Khổ Ba
KHỔ BA
Ngày 21 tháng 9
1
"Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu~! Salad phô mai Mozzarella và mỳ Carbonara. Cùng với ba phần Doria phong cách Sicilia đây ạ!"
"...Cảm ơn."
Trong số các nhà hàng gia đình (Family Restaurant) thấy trên phố, đây là chuỗi cửa hàng quen thuộc nhất với đám học sinh cấp ba.
Đúng vào lúc buổi hòa nhạc của câu lạc bộ kèn đồng đang diễn ra ở trường, Santa và Sukui đã đến nhà hàng này. Nó chỉ cách cái thư viện nơi hai người gặp nhau lần đầu vài phút đi bộ.
"Tráng miệng sẽ được mang lên sau khi dùng bữa ạ! Quý khách cứ tự nhiên dùng thêm đồ uống tại quầy tự chọn nhé! Món ăn đã lên đủ chưa ạ!"
"Đủ rồi. Cảm ơn cậu. Với lại giọng cậu to quá đấy."
"Đừng bận tâm! Vậy xin mời quý khách từ từ thưởng thức!"
Cô nhân viên phụ trách sảnh vừa dọn món xong liền cúi chào một cách năng nổ thái quá rồi rời đi. Có lẽ do được rèn luyện cơ bắp tốt nên cô bạn nhân viên bán thời gian với ước mơ làm vũ công ấy có dáng đi rất đẹp, ngay cả dưới con mắt của Santa.
Dù tốt hay xấu thì đó cũng là một bóng lưng quá đỗi quen thuộc.
"Đúng là xui xẻo."
"Gì thế ạ?"
"Không có gì. Chuyện của anh thôi."
"Hả."
Chuyện là, cô nhân viên phục vụ với thái độ giả lả vừa rồi chính là bạn cùng lớp của Santa, và chắc chắn nhỏ đó đang hiểu lầm tai hại về mối quan hệ giữa cậu và Sukui. Dù đang trong giờ làm nên không nói thẳng ra, nhưng nhỏ đó cứ tủm tỉm cười suốt không nhịn được, giọng điệu cũng rõ ràng là đang hớn hở. Cứ đà này, ngay khoảnh khắc hết ca làm, tin đồn chắc chắn sẽ bị lan truyền khắp hội con gái ồn ào trong lớp.
"Con nhỏ đó có quay lại đây lần nữa không nhỉ."
"Dạ!?"
Trước khi ra về, bằng mọi giá phải bịt miệng nó thật chặt mới được.
Vừa vô tình nói ra quyết tâm đó, Santa bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của Sukui xuyên qua làn khói bốc lên từ đĩa thức ăn.
"Sao thế."
"Em đang nghi ngờ nhận thức thường thức của Tiền bối đấy ạ. Nghĩ lại thì, anh cũng ép buộc Sukui một cách rất sỗ sàng."
"Chả hiểu em đang nói gì, nhưng thôi ăn đi kẻo nguội."
"Hừm..."
Dù sao thì việc bịt miệng để lúc ra về giải quyết cũng được, giờ thì cái bụng đói là quan trọng nhất.
Sukui chẳng hiểu sao lại phồng má dỗi, nhưng có vẻ cô bé không thể cưỡng lại mùi thơm ngào ngạt của phô mai nướng và sốt cà chua. Thấy Santa đã bắt đầu xúc Doria ăn ngon lành, cô bé cũng vội vàng kéo bộ đồ ăn về phía mình.
"Em biết rồi. Nhưng mà nhưng mà, anh thực sự khao em bữa này ạ?"
"Em hỏi câu đó là lần thứ ba rồi đấy. Khách sáo quá là anh đổi ý thật đấy nhé."
"Thì em lo chứ bộ. Cái người như Tiền bối mà đột nhiên rủ đi ăn..."
"Đã bảo là tiện đường trả sách thư viện còn gì. Anh là người rủ nên em đừng có bận tâm mấy chuyện vặt vãnh đó."
"Không phải bận tâm, mà là em lo không biết anh có đang toan tính chuyện gì kỳ quặc không. Không phải tại Sukui, mà là tại hành vi thường ngày của Tiền bối đấy ạ."
Bị phản bác bằng lý lẽ đanh thép khiến cậu cứng họng.
"Ồ... Cái này ngon phết."
"Đấy, anh lại lảng tránh rồi. Sukui không có nhiều tiền đâu nhé, tí nữa mà bắt em trả sau là em chịu chết đấy. Bắt trả bằng cái khác cũng không có đâu nhé?"
"Đã bảo là không sao mà. Đừng lo nữa, cứ ăn thỏa thích để xả stress đi."
"Ưm..."
Thấy cô bé vẫn còn chần chừ, Santa làm động tác như định cướp đĩa mỳ của Sukui.
Có vẻ áp lực "ăn nhanh đi" đã có tác dụng, Sukui cuối cùng cũng chịu thua. Cô bé khẽ thở dài một cái, rồi:
"Mời cả nhà ăn cơm ạ."
Chắp tay lễ phép rồi mới đưa mỳ lên miệng.
"Tốt."
Cụ thể cái gì tốt thì không rõ, nhưng mục đích ban đầu là khao một bữa ăn đã hoàn thành. Vui vì điều đó, khóe miệng Santa tự nhiên giãn ra.
2
Đơn giản. Thô lỗ. Liều lĩnh. Nam sinh cấp ba viết là "trai tân" nhưng đọc là "đồ ngốc".
Là người trong cuộc, Santa biết rõ nhiều người hay gán cho bọn cậu những cái mác như thế. Nhưng tin hay không lại là chuyện khác, vì cậu cũng có đầy thằng bạn tinh tế và tỉ mỉ, rốt cuộc thì ai cũng là một cá thể riêng biệt thôi.
Nhưng cái nhân sinh quan hiển nhiên ấy của Santa đang bắt đầu lung lay dữ dội trước cô bé tên Sukui này. Ít nhất thì cô bé là một sinh vật hoàn toàn khác biệt với cậu, và nếu lấy đó làm tiêu chuẩn, thì có lẽ đúng là toàn bộ nam sinh cấp ba đều là lũ ngốc thô lỗ thật.
Ví dụ như Sukui, sự tỉ mỉ trong từng động tác là hoàn toàn khác biệt.
Lượng thức ăn đưa vào miệng mỗi lần ít đến kinh ngạc, cách đặt thìa hay ly nước xuống cũng nhẹ nhàng như có cánh. Chắc chắn ngay cả trong những cử chỉ vô tình nhất, cô bé cũng dồn vào đó sự ý tứ nào đó.
"Ưm~...!!"
Ấy thế mà, riêng biểu cảm khi thấy ngon miệng thì lại phong phú quá mức, đúng là rất ra dáng Sukui.
Cứ mỗi lần đưa thìa lên miệng, cảm giác như bóng đèn mang tên Sukui lại bật sáng "tinh" một cái.
"Hiệu suất chi phí (Cost performance) đỉnh thật."
"Đúng thế ạ. Nhà hàng này giá rẻ mà ngon quá trời quá đất...!"
