Khổ Đầu
KHỔ ĐẦU
Ngày 1 tháng 9
1
Bởi vì ngày mùng một trùng vào Chủ nhật, nên đây chính là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè đã lấn sang tận tháng Chín.
"Hưm hư hư hứ~, hư hư hư hư hư~ hư hứ~"
Bất chợt nghe thấy tiếng ngân nga theo giai điệu quen thuộc, Santa vô thức dừng bước chân.
Nơi đây là sảnh vào của thư viện, chốn cũ đã ba năm rồi cậu mới đặt chân quay lại.
Còn bài hát kia, chính là "Vinh Quang Chiếu Sáng Lên Em", ca khúc chủ đề của giải Koshien mùa hè.
Về phần chủ nhân của giọng hát, đó là một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế kê sát tường.
Nhìn qua thì có vẻ như ông chú ấy đang đắm chìm vào buổi phát sóng trực tiếp trận bóng chày, cứ như thể đang ở trong phòng khách nhà mình vậy. Âm lượng phát ra từ chiếc điện thoại nhỏ xíu khá lớn, nhưng có vẻ cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà đi nhắc nhở làm gì.
Trong bầu không khí đó, chỉ có mình Santa là bị quyến rũ bởi một sự cám dỗ khó cưỡng, khiến cậu vô thức di chuyển đến chiếc ghế gần đó.
Tình huống là hiệp sáu, đội tấn công, một out, người ở gôn ba.
Pitcher là át chủ bài đã ném suốt từ đầu trận đến giờ, đối đầu với Batter là một học sinh năm ba vừa được thay vào ở vị trí đánh số bảy.
Ngay khoảnh khắc cậu sắp xếp lại thông tin từ giọng bình luận viên và vẽ ra khung cảnh trong đầu hệt như đang xem tivi...
"SQUEEZE———!!"
Tiếng gào thét của biên tập viên vang vọng khắp sảnh chờ, át đi mọi âm thanh khác.
Đối với Santa, chỉ một từ đó thôi là quá đủ.
Không cần nhìn cũng biết. Runner ở gôn ba chắc chắn đã có một cú xuất phát tuyệt vời.
Pitcher lao người tới chụp lấy quả bóng đang nảy lên, rồi dùng găng hất ngược về cho Catcher.
Một pha Touch Play đối đầu với cú trượt Head Sliding. Bụi đất khẽ bốc lên mù mịt quanh khu vực Home Base.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng.
Runner với bộ đồng phục lấm lem bùn đất ngẩng phắt mặt lên, cầu khẩn phán quyết từ trọng tài chính.
Tay trọng tài vung lên, và rồi──
"A——! Out! Out rồi thưa quý vị! Trường Kouin! Squeeze thất bại!"
"...Hừ."
Trong khi tái hiện hoàn hảo chuỗi hành động đó trong não bộ, gương mặt Santa vô thức méo xệch đi.
Rõ ràng là tự mình dừng lại nghe, vậy mà giờ đây cậu chẳng thể nào chịu đựng thêm được nữa.
Cái âm thanh vừa vô thức thoát ra khỏi miệng cậu là tiếng thở dài, hay là lời chửi rủa vì ghen tị, đến chính cậu cũng chẳng rõ. Chỉ biết chắc chắn một điều rằng, mức độ đau đớn mà giọng bình luận kia mang lại đã vượt quá sức chịu đựng của tinh thần cậu.
Với tâm trạng tồi tệ nhất, cậu rời khỏi chỗ đó, lôi điện thoại từ trong túi ra xem giờ.
Nhưng thật đáng giận, trên màn hình lại hiển thị thông báo kết quả của trận đấu đầu tiên.
"Chết tiệt... Cái quái gì thế này."
Cậu buột miệng chửi thề đầy bực dọc, ngửa mặt lên trời.
Nhìn lại thì, đây quả là một kỳ nghỉ hè trống rỗng như cái xác ve sầu.
Chẳng những nghỉ hè, mà cả cuộc sống học đường sắp tới cũng chẳng còn chút ước mơ hay hy vọng nào.
Santa vẫn còn nhớ như in cái lần đứng trên bệ đánh vào tháng Năm ấy, khởi nguồn cho tất cả mọi chuyện.
Đứng trên gò ném bóng là Koito, một thằng cùng là năm nhất. Một kẻ được kỳ vọng sẽ trở thành át chủ bài trong tương lai. Và người đứng ở vị trí Batter đối đầu với đối thủ đó, không ai khác chính là cậu.
Đó là một sự kiện ngoại lệ trong các ngoại lệ đối với đám năm nhất, một cuộc đối đầu trực tiếp do chính huấn luyện viên gọi ra: "Hai đứa bây lại đây chút coi."
Nếu thể hiện tốt ở đó, có lẽ giờ này cậu đã được chơi bóng chày trên cùng một sân khấu với các đàn anh khóa trên rồi. Thế nhưng, cái lượt đánh quan trọng chẳng khác nào tuyển chọn nội bộ ấy lại kết thúc chóng vánh do sự non kém về kỹ thuật của Santa.
Lúc mới bắt đầu, cậu cũng đánh trúng, cũng bị bắt bài, cũng có những pha ăn miếng trả miếng ra trò. Nhưng đến khi ngỡ như đã nắm bắt được bài của đối phương, thì Santa lại phạm một sai lầm chết người.
Vì quá cảnh giác với vũ khí mạnh nhất của Koito là cú bóng xoáy ra ngoài, cậu đã bị dồn ép bởi một cú bóng nhanh cắm thẳng vào góc trong, khiến cậu tung ra một cú Swing xấu xí đến mức chính mình cũng phải kinh ngạc. Cánh tay co lại một cách gượng gạo, cây gậy vung ra ở một góc độ kỳ quái, và thay vì đánh bóng ra sân, cậu lại đánh nó bay thẳng vào mặt mình.
Và ký ức của Santa đứt đoạn ngay tại khoảnh khắc những đường chỉ khâu trên quả bóng xoay tròn chậm rãi rồi lao sầm vào ngay trước mắt.
"Đừng có cử động!"
"Năm nhất! Gọi phòng y tế! Chạy đi!"
Nếu phải nói thêm thì, cậu mang máng nhớ rằng mình đã nghe thấy tiếng hét của các đàn anh và huấn luyện viên ở phía bên kia khi đang ôm mặt quằn quại trong cơn đau ở khu vực Batter Box. Nhưng sau đó thì chịu, cậu chẳng còn nhớ nổi mình đã trả lời thế nào trước những tiếng gọi ấy nữa.
Gãy xương hốc mắt do va đập mạnh vào vùng mặt.
Rốt cuộc, Santa chỉ được nghe tên căn bệnh của mình sau khi thuốc mê toàn thân của ca phẫu thuật cấp cứu đã tan hết. Đó là lúc cô y tá trực ban phát hiện ra cậu đang ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà bệnh viện mà chẳng hiểu chuyện gì.
Cũng giống như lúc đó, Santa đang đứng một mình trong thư viện, ngước nhìn lên trần nhà.
Mỗi lần ánh đèn huỳnh quang chớp nháy, khoảnh khắc định mệnh ấy lại như hiện lên ngay chính giữa tầm nhìn trắng xóa của cậu.
Nỗi hối hận, dù đã gần bốn tháng trôi qua, vẫn chẳng hề phai nhạt.
Giá như mình tập luyện nhiều hơn, để cơ thể ghi nhớ một tư thế đánh bóng chuẩn chỉnh hơn.
Giá như mình không quá căng thẳng vì đó là lượt đánh quan trọng, mà cứ đánh một cách tự nhiên như mọi khi.
Nếu làm được như vậy, thì liệu những ngày tháng ăn ngủ cùng bóng chày ấy có biến thành những ngày tháng chỉ biết trị liệu phục hồi như bây giờ không? Liệu những lúc nhìn một vật thành hai, hay những khi tầm nhìn đột nhiên mờ đi có không xảy ra không?
