Khổ Năm
KHỔ NĂM
Ngày 28 tháng 9
1
"Không, cái app bản đồ này bị lỗi à... Đây là cái lữ quán chứ nhà cửa gì..."
Đó là chuyện của ngày thứ Bảy, năm ngày sau sự kiện tại trường Nữ sinh Shirakaba.
Đường đường chính chính nhận được lời hứa cho mượn tập thơ từ Sukui, Santa dựa theo địa chỉ được cho mà tìm đến trước một dinh thự nọ. Tuy nhiên, dù có nhìn đi nhìn lại cái biển tên 'Suzukaze' quen thuộc bao nhiêu lần, cậu vẫn không thể nào tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.
Sừng sững trước mặt cậu là bức tường bao kiên cố, trông như thể đã đứng đó từ thời Edo. Và lấp ló phía sau là những tán tùng được cắt tỉa tuyệt đẹp cùng mái ngói của một tòa nhà chẳng khác nào tòa lâu đài thu nhỏ. Nói đây là một lữ quán danh tiếng ở địa phương thì có khi người ta còn tin hơn.
"Nhưng mà... đúng là biển tên ghi Suzukaze thật..."
Bị camera giám sát nhìn chằm chằm, Santa đi đi lại lại trước cổng hơn mười phút đồng hồ mới hạ quyết tâm. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn cho Sukui rằng hình như mình lạc đường rồi. Nhưng có vẻ Sukui không để điện thoại bên người, chờ mãi chẳng thấy hiện chữ "Đã xem".
Sốt ruột, hay đúng hơn là bối rối tột độ, cậu vừa cúi xuống nhìn màn hình vừa ngẩng lên.
Thì thấy ngay trước mắt, một người phụ nữ trẻ đeo chiếc tạp dề trắng đơn giản đang chỉ tay vào Santa, vẻ mặt vô cùng thích thú.
"Á á, phát hiện một kẻ khả nghi!"
"Hả? À không, tôi là, cái đó không phải──"
"Miễn giải thích! Ăn đòn tất sát này, gọi 110 (Cảnh sát)!"
"Á khoan, chờ đã. Nhầm rồi chị ơi. Hôm nay tôi đến chơi với em Suzukaze nhà này thôi. Thật đấy, chỉ thế thôi, không có gì mờ ám đâu mà!"
"Hể, thật không đấy? Nói thế này thì hơi thất lễ, nhưng so với khách khứa nhà Suzukaze thì tôi cảm thấy cậu hơi bị... thiếu thiếu cái gì đó..."
"Hả? Thiếu cái gì cơ ạ?"
"Cụ thể thì là... khí phách sang trọng chẳng hạn?"
"Hự."
"Với lại trí tuệ nữa."
"Hự hự."
"Và quan trọng nhất là lòng dũng cảm nhỉ. Thiệt tình, trước cổng nhà Suzukaze làm gì có cái cơ chế ẩn kiểu đi qua đi lại 50 vòng là mở khóa sự kiện đặc biệt đâu cơ chứ."

"C-Chị nhìn thấy từ lúc nào thế..."
Người phụ nữ xinh đẹp, trông chỉ tầm sinh viên đại học với vẻ ngoài tươi tắn ấy, đã hoàn toàn nuốt chửng Santa bằng cái năng lượng độc đáo của mình. Thậm chí cô còn bất ngờ nắm lấy tay Santa rồi chạy vụt đi, hướng ra xa khỏi cổng chính. Rẽ phải ở góc tường bao, rồi đi thẳng. Cuối con đường hiện ra một cửa phụ nhỏ hơi nhô ra, và Santa cứ thế bị lôi tuột vào trong khuôn viên dinh thự.
Dựa người vào bức tường cạnh cửa phụ, người phụ nữ đỏ mặt nói:
"Không được đâu, chuyện này... Đây là mối tình chênh lệch thân phận đấy..."
"Không... Chị gái ơi, chị đang trêu tôi đấy à."
Muộn màng nhận ra cô ấy là người của gia đình này, Santa cuối cùng cũng nắm bắt được tình hình. Người này đã biết Santa là ai ngay từ đầu. Biết rồi mà vẫn cố tình nói năng linh tinh để tận hưởng phản ứng của cậu.
"Ara, hùa theo một chút cũng có sao đâu. Người ta đang thực sự rung động vì thấy cậu ngầu lắm đó."
"Chị đừng nói thế tôi lại tưởng bở. Mà cái giọng điệu đó, thi thoảng nghe giống Sukui thật đấy. Chẳng lẽ chị là chị gái thật à?"
"Không không, làm gì có chuyện đó. Bảo tôi cùng huyết thống với tiểu thư thì thất lễ quá. Tôi chỉ là người giúp việc sống tại gia thôi. Chăm sóc người trong nhà, lo việc vặt, đại loại là một cô gái bình thường làm mấy việc đó thôi. Được cái bao ăn bao ở nên cũng hời."
Đến tận bây giờ cô ấy vẫn thao thao bất tuyệt kể cả những chuyện cậu không hỏi, rồi tủm tỉm nhìn Santa đang lúng túng. Nhưng với một người không có nhiều miễn dịch với phụ nữ như Santa, cứ nghe mấy câu đùa kiểu thích với yêu này thật sự rất hại tim. Đã thế cô ấy còn là một mỹ nhân hàng thật giá thật nữa chứ. Lơ mơ là thích thật chứ chẳng chơi.
"Thế, chị biết được đến đâu rồi?"
Nhận ra nếu cứ để bị cuốn theo thì chẳng đi đến đâu, Santa hít sâu một hơi rồi kéo câu chuyện trở lại.
"Để xem nào. Biết cậu là Ootani-san, và biết cậu đã dùng lời lẽ ngon ngọt ép buộc tiểu thư Sukui để mò đến đây... biết đến tầm đó."
"Tầm đó là gần hết rồi còn gì. Mà cái đoạn quan trọng nhất lại sai bét."
"Nhưng tiểu thư đang bận không rời tay được, hình như cũng chẳng biết cậu đến, nên tôi nghĩ tốt nhất là 'bảo hộ' cậu ở đây trước khi có rắc rối xảy ra."
"Cái đó thì cảm ơn chị. Thế giờ tôi phải làm sao?"
"Cái đó thì cứ giao cho bà chị này. Tôi sẽ hướng dẫn cậu tham quan cái nhà này một vòng, chuẩn chỉ luôn. Tour du lịch nhà Suzukaze bắt đầu!"
"Không... mà thôi kệ đi."
