Khổ Sáu
KHỔ SÁU
Ngày 1 tháng 10
Con gái hét thất thanh
Tóc tai bù xù hết
Mưa thu dài lê thê.
『...Anh quan sát kỹ thật đấy.』
『Anh cũng thấy thế. Dạo này đói ý tưởng quá nên lúc nào cũng trong tâm thế thợ săn tìm mồi.』
『Bản thân chuyện đó thì tốt, nhưng anh phải nhìn cho rộng ra, quan sát nhiều thứ khác nữa nhé. Đừng chỉ nhìn mỗi những người ở ngay gần mình.』
『Hử? Ờ thì đúng là thế thật.』
Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rả rích, vào đêm hôm ấy.
Không biết có phải do suy nghĩ lại về cách dạy của mình, hay là biểu hiện cho thấy Santa đang trưởng thành thuận lợi. Từ đầu tuần này, Sukui đã bắt đầu chủ động ra đề tài Tanka cho cậu.
Chủ đề sẽ được công bố vào cuối buổi bình thơ của ngày hôm trước.
Về phía Santa, thực ra cậu cũng đã tích trữ được kha khá bài Tanka rồi, nên việc thay đổi cách thức cũng không tệ. Dù nói là mỗi ngày làm một bài, nhưng trong quá trình đó chắc chắn sẽ có những bài thấy không ưng ý hoặc để dành lại, những bài bị loại bỏ chắc chắn sẽ xuất hiện.
Thế nên nếu không có giới hạn về chủ đề, những lúc bí ý tưởng, Santa chỉ cần lôi đống hàng tồn kho ra dùng dần là cũng trốn việc được kha khá ngày.
Nhưng tất nhiên, làm thế thì không đúng với tôn chỉ của hội ngâm thơ.
Vì lẽ đó, dạo gần đây Santa luôn căng mắt ra tìm kiếm ý tưởng, nhưng Sukui hôm nay dường như lại đọc ra được điều gì đó thái quá từ bài thơ của cậu.
『Tiện thể nếu là Sukui sửa bài cho Tiền bối thì sẽ thế này ạ.』
Con gái hét thất thanh
Dưỡng tóc mềm suôn mượt
Dùng Crystal Via.
Không chỉ riêng hôm nay, mà kể từ sau buổi chia tay đầy ấm ức ở công viên tuần trước, Sukui cứ là lạ thế nào ấy. Cụ thể là khả năng làm Tanka xuống dốc không phanh. Không chỉ là sửa bài thiếu sắc bén, mà đến mức này thì trông chẳng khác nào câu slogan quảng cáo trên tivi.
『Mà Crystal Via là cái gì thế?』
『Là loại kem ủ tóc Sukui đang dùng ạ.』
『Ai mà biết được. Tự nhiên lôi tên sản phẩm vào làm gì?』
『Tóm lại là ở trường em hôm nay cũng có cảnh tượng tương tự. Và thế là Sukui được bạn Ootomo hỏi thăm...! Suzukaze-chan chăm sóc tóc kiểu gì thế? Kiểu vậy đấy ạ.』
『Rồi sao?』
『Sao anh không hiểu chứ. Tức là, tóc Sukui không bị bù xù như quả bom nổ đâu nhé.』
『Ra thế. Chúc mừng em.』
『Mỗi thế thôi ạ?』
『Giờ em sang lớp anh mở lớp dạy chăm sóc tóc thì đảm bảo nổi tiếng ngay đấy. Chắc thế.』
『...Mỗi thế thôi ạ?』
Hình như muốn nói gì đó, Sukui bám riết lấy chủ đề này một cách kỳ lạ. Sự dai dẳng đó khiến cậu nghĩ có khi nào mình đang bị thử thách không. Kiểu như trong truyện tranh hay có vụ sư phụ đột ngột đưa ra bài tập khó nhằn để nâng trình độ ấy.
Nhưng Santa có vắt óc suy nghĩ thế nào cũng chẳng tìm ra yếu tố tích cực nào giống như kỳ thi thăng cấp cả. Nếu phải nói thì chỉ có mỗi việc lo lắng cho Sukui mà thôi.
『Không phải thì cho anh xin lỗi, nhưng em có bị sốt không đấy? Bài sửa của em trông cứ như Tanka của anh làm ấy.』
Thế này thì nghe cứ như cô bé chỉ muốn khoe khoang cái kem ủ tóc của mình thôi vậy.
『C-Cái vừa rồi là do bài gốc vốn đã hài hước, nên em giữ nguyên tinh thần đó thôi. Chứ em mà nghiêm túc thì khác ngay. Nghệ thuật đến mức Tiền bối ngã ngửa luôn ấy chứ.』
『Thì chắc là thế rồi.』
Nếu vậy thì cứ làm cho anh cảm động như bình thường là được mà.
Santa thực sự bối rối không đoán được ý đồ của Sukui qua những dòng tin nhắn lúng túng. Nói khéo là "không giống em ấy", nói toạc ra là đang cố lấy lòng cái gu thẩm mỹ nghiệp dư của Santa. Hơn nữa không chỉ hôm nay, mà mấy ngày nay đều như vậy.
"Không phải thế. Sukui mà hùa theo anh thì còn ra thể thống gì nữa."
Santa thích cái kiểu bị cô bé lên mặt dạy đời như mọi khi hơn. Cứ tự nhiên, thoải mái chê bai cậu lại vui hơn nhiều. Cậu lờ mờ hiểu là Sukui đang cố ý quan tâm đến mình, nhưng điều đó lại tạo ra khoảng cách khiến cậu thấy khó xử.
