Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6806

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 07 - Chương 3

Hai học sinh mới

Trước mắt tôi, một chiếc khố đỏ tươi đang không ngừng uốn lượn.

Chủ nhân của chiếc khố, Daigoro, liên tục tạo dáng thể hình như muốn khoe trọn thân hình săn chắc, cường tráng của mình.

「Uwaa… Koya-senpai, đúng là rất mê khố nhỉ. Nhưng mà, em nhớ là mình đâu có yêu cầu anh cho xem thứ này đâu ạ.」

Thành viên mới Shibata vừa nói, vừa dán chặt mắt vào anh như thể đang thấy một vật vô cùng kỳ lạ.

「Chẳng phải có câu cổ nhân dạy… trăm nghe không bằng một thấy sao? Là một nam nhi Nhật Bản, cậu cũng nên thử trải nghiệm trang phục hoàn mỹ này chứ. Hơn nữa, khi bị cá mập tấn công, chỉ cần kéo chiếc khố này ra là có thể dễ dàng đánh đuổi nó!」

Cá mập… chắc sẽ không tấn công thứ gì lớn hơn mình đâu nhỉ.

Với lại, một học sinh cao trung quèn thì làm gì có khả năng bị cá mập tấn công chứ?

Lúc này, kẻ đầu têu ra chủ đề này, người đã nhồi nhét vào đầu thành viên mới những chuyện về chiếc khố của Daigoro – Ieyasu, lại đang ưỡn ngực ra vẻ như mình vừa lập được công to.

「Trông có khí phách phải không nào? Đây mới là học sinh cao trung thế kỷ 21 chứ. Tiện thể thì anh cũng đang mặc chiếc quần lót bó sát phiên bản『Vua Hải T〇c』mà anh nhờ mẹ mua ở siêu thị đấy. Cậu có muốn xem không?」

Đừng có cởi, đừng có cởi! Bộ cậu thấy ở đây chưa đủ loạn hay sao? Có mỗi một mình Daigoro thôi là đã đủ phiền lắm rồi.

Hiện tại, trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ có bốn nam sinh, âm khí khá loãng.

Thế nên, cũng không cần phải cố tình tạo dáng khoe khố một mảnh cho đàn em xem đâu.

「Ừm, hay là để kỷ niệm gia nhập câu lạc bộ, bọn anh tặng cậu một chiếc khố nhé?」

「A ha ha, các senpai nhiệt tình với em quá nhỉ… chuyện này hay là để hôm khác đi ạ.」

Thật lòng mà nói, tôi khá ngưỡng mộ khả năng từ chối khéo léo của Shibata.

Nhân tiện, Umenomori và những người khác… nói sao nhỉ.

Vì vị hội trưởng hội học sinh siêu ấn tượng kia nói 「muốn cảm ơn」 nên họ đã đến phòng hội học sinh cả rồi. Tuy nói là hội trưởng, nhưng phong thái đó trông giống một thanh niên bất hảo hơn.

Nói đơn giản thì là chuyện 「cảm ơn các cậu đã hợp tác trong vụ tuyển thành viên mới」.

Fumino, Nozomi và Naruko cũng đi cùng với tư cách người hộ tống – và giờ họ vẫn chưa về.

「Mà nói mới nhớ… cậu ấy không đến thật nhỉ.」

Sau khi nhìn đồng hồ, Shibata lẩm bẩm.

Cậu ta không nói về Umenomori và những người khác, mà là về một thành viên mới khác – Kokoro Towano.

Cả giờ nghỉ trưa lẫn sau giờ học, Towano đều không đến phòng sinh hoạt.

Quả nhiên là cậu ấy không định tham gia sao…

「A, hội trưởng và mọi người có vẻ về rồi kìa.」

Ngay cả động tác vuốt tóc của cậu ta cũng thật bảnh bao.

「Tụi này về rồi đây––… Này, uwaa!? Ko-Koya, cậu đang làm cái quái gì vậy!」

Umenomori vừa đặt nửa bước chân vào phòng đã lập tức rụt lại.

「Hửm? Chuyện gì thế?」

「C-Cậu cậu, cậu chỉ mặc mỗi cái khố T-string mà đi lại trong phòng làm gì hả!」

Fumino và Nozomi nhìn vào từ sau cánh cửa như thể đang che chắn cho thân hình nhỏ bé của Umenomori.

Thôi thì, cứ tạm bỏ qua Daigoro đang hoảng hốt tìm cách mặc lại quần áo sau khi vừa được giải hóa đá đã.

「Towano vẫn chưa tới, phải không…?」

Fumino thở dài.

「Chưa… tụi này đã đợi rất lâu rồi.」

「Haizz, quả nhiên là vậy mà. Cậu ấy đã tham gia câu lạc bộ của người bạn bị loại giữa chừng kia rồi. Đúng là kiểu cặp bài trùng không thể phát huy tác dụng nếu thiếu người chị em song sinh của mình. Cho dù là một ma pháp thiếu nữ xuất sắc đến đâu, nếu không có ai ở tiền tuyến yểm trợ thì cũng chẳng có thời gian để nạp lại năng lượng đâu!」

「…Cậu đang nói cái gì vậy, tớ chẳng hiểu một câu nào cả.」

Naruko đặt tay lên vai Fumino và cũng thở dài theo.

「Dù cậu ấy có che giấu đến đâu, thì ra-đa cùng loại của một otaku như tớ cũng sẽ phát ra tín hiệu bíp bíp bíp thôi. Một nhân tài quý giá như vậy, tuyệt đối không thể để cậu ấy chạy thoát được…」

Chậc chậc, Ieyasu cũng lắc đầu.

Rồi Shibata thì,

「Lúc em rời lớp để đến đây, cậu ấy vẫn còn ở trong lớp, nên có lẽ bây giờ vẫn chưa rời trường đâu ạ.」

Nhưng nên làm gì bây giờ đây–– em cũng không có ý kiến gì cả, Shibata nói vậy, mặt vẫn mỉm cười.

「…Tôi sẽ đi xem thử tình hình.」

Rồi nếu cậu ấy vẫn còn do dự về việc gia nhập, tôi sẽ thử mời cậu ấy lần nữa.

Không hiểu sao, nhưng tôi có cảm giác không thể bỏ mặc cậu ấy được.

Sau khi thuyết phục Umenomori và những người khác đang muốn đi cùng, tôi một mình đi đến lớp của Towano.

Mà, cũng phải thôi, vì nếu tất cả cùng xông vào, có thể lại dọa người ta chạy mất.

Trong lớp của Towano, vẫn còn vài học sinh ở lại.

「Ừm, Towano có ở đây không nhỉ?」

Trong phòng học sau giờ tan trường, các học sinh năm nhất đang tụ thành từng nhóm nhỏ, vui vẻ trò chuyện.

「Mấy đứa năm nhất này thích nghi với môi trường lớp mới nhanh thật.」

Tuy nhiên, tôi không tìm thấy Towano, người đáng lẽ vẫn chưa về nhà, trong số những đứa trẻ đó.

Đang nghĩ có lẽ mình đã đến quá muộn và tiếp tục nhìn vào những gương mặt trong lớp, mắt tôi chợt bắt được một bóng hình ở góc phòng.

「A, tìm thấy rồi, đứa bé đó chắc là Towano.」

Cậu ấy ngồi cách xa các bạn học đang vui vẻ trò chuyện, gục người xuống như đang ngủ, nhưng nếu nhìn kỹ, thực ra cậu ấy đang đọc thứ gì đó giấu trong hộc bàn.

「Tập trung thật đấy… làm phiền cậu ấy thế này có ổn không?」

Bất chợt, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên gương mặt Towano.

––Lúc cười trông cũng dễ thương đấy chứ.

Vì trước giờ chỉ toàn thấy gương mặt lạnh lùng của cậu ấy, nụ cười này mang lại một cảm giác đặc biệt mới mẻ.

Cậu ấy đang đọc gì mà vui thế nhỉ.

Ấn tượng về một Towano khó gần và có vẻ cô đơn vốn đã ăn sâu trong tâm trí tôi cho đến lúc này bỗng vỡ tan, tôi cảm thấy có chút an tâm, bèn bước vào lớp và bắt chuyện.

「Towano.」

「T-Tsuzuki-senpai, c-có chuyện gì không ạ?」

Cậu ấy bị tôi dọa sao? Lúc Towano hoảng hốt đứng dậy, quyển sách đang đọc cũng vô tình rơi khỏi tay xuống đất.

「Vì cậu không đến phòng sinh hoạt nên tớ đến tìm cậu đây.」

「Em, em vẫn chưa nói là sẽ tham gia, nên anh đến đây thế này, em rất phiền đấy ạ.」

「Ừm… nhưng hiếm có dịp mà, chỉ đến xem thôi cũng được… A, quyển sách đó, Towano đang đọc gì vậy?」

Ngay lúc tôi định cúi xuống nhặt quyển sách trên sàn––

「A! Không được động vào!」

Như thể có tiếng「Vụt!」vang lên, quyển sách đã bị cậu ấy giật lấy.

Rồi nhanh chóng giấu sách ra sau lưng, Towano ngước lên nhìn tôi.