Có phàn nàn với người này thì chắc cũng bị cô ấy lảng tránh nhẹ nhàng thôi. Santa đành chấp nhận đi theo người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Màu tóc sáng của cô có nét giống Sukui, nhưng kiểu tóc đơn giản gọn gàng thì lại không giống lắm. Cô ấy vừa bước đi đã xoay người lại, làm mặt nghiêm túc. Tà váy dài dưới lớp tạp dề khẽ tung lên, để lộ bắp chân trắng ngần.
"....Hóa ra cậu có sở thích Fetish (ái vật) bất ngờ nhỉ?"
"Đừng có làm mặt nghiêm túc nói mấy câu kỳ cục. Chị định nói gì?"
"À. Cứ bị gọi là chị gái mãi cũng nhột, nên tôi định giới thiệu lại tên họ ấy mà. Tôi là Fujiwara Shiori. Nếu được thì cậu cứ gọi tên nhé."
"A, vâng. Thế thì... chị Shiori. Em là Ootani Santa."
Chịu xưng tên tức là cũng công nhận mình phần nào rồi chăng. Bị khí thế áp đảo của người phụ nữ tên Shiori làm cho e ngại, Santa cũng cúi đầu chào lại muộn màng. Hai người ngẩng lên chạm mắt nhau, nụ cười mỉm chi của cô đẹp đến mức khiến cậu vô thức lảng tránh ánh nhìn.
"Tiểu thư nhà tôi, nhờ cậu chăm sóc nhé?"
Câu nói lẽ ra chỉ là lời chào xã giao thường thấy của người lớn tuổi hơn, nhưng trái ngược với tính cách của cô, nó lại lọt vào tai Santa với một ấn tượng lạnh lẽo đến kỳ lạ.
2
"Tiểu thư từ bé đã không có nhiều bạn bè, nên được dẫn bạn của cô ấy đi tham quan thế này cứ như là mơ vậy~"
Bước qua chiếc cầu nhỏ trong khu vườn Nhật Bản, Shiori vẫn tiếp tục nói với giọng vui vẻ.
Nội dung chủ yếu là chuyện ngày xưa của Sukui. Đoán chừng người này đã gắn bó sâu sắc với nhà Suzukaze từ trước khi bắt đầu làm việc ở đây. Cô giới thiệu lịch sử của Sukui với ánh mắt như một người chị gái thực sự, xen lẫn những giai thoại mà có lẽ không nên kể ra thì hơn.
Ví dụ như chuyện hồi mẫu giáo đã mắc bệnh sợ người lạ, thời gian dành cho sách tranh là nhiều nhất.
Hay chuyện đi dã ngoại hồi tiểu học, dù chẳng thích ai nhưng lại uống quá nhiều nước từ thác Cầu Duyên đến mức đau bụng.
Thậm chí cả chuyện ngưỡng mộ những người phụ nữ trưởng thành nên ngày nào cũng uống sữa để tăng chiều cao.
Chuyện nào nghe xong cũng hình dung ra ngay cảnh khổ chủ phồng má giận dỗi nếu biết được, cảm giác như Shiori đang gài bom hẹn giờ vào bộ bài hội thoại của Santa vậy. Nhưng câu chuyện thì đúng là thú vị thật, nên vào đến trong nhà rồi Santa vẫn mải mê nói chuyện với Shiori.
"Em dần hiểu ra rồi, chị Shiori thuộc tuýp người thích trêu chọc người khác nhỉ."
Nói đúng hơn là tuýp người đặt cược cả mạng sống vào việc trêu chọc.
"Làm gì có. Trông thế này thôi chứ tôi tự xưng là người giàu lòng nhân ái nhất nhà Suzukaze đấy."
"Tự xưng mà chị cũng thừa nhận luôn à..."
"Nhưng thực tế thì không ai quan sát tiểu thư kỹ bằng tôi đâu. Bằng chứng là đây, cậu Ootani. Cậu thử nhìn lén vào căn phòng đằng kia từ góc này xem."
"Chỗ bên phải kia á? Thì được thôi."
"Được rồi. Lén lút thôi nhé, lén lút. Tuyệt đối không được gây tiếng động hay thò mặt ra quá nhiều đâu đấy...!"
Bị nhắc nhở bằng giọng thì thầm, cậu làm theo lời cô, chỉ thò một nửa mặt ra.
Thứ cậu nhìn thấy là một căn bếp kết hợp phòng ăn rộng lớn, không mấy ăn nhập với kiến trúc kiểu Nhật, và ở sâu bên trong, Sukui đang đứng bất động, nhìn chằm chằm vào một cái hộp vuông. Có vẻ cái hộp đó là lò nướng, vành tai cô bé dường như đang nhuộm một màu cam nhạt. Ngay phía trước đó là quầy bếp vẫn còn vương vãi bột trắng, cùng các dụng cụ như âu trộn, cây cán bột và phới lồng.
"...Cái kia là."
Không cần hỏi. Nhìn thế nào cũng là cảnh tượng đang làm bánh, và cô bé đang nín thở chờ đợi thành phẩm ra lò.
"Ufufufufufu. Sao nào? Sao nào?"
"Sao là sao, Sukui đang làm bánh chứ gì. Sở thích bất ngờ thật."
"Ara ara~. Giả nai ghê chưa kìa~. Cái tiểu thư ngốc nghếch chỉ biết Tanka nhà tôi làm gì có chuyện lấy làm bánh làm sở thích chứ~, cái cậu này~"
"Ấy, khoan, nhột, nhột em!"
Đột nhiên bị cù vào sườn, Santa vội vàng thụt đầu lại. Suýt chút nữa thì cậu cười phá lên và bị Sukui phát hiện. Nhưng dù Santa có chậm tiêu đến đâu thì cũng thừa hiểu số bánh kia dành cho mục đích gì. Và nếu thế thì bị phát hiện chẳng phải là điều tốt lành gì, giờ cậu mới ôm đầu hối hận vì lỡ biết chuyện. Lát nữa Sukui mang bánh ra, cậu hoàn toàn không tự tin mình có thể diễn sâu cái biểu cảm ngạc nhiên cho cô bé vui lòng.
Nhưng có vẻ Shiori hiểu lầm cả thái độ đó, cô vẫn cứ cười tủm tỉm đầy ẩn ý.
"Tiện thể nói luôn, hôm nay là thứ Bảy mà tiểu thư dậy sớm lắm đấy nhé. Bình thường á, cô ấy yếu khoản dậy sớm đến mức ngủ nướng đến trưa luôn. Cậu đoán xem là tại sao?"
"C, chịu."
"Đáp án tất nhiên là để phi ngay ra siêu thị lúc vừa mở cửa, mua nguyên liệu làm bánh rồi! Giá mà cho cậu Ootani thấy cảnh đó nhỉ. Cái dáng vẻ bồn chồn, cứ chốc chốc lại đòi xác nhận công thức với nguyên liệu của tiểu thư ấy, đáng yêu y hệt như động vật nhỏ vậy──"
"Em thấy hình như chị không có chút kính trọng nào với chủ nhân thì phải."
