Vol 4: Đế quốc hỗn loạn - Chương 7 – Tể Tướng Đế Quốc

Mây đen dày đặc bao phủ bầu trời Argentum, thủ đô của Đế quốc Graviol, nhìn như thể sắp đổ mưa bất cứ lúc nào.

Một cỗ xe ngựa lao nhanh qua cổng thành chính, nhưng khi càng tiến sâu vào trung tâm, tốc độ dần chậm lại vì dòng người tấp nập. Đến khi cung điện đế quốc đã hiện ra thấp thoáng phía xa, thì cỗ xe gần như bị nuốt chửng trong biển người, chậm chạp hơn cả rùa bò.

Chiếc xe, vì lễ nghi, được trang hoàng sao cho vừa nhìn đã biết thuộc về một quý tộc nào đó, nên đám đông tuy cố tránh đường nhưng chẳng ăn thua.

“Hay là xuống đi bộ cho rồi?” — một người đồng hành, Thú tộc tính khí nóng nảy, càu nhàu. Nhưng chủ nhân chỉ đành khuyên nhủ, rằng xuống xe giữa phố sẽ bị coi là bất kính, rồi dỗ mãi mới chịu ngồi yên.

“…Người đông thật đấy. Chẳng hay có lễ hội gì sao?”

Revan khẽ cảm thán, nhìn cảnh tượng dòng người như thủy triều đang dâng tràn.

Bên cạnh hắn, một thiếu nữ cao hai đầu rưỡi, mặc váy hồng như hoa hồng, chính là [Tiểu Hiyuki] — búp bê pháp thuật được tạo ra từ bản thể của Hiyuki — mỉm cười khổ sở đáp:

“Không đâu, thủ đô này vốn đông như vậy đấy. Dân số ở đây cao hơn hẳn Wirde hay Alra. Với lại, giờ đang là lúc tan tầm, ai nấy đều vội đi mua đồ về trước khi trời mưa. Nếu mưa thật, họ sẽ chẳng dám ra ngoài nữa.”

Trong thế giới này, kỹ thuật nhuộm vải chưa tinh, quần áo đẹp thường bị phai màu khi gặp nước, nên người mặc đồ sang sẽ tránh ra đường lúc mưa vì sợ phai màu.

“Vậy ra chúng ta chỉ xui đến không đúng lúc.”

Thú tộc vốn chẳng mấy khi để tâm đến mấy thứ như giờ làm việc hay mua sắm khi thời tiết xấu, nên họ lao thẳng đi gặp Đế quốc mà chẳng hẹn hò trước, giữa tiết trời âm u này.

Họ thậm chí vượt biên giới vào nửa chừng mà không xin phép trước, chỉ gửi thư báo cho Tể tướng Đế quốc ngay trước khi tới thủ đô.

Họ xoay xở thoát khỏi vụ này nhờ bản tính nóng nảy của thú nhân cộng với phương tiện dịch chuyển siêu tốc của Xích Hoàng Triều, việc ấy mới khả thi — nhưng Revan giờ nghĩ lại, chỉ thấy cắn răng hối hận.

Mọi chuyện bắt đầu từ bức thư gửi cho Tể tướng Đế quốc, nói rằng họ muốn ký hiệp ước bổ sung về việc sử dụng Thiết Bị Dịch Chuyển — thứ mà Hiyuki và đồng đội tìm thấy trong hầm ngục hôm nọ.

Không giống ma pháp trận thông thường, thiết bị này cho phép tùy chỉnh tọa độ điểm đến, và hiện đã được Hiyuki mang lên mặt đất, lắp đặt lại.

Nội dung thư — thông báo sự tồn tại của thiết bị cùng đề nghị dùng nó cho mục đích thương mại tự do — hẳn đã tạo nên cơn chấn động trong Đế quốc, nên chỉ ít lâu sau, Tể tướng Đế quốc đã gửi thư hồi đáp, yêu cầu được bí mật bàn luận trực tiếp, thay vì qua thư từ.

“Ta cũng muốn đi. Dù sao thì đây là hội nghị mật mà.”

««««Không được!!!»»»»

Lời đề nghị đầy hào hứng của Hiyuki, tưởng chừng vô hại, lập tức bị bốn người có mặt — Quốc vương Collard, Revan, Tengai và Mikoto — phản đối dữ dội.