「…Ư ư… xin lỗi, quyển sách này rất quan trọng.」

Towano nhìn tôi chằm chằm, tay vẫn giấu quyển sách sau lưng.

Tuy không đến mức「Gừ gừ!」nổi điên như Umenomori, nhưng áp lực mạnh mẽ thì không hề thua kém. Xét từ sức bật khi giật lại sách, việc cậu ấy có thể vượt qua bài kiểm tra gia nhập câu lạc bộ khắc nghiệt kia…

Quả nhiên là vì muốn tham gia nên mới đi thi, tôi có cảm giác như vậy.

Towano sẽ tham gia. Cậu ấy sẽ đến phòng sinh hoạt của chúng tôi, chắc chắn là vậy.

「À này, tớ nói…」

「Không liên quan đến senpai!」

Vừa định mời lần nữa thì đã bị chặn họng.

Tuy nhiên, tôi không định từ bỏ.

Mức độ này, so với một mãnh thú cấp Fumino thì còn chưa đáng gọi là mèo con. Dù sao thì khi thương lượng với Towano, tôi cũng không bị ăn một cú đá bay hay một cú đấm thẳng vào mặt.

Sau một hơi thở sâu, tôi bắt đầu lần thử thứ hai để khơi mào câu chuyện.

「Chuyện là, hôm qua thật sự xin lỗi nhé, bị chị tớ đột nhiên…」

Vút!

Tôi như nghe thấy tiếng gió bị xé toạc.

「Ể!?」

Và Towano thì như một cơn gió… lại chạy biến khỏi lớp học.

「Cái gì!? Lại để cậu ấy chạy mất rồi sao!?」

Umenomori hét lên, trông khá tức giận.

「T-Tại sao lại chạy nữa!? Chẳng lẽ cả cậu cũng định thử ôm Towano hay gì…」

「Không hề! Tớ chỉ đến lớp cậu ấy tìm, rồi định nhặt quyển sách cậu ấy làm rơi lên thôi mà.」

「Sách? Sách gì?」

「Không biết, cậu ấy che bìa rồi.」

「Vậy thì hết cách rồi. Đáng lẽ có thể phân tích sở thích của một người qua khuynh hướng đọc sách, từ đó vạch ra phương pháp công략. Mưu sâu kế hiểm như vậy cậu làm sao mà nghĩ ra được chứ, Takumi?」

Dù lời của Umenom-mori rất chua chát, nhưng tôi lại bị câu nói này thu hút.

Bởi vì tôi cũng có chút hứng thú, cười lên trông xinh như vậy mà, Towano ấy.

「Thái độ đó đúng là hết cách thật, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù vậy cũng không cần phải chạy trốn chứ?」

Càng lúc càng không hiểu nổi, Naruko cũng ôm đầu.

「Chờ đã, tóm lại chúng ta hãy sắp xếp lại thông tin hiện tại đã, hỡi các thành viên.」

Khụ, Ieyasu ho một tiếng, rồi cầm bút nguệch ngoạc lên tấm bảng trắng.

・Kokoro Towano tham gia bài kiểm tra của Hội Yêu Mèo Lạc vì đi cùng bạn.

・Dù bản thân đã xuất sắc vượt qua các vòng, vào đến vòng cuối, nhưng người bạn kia lại thất bại giữa chừng.

・Dù đã chứng kiến thảm cảnh của nạn nhân (Takumi) dưới cú đá bay uy lực của Serizawa, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

・Sau đó đã đến tham gia tiệc chào mừng thành viên mới tại Stray Cats.

「…Ừm, đến đây mọi người đều đồng ý chứ?」

Tất cả (trừ Fumino) gật đầu, còn Fumino thì lườm mục thứ ba.

「Còn nữa, tại tiệc chào mừng hôm qua, cậu ấy cho rằng Ma vương Harem Takumi rất không trong sáng, nắm giữ kiến thức ở cấp độ cuồng tín, nhưng lại nói không có hứng thú với thế giới otaku. Cuối cùng vì cái ôm yêu thương của Otome-shishou mà chạy trốn… thông tin còn lại là thế.」

Và rồi, lúc tôi đến tìm thì cậu ấy đang đọc sách một mình, sau đó lại cố sống cố chết bảo vệ quyển sách đó rồi chạy mất…

「Tuy nói là không có hứng thú, nói là không liên quan đến mình, nhưng ngược lại cũng không hề nói là mình không tham gia––」

Tôi nêu ra điều mình vừa nghĩ tới.

「Đúng vậy đó, Kokoro-chan không hề từ chối mà. Ừm ừm, quả nhiên không phải là cậu ấy không muốn tham gia Hội Yêu Mèo Lạc đâu nhỉ~」

「Thì ra là vậy, nói thế cũng đúng thật.」

Đối với kết luận của Naruko, Daigoro cũng gật đầu tán thành.

「Nếu vậy thì đơn giản rồi. Bắt lấy cậu ấy, rồi dù phải dùng biện pháp cưỡng chế cũng phải khiến cậu ấy trở thành của chúng ta…」

「Rồi cậu ấy sẽ lại chạy mất thôi, nếu làm vậy.」

Nghe lời của Fumino, Umenomori lảo đảo.

「Vậy phải làm sao đây?」

「Thế nên mới nói không thể cứ thế mà lôi kéo được.」

「Với lại, nếu cậu ấy vốn đã định tham gia, nhưng lại bị chúng ta ép buộc…」

Lúc này, trước hai người đang nhìn nhau không biết phải làm sao, Shibata lên tiếng:

「Mọi người… nói sao nhỉ, hình như đang quá cố chấp vào Towano-san thì phải.」

「Đây không phải là cố chấp. Dù gì cũng đã đến bước này rồi, muốn cậu ấy trở thành đồng đội là chuyện đương nhiên mà?」

Phải không? Umenomori hỏi chúng tôi, và mọi người cũng đều gật đầu đồng ý.

「Thế nên, bây giờ chúng ta có giả định đủ mọi tình huống cũng không phải là cách. Towano có định tham gia hay không, cuối cùng vẫn phải do chính cậu ấy quyết định. Chúng ta không phải là mấu chốt của vấn đề. Hãy nhận ra điều đó rồi hẵng đi nói chuyện với Towano lần nữa.」

「Nói chuyện lần nữa, là để Takumi đi sao?」

「Tớ không được à?」

「Chắc chắn là không được rồi!」

Lại nữa rồi, lại nữa rồi. Fumino à, nói vậy có nghĩa là cậu thực sự cảm thấy chỉ có thể dựa vào tớ thôi đúng không?

「Ừm, dù gì bây giờ mà để hội trưởng đích thân ra mặt thì cũng hơi mất thể diện, mà, Takumi xét về mọi mặt cũng tạm được.」

Umenomori nói vậy, nhưng ánh mắt lại tỏ ra không mấy thuyết phục. Quả nhiên là vẫn không tin vào khả năng của tôi sao, hơi tổn thương đấy.

「Meow…」

Xoa~ xoa, Nozomi nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tôi cảm thấy khá hơn một chút.

Dù sao đi nữa, tôi cũng được xem là người bình thường nhất trong số mọi người, nên nhất định phải giành được sự tin tưởng của họ.

Và tôi cũng rất cảm kích mọi người đã thúc đẩy mình từ phía sau như thế này.

Tuy nhiên, có một điều mà tôi không hề để ý.

Đó là ánh mắt có phần xa xăm của Fumino và những người khác lúc đó.

Kokoro Towano sống trong một khu chung cư của thành phố.

Bố mẹ đều làm việc ở công ty thương mại, nên phần lớn thời gian cô đều ở nhà một mình.

*Tôi về rồi đây*–– về đến nhà, cô không nói câu đó mà chỉ nhìn đăm đăm vào đèn báo tin nhắn đang nhấp nháy.

Rót đầy một cốc nước, uống ừng ực cho hết, sau đó, cô do dự nhấn nút phát tin nhắn.

『Bạn có một tin nhắn mới. –– A lô, Kokoro phải không con? Bố mẹ hôm nay cũng sẽ về muộn. Mẹ có làm món hầm kem để trong tủ lạnh, con nhớ hâm nóng lại trước khi ăn nhé, nếu rửa luôn cả bát đĩa thì giúp mẹ nhiều lắm đấy. Dạo này bận suốt thật xin lỗi con nhé. Trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa sổ cẩn thận. Tạm biệt con.』

*Bíp––*, một tiếng kêu vô cảm vang lên, báo hiệu tin nhắn đã kết thúc.

Kokoro đứng lặng một lúc, cầm điều khiển lên và bật TV. Tiếng cười nói ồn ào lập tức tràn ra.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy đống quần áo bẩn mẹ vứt bừa bộn một góc.

「Thiệt tình…」

Kokoro ngồi xuống sàn, bắt đầu nhặt từng chiếc áo lên và gấp lại.

Trong phòng chỉ còn tiếng TV vang lên trống rỗng.

Cô đã quen với cuộc sống này từ lâu, từ khi còn rất nhỏ, dường như vẫn luôn là như vậy.

Bố mẹ luôn bận rộn với công việc, tuy cũng lo lắng cho con gái, nhưng dù vậy cũng không thể dành ra được bao nhiêu thời gian.