Và quan trọng hơn hết... liệu mình có không phải đưa ra quyết định cởi bỏ bộ đồng phục thi đấu hay không?
Bất chợt cảm thấy sống mũi cay cay, Santa vội vàng dùng vai áo quệt ngang mặt. Chuyện này đã lặp đi lặp lại hàng chục ngày nay rồi, thật lòng mà nói, cậu cũng chán ngấy cái bản thân này lắm rồi.
Cậu lắc đầu xua đi cảm giác ủy mị đó, rồi cất tiếng như để tự nhắc nhở bản thân.
"Đúng rồi. Mày đã quyết định sẽ bắt đầu một cái gì đó mới mẻ cơ mà."
Chẳng biết cái gì thì tốt, nhưng phải là một thứ gì đó khác, hoàn toàn khác biệt với trước đây.
Một thử thách mới.
Tại thư viện, nơi cậu tìm đến để kiếm tìm cái "thứ gì đó mới mẻ" ấy, Santa xốc lại tinh thần và bắt đầu tìm sách.
Cậu đi đi lại lại giữa các kệ sách không biết bao nhiêu lần, chồng sách trên tay đã vượt quá con số mười, nhưng vẫn chưa tìm được cuốn nào ưng ý nên chẳng thể dừng lại.
Thế nhưng, ngay giữa lúc đang tìm kiếm, khi cậu tình cờ ngó vào khe hở giữa các kệ sách gần quầy mượn trả...
Khoảnh khắc đó, Santa kinh ngạc đến mức đứng chôn chân tại chỗ, ngẩn người ra.
"Ư, ư ư~... v-với không tớ...i."
Đập vào mắt cậu là một cô gái khoác lên mình bộ trang phục được cách tân theo phong cách hòa phục, phối hai màu xanh thủy và xanh đậm.
Cô thiếu nữ ấy đang vươn hết cỡ cơ thể nhỏ bé của mình, cố với tay lên kệ sách cao nhất. Nhưng bàn tay nhỏ nhắn của cô chỉ cào được vào phần dưới gáy sách là hết mức, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể đạt được mục đích.
Đối với Santa, người cho đến tận hôm nay vẫn coi thư viện là một loại dị giới xa lạ với mình, cảnh tượng này chẳng khác nào ảo ảnh vừa hiện ra ngay trước mắt.
Hơn nữa chẳng hiểu vì lý do gì, cô gái với bộ trang phục độc đáo ấy vừa cố gắng với lấy cuốn sách, lại vừa đang... rơi nước mắt lã chã.
"...Hả."
Chẳng biết từ lúc nào, hơi thở ấy đã thoát ra khỏi miệng cậu.
Thời gian trong thư viện vốn dĩ đã êm đềm, nhưng ngay lúc này đây, dường như nó đã hoàn toàn ngưng đọng.
Giữa những kệ sách thiếu sáng, chẳng hề rực rỡ, chỉ có cô gái ấy là trông lấp lánh lạ thường.
Santa đã hoàn toàn bị khung cảnh ấy nuốt chửng, và cậu chỉ sực tỉnh khi nghe thấy tiếng khóc lớn vang lên từ phía khu vực dành cho trẻ em.
Nhưng nhờ thế mà bộ não cậu cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
Chẳng biết việc không lấy được sách có đáng để khóc hay không, nhưng có một người đang gặp rắc rối ngay trước mặt. Việc cần làm chỉ có một.
"Đ... Để tớ lấy giúp nhé?"
"Ááá...! Ơ, ơ...?"
Thế nhưng phản ứng của cô gái lại trái ngược hoàn toàn, cô nàng giật nảy mình theo đúng nghĩa đen trước lời đề nghị của Santa, rồi vừa ra sức lau nước mắt vừa lùi lại phía sau.
"A, không, xin lỗi vì đột nhiên bắt chuyện. Tớ không có ý dọa cậu đâu, thấy cậu không với tới nên tớ định giúp một tay thôi."
"Ư... c-cảm ơn... cậu ạ. Ơ kìa... vậy phiền cậu được không?"
"Cứ để tớ. Rồi, tớ lấy cuốn nào đây?"
"L, làm ơn lấy giúp tớ cuốn sách... 'trái tim của cậu'... á nhầm, cuốn thứ mười hai tính từ bên phải, ở kệ trên cùng đó ạ."
"Được rồi. 'Chạm vào tất cả của em, ôm em cho đến khi bình minh lên'. Cuốn này đúng không?"
"Tại sao cậu lại đọc nó lên chứ hảaaaaaa~~...!?"
"Không, tớ định xác nhận lại xem đúng không thôi mà."
"Ư ư~...!"
Là cái gọi là trái tim thiếu nữ mong manh đây sao. Cô gái trừng mắt nhìn Santa, người vừa đọc to tên sách, với đôi mắt ngấn lệ, rồi giật phắt cuốn sách được đưa cho và giấu ngay ra sau lưng.
Nhưng đối với Santa, so với cái tiêu đề tiểu thuyết sến súa kia, cô gái trước mắt còn khiến cậu tò mò hơn gấp bội.
Không biết chính xác bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn vóc dáng nhỏ bé kia thì kiểu gì cũng nhỏ hơn mình.
Dáng vẻ mong manh như sương khói, toàn thân toát lên sắc tố nhạt nhòa, cùng giọng nói đặc trưng pha trộn giữa sự ngọt ngào và nét trẻ con.
Và cơ thể mảnh mai tưởng chừng như chạm mạnh là gãy ấy được bao bọc bởi chiếc áo khoác kiểu kimono dệt hoa văn, kết hợp với chiếc váy dài ngang đầu gối đậm chất nữ tính.
Cái cách cô nàng vừa run rẩy vừa lén lút quan sát Santa quả thực giống động vật nhỏ nhất trong số những người cậu từng gặp.
Nhưng bỏ qua ngoại hình hay thái độ đó, ấn tượng mạnh mẽ nhất lại đến từ đôi mắt màu hồng trà sáng ngời kia. Hơn nữa, đôi đồng tử xinh đẹp ấy lúc này vẫn còn ướt át dư âm của trận khóc vừa rồi.
Tại sao lại khóc ở một nơi như thế này nhỉ. Điều đó khiến Santa không thể nào rời mắt khỏi cô gái.
Trong khi đó, cô thiếu nữ lại vặn vẹo người vẻ khó xử.
"A, cái đó...?"
"À, xin lỗi vì nhìn chằm chằm nhé. Tớ đi ngay đây."
"Ư... Khoan đã, không phải thế. Ơ kìa... cuốn sách đó."
"Có nhiều sách lắm, cậu nói cuốn nào?"
"Vâng. Cái đó, ừm..."
"Ừm?"
"Cái đó... ư ư..."
Nhưng chờ đợi Santa, người đã cất công dừng lại theo lời gọi, lại là một sự im lặng đầy ngượng ngùng.
Chắc hẳn đối với cô gái này, chỉ riêng việc cất tiếng gọi thế này thôi cũng là một sự kiện tiêu tốn phần lớn dũng khí rồi.
Bằng chứng là cô nàng cứ mấy lần định mở miệng rồi lại lắc đầu khe khẽ và ngậm lại.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa mặt và tay của Santa, tìm kiếm từ ngữ một cách khổ sở đến mức người nhìn cũng thấy thương.
Nên nói hay không nên nói.
Nên nói gì, hay là không nói gì thì hơn.
Trong đầu cô nàng có vẻ đang diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng dữ dội, và có lẽ sẽ mất một lúc lâu nữa mới có kết quả.
"Tớ đang gặp rắc rối."
Không hẳn là vì thế, nhưng trái ngược với cô, Santa buột miệng nói ra tình cảnh của mình mà chẳng cần suy nghĩ chút nào.