"Thay cho kính trọng thì tôi giấu một tình yêu to bự trong tim rồi, nên cậu không cần lo đâu~"
Cái đáng lo là bình thường Sukui bị người này trêu chọc đến mức nào cơ, nhưng lỡ mồm chỉ ra thì có khi mũi dùi lại chĩa vào mình nên cậu không dám nói. Nhưng cậu đã hiểu rõ hai người họ rất thân thiết, và người phụ nữ này là một người đáng tin cậy.
"Ha ha."
Thấy vui vì điều đó, cậu khẽ cười. Dường như cảm nhận được sự cảnh giác của Santa đối với mình đã tan biến, Shiori nở một nụ cười tự nhiên nhất từ lúc gặp đến giờ, rồi:
"Tiểu thư ơiiii~, bánh quy đã chín chưa ạaaa~?"
Cô lướt vào trong bếp một cách mượt mà. Hơn nữa do khéo léo chọn vị trí đứng, hướng nhìn của Sukui bị lệch hoàn toàn so với chỗ Santa đang đứng. Vừa thán phục nhìn cô như nhìn một ảo thuật gia hay ninja, cậu nhận ra Shiori đang giấu tay ra sau lưng, ra hiệu cho cậu đi sang hướng kia.
"Ủa, Shiori. Có chuyện gì thế?"
"Gì là gì ạ. Bạn của cô đang gặp rắc rối trước cổng kìa, tôi dẫn vào phòng tiếp khách rồi đấy."
"Hả, đã đến giờ đó rồi sao?"
"Vâng. Tôi thấy điện thoại cậu ấy sáng đèn ở bàn đằng kia, không khéo cô đang bơ tin nhắn của người ta đấy chứ~?"
"Hảaa. Không phải, không phải đâu Tiền bối── a, thật luôn này! Mình lơ cả điện thoại lẫn DM luôn...!"
Ở lại lâu thêm cũng chẳng ích gì, Santa quay lại căn phòng có ghế sofa mà cậu nhìn thấy lúc nãy.
Khoảng mười phút sau, Shiori bưng một đĩa đầy ắp bánh quy mới nướng, cùng với một Sukui có vẻ bất ổn hơn thường ngày, xuất hiện trước mặt cậu.
3
Con người ta ai cũng có những khoảnh khắc bất chợt nhìn lại cuộc đời mình.
"X, xin phép ạ."
Được Sukui và Shiori dẫn qua hành lang dài để đến phòng của Sukui. Khoảnh khắc bước chân vào đó chính là một khoảnh khắc như vậy đối với Santa. Nghĩ lại thì, sự thật là lần đầu tiên trong đời cậu bước vào phòng của một cô gái trạc tuổi mình khiến Santa run rẩy.
Thậm chí cậu còn cảm thấy một nỗi ám ảnh kỳ lạ là không được phép hít thở, mùi hương ngọt ngào khác hẳn phòng mình khiến tâm trí cậu không thể bình tĩnh. Bình tĩnh lại thì đó chủ yếu là mùi bánh quy mới nướng, nhưng không thể đòi hỏi khả năng quan sát đó ở một nam sinh cấp ba đang lâng lâng được.
"Vậy xin mời cứ tự nhiên. Tôi sẽ quay lại sau nhé, cậu Ootani."
"Không cần quay lại đâu. Shiori toàn nói mấy câu xấu tính thôi."
"Bye bye~"
Trong khi Santa đang cố gắng trấn tĩnh, bên cạnh cậu, Sukui đang đuổi khéo Shiori - người vui vẻ đến mức câu chào tạm biệt như có nốt nhạc đính kèm - ra khỏi phòng.
Nhìn cảnh đó, Santa thầm mong cô ấy ở lại thêm chút nữa.
Bởi vì căng thẳng quá, chẳng biết nói gì. Bầu không khí trong phòng đã trở nên gượng gạo đến mức không đùa được.
"Mời anh ngồi tự nhiên── a, nhưng mà không được ngồi lên giường của Sukui đâu đấy...!"
"À, ừ."
Thấy Santa vì quá căng thẳng mà suýt hành động như ở phòng mình, Sukui hốt hoảng ngăn lại.
Thực ra giữa phòng có một cái bàn nhỏ, rõ ràng chỗ Santa nên ngồi là ở đó. Cậu vội vàng di chuyển sang đó hệt như Sukui, rồi tống ngay một chiếc bánh quy vào miệng để lấp liếm. Phần giữa bánh mềm oặt một cách kỳ lạ và hơi nguội, nhưng vẫn có vị của bột mì, đường, trứng và sữa hòa quyện thành món bánh nướng, nhờ thế mà Santa cuối cùng cũng hoàn hồn.
"Sao... thế nào ạ...?"
Sukui, chẳng biết đã ngồi lên giường từ lúc nào, hỏi với vẻ rụt rè nhưng đôi mắt lại lấp lánh kỳ vọng.
"Hả? À, ngon lắm."
"Thật không ạ?"
"Ừ. Anh việc gì phải nói dối."
Ăn đến cái thứ hai, thứ ba, ấn tượng vẫn không đổi. Và với cảm quan của Santa, bột bánh pancake chưa nướng còn ăn được thì bánh quy nướng hơi non cũng vẫn là bánh quy. Thế nên ngoài cảm nhận là loại bánh quy có kết cấu độc đáo ra thì cậu chẳng nghĩ gì khác, lời nói với Sukui hoàn toàn là thật lòng.
"May quá... Vậy Sukui cũng ăn nhé."
"Đừng nói như kiểu nếm thử độc thế chứ."
"Không phải ý đó đâu ạ... ự."
"Mà tập thơ em để ở kệ sách đằng này hả? Ghê thật, Sukui là mọt sách ha. Không chỉ tập thơ mà đủ loại sách luôn này."
"...Anh cứ lật thử xem, thích cuốn nào thì lấy. Ano, quan trọng hơn là cái bánh quy này, hình như có chút sai sót kỹ thuật..."
"Hửm?"
Sukui, trông như ánh sáng vừa tắt ngóm trong mắt, đang huơ tay múa chân trước mặt vẻ khó nói. Nhưng lời thoại quan trọng mãi không thốt ra được, cậu vừa nhón bánh vừa đợi một lúc.