Cuối tuần hiếm hoi cũng vì mệt mỏi cả tuần mà chỉ có thể nghỉ ngơi, ngủ cả ngày trên giường. Tuy rất đáng tiếc, nhưng cũng không thể trách ai được.

「A… đến giờ rồi…」

Kokoro đột nhiên chú ý đến chiếc đồng hồ trên tường, vội vàng chộp lấy điều khiển và chuyển kênh.

Sau khi xác nhận chương trình yêu thích – một bộ anime nào đó đã bắt đầu, vẻ mặt cô trở nên dịu đi đôi chút, cô ngồi bó gối trước TV. Hôm nay, cô đã xem hơi nhiều chương trình khác trước đó. Đoạn đã bỏ lỡ thì không thể xem lại được nữa rồi.

Nhưng… nếu sau khi xem xong anime có thể chia sẻ niềm vui này với ai đó, nếu có người để cùng nói chuyện về những bộ anime này… có lẽ, sẽ vui hơn rất, rất nhiều.

Thế nhưng, Kokoro đã từ bỏ ước nguyện nhỏ nhoi vừa lóe lên đâu đó trong lòng mình.

Một đêm nọ, tại Stray Cats sau giờ đóng cửa, vang lên tiếng thở dài của ba cô gái.

Takumi dạo gần đây mỗi tối đều đi chạy bộ, như thể đang hoàn thành một bài tập bắt buộc.

Nói sao nhỉ… thời gian có thể ở bên Takumi vốn đã không nhiều, Fumino và những người khác dù đều nghĩ vậy trong lòng, nhưng cả ba đều không thể thẳng thắn nói ra với cậu.

「Thật tình… lỡ nói với Takumi mà cậu ấy không nghe thì phải làm sao?」

Chise ôm cốc cacao nóng với vẻ mặt khá mệt mỏi.

Đó là cốc cacao cô tự pha. Nhờ làm thêm ở Stray Cats, Chise cũng dần dần làm được nhiều việc hơn.

「…Meow.」

Nozomi cũng thở dài một tiếng tương tự.

Trước mặt cô là tách hồng trà vốn dùng để ăn kèm với bánh, sau khi hâm lại đã được cho thêm một thanh quế, mùi thơm trở nên vô cùng đậm đà.

「Chuyện của Takumi sao cũng được. Mà, giờ tớ quan tâm hơn là cô bé Towano kia kìa.」

Fumino từ từ nhấp một ngụm cà phê trong chiếc cốc nhỏ, trái ngược với lời nói ra, thực tế cả người cô như đang muốn nói「chuyện của Takumi sao cũng được mới là lạ」.

「Tớ có cảm giác… một dự cảm không lành, các cậu thì sao?」

Chise bất ngờ hỏi thẳng, nhưng hai người còn lại chỉ đáp lại bằng tiếng thở dài.

「…Meow, nhưng mà đúng là có chút để tâm đến cô bé đó.」

Hai người đối diện cũng gật đầu đồng tình với lời của Nozomi.

「Trong cái câu lạc bộ do tiểu thư Umenomori Chise này làm chủ, tuyệt đối không cho phép chỉ có một thành viên mới. Tớ tuyệt đối không có ý định để cậu ấy chạy thoát đâu.」

「Chuyện đó còn phải tùy thuộc vào chính cậu ấy chứ. Về cơ bản, lúc đó có bao nhiêu người tham gia tuyển chọn, nhưng kết quả không một ai hiểu được chủ旨 của câu lạc bộ, phải không?」

Ư! Chise không thể phản bác.

「Nhưng, nhưng mà, cậu ấy vẫn chưa nói là không tham gia mà! Bây giờ đi tuyên truyền cho cậu ấy về những điểm tuyệt vời của câu lạc bộ chúng ta là được chứ gì!」

「…Là Takumi sao?」

Nozomi khẽ xen vào.

Điểm tuyệt vời của Hội Yêu Mèo Lạc = Takumi, có lẽ ý cô là vậy.

Fumino và Chise nhìn nhau, rồi cùng cười khổ.

Nhưng họ vẫn hiểu ý nhau theo cách của những cô gái, tất cả đều uống cạn đồ uống trong cốc.

Phải truyền đạt được tấm lòng của mình đến cậu ấy.

Bởi vì người đang giữ bóng bây giờ là Takumi.

Bởi vì chúng ta biết, Takumi lúc này đang cần đến tấm lòng của chúng ta.

Dù rằng chính cậu ấy dường như chẳng hề nhận ra điều đó.

Tình địch, chính là dù không nói ra cũng biết đối phương đang nghĩ gì.

Nghĩ vậy, Fumino lại thở dài một tiếng, Chise thì như hết pin mà gục xuống bàn… còn Nozomi thì lại nở một nụ cười trông rất hạnh phúc.

Đã sắp đến giờ Takumi về nhà rồi.

Fumino vội vàng chuẩn bị khăn tắm, Chise đi lấy nước chanh, còn Nozomi thì cầm quần áo thay.

Sau đó có lẽ lại là một trận chiến tu la trường nữa…

Mà, dù vậy, đây cũng được xem là một biểu hiện tình bạn giữa họ.

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, tôi một mình rời khỏi lớp.

Đích đến là khối lớp một.

Lần này, nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Towano––tôi đã hạ quyết tâm như vậy.

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại,

Lớp một trông còn nhỏ con thật.

Không kể Shibata cao ráo đẹp trai, những đàn em đang chạy nhảy khắp hành lang, tuy đúng là lớp một thật, nhưng lại cho người ta một ấn tượng khá non nớt.

Nhìn vào lớp học cần đến, bên trong toàn là học sinh lớp một đang ăn trưa.

Trong lớp học ngập tràn ánh nắng chói chang, cô bé ấy đang ngồi ở một góc xa khuất tiếng cười nói ồn ào.

Ừm–– Towano ngồi ở… a, kia rồi.

Bây giờ, cậu ấy đang cầm một chiếc sandwich khá to và cắn từng miếng nhỏ.

Này––, đang định gọi cậu ấy như vậy, tôi chợt nhớ lại thất bại của ngày hôm qua.

Phải thận trọng lựa chọn cách tiếp cận, nếu không sẽ lại dọa cậu ấy chạy mất.

Từ khe cửa, tôi cẩn thận quan sát Towano.

Nhìn từ góc độ người ngoài, trông tôi chắc chắn rất giống một kẻ khả nghi đang rình mò.

『Ê, cái anh lớp hai kia đang làm gì vậy!? Chẳng lẽ đang nhắm đến cô gái nào trong lớp mình à?!』

…Tuy có vẻ đã bị hiểu lầm như vậy, nhưng cách nói này hình như cũng không hẳn là sai.

Towano im lặng ăn sandwich, uống trà, rồi lại ăn sandwich––.

「Ơ?」

Tôi nhận ra một cảm giác kỳ lạ không hài hòa.

Trong lớp gần như tất cả đều đang vui vẻ trò chuyện, tận hưởng bữa trưa.

Trong số đó, chỉ có một mình Towano, ngồi ăn trưa một mình đối diện với bàn học.

Bạn của cậu ấy đâu?

Người bạn đã cùng cậu ấy tham gia bài kiểm tra gia nhập câu lạc bộ không ở cùng cậu ấy sao?

Có thể là học khác lớp, hoặc là đã đến căng-tin–– có rất nhiều khả năng.

「Ê–– Towano-san~ ăn cùng bọn tớ đi~」

Ồ ồ!?

Những cô gái khác đã bắt chuyện với Towano.

「Đúng đó đúng đó, ăn một mình thì chán lắm.」

「Vừa nãy, bọn tớ đang bàn xem ai trong lớp sẽ có bạn trai đầu tiên đó, Towano-san đang hẹn hò với ai à?」

Những cô gái ngây thơ thân thiện mời mọc Towano, a a, có chút ghen tị đấy.

「………………」

Thế nhưng, Towano vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như cũ, tiếp tục cắn từng miếng sandwich nhỏ.

「Towano-san?」

「Tớ không có hứng thú, xin lỗi.」

C-Cái gì!?

D-Dù không có hứng thú đi nữa, cậu cũng nên chú ý cách nói chuyện một chút chứ Towano ơi~…

Tuy nhiên, những cô gái kia dường như đã quen với phản ứng của Towano, họ lại tiếp tục cuộc trò chuyện.

Dù vậy vẫn mời cậu ấy, họ cũng quan tâm đến Towano mà nhỉ.

Thế nhưng, bản thân Towano lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn sandwich.

Hoàn toàn đang từ chối mọi thứ xung quanh mình, một Towano như vậy, càng khiến tôi để tâm hơn.

Tôi rời khỏi cửa, gọi một cậu học sinh năm nhất vừa đi ra khỏi lớp.

「A, chẳng phải là senpai của Hội Yêu Mèo Lạc sao ạ.」

Hình như, cậu bạn này cũng đã tham gia bài kiểm tra gia nhập câu lạc bộ.