『Mà thôi kệ đi. Tóm lại lời khuyên hôm nay là mở rộng tầm mắt đúng không? Nhìn nhiều thứ khác nhau vào chứ gì.』
『A, vâng. Đúng thế đúng thế ạ. Nhất định phải quan sát nhiều thứ thật kỹ vào ạ. Đừng chỉ nhìn mỗi con gái trong lớp.』
『Nhưng tự nhiên bảo thế anh cũng khó xử. Thế mai anh làm thơ về trăng sao là được chứ gì?』
『Dạ?』
『Ủa? Có gì không ổn à?』
『Không phải không ổn, nhưng nếu được thì hãy chọn ngày nào trăng đẹp ấy ạ.』
『Hử? Chả hiểu lắm nhưng được thôi.』
『Tuyệt đối đấy nhé. Mưa hay nhiều mây là không được đâu đấy.』
『...Này. Dạo này anh hơi bị mất tự tin đấy nhé.』
『Tại sao ạ?』
『Tại thi thoảng anh chẳng hiểu Sư phụ đang nói cái gì cả.』
Ví dụ như ngay cuộc đối thoại này đây.
Thế nhưng, có vẻ Sukui đã từ bỏ chức trách sư phụ, cô bé bắt đầu nói ra những điều mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
『Cái đó, eto, những chuyện bây giờ anh chưa hiểu thì không cần cố hiểu đâu ạ.』
『Không, nhưng anh muốn hiểu mà... Chuyện hôm nay chắc cũng có ý nghĩa sâu xa gì đúng không?』
『Không có. Tuyệt đối không có. Với lại em đã bảo là không cần hiểu mà?』
『Nhưng mà...』
『Đã bảo là được rồi mà lị! Anh mà đào sâu thêm là em khai trừ đấy nhé!』
Ngày 2 tháng 10
Muốn nấu vị của mẹ
Thành phẩm súp trong veo
Sai sai, ném tương vào.
『...Cái này là?』
『Em hỏi thế anh cũng chịu, đúng nghĩa đen đấy. Thứ Bảy mẹ đi vắng, anh tự nấu cơm trưa. Định làm súp trong (Sumashijiru) nhưng vị cứ sai sai kiểu gì ấy. Cuối cùng đổi menu thành súp Miso luôn.』
『Thì, hiểu theo nghĩa thường là vậy rồi. Nhưng nếu được thì em muốn đọc bài này với tư cách không phải của Tiền bối cơ.』
『Nghĩa là sao?』
『Ví dụ như một sinh viên xa nhà bắt đầu sống tự lập chẳng hạn. Giữa cuộc sống bận rộn chợt nhớ hương vị của mẹ, nên thử nấu món súp trong. Nhưng vì chưa được dạy bảo tử tế, cũng ít khi phụ bếp, nên dù cố bắt chước vị trong ký ức thì vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Thiếu cái gì nhỉ. Giá mà hồi đó mình phụ mẹ nhiều hơn, ở bên mẹ nhiều hơn. Xin lỗi mẹ nhé. Nhưng con sẽ cố gắng ở nơi này, mẹ ơi── Nếu là tình huống như vậy thì em đã xúc động đến phát khóc rồi.』
『Lúc nào anh cũng thắc mắc, khả năng bổ sung cốt truyện bằng ảo tưởng của em có phải hơi bị kinh khủng quá không?』
『Hoàn toàn không ạ. Hay đúng hơn là Tiền bối cũng hãy dồn nén những tâm tư cỡ đó vào 31 chữ đi ạ.』
『Không, thế thì chịu.』
『Vậy thì thay vào đó, anh hãy biến công thức nấu món đó thành Tanka rồi đăng lên đi.』
Nồi nước sôi sùng sục
Một gói hạt nêm vào
Trứng đánh, đậu Hà Lan
Nước tương, muối, Dashi.
『Em chụp màn hình rồi.』
『Để làm gì hả trời.』
Ngày 6 tháng 10
1
Đêm mưa to tầm tã
Làm bạn cùng tập thơ
Nước miếng rỏ, sách ẩm.
『Ơ, khoan đã.』
『Ồ, cú pháp con gái hay thấy trên mạng kìa? "Tôn quý" quá hả?』
『Không phải, không có tôn quý gì hết. Mà không lẽ nào, tập thơ này là cái em cho anh mượn đấy chứ...?』
『Nhận ra rồi hả. Chính nó đấy.』
『Hừm~~~~!!』
『Từ từ đã. Nghe anh nói hết đã. Nước miếng là nói điêu thôi. Hư cấu đấy. Mà làm Tanka thì được phép hư cấu, phóng đại chút đỉnh cho vần điệu xuôi tai còn gì?』
『Cái đó thì được phép, Sukui cũng nghĩ thế, nhưng bài hôm nay anh phóng đại kiểu gì thế ạ?』
『Cái này á, gốc là thế này cơ. "Đêm mưa to tầm tã. Làm bạn cùng tập thơ. Bên cửa sổ, sách ẩm."』
『Ara. Ara ara ara.』
『Xin lỗi, phản ứng đó là sao thế?』
『Không, tại vì bài gốc nghe da diết hay thế còn gì. Em thấy hơi rung động đấy. Vì có lý do gì đó mà mượn tập thơ của ai đó, rồi để quên bên cửa sổ khiến nó bị ẩm đúng không ạ? Có ẩn tình, có sự gợi nhớ! Em cảm thấy mùi của một mối tình buồn phảng phất đâu đây!』
『Thôi được rồi, anh biết trí tưởng tượng của Sư phụ phong phú rồi. Nhưng đúng như em nói đấy, nghe xấu hổ quá nên anh mới sửa cửa sổ thành nước miếng. Thế nghe nó ngốc nghếch, vô tư lự hơn.』
『Hừm... ủa? Khoan đã. Thế thì đằng nào sách của Sukui cũng bị ẩm là sự thật đúng không ạ?』
『Thì đúng là thế?』
『Không có "thì đúng là thế" gì cả. Giữ gìn cẩn thận vào chứ, sách quý của em đấy...!』
Vừa một tay xoa bóp cho con thỏ cưng, Santa vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Sukui.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, nhưng dự báo thời tiết lúc nãy bảo thứ Hai sẽ tạnh. Làm Tanka rồi cậu mới thấy, hóa ra mưa lại hợp với thơ ca đến thế. Hồi còn chơi bóng chày, cậu chỉ coi mưa là thứ cản trở tập luyện, nhưng giờ cậu cảm thấy mình đã bắt đầu để ý đến thời tiết và mùa màng nhiều hơn.
