Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Vol 4: Đế quốc hỗn loạn - Chương 12 – Thử Thách cho Ngài Thủ Tướng

Ngày hôm đó, Thủ tướng Warren của Đế quốc Graviol đang xử lý công vụ thường nhật tại một tòa nhà nằm cách xa Hoàng cung — không chỉ về mặt địa lý mà còn cả về khoảng cách quyền lực.

Bỗng nhiên, ông nghe thấy tiếng chân hối hả vọng lại từ hành lang, cùng bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi, khiến ông nhíu mày lo lắng.

Vốn là người ưa làm việc một mình, Warren luôn xem bất kỳ ai khác trong phòng cũng là vật cản cho sự tập trung của mình. Nhưng hôm nay, tiếng ồn bất thường khiến ông chẳng thể nào yên tâm được. Cuối cùng, ông đành nhấn chiếc chuông nhỏ bằng ma pháp đặt nơi góc bàn — vật được liên kết với chuông của thư ký ở phòng bên cạnh.

Chỉ trong chốc lát, thư ký riêng đã xuất hiện.

Giọng Warren vang lên đầy bực bội:

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Sao lại ồn ào như chợ vỡ thế kia!?”

“D-ạ… Có hai cô gái trẻ đang cãi nhau ở cổng chính, nói rằng họ muốn gặp Ngài…”

Warren cau mày, ánh nhìn sắc lạnh như dao.

“Gì cơ? Họ có hẹn trước không?”

“Không ạ. Và… một trong hai người là [Thú tộc].”

Chỉ nghe đến hai chữ Thú tộc, Warren lập tức nhớ tới sự kiện vài ngày trước, khi ông xử lý nhóm sứ giả bí mật của Liên Bang Tự Do Cres.

Đồng thời, ông cũng nhớ lại việc đuổi đi một sát thủ tự xưng là lính đánh thuê độc lập, người đã thất bại trong việc ám sát đại diện phe kia. Ông cũng nghi ngờ tên sát thủ kia là gián điệp hai mang của Thánh Quốc Aeon.

Warren đoán rằng ả Thú tộc này có lẽ là kẻ nóng nảy đến dò la tung tích đồng bọn. Tuy nhiên, điều khiến ông ngạc nhiên là hóa ra đây lại là hai cô gái trẻ, có vẻ chỉ là người trong gia đình đến tìm người thân.

“Vô dụng! Đuổi họ đi ngay. Một việc đơn giản như thế mà cũng không làm được thì ta thuê ngươi làm gì hả!?”

“T-tôi xin lỗi, thưa Ngài. Nhưng mà… cô gái còn lại ăn mặc rất sang trọng, trông giống quý tộc, nên lính gác không dám dùng vũ lực…”

Nghe đến từ quý tộc, Warren bỗng thấy một dự cảm chẳng lành và cảm giác rằng tên sát thủ mất tích kia đang ở rất gần. Tuy nhiên, ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, không để lộ chút nghi ngờ.

“Họ có khai danh tính không?”

“Không, thưa Ngài. Chúng tôi có hỏi, nhưng chỉ nhận được câu trả lời [Tốt hơn hết là hai bên không nên biết tên nhau.’]”

“Không cần tiếp những kẻ đến tên mình cũng không nói. Đuổi chúng đi ngay, kể cả phải dùng vũ lực.”

“Vâng, thưa Ngài. Tôi sẽ xử lý ngay.”

Warren chỉ kìm lại được, không quát lên câu “Đồ bất tài! Việc cỏn con cũng làm không xong!”, khi nhìn bóng lưng thư ký khuất dần.

Đây chính là bộ mặt thật của sự thối nát trong Đế quốc.

Khi tầng lớp quan lại vẫn ôm khư khư cái lý tưởng “họ đúng vì họ là quý tộc”, thì làm gì có chuyện tiến bộ được.

Chúng tin rằng dòng máu cao quý làm họ trở nên vượt trội từ trong trứng nước, để rồi sinh ra kiêu ngạo và lười biếng.

Cải cách là điều bắt buộc — và với niềm tin đó, Warren biết mình phải kiên trì chuẩn bị từng bước để nhổ tận gốc căn bệnh thối rữa này.

Ông hít sâu, lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp tục xử lý đống văn kiện trên bàn.