「Anh muốn hỏi chút, Towano có phải ở lớp này không? Cô bé có mái tóc hai bím ấy.」

「Towano? Vâng, bạn ấy ở lớp này, tuy em cũng chưa nói chuyện với bạn ấy nhiều.」

「Cậu ấy lúc nào cũng ăn cơm một mình lẻ loi như vậy sao?」

「Cái này ạ… hình như là vậy. Nhưng mà, senpai hỏi chuyện này làm gì ạ?」

Có lẽ vì tò mò, cậu đàn em này hỏi tôi.

「À thì, tại em gái của một người bạn anh có vẻ hay chơi với cậu ấy, nên anh ấy nhờ anh đến xem là người thế nào thôi.」

Tôi nói dối một chút, rồi chuẩn bị rời đi.

「Ể… bạn ấy có bạn bè sao…」

Từ phía sau, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm khe khẽ.

Lời nói vô tình của cậu học sinh năm nhất đó, như một mũi kim đâm vào ngực tôi.

Câu cảm thán đó có ý gì… tôi vẫn chưa ngốc đến mức không nhận ra.

Tôi lang thang trên hành lang, tìm cơ hội bắt chuyện với Towano.

Tuy trông giống một kẻ theo dõi nên hơi ngại, nhưng đây cũng là công việc của một senpai.

Hơn nữa còn là sứ mệnh cao cả của Hội Yêu Mèo Lạc, vả lại nếu cứ thế tay không trở về chắc chắn sẽ bị Fumino và những người khác cằn nhằn.

Và còn… lời nói của cậu học sinh năm nhất kia nữa.

Tôi cần phải nói chuyện với Towano, và phải cố gắng giữ thái độ tự nhiên nhất có thể.

Để có thể thuận lợi cạy mở được trái tim của cậu ấy.

「A… tìm thấy rồi!」

Tôi lén lút đi theo sau Towano vừa ra khỏi lớp.

Đây không phải lúc lo lắng bị gọi là biến thái hay kẻ theo dõi, đây là trách nhiệm không thể chối từ.

Towano dừng lại trước máy bán hàng tự động, thì ra là ra ngoài mua nước trái cây.

Được rồi, bây giờ phải thật thận trọng, không để cậu ấy phát hiện mình đang theo dõi, ra vẻ như không có chuyện gì––…

「Yo–– chẳng phải là Towano sao.」

Tôi vừa vẫy tay vừa bắt chuyện với cậu ấy:

「…?!」

Bịch, lon nước rơi khỏi tay cậu ấy xuống đất.

「Trùng hợp thật, anh cũng đến mua nước…」

「~~~!?」

Tôi còn chưa nói hết câu, Towano đã nhanh như chớp chạy mất.

Đ-Đợi đã! Tại sao lại đột nhiên chạy đi chứ!? Với lại nước của cậu còn ở dưới đất kìa.

「T-Tại sao?」

Phản ứng lần này còn kịch liệt hơn lần trước nữa sao? Chỉ bắt chuyện thôi mà đã chạy mất…

Nhìn bóng lưng Towano dần xa, tôi bất lực buông thõng hai vai.

Nhận ra sự thất bại của mình, tôi nhờ một học sinh năm nhất gần đó đặt lon nước lên bàn của Towano, rồi rời đi.

Có cảm giác, cậu ấy hiểu lầm còn sâu sắc hơn mình tưởng.

Tôi nghĩ vậy.

Tôi giải thích cho mọi người những gì mình đã thấy và nghe được trong lớp học năm nhất, cùng với việc tôi đã chào Towano trước máy bán hàng tự động và cậu ấy đã「Vút」một tiếng chạy mất.

「Thế mới nói tại sao cậu lại đi một mình chứ! Đã được sự cho phép của tớ chưa hả!? Mà còn để cậu ấy chạy mất lần nữa––」

Umenomori quả nhiên nổi giận, mà, chuyện này vẫn nằm trong dự đoán của tôi.

「Thái độ này hoàn toàn giống với những gì cậu ấy thể hiện ở Stray Cats.」

Tôi gật đầu đồng ý với lời của Fumino.

「Thái độ từ chối này, có cảm giác… giống như đang gạt phắt bàn tay chìa ra về phía mình vậy.」

Không, bàn tay chìa ra về phía mình–– cách nói này có cảm giác như chúng tôi đang ở thế trên, nên có chút khó chịu.

「Có lẽ cậu ấy chỉ không biết cách thành thật với người khác, nếu cưỡng ép lôi kéo có khi lại thành công đấy?」

Ieyasu tháo kính ra, vừa dùng vạt áo sơ mi lau tròng kính vừa nói.

「Mọi người nghĩ xem, khi thực sự muốn ở một mình, có ai lại cố tình ở lại lớp ăn cơm hộp không? Theo kinh nghiệm cá nhân của tớ, những lúc không muốn bị làm phiền bằng mọi giá, đến một nơi không có người ăn mới là lẽ thường phải không? Cô bé đó, thực chất là muốn được quan tâm, nhưng lại không thể thành thật đối diện, tâm lý rất vi diệu. Vì đó là mô thức hành động của otaku rất có thể gây đồng cảm với tớ, nên bây giờ nếu để tớ và cậu ấy trò chuyện về những chủ đề như bé gái mặc quần lót bay lượn, tớ có thể nói hàng giờ liền cho các cậu nghe đấy, thế nào?」

Nửa đầu phân tích rất chính xác, nhưng đến nửa sau thì lại bắt đầu nói bậy.

Nhưng… tôi cũng có cảm giác như vậy. Mà, cứ tạm bỏ qua thái độ của cậu ấy đối với tôi đã.

Như vậy, tôi cũng phần nào hiểu được tại sao sau bài kiểm tra gia nhập câu lạc bộ, Towano lại có thái độ đó với tôi.

「Phải rồi, không phải Shibata cũng nói là cậu gần như chưa nói chuyện với cậu ấy sao, bây giờ vẫn vậy à?」

「Cái đó, nói sao nhỉ, từ trước đến giờ bạn ấy có vẻ như đang né tránh người khác, thực tế thì giống cảm giác đó hơn ạ. Có lẽ là không muốn bị lôi kéo vào chuyện của câu lạc bộ?」

Nghe câu trả lời của Shibata, mọi người đều thở dài một hơi.

「Có chút ghen tị đấy ạ, em cũng muốn được các senpai quan tâm như vậy.」

Shibata cười khổ, xoa xoa má.

Mà, nói vậy cũng đúng. Tuy cùng là đàn em năm nhất, nhưng thời gian chúng tôi dành cho Shibata quả thực không thể so với Towano được. Nhưng có một điều phải nói trước, dù gì cậu cũng là con trai, còn người ta là con gái mà.

Tôi nghĩ thảo luận đến đây, kết quả đã rõ rồi.

Thế nhưng,

「Ừm, cứ tặng cái này cho Shibata đi.」

Daigoro vừa gật đầu, vừa nhét một chiếc khố đỏ rực hoàn toàn mới vào tay Shibata.

「A, ây da, thế nên em đã nói là cái này…」

「Không cần khách sáo, Shibata, đây là chiếc khố chứa chan tình yêu thương dành cho đàn em–– từ xa xưa võ đường Koya-ryu Ju-jutsu đã lưu truyền truyền thống tặng vật này để thắt chặt tình bằng hữu. Nào, cầm lấy đi.」

「Mà, c-cái này thật sự tặng cho em sao ạ… ha ha, a ha ha…」

Nhân tiện Shibata à, trước đây anh cũng từng nhận một chiếc khố y hệt từ Daigoro đấy.

「Mà tại sao lúc nào cũng là màu đỏ vậy?」

Ieyasu đột nhiên hỏi.

「Khố là dòng máu nóng hổi của tuổi trẻ đang bùng cháy, màu đỏ rực là đương nhiên rồi!」

Lúc Daigoro-sensei trả lời, vẻ mặt vô cùng kích động.

「Mấy cậu con trai ngốc nghếch kia cứ để đó đi–– về chuyện của Towano, tớ đồng ý với quan điểm của Kikuchi.」

Umenomori vừa nói, vừa cố gắng giữ thăng bằng cây bút kẹp giữa môi trên và mũi.

Nozomi cũng nghĩ vậy, phải không? Cô lại nhìn về phía Nozomi.

「………………」

Nozomi thì vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.

「Này––? Nozomi––?」

「…Meow?」

「Cậu có nghe tớ nói gì nãy giờ không?」

Nozomi chớp mắt, rồi lắc đầu quầy quậy.

「V-Vậy nên tớ mới nói, vì Towano trông có vẻ không được thẳng thắn cho lắm, chúng ta nên trực tiếp lôi cậu ấy đến––」

「Vẫn là không nên đơn phương quyết định này nọ thì hơn, lòng người mà, vốn dĩ là thứ rất phức tạp.」

Fumino có chút nóng nảy ném ra một câu như vậy.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, tranh luận một hồi, cuộc họp tác chiến cũng chẳng đi đến đâu.

Kết quả đến cuối cùng cũng không thể nghĩ ra được phương án nào cụ thể hơn「kiên nhẫn tiếp tục thuyết phục Towano」.

Tạm thời, trước khi nghĩ ra được ý kiến hay hơn thì không nên có hành động gì quá mức, Umenomori lại thêm vào một chú thích như vậy.