"Ừ, thì... Anh cũng đang nghiêm túc suy nghĩ về việc ăn từng miếng nhỏ hơn đây."
"Tiền bối lại nói mấy câu khó hiểu rồi."
"Khen đấy. Lần đầu tiên anh thấy có người ăn mỳ Ý mà trông hạnh phúc thế này."
"Anh đừng nói như thể em là đồ ham ăn thế chứ."
"Nhưng trông em vui lắm mà."
"Thì cái đó... Thực ra nhà em toàn ăn đồ Nhật thôi, nên em ngưỡng mộ đồ Tây nói chung lắm ạ... Em cũng ít khi đi ăn ngoài nữa."
"Hả. Ra là thế."
Thay vì nói "gia đình em lạ nhỉ", Santa múc một thìa Doria khiêm tốn đưa vào miệng. Nói khéo là thanh tao. Nói thật là ít đến mức chẳng bõ dính răng. Trước đây cậu cũng lờ mờ cảm thấy rồi, nhưng nhà Sukui có vẻ khá đặc biệt. Cà ri, mỳ Ramen, hamburger. Cơm bò, cơm cốt lết, cơm gà trứng. Với Santa - người chỉ muốn ăn những thứ nhanh, rẻ, no bụng - thì chế độ ăn uống đó chắc chỉ ba ngày là cậu đầu hàng.
Chính vì thế chăng. Nhìn Sukui đang tận hưởng bữa trưa kiểu học sinh ngay trước mắt, Santa cảm thấy vui lây. Dù động cơ không được trong sáng lắm, nhưng rủ cô bé đi cũng đáng đồng tiền bát gạo. Nụ cười như hoa nở rực rỡ, chắc là để miêu tả cái này. Có lẽ đây là lần đầu tiên Santa thấy Sukui vui vẻ trong thời gian dài đến thế.
Tuy nhiên, thực ra nếu mình không lỡ lời thì lúc nào cũng có thể thấy được cảnh này ấy chứ. Ngắm nhìn cô thiếu nữ ngồi đối diện, Santa chợt nghĩ như vậy.
"Anh không ngán ạ?"
"Không ngán. Vì Sukui thú vị mà."
"...Em định hỏi là ăn ba đĩa Doria có ngán không cơ."
Tuy nhiên, việc Santa và Sukui không bao giờ hoàn toàn ăn khớp với nhau dường như đã là định mệnh.
Chỉ vì sự hiểu lầm phát sinh ngay sau khi vừa tự kiểm điểm, Sukui lập tức chuyển sang chế độ không cảm xúc. Ánh nhìn ẩn chứa sự lạnh lẽo gần như độ không tuyệt đối, khiến Santa lạnh toát cả sống lưng.
Thôi xong.
Vị Sư phụ lúc nãy còn cười nói vui vẻ giờ đang im lặng nổi giận.
Cảm nhận mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, Santa tuyệt vọng tìm kiếm từ ngữ để nói tiếp.
Tuy không ồn ào, nhưng đây là cục diện quan trọng quyết định số phận của bữa ăn này.
Đã đến nước này, đành phải tung ra vũ khí bí mật đã chuẩn bị cho ngày hôm nay thôi.
"Ra cửa hàng tiện lợi. Chẳng thấy cái ô đâu. Thằng nào cầm xử trảm."
"Dạ?"
"Em thấy sao? Tham khảo lời khuyên hôm nọ của Sukui, anh đã thử nghĩ ra một bài Tanka tránh việc thừa chữ theo cách của riêng anh."
"Anh không tránh thừa chữ mà đang tránh cái khác đúng không ạ? Ví dụ như tránh phải giải thích với em chẳng hạn."
"Không phải. Tự nhiên anh muốn nói chuyện Tanka đến mức không chịu được thôi."
"Haizz... Thiệt tình, Tanka không phải là công cụ để chôn vùi sự thiếu tinh tế của Tiền bối vào bóng tối đâu nhé."
"Không phải thế mà. Chỉ là tinh thần cầu tiến của anh đột ngột bùng cháy thôi."
"Vâng vâng. Nhưng nể tình mấy món ăn trước mặt, hôm nay em sẽ bỏ qua cho anh. Thế rồi sao nữa ạ? Hình như anh lại mang đến một bài thơ kỳ quặc nữa."
Cười khổ, nhưng Sukui vẫn chịu hùa theo chủ đề.
Đúng là cô bé có bản chất nghiêm túc và tốt bụng, diễn biến đúng như dự đoán.
"Ra cửa hàng tiện lợi. Chẳng thấy cái ô đâu. Thằng nào cầm xử trảm. Đó, sau khi bị Sukui nhắc nhở hôm trước, anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc để làm ra đấy."
"Em nghĩ nếu suy nghĩ nghiêm túc thì sẽ không ra thế này đâu ạ..."
"Từ từ đã, nghe nhé? Vốn dĩ ý tưởng là thế này: 'Thằng nào lấy ô của tao, tao sẽ xử trảm mày!'. Một bài thơ chứa chan sự phẫn nộ, nhưng đúng như Sukui nói, nếu để nguyên thế thì sẽ bị thừa chữ."
"Nên là?"
Trước sự khẳng định hùng hồn của Santa, Sukui nghiêng đầu chêm vào.
"Nên mới thành cái bài lúc nãy. Thực tế khi đọc đến đoạn 'Thằng nào cầm xử', não bộ chúng ta sẽ nhận thức là 'Xử lý cái thằng cầm nhầm', đúng không?"
"Thì đúng là vậy..."
"Nhưng khi đọc tiếp đến 'Trảm', thì chúng ta sẽ hiểu ra 'A, hóa ra là từ Xử trảm'."
"Cách tân quá mức rồi đấy ạ..."
"Không, hiểu mà đúng không? Nếu chỉ nhìn mặt chữ một cách nghiêm ngặt thì tất nhiên là vô nghĩa. Nhưng Tanka ấy mà, là 'Ca' (bài hát) còn gì."
"Vâng, viết là Đoản Ca mà lị."
"Chuẩn chưa? Tức là đã là ca thì Tanka vốn dĩ phải nghe bằng âm thanh. Mà làm thế thì não người thông minh lắm, nó sẽ tự động sửa lỗi cái câu 'Thằng nào cầm xử... trảm' của anh thành 'Thằng nào cầm, xử trảm' ngay. Bằng chứng là Sukui vừa làm được đấy thôi."
"Thì đúng là thế nhưng mà..."
"Kết quả là số chữ vừa khít, mà nỗi giận của anh cũng được biểu đạt. Hoàn hảo!"
"Ưm ~..."
Không tìm được từ nào để phản bác, Sukui nhíu mày vẻ khó xử. Trông không giống chán nản, mà có vẻ như phản ứng của việc ý tưởng của Santa đã vượt qua Sukui. Nghĩ theo một cách nào đó, có thể nói đây là khoảnh khắc Santa lần đầu tiên vượt mặt Sukui.
"Hừ, không theo kịp thì anh bỏ lại đấy nhé."
"Anh đừng có chạy về hướng chân trời xa tít tắp rồi tỏ vẻ ngầu lòi."