Thấy Sukui hoàn toàn không động đến bánh cũng hơi lạ, nhưng nếu em ấy không ăn thì mình ăn hết là xong. Được mời thì ăn. Ăn được thì ăn. Không ăn được cũng phải ăn. Với cầu thủ bóng chày cấp ba thời nay thì làm cho cơ thể to ra là mệnh lệnh tối cao, Santa được giáo dục như thế đấy. Do đó dù Sukui có khách sáo hay nhìn mình ngẩn tò te thì cậu cũng chẳng có ý định nương tay.
Chỉ là bỏ qua chuyện thèm ăn, việc ăn liên tục đồ nướng có một nhược điểm.
Bột hút hết nước trong miệng. Tức là khát nước.
"A."
Có lẽ nhìn thấy Santa khó nói nên cô bé nhận ra.
Ánh sáng lại thắp lên trong mắt, Sukui đột ngột đứng dậy, lao ra khỏi phòng. Tưởng đi luôn, ai dè cô bé quay lại ngay, thò mỗi cái đầu vào từ hành lang:
"E-Em sẽ gỡ gạc bằng đồ uống, anh đợi một chút nhé. Trong lúc Sukui đi pha trà, anh cứ chọn tập thơ đi. Hầu hết nằm ở kệ sách anh vừa xem đấy ạ."
"Ừ, biết rồi."
"Với lại anh phải ở một mình một lúc, nhưng tuyệt đối đừng làm gì thừa thãi nhé. L-Làm gì kỳ cục là em đuổi thẳng cổ đấy!"
"Biết rồi mà. Anh đến mượn sách chứ làm gì."
"Thế thì được," bỏ lại câu đó, Sukui chạy bình bịch đi dọc hành lang. Khi tiếng bước chân khuất hẳn, Santa cũng đứng dậy, đứng trước kệ sách như lời dặn. Có vẻ sách được phân loại đại khái theo thời đại. Mấy cuốn cổ điển kiểu Tập thơ Hòa ca gì đó nằm ở tầng dưới cùng, càng lên cao thì càng mới.
"Thế thì, hợp với mình chắc là tầng trên cùng rồi."
Cậu cầm thử một cuốn của nữ tác giả nổi tiếng mà mình từng nghe tên, lật giở vài trang. Rồi cuốn bìa trắng bên cạnh. Cuốn bìa màu hồng phấn bên cạnh nữa, từng cuốn một, vài trang một, cậu đọc lướt qua những bài Tanka rồi chuyển sang cuốn khác.
Trong những cuốn sách là thế giới Tanka đa dạng như số lượng tác giả, từ những bài tình ca nữ tính khiến Santa cũng thấy thắt lòng, cho đến những bài thơ kỳ lạ chứa cả ký hiệu và con số. Đúng như Sukui nói, ở đó có sự phấn khích giống như khi xem video của Ichiro, Barry Bonds hay Babe Ruth. Đó là sự kết tinh của quá trình mài giũa mà những vĩ nhân được gọi là thiên tài đã bỏ ra để đạt được danh xưng ấy.
"Đẳng cấp khác hẳn thật."
Lời nhận xét hiển nhiên buột ra khỏi miệng, nhưng tuyệt nhiên không phải vì tuyệt vọng trước sự kém cỏi của bản thân. Trái lại, Santa đang nhớ lại cảm giác hồi tiểu học khi cố gắng bắt chước tư thế của các tuyển thủ chuyên nghiệp.
"Trí tuệ người đi trước, kinh thật."
Vừa cảm thán vừa trả cuốn sách thứ bảy lên kệ, cậu cười nhẹ trước sự khó khăn khi phải chọn vài cuốn trong số lượng sách khổng lồ này.
"Hử?"
Nhưng đúng lúc đó Santa nhận ra bên cạnh chiếc giường Sukui vừa ngồi lúc nãy cũng có một cái kệ nhỏ cỡ cái két sắt. Nhìn kỹ thì cửa tủ có khóa đang khép hờ, lộ ra những gáy sách bên trong bóng tối.
Sách gì đặc biệt với Sukui chăng?
Hoặc có thể là những tập thơ yêu thích nhất được cất riêng ở đây.
Cái cửa này trông không giống loại thường xuyên mở, Santa vừa thấy lạ vừa đưa tay về phía kệ sách đó.
"Nhắc mới nhớ, nghe bảo hôm nay dậy sớm hiếm thấy nhỉ."
Là Sukui, đứa vừa già dặn vừa trẻ con ấy. Chắc là tối mở tủ ra rồi sáng ngủ dậy mắt nhắm mắt mở quên khóa lại. Câu chuyện nghe có vẻ hợp lý phết.
Ôm em, trói em, thì thầm bên tai em ~Tù nhân trong vòng tay chàng~
Cuốn sách cậu cầm trên tay có cái tựa đề mạnh bạo hơn tưởng tượng, bìa sách cũng hơi gợi cảm.
"Sukui... hóa ra cũng không trẻ con lắm nhỉ...?"
Santa vừa nhìn cái bìa vẽ anh chàng đẹp trai phanh ngực áo và cái lồng chim, vừa âm thầm viết lại đánh giá về Sukui trong đầu.
Tiện thể thì cậu cũng tò mò nội dung lắm, nhưng xem bên trong thì hơi quá đáng. Tiếc nuối trả cuốn sách về chỗ cũ, đúng lúc đó một tựa đề khác đập vào mắt.
Vì em gái quá ưu tú nên tiểu thư quý tộc bị vứt bỏ như tôi lại được Hoàng tử láng giềng và Dũng sĩ cứu thế tranh giành
"Ra thế... Ra thế?"
Nội dung thì chịu không đoán nổi, nhưng hình như cậu có nghe nói mấy cái tựa đề dài ngoằng thế này đang là mốt.
JUST LOVE ──Gửi anh của nửa năm trước, từ em hạnh phúc của một năm sau──
"A, cái này hình như nghe rồi."
Đó là tiểu thuyết tình cảm ăn khách đến mức Santa cũng biết, hình như còn được chuyển thể thành phim với nữ diễn viên trẻ đang lên và nam thần tượng nổi tiếng. Dù rằng sự thật nó có nguyên tác, và còn có cả bản đặc biệt kèm kịch bản nói (Voice Drama) thì giờ cậu mới biết.
"Tóm lại là. Cái kệ này toàn là tiểu thuyết tình cảm à."
Lúc nãy bị cái tựa đề ấn tượng quá làm lóa mắt, chứ nhìn kỹ thì toàn là những tựa truyện ngôn tình ăn khách gần đây, yêu với chả đương.
Santa ngẩng mặt lên, nhìn quanh căn phòng đầy ắp sách.
Trong phòng của Sukui - người giỏi Tanka - không chỉ có tập thơ mà còn có văn học, truyện tình cảm thông thường, thậm chí cả truyện phiêu lưu mà con trai hay đọc. Cảm giác như thấy được một tư thế linh hoạt, khác hẳn với kiểu chỉ đâm đầu vào một thứ như Santa.