Đúng là nếu cậu ấy cứ ngoan cố như vậy nữa thì phiền thật… phải làm sao bây giờ, rốt cuộc.

Thế nhưng.

Thật bất ngờ, một người nào đó sau đó đã đột nhiên bắt đầu hành động.

Tuy nhiên, đối với một người luôn như vậy như cô ấy, đây cũng không được xem là chuyện gì bất ngờ.

Nozomi Kiriya bắt đầu hành động, là vào lúc tan học ngày hôm sau.

Không đến phòng sinh hoạt, mà đi thẳng về phía lớp học năm nhất––

Không chút do dự bước vào giữa những học sinh năm nhất đang chuẩn bị về nhà.

「…Meow.」

Sau đó, cô dừng lại trước bàn học của Kokoro Towano, nhẹ nhàng giơ tay lên.

「Ể…? A, woa a a!?」

Kokoro giật nảy mình, suýt nữa làm đổ cả ghế.

「C-Cái gì?! Đột nhiên, chị định làm gì vậy!」

「…Có chuyện muốn nói với em, được không?」

「K-Không được! Em, bây giờ phải về nhà rồi!」

「…Vậy cùng về nhé?」

Nozomi nghiêng đầu hỏi.

「Cái gì!?」

Kokoro dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý của vị senpai này, chỉ có thể kinh ngạc nhíu mày.

「Nh-Nhưng, nhà của senpai không phải là tiệm bánh ngọt đó sao? Hướng hoàn toàn ngược lại––」

「Meow… vậy thì xem như đi dạo.」

Thế nên hoàn toàn không có vấn đề gì, Nozomi mang vẻ mặt như vậy, tự mình cầm lấy cặp sách của Kokoro.

Kokoro chỉ có thể câm nín nhìn cô.

「…Đi thôi?」

Nozomi trực tiếp cầm cặp sách, định bước ra khỏi lớp.

「X-Xin hãy đợi đã! Cặp sách của em!」

Lúc này, mặt trời vẫn còn treo cao trên bầu trời, cơn gió nhẹ ấm áp cũng từ từ thổi qua.

「Cặp của em để em tự cầm được rồi!」

Kokoro liên tục lặp lại yêu cầu bên cạnh Nozomi.

Nhưng Nozomi vẫn mặc kệ và im lặng bước đi.

「N-Nếu là chuyện trước đây, em sẽ không xin lỗi đâu!」

「…Chuyện gì?」

「Xin đừng giả ngơ nữa. Chính là chuyện bị senpai kia… bị chị của anh ấy ôm, rồi chạy khỏi tiệm đó.」

「…Là chuyện này à.」

「Và cả sau đó, chuyện chạy trốn khỏi mặt Tsuzuki-senpai nữa.」

「…Meow, không xin lỗi cũng được.」

Kokoro có chút nóng nảy nhìn vị senpai chỉ biết đi thẳng về phía trước này.

「Senpai, còn có chuyện gì khác không ạ?」

「………………」

Nozomi đột nhiên dừng bước.

Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Kokoro, rồi khẽ nghiêng đầu nói:

「…Không tham gia câu lạc bộ sao?」

「Ch-Chuyện đó phải là tự do của em chứ! Quyền lựa chọn có tham gia hay không!」

Kokoro cuối cùng cũng tranh thủ được một kẽ hở, giật lại cặp sách của mình từ tay Nozomi.

「Đủ rồi, xin đừng quan tâm đến chuyện của em nữa.」

「…Tại sao?」

「V-Vì… chuyện đó…」

Kokoro cảm thấy có thứ gì đó đột nhiên ùa vào đầu mình, khao khát chạy trốn lại bắt đầu thôi thúc đôi chân cô chuyển động.

Không biết người trước mặt này rốt cuộc muốn nói gì. Nhưng nếu vẫn là mời mọc, vậy thì cứ tiếp tục từ chối.

「Meow… không sao đâu.」

「C-Cái gì ạ?」

「Bởi vì mọi người… cũng đã chấp nhận một tớ như thế này.」

Thế nên không sao đâu, Nozomi đặt tay lên vai Kokoro.

Nhưng Kokoro chỉ như bị dọa sợ, liên tục lùi về sau.

「Em, em không hiểu senpai đang nói gì, không sao là ý gì…」

「…Mọi người trong Hội Yêu Mèo Lạc.」

「Thế này đâu phải là trò chuyện, senpai rốt cuộc muốn nói gì với em?」

Nozomi nhìn vào Kokoro đang trừng mắt với mình, suy nghĩ một lúc rồi,

「…Meow, chị không biết phải nói thế nào.」

Cô dùng ngón tay chống lên má trả lời.

「…Phải làm sao, mới được?」

Đôi mắt trong veo đó nhìn thẳng vào Kokoro Towano, không một chút do dự.

Đối với Kokoro, ánh mắt của Nozomi quá trực diện, khiến cô cảm thấy nhói đau.

「…Senpai muốn em làm gì?」

Lời nói đổi hướng, che đậy mong muốn tìm kiếm câu trả lời của chính mình… nhưng, cô vẫn không thể nói tiếp được nữa.

「…Em, em…」

Cảm giác căng thẳng lan tỏa khắp cơ thể.

Nếu có thể cứ thế này, thẳng thắn nói ra.

Nghĩ vậy, Kokoro bắt đầu có chút căm ghét vị senpai xinh đẹp như một tạo vật nhưng lại luôn vô cảm này.

Nhưng dù sao đối phương cũng chỉ toàn thể hiện thiện ý, hơn nữa, người từ chối trước là phía mình.

Thế nên… rốt cuộc phải làm sao bây giờ. Rõ ràng, mình đã chạy trốn khỏi họ rồi mà.

Kokoro thở dài một hơi thật sâu, không phải vì Nozomi, mà là vì chính bản thân mình.

「Haizz… đủ rồi, tóm lại, xin đừng quan tâm đến em nữa.」

Kokoro như rên rỉ nói ra câu đó, rồi quay lưng rời khỏi Nozomi.

Còn Nozomi thì không nói gì cả, chỉ giữ nguyên tư thế ngón tay chống lên má, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Kokoro dần biến mất.

「Xin đừng quan tâm đến em nữa, sao? …Càng lúc càng khó giải quyết rồi đây.」

Ieyasu vừa dùng đũa chọc vào miếng cá tráp chiên trước mặt vừa lẩm bẩm.

Nhân tiện, cá tráp là do cô bán cá ở khu phố mua sắm tặng chị Otome.

Ăn uống cũng phải có lễ nghi chứ, Ieyasu.

「Điều làm tớ ngạc nhiên là, Nozomi-chan lại đi tìm cậu ấy một mình! Đúng là một cú sốc lớn!」

Naruko vừa nhai cần tây rôm rốp, vừa vỗ bôm bốp vào vai Nozomi.

Nozomi trông có vẻ hơi chán nản, có lẽ là vì tiếc nuối khi đã không thể tiếp xúc tốt với Towano.

「Ừm, tuy tớ định sẽ quan sát thêm, nhưng bây giờ phải thay đổi chủ ý rồi.」

Daigoro vừa mới ngấu nghiến món cơm bò lúc nãy, giờ lại gật đầu nói.

「N-Này… mấy người các cậu…」

Tuy không có ý kiến gì, nhưng cái đám đang ăn tối ở nhà tôi này sao lại tỏ ra hiển nhiên như vậy chứ?

Thêm hai người thường lệ là Fumino và Umenomori, cùng với chị Otome, Nozomi và tôi, tổng cộng là tám người.

Tôi lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự chật chội của phòng khách nhà mình.

Sau khi đóng cửa tiệm, chị tôi nói với mọi người còn ở lại 「Có muốn ở lại uống tách trà không?」, sau đó lại biến thành cảnh tất cả mọi người quây quần bên bàn ăn tối.

Tuy cũng không tệ… đông người hơn thì món ăn cũng ngon hơn.

「Ư! Món ngưu bàng xào này ngon quá… là Otome-shishou làm ạ?」

「Không, món này là do Takumi-chan làm đấy chứ~♪, mà ý tưởng dùng ngó sen thay cho ngưu bàng cũng hay nữa~」

「Giỏi lắm Takumi, nêm nếm cũng vừa miệng…」

Dù được khen cũng rất vui, nhưng tôi vẫn cảm thấy tình hình mà Nozomi đề cập quan trọng hơn.

「Rốt cuộc con bé đó chỉ đơn giản là ngoài cứng trong mềm, hay thật sự không định tham gia, vấn đề này cứ tạm gác lại đã, nhưng đối với tớ, mấu chốt là tuyệt đối không thể để một nhân tài xuất sắc như vậy vuột mất được, dù sao thì bây giờ có nữ sinh cao trung nào lại nhớ được cả đội ngũ sản xuất của một bộ anime cơ chứ!」

「Đúng vậy đó Kikuchi, quả không hổ là phó hội trưởng! Tớ cũng thế, dù thế nào cũng phải lôi được Towano vào!」

Không được vung thìa lung tung, rất bất lịch sự, à mà cả cái hành vi chọc đũa vào thức ăn của Ieyasu cũng phải ngăn lại mới được.