"Anh lạc lối đến thế cơ à..."
"Nhưng em thừa nhận là em không có ý tưởng đó. Quá tự do. Cái này trừ khi mất trí ra thì em không nghĩ mình có thể nghĩ ra được."
"Thế nghĩa là anh thắng rồi."
"Làm ơn hãy thắng bằng Tanka đi ạ."
Sukui gục đầu xuống vẻ thất vọng, nhưng rồi lại ngẩng lên ngay như thể đã xốc lại tinh thần. Có vẻ cô bé đã quá quen với ngôn hành của Santa nên không bị sốc như lời nói. Thay vào đó, dường như có điều muốn nói, cô bé tiếp tục câu chuyện với giọng điệu hơi ra vẻ người lớn.
"Nhưng em hiểu rồi. Sự tự do của Tiền bối theo một nghĩa nào đó là ưu điểm, nhưng Sukui đã tìm ra một lời khuyên bắt buộc phải nói."
"Rất muốn được lắng nghe."
"Tiền bối, hãy đọc Tanka nhiều hơn đi ạ. Trước mắt là một tập thơ. Nếu được thì nhiều hơn. Của càng nhiều tác giả càng tốt."
3
Đặt cốc vào vị trí quy định, nhấn nút trà Ô Long.
Cùng với tiếng "bíp", chất lỏng phun ra từ vòi nhỏ.
"Đọc nhiều hơn à."
Nhìn những bọt trà bắn lên trong cốc, Santa suy nghĩ về lời khuyên vừa nhận được từ Sukui.
Hình dung thì chắc giống như một Pitcher vừa chuyển hướng chơi bóng mà vẫn giữ cách ném của Fielder vậy.
Cơ thể chưa thấm nhuần cái gọi là "khuôn mẫu", form ném lộn xộn và nghiệp dư.
Với một Santa vẫn còn mơ hồ, chỉ biết cố nhét từ ngữ vào 31 âm tiết, nếu lời khuyên mang hàm ý đó thì cậu có thể chấp nhận được.
Nhưng khi rót xong nước, định quay về chỗ để hỏi rõ chân tướng thì cậu thấy cô nhân viên phục vụ lúc nãy đang đứng cạnh bàn của mình.
"Toang rồi."
Cậu buột miệng, rồi lao như bay về chỗ để ngăn chặn những lời thừa thãi bị tiêm nhiễm vào đầu Sukui.
"Chậc."
Và ngay khi vừa về đến bàn, thứ cậu nghe thấy là tiếng tặc lưỡi lộ liễu. Có lẽ nhỏ đó định hỏi Sukui về mối quan hệ với Santa, nhưng đã bị chặn đứng vào phút chót.
"Quý khách cứ từ từ dùng bữa nhé~"
Nhìn bóng lưng cô bạn cùng lớp lủi thủi bỏ đi, Santa lau mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên đối với Sukui đang ngồi đối diện, màn giao tranh hỗn loạn đó chẳng là gì cả. Bởi lẽ cô bé đang áp tay lên má, đứng hình trước miếng bánh pudding kiểu Ý vừa bị khuyết mất một góc.
"Sukui...?"
"Hưm. Ngon quá... hạnh... phúc..."
"....Cho anh xin một miếng được không?"
"Em muốn sống cả đời chỉ ăn pudding thôi..."
"Thôi bỏ đi."
Thử bắt chuyện vài lần với Sukui đang lơ lửng trên mây, nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy cuộc đối thoại không thành lập. Đương nhiên là chẳng thể hỏi ý nghĩa lời khuyên được rồi, biết thế này thì cũng chẳng cần vội vàng chạy về làm gì.
Khẽ thở dài, Santa cũng bỏ cuộc và bắt đầu xử lý đĩa Doria thứ ba. Học tập Sukui, cậu đưa thìa vào miệng chậm rãi hơn một chút, rồi nhận ra bên ngoài cửa kính, dù trời không vừa mưa nhưng lại có cầu vồng.
Định chỉ cho Sukui thì ý thức của cô bé cuối cùng cũng quay trở lại.
"Ơ? Tiền bối về từ lúc nào thế ạ...?"
"Hử? À, vừa xong."
"Cứ như Ninja ấy nhỉ."
"Anh nghĩ là do em giống Công chúa quá thì có."
"Hả?"
"Không có gì. Mà anh luôn nghĩ thế này nhé."
"Vâng."
"Nếu họ canh lúc mình ăn xong để mang tráng miệng lên, thì cái đĩa Doria tiếp theo cũng nên được mang lên lúc đĩa trước vừa hết chứ nhỉ. Cái loại nóng hổi ấy."
"Có phải mỳ Wanko-soba (Mỳ ăn liền chồng bát) đâu, anh đừng có đòi hỏi xa xỉ. Mà lúc nãy em định hỏi rồi, lúc nào anh cũng gọi ba đĩa giống nhau thế này ạ?"
"Ơ, hỏi cái đó à?"
"Đương nhiên ạ. Giờ em mới nói chứ lúc nghe anh gọi món, Sukui hơi bị sốc đấy ạ."
"Sao lại thế. Con trai chơi thể thao đứa nào chả thế này."
"Cái đó thì Sukui cũng có nghe loáng thoáng..."
"Nhưng mà?"
"Mấy chuyện đó là chuyện khi đi ăn cùng bạn nam thôi chứ ạ?"
"Không, anh chịu. Là thế à?"
"Thôi bỏ đi ạ. Tiền bối là người như thế nào thì Sukui biết rồi mà."
Chẳng hiểu cô bé muốn nói gì, nhưng Sukui phồng má đứng dậy. Hai tay ôm cái cốc, có vẻ cô bé đi lấy thêm nước uống.
"Chắc là muốn ăn mấy món theo suất (Course meal) hay sao nhỉ."
Nhìn theo bóng lưng cô bé, cậu lẩm bẩm, nhưng với tiền tiêu vặt của Santa thì điều đó là không thể. Giả sử nếu không làm thế thì sẽ bị trời phạt, thì cũng phải đợi thêm vài năm nữa mới khó mà thực hiện được. Tốt nghiệp cấp ba, lên đại học, đi làm thêm rồi dư dả chút đỉnh. Nghĩ thế thì chắc cần khoảng năm năm nữa. Tất nhiên là với điều kiện năm năm sau mối quan hệ này vẫn còn tiếp diễn.
"Mình đang nghĩ cái quái gì thế này."
Santa sực tỉnh, tự trách bản thân.
Mong muốn tình bạn bền lâu là tự nhiên, nhưng lo lắng cho chuyện năm năm sau từ bây giờ thì đúng là hơi quá đà.
Nói về chuyện cứ dính đến Sukui là Santa lại mất phong độ, thì cái nghi thức trừ tà bằng cách khao bữa trưa này có vẻ hoàn toàn vô dụng.
Hơn nữa phiền phức là, cô bạn làm thêm lại vừa cười tủm tỉm đi tới, dọn dẹp bát đĩa với nụ cười rạng rỡ: "Mình dọn đĩa nhé~", rõ ràng là đang trêu chọc.