Nhưng chỉ vài phút sau, khi đã quên mất chuyện ở cổng, cánh cửa văn phòng đột ngột nổ tung từ phía hành lang, vang lên một tiếng “Ầm!” rền trời.

“Cái—!?”

Ông chỉ kịp thốt lên nửa tiếng, thì một bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bước ra khỏi đống khói bụi nơi cánh cửa bị phá nát.

“Trung niên, dáng căng thẳng, mũi khoằm, mắt xếch, tóc vàng tro… Ừ, đúng rồi, chắc là ông ta đây. À mà thôi, khỏi cần nói nữa — Yahoo, chúng ta vào đây nhé.”

Cô gái nhỏ nheo mắt, nhìn Warren từ đầu đến chân với vẻ mặt biết tỏng hết mọi chuyện.

Nàng có vẻ đẹp của một thiếu nữ khoảng mười hai, mười ba tuổi, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đôi mắt đỏ như hồng ngọc, toát ra khí chất vừa thanh lệ vừa nguy hiểm.

Warren trợn tròn mắt khi nhìn thấy cô gái vận váy đen lộng lẫy, trên ngực cài hoa hồng đỏ tươi.

“Của… của Xích Hoàng Triều!? Không thể nào! Sao cô lại ở đây!?”

“Ngài đang nói gì thế? Ta chỉ là khách du lịch đến đây để ăn thịt nướng thôi mà.”

Hiyuki nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Ực.

Warren nuốt khan, rồi khẽ dựa vào ghế, cố giữ vẻ điềm tĩnh.

“Một khách du lịch mà lại đến tận đây sao? Nơi này đâu có nằm trên tuyến tham quan.”

“Ừm~ thật ra ta đến đây để tìm người quen. Ta định hỏi tung tích của họ, nhưng trên đường đã gặp được phần lớn rồi. À, còn người thư ký ban nãy cũng giúp ta biết thêm vài điều.”

“Ồ?” – Warren gật gù, nhưng trong lòng rủa thầm tên thư ký!

“Vị du khách này không tra tấn cậu ta đấy chứ?”

“Ngài nói đùa à? Cậu ta chỉ ‘tình cờ’ thấy mấy người cản đường ta thôi. Ta biết họ vô tội, chỉ làm theo nhiệm vụ, nhưng họ không nghe cảnh báo nên bị xử… À xin lỗi, ta nói nhầm, họ ‘chết vì tai nạn đáng tiếc’ mất rồi. Còn cậu thư ký thì tự nói hết ra, ta chẳng cần dùng đến Ma Nhãn đâu. À, hầu hết gia nhân còn lại đều chạy trốn hết rồi. Ôi trời, xem ra ngài không được lòng thuộc hạ cho lắm ha.”

Giọng Hiyuki vừa như trêu chọc vừa như thương hại, khiến Warren thấy khó chịu lẫn bất an.

“Cảm xúc thích hay ghét không nên ảnh hưởng đến công việc. Người có địa vị cao không thể để bản thân bị chi phối bởi tình cảm. Nếu cô đã đạt được mục đích, xin mời rời khỏi nơi này.”

“Ra là vậy. Theo ta thì kẻ đứng đầu của đám rác rưởi cũng chỉ là một đống rác rưởi khác thôi, ngài thấy sao? À, mà thôi, không quan trọng. Ta cũng phải khen ngài một điều — dám đánh úp người của ta đấy.”

“…Vậy ra cô đến đây để giết ta sao? Cô không sợ hành động này có thể gây ra chiến tranh giữa Xích Hoàng Triều, Đế quốc và Thánh Quốc à?”

“Ta không có ý định tự tiện ra tay. Hơn nữa, chuyện đó ta đã xử lý xong rồi. À, và ta không giết người đâu — ta là người theo chủ nghĩa hòa bình đấy. Ta chỉ ghét những kẻ gây ồn ào quanh mình thôi.”

Hiyuki lại nhún vai, nụ cười nhạt như gió thoảng.

“Với ta thì 200–300 cú đấm cũng đủ gọi là ‘thưởng phạt’ rồi… Còn cô thì sao, Asmina?”

Ngay khi nàng dứt lời, một cô gái khác bước vào — mặc y phục truyền thống của Thú tộc, ánh mắt rực lửa.