"Hả? À, v, vâng ạ... Xin lỗi vì đã giữ cậu lại..."
"Không phải. Tớ không gặp rắc rối vụ đó. Hơi dài dòng một chút nhưng cậu nghe tớ nói được không?"
"Hả? N-Nếu là tớ thì được ạ..."
"Được rồi."
Cậu gật đầu khi đã nghe được đúng câu trả lời mình muốn.
Sau đó Santa bắt đầu kể, rằng mình đến đây để tìm kiếm một thử thách mới. Nhưng vì đã ba năm rồi mới quay lại thư viện nên chưa quen, mãi chẳng tìm được cái gì ưng ý. Và nếu cô biết thứ gì có thể khiến người ta say mê, thì làm ơn hãy chỉ cho cậu với.
Không biết có phải câu chuyện của Santa đã chạm đến điều gì đó hay không. Khi nói xong và sực tỉnh lại, cậu thấy cô gái đã nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của mình từ lúc nào.
"Ồ...?"
Và chẳng hề nhận ra sự bối rối của Santa, cô ngẩng mặt lên với vẻ mặt đầy quyết tâm.
"S, sao cậu lại ôm nhiều sách thế này cơ chứ. Giỏi lắm, cậu thật đáng khen...!"
"Thế á? Mà cái đó sao cũng được, quan trọng là trong đống này có cái nào cậu thấy được không?"
"Để xem nào. Ờm... 'Nhập môn Tranh sơn dầu', 'Nghiên cứu Văn học thuần túy hiện đại', 'Tuyển tập kỹ thuật điêu khắc kim loại siêu phàm'. Rồi thì 'Sơ cấp đàn Tranh', 'Triết lý cắm hoa theo từng trường phái', 'Lịch sử ngàn năm Tanka'... Cái này, anh thực sự định làm ạ?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì, nhưng nhìn qua thì anh có vẻ giỏi vận động, nên bình thường thì chọn mấy môn thể thao sẽ tốt hơn chứ...?"
"Không, thể thao thì dẹp. Nguy hiểm lắm."
"Nguy hiểm...?"
"Tóm lại là tôi quyết định chọn mấy cái trong nhà rồi. Thế nên mới mò tới thư viện chứ."
Cậu giải thích hướng đi của mình trong khi giấu nhẹm chuyện chấn thương.
"Ra là vậy... Nếu thế thì điều duy nhất em có thể nói là, trong số này, tuyệt đối đừng đụng vào Tanka."
"Tại sao?"
"Sao cũng được. Cứ dính vào là bất hạnh đấy. Em đảm bảo."
"Hờ..."
"...Sao anh nhìn em ghê thế."
"Không. Tôi chỉ nghĩ là cô hay hăng máu ở mấy chỗ kỳ lạ thật đấy. Được rồi, vậy trước hết thử cái Tanka này xem sao."
"Tại sao lại thành ra thế là saoooo...!"
Nghe câu trả lời đầy tính chống đối của Santa, lần đầu tiên cô gái cất cao giọng. Có lẽ qua vài câu trao đổi, cô nàng đã quen dần với cậu rồi.
Nhưng ngay lập tức, như để lấp liếm, cô hắng giọng khẽ một cái rồi lại bắt đầu nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
"M, mà chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến em. Nếu anh đã muốn làm thì em cũng không cản nữa. Dù em thực sự nghĩ là tuyệt đối nên bỏ đi..."
"Cản nhiệt tình thế còn gì."
"Với lại nếu anh thực sự muốn bắt đầu Tanka, em nghĩ anh nên trả cuốn sách đang cầm đi. Chắc anh lấy nó từ kho sách mở trên tầng hai đúng không, trên đó toàn là sách chuyên khảo thôi."
"Ờm, tức là cuốn này vẫn còn quá sớm với tôi hả?"
"Đúng vậy, làm gì cũng phải có trình tự cả. Ờm... với anh thì, chắc là kệ sách đằng kia."
Nói rồi, cô chỉ tay về phía sâu bên trong tòa nhà.
"Anh đi lối đi chính giữa này, đến trước chỗ kịch đường thì rẽ phải. Ở đó chắc chắn sẽ có sách dành cho người mới bắt đầu đấy ạ."
"Ra thế. Vậy đi thôi."
"Hả?"
"Gì. Không đi cùng à?"
"Thì em đã chỉ chỗ rồi còn gì."
"Không, tôi cứ tưởng theo kịch bản là phải đi cùng chứ."
"Ư..."
"Với lại cô cứ nắm áo tôi nãy giờ, tưởng là định dẫn tôi đi."
"A, c, cái này là nhầm ạ!"
Hình như cô gái thực sự không nhận ra cho đến khi bị nhắc, vội vàng buông tay và lùi lại giữ khoảng cách với Santa.
Nhưng nói thật lòng thì chính Santa cũng chẳng hiểu sao mình lại cố chấp đến thế. Thực tế thì được chỉ dẫn chi tiết thế kia là đủ tìm ra rồi, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại ghét cái kiểu kết thúc "hiểu rồi cảm ơn nhé" rồi đường ai nấy đi như vậy.
"Nhắc mới nhớ, bà cố đã mất của tôi hay nói thế này... Hãy sống với lòng biết ơn. Bà luôn dạy tôi là con người kết nối với nhau bằng sự quan tâm."
"Anh nói cái gì đột ngột thế..."
"Hôm trước tôi nhặt cái mũ bị gió thổi bay cho một nhóc tiểu học, nó đã to giọng cảm ơn anh trai rối rít đấy."
"Em cũng thế mà, thấy người gặp khó khăn em cũng giúp đỡ chứ bộ..."
"Đúng không? Tôi ấy mà, tôi tin lắm. Có người bảo thế giới này tàn nhẫn, nhưng tôi thấy vẫn chưa đến mức vứt đi đâu. Mà, đáng tiếc là có lẽ niềm tin đó chỉ đến hôm nay là chấm dứt..."
"Mồ~~, em hiểu rồi, hiểu rồi mà. Lối này, lối này!"
Có vẻ chiến dịch đánh vào lương tâm đã phát huy tác dụng, cô gái cuối cùng cũng cất tiếng như thể đầu hàng.
Sau đó, cô nàng lẳng lặng đi phăm phăm về phía trước, đúng như lời chỉ dẫn, rẽ phải ở lối trước khi đến cuối đường.
"Đây ạ!"
"Ồ! Đ, đây là...!"
Trước góc thơ ca mà cậu đến được một cách dễ dàng đến mức hụt hẫng, Santa reo lên như một thợ săn kho báu cuối cùng cũng tìm thấy kho tàng sau chuyến phiêu lưu. Cậu ngồi xổm xuống, đôi tay run rẩy khẽ lật từng trang sách. Những cuốn sách nhập môn đúng như cậu đang tìm kiếm lần lượt hiện ra.
"Đúng rồi đúng rồi! Tôi muốn tìm mấy loại này này!"
"Vâng ạ vâng ạ. Thế thì tốt quá rồi. Vậy em đi đây nhé."
"Ái chà, cuốn này cũng hay này. Cả cuốn này nữa, muốn mang về quá. Khoan đã. Hình như thư viện cho mượn tối đa mấy cuốn nhỉ?"
"Cái đó... anh có nghe không đấy? Ký ức với bà cố của anh được bảo vệ rồi đúng không?"
Cô gái có nói gì đó, nhưng đầu óc Santa lúc này đang bận rộn vùi vào đống sách nên hầu như chẳng nghe lọt tai chữ nào.
Vốn dĩ Santa là người đơn giản, tính cách cũng khá mộc mạc. Vui thì cười toác miệng, có chuyện gì mừng thì hớn hở đến quên trời đất.
Thế nên lúc này đây, Santa cũng thuận theo bản tính đó, cứ thế cười với cô gái theo cảm xúc tự nhiên.