Sự nhanh nhạy trong câu văn và biểu đạt của Sukui chắc chắn xuất phát từ những thứ này.
"Quả nhiên Sukui ghê thật."
Lại một lần nữa cảm nhận sự lợi hại của sư phụ mình.
Nhưng ngay khi cậu buột miệng thốt lên cảm tưởng đầy thán phục đó...
"A... a, aaaaa..."
Đột nhiên, từ phía cửa phòng vang lên tiếng rên rỉ như zombie vừa thức giấc.
"Hử, ồ. Mừng em về."
"C, c, c, cái cái cái cái..."
"Sao thế. Sắc mặt kém lắm đấy."
"Anh đang làm, anh đang làm cái gì thế hảaaaa...!"
"Làm gì là làm gì, Sư phụ bảo chọn sách còn gì."
Sukui hét lên một tiếng không thành tiếng, đặt mạnh khay trà vừa pha xuống bàn làm nước bắn tung tóe, rồi giật phắt cuốn sách trên tay Santa. Lời giải thích tỉnh bơ của Santa có vẻ không lọt tai cô bé. Trái ngược với dáng vẻ chậm chạp thường ngày, cô bé khóa cái kệ sách kia lại với tốc độ thần sầu. Rồi dùng những cú đẩy tay (Tsuppari) với tốc độ xoay vòng như võ sĩ sumo đẩy Santa về phía cửa.
"Đó là chọn tập thơ chứ bộ! Em có nói câu nào cho phép anh xem kệ sách này đâu──"
"Ờ, ờ. Cái đó thì xin lỗi. Nhưng thấy có sách, anh tưởng là tập thơ nên ngó qua tí thôi mà?"
"Không được nhìn! Với lại anh đi ra đi. Em đã bảo làm chuyện kỳ cục là đuổi thẳng cổ rồi mà...!?"
"Ơ kìa, tại sao..."
Đến nước này thì Santa cũng không phục khi bị kết tội là làm chuyện kỳ cục chỉ vì ngó qua mấy cuốn sách.
"Nhanh lên đi ạ. Không ra là em khai trừ anh khỏi sư môn đấy."
"...JUST LOVE ──Gửi anh của nửa năm trước, từ em hạnh phúc của một năm sau──"
"──Hự!!"
"Vì em gái quá ưu tú nên tiểu thư quý tộc bị vứt bỏ như tôi lại được Hoàng tử láng giềng và Dũng sĩ cứu thế tranh giành."
"YADAAAAAA (Không chịu đâuuuuuuu)!!"
Có vẻ với một thiếu nữ tuổi dậy thì, việc bị người khác giới đọc to tên những cuốn tiểu thuyết tình cảm mình sưu tầm là một đòn sát thương cực lớn. Santa thì chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ thử đọc lên xem sao, ai ngờ Sukui ôm đầu lăn lộn trên giường. Cảnh cô bé trùm chăn giãy đành đạch trông khá hài hước và dễ thương. Tưởng thế là xong, ai dè cô bé thò mỗi cái mặt ra khỏi mép chăn, ngước nhìn Santa đầy oán hận.
"C, cái gì chứ. Định nắm thóp em bằng mấy cái đó à. Nói cho mà biết, Sukui không khuất phục trước mấy lời đe dọa đó đâu nhé!"
"Ôm em, trói em, thì thầm bên tai em ~Tù nhân trong vòng tay chàng~"
"YADAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA (ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ)!!"
Nếu so sánh với tác phẩm giả tưởng thứ hai có Dũng sĩ cứu thế, thì Santa lúc này chẳng khác nào đang thi triển Phép thuật Tấn công Tinh thần Cực đại (Mental Attack Magic) khắc hệ lên Sukui. Bằng chứng là Sukui hét lên một tiếng thảm thiết như trùm cuối bị đánh bại, rồi chìm nghỉm hoàn toàn trên giường.
Nhưng người ngạc nhiên nhất về uy lực của mấy cái tựa sách vô tình đọc lên lại chính là Santa.
"Eto... xin lỗi nhé. Anh thấy thích tiểu thuyết tình cảm cũng tốt mà? Bố mẹ anh cũng hay xem phim tình cảm trên mạng lắm."
"Không biết. Đừng bắt chuyện với em. Ngay khoảnh khắc này, Tiền bối đã bị khai trừ rồi."
Với thái độ dứt khoát như có thể nghe thấy tiếng "hứ", Sukui khéo léo quay lưng lại với Santa trong khi vẫn đang nằm. Thử bắt chuyện vài lần nhưng cô bé chẳng thèm đáp lại tử tế.
Chỉ định đùa chút thôi, không ngờ lại làm cô bé giận đến mức này, cậu bắt đầu thấy có lỗi thực sự.
Nhưng trong khi Santa đang kiểm điểm hành vi và tìm lời xin lỗi, Sukui lại thốt ra một câu ngoài dự đoán.
"...Gian lận."
"Lỗi tại anh. Mà gian lận cái gì cơ?"
"...Là chuyện chỉ có mỗi Tiền bối biết về em thôi. Không công bằng. Sukui cũng muốn biết về Tiền bối mà."
"Nói thế chứ. Anh có bí mật hay giấu giếm gì đâu."
"...Tại sao."
"Hử?"
"Tại sao Tiền bối lại nghỉ bóng chày ạ?"
"À, cái đó hả..."
"Lúc nãy Tiền bối bảo là không giấu giếm gì mà."
Cười khổ trước sự ranh mãnh bất ngờ, cậu ngồi xuống sàn nhà. Kể ra cũng chẳng thay đổi được gì, nên việc tiết lộ chuyện đó chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ là nhìn thẳng vào Sukui thì hơi ngượng, nên Santa dựa lưng vào thành giường.
Cậu cảm nhận được Sukui đang trùm chăn cựa quậy ngay sau đầu mình.
"Chấn thương thôi. Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, bị bóng đánh trúng mặt ấy mà. Thế là mắt kém đi thôi."
"Mắt kém đi thì phải giải nghệ ạ? Nhưng Tiền bối vẫn còn──"
"Không chơi tử tế được, với lại đang vận động mà chóng mặt thì nguy hiểm lắm đúng không? Lỡ va vào đồng đội làm họ bị thương, hay lại bị bóng đập trúng người đầm đìa máu me nữa thì sao."
"Em không thích thế đâu."
"Hợp nhau đấy. Anh cũng thế."
Cậu cười nói vậy, nhưng không có tiếng trả lời. Thay vào đó là tiếng sột soạt của vải vóc, Sukui ở phía sau dường như đã ngồi dậy.