"Nói trước nhé, không phải như bà nghĩ đâu."
"Này Ootani. Đi ăn với gái mà làm cái mặt đó, bảo không phải thì ai tin."
"Đã bảo là không phải. Hôm nay tôi chỉ cảm ơn người đã giúp đỡ mình thôi, không phải quan hệ như bà nghĩ đâu. Với lại làm mặt đáng sợ với người nhỏ tuổi hơn thì nhân cách có vấn đề à."
"Công nhận, cũng đúng. Nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy bầu không khí xa cách tẹo nào đâu nhé?"
"Rồi hiểu rồi. Vì lợi ích đôi bên, chuyện này dừng ở đây. Tiện thể nếu bà bép xép với bọn trong trường, tôi sẽ mách cửa hàng trưởng đấy. Rằng trường tôi cấm đi làm thêm."
"Ootani... Hôm nay tôi không thấy gì hết nhé. Bận chạy bàn tối tăm mặt mũi mà."
"Hiểu nhanh đấy, đỡ quá. Tôi cũng được phục vụ rất tuyệt vời. Tôi sẽ viết vào phiếu khảo sát là rất muốn quay lại."
"Chốt."
"Chốt."
Cuối cùng trao nhau ánh mắt của những kẻ đồng lõa đã hiểu nhau, cô bạn cùng lớp rời đi.
Sukui vẫn đang phân vân chọn đồ uống hay sao mà cứ quay lưng về phía Santa mãi.
"Chắc phải đi quán đắt tiền hơn mới trừ tà được quá."
Dù đã bịt miệng thành công, nhưng nguy cơ lửa bén vào người vẫn còn nguyên.
Santa vừa lùa nốt chỗ Doria còn lại, vừa đợi Sukui quay lại. Khi Sukui rụt rè quay lại, ánh mắt cô bé dường như đã hướng thẳng về phía Santa đầu tiên.
Ngày 22 tháng 9
Tại quầy nước tự chọn
Nhìn bóng lưng em ấy
Lầm bầm năm năm nữa.
Để gọi đó là Slump (sa sút phong độ) thì có lẽ tuổi nghề của Santa còn quá non.
Chỉ là sự thật thì từ hôm qua cậu nặn mãi không ra chữ, không làm được bài Tanka nào ưng ý, nên đành gom những suy nghĩ ở nhà hàng gia đình thành 31 chữ (âm tiết).
Thông báo "Đã xem" hiện lên gần như tức thì, nhưng mãi không thấy trả lời.
Chờ mãi chán quá cậu đi tắm trước, đến lúc định đi ngủ thì nhìn vào màn hình. Chẳng hiểu sao, lịch sử cuộc gọi lỡ từ Sukui hiện lên to đùng giữa màn hình.
『Sao lại gọi điện?』
Cậu nhắn tin hỏi vì thấy lạ.
Như chỉ chờ có thế, cuộc gọi lại đến ngay lập tức.
"A-Anh có ý gì hả..."
"Anh mới là người muốn hỏi đấy."
"N-Năm năm nữa, thì Sukui sẽ có cái gì cơ chứ...!"
"Hử, à, cái đó hả. Nhưng mà là cái gì nhỉ."
"Mồ~~! Lại thế nữa rồi...!"
Lại cái gì thì chịu chết, nhưng qua loa ngoài cũng biết Sukui đang mất bình tĩnh. Ở phía xa của giọng nói đang gấp gáp, cậu nghe thấy tiếng "bốp bốp" êm êm, chắc là đang đấm vào gối hay gì đó.
"Không, anh cũng muốn trả lời đàng hoàng lắm, nhưng chính anh cũng chưa sắp xếp được suy nghĩ. Mà cũng chả hiểu sao anh lại nghĩ đến chuyện đó nữa."
"Hãy đặt mình vào vị trí người nhận được bài thơ khó hiểu thế này đi ạ. ...Sukui biết hết đấy nhé."
"Biết cái gì."
"...Biết chuyện Tiền bối nói chuyện cực kỳ thân thiết với chị gái nhân viên mang đồ ăn ra. Lại còn giấu Sukui nữa."
Sukui vừa dứt lời, bên tai Santa vang lên tiếng "tút" khô khốc.
Vội nhìn vào màn hình, dòng chữ "Cuộc gọi đã kết thúc" hiện ra vô tình.
"Cái gì thế."
Bị ném cho câu nói về chuyện với cô bạn cùng lớp rồi cúp máy cái rụp, Santa cũng bắt đầu thấy bực.
Vì chuyện đó cậu có lý do chính đáng đàng hoàng, nếu cần giải thích thì giải thích bao nhiêu cũng được. Thế mà lại bị cúp máy đơn phương, cảm giác như người ta không thèm nghe mình nói vậy.
Nhưng ngay khoảnh khắc Santa đang phẫn nộ, bài Tanka lúc nãy lại được thả tim.
Đây là lần đầu tiên Sukui làm thế trong suốt quá trình trao đổi từ trước đến nay.
"...Đang trêu mình đấy à?"
Không hiểu nổi, cậu buột miệng.
Rốt cuộc là Sukui có đánh giá cao bài Tanka hay không?
Đang giận hay thực ra là không giận?
Ý nghĩa của việc thả tim.
Hay là──ý nghĩa của hình trái tim.
Santa hoàn toàn mù tịt không biết Sukui đang nghĩ gì và nghĩ đến mức độ nào.
"Không, chỉ là nút Like thôi. Có gì đâu."
Cậu lẩm bẩm để tự trấn an, nhưng lòng vẫn không yên. Cực chẳng đã, Santa đi lòng vòng trong phòng một lúc, rồi thay quần áo đi ra ngoài.
Đêm khuya hay tàn dư cái nóng mùa hè cũng mặc kệ. Nếu không chạy một mạch cho đến khi đầu óc trống rỗng, cậu cảm thấy mình sẽ không thể nào ngủ nổi.
Ngày 24 tháng 9
Một ngày gió mạnh.
Quần áo phơi của nhà ai đó bị thổi bay vào sân trường, thầy hiệu phó đang đuổi theo nó, đó là chủ đề hot nhất trong ngày, một ngày yên bình và êm ả.
Thi giữa kỳ còn lâu mới đến, cũng không có sự kiện gì nổi bật. Trong cái học kỳ hai vốn nhiều sự kiện này, đây là một ngày thường nhật trống rỗng chẳng có gì đặc biệt.
Thế nhưng, có lẽ do gió mạnh thổi, nên có thứ gì đó kỳ lạ đã bay lạc vào tim chăng.
Gần đây cậu mới bắt đầu hướng mắt đến những điều mới mẻ, lẽ ra không còn chìm đắm trong cảm thương vô ích nữa, vậy mà hôm nay, ngay cả khi giờ sinh hoạt chủ nhiệm đã kết thúc, Santa vẫn không thể đứng dậy khỏi ghế.
Nhìn xuống sân vận động từ chỗ ngồi bên cửa sổ, trong lúc Santa ngồi đó, các thành viên câu lạc bộ thể thao đang khí thế hừng hực đổ ra sân.