Sau một hồi tranh luận, trách nhiệm cuối cùng rơi lên vai Revan, vì hắn vừa là đại diện của quốc gia nơi thiết bị được đặt, vừa có khả năng di chuyển linh hoạt nhất trong nhóm.

“…Thưa Công chúa, người định đến cuộc họp trong… hình dạng này thật sao?”

Revan liếc nhìn Tiểu Hiyuki, cô đang ngồi bên cửa sổ xe, ngắm thành phố Argentum bằng vẻ tò mò hồn nhiên như một đứa trẻ.

“Dĩ nhiên rồi. Đây là thỏa hiệp duy nhất ta có thể chấp nhận, sau khi các người không cho ta đi dưới dạng thật.”

Nói rồi, cô bé quay lại, phồng má, giọng có chút hờn dỗi.

Không, thà cô ở lại thành chờ tin còn hơn…

Revan nuốt ngược câu ấy xuống cổ họng.

“…Thường thì, chẳng ai mang theo trẻ con đến dự họp đâu.”

“Hnn~ thế này đi, ta sẽ giả vờ làm búp bê. Sau để ai đó bế ta trong suốt buổi họp. Chỉ cần bảo đó là phong tục của Thú tộc là họ sẽ ngó lơ thôi.”

Mà trong đầu đám người thường, hình ảnh Thú tộc chắc là… trần truồng, cầm giáo, vừa nhai chuối vừa gào ‘u-ga u-ga’ 一 Hiyuki thêm vào

—Thưa quý cô, người nghĩ bọn ta là loài gì vậy hả!?

Revan nén cơn gào thét đang dâng lên trong lòng.

Các tùy tùng của hắn thì đồng loạt quay mặt đi, tránh liên lụy.

«Không ai bế búp bê tham dự hội nghị hết. Nếu bị chọn trúng, ta sẽ bỏ trốn ngay.»

Tất cả đều ngầm đồng thuận bằng sự im lặng tuyệt đối.

Nếu vậy thì… hắn ta sẽ phải tự bế ư? Thử nghĩ xem người ta sẽ nhìn thế nào, khi Thú Vương tương lai bước vào phòng họp mật với Tể tướng Đế quốc, tay ôm búp bê hình bé gái!? Đây là kiểu trừng phạt gì thế này!?

Pom-pom.

Với nụ cười hồn nhiên đến đáng sợ, Hiyuki nhẹ nhàng vỗ vai Revan, đang gục đầu trong tuyệt vọng.

“Bình tĩnh nào, cứ coi như ngươi đang dắt em gái đi chơi là được, huynh thân yêu ?.”

“Tha cho ta đi, một cô em gái kế là quá đủ mệt rồi.”

“Quên cô em cũ kia đi, giờ ngươi hãy yêu thương [em gái mới] này đi nhé, huynh yêu dấu ?.”

Vừa nói, Hiyuki vừa ôm lấy cánh tay hắn, cọ má vào, giọng ngọt như đường.

“Ư…”

Revan biết cô chỉ đang trêu chọc, nhưng sự đáng yêu siêu cấp ấy khiến hắn khó lòng chống đỡ, cảm giác như muốn ôm lấy và xoa đầu cô.

◆◇◆◇

Cùng lúc đó, tại thánh địa du mục của Sư tộc —

Một khải linh đột nhiên lóe lên trong đầu Tư tế Asmina, người đang tĩnh tọa cầu nguyện cho người anh trai cùng cha khác mẹ của mình được bình an.

“—!!”

“Sao vậy, Cô Asmina!?”

Asmina giật bắn người, nét mặt đầy bất an dữ dội, khiến Jissie bên cạnh cau mày.

“Nguy rồi! Nguy hiểm đang đến gần huynh Revan!”

“—Cái gì!?”

“Một đối thủ đáng gờm! Ta cảm nhận được… nếu không hành động ngay, vị trí em gái của ta sẽ bị cướp mất!!!”

“…Xin lỗi, cái gì cơ?”

◆◇◆◇

“Đặc sứ của Thú tộc — kẻ tự xưng là ‘Thú Vương’ — dường như đã tiến vào thành.”