“Hắn là kẻ thù của anh Revan. Dù xé nát tứ chi hắn cũng chẳng nguôi giận.”

“Hn~ Vậy ta có nên chặt tứ chi hắn thật không nhỉ?”

Hiyuki hỏi nhẹ như thể đang chọn thêm món tráng miệng.

“Không cần lãng phí thời gian. Chỉ cần bẻ gãy tay chân hắn, rồi bêu giữa phố cho thiên hạ cười chê là đủ.”

“Bêu giữa phố à… Thế treo ngược hắn trần truồng ở cổng thành thì sao?”

“Hay đấy. Cạo sạch tóc, dán nhãn [Bé tí] lên chỗ ấy, nhét thêm cái nút bịt vào chỗ dưới, rồi ghi thêm [Xin lỗi vì đã sinh ra làm đàn ông]. Hoàn hảo.”

“…Cô đúng là… không hề nương tay mà còn nói tỉnh bơ như chẳng có gì.”

Đến đây, Asmina khiến Hiyuki phải nhìn lại, khẽ thở dài tội nghiệp cho tên thủ tướng đáng thương.

Nhưng dù có chút xót xa, nàng cũng chẳng định thay đổi ý định.

Còn Warren, ông cảm thấy danh tiếng và niềm kiêu hãnh mà ông xây dựng bao năm trời… đang tan vỡ trong khoảnh khắc khi nhìn hai ác quỷ khoác giả làm thiếu nữ đang thảo luận về việc tra tấn mình với vẻ thản nhiên như nói chuyện buộc dây giày.

Ông không thể kiềm lại được sự sợ hãi từ tận trong tim này.

◆◇◆◇

Sau khi rời khỏi phủ Tể tướng, tôi và Asmina hướng thẳng đến Hoàng cung.

Chúng tôi chen chúc giữa biển người tụ tập ngoài cổng, mồ hôi túa ra đầy trán. Ngay khi len qua được đám đông, chúng tôi lau mồ hôi đi. Băng qua chừng này người đúng là thử thách thật, nhưng dù sao bao cố gắng như vậy, chúng tôi vẫn không thể thu được thêm manh mối gì về tung tích của Revan — thật đáng thất vọng.

Tôi từng hy vọng vị Tể tướng kia sẽ tiết lộ được chút manh mối nào đó, nhưng hóa ra chỉ là ngõ cụt. Khi trừng phạt hắn, trong lòng tôi vẫn dấy lên một cảm giác bất lực — vẫn không có tiến triển gì trong việc tìm kiếm. Giờ thì, lựa chọn duy nhất của chúng tôi là điều tra Hoàng cung, như lời Asmina cảm ứng được… song, đó lại là chướng ngại khó vượt qua nhất.

Xét đến việc hai quốc gia chưa có quan hệ chính thức, lại còn xung đột ở vài khu vực biên giới, thì việc viếng thăm chính thức Cung Điện Đế Quốc là rất khó.

Nếu định lén xâm nhập, hẳn nơi đó sẽ được canh phòng nghiêm ngặt — gần như bất khả thi để lọt vào mà không bị phát hiện. Tôi cũng từng tính đến khả năng có đường hầm bí mật như ở vương quốc Amitia, nên đã dùng “Tà Nhãn” để dò xét trong lúc nói chuyện với Tể tướng. Tiếc là, lão ta đã hoàn toàn bị tách khỏi Hoàng thất, chẳng biết gì về lối ngầm hay người liên hệ trong cung.

“Giờ chúng ta phải vào cung bằng cách nào đây?” — Asmina hối hả hỏi, đôi mắt sáng rực.

Cô ấy chắc chắn sẽ không chịu dừng lại rồi…

“Nếu đột nhập thẳng, phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho xung đột,” tôi đáp, cân nhắc từng khả năng.

“Dù theo lời Tể tướng, đội quân trong cung phần lớn chỉ để phô trương, ta vẫn nên tránh giao chiến. Có vẻ phe của Hoàng đế hiện không dính dáng gì đến vụ này.”

“Hay là lẻn vào từ phía sau?” — Asmina nói bằng giọng thản nhiên như thể chỉ là chuyện dạo phố.

Dĩ nhiên, chuyện đó không đơn giản chút nào, và tôi vẫn đang cố tìm kế sách khả dĩ hơn.