Cậu ngắm nhìn khung cảnh đó từ góc nhìn bao quát đúng nghĩa đen một cách thẫn thờ, lơ đãng dõi theo đám mây tích điện lớn trôi chậm rãi trên bầu trời, rồi bị giáo viên đi ngang qua mắng là mau đi về.
Miễn cưỡng rời khỏi lớp, đi qua tủ giày, cậu bước ra hành lang nối bên cạnh sân vận động. Hướng Santa đang đi ngược với cổng chính, nhưng bãi đỗ xe đạp cậu hay dùng nằm ở phía đó. Vì thế, tiếng hô hào của các câu lạc bộ thể thao vang lên ngay bên tai khiến cậu thấy hơi khó chịu.
Đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau khi Santa đang suy nghĩ linh tinh.
"Nè. Cậu, có khi nào──"
"A, tôi á? Là──"
Quay lại phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy khuôn mặt người đó, cậu mất tiếng.
"Quả nhiên là người ở thư viện hôm nọ!"
"Hả? H, học cùng trường luôn á!"
"Chị cũng bất ngờ. Không ngờ lại có thêm đàn em quen biết theo kiểu này."
Cô gái mỉm cười tao nhã ấy, chính xác là người mà hôm nọ Santa đã chắn đường.
Nhưng khác với Santa đang ngạc nhiên tột độ vì cuộc tái ngộ này, người tóc đen ấy vẫn điềm tĩnh và dư dả. Ấn tượng đó càng rõ nét hơn khi đối mặt trong bộ đồng phục, Santa thậm chí còn cảm thấy e ngại trước sự trưởng thành của cô. Nếu phải so sánh, thì có lẽ giống hiện tượng khi mới lên cấp hai, nhìn thấy mấy chị cấp ba hàng xóm cứ như người lớn vậy.
Dù vậy huy hiệu trên áo lại là số II, tức là chỉ hơn Santa một tuổi, thật kỳ lạ.
"Mà nè cậu. Tên cậu là gì?"
"A, dạ... Em tên là Ootani Santa. Năm nhất ạ."
"Có phải tiền bối hậu bối trong câu lạc bộ thể thao đâu, cứ nói chuyện như bình thường là được rồi. Chị là Temari. Tsukishima Temari. Rất vui được gặp."
"D, DẠ MONG ĐƯỢC GIÚP ĐỠ! A, em sẽ sửa giọng dần dần..."
"Fufu, được mà. Xuất thân từ nơi coi trọng tôn ti trật tự nhỉ."
Thấy thái độ trẻ con của Santa, Temari cười sảng khoái.
Cảm giác bầu không khí đó giống một ai đó khiến Santa suy nghĩ, nhưng trước khi tìm ra câu trả lời, Temari đã mở lời.
"Nè. Nhân tiện thì chị đang muốn xem cái gọi là Cross Play, đứng đợi ở đây có xem được không nhỉ?"
"Hả? À, nếu thế thì hôm nay chắc không xem được đâ... đâu ạ."
"Tại sao?"
"Chỗ khác thì không biết, chứ đội bóng chày trường mình tầm này chắc không tập phòng thủ có người chạy đâu."
"Vậy sao. Vậy là cảnh tượng đó hiếm thấy lắm hả..."
"Cũng không hẳn là hiếm, nhưng chắc do thời điểm nữa. Trường mình vốn tập cơ bản nhiều, hình thức thực chiến thì phải trước giải đấu mới tăng cường."
"Hừm."
Nãy giờ giọng điệu Santa cứ lộn xộn, nhưng nội dung truyền đạt thì không sai. Temari có vẻ cũng đoán trước là ít hy vọng, nên tiếng ừm ngắn gọn không lộ vẻ thất vọng lắm.
"Đành vậy thôi. Để hôm khác vậy."
"Việc gì phải khổ thế. Muốn xem pha bóng thì lên mạng tìm video là có ngay mà."
"Cũng không tệ, nhưng chị muốn xem trực tiếp hơn. Những chàng trai va vào nhau ở gần gôn. Khoảnh khắc bụi đất tung lên như sóng trào. Những bộ quần áo đen kịt, kiểu thế. Chị nghĩ trên đời này có nhiều thứ cảm giác thực tế mà nếu không làm thế sẽ không có được."
"Chị nói cái gì khó hiểu th... thế."
"Ara. Cảm giác này, không lẽ cậu chưa đọc cuốn sách nhập môn hôm nọ?"
"Không, em đọc rồi. Nhưng bảo là có hiểu không thì hơi nghi ngờ..."
"Chắc chắn rồi. Ngâm thơ ấy mà, là việc giải phóng cảm xúc của chính mình một cách đàng hoàng. Nếu cậu thấy những điều chị nói khó hiểu, tức là sự thấu hiểu về khía cạnh đó còn mỏng lắm."
"R, ra là vậy...?"
Những điều Temari nói quá trừu tượng, thực tế cậu chẳng hiểu mình vừa nghe cái gì. Cảm giác này giống hệt hồi mới tập bóng chày được dạy cách xử lý bóng lăn (Goro). Người ta bảo cú nảy ngắn (Short bound) thì phải vớt bóng ngay khoảnh khắc nó nảy lên, nhưng hồi đó cậu chả hiểu gì sất. Nếu vậy, liệu có ngày cậu hiểu được lời giải thích của Temari không?
Không nghĩ là ngày đó sẽ đến, Santa im lặng nhìn buổi tập. Gần khu vực Batter Box, có vẻ đội hình chính (Regular) đang chuẩn bị vào vị trí đánh.
Cùng Temari đứng nhìn như những kẻ bàng quan, lồng ngực cậu thắt lại vì nỗi nhớ nhung và day dứt. Biết hay không biết điều đó, Temari đã nhìn chằm chằm vào Santa từ lúc nào.
"Mà nè, cậu không cần tham gia tập luyện à?"
"Hả, sao cơ ạ?"
"Thì cậu thuộc đội bóng chày mà?"
Vừa nói vừa nghiêng đầu, ánh mắt Temari dán vào đầu Santa. Tức là cô đoán cậu thuộc đội bóng chày vì tóc ngắn, Santa đưa tay vuốt ngược phần tóc ngắn nhất sau gáy lên nhiều lần để che giấu sự ngượng ngùng.
Tiện thể trả lời câu hỏi, dù phân vân nhưng cậu vẫn nói thật.
"Tiền bối nói đúng một nửa. Em nghỉ rồi. Nên là cựu thành viên đội bóng chày. Tóc thì đúng là vẫn ngắn."
"Ơ..."
"Em bị chấn thương hơi nặng. Không tiếp tục được nữa. Nhưng không phải vì thế mà em ghét bóng chày đâu nhé."
Santa từng nghĩ đó là câu chuyện quá nặng nề để kể cho người khác, nhưng khi nói ra rồi lại thấy nó cũng bình thường như bao chuyện khác. Thực tế chuyện nghỉ câu lạc bộ vì chấn thương hay sa sút phong độ chẳng hiếm, Santa cũng từng tiễn biết bao đồng đội. Nên rồi ai cũng sẽ nghỉ bóng chày thôi. Lần này tình cờ đến lượt mình. Có lẽ cũng có thể nghĩ như vậy.