Nhận thức rõ hơn về những thứ xung quanh mình.
Và có thời gian để chơi đùa thong thả với thú cưng thế này.
Hiện tại, có lẽ đó là hai thay đổi mà Santa có được sau khi nghỉ bóng chày.
"Nhưng mà... vẫn muốn có cái gì đó gọi là 'thành quả' nhỉ."
Tất nhiên hoa điểu phong nguyệt hay thời gian cho thú cưng đều quan trọng.
"Kiểu như thành tích, hay một tác phẩm để đời ấy..."
Dù sao cũng đã tốn thời gian bắt đầu một cái mới, Santa muốn có được cảm giác chắc chắn hay sự tự tin nào đó. Dù cậu cũng tự thấy mình đã khá hơn chút đỉnh so với hồi mới bắt đầu.
Đêm mưa cùng tập thơ
Sách ẩm ướt sáng sau.
Nhớ ra hôm nay Sukui chưa sửa bài cho, Santa dành thêm ba mươi phút tự mình sửa lại. Không hẳn là ưng ý hoàn toàn, nhưng cũng không cảm thấy sửa xong thì tệ đi. Nhưng cũng chẳng dám khẳng định là tốt hơn, rốt cuộc có lẽ là do trong cậu chưa có tiêu chuẩn để chấm điểm. Nhưng hỏi làm thế nào để có tiêu chuẩn đó thì cậu chịu chết.
"Hôm nào nhờ Sukui dạy vậy."
Lẩm bẩm một mình, nhưng cậu cũng đoán được cô bé sẽ nói gì. Kiểu như kết quả không đến ngay được đâu, hay con đường Tanka không thể thành công trong một sớm một chiều. Nếu vậy, Santa chỉ còn nghĩ đến một người nữa có thể giúp mình.
"Temari-senpai nhỉ."
Mai đến trường hỏi thử xem. Vốn dĩ tỷ lệ gặp nhau trong trường đã cao, nên Santa tin chắc sẽ gặp được Temari. Hơn nữa giờ cậu biết lớp của Temari, biết chị ấy ngồi chỗ nào, thậm chí biết cả tiết sáu thứ Hai là tiết thể dục. Chắc chắn không trượt đi đâu được.
"À, mà trước đó, hôm nay có lịch stream thì phải."
Nếu thông báo trước đó là đúng thì chỉ còn vài phút nữa là buổi stream của Maria bắt đầu.
Santa nhìn đồng hồ trên điện thoại, vội vàng mở ứng dụng, bấm vào kênh của Maria nằm ngay đầu danh sách đăng ký. Con thỏ ngước nhìn Santa vẻ bất mãn vì bàn tay vuốt ve đột ngột dừng lại.
2
Tại sao lại là đêm mưa.
Tại sao lại bị ẩm ướt.
"Biết là nghĩ nhiều quá rồi nhưng mà..."
Sau khi cuộc trò chuyện với Santa tạm ngưng, Sukui nằm lăn ra giường suy nghĩ miên man.
Dạo gần đây Sukui rất mong chờ khoảng thời gian này. Bởi vì Santa có nếp sống khá quy củ, thời gian gửi Tanka hầu như cố định vào lúc 22 giờ. Nên cứ ăn tối xong, tắm rửa sớm là cô bé không rời điện thoại nửa bước. Thực tế là giờ này hôm qua, Sukui đã nằm sấp, hai chân đung đưa, xem đi xem lại lịch sử chat không biết bao nhiêu lần. Không cần phải nói chuyện dài dòng. Chỉ cần trao đổi vài cảm nhận bâng quơ cũng được. Chỉ cần sự thật là mỗi đêm Santa đều đến bắt chuyện với mình. Chính vì mối quan hệ khó gặp mặt trực tiếp, nên thói quen kéo dài suốt thời gian qua đã trở thành một điều gì đó không thể thay thế đối với Sukui.
Chính vì thế mà bài Tanka hôm nay cứ mắc kẹt trong lòng cô.
"Đã bảo là đừng có nói 'bị ẩm' mà lại."