"Này. Cô nghĩ đọc mấy cái này xong, tôi có thể giỏi lên được không?"
Khoảnh khắc ấy, Santa hoàn toàn quên mất rằng cô gái mình đang cười nói cùng chỉ là người vừa mới gặp. Cậu bộc lộ sự phấn khích và niềm vui sướng trần trụi, hệt như lúc lần đầu được mua cho găng tay bóng chày, hay như đứa trẻ khoe món đồ chơi mới cứng.
Chẳng rõ điều đó đã khơi dậy cảm xúc gì trong lòng cô thiếu nữ trước mặt.
Chỉ có một sự thật là, cô gái nhìn Santa chằm chằm như muốn đục lỗ trên mặt cậu, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, những giọt nước mắt to tròn lại bắt đầu lã chã rơi xuống từ khóe mắt.
Hơn nữa lần này còn khuyến mãi thêm cả tiếng khóc nức nở mà cô đã cố nén lại.
"Hức... híc... hu... u oa... hức."
"Hả? Khoan, từ từ. Sao tự nhiên lại thế này."
"Oaaaaaa. Đồ ngốc, đồ ngốcccccccc."
Người hoảng loạn tất nhiên là Santa.
Tại sao cô gái trước mặt lại khóc? Cậu chẳng hiểu lý do hay ý nghĩa gì sất.
Nhưng bất kể đáp án là gì, thì cái khung cảnh một cô gái đột nhiên khóc òa trong thư viện và một nam sinh cấp ba đang luống cuống dỗ dành, trong mắt những người khác chỉ có thể hiểu theo một nghĩa duy nhất.
Thực tế là từ những người đi ngang qua, vô số ánh nhìn trách móc như muốn buộc tội Santa đã bắt đầu trút xuống xối xả.
"Làm ơn, bình tĩnh lại đi. Có gì muốn nói thì tôi nghe mà."
"Tanka ấy, Tanka thời nay chẳng ai chuộng đâu... Em biết rõ lắmmm... hức."
"Th-Thật á?"
"Híc... Em đã định... không bao giờ... quay lại trước cái kệ sách này nữa rồi mà... hức."
"Đ, được rồi. Chả hiểu gì sất nhưng tôi hiểu rồi. Tóm lại là giờ rời khỏi đây ngay đã. Nhé?"
Santa nắm lấy tay cô gái đang khóc nức nở, vội vàng bước đi thật nhanh.
Tìm một chỗ vắng người để cô bình tĩnh lại, tóm lại là phải làm cho cô nín khóc. Ban đầu cậu chỉ nghĩ được có thế, nhưng sau khi nhận ra bàn tay cô gái nhỏ bé và mong manh hơn mình tưởng tượng rất nhiều, cậu lại chỉ còn bận tâm đến mỗi điều đó.
2
Tại một hành lang dài, nơi hội tụ những phòng họp và nhà vệ sinh, có lẽ chủ yếu dành cho thủ thư và nhân viên sử dụng.
Santa và cô gái đã dạt vào một góc tận cùng của khu vực mà người dùng thư viện hiếm khi lui tới này.
Có lẽ nhờ đi bộ một lúc mà cô gái đã bình tĩnh lại đôi chút, tiếng nấc nghẹn ngào như lúc nãy không còn nghe thấy nữa. Nhận thấy dấu hiệu hồi phục khi cô nàng dụi đôi mắt đỏ hoe và cố gắng nín khóc, Santa lấy hết can đảm bắt chuyện.
"Được rồi, hít thở sâu vào. Ừm... đúng rồi, tên! Tên của nhóc là gì?"
"Hức... Sukui ạ. Suzukaze, Sukui..."
"Vậy là Sukui. Tuy chẳng hiểu mô tê gì nhưng chắc là lỗi tại anh nhỉ? Cái vụ ghét Tanka đến phát khóc ấy."
"Không phải lỗi tại anh đâu ạ. Nhưng mà, nhìn thấy anh cười như thế... Uuu... híc..."
"Từ từ đừng khóc nữa. Thấy chưa, anh có cười nữa đâu, nhìn cái mặt nghiêm túc này xem."
"...Mặt cười đểu."
"...Anh đang tạo dáng đấy."
"...Phụt."
Bỏ qua chuyện khuôn mặt tâm huyết bị nhầm thành mặt đểu, cô gái tên Sukui kia có vẻ đã khá hơn nhiều nhờ thế. Cô thở hắt ra một hơi dài, dụi mạnh mắt rồi ngẩng đầu lên.
Sau đó, dường như định nói gì đó, cô khẽ mở miệng rồi lại ngậm lại. Nhưng thời gian chờ đợi lần này ngắn hơn nhiều so với trước.
"Cái đó... ưm, thế tên của anh là gì ạ..."
"À, phải rồi. Anh là Ootani Santa, học sinh năm nhất cấp ba. Nhưng cấm tuyệt đối không được gọi là Santa-san nhé. Đặc biệt là vào mùa Giáng sinh."
"Santa-san ạ... Em chưa từng tổ chức lễ hội phương Tây nào ở nhà cả, nên đây là lần đầu tiên em thấy ông già Noel bằng xương bằng thịt đấy."
"Đã bảo đừng gọi thế rồi mà. Mà thật đấy à, chưa từng mừng Giáng sinh bao giờ sao?"
Tuy nói vậy nhưng nhìn cô nàng cố chấp mặc đồ cách tân theo phong cách Nhật thế kia, có lẽ trên đời cũng có những gia đình như vậy thật.
Hơn nữa, có lẽ nhờ giọng điệu đều đều không chút ác ý của cô mà lạ thay, hai chữ "Santa-san" thốt ra từ miệng cô lại chẳng khiến cậu thấy bực bội chút nào.
"A, xin lỗi anh. Vậy Sukui đang học năm ba trung học cơ sở, nên em sẽ gọi anh là Tiền bối đàng hoàng ạ. Dù anh thực sự giống ông già Noel lắm, nên cũng hơi tiếc một chút."
"Giống ở chỗ nào cơ."
"Chắc là ở chỗ... mang quà đến cho người khác chăng?"
"Anh chả cho ai cái gì đâu nhé."
Nghe câu trả lời của cậu, Sukui khúc khích cười có vẻ thích thú.
Rồi cô nàng nhìn Santa với vẻ mặt sảng khoái hơn hẳn, và đột ngột thốt ra một câu kỳ lạ.
"Nhắc mới nhớ, Tiền bối có tự thấy mình là người may... à không, vận đỏ không ạ?"
"Hoàn toàn không."
"Vậy ạ. Nhưng Sukui thì đang tin một chút đấy ạ."
"Tin á...? Tin vào vận may hả...?"
"A. Dạ, v-vâng. Tức là thế này ạ. Nếu Tiền bối thực sự nghiêm túc muốn học Tanka, thì em, chính em đây sẽ chỉ dạy cho anh. Việc Tiền bối gặp được Sukui ở đây ngày hôm nay, thực sự là một vận may hiếm có đấy ạ."
"Nói vậy tức là... Sukui rất rành về Tanka hả?"
"Vâng. Tự mình nói ra thì hơi kỳ, nhưng nếu có cuộc thi Tanka dành cho học sinh trung học cơ sở, em không thể tưởng tượng được cảnh mình nhận giải nào khác ngoài giải Nhất."
"Hiểu rồi. Hóa ra nhóc thuộc tuýp người hay chém gió à?"
"Không hề có chuyện đó đâu ạ. Vì một số lý do mà hiện tại em đã ngừng sáng tác, nhưng em nghĩ hiếm có người vị thành niên nào am hiểu về Tanka hơn Sukui đâu. Anh cứ gọi em là Nữ hoàng Tanka trung học cũng không sao đâu ạ."
"Thật luôn..."