Người đàn ông trung niên với cái mũi khoằm — Hầu tước Warren, đồng thời là Tể tướng của Đế quốc Graviol — tạm đặt cây bút xuống, sau khi duyệt xong chồng văn kiện chất cao trước mặt.

Có lẽ ông ta đang tìm cớ để cho đôi tay nghỉ ngơi, nên khi nghe giọng người mặc y phục thương nhân cất lên, ông mới ngẩng đầu, như thể vừa chợt nhớ ra có người khác trong phòng.

Người kia tuy còn trẻ — dùng từ thiếu niên có lẽ thích hợp hơn — nhưng diện mạo lại tầm thường đến mức, chỉ cần rời mắt là lập tức quên mất.

“Lẽ ra hắn chỉ mới là Ứng cử Thú Vương thôi. Dù sao thì là ai cũng chẳng khác biệt mấy.”

Nói đoạn, Warren cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, vẻ mặt thể hiện rõ: “Ta không có thì giờ cho mấy chuyện vô nghĩa.”

“Nghe nói ngài đã mời họ đến một buổi gặp mặt không chính thức. Có nên chuẩn bị trước đôi chút không?”

“Không cần thiết. Dù sao bọn họ cũng sắp đến dinh thự này rồi. Đáng tiếc, nếu chúng chưa kịp vào kinh —…. Chỉ cần thêm chút thời gian, ta đã có thể xử lý chúng gọn gẽ mà chẳng cần phải động tay động chân nhiều. Hay là… ngươi không tự tin mình dọn được chúng?”

Warren ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào cậu thiếu niên.

“Không phải đâu~. Dọn dẹp là nghề của ta mà. Chỉ là, nếu xảy ra chuyện, chẳng phải có một cái cớ hợp lý sẽ an toàn hơn sao?”

“Hừm. Ý ngươi là Hoàng đế? Nếu có ai dám nghi ngờ, ta sẽ đổ hết tội sang cho hắn. Ta không rảnh để đối phó từng người. Mà nếu vậy, cũng tốt thôi — coi như một dịp cắt bỏ đám rác rưởi.”

Giọng nói lạnh lẽo ấy cắt ngang bầu không khí.

Trong mắt Warren, sinh mạng con người và công tác chuẩn bị hội nghị đều có cùng giá trị — cái quan trọng là hiệu quả.

Trước cái thái độ, giọng điệu máu lạnh, coi rẻ mạng người thế一

“Miễn ngài thấy thuận mắt là được.”

Cậu thiếu niên đáp lại như thể việc này không phải gì to tát với mình,

“À, còn chuyện này — ta hỏi lại lần cuối. Ngài thực sự không cần món [thiết bị dịch chuyển] đó sao? Theo ta thấy thì nó là một vật khá hữu dụng đấy.”

“Không cần. Ta không có rảnh rỗi mà chơi với một quả bom hẹn giờ.”

Dĩ nhiên, thiết bị có thể truyền tải hàng hóa và nhân lực với số lượng lớn ấy cực kỳ có lợi. Trong các buổi bàn bạc với cố vấn, không ít người khuyên Warren nên chiếm đoạt nó từ Liên hiệp Tự do Cres.

Thế nhưng, làm vậy chẳng khác nào tuyên chiến với Xích Hoàng Triều, quốc gia bảo hộ của Cres — và đó sẽ là một cuộc chiến toàn diện.

Dù hiện nay vẫn còn nhiều kẻ xem thường Xích Hoàng Triều, cho rằng đó chỉ là đám “giả hổ dọa người” với nguồn gốc mơ hồ, song Warren thì không thể tự dối mình như vậy. Bởi một thế lực chỉ trong nửa năm đã mở rộng lãnh thổ khổng lồ, tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Không — điều ông phải lo trước tiên không phải là mối đe dọa từ bên ngoài, mà là thực trạng thối nát của Đế quốc Graviol.

Tuy ông từng thành công chiếm được phần lãnh thổ của Liên bang Cent’luna trong cơn hỗn loạn, song đó vốn dĩ là một canh bạc liều lĩnh. Nếu cuộc chiến khi ấy kéo dài thêm chút nữa, hẳn ông đã không thể duy trì nổi tiền tuyến. Thực tế, Đế quốc hiện nay không còn sức để tiến hành một cuộc đại chiến.