Ý nghĩa của việc giới thiệu tập thơ mình thích cho người khác giới. Ý nghĩa của việc cho mượn và được người đó đọc. Chắc chắn tên ngốc Santa kia chẳng hiểu Sukui đã phải lấy hết can đảm thế nào đâu. Nhưng cũng chính vì thế mà Santa hoàn toàn không phòng bị trước Sukui, cậu ấy chắc chắn đã làm thơ từ cảm xúc thật của mình mà không suy nghĩ sâu xa. Đêm mưa. Hay là cuốn tập thơ chứa chan tình cảm đã trao đi, giờ đây bị ẩm ướt. Bao gồm cả bầu không khí buồn man mác bao trùm bài thơ, nếu không phải thế thì không thể nào chọn những từ ngữ đó được.
"Đúng là người sắc bén ở những chỗ kỳ quặc..."
Có phải chuyện không thể bộc bạch ở công viên hôm đó đã phủ bóng đen lên quan hệ này không?
Việc cô ôm giữ bí mật, chỉ muốn cho cậu thấy những phần mình muốn cho thấy, có phải đã bị nhìn thấu rồi không?
Nhưng lựa chọn đó là do chính cô, và cô cũng không nghĩ giờ có thể cứu vãn được. Điều duy nhất có thể làm là quên chuyện hôm đó đi càng sớm càng tốt, trở lại là chính mình như trước kia.
"Chán thật... Bị ghét mất thôi."
Cô biết cậu ấy là kiểu con trai thể thao ngốc nghếch theo nghĩa tốt, tính tình thẳng thắn không hai mặt. Ngược lại, cô là dân văn hóa thuần chủng, đặc biệt đối với Santa, cô suy nghĩ ướt át đến mức phát sợ. Nhưng việc chỉ vì một từ ngữ mà trở nên tiêu cực thế này cũng nằm ngoài dự tính của chính cô, Sukui phải lấy hết sức bình sinh mới đứng dậy nổi.
Xuống bếp nhờ Shiori pha cho cốc sữa nóng vậy.
Uống cạn nó cùng với những cảm xúc u ám này, để trở lại làm hai người như trước kia.
Xốc lại tinh thần, cô ra khỏi phòng. Giờ này chắc Shiori đang thư giãn ăn bánh kẹo ở phòng khách khu nhà phụ. Nhưng nghĩ đến quãng đường dài lê thê đến khu nhà phụ, Sukui đã thấy nản.
Bước chân nhẹ tênh như bay của tối hôm qua, hôm nay lại nặng trịch như bị đầm lầy kéo xuống tận đáy.
Ngày 7 tháng 10
1
Giáo viên thể dục phụ trách khối 11 là người xuề xòa về thời gian, dù là tiết sáu cũng chẳng bao giờ cho nghỉ sớm.
Vì thế hôm nay Santa vẫn từ cửa sổ lớp học tầng hai liếc nhìn các anh chị lớp trên bị bắt chạy đến tận khi chuông reo. Thật sự, tại sao người mình quen biết lại dễ lọt vào mắt đến thế nhỉ. Chỉ cần lướt mắt qua giữa giờ học là thấy ngay Temari. Dù ở xa đến mức không nhìn rõ mặt, nhưng lạ lùng là cậu vẫn nhận ra người đó qua dáng người và cử chỉ.
Đến mức khi giờ sinh hoạt kết thúc, gặp Temari trước cửa lớp 11, Santa đã buột miệng nói ngay chuyện đó.
"...Cậu nhìn trộm chị suốt đấy à?"
"Hả, à không, thi thoảng thôi ạ."
"...Hừm."
Tuy nhiên phản ứng của đương sự Temari lại khá mơ hồ, cô lấy tay che người, vặn vẹo và im lặng đầy ẩn ý.
"A, đúng rồi. Hôm nay em đến vì có chuyện muốn hỏi chị."
"Chuyện Tanka à? Thế thì chị càng mừng."
"Không, cũng chẳng phải chuyện gì đáng mừng đâu ạ. Cái đó... em thắc mắc là Temari-senpai có 'tác phẩm để đời' (Kaishin no issaku) nào không?"
"Cậu quan tâm chuyện đó, tức là cậu đã làm ra được tác phẩm để đời rồi hả? Hay là──"
"Tiếc là vế sau ạ. Em không có cái nào như thế, nên tò mò không biết người khác thế nào."
"Để xem nào... Không phải là chị không có cái nào gần giống thế."
"Nhưng mà?"
"Tác phẩm để đời ấy mà, không phải là thứ mới bắt đầu một tháng như cậu làm được đâu. Đến chị làm được gần hai mươi lần thời gian đó rồi mà còn chưa dám vỗ ngực xưng là có tác phẩm tự tin nhất nữa là."
"Thì cũng đúng ạ."
Santa thừa hiểu lời Temari nói là đúng hoàn toàn. Nhưng ý của cô hơi lệch so với điều cậu muốn nghe.
"Cái đó, em biết mình nói hơi kỳ, nhưng chắc là hơi khác một chút. Em cũng không nghĩ mình thành chuyên nghiệp ngay được đâu ạ."
"...Ra thế. Không sao, có lẽ chị hiểu cảm giác của cậu. Dù sao xét về lâu dài thì chúng ta cũng như đồng lứa bắt đầu Tanka cùng thời điểm mà. Suy nghĩ về Tanka chắc chắn vẫn còn gần gũi."
"Đồng lứa ạ..."
Nghe cũng êm tai phết.
Nhưng chuyện đó để sau, cứ đà này thì nói chuyện đến lúc chia tay ra về cũng chưa xong, nên Santa mua hai hộp nước trái cây ở máy bán hàng tự động trước ghế đá. Một hộp tất nhiên là để hối lộ, à nhầm, đóng học phí cho bà chị hay chăm sóc người khác này.