Không thể tin nổi lại có một nữ hoàng đang hiện diện ở cái chốn này, Santa nhìn Sukui bằng ánh mắt ngờ vực tột độ. Thế nhưng dù bị nhìn như vậy, cô nàng vẫn không hề có ý định rút lại lời nói. Trái lại, cái dáng vẻ khúm núm lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó cô ưỡn bộ ngực không mấy ăn nhập với thân hình mảnh khảnh của mình lên một cách đầy tự hào.

Dù bị nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng khiến cô nàng ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng có vẻ sự tự tin kia là thật.
"Được rồi. Nếu vậy thì dạy anh Tanka ngay và luôn đi."
"Dạ? Ngay bây giờ, ở đây luôn ạ?"
"Ừ. Cụ thể là anh muốn em hướng dẫn ngay tại chỗ, để xem anh có thể hoàn thành một bài Tanka ra hồn không. Em làm được mà đúng không?"
"...Ra là vậy. Tức là anh đang muốn kiểm tra xem trình độ sư phụ của Sukui đến đâu chứ gì?"
"Em cứ coi là thế cũng được. Dù hơi ngại."
Santa cũng biết đáng lẽ mình không phải là người ở vị thế đi kiểm tra, và cũng thừa hiểu cách nói chuyện của mình có phần bất kính. Nhưng cậu không định tôn một cô bé nhỏ tuổi hơn mình làm thầy khi chưa biết thực lực của đối phương, và vốn dĩ cậu cũng chưa biết mình có tiếp tục theo đuổi Tanka hay không. Nên ít nhất, cậu nghĩ mình cần phải làm rõ chuyện đó.
"Được thôi, em chấp nhận lời thách đấu. Nhưng trước đó, kinh nghiệm Tanka của Tiền bối đến đâu rồi ạ?"
"Hồi tiểu học trong giờ Quốc ngữ có bị bắt học thuộc lòng Bách nhân nhất thủ. Với cả từng đọc truyện tranh về bài lá thi đấu Karuta rồi."
"...Em hiểu rất rõ rồi ạ."
Tóm lại là hiểu biết về Tanka gần như bằng không, đến mức phải lôi cả bài lá Karuta vào cho có tụ.
Tất nhiên Sukui cũng hiểu điều đó, cô nàng đang cau mày suy nghĩ với vẻ khó xử.
"Hừ, thắng rồi."
Nếu bình tĩnh lại thì sẽ thấy thắng cuộc chiến này chẳng để làm gì ngoài sự trống rỗng, nhưng còn nhanh hơn cả khi Santa kịp nhận ra điều đó, cô gái trước mặt đã ngẩng đầu lên.
"Vậy thế này đi ạ... Tiền bối hãy nhớ lại chuyện vui nhất gần đây xem. Thời gian càng gần càng tốt ạ."
"Chuyện vui à. Dạo này không có mấy."
"Ể... Vậy chuyện buồn cũng được ạ. Cái đó thì sao?"
"Để xem nào... Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng lúc bước vào thư viện, ông bác ngồi ngay ghế gần cửa ra vào đang xem livestream giải Koshien. Là chuyện đó đấy."
"Chuyện đó thì có gì đáng buồn ạ?"
"Cái đó... là gì nhỉ."
"...Tiền bối?"
Câu trả lời cho Sukui, người đang ngước nhìn cậu với vẻ mặt thắc mắc, chẳng hiểu sao lại không thể thốt ra một cách trôi chảy. Rõ ràng là cậu thấy khó chịu, nhưng độ phân giải của cảm xúc ấy lại thấp đến đáng sợ. Tại sao lại ghét? Cái gì làm mình đau khổ? Cậu chống tay lên cằm, thử hướng ý thức vào sâu trong lòng mình.
Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng hình ảnh còn đọng lại rõ nét nhất là bóng dáng người chạy ở gôn ba bị Touch Out. Và hình ảnh bộ đồng phục trắng lem luốc bùn đất đen kịt từ ngực trở xuống, cùng dáng vẻ cố nén nỗi uất ức khi chạy về băng ghế dự bị.
"Đội đó Squeeze thất bại. Ừm, tóm lại là chiến thuật thất bại nên không ghi được điểm. Chuyện đó ấy mà, nói sao nhỉ──"
"Vâng."
"...Anh thấy ghen tị."
"Dạ?"
Dù cho có bị Out đi chăng nữa, cậu vẫn ghen tị với người cầu thủ đã có thể dốc toàn lực chạy về phía Home Base. Cậu ghen tị với những người có thể cống hiến hết mình thanh xuân cho câu lạc bộ, để rồi được kết thúc rõ ràng bằng thắng hoặc thua.
Chính vì thế Santa mới chạy trốn khỏi nơi đó. Bởi nếu cứ ở lại, cậu sợ mình sẽ phải thừa nhận lòng đố kỵ dành cho họ.
"Tiền bối..."
Không biết cô bé đã hiểu được đến đâu, nhưng Sukui áy náy cụp mắt xuống. Rồi cô im lặng, khẽ chạm vào tay Santa. Ấn tượng về bàn tay nhỏ bé không thay đổi, nhưng hơn cả thế, đó là một bàn tay rất ấm.
Bản thân cậu còn ngạc nhiên về hành động của mình hơn bất cứ ai. Với vẻ bối rối hiện rõ trên mặt, Sukui thì thầm:
"Cái đó... mình đổi chủ đề nhé. Hay là coi như chuyện này chưa từng xảy ra..."
"Hả, sao lại thế? Cứ tiếp tục đi chứ."
"Anh chắc chứ ạ?"
"Có vấn đề gì đâu."
"...Em hiểu rồi. Vậy thì Tiền bối. Nếu được anh hãy nhắm mắt lại đi ạ."
"Chi vậy?"
"Vì em muốn anh nghĩ rằng nơi đây là chốn bình yên, không có gì dư thừa ngoài anh và em."
"Chả hiểu lắm, nhưng được thôi."
Bị cuốn theo giọng nói thì thầm của Sukui, Santa cũng trả lời bằng chất giọng nhỏ nhẹ.
Tầm nhìn tối sầm lại, rất giống với trần nhà trắng toát mà cậu từng nhìn chằm chằm ở lối vào thư viện. Nhưng hơi ấm từ Sukui truyền qua mu bàn tay là điểm khác biệt mang tính quyết định so với lúc đó.
"Vậy thì... xin lỗi anh nhưng hãy cho em biết một lần nữa, cảnh tượng nào khiến anh ấn tượng nhất trong câu chuyện vừa rồi."
"Cầu thủ chạy bị Touch Out, mặc bộ đồng phục đen sì quay về băng ghế dự bị."
"Hãy cắt độ dài đi một nửa. Thẳng tay vứt bỏ những phần không cần thiết."
"Khó thế... Cầu thủ chạy với bộ đồng phục đen sì, kiểu vậy hả?"
"Cảm ơn anh. Nhưng tại sao cầu thủ đó lại đen sì ạ? Đội có đồng phục màu đen hiếm lắm đó nha."
"Không phải thế. Do lúc trượt tuyết... à nhầm trượt gôn bị dính đất bẩn đấy."
"Ra là vậy. Thế thì hãy thử nối lý do đó với từ 'cầu thủ' xem. Hãy bắt đầu bằng 'Của Koshien' nhé."
"Để xem nào... Của Koshien, lấm lem bùn đất, người cầu thủ──?"
Đầu óc hoạt động hết công suất để cố gắng bắt kịp Sukui, và chẳng biết từ lúc nào, thứ mà Santa chú ý nhất đã được cô đọng lại thành hình hài giống như một vế trên của bài thơ (Kami-no-ku).
"Hoàn hảo ạ. Trợ từ cuối cùng là 'thì', 'mà', hay là từ nào khác sẽ phụ thuộc vào vế dưới (Shimo-no-ku)."