"Cái──!?"
Bất ngờ, đôi tay của Sukui xuất hiện trước mặt, quàng qua cổ cậu.

Giật mình thốt lên, nhưng Sukui không dừng lại.
Hơi thở khe khẽ vang lên ngay sát bên tai. Có vẻ như Sukui đang ôm đầu Santa từ phía sau.
"...Nói trước là anh không còn buồn nữa đâu nhé."
"Em biết. Tiền bối ngốc lắm."
Vừa trả lời, Sukui vừa siết chặt vòng tay hơn.
Dù thấy xấu hổ, nhưng ý chí của Santa không đủ mạnh để gạt bỏ nó đi.
Có thể đau lòng vì ai đó. Santa hiểu rõ Sukui là người như thế qua những lần tiếp xúc trước đây.
Đã thế này rồi thì đành để cô bé làm thế cho đến khi thỏa mãn vậy.
Cứ thế, khoảng thời gian không lời chầm chậm trôi qua giữa hai người.
Có vẻ tư thế này hơi mỏi, một lúc sau Sukui cựa quậy.
Phần cơ thể tiếp xúc hơi tách ra một chút, cùng với tiếng hít thở, cậu cảm nhận được sự do dự mơ hồ.
Trong tiếng sột soạt của áo quần, Sukui nín thở.
"Tiền bối... Em..."
Trọng lượng dễ chịu lại một lần nữa đè lên lưng cậu từng chút một.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng gõ cửa sỗ sàng vang lên khắp phòng.
"Ano~, Tiểu thư? Cậu Ootani? Tôi xác nhận chút nhé, hai người không đang làm chuyện gì trái với thuần phong mỹ tục của thiếu niên nhi đồng đấy chứ? Sao tôi chỉ nghe thấy tiếng vải cọ vào nhau thế này."
"Không có!"
"Không có đâu ạ!"
Trước phát ngôn gây sốc đó, Sukui bật dậy mở cửa. Santa cũng hùa theo phản đối kịch liệt với Shiori, nhưng bình tĩnh lại thì trên giường lộn xộn, quần áo Sukui cũng xộc xệch, trông chẳng giống "không có gì" chút nào. Với người vừa định gọi 110 bắt Santa lúc nãy, bằng chứng hiện trường thế này là quá đủ.
"Nhưng mà, nếu thế thì hai người không nói chuyện mà làm cái gì trong đó? Tôi cứ tưởng đang làm chuyện gì không được phát ra tiếng chứ."
"K-K-Không phải mấy chuyện đó đâu mà...!"
Trước Shiori - người đã hoàn toàn tin theo hướng đó, Sukui đỏ mặt tía tai phản đối. Nhưng việc Sukui quay trở lại bình thường đối với Santa lại là chuyện đáng mừng. Thực lòng cậu cũng đang bối rối không biết phải nhìn mặt Sukui thế nào sau vụ vừa rồi.
"Quả không hổ danh chị Shiori. Đúng là phải dựa vào mối thâm tình của hai người ở bên nhau suốt bao lâu nay nhỉ...!"
"Ara~, cậu Ootani cũng tinh mắt đấy chứ."
"Em hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì luôn...! Nếu cái thứ xấu tính này là thâm tình, thì em xin gói ghém trả lại ngay và luôn ạ."
"Ừm ừm. Vui cả làng rồi."
"Chẳng có gì vui cả...!"
Santa gật gù thuyết phục, bên cạnh là Sukui đang phồng má dỗi hết cỡ. Nhưng sau khi quan sát kỹ lưỡng tình hình, Shiori lại thay đổi thái độ cái rụp.
"Nhân tiện báo cáo với Tiểu thư vừa bước lên một nấc thang người lớn nhé."
"Hứ. Em không biết."
"Sắp tới ông Akihiro sẽ về đấy ạ."
"Hả, ông nội á?"
"Vâng. Hình như phỏng vấn tạp chí xong sớm hơn dự kiến."
"...Em hiểu rồi."
Chỉ một thông báo đó thôi, Sukui đã trở lại vẻ nghiêm túc như thể vừa được dội gáo nước lạnh.
"Tiền bối. Mất công pha rồi, anh uống một ngụm thôi cũng được."
Rồi cô bé mời Santa uống ly hồng trà đã nguội đến nhiệt độ vừa phải, còn mình thì đứng trước kệ sách tập thơ.
"...Với lại, anh đã quyết định mượn cuốn nào chưa?"
"Hả? À, tập thơ. Ừm, đọc lướt qua thì anh định mượn cuốn bìa trắng với cuốn bìa hoa này trước xem sao."
"Hiểu rồi ạ. Hôm nay hai cuốn này nhé. Vậy mình đi thôi."
"Ơ, khoan, ừ thì đi."
Không khí này có vẻ không thích hợp để khen trà ngon. Tất cả là từ lúc Shiori nhắc đến cái tên Akihiro, Santa lỡ tò mò muốn hỏi chi tiết. Nhưng đương sự là Sukui thì có vẻ không còn tâm trạng đâu.
"Em tiễn anh. Để Tiền bối không bị lạc. Tiện thể em đi dạo chút luôn, còn lại nhờ chị nhé Shiori."
"Vâng. Đi cẩn thận nhé."
"Không sao đâu ạ. Có phải trẻ con đâu."
"Tôi biết mà. Tôi chỉ bảo là hiệp hai ở ngoài trời thì nguy hiểm lắm đấy."
"Đã bảo là, chị Shiori! Không có làm cái đó mà."
Người này đúng là lúc nào cũng canh me cơ hội để trêu chọc. Shiori nói đùa như muốn kết thúc câu chuyện nghiêm túc tại đây, rồi tiễn Santa và Sukui ra về.
Ra khỏi nhà bằng cửa phụ phía sau như lúc đến, hai người đi trong im lặng dưới tiếng ve kêu râm ran. Có vẻ cô bé định tiễn cậu ra ga, nên dẫn cậu đi đường tắt xuyên qua công viên lớn. Dù không khát nhưng cậu vẫn mua nước ở máy bán hàng tự động, Sukui ban đầu từ chối nhưng cuối cùng cũng nhận. Mượn sách giá mấy ngàn yên thì chút quà này là đương nhiên.
"Chuyện lúc nãy ấy ạ."
"Ừ."
"Em không muốn ở nhà chút nào."
Sukui cuối cùng cũng mở lời khi chai trà vơi đi một nửa.
"Thế à?"
Nhưng theo trí nhớ của Santa, Sukui từng tự nhận mình là cháu ngoan của ông nội cơ mà.
"Cái đó, có nhiều chuyện lắm ạ..."