"Chị nghĩ là, cậu muốn có tác phẩm tự tin để tin rằng con đường mình đang đi là không sai. Tức là cậu muốn có cảm giác thực tế rằng mình đang trưởng thành. Có phải thế không?"
"Đúng nó! Chính là cái đó ạ!"
"Nếu vậy thì, ừm... Tuy là đồng lứa nhưng với tư cách người đi trước một chút, chị có lời khuyên cho cậu, người mới thực sự bắt đầu. Thay vì tác phẩm để đời, hãy nhắm đến 'tác phẩm ưng ý' trước đi."
"Nghĩa là... tự sướng ấy ạ?"
"Có thể là vậy. Nhưng chị nghĩ điều đó quan trọng lắm. Ban đầu thì cứ nhắm đến bài thơ do chính mình làm ra, chính mình ưng ý. Chắc chắn từ sự tích lũy đó, sẽ sinh ra một tác phẩm được người khác công nhận, được khen ngợi. Và nếu cứ tích lũy, tích lũy mãi, đến một lúc nào đó cậu sẽ chợt nhận ra. Rằng một tác phẩm để đời theo đúng nghĩa đen đang nằm lại chút ít trong tay mình."
"...Chị ơi."
"Gì?"
"Câu vừa rồi, chị nói lại lần nữa được không ạ."
"Không. Sao lại cầm điện thoại thế kia."
"Ghi âm được mà. Chuẩn bị xong rồi ạ."
"...Trêu chị là chị nghỉ chơi đấy nhé?"
Có vẻ hơi quá đà rồi. Temari bên cạnh làm mặt giận dỗi lườm cậu, Santa sợ hãi rụt điện thoại về.
Nhưng dù có đùa chút đỉnh thì việc cậu bị thuyết phục bởi lời Temari là thật. Kết hợp với sự chỉ dạy của Sukui, thì tóm lại là thế này:
Đầu tiên là đọc tập thơ, học hỏi khuôn mẫu mà người đi trước đã tạo ra.
Trên cơ sở đó, mỗi ngày làm Tanka, mỗi ngày suy nghĩ, và mỗi ngày nhắm đến một tác phẩm mình ưng ý.
Quy trình (Routine) này có gì đó giống với việc tập vung gậy (Suburi) hay ném bóng ảo (Shadow Pitching) để cố định tư thế (Form). Cậu thấy hơi vui vì thế giới nào thì việc cần làm cũng giống nhau.
"Với lại chị luôn cố gắng nhạy cảm với những chuyển biến trong lòng mình nhất có thể. Vui hay buồn, hễ cảm thấy cảm xúc thay đổi là chị ghi chú lại ngay tại chỗ."
"Làm đến mức đó luôn ạ?"
"Lơ là một chút là sẽ thành chỉ biết dậy, đi học, chuẩn bị stream rồi ngủ thôi. Với lại, xem lại những gì đã làm lay động trái tim mình sau này cũng vui lắm đấy── A!"
Nói đến đó Temari đột nhiên chạy lon ton đi chỗ khác, rồi ngồi xổm xuống sau hàng rào cây. Chẳng hiểu chuyện gì, Santa ghé mắt nhìn, phía sau cái đầu nhỏ của Temari, một sinh vật còn nhỏ hơn nữa đang căng thẳng lườm về phía này.
"Mèo kìa."
"Ừ. Aaa~, dễ thương quá đi~..."
"Mèo hoang ạ? Hay là đi lạc?"
"Chắc thế. Mà công nhận, dễ thương thật sự..."
"Nhưng mèo hoang mà lông mượt thế này, có khi là mèo nhà...?"
"Gian lận quá. Mỹ nhân thế này thì chị muốn nuôi. Muốn mang về nhà quá... Nyan..."
"Vâng ạ."
Chắc Temari không nhận ra cái vẻ điềm tĩnh thường ngày của mình đã bay biến đâu mất rồi. Cô thêm cả cái đuôi ngữ (Nyan) mà bình thường có cạy miệng cũng không nói vào câu, cố gắng tiến lại gần con mèo.
Nhưng dưới góc nhìn của Santa, chỉ thấy một con mèo con đen tuyền đáng yêu và một con mèo đen lớn quý phái đang đùa nghịch với nhau thôi. Temari bảo con mèo con là mỹ nhân, nhưng mỹ nhân đâu chỉ có mỗi con đó.
"Khoảnh khắc con tim lay động, à..."
Theo phương pháp của Temari, trường hợp của Santa hôm nay chắc phải ghi là: "Chứng kiến thiên đường quá đỗi dễ thương của hai con mèo đùa giỡn, con tim tôi đã rung động", đại loại thế nhỉ. Khổ sở vì câu chữ có vấn đề quá lớn để lưu vào ghi chú điện thoại, Santa tạm thời cất khung cảnh đó vào trong tim. Tưởng tượng Temari đeo phụ kiện tai mèo thôi cũng đủ sức công phá khiến đầu óc cậu muốn nổ tung rồi.
"Hử?"
Chợt Temari quay lại, ngước mắt nhìn Santa. Dáng vẻ đó chồng chéo lên phiên bản Maria đeo tai mèo trên stream hôm nọ, Santa vội vàng quay mặt đi. Cái gì cũng sức công phá cao quá, nhìn thẳng vào chắc điên mất.
"Không, không có gì to tát đâu ạ, chỉ là em cảm giác hiểu được những gì chị vừa nói thôi."
"Thế à? Vậy thì tốt..."