Giọng nói khen ngợi của Sukui nghe có vẻ thỏa mãn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những gì Santa nhìn thấy đã được viết hết ở nửa đầu rồi, cậu hoàn toàn không biết phải thêm gì nữa.
Thế nhưng, cô bé tự xưng là Nữ hoàng ấy khẽ siết nhẹ tay cậu, rồi cất giọng dịu dàng nhất từ trước đến giờ.
"Có một điều em muốn anh nhận ra... Không, thực lòng thì em không muốn anh nhận ra đâu, nhưng bắt buộc anh phải nhận ra mới được."
"Gì thế."
"Người cầu thủ đó, tại sao lại tồn tại ạ?"
"Đang nói triết học đấy hả?"
"Không phải ạ. Nói cách khác thì, trong câu chuyện anh vừa kể, vẫn còn một người nữa tuyệt đối không được quên."
"Biết rồi. Pitcher chứ gì?"
"Không phải. Người đó cũng giống như cầu thủ chạy kia, là người ở 'phía bên kia'. Những tuyển thủ chơi bóng chày ở đó, dù có thêm bao nhiêu người thì vai trò cũng chỉ là một thôi. Cho nên không phải đâu ạ. Bởi vì Sukui... Sukui nhìn thấy rất rõ người quan trọng đó mà."
"A... ra là vậy."
Santa không phải người thông minh, nhưng cũng không đần đến mức nghe đến thế rồi mà vẫn không hiểu.
Cái siết tay mạnh hơn cùng với câu nói đó chính là đáp án cho câu đố của Sukui.
Phải rồi, tức là chính bản thân Santa.
Đối lập với những tuyển thủ ở "phía bên kia", là bản thân mình chỉ đang đứng nhìn từ "phía bên này".
Đối lập với những tuyển thủ lấm lem bùn đất, là bản thân mình trong bộ quần áo sạch sẽ.
Đối lập với những tuyển thủ lập đại công, được ngưỡng mộ và kính trọng, là bản thân mình tầm thường, thảm hại và chẳng là ai cả.
Cảm giác ghen tị với họ là có thật, nhưng không chỉ có thế.
Thứ mà Santa vẫn luôn lảng tránh, chân tướng của nó chính là sự bực dọc đối với bản thân mình - kẻ thậm chí còn chẳng có cơ hội để mà thử thách.
"Đúng thật... Giống như Sukui nói, chắc là thế rồi..."
Cậu đành phải thừa nhận rằng, thứ bị một cô bé mới gặp lần đầu nhìn thấu chính là tiếng lòng của mình.
Thứ cậu ghét là chính mình.
Một thằng tôi vô lực, chỉ biết ủ rũ phiền muộn mà chẳng thể vực dậy nổi.
Nhờ Sukui chỉ ra, có lẽ lần đầu tiên Santa mới dám nhìn thẳng vào điều đó.
"...Hình như anh làm xong Tanka rồi."
"Anh cho em nghe được không?"
Nghe lời Sukui, cậu mở đôi mắt đã nhắm nghiền nãy giờ ra.
Trong khi cô bé với đôi mắt ướt át lạ thường đang ngước nhìn mình chằm chằm, Santa điềm nhiên dệt nên những lời ca.
"Koshien đất lấm lem
Người kia chạy,
kẻ này xem - là mình."
Vị anh hùng lấm lem bùn đất, và bản thân mình chỉ biết đứng nhìn từ phía bên này màn hình.
Chẳng biết đã gói ghém được bao nhiêu phần cảm xúc, nhưng Santa đã tóm gọn lại những tâm tư vừa mới nhận thức được vào trong số chữ hạn hẹp của Tanka.
Hay hay dở, cậu không biết.
Không biết, nhưng chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
"Này, Sukui── à không, Sư phụ. Anh có chuyện muốn nhờ."
"Đ, đột nhiên anh bị sao thế Tiền bối."
"Dạy anh làm Tanka đi. Hãy trở thành sư phụ chuyên thuộc, rèn giũa anh thật nghiêm khắc vào."
"Eto... Điều đó nghĩa là, Tiền bối đã công nhận Sukui rồi, đúng không ạ...?"
"Đúng thế. Sukui rất giỏi, và anh thực sự nghĩ Tanka cũng rất tuyệt vời. Nên anh nhờ em đấy, xin em."
"Khoan, đừng có cúi đầu ở cái nơi vắng vẻ thế này chứ. Thế này chẳng khác nào... Sukui đang được tỏ tình ấy..."
"Em vừa nói gì à?"
"K-K-Không có gì ạ! Mà thôi được rồi. Người nói sẽ dạy lúc đầu là Sukui, nên em sẽ không nuốt lời đâu."
"Vậy à, cứu tinh đây rồi."
"M-Mà chuyên môn của Sukui là cái gọi là Tanka Cận đại, nên sẽ hơi khác một chút so với Tanka dùng ngôn ngữ hiện đại mà Tiền bối định làm đấy nhé. Nhưng cũng là anh em họ hàng cả nên chắc không sao đâu."
"Hừm. Chả hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ uy tín đấy."
Nếu thế thì những bài thơ Sukui ngâm, chắc sẽ có cảm giác giống Bách nhân nhất thủ nhỉ.
Santa tự mình gật gù với cách giải thích sai lệch đó, rồi thử tưởng tượng cảnh Sukui mặc bộ Junihitoe (Mười hai lớp áo) của quý tộc thời Bình An trong đầu. Tuy không hợp lắm, nhưng cậu nghĩ thực tế chắc cũng cỡ đó. Sukui là quý tộc. Là hóa thạch sống của nhân loại tồn tại từ thời đại trong sách sử cho đến tận ngày nay.
"V, vậy mong được chỉ giáo nhé."
"Anh đang lảm nhảm cái gì thế...?"
"...À xin lỗi. Anh đang nói chuyện với chính mình thôi. Thế cụ thể thì, để giỏi lên anh phải làm gì đây?"
"Xem nào. Chắc là có nhiều cách lắm, nhưng trước tiên Tiền bối hãy làm Tanka mỗi ngày đi ạ. Ngày nào cũng ngâm, ngày nào cũng đọc. Bắt đầu từ đó đi ạ."
"Làm xong thì Sư phụ có xem cho anh không?"
"Em định thế. Nhưng xem lúc nào thì em đang tính."
"Gớm, việc gì phải nghĩ phức tạp thế. Instagram hay LINE, hay cái gì gửi được DM ấy, cho anh xin đi."
"Hểểểểể."
Trước câu nói vô tư của Santa, Sukui thốt lên đầy kinh ngạc.
"Thì làm xong anh gửi luôn cho nhanh, chẳng phải tiện hơn sao? Sau đó em thích xem lúc nào thì xem."
"Thì đúng là vậy nhưng mà... Tiền bối, với ai anh cũng làm thế này ạ...?"
"Đừng có hiểu lầm kỳ cục. Vì cần thiết nên anh mới nói thế thôi."
"Ưư... Quả nhiên ông nói đúng, thế giới bên ngoài đầy rẫy hiểm nguy..."
Nhìn cái dáng vẻ lúng túng ra mặt kia, có vẻ Sukui thực sự không thích việc kết nối tài khoản cá nhân.
Cô nàng trông khó xử đến mức Santa cũng phải tự kiểm điểm lại mình. Ngay cả sau khi đã trao đổi liên lạc một cách gượng gạo, cô vẫn cứ lén nhìn Santa rồi lại cúi gằm mặt xuống. Rồi khi nhận ra Santa đang nhìn lại mình chằm chằm, cô lại hoảng hốt quay ngoắt đi chỗ khác.
Nói thật lòng, cậu chả hiểu cái mô tê gì sất.
"Này. Hay là..."
"V, vậy Sukui có việc phải đi đây. Có gì cần thiết thì cứ liên lạc qua cái này ạ."