"Anh không ép đâu, nhưng anh nghĩ có những chuyện kể cho người không liên quan lại dễ hơn đấy."
Ví dụ như Santa đã có thể bộc bạch nỗi đau không thể nói với đồng đội bóng chày cho Sukui và Maria dưới dạng Tanka. Sukui cũng vậy, có thể có những điều chỉ nói được với Santa - người có mối quan hệ lỏng lẻo này.
"...Đừng nói là không liên quan, được không ạ."
Hòa lẫn vào tiếng ve kêu ồn ã hơn vì cây cối rậm rạp, Sukui nói.
"Nên là, em sẽ chỉ kể cho Tiền bối những gì kể được thôi. Nói thật thì khoảng một năm nay, em với ông nội không được hòa thuận cho lắm."
"Cãi nhau à?"
"Đại loại thế ạ... Ông nội là người vĩ đại hơn Sukui nhiều lắm, và Sukui được ông dạy Tanka từ nhỏ."
"Hể. Bảo sao Sukui rành Tanka thế dù còn nhỏ tuổi."
"Về Tanka thì ông thực sự không thỏa hiệp đâu, nghiêm khắc cực kỳ luôn ấy ạ. Nhưng nhờ thế mà em mới tiến bộ được, em biết ơn ông lắm."
"Nhưng mà, thế thì tại sao lại cãi nhau với người đó?"
"Cái đó là... khác biệt về định hướng, kiểu thế ạ."
"Nghe như thành viên ban nhạc ấy nhỉ. Mà cùng là người sáng tác thì chắc cũng giống nhau thôi."
"Fufu, có lẽ là vậy."
Sukui cuối cùng cũng cười, bầu không khí căng thẳng dịu đi đôi chút.
Nhưng Santa chỉ làm được đến thế. Xía mũi sâu hơn vào chuyện nhà người ta thì cũng ngại, mà cậu cũng chẳng nói được câu gì hay ho để giải quyết nỗi lo của Sukui ngay lập tức. Cậu chỉ nghĩ ra được mấy câu an ủi sáo rỗng kiểu "rồi sẽ làm lành thôi mà".
Nên cậu chẳng biết nói gì nữa, lại im lặng đi trên đường dạo bộ trong công viên.
Một lúc sau hàng cây thưa dần, nhìn thấy bên ngoài công viên. Tòa nhà lớn phía bên kia là nhà ga tuyến tàu Santa đã đi.
"A... no, Tiền bối..."
Sukui gọi Santa bằng giọng khàn khàn khi cậu vừa đi qua hàng rào chữ U ở lối ra vào công viên.
"Hử?"
Quay lại nhìn, đó là biểu cảm cực kỳ bất ổn của Sukui, chẳng biết là đang khóc hay đang cười.
Bên ngoài và bên trong công viên.
Đối mặt nhau qua ranh giới của hàng rào quen thuộc. Bóng cây bạch quả đổ xuống vừa vặn lên người Sukui, khiến thân hình mảnh khảnh của cô bé trông càng thêm mong manh.
Và có phải do di chứng chấn thương của Santa không. Khi cái bóng đung đưa trên người Sukui, cơ thể cô bé dường như cũng đang chao đảo trước sau.
"Eto, cái đó... Cảm ơn anh ạ. Vì đã lắng nghe em."
"Không có gì... Quan trọng là nếu anh làm được gì thì anh sẽ làm. Có gì cứ bảo anh nhé."
"Vâng... Cảm ơn anh."
"Nói trước là anh nghiêm túc đấy."
"Không sao đâu ạ. Em hiểu tấm lòng của anh rồi, chỉ cần tấm lòng đó là đủ rồi ạ. Giờ em sẽ suy nghĩ kỹ, rồi sẽ làm lành với ông nội thôi. Nên là... không sao đâu ạ."
Chỉ cần một câu "Cứu em với". Hoặc "Em không ổn". Chỉ cần cô bé nói thế, Santa cũng có lời muốn nói. Nhưng Sukui lại nói điều ngược lại, nên Santa cũng gật đầu mơ hồ rồi cụp mắt xuống.
Đập vào mắt là mũi giày của mình và hàng rào thép sơn màu cam cảnh báo.
Chỉ năm mươi cen-ti-mét.
Khoảng cách chỉ cần vươn tay là chạm tới, vậy mà chỉ vì một chướng ngại vật rỗng tuếch đó mà Santa không thể cử động. Lời nói cậu cố nặn ra là thật lòng, nhưng có vẻ Sukui không định dựa dẫm vào đó. Chắc không phải là Santa không được tin tưởng. Nhưng tính cách nhút nhát và ngại chia sẻ về bản thân của Sukui. Điều đó đã rõ ràng qua sự việc ở trường Shirakaba hôm nọ, và cậu đoán cô bé vẫn còn những uẩn khúc giấu kín trong lòng.
Việc ép buộc phơi bày điều đó ngay tại đây, Santa không tài nào làm được. Khi cả hai đều không thể bước thêm bước nữa, chủ đề này không thể tiếp tục được nữa.
"Đổi chủ đề nhé... Bạn Ootomo hôm nọ cũng tốt tính nhỉ."
"...Vâng ạ. Trước đây bạn ấy cũng hay bắt chuyện với em, nhưng không ngờ bạn ấy lại xuất hiện ở đó."
"Nhỏ đó bảo muốn làm bạn với Sukui đấy. Thân được thì tốt."
"Vâng. Em cũng nghĩ là muốn nói chuyện được với bạn Ootomo. Với lại hôm trước tuy chỉ một lần thôi nhưng bọn em đã ăn trưa cùng nhau. Có lẽ, à không, tất cả là nhờ Tiền bối đấy ạ."
Thành quả ở trường của Sukui là do nỗ lực của chính cô bé. Santa chẳng làm gì để được cảm ơn cả. Nhưng quan hệ với Kana có vẻ tiến triển tốt thật, Sukui cảm ơn Santa với giọng vui vẻ. Đôi mắt to tròn ngước nhìn lên, chớp chớp liên hồi nhìn Santa.
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, nhuộm đỏ khuôn mặt Sukui.
Chẳng hiểu sao không dám nhìn thẳng vào trò đùa của ánh sáng đung đưa trong gió, Santa quay mặt đi một cách lộ liễu.
"Ư hư hư hư hư..."
"Tiền bối? Anh sao thế?"
"...Vì em gái quá ưu tú nên tiểu thư quý tộc bị vứt bỏ như tôi."
"Dạ?"
"Ôm em, trói em, thì thầm bên tai em, bằng đôi tay của chàng──"
"──C, c, c, cái cái cái cái gì thế hả! Người ta đang tâm trạng hạnh phúc nhớ lại kỷ niệm mà...!"