"S, sắp đến giờ về rồi ạ."
Nói nhanh để lấp liếm một nửa, Santa quay lưng lại với hai con mèo. Nhưng tưởng Temari sẽ đuổi theo ngay, mãi chẳng thấy động tĩnh gì, cậu thấy lạ bèn quay lại.
Thấy Temari vẫn ngồi xổm đó, cười khổ vẻ khó xử.
"N, này chị, cái tay đó──!"
"Suỵt. Không sao, bình thường mà. Tại chị làm nó giật mình chút thôi."
"Nhưng máu chảy kìa──"
Có lẽ do khí thế của Santa làm hoảng sợ, con mèo con ba chân bốn cẳng chạy biến vào bụi rậm. Và Santa cũng lao đến bên Temari với tốc độ tương tự. Cậu nắm lấy cánh tay không bị cào của cô, định đỡ cô đứng dậy ngay lập tức.
"Thôi mà, làm quá lên. Cái này rửa nước rồi lấy khăn tay ấn vào là cầm máu ngay ấy mà."
"Thì em đang bảo làm cái đó nhanh lên đấy!"
Santa dùng giọng điệu mạnh mẽ thúc giục, nhưng đương sự vẫn chẳng có vẻ gì là vội vàng.
Sốt ruột, khoảnh khắc tiếp theo Santa đã dùng hai tay bế bổng Temari lên. Chính là cái gọi là "bế kiểu công chúa".
"Kya, c, cái gì? Này, cái này hơi bị xấu hổ đấy...?"
"Xin lỗi, em sẽ bế chị đến phòng y tế luôn nên chịu khó chút ạ."
"K, khoan đã. Không được!"
Bỏ ngoài tai câu trả lời của Temari, Santa chạy vụt đi, lao vào trong tòa nhà trường học. Đến phòng y tế còn một đoạn, nhưng nhìn vệt máu đỏ loang rộng trên khăn tay thì không phải lúc bận tâm mấy chuyện đó. Ưu tiên hàng đầu là sơ cứu cho Temari. Mệt hay xấu hổ gì đó tính sau.
Nhưng Temari trong vòng tay cậu lại đang nghĩ đến chuyện hoàn toàn khác.
"Xin cậu đấy Ootani-kun. Đừng đưa chị đến phòng y tế."
"Không được. Sao chị lại nói thế. Máu có cầm đâu."
"Tại vì nếu thầy cô biết bị mèo cào, con mèo đó sẽ bị đuổi đi mất."
"Hả...?"
"Không. Bị đuổi đi còn may, có khi còn bị tệ hơn nữa cơ. ...Như bị đưa vào trại súc vật chẳng hạn."
Lời nói đó thực sự khiến cậu suy nghĩ, tốc độ chạy của Santa giảm đi rõ rệt.
"Nhe? Nên chị không sao đâu. Làm ơn, chỉ cần đến chỗ nào có vòi nước là đủ rồi."
"...Nếu chị đã nói thế."
Bị lời nói của Temari làm lung lay, Santa cuối cùng cũng dừng chân. Đặt Temari xuống bồn nước ngay gần đó, cô để vết thương dưới vòi nước chảy, nở nụ cười an tâm.
Dáng vẻ đó của Temari càng khiến cậu không chịu nổi, bất giác lại chạy vụt đi.
Chạy hết tốc lực trên hành lang bên cạnh sân vận động, mười phút sau Santa quay lại.
"Mừng em về. Sao thế, tự nhiên chạy đi rồi lại quay lại. A mồ~, thở hồng hộc rồi kìa."
"Tay... đưa tay đây ạ."
"Khoan. Bộ dụng cụ sơ cứu này em lấy ở đâu ra?"
"Của quản lý đội bóng chày, em xin đấy ạ. Bảo là bạn bị thương nên cho xin ít. Nên là, thầy cô không biết đâu."
"...Ra thế. Em, đến đội bóng chày à...?"
"Mấy cái đó kệ đi, chị đưa tay ra đây đã. Sát trùng với băng bó thì em cũng làm được."
"Ư, ừm..."
Có lẽ chịu thua trước giọng điệu không cho phép từ chối của Santa, Temari rụt rè đưa bàn tay trắng muốt về phía cậu.
Cậu nâng niu bàn tay ấy như thể đang đeo nhẫn, rồi bắt đầu sơ cứu ngay.
Trên hành lang trước phòng tư liệu nào đó chưa từng thấy mở cửa, ánh hoàng hôn màu cam đã tràn ngập từ lúc nào.
Không có cuộc trò chuyện nào. Chỉ có tiếng thở chưa kịp điều hòa của Santa và hơi thở khẽ khàng của Temari vang vọng trong ngôi trường tĩnh lặng. Mỗi lần Santa vụng về quấn băng, làn da mịn màng của Temari lại ẩn đi sau lớp vải trắng.
"Được rồi."
Sát trùng và băng bó một cách quá thô thiển so với cánh tay mảnh mai của con gái. Dù sao cũng xong việc sơ cứu, Santa cuối cùng cũng rời mắt khỏi tay Temari.
Như một tín hiệu, Temari đang cúi đầu khẽ ngước mắt lên nhìn Santa. Định hỏi có chặt quá không thì Temari đã mở lời trước.
"C... cảm ơn em..."
"Mấy vết thương nhẹ này em làm suốt ấy mà."
"Ừ. Tay nghề thạo lắm. Với lại... lực mạnh thật."
"X, xin lỗi. Chị đau à!?"