"Chờ chút. Cậu, cậu nghỉ bóng chày thật à? Thế hôm trước ở thư viện cậu mượn sách Tanka──"
"Hử...?"
Nhưng cảm thương của Santa hay giọng nói cao vút của Temari đều bị cắt ngang tại đó.
Một âm thanh đục ngầu vang lên, quả bóng lớn rơi xuống gần chỗ hai người. Và ngay khoảnh khắc nhìn quả bóng cứng đang nảy lăn về phía này. Cậu cảm giác vài thành viên đội bóng chày phía xa đang nhìn mình. Hơn nữa dáng người của một trong số đó trông giống hệt Koito - người đồng đội và cũng là đối thủ lớn nhất, Santa bỗng thấy lạnh toát từ chân lên đầu.
Hơn nữa không chỉ mình cậu. Bị một kẻ đã bỏ cuộc đứng nhìn tập luyện, những thành viên ở lại chắc cũng thấy khó chịu.
"Thôi, em xin phép đi trước đây."
"N, này cậu. Chờ đã, chị muốn hỏi thêm chút──"
"Để hôm khác nhé. Em nhớ ra có việc bận."
Tất nhiên việc bận là bịa đặt, nhưng chỉ cần thoát khỏi đây thì gì cũng được. Santa quay lưng lại với Temari, chào qua loa rồi rời khỏi bãi để xe đạp.
"Nhục vãi..."
Buột miệng chửi thề, cậu đá mạnh xuống đất.
Buồn nôn vì sự hèn nhát và cay cú.
Có lẽ, cái mà Temari gọi là giải phóng cảm xúc của bản thân, chính là nói đến những điều như thế này.
Về đến nhà, nhớ lại cuốn sách nhập môn hôm nọ, Santa cố gắng chuyển hóa cảm xúc trong lòng thành văn bản.
Đứng nhìn buổi tập từ xa Như đang quan sát thế giới của người.
Đăng bài lên hội ngâm thơ, phản hồi của Sukui hôm nay đến ngay lập tức.
『Tiền bối, anh có muốn Sukui làm gì cho anh không?』
『Hả, sao tự nhiên.』
『Không có ý nghĩa sâu xa gì đâu ạ. Chỉ là sự thật là hôm trước em đã được khao, nên em muốn đáp lễ chút gì đó thôi.』
『S, Sư phụ mà lại hiền với anh thế sao...!?』
『Quả nhiên là thôi ạ. Với lại anh hãy làm một trăm bài Tanka nộp trước ngày mai nhé.』
『Thay đổi thái độ nhanh quá đấy.』
Cuộc trò chuyện trong hội ngâm thơ hôm đó chỉ có thế. Dù thấy có lỗi vì đã trêu đùa, nhưng cảm xúc đang rối bời nên cậu không muốn nói chuyện tiếp.
Dẫu vậy, với sự chỉ trích không đi sâu vào nội dung cụ thể của Sukui, Santa cảm nhận được một sự dịu dàng theo cách riêng của cô bé.
Ngày 25 tháng 9
Thằng bạn câu lạc bộ bóng rổ chào "mai gặp nhé" đầy năng lượng rồi rời khỏi lớp.
Đám con gái trong lớp cười nói rủ nhau đi Karaoke hay đi quán hôm nọ.
Tiễn đưa những cảnh tượng quen thuộc ấy, Santa tự hỏi mình cần bao nhiêu thời gian nữa mới không còn thấy thừa thãi với những buổi tan trường không có hoạt động câu lạc bộ.
Chiếc cặp xách cầm lên nhẹ hơn hồi đó rất nhiều, nhưng bước chân thì nặng nề không sao sánh được. Cơn sóng cảm xúc cứ ngỡ đã rũ bỏ được lại ập đến, vẫn đang làm tổ trong lồng ngực Santa, và chắc chắn nguyên nhân là do tiết thể dục kéo dài suốt sáu tiết hôm nay, với những âm thanh vọng lại từ bên ngoài. Tiếng bóng mềm (softball) đập vào gậy, và tiếng gậy kim loại vứt xuống đất trong trận đấu thực tế.
Nhưng trớ trêu thay, người xóa tan cái âm thanh lặp đi lặp lại trong đầu cậu, lại chính là người đồng đội cũ mà cậu vẫn luôn né tránh.
"K, Koito!?"
"Chào... Ootani."
Địa điểm là chiếu nghỉ cầu thang ngay khi ra khỏi lớp học.
Giữa độ cao chênh lệch khoảng hai mét, hai người nhìn nhau đầy ái ngại.
"Cái đó... có chuyện gì không."
Không chịu nổi sự im lặng, Santa lên tiếng trước, Koito giật bắn vai một cách rõ rệt.
Đoán được tâm trạng đối phương qua hành động đó, dù do dự nhưng cậu vẫn bước xuống cầu thang để đứng cùng một chỗ. Những người bạn từng thề sẽ cùng giành suất chính thức vào năm hai hoặc năm ba, để tạo nên một đội bóng nhắm đến Koshien thực sự. Nếu người bạn đó đã cất công đến gặp, thì không có lý do gì để lờ đi cả.
"Chuyện là... mắt, dạo này sao rồi?"
"...Cũng chẳng thay đổi mấy. Hôm nay tao cũng có lịch trị liệu lúc 6 giờ."
"Vậy à. Thế thì triệu chứng cũng──"
"Nhìn một thành hai thì đỡ hơn trước rồi. Nhưng thị lực động thì..."
"Vậy à..."
Bác sĩ bảo vẫn có khả năng hồi phục như cũ. Nhưng hơn bốn tháng trôi qua kể từ tai nạn mà không có dấu hiệu chuyển biến tốt, là quá đủ để bẻ gãy ý chí của một vận động viên muốn chiến đấu ở tuyến đầu thể thao cấp ba. Việc huấn luyện viên không níu kéo mạnh mẽ khi cậu nộp đơn xin nghỉ, cũng không dùng lời lẽ nặng nề, chắc chắn là vì ông hiểu thấu nỗi đau trong lòng Santa. Nỗi đau khi phải rời sân khấu với sự tiếc nuối, người ở lại cũng hiểu rõ mười mươi.
"Quay lại đi."
Nhưng dù biết rõ điều đó, Koito vẫn nói vậy và nhìn thẳng vào mặt Santa. Rõ ràng cậu ta đã phải trăn trở và quyết tâm thế nào mới đến nói chuyện này, Santa cảm thấy sống mũi mình cay cay mà không hề hay biết.
Dẫu vậy, việc không thể đáp lại lời mời đó khiến cậu thấy mình thảm hại đến mức lồng ngực như muốn nổ tung.
"Tao giải thích rồi mà. Tao không thể nữa."
"Tao xin phép huấn luyện viên với đội trưởng rồi. Nếu mày nói muốn quay lại, mọi người bảo sẽ hỗ trợ. Cho đến khi khỏi hẳn, bao nhiêu năm cũng chờ."
"...Nếu không có ích cho đội thì ở lại có ý nghĩa gì."