「Chẳng phải mọi người chỉ đang nói về dự định của bản thân thôi sao...」

Tớ không thể đồng tình với quan điểm đó được, Fumino mang vẻ mặt như vậy rồi lặng lẽ ăn miếng dưa muối củ cải Takuan trước mặt.

「Meo... Takumi.」

Nozomi nhìn tôi chằm chằm.

「...Cô bé đó, rất giống tớ.」

「Hả? Giống ở đâu chứ...?」

Nếu nói là ở điểm mặt không biểu cảm, thì đúng là có vài phần giống Nozomi thật.

Nhưng mà, những điểm khác thì chẳng tìm ra được...

「Bởi vì Nozomi-chan lúc đó cũng là một chú mèo con đi lạc mà~」

Chị Otome dịu dàng xoa đầu Nozomi.

—— Rất giống tớ.

Lúc ấy, tôi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự trong câu nói của Nozomi.

Những đám mây che kín cả bầu trời đêm, lấp đi ánh sao.

Từng cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, khiến người ta chẳng dám dễ dàng đưa tay ra khỏi ống tay áo.

「Cậu không cần phải đưa tớ về đâu.」

Fumino quay mặt đi, có lẽ là để che giấu sự ngượng ngùng.

Lúc này, chúng tôi đang cùng nhau đi trên con đường dẫn đến nhà thờ Serizawa.

「Đừng nói vậy chứ, dù sao cũng muộn rồi, hơn nữa những người khác đều có thể đi xe của nhà Umenomori về được.」

Một mình đi trên đường tối sẽ nguy hiểm lắm—— sau khi tôi nói với Fumino như vậy, chẳng hiểu sao hai vai cô ấy bắt đầu run lên, và lại càng không muốn quay mặt về phía tôi nữa.

「Mà nói mới nhớ, Nozomi cho rằng Towano và cậu ấy rất giống nhau đó.」

Tôi vừa đá viên sỏi ven đường, vừa cố gắng khơi chuyện.

「Nhưng tớ hoàn toàn không tưởng tượng ra được.」

「Phải không, tớ cũng nghĩ vậy, có hơi giống Nozomi ngày xưa ít nói. Nhưng cứ cảm thấy Towano có vẻ lạnh lùng hơn, điểm này lại chẳng giống Nozomi chút nào.」

Trên con đường yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân và tiếng trò chuyện của chúng tôi.

「Mà này... Cuối cùng, vẫn quyết định ngày mai lại tiếp tục đi thuyết phục Towano à?」

「Bây giờ vẫn còn quá sớm để nói đến chuyện từ bỏ. Nhưng con bé đã trốn khỏi tớ hai lần rồi... Phải suy nghĩ lại kế hoạch tác chiến thôi.」

Phải hành động thật thận trọng, nếu không chắc chắn sẽ lại bị chạy mất như lần trước.

「Fumino định làm thế nào?」

「Tớ à... cứ giao cho các cậu là được rồi.」

Fumino đút tay vào túi áo, khẽ thở dài.

「Cái tính cách khó ở như thế... nếu để tớ đi thì chắc chắn sẽ làm mọi chuyện rối tung lên mất.」

「Tớ không nghĩ sẽ có chuyện đó đâu...」

「Sẽ có chuyện đó đấy. ...Mà, thay vào đó, tớ trông coi cửa tiệm cho tốt là được rồi.」

Mọi việc trong tiệm Stray Cats cứ giao cho tớ, Fumino vỗ ngực đảm bảo.

「Takumi khá hữu dụng trong việc giám sát, nếu không thì Kikuchi và Umenomori chắc chắn sẽ lại mất kiểm soát cho mà xem.」

「Chẳng phải vẫn còn Naruko sao...?」

「Kanae ấy à, cậu ta cũng bị lây nhiễm bởi CLB gần hết rồi...」

Ừm, thật ra thì cái tên đó vốn đã tự nhiên high như vậy từ trước rồi mà.

「Tớ ấy à, thật ra cũng mong Towano có thể tham gia đó.」

Chứ không chỉ là mối quan hệ cùng nhau ăn bánh ở Stray Cats.—— Fumino khẽ nói như vậy.

「...Vậy à.」

Tôi cũng gật đầu thật sâu.

Chàng trai đang ung dung đi dọc hành lang.

Trước ngực ôm một túi giấy lớn, cậu không chút do dự bước đi trong dãy nhà trường ngập nắng.

Lớp 2-D, Kikuchi Ieyasu.

Đi đến một đầu hành lang, rồi lại quay ngược về đầu kia, cứ diễu hành qua lại như vậy.

「Anh bạn đó... từ nãy đến giờ đang làm gì vậy nhỉ?」

「Trong túi giấy hình như còn có cả máy ảnh nữa, hay là báo cho giáo viên thì tốt hơn nhỉ?」

「...Hửm?!」

Kira, một tia sáng loé lên trên cặp kính.

Mục tiêu Towano đã xác nhận đến trường, bắt đầu tiến hành bắt giữ.

Không lâu nữa mục tiêu sẽ vào lớp, trước lúc đó——

「Ố ô ô ô ô—— Oái!?」

Rầm, Ieyasu ngã một cú rất đẹp.

Hơn nữa lại còn ngã ngay trước mặt Kokoro vừa mới đến hành lang, một cú ngã ngoạn mục ngoài sức tưởng tượng.

「Sao, sao vậy ạ!? ...Senpai, anh có sao không?」

Kokoro bất giác ngồi thụp xuống hỏi. Quả nhiên bản chất là một đứa trẻ ngoan, một vệt sáng trắng lại loé lên trên kính của Ieyasu.

「A ha ha! Sơ ý ngã một cái thôi! Mất mặt quá đi mất!」

Ieyasu lập tức đứng dậy, phủi phủi bụi trên bộ đồng phục.

Kokoro dùng vẻ mặt có hơi co giật nhìn người senpai kỳ quặc này.

「Oa? Chết rồi! Có mấy tấm cel quý giá bị rơi ra khỏi túi rồi! A a, tiêu rồi!!」

(Trước khi kỹ thuật vẽ bằng máy tính trở nên phổ biến, phần lớn bản gốc anime đều sử dụng cel làm phương tiện, những bản vẽ gốc này hiện nay có giá trị sưu tầm cực cao)

Ieyasu làm ra tư thế "Oh my god" đến người Mỹ cũng phải giật mình, trông như người mất hồn.

「Cel...? A... thật này.」

Tốt, mồi đã được cắn câu.

「Bạn học này, ồ?! Chẳng lẽ em chính là người trong buổi kiểm tra vào CLB lần trước! Thật là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc! Em có thể giúp anh nhặt mấy tấm cel lên không?」

「A? Cái, cái này...」

「Làm ơn đi mà, em là Towano-san đúng không! Xin em hãy giúp anh nhặt những tấm cel siêu quý giá (mang đi đấu giá riêng tiền hoa hồng đã là một khoản lớn rồi) này lên đi, xin em đó!」

Kokoro dùng ánh mắt hoang mang nhìn Ieyasu một lúc... rồi vẫn không thể từ chối lời đề nghị của cậu, cô bé ngồi xuống bắt đầu giúp cậu thu dọn những tấm cel.

「Tuy không biết tại sao... tại sao lại đột nhiên mang cel ra... A, cái này, không phải là bản điện ảnh sao...」

Tấm cel khiến Kokoro phản ứng, vẽ hai anh chàng sinh đôi mỹ nam nắm tay nhau, trông như có một dòng điện chạy qua người họ.

Tuổi còn trẻ đã có thể thấu hiểu được nghệ thuật cao nhã và sâu sắc như vậy, nội tâm Ieyasu vô cùng mãn nguyện.

「Chú ý tấm cel trong tay em đó! Đó là kỷ vật sẽ được tặng miễn phí cho thành viên mới của CLB Mèo Lạc, lúc cầm nhớ phải cẩn thận đấy!」

「………………」

「Thời đại của những tấm cel vẽ tay tuy đã qua đi, nhưng những người yêu thích anime, linh hồn của họ sẽ không bao giờ tắt! Chẳng lẽ không có ai có thể tiếp tục vẽ nên ước mơ của trẻ thơ, tiếp thêm sức sống cho ngày mai của người lớn sao?! Chẳng lẽ không có một tân binh nào như vậy, có thể tham gia CLB Mèo Lạc của chúng tôi, kế thừa món quà kỷ niệm quý giá độc nhất vô nhị này sao?!」

Tay Kokoro đột nhiên ngừng lại.

「Hửm? Sao vậy Towano? Sao lại đột nhiên dừng lại thế?」

「...Dù có lấy bao nhiêu thứ này ra dụ dỗ, em cũng sẽ không tham gia đâu.」

「Ha, ha, ha, em đang nói gì anh hoàn toàn không hiểu gì cả——」

Ieyasu dời tầm mắt, ngượng ngùng bật ra tiếng cười kỳ quặc, mồ hôi lạnh cũng từ má chảy xuống cổ.