"Không, không sao. Chỉ là nhớ ra em từng chơi thể thao thôi. ...Không thấy khó xử sao?"
"À, chuyện đến phòng câu lạc bộ ấy ạ? Thì giờ nghĩ lại cũng thấy hơi mặt dày thật, nhưng giờ này chỉ có quản lý ở đó thôi."
"Vậy sao. ...Mà kể ra thì, trời mát hơn nhiều rồi nhỉ."
"Hả? À, vâng... Lúc mới gặp trời còn nóng muốn chết."
"Chỉ một tháng mà thay đổi nhiều thật. Cả thời tiết, cả con người."
"Temari-senpai?"
Cảm giác tông giọng thay đổi đột ngột, Santa nhìn lại mặt Temari. Temari vừa đứng dậy vừa xoa nhẹ lớp băng gạc, khuôn mặt nghiêm túc đến mức không thể tin được là người vừa nheo mắt cúi đầu lúc nãy.
Mải ngắm nhìn khuôn mặt đó, cậu đứng dậy trễ một nhịp.
Temari chìa tay ra trước mặt Santa.
"Còn em thì sao?"
Được kéo đứng dậy, Temari đứng thẳng trước mặt Santa và nói:
"Chị ấy nhé. Lúc nào cũng nghĩ là muốn thay đổi theo hướng tốt hơn, không được sợ sự thay đổi, từ lúc vào cấp ba chị vẫn luôn nghĩ như thế mà sống."
"Vâng."
"Nên lần này chị cũng định làm thế. Chị sẽ thành thật với bản thân, và lấy hết can đảm bước thêm một bước. ...Em không thay đổi sao?"
"...Ý chị là gì ạ."
"Thực ra em hiểu mà đúng không? Vì nói chuyện là lộ rõ em còn lưu luyến lắm. ...Em không quay lại đội bóng chày à?"
"Cái đó... hiểu lầm thôi ạ. Thời gian nghĩ về bóng chày cũng ít đi rồi, vốn dĩ em cũng không định quay lại. Mà cái em muốn hỏi không phải chuyện đó, là chuyện 'Chị' định thay đổi cơ."
"Ara, em quan tâm đến chị cơ à? Vậy thì chị có đề xuất này cho em── Sắp tới mình cùng đi đâu đó chơi không? Tất nhiên là, chỉ hai người thôi."
"Hả?"
"Bàn xem đi đâu, hẹn gặp nhau, dành thật nhiều thời gian. Nếu thế thì có thể tìm ý tưởng cho Tanka, hay biết được bình thường suy nghĩ những gì. Ngoài ra thì tất cả những gì em muốn biết, chị nghĩ chị có thể truyền đạt rõ ràng hơn."
Thay đổi.
Định thay đổi.
Đúng như lời nói, Temari bước lên một bước, ngước nhìn Santa và mỉm cười nói. Chỉ gần hơn khoảng mười mấy phân so với trước đây. Nhưng sự khác biệt mang tính quyết định về khoảng cách đó dường như là bằng chứng cho thấy phương châm hành động của Temari không chỉ là lời nói suông.
"Nào, về thôi. Chậm chạp là lỡ xe buýt đấy."
Hoàn toàn bị cuốn theo nhịp độ của đối phương, Santa chỉ có thể gật đầu trước câu nói nhẹ tênh đó.
Santa đi xe đạp nên không biết giờ xe buýt. Temari có vẻ vội vã đi trước từ nãy giờ, dù gọi cũng nhất quyết không quay lại.
"Mùa thu trời tối nhanh nên chói mắt thật. ...May quá."
Ra khỏi cổng trường, nhìn thấy trạm xe buýt, Temari mới thêm vào câu đó.
Nhìn lên bầu trời và suy nghĩ.
Đi đâu với Temari đây nhỉ. Santa đã căng thẳng suốt từ lúc ở hành lang, nhưng nghĩ đến điều đó, cậu nhận ra trái tim mình đang dần rộn ràng.
Temari vẫn đi trước như mọi khi, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu thẳng vào khuôn mặt cô.
2
Ăn hết đi mày nhé
Vừa vuốt lưng gầy guộc
Vừa khui gói hạt to.
Đêm nay mãi không thấy Tanka gửi đến, thông báo hiện lên điện thoại khi đã qua ngày mới. Lúc đó Sukui đã gần như ngủ gật.
『Muộn thế. ...Buồn ngủ quá.』
『Vẫn thức à. Để mai cũng được mà.』
『Haru-kun đúng không nhỉ, con thỏ nhà Tiền bối ấy. Mấy tuổi rồi ạ?』
Thực ra vừa nãy cô bé còn đang buồn vì kỷ lục liên tiếp của hội ngâm thơ sắp bị ngắt quãng. Nên thay vì trả lời "bây giờ cũng được", Sukui lờ đi lời Santa và chuyển chủ đề. Với lại ngắt quãng ở đoạn lửng lơ thế này thì bồn chồn sao mà ngủ được.
『Tám tuổi.』
『Tuổi thọ trung bình của thỏ là bao nhiêu nhỉ?』
『Hình như tầm tuổi Haru bây giờ.』
『Ra là vậy.』
Dù không gặp mặt, cũng không hẳn truyền tải qua câu chữ, nhưng Sukui cảm thấy hôm nay Santa có chút tự tin vào bài thơ của mình. Hoặc có lẽ do chính Sukui có thiện cảm với bài thơ về thú cưng này nên mới cảm thấy thế.