"Không phải thế. Chỉ cần mày ở đó là đã tiếp thêm sức──"
"Xin lỗi nhưng... tao mới là người không chịu nổi."
"Không cần phải ngay bây giờ. Thế nên, mày suy nghĩ thêm được không."
"Đã bảo là Koito..."
"Tao xin mày đấy... Tao, vẫn muốn chơi cùng mày."
Cảm thấy giọng cả hai đều bắt đầu mất bình tĩnh, Santa không nói gì nữa mà bắt đầu leo lên cầu thang. Cậu không cự tuyệt đến cùng là vì vui trước tấm lòng của Koito, nhưng cũng không thể gật đầu đồng ý.
Tiếng bước chân vang lên, Koito đi xuống cầu thang. Chắc cũng đến giờ phải đi tập rồi. An tâm vì khoảng thời gian khó xử đã kết thúc, cậu vừa leo hết cầu thang thì ở khúc quanh, đột nhiên bị ai đó nắm lấy tay.
"C, cái gì── ơ, Temari-senpai?"
"Đi theo chị."
Cứ thế bị kéo đi phăm phăm, Santa bị lôi vào phòng tư liệu xã hội tình cờ không khóa cửa. Temari vòng tay ra sau khóa trái cửa lại. Cùng với tiếng "cạch", cả thế giới như trôi xa khỏi Santa và Temari, thay vào đó sự hiện diện của căn phòng này trở nên rõ rệt một cách bất thường. Tiếng thở dốc cố kìm nén của Temari và của chính cậu nghe rõ mồn một đến mức giật mình.
"Chị xin lỗi."
Người mở lời trước là Temari.
"Hả, chị nói cái──"
"Chị không định nghe lén đâu. Chỉ là chị đi tìm cậu, rồi thấy cậu ở chỗ cầu thang, nên định đợi cậu nói chuyện xong..."
"Nghĩa là thấy chuyện nghiêm trọng quá nên chị sợ chứ gì?"
"Ừ. Chị nghĩ đó là chuyện người ngoài không nên nghe. Thành thật xin lỗi cậu."
Nói rồi Temari cúi đầu, vai run lên vẻ hối lỗi thực sự. Nhưng Santa vốn đã kể cho cô chuyện mình nghỉ bóng chày. Nên cậu không thấy giận, ngược lại nhờ cô mà cậu chuyển hướng cảm xúc tốt hơn.
"Ha ha. Không, chị nghiêm túc thật đấy Temari-senpai. Hôm nọ gặp là em đã biết rồi."
"G, gì chứ. Làm sai thì xin lỗi là chuyện đương nhiên mà."
"Biết rồi biết rồi, em biết rồi ạ. Em không giận đâu, chị xin lỗi rồi thì thôi. Quan trọng hơn là, chị bảo tìm em, em tò mò vụ đó hơn đấy."
"A."
Nhờ đó mới nhớ ra mục đích ban đầu, Temari thốt lên một tiếng lớn, rồi nhìn chằm chằm vào mặt Santa. Cô cứ thế không rời mắt, bước xăm xăm lại gần, dừng lại ở khoảng cách mũi suýt chạm mũi.
"N, này, khoan."
Hương thơm thanh khiết như xà phòng của Temari khẽ vờn quanh mũi. Trong căn phòng kín chỉ có hai người với những chồng địa cầu và tư liệu lịch sử, cô lại một lần nữa nắm lấy hai tay cậu như muốn bao bọc. Cậu vô thức lùi lại dựa vào tường, rồi trượt người ngồi bệt xuống đất. Cảm giác như bị đôi mắt lấp lánh kia hút hết sức lực, máu dồn lên não Santa nhiều chưa từng thấy trong đời.
Cái đầu nặng trịch đang lắc lư chỉ nhận thức được khuôn mặt Temari ở cự ly cực gần. Ngay giữa tầm nhìn đó, Santa ngẩn ngơ nhìn đôi môi căng mọng của cô khẽ chuyển động đầy bối rối.
"Ko, Kon-Maria~... chẳng hạn..."
"Hả?"
Nhưng câu thoại quá mức sai lệch với dự đoán khiến cậu tỉnh cả người trong tích tắc.
"Cậu này, cái đó... Cậu là cựu thành viên bóng chày giải nghệ vì chấn thương, và gần đây bắt đầu học Tanka đúng không?"
"A, vâng..."
"Vậy có khi nào... cậu đã từng thử đăng Tanka ở đâu đó chưa?"
"C, cái đó là...!"
Đến nước này thì Santa cũng đoán ra điều Temari muốn nói.
Hay đúng hơn, câu chào lí nhí ban đầu đã nói lên tất cả. Nếu Santa biết câu đó thì dự đoán của Temari là đúng, không biết là sai. Chỉ có thế.
"Không không không. Nhưng làm gì có chuyện đó được ạ!?"
"Fufufu, đúng là thế nhỉ. Nhưng hoàn cảnh của cậu và tình huống trong bài thơ chị nhận được, dù thế nào cũng giống nhau quá mức. Nên chị nghĩ biết đâu đấy!"
"Dù vậy thì ai mà ngờ chị Maria lại ở gần thế này chứ!"
"Chị cũng đâu có ngờ thính giả gửi bài đầu tiên lại học cùng trường đâu!"
"Ha ha, buồn cười thật đấy. Ha ha ha."
"Đúng nhỉ. Chị từng lo bị lộ danh tính thì làm sao, nhưng nếu là cậu thì lại thấy buồn cười. Fufufu."
Hai người dựa lưng vào kệ tài liệu, ngồi cạnh nhau cười ngặt nghẽo một hồi. Đôi chân trắng ngần dài miên man, cảm giác chỉ bằng một nửa chân Santa, duỗi ra từ dưới chiếc váy xòe tròn. Giọng nói của người đàn chị mới quen hôm nọ vang lên ngay bên cạnh. Tìm thấy bóng dáng Maria trong tiếng cười đó, Santa nói lại với Temari.
"Nhưng nghe chị nói mới thấy đúng là giọng chị Maria thật."
"Thế á? Chị cũng cố đổi giọng khi làm Maria đấy chứ── A, a~. Chào mọi người. Một tuần không gặp~. Kiểu thế."
"A! Đúng nó rồi, giọng đó! Hơi cao lên chút, cảm giác trong trẻo hơn nhỉ."
"Ara, ý cậu là giọng bình thường của chị không trong trẻo à?"
"Không phải, sao lại bẻ lái thế được!"
"Fufu, đùa thôi. Đằng nào cũng là giọng chị cả, nên chị sẽ coi đó là lời khen nhé."
"Thì em khen bình thường mà. Nói cho chị biết nhé, em là fan cứng theo dõi từ trước khi chị Maria stream lần đầu đấy."
"Đúng rồi nhỉ, cảm ơn em. ...Lại còn mượn sách thư viện về học nữa, đúng là hạnh phúc của người làm streamer mà."
Câu nói vô tình của Santa dường như đã chạm đến trái tim Temari hơn cậu tưởng.