"Không, tự nhiên muốn nói thế."
Tại sao thì chính Santa cũng chẳng hiểu. Chỉ là bỗng nhiên cậu muốn cãi nhau với một Sukui bình thường như mọi khi, và khi nhận ra thì đã lỡ miệng nói ra những lời đó.
"Mồ~! Em về đây! Hôm nay em sẽ sửa bài cực kỳ nghiêm khắc cho mà xem! Hứ!"

Thể hiện sự giận dỗi bằng cả cơ thể vùng vằng, Sukui cứ thế bỏ về. Nhìn theo bóng lưng đó, cậu thở dài, nhận ra người trẻ con rõ ràng là mình.
Lên tàu, đứng ngay dưới máy lạnh để hạ hỏa trước khi về nhà, Santa suy nghĩ.
May mắn là giữa Santa và Sukui luôn có một kênh liên lạc riêng là Hội ngâm thơ. Cậu nhìn ra cửa sổ nơi cảnh vật trôi qua vùn vụt, định bụng sẽ xin lỗi về chuyện lỡ trêu chọc tối nay ở đó.
4
Căn phòng kiểu Nhật rộng rãi trong gian nhà chính, nhìn ra khu vườn Nhật Bản ở sân trong.
"Mừng ông chủ đã về. Tôi mang trà lên rồi ạ."
Chủ nhân ngôi nhà này, Suzukaze Akihiro, không phải là bạo chúa sẽ quát tháo ầm ĩ nếu nhân viên không xếp hàng ra đón. Ngược lại thì đúng hơn. Đoán biết ông lại lẳng lặng về phòng riêng để tránh người khác như mọi khi, Shiori chuẩn bị trà và cất tiếng gọi trước cửa lùa.
"Ừ, cảm ơn."
"Tôi xin phép."
Đã là chiều tối nhưng lá phong mới bắt đầu chuyển màu gần đây và hồ nước bên cạnh đang phản chiếu ánh nắng gay gắt lấp lánh. Shiori luôn tự hỏi ngắm cảnh đó giữa cái nóng tàn dư này mà uống trà Nhật thì có hợp không mỗi khi đến đây. Nhưng đương sự có vẻ kiên định với nguyên tắc về nhà là phải uống trà nóng, nhất quyết không gọi món khác.
"Trời vẫn còn nóng, ông chủ vất vả rồi ạ."
"Ừ. Đúng thế."
"Tình hình ở Tân Hoa Nghệ Xã thế nào ạ?"
"Hưm. Ta thấy mọi người đều làm việc rất chân thành. Rất có khí thế."
"Vậy thì tốt quá ạ. Vậy tôi xin phép lui, có việc gì ông chủ cứ gọi."
Nói ngắn gọn thì, đến tuổi này rồi mà ông vẫn hay xấu hổ. Ông lão này thường mất vài năm đến vài chục năm mới mở lòng với ai đó, kể cả với người giúp việc sống cùng như Shiori. Quan hệ chưa bao giờ đến mức có thể trò chuyện phiếm thoải mái, nhưng cũng không đến mức hách dịch ra lệnh này nọ. Shiori định trao đổi vài câu xã giao nhạt nhẽo như mọi khi rồi lui ra.
"À... đúng rồi. Xin lỗi nhưng ta có chuyện muốn hỏi."
"Vâng?"
Nhưng riêng hôm nay, mọi chuyện có chút khác thường.
"Ta nghe người khác gặp ở hành lang nói, hình như có khách đến gặp Sukui phải không?"
"A, à... vâng."
"Có việc gì thế?"
"Eto, hình như là bạn đến mượn tiểu thư sách ạ── mấy cuốn tiểu thuyết best-seller nổi gần đây ấy mà."
"Ra thế."
Thoáng phân vân có nên nói thật không, Shiori quyết định pha chút nói dối vào báo cáo với Akihiro. Cô đương nhiên nắm rõ quan hệ cơm không lành canh không ngọt giữa Akihiro và Sukui từ năm ngoái, nên phán đoán rằng tốt nhất nên tránh những chủ đề có thể gây sóng gió.
Có vẻ điều đó đã hiệu quả, Akihiro rời mắt khỏi Shiori, chậm rãi nhấp trà.
"...Ta nghĩ sắp tới phải nói chuyện với Sukui một lần nữa."
"Dạ? À, hình như lần trước bị tiểu thư chạy mất giữa chừng nhỉ. Tầm cuối kỳ nghỉ hè thì phải ạ."
"Hưm. Đến tuổi này rồi, ngày tháng trôi qua càng nhanh. Phải làm rõ chuyện tương lai và mức độ giác ngộ trước khi quên mất."
"Cái đó, giác ngộ là sao ạ...?"
"Lấy gì làm nghề nghiệp, sống như thế nào. Những chuyện đó đấy. Nếu định đạt đến đỉnh cao của một cái gì đó, thì đôi khi cũng phải vứt bỏ những thứ khác."
"Tôi xin phép nói thẳng, tiểu thư vẫn là một cô bé chưa vào cấp ba. Quyết định tương lai bây giờ liệu có quá vội vàng..."
"Ta không phải không hiểu ý Fujiwara. Nhưng ngay cả việc Sukui vào cấp hai ta còn cảm giác như mới hôm qua, nên cũng có thể tưởng tượng được thời gian còn lại của ta. Mối lo về sau, cắt đứt càng sớm càng tốt."
"Chuyện đó... Tôi thất lễ rồi. Tôi đã nói quá lời."
"Không sao. Fujiwara gần gũi với Sukui hơn ta nhiều. Ta sẽ tham khảo cách con bé đón nhận từ cô."
"Vâng. Vậy tôi xin phép."
Cúi đầu cung kính hơn mọi khi, Shiori rời khỏi phòng Akihiro. Cô ghé qua tiền sảnh, nhưng có vẻ Sukui vẫn chưa về.
"Đằng nào cũng thế, tôi muốn thấy diễn biến kịch tính kiểu đi đến sáng mới về cơ."
Lầm bầm câu đó, cô khẽ cười khi tưởng tượng cảnh Sukui đi qua đêm thật.
"Chà chà, làm sao đây nhỉ... A, nhắc mới nhớ, mình quên chưa báo cáo chuyện phiếu khảo sát nguyện vọng của tiểu thư rồi."
Lấy tay áo che miệng, Shiori trở về phòng mình.
Chuyện của Akihiro và Sukui. Chuyện tương lai và bạn bè của Sukui. Và một chút chuyện của bản thân mình. Mang câu chuyện nào đến cho ai, và điểm hạ cánh cuối cùng nằm ở đâu. Những điều cần suy nghĩ đang chất đống như núi.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