Điều truyền đến là sự ấm áp trong ánh mắt Santa dành cho thú cưng già nua, và nỗi sợ hãi về sự chia ly đang đến gần. Mua gói thức ăn lớn có thể vì lý do kinh tế. Nhưng mỗi lần mở gói đó ra, lại không thể không cầu mong "lần này mày cũng sẽ khỏe mạnh cho đến khi ăn hết chỗ này nhé", cái dáng vẻ đó chính là sự miêu tả về tính người và con người của tác giả. Vuốt ve tấm lưng đã xương xẩu hơn nhiều so với hồi trẻ, cảm nhận cái bóng của cái chết cận kề qua làn da, nên mới muốn bám víu vào những ngày tháng thường nhật, đó là bài ca của con người yếu đuối. Nhưng chính vì yếu đuối, nên Sukui thích bài Tanka này nhất trong số các tác phẩm của Santa từ trước đến giờ.
『Là Tiền bối nên chắc anh cúi thấp xuống ngang tầm mắt con thỏ để nói chuyện nhỉ.』
『Xấu lắm à.』
『Hoàn toàn không ạ. Dễ thương mà.』
Vừa nói trêu, cô vừa vô thức ôm chặt điện thoại. Nhấn chìm nó vào giữa ngực, cuộn tròn người lại như muốn thu nạp cả bài thơ, sự tồn tại của đối phương, và toàn bộ khoảng thời gian này vào trong mình.
Tiếng thông báo lại vang lên dưới cằm, nhìn màn hình trong tư thế chật chội, Santa gửi đến cái sticker giận dỗi.
『Nhưng Tiền bối thô lỗ lắm, nên em hơi lo. Không biết có lỡ tay làm bẹp Haru-kun không.』
『Ngốc à. Anh là thiên tài của những cú chạm nhẹ đấy nhé. Chỉ cần vuốt nhẹ một cái là thỏ cũng thư giãn hoàn toàn, mê mệt (mero-mero) luôn.』
『Mero-mero, anh dùng từ cổ lỗ sĩ thật đấy.』
『Im đi. Tóm lại là tay to với vuốt khéo chả liên quan gì nhau cả. Ngược lại phải nói là gì nhỉ? Mối quan hệ tin tưởng được lặp đi lặp lại hàng vạn lần mới là quan trọng chứ?』
『Em hiểu ý anh mà. Với lại nói nhỏ nhé, em nghĩ Tiền bối hôm nay là một người chủ rất tuyệt vời đấy ạ. Em nhìn lại anh chút xíu rồi.』
『Cảm giác dạo này Sư phụ thi thoảng lại hiền với anh nhỉ.』
『C-Cái đó là tại, chỉ cần chăm sóc thú cưng thôi là điểm số tăng vọt, chứng tỏ đánh giá ban đầu tệ quá đấy ạ. Không thể cứ hiền mãi được, bình luận ngày mai em sẽ nghiêm khắc hơn.』
『Đúng đúng. Thế mới giống Sukui.』
『Bị nói thế Sukui cũng không vui đâu ạ... Rõ ràng em thực sự nghĩ là được bàn tay to lớn của Tiền bối xoa đầu chắc sẽ thích lắm mà.』
『Hả?』
Đây là cái gọi là hưng phấn lúc đêm khuya sao. Nhấn nút gửi xong mới nhận ra mình vừa lỡ lời kinh khủng, nhưng mọi sự đã rồi. Cách nói quá mức nhạy cảm rõ ràng đã vượt qua giới hạn, cơn buồn ngủ của Sukui lúc này bay biến sạch trơn.
『Chỉ là ý kiến chung chung thôi ạ.』
『Ý là em đóng vai con thỏ nói hộ nỗi lòng thôi (đấy ạ hức.』
『Gõ nhầm ạ. Buồn ngủ quá đầu óc không quay nữa rồi.』
『Oa đã 12 rưỡi rồi sao. Sắp ngủ quên mất rồi nên Sukui ngủ đây nhé.』
Đã hiện "Đã xem" ngay lập tức thì có xóa đi cũng chỉ làm tăng độ mờ ám. Cực chẳng đã, Sukui gửi liên thanh một tràng để đẩy dòng lỡ lời trôi đi, rồi đơn phương tuyên bố 『Bye bye. Chúc ngủ ngon』.
『Anh cũng ngủ đây. Mai gặp.』
Nhìn thấy câu trả lời của Santa, cô cắm sạc điện thoại rồi ngã xuống giường. Ban đầu thì lo có thức được không, giờ thì lo có ngủ được không mới đúng.
"Thế này thì... ngủ quên thật mất."
Tiếng tim đập mãi không chịu dịu đi và sự hưng phấn bất thường khiến đầu óc quay cuồng. Cuộn mình trong chăn cựa quậy, Sukui thấm thía rằng việc trao đổi thơ ca với ai đó lại tuyệt vời đến thế này. Dù nghiêm túc mà nói thì Sukui chưa từng gửi bài nào ngoài tác phẩm cũ vào nhóm hội ngâm thơ.
"Nhưng mà..."
Chính vì thế cô cũng muốn làm thơ, muốn gửi đi. Cô thực sự khao khát được biến cảm xúc của mình thành lời.
Đã bao lâu rồi mới thấy Tanka vui đến thế nhỉ. Sukui cảm nhận được dấu hiệu của sự thay đổi trong sự đình trệ kéo dài hơn một năm qua. Trong đầu, những cảm xúc khổng lồ không thể gọi tên đang cuộn xoáy tìm lối thoát.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