「Đủ rồi, xin hãy dừng lại đi, chuyện này trước đây em cũng đã nói với người khác rồi, xin đừng quan tâm đến em nữa.」

「Ây da, đừng nói vậy chứ, sau khi vào CLB sẽ vui lắm đấy, anh đảm bảo. Bởi vì anh rất vui tính mà?」

「Cho, cho dù có là vậy——」

Kokoro không nói hết câu đã đứng dậy, chạy về phía phòng học.

Ieyasu thì ngồi đờ đẫn ở đó một lúc rồi,

「Ư ư... Đại thất bại.」

Rõ ràng đã lôi cả bảo vật cất giữ nhiều năm ra rồi mà, cậu vò đầu bứt tai, vô cùng bất lực.

Sau giờ học hôm đó——

Chise cũng bắt đầu chiến dịch lôi kéo tương xứng với danh tiếng của nhà Umenomori.

Cô bí mật lẻn vào phòng học lớp một, rồi ném một lá thư ra trước mặt Kokoro.

「Lần, lần này lại là gì nữa đây!?」

「Cứ đọc đi đã, đọc xong tớ sẽ giải thích cho!」

Bị Chise thúc giục, Kokoro có chút hoang mang mở lá thư ra...

『Ngay bây giờ! Chính là ngay bây giờ! Để kỷ niệm việc gia nhập, CLB sẽ xây thêm phòng tắm vòi sen!』

Bên trong viết như vậy.

「Mặt sau! Xem cả mặt sau nữa!」

Vẻ mặt Kokoro có hơi cứng lại, miễn cưỡng lật ra mặt sau của lá thư——

『Ngoài ra, kế hoạch lắp đặt thang máy từ phòng học lớp một lên sân thượng cũng đang được xem xét.』

Giữa một đống trang trí vô cùng loè loẹt, là một dòng thông tin như thế.

「Thế nào!?」

「Lúc nghỉ trưa, có một senpai giống như samurai đến, để lại thứ này.」

Kokoro với vẻ mặt vô cùng đau đầu lấy ra một tờ giấy washi.

『Ngày quý cô gia nhập, xin dâng tặng một mô hình thành Himeji đã hoàn thiện.』

Trên đó dùng bút lông viết như vậy, rồi mặt sau là,

『Ngoài ra, gia nhập trong vòng ba ngày kể từ hôm nay, sẽ được hưởng bữa ăn cơm trắng không giới hạn. Cung kính chờ đợi.』

「Mà, mà, cứ mặc kệ tên ngốc Kōya đó đi, tớ这边可是認真的.Vậy nên hãy tham gia cùng chúng tớ đi——」

「Xin kiếu.」

Đối mặt với sự từ chối quá rõ ràng này, ngay cả Chise cũng nản lòng.

Hội trưởng đại nhân của Mèo Lạc, đành phải ủ rũ cúi đầu quay về phòng sinh hoạt.

「Dụ dỗ bằng vật chất cũng không được à——」

Daigorō gật đầu đồng tình với kết luận của Umenomori.

Rõ ràng là muốn thông qua đó để truyền tải thông điệp 「chúng tớ coi trọng cậu, giống như coi trọng những thứ mà mình yêu thích」 cơ mà.

Tuy nhiên, các thành viên của CLB Mèo Lạc đều không hoàn thành nhiệm vụ.

Daigorō đã ôm quyết tâm cảm tử, bắt đầu lắp ráp thành Wakayama.

Chise thì chỉ có thể không ngừng thở dài những tiếng than tương xứng với danh tiếng của nhà Umenomori.

Tiểu thư nhà Umenomori, lúc này đang lâm vào một trận chiến đầy khó khăn.

Bên trong bếp sau của tiệm bánh ngọt Stray Cats, Serizawa Fumino đang ngồi trước lò nướng.

Đúng như đã nói hôm qua, cô không ở lại phòng sinh hoạt, mà tan học là đến thẳng cửa tiệm. Thế nhưng——

Khách khứa thưa thớt, Otome, người thợ làm bánh của tiệm, cũng nói 「Nghỉ ngơi một chút nhé~?」, rồi đi ra ngoài.

Vốn dĩ khách trong tiệm đã không nhiều, trong đó còn có những kẻ khả nghi nhắm vào Otome.

Biết Otome không có ở đây, cuối cùng họ quả nhiên chỉ mua chiếc bánh rẻ nhất rồi về.

「...Mấy người đó, không sao chứ nhỉ.」

Mấy người đó—— đương nhiên là chỉ Takumi và những người khác.

「Thật ra mà nói... Towano đúng là rất giống mình.」

Chính vì mọi người không có ở đây, nên mới có thể nghe được tiếng lòng thẳng thắn như vậy của Fumino.

「Tính cách khó ở à... Ừm, cả điểm không thành thật nữa.」

Bản thân mình hiểu rõ nhất điều này.

Để che giấu sự ngượng ngùng, không ngừng nói 「Không muốn」「Tớ ghét」, tính cách không thể đối diện với lòng mình.

Tự mình nhìn thấu toàn bộ bản thân, cảm giác này—— có chút đáng sợ.

Chính vì mình có tính cách như vậy, nên mới không thể giao tiếp được với Towano.

Những lúc thế này, tính cách chẳng ra gì của bản thân lại trở thành trở ngại lớn nhất.

Một tính cách không phù hợp để gỡ bỏ nút thắt trong lòng người khác.

Thế nhưng, nếu là Takumi thì——

Thành thật mà nói, dạo gần đây Takumi vừa mở miệng ra là nói về chuyện 「cô em hậu bối không thể thành thật với người khác」, nên bản thân có hơi cô đơn một chút.

Nhưng, phải nhẫn nhịn, bởi vì các đối thủ cạnh tranh của mình cũng đang nhẫn nhịn.

Hơn nữa bản thân cũng rất để tâm, cứ cảm thấy không thể coi cô hậu bối đó là chuyện không liên quan đến mình được.

Fumino nhìn ra cửa tiệm, sau khi xác nhận các vị khách không để ý đến mình, cô lặng lẽ nhắm mắt lại, làm dấu thánh giá trước ngực.

「Mong rằng... Takumi và mọi người có thể thuyết phục được Towano.」

Và, mong rằng Towano có thể tham gia cùng chúng ta.

Không phải cầu nguyện cho tình yêu thành hiện thực, mà lại ước một điều như vậy, bản thân mình ít nhiều cũng có chút kỳ lạ nhỉ.

「Vì vậy, tôi đã thất bại」, Ieyasu ủ rũ cúi đầu.

「Tương tự, tôi cũng bị đuổi về」, Daigorō cũng lắc đầu.

「Cảm giác như bất kỳ thủ đoạn nào cũng không có tác dụng cả」, Umenomori gục mặt xuống bàn.

Trong phòng sinh hoạt sau giờ học, tràn ngập bầu không khí chán nản do ba người họ toả ra.

Không nói đến hai cậu con trai, ngay cả Umenomori cũng thất bại rồi à...

「...Bạn bè.」

Nozomi, người cũng đã thất bại, lúc này đang lần lượt xoa đầu cả ba người.

Dù vậy, hình như cô bé chỉ cố tình né tránh tôi thôi, còn với những người khác, vẫn có thể giao tiếp một cách bình thường. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy có chút buồn.

「Tóm lại, xem ra mọi người dù thế nào cũng muốn Towano-san tham gia nhỉ.」

Shibata cười khổ nhún vai nói.

「Tại sao lại phải cố chấp với Towano-san đến mức này ạ? Em nghĩ tổ chức lại một buổi kiểm tra vào CLB cũng được mà...」

「Kiểm tra vào CLB thế nào cũng được.」

Umenomori ngẩng đầu lên, nói như vậy.

「Quan trọng nhất là, chúng ta đã gặp gỡ nhau, và sau khi gặp gỡ thì mong muốn cô bé có thể tham gia, có lý do đó là đủ rồi.」

Quả không hổ là hội trưởng, một câu nói trúng ngay trọng điểm.

「Nhưng mà, cứ tiếp tục tiếp xúc với cô bé như vậy, e rằng mức độ phản kháng của đối phương sẽ càng cao hơn đấy.」

Và nếu thế, sẽ ngày càng khó hiểu được suy nghĩ thật sự của Towano.

Chẳng lẽ không có cách nào có thể trực tiếp xác nhận suy nghĩ của cô bé sao——?

「Vậy thì lần này sẽ do tớ, Naruko Kanae, ra tay quyến rũ toàn diện cô bé!」

Chính vì đối thủ khó nhằn nên mới càng phải máu lửa lên chứ, nhìn Kanae đầy ý chí chiến đấu, Takumi cảm thấy bản thân cũng được chữa lành đôi chút.

Chise vừa về đến nhà là nhào lên giường.

「Hừm ư ư ư... Rốt cuộc phải làm sao bây giờ đây a a~」

Tay chân đạp loạn xạ, lăn qua lăn lại, rồi lại nằm ngửa ra nhìn trần nhà.

Phản ứng từ chối của Towano thực sự quá mạnh mẽ.

Tuy rằng Kikuchi và Kōya, và cả chính mình nữa, có lẽ đã hơi quá đà...

Nhưng ngay cả Takumi và Nozomi cũng bị từ chối, hơn nữa đối tượng là Takumi thì thậm chí vừa bắt chuyện đã bỏ chạy.