Thấy giọng cô hơi run, cậu quay sang thì thấy cô đang nhìn lên không trung với đôi mắt ầng ậc nước.
"Tiền bối, tại sao chị lại bắt đầu stream thế?"
"Ừm... Không hẳn là vì muốn stream, mà là muốn mọi người biết đến Tanka, và stream là phương tiện cho việc đó, kiểu vậy chăng."
"Tanka có trước ạ?"
"Ừ. Nhưng chị cũng mới bắt đầu Tanka khoảng hai năm trước thôi. Chị ấy à, ngày xưa u ám lắm. Nhút nhát, không có bạn bè tâm giao, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt mấy đứa trong nhóm. Suốt đến tận cấp hai luôn. Lúc nào cũng sống mà nghĩ là khổ quá, chán quá."
"Nhìn chị chẳng giống thế chút nào."
"Dù vậy thì con gái tầm tuổi bọn mình ai chẳng thế. Những điều mình nói, hiện tại mình đang ở đâu, hay những bí mật thầm kín, tất cả đều được ghi lại trong điện thoại của mọi người. Trói buộc lẫn nhau chặt cứng để không ai thoát ra được, nín thở mà sống qua ngày. Dù bề ngoài có vẻ vui vẻ đến đâu đi nữa."
"Cảm giác làm con gái cũng vất vả nhỉ."
"Thực sự là thế. Con gái khổ lắm. Nhưng mà nhé, có một lần chị tình cờ gặp được Tanka, cảm giác như tỉnh ngộ, hay nói đúng hơn là lòng nhẹ nhõm hẳn. Chị nhận ra là thực ra mình có thể nói những điều mình thích vào lúc mình thích, và thế giới trở nên tươi sáng hơn."
"Thế giới tươi sáng hơn, sao..."
Nhận ra mình vô thức chêm vào một câu mang sắc thái phủ định, cậu hơi hoảng trong lòng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Santa cũng thừa biết thế giới có thể sáng lên hay tối đi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.
Ví dụ như thế giới sau khi bị thương thực sự nhìn đâu cũng thấy xám xịt. Nhưng rồi gặp Sukui, gặp Maria, học kỳ hai bắt đầu, và khi nhận ra thì màu sắc đang dần quay trở lại từng chút một.
"Chị cũng từng nghĩ làm gì có chuyện đó. Biết đến thơ, Haiku, Tanka, nhưng nghĩ là dào ôi mấy con chữ làm sao lay chuyển được lòng mình, huống hồ là ảnh hưởng đến cuộc đời. Nhưng tình cờ đọc được một cuốn tạp chí lúc chờ ở bệnh viện, suy nghĩ của chị thay đổi 180 độ luôn. Tìm thấy bài Tanka mình thích, có được tác giả mình yêu."
"Hể, Tiền bối cũng có tác giả yêu thích cơ à."
"Ừ. Khoảng một năm nay người đó không hoạt động gì, nhưng trong giới yêu Tanka thì người đó là một tài năng trẻ được gọi là Tiểu Ca Tiên (Hina-Kasen), chị thích lắm. Người đó giỏi thực sự luôn, có tin đồn sắp ra tập thơ, việc được lên chuyên đề tạp chí cũng không hiếm. Thực tế cuốn chị cầm ở bệnh viện cũng là số tạp chí như thế, và chị bắt đầu Tanka vì ngưỡng mộ người đó. Chị muốn làm ra những bài Tanka lay động lòng người giống như người đó. Không phải nhìn sắc mặt người khác để quyết định nội dung nói, mà muốn thành thực biến cảm xúc của mình thành lời. Nếu bài Tanka mình làm ra có thể khiến ai đó hạnh phúc, thì chắc chẳng còn hạnh phúc nào hơn thế nữa. Nè, em có thấy thế là tuyệt vời nhất không?"
"Có lẽ là vậy. Với lại──"
"Sao?"
"Em thấy Temari-senpai khi nói về điều mình thực sự thích, trông ngầu lắm. Kiểu người này tuyệt vời thật đấy."
"Fufu, cảm ơn em. Nhưng chị cũng thấy thật hạnh phúc khi gặp được người có cùng sở thích. Chị thích em, người chịu lắng nghe cả những chuyện xấu hổ thế này của chị."
"C, cảm ơn..."
Tất nhiên cậu biết đó là cái thích của những người cùng sở thích, không phải ý nghĩa yêu đương. Nhưng dù trừ hao đi thì cuộc đối thoại này cũng khá là xấu hổ. Đã thế lại còn hai người trong nơi bí mật. Lơ mơ là hiểu lầm rồi bay lên chín tầng mây ngay.
Nên Santa huy động tối đa sự tự chủ, tìm một chủ đề khác. Cậu chưa muốn kết thúc cuộc gặp gỡ bí mật này, nhưng cảm giác nếu không phanh lại thì sẽ không dừng được nữa.
Lòng kính trọng dâng cao khiến giọng điệu bị đóng khung vào kính ngữ, nhưng khoảng cách tâm lý từ Santa đến Temari chắc chắn đã được rút ngắn.
"Mà tại sao chị lại kể cho em nghe nhiều chuyện thế? Em còn chưa nhận ra Temari-senpai là chị Maria mà."
"Nhưng chị nhận ra em, thì chắc chắn sớm muộn gì em cũng nhận ra chị thôi."
"Cũng đúng. Nhưng đó đâu phải lý do để cố tình tiết lộ đâu ạ."
"Ừ nhỉ... Nếu thế thì có lẽ, thực tâm chị đã muốn bộc bạch về bản thân với ai đó chăng. Muốn chia sẻ bí mật với ai đó. Muốn ai đó hiểu cho hoạt động cô độc của mình."
"Là em thì có ổn không ạ?"
"Ổn mà. Nói thật nhé, lúc thấy em ở thư viện, chị đã có linh cảm rồi."
"Linh cảm?"
"Ừ... linh cảm là sẽ thân thiết được với nhau, kiểu thế. Tạm thời, cứ coi là như vậy giúp chị nhé."
Temari vừa nói vừa cười, đứng dậy trước Santa. Bảo ngày xưa nhút nhát thì chắc chắn là nói dối. Nụ cười cô nhìn xuống khi nãy rạng rỡ đến mức khiến cậu vô thức nghĩ như vậy.
Nắm lấy bàn tay trắng muốt được chìa ra để đứng dậy.
Mở khóa, xác nhận bên ngoài không có ai, Temari lướt ra hành lang nhẹ nhàng như một Ninja. Santa nối gót theo sau, khẽ khàng đóng cửa.
"Chắc giáo viên trực ban sẽ nhận ra cửa chưa khóa thôi."
"Vâng."
"Với lại, nghe nói hơi thiếu thiếu một chút mới tốt đấy."
"Chị nói chuyện gì thế ạ?"
"Thì thế mới khiến người ta muốn gặp lại chứ."
Cười khúc khích, Temari bước đi trên hành lang.
Dù khoảng cách đã thu hẹp, nhưng người này quả nhiên vẫn là bề trên. Temari thực sự ra dáng một người chị, đến mức khiến Santa phải nhận thức lại tôn ti trật tự như thế.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