"Ờ, ừ. Nếu gửi Tanka thì chắc là tầm tối nhé."
"Em biết rồi. Vậy hẹn gặp lại...!"
Rốt cuộc thái độ mất tự nhiên ấy vẫn kéo dài đến tận phút chót, Sukui quay lưng bỏ đi vội vàng như một cơn bão. Cậu hơi buồn vì nghĩ có lẽ cô bé thực sự ghét điều này, và bắt đầu suy diễn rằng mình không nên dính líu quá nhiều. Ít nhất thì, tránh gửi tin nhắn cho Sukui nhiều hơn mức cần thiết có lẽ là thượng sách.
Thế nhưng, vừa mượn cuốn sách nhập môn và rời khỏi quầy thủ thư trong khi vẫn đang nghĩ về cô gái mặc đồ Nhật kỳ lạ ban nãy, điện thoại của Santa đã rung lên.
Là từ Sukui.
『Sukui đã mời bạn vào nhóm』
"Gì đây, hóa ra lại hăng hái thế à...?"
Cậu buột miệng lẩm bẩm rồi nhấn chấp nhận, gia nhập vào nhóm chat chỉ có hai người với cái tên 'Hội ngâm thơ'. Có vẻ như đã xác nhận được điều đó, Sukui phản hồi ngay lập tức.
『Gửi Tiền bối. Mỗi ngày anh hãy đăng một bài Tanka vào đây nhé, một bài thôi cũng được ạ.』
"Đã rõ, enter..."
『Sukui sẽ đọc, sửa lỗi hoặc cho cảm nhận, nếu có hứng thì có thể em cũng sẽ đăng bài của mình lên.』
『Tưởng nghỉ sáng tác rồi?』
『Thì em đã bảo là nếu có hứng mà.』
『Ra thế, đã hiểu.』
Gửi cái sticker vào cuối chuỗi tin nhắn phản hồi tanh tách, Santa tắt màn hình điện thoại. Nhưng rồi cậu suy nghĩ một chút và lại mở khóa. Mở lại ứng dụng vừa đóng.
『Từ giờ nhờ cả vào Sư phụ đấy nhé.』
『Em cũng vậy ạ. Mong được Tiền bối giúp đỡ.』
Nhìn dòng tin đó, khóe miệng Santa vô thức cong lên.
"A——. X, xin lỗi ạ."
Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó. Do vừa đi vừa dán mắt vào điện thoại, Santa đã vô tình chặn đường một người phụ nữ đi ngược chiều.
Cậu vội vàng xin lỗi và nhường đường. Thế nhưng người phụ nữ kia lại quan sát Santa như thể đang nhìn một sinh vật lạ, và chẳng hề có ý định lướt qua để đi vào trong.
"Ano, chẳng lẽ cô đang giận ạ?"
"A, xin lỗi cậu. Không phải thế đâu. Chỉ là tôi hơi tò mò về cuốn sách cậu đang cầm thôi."
Mái tóc đen dài, đôi chân cũng dài miên man. Người phụ nữ xinh đẹp với vóc dáng cân đối ấy cất giọng nói trong trẻo và dễ nghe. Dựa vào bầu không khí điềm đạm đó, Santa đoán cô ấy lớn tuổi hơn mình. Hơn mình, nhưng chưa đến mức sinh viên đại học. Tầm khoảng đó.
Chỉ có điều, đúng như lời nói, người phụ nữ ấy dường như không mấy hứng thú với bản thân Santa, ánh mắt cô đang dán chặt vào cuốn sách nhập môn cậu vừa mượn.
"Cuốn sách đó... cậu có hứng thú với Tanka à?"
"Dạ? À, vâng, cũng tàm tạm ạ."
"Vậy sao. Cố gắng lên nhé. Tạm biệt."
"Chào cô."
Cái dáng vẻ cúi chào nhẹ nhàng rồi rời đi ấy khiến Santa liên tưởng đến một con mèo đen quý phái. Rồi chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác như đã gặp người này ở đâu đó, nên ngoái lại nhìn thêm lần nữa.
Nhưng cô ấy đã khuất dạng vào sâu trong thư viện, và cậu cũng chẳng có gan mà đuổi theo. Làm thế thì hóa ra kẻ biến thái mất, mà nghĩ lại thì chắc là không quen đâu.
"Gì thế nhỉ..."
Thứ còn vướng lại trong lòng cậu là bầu không khí điềm tĩnh và dáng điệu thanh tao ấy chăng? Hay là giọng nói và cử chỉ? Có khi là chị gái của người quen nào đó cũng nên.
Nhưng một lúc sau, Santa đi đến kết luận rằng cái gì không biết thì chịu, bèn bỏ cuộc và rảo bước về phía trạm xe buýt trước thư viện.
Nhìn về phía trước, chiếc xe buýt chiều về vừa vặn rẽ qua ngã tư đằng kia và đang đi tới.
Ngày 2 tháng 9
Nhan sắc của anh đã phai tàn
Mưa dầm dai dẳng,
hoang mang phận mình.
『Cái đó... anh có hiểu mình đang viết gì không đấy?』
『...Không hiểu lắm.』
『Em biết ngay mà. Với lại vẻ ngoài của Tiền bối có tàn phai đâu mà──』
『Tàn phai... cái gì cơ?』
『K, không có gì ạ. Quan trọng hơn là, hãy xin lỗi Ono no Komachi và cả em, người vừa mới ngủ dậy đã phải đọc cái này đi ạ.』
『Khoan đã, cái này không phải là đạo văn đâu nhé, là──』
『Lần sau còn tái phạm là em khai trừ khỏi sư môn đấy.』
Vì hôm qua là Chủ nhật, nên sáng nay mới là lễ khai giảng muộn một ngày.
Do đến sớm, Santa vừa đến lớp học còn thưa thớt người đã vội vàng tìm cách bào chữa cho bài Tanka gửi lúc đêm khuya hôm qua.
『Thiệt tình. Đáng sợ quá đi Tiền bối. Mắt em mở thao láo còn hơn cả báo thức kêu đây này.』
『Lỗi tại anh. Tại lần đầu nên muốn viết cho hay, ai ngờ lại chả nghĩ ra được gì...』
『...Mà, cũng vì thế nên mới cần Sukui ở đây. Lần này em sẽ châm chước cho anh. Nhưng Tiền bối này. Nhân cơ hội này em muốn nói rõ một điều.』
『Ờ, ờ. Gì thế.』
『Thứ nhất. Từ giờ tuyệt đối không được làm thế này nữa.』
『Biết rồi, hứa không làm nữa.』
『Và điều thứ hai. Dựa trên điều thứ nhất, Sukui mong anh đừng sợ hãi.』
『Là sao?』
『Tức là thế này ạ... Tanka chỉ có vỏn vẹn 31 chữ (âm tiết), và người bình thường không phải lúc nào cũng lóe lên được những góc nhìn mới lạ, nên việc trùng lặp ý tưởng hay từ ngữ mình tâm đắc là chuyện bình thường. Nhưng không phải vì thế mà anh sợ không dám thể hiện. Đừng cố tỏ vẻ ngầu lòi như lần này, hãy cứ thành thật viết bằng ngôn từ của chính mình ấy. Nếu làm vậy, thì dù có vô tình trùng lặp chủ đề với ai đó, nó vẫn sẽ là bài Tanka của riêng Tiền bối mà thôi.』
『Dở tệ cũng được hả?』
『Được chứ sao không ạ.』
『Kể cả khi chính bản thân anh cũng thấy không ổn? Kể cả cái loại mà người ta nhìn vào sẽ cười cho thối mũi?』
『Đương nhiên là được rồi. Anh càng thất bại nhiều thì sư phụ như em càng có đất dụng võ chứ sao. Bài Tanka lúc nãy để sau rồi cùng sửa lại nhé. Đổi lại, những thất bại không dám cho ai xem ấy, anh chỉ được cho mỗi Sukui xem thôi đấy nhé. Em sẽ làm đối tượng luyện tập cho anh bao nhiêu cũng được.』
『Biết rồi. Chỉ cho Sukui xem thôi.』
『Đấy cũng là nghĩa vụ của sư phụ mà lị! Tốt quá nhé, sư phụ của Tiền bối có tấm lòng bao dung rộng lượng gớm.』
Qua những lần trao đổi trên DM, cậu mới nhận ra Sukui có một mặt bất ngờ là rất dễ cao hứng. Nhưng điều đó không hề gây khó chịu, ngược lại còn là nét đáng yêu giúp cuộc trò chuyện thêm phần thú vị. Những câu từ suồng sã hơn so với lúc mới gặp khiến Santa cảm thấy mình được chấp nhận, và cậu thực sự vui vì điều đó. Nhưng ngay khi cậu định cao hứng tiếp chuyện dài dòng hơn, tiếng chuông báo trước giờ học vang lên đầy phũ phàng.