「Còn cách nào nữa đây... Lý do để có thể trở thành bạn bè hay gì đó.」

Sau một tiếng thở dài, Chise đứng dậy chuẩn bị thay quần áo.

「Xin lỗi đã làm phiền cô chủ nghỉ ngơi, có một người tên là Tabata muốn gặp tiểu thư ạ...」

Hai cô hầu gái, Satō và Suzuki, mở cửa bước vào phòng.

Tabata? Chise cố gắng nhớ lại—— hình như là cô hầu gái của Kaho, người nhập học năm nhất năm nay và tạm thời chuyển đến nhà Umenomori.

「Được rồi, để cô ấy vào đi.」

「Vâng ạ.」

Sau khi cúi chào, hai người dẫn Tabata vào phòng.

Tabata bước vào phòng, dùng ánh mắt vô cùng tò mò nhìn ngắm căn phòng của Chise.

「Cũng không có gì đặc biệt lạ mắt cả, hay là cái TV màn hình siêu lớn kia được tính nhỉ?」

「Hả!? X-xin lỗi ạ! Đ-đã làm phiền cô chủ lúc trăm công nghìn việc, thật sự rất xin...」

「Được rồi, được rồi, cô có chuyện gì? Là Kaho nhờ cô đến nhắn lại gì à?」

Chise cởi váy ra, thay một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái.

「Chise-sama đang hỏi cô đấy, mau trả lời đi.」

「V-vâng ạ.」

Tabata tỏ vẻ vô cùng căng thẳng, run rẩy mở miệng nói:

「Cái đó... thật ra là, báo cáo... về bạn Towano lớp một ạ...」

Tay Chise lập tức ngừng lại.

「Báo cáo gì?」

「Vâng. Kaho-sama, đã bảo em điều tra về chuyện của bạn Towano ạ...」

Tại sao Kaho lại biết chuyện này nhỉ? Ở tận Đức mà vẫn quan tâm đến chuyện của CLB Mèo Lạc à, nói mới thấy đúng là phong cách của Kaho. Chise cười khổ.

Giống như là muốn xem thử Towano rốt cuộc có phải là người phù hợp với CLB Mèo Lạc hay không.

「Thật ra không cần tốn nhiều công sức đến vậy đâu... Rồi sao nữa?」

「Bạn Towano, đã cùng bạn bè tham gia buổi kiểm tra vào CLB... nghe nói là vậy.」

「Ừ, cô bé đã nói thế.」

「Nhưng mà, đó có lẽ không phải là sự thật. Em đã điều tra rồi, bạn Towano... hình như không có bất kỳ người bạn nào ở trong trường cả.」

Không có bạn?

Chise mở to mắt nhìn Tabata đang báo cáo trước mặt mình.

「Mà, mà dù sao bây giờ cũng mới khai giảng, cô bé cũng không phải học từ cấp hai lên, nên cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng... thật sự không có một người bạn nào sao?」

「Dường như đúng là như vậy. Bạn Towano, nghe nói hồi cấp hai đã từng bị bắt nạt...」

Vẻ mặt Chise lập tức trầm xuống.

「...Tại sao?」

「Nguyên nhân có hơi... Nhưng, vì chuyện đó mà cô bé hình như đã không đến trường cũ nữa.」

「Thật là... quá đáng.」

Suzuki và Satō đứng phía sau nghe lỏm, nhìn nhau rồi lắc đầu nói.

「Vâng, chính vì nguyên nhân như vậy, nên mới không học ở trường địa phương, mà chọn trường học Umenomori ở tỉnh ngoài.」

Thì ra là vậy—— Chise khoanh tay.

Học viện Umenomori, ngoài học phí ra, tất cả các chi phí cần thiết khác đều do nhà trường chi trả, là một ngôi trường đặc biệt.

Vì vậy sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt, học sinh từ các tỉnh khác cũng rất nhiều.

「Chẳng lẽ... là rời xa cha mẹ sống một mình sao?」

「Không, cha mẹ cô bé dường như cũng đã chuyển công tác, chuyển nhà đến đây rồi.」

「Nói cách khác, là vì con gái của mình...?」

「Cái, cái này trở lên thì, em không rõ lắm ạ...」

Sau khi nghe báo cáo, Chise suy nghĩ trong đầu.

Nguyên nhân Towano phản ứng gay gắt với việc mời mọc đến vậy, cũng có thể hình dung ra phần nào.

Lại là một chú mèo đi lạc.

Một chú mèo nhút nhát luôn sợ hãi đám đông.

Một chú mèo con như vậy, đột nhiên từ một thị trấn khác đến đây.

「Là chuyện như vậy à...」

Tuy có thành phần suy đoán, nhưng cũng không phải là không có cơ sở.

Chise ngắt lời Tabata, rồi lại nằm xuống giường.

「Tabata-san, tự ý điều tra những chuyện riêng tư này là không thích hợp đâu.」

「Tiểu thư Chikumaen cũng vậy, vẫn cứ tùy tiện như thế, ít nhất cũng nên suy nghĩ đến phương pháp chứ...」

Ở một góc phòng, Suzuki và Satō khẽ phê bình Tabata.

「Tôi cần suy nghĩ, các cô ra ngoài trước đi.」

「「「V-vâng, xin thất lễ, Chise-sama.」」」

Ba cô hầu gái có chút vội vàng rời khỏi phòng.

Chise thì dùng chăn trùm kín đầu, vận động trí não.

Vấn đề là, những chuyện này nên đi bàn bạc với ai đây?

Cứ cảm thấy những thông tin riêng tư như vậy, không thể tùy tiện nói với người khác được.

Nhưng, một mình suy nghĩ những chuyện này lại quá khó khăn.

「Đau đầu quá đi...」

Chise, lẩm bẩm một câu không ai nghe thấy, rồi thở dài một tiếng.

Bây giờ tôi, đang vô cùng phiền não...

Điều quan trọng nhất, là phải để Towano hiểu được 「tấm lòng của chúng ta」.

Sau đó, còn phải tìm hiểu suy nghĩ thực sự của Towano, đây là hai điểm cấp bách nhất.

Tôi vừa nhìn chằm chằm vào miếng bánh bông lan làm điểm tâm trước mắt, vừa nghĩ như vậy.

Chiếc bánh bị nướng rất cháy, giống như bị thiêu đốt bởi bầu không khí bất an này.

「A da, Takumi cũng thất bại rồi à~?」

Chị Otome mặc đồ ngủ, đột nhiên từ bếp sau ló đầu ra.

「Vì ngượng lắm nên đừng nhìn nữa, em sẽ ăn hết mấy cái thất bại này mà.」

Tôi chỉ có thể gãi đầu nói với chị.

「Cô thợ làm bánh đáng tin cậy nhà chúng ta, Nozomi, đâu rồi~?」

「Đang tắm ạ. Ngày mai em sẽ cố gắng luyện tập tiếp.」

「Vậy à, vậy thì, Takumi cố lên nhé~♪」

Chị Otome lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống trong bếp.

「Takumi, hôm nay mặt cứ đăm chiêu suốt nhỉ.」

「C-có sao ạ?」

Tôi dùng hai tay sờ lên mặt.

「Có phải là, về chuyện của cô mèo lạc Towano-chan không?」

Chị Otome khúc khích cười.

「Quả nhiên là~♪」

「Chị đừng đọc suy nghĩ của người khác nữa, dù đúng là vậy thật.」

Vừa cười khổ, tôi cũng ngồi xuống ghế.

「Thật sự đau đầu quá, làm thế nào mới hiểu được tâm tư thật sự của Towano đây.」

Rốt cuộc là muốn được chúng ta quan tâm, hay thực sự ngược lại?

「Hơn nữa, nếu có thể truyền đạt được suy nghĩ của chúng ta cho cô bé thì tốt quá——」

Muốn trở thành bạn bè của cô bé, dù sao thì, khó khăn lắm mới gặp được nhau mà.

「Ừm~ là vậy sao~」

Chị Otome dùng ngón trỏ chống cằm, nhìn tôi rồi nói:

「Những việc Takumi có thể làm, có rất nhiều đó chứ? Nhưng những việc không thể làm, cũng có phải không.」

「Phần không thể làm được nhiều hơn ấy ạ.」

Vì vậy, bản thân cần phải không ngừng rèn luyện, không ngừng học hỏi.

Mới có thể sớm thoát khỏi trạng thái chẳng đâu vào đâu, không hợp với ai như hiện tại.

「Trong những chuyện đó, hãy nghĩ xem những việc nào thật ra bản thân có thể làm được——」

Chị Otome đứng dậy, ôm lấy đầu tôi.

Bị bộ ngực mềm mại ấy bao bọc, tôi bất giác cứng đờ người.

「Takumi, cứ làm theo cách mà em thấy phù hợp nhất là được.」

Giọng nói dịu dàng truyền vào tai.

Cách mà tôi thấy phù hợp nhất...

Trong những việc có thể làm được bây giờ, cách phù hợp nhất——

「Bởi vì Takumi ấy, là một đứa trẻ khéo léo hơn bất kỳ ai đó.」

Trong vòng tay ấm áp của chị, tôi dường như đã thấy được một câu trả lời.