Đế quốc Graviol — cường quốc với lịch sử huy hoàng và truyền thống vẻ vang.

Trong mắt Warren, khẩu hiệu ấy chỉ là một tấm màn lụa bóng bẩy che giấu bên trong mục ruỗng.

Rốt cuộc, có khác gì việc tự ru ngủ trong ánh hào quang của quá khứ, trong khi hiện tại chẳng có gì đáng tự hào?

Sự thật cay đắng là, quý tộc thì bóc lột dân đen, hối lộ lan tràn trong cả công lẫn tư, quan lại ỷ quyền ức hiếp thường dân, còn dân chúng thì oán than, đổ hết tội lên Đế quốc mà chẳng chịu tự thay đổi.

Truyền thống đã hóa thành tệ nạn, trở thành mảnh đất nuôi dưỡng một thế hệ hủ bại — lười nhác, kiêu ngạo, chỉ biết viện cớ và đùn đẩy trách nhiệm.

Phải quét sạch tất cả — dù bằng bất cứ giá nào.

Nhưng ngay khi Warren giới thiệu về các cải cách trong hệ thống xã hội, phản ứng dữ dội đã nổ ra, không một ai nhìn lấy tấm gương Vương quốc Amitia trước mắt. Ông cần thời gian — thời gian để vực lại đế quốc này từ đống tàn tro.

Thế nhưng, Hoàng đế — kẻ ưa những thứ mới mẻ và dễ bị cuốn theo cảm xúc — nếu nghe tin về “thương ước tự do với Xích Hoàng Triều”, hẳn sẽ lập tức chấp thuận mà chẳng cân nhắc hậu quả.

Khi đó, thế cân bằng mong manh giữa Graviol và Thánh quốc Aeon mà Warren cực nhọc duy trì sẽ sụp đổ.

Vậy nên, ông chỉ còn một lựa chọn:

Hạ sát đặc sứ của Liên hiệp Tự do Cres trước khi tin tức kia tới tai Hoàng đế.

Đặc sứ của Liên hiệp Tự do Cres đã gặp tai nạn bất ngờ và qua đời trước khi buổi họp diễn ra.

Vốn dĩ, bọn họ không nên có mặt ở đây — nên Xích Hoàng Triều cũng chẳng thể truy cứu chính thức.

Tất nhiên, vẫn có khả năng họ sẽ hiểu sai rồi lấy cớ tuyên chiến, nhưng Warren cho rằng khả năng đó thấp.

Từ trước tới nay, Xích Hoàng Triều chưa từng chủ động gây chiến. Họ luôn hành xử lý trí, chỉ đáp trả khi bị ép buộc.

Qua những thư tín và tin đồn về Chủ quyền của Xích Hoàng Triều, Warren càng chắc chắn điều đó: lời lẽ giản dị, thẳng thắn, không màu mè kiểu quý tộc, nhưng vẫn chứa đựng sự nhã nhặn và tinh tế — một phong cách khiến ông vô cùng hài lòng.

Kế hoạch vì thế càng thêm rõ ràng.

Sau cùng, ông chỉ cần tỏ ra “thất vọng”, rồi khéo léo đề cập rằng trong đàm phán lãnh thổ tới, Đế quốc sẽ “nhượng lại một phần nhỏ đất đai”.

“Thiết bị dịch chuyển của Cres bị phá hủy bởi kẻ tấn công vô danh.”

Chuyện đến đó là kết thúc.

Mọi thứ sẽ trở lại nguyên trạng, như thể chưa từng có gì xảy ra.

Khi chuỗi suy nghĩ ấy chấm dứt, Warren mới nhận ra cậu thiếu niên đã biến mất từ lúc nào.

Khẽ cau mày vì sự lặng lẽ khó chịu của hắn, Warren quay ánh nhìn ra cửa sổ.

Mây đen ngày càng dày đặc, bao phủ bầu trời thành phố như màn đêm đổ xuống. Tiếng sấm vọng xa, kính cửa sổ rung lên lách cách trong cơn gió mạnh — chẳng mấy chốc nữa, mưa sẽ trút xuống.

“— Có lẽ đêm nay sẽ là một cơn bão lớn.”

Ông lẩm bẩm, rồi lại cầm bút lên, tiếp tục phê duyệt những tập văn kiện chờ đợi trước mặt.