Cậu vội vàng cất điện thoại, kết thúc cuộc trò chuyện. Dù không trả lời hay làm gì cả, nhưng giờ bắt đầu lễ khai giảng cấp hai và cấp ba chắc cũng chẳng khác nhau là mấy. Chắc chắn cô bé sẽ hiểu tình hình.
Sau đó, Santa thẫn thờ suy nghĩ về bài thơ cho ngày hôm nay cho đến khi giáo viên chủ nhiệm bước vào.
Mục tiêu trước mắt là: Ngày mai nhất định phải làm ra một tác phẩm được Sukui khen ngợi.
Ngày 3 tháng 9
Hiệu trưởng nói lê thê
Hay là mình làm thơ
Cái nào xong trước nhỉ?
『Em nghĩ anh nên nghe thầy nói nghiêm túc đi ạ.』
『Ủa?』
Chủ đề Tanka mà Santa gửi ngày hôm nay là về bài diễn văn dài dòng của hiệu trưởng.
Cậu đã thử phổ nhạc cho vấn đề nan giải nhất trong các buổi chào cờ hay lễ khai giảng, nhưng phản hồi từ Sukui lại khác xa so với kỳ vọng.
Santa cứ đinh ninh sẽ được khen là giỏi tận dụng thời gian nhàm chán, ai ngờ đâu lại không vừa ý vị sư phụ nghiêm túc này.
『Lạ nhỉ. Theo kế hoạch là phải được khen chứ.』
『Không ạ. Ngoài cái đó ra thì cũng có điểm đáng khen đấy. Anh đã hoàn thành nó một cách chỉn chu, rất đáng khen.』
『Sao nghe cứ như đang bị khịa nhẹ thế nhỉ?』
Tiêu chuẩn được yêu cầu thấp đến mức cậu thoáng nghĩ như vậy. Nhưng nhìn dòng tin nhắn phản hồi ngay lập tức, có vẻ Sukui đang nói rất nghiêm túc.
『Anh hiểu lầm rồi. Làm gì cũng vậy, trước hết là phải hoàn thành nó. Sukui nghĩ đó là điều quan trọng nhất.』
『Vậy à...』
Gửi gắm tâm trạng phức tạp vào dấu ba chấm, cậu tạm thời hùa theo. Lời của Sukui nghĩ kiểu gì cũng giống như đang dỗ dành trẻ con mới tập tành, nếu đổi sang bóng chày thì chắc là ở mức độ "vung được gậy là giỏi rồi".
Nhưng tất nhiên, không vung gậy thì chẳng có gì xảy ra cả, và mọi thứ đều bắt đầu từ hành động đầu tiên đó. Theo nghĩa đó, cậu hiểu là Sukui không có ác ý gì. Là Santa thì cậu cũng sẽ dạy như thế cho một đứa nhóc tiểu học mới bắt đầu chơi bóng chày. Tóm lại, điều này có nghĩa là năng lực hiện tại của Santa chỉ ở mức đó, và dù tốt hay xấu thì Sukui cũng đang đối xử với cậu rất trân trọng.
『...Anh cảm giác là mình hiểu rồi. Tạm thời cứ túc tắc mà làm vậy.』
『Hãy làm thế đi ạ. Nhắc lại lần nữa, chuyện của thầy cô thì phải nghe cho nghiêm túc vào.』
『Góc nhìn giáo viên hơi bị nhiều đấy nhé.』
『Thì không làm thế, nhỡ những điều Sukui truyền đạt cũng bị anh nghe tai này lọt tai kia thì sao.』
『Không, chuyện của Sukui thì anh nghe hết mà.』
Cười thầm "nói cái gì ngốc nghếch thế không biết", cậu gõ tin nhắn trả lời DM của Sukui.
Nhưng đó là chuyện đương nhiên đối với Santa, vì Sukui là sư phụ của cậu. Thầy giáo, huấn luyện viên, đạo diễn, rồi đến Sư phụ - thứ tự ưu tiên là như vậy, và cô bé đang đứng ở vị trí cao nhất. Tùy thời điểm và hoàn cảnh, nhưng nếu chỉ là mấy lời huấn thị ở lễ khai giảng, thì việc dồn sự chú ý vào nhiệm vụ với Sukui cũng chẳng có gì lạ.
Ấy vậy mà, dù cậu đã kính phục sư phụ đến thế, vị sư phụ ấy lại nói ra một điều khó hiểu.
『...Tại Tiền bối mà em làm rơi điện thoại rồi. Hãy kiểm điểm đi ạ.』
『Chả hiểu gì sất.』
『Em không thấy sắc thái kiểm điểm đâu cả. Mất công em đã định lần tới gặp sẽ khen anh thật nhiều.』
『Khoan. Vụ đó là sao.』
『Thì lúc đầu anh đã nói còn gì... Anh muốn được Sukui khen đúng không?』
"Hả?"
Cùng với tiếng thốt ra khỏi miệng, lần này đến lượt Santa suýt trượt tay đánh rơi điện thoại. Đáng lẽ phải phủ nhận ngay lập tức, nhưng vì sự cố đó mà cậu lỡ mất thời cơ.
Hơn nữa, có vẻ như sự im lặng trong khoảng thời gian đó đã bị coi là lời khẳng định, Sukui lại gửi thêm tin nhắn kèm theo cái sticker cười tủm tỉm.
『Đừng có hở ra là nói mấy lời kỳ cục nữa, hãy trở thành bé ngoan hơn chút đi ạ. Nếu thế thì lần tới gặp nhau em sẽ xoa đầu cho.』
"Từ từ đã. Chẳng lẽ mình... đang bị coi là trẻ con...?"
Cậu bàng hoàng nhận ra sự thật phũ phàng vừa ập đến.
Đúng là trong lịch sử chat vẫn còn lù lù cái dòng nhảm nhí "theo kế hoạch là được khen", nhưng bị coi là trẻ con thì đúng là ngoài dự tính. Hay nói đúng hơn, bị một đứa nhóc trung học cơ sở bé tin hin như thế coi là trẻ con thì quả là đụng chạm đến lòng tự trọng. Lẽ ra phải là mình xoa đầu con bé mới đúng chứ. Nghĩ thế nào thì mối quan hệ đảo lộn này cũng không thể chấp nhận được.
"Nhớ đấy nhé, câu nói vừa rồi..."
Đến nước này thì chỉ còn cách tiến bộ với tốc độ vượt xa dự tính của Sukui và làm cô bé lác mắt thôi.
Vừa tưởng tượng ra phản ứng của Sukui lúc đó, Santa vừa bắt đầu sục sạo tìm kiếm các khóa học Tanka trên mạng. Bản thân cậu không nhận ra, nhưng mỗi ngày trôi qua, cảm giác như có vô vàn động lực đang nảy mầm khiến trái tim cậu rộn ràng.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
