề của tôi cũng chưa đến mức đó.」

「Hừ, để tôi nói cho mà nghe, so với tình yêu hai chiều của bản đại gia này, những thứ khác chẳng là cái thá gì cả! Nhưng tại sao các bà xã của tôi lại đều ở phía bên kia màn hình cơ chứ! Dù tâm ý tương thông đến đâu, ngày được chạm vào nhau cũng sẽ không bao giờ tới! Đây quả là một mối tình bi thương đến nhường nào!」

Xin cậu đừng phát ngôn biến thái một cách công khai như vậy, ra ngoài đường cũng phải có ý thức cộng đồng chứ?

Thế nhưng, biết rằng những người bạn đang lo lắng cho mình, trong lòng tôi cảm thấy thật ấm áp.

「Vậy thì, bắt đầu chạy thôi. Dù tương lai có mờ mịt đến đâu cũng phải cố gắng thử, bây giờ chỉ có con đường này thôi nhỉ.」

「Dù cố gắng chưa chắc sẽ được đền đáp, nhưng nếu không cố gắng thì sẽ không bao giờ thành công!」

Chúng tôi gật đầu thật sâu với Ieyasu, người đang bắt chước một vị hội trưởng nào đó, rồi rảo bước chạy về phía trước.

Dù chỉ riêng chuyện của bản thân thôi cũng đã đủ mệt mỏi, không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng, tôi, có lẽ cũng đã bước về phía trước được một bước nhỏ rồi nhỉ?

Lúc này, trong một căn phòng nhỏ, một cô gái đang nằm úp mặt trên chiếc giường nhỏ của mình.

Cơ thể nhỏ bé, không ngừng run rẩy.

Mái tóc được tháo ra khỏi hai bím tóc dài và đẹp.

Thế nhưng, không một ai có thể nghe thấy tiếng khóc của cô gái ấy.

「Quả nhiên... không đi... thì tốt rồi.」

Vừa nói như vậy, Towano Kokoro vừa ôm chặt chiếc gối trong lòng, như thể muốn dồn nén tất cả suy nghĩ của mình trở lại vào trong tim.