Thấy tôi do dự, Asmina vỗ mạnh vào ngực, đầy tự tin:

“Đừng lo! Mọi thứ đã nằm trong tay thần rồi. Ngay khi đến thành phố, thần đã bảo Hari đi dò tìm các tuyến xâm nhập khả thi.”

Từ trong lòng cô, Hari — thánh thú trông như con chồn trắng — ló đầu ra, kêu khẽ một tiếng.

“Chỉ cần lần theo nó, chúng ta sẽ tìm được huynh trưởng của thần, dù có bao nhiêu chướng ngại đi nữa!” — Asmina tuyên bố, ánh mắt rực lên niềm tin tuyệt đối.

…Dù sao, kinh nghiệm lần trước cũng cho thấy niềm tin của cô ấy thường kết thúc bằng việc bị treo ngược lên cây.

“Chà~ nghe qua thì có vẻ gian nan đấy, nhất là với người mới tập tành.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

“—!!”

Tôi lập tức bế gọn Asmina, lùi lại, rút Gilles de Rais khỏi inventory, vào thế cảnh giác.

Kẻ vừa lên tiếng là Kagerou — hắn mỉm cười, tay khẽ nâng vành mũ.

Trên người hắn là bộ đồ của một thương nhân rong, bày la liệt nào là nhẫn rẻ tiền, phụ kiện lặt vặt, chẳng khác gì những gã bán hàng ven phố thông thường.

“Lâu rồi không gặp nhỉ… à mà, chúng ta mới gặp hôm trước thôi mà nhỉ? Gặp lại sớm thế này quả là có duyên, phải không tiểu thư?” hắn nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.

— Hắn cư xử cứ như đang gặp người quen lâu năm vậy.

“…Người biết hắn à?” — Asmina hỏi, trông cảnh giác.

“Hắn là sát thủ đã tấn công Revan và đoàn hộ tống.”

“Cái gì—!?”

Mặt Asmina biến sắc, còn Kagerou chỉ nhún vai, nheo đôi mắt vốn đã híp lại.

“Rất hân hạnh được gặp. Nghề chính của tôi là thương nhân, còn nghề phụ là ám sát. Tôi gặp huynh trưởng của cô khi khi đang làm nghề tay trái trước đay. Giờ gặp được tiểu thư Hiyuki cùng cô, xin gửi lời chào thân ái.”

Tôi bước lên, đứng chắn trước mặt Asmina, dõi theo từng cử động của hắn.

“Ngươi vẫn còn ở trong thành này à? Tưởng đã chuồn từ lâu rồi chứ. Định báo thù Tể tướng à?”

“Không, không hẳn vậy, tiểu thư. Tôi bị cho nghỉ việc rồi — giờ chỉ còn tự bươn chải kiếm ăn thôi. Không màng gì đến cái lão kia nữa. Mà nói thật, nhìn bộ dạng lão hiện giờ cũng khá buồn cười đấy.”

…Vậy là hắn vẫn theo dõi tình hình.

“Nếu Tể tướng không phải chủ mưu thật sự, thì ngươi hiện giờ đang làm việc cho ai? Cho kẻ đứng sau sao?”

“Không, không, không phải thế đâu. Hôm nay gặp các cô hoàn toàn là trùng hợp thôi. Tôi chỉ tình cờ thấy tiểu thư ở đây, nên muốn ghé qua chào hỏi chút.”

Có vẻ không quen với cái điệu bộ giả tạo này của Kagerou, Asmina cau mày, hỏi nhỏ sau lưng tôi:

“Hắn là… kẻ bám đuôi cô à?”

“Ừ.”

“Thật là… lạnh lùng quá đó.”

Kagerou giả vờ ôm mặt khóc, vai rung lên, miệng thút thít.

Asmina nghiêng đầu: “Khoan, hình như hắn khóc thật kìa.”

Tôi nhắc cô: “Mọi thứ hắn làm đều là diễn thôi, nhớ lấy.”

Vừa nói xong, hắn đã thôi ngay, mặt khô cong như sa mạc, rồi cười giả lả — “Thôi nào, chuyện đó để sau nhé…”

“Vừa rồi tôi nghe hai cô nhắc đến cậu nhóc ở Hoàng cung. Là do cô, tiểu thư Hiyuki, sắp đặt à?”

“…Đó là bí mật thương nghiệp.”

“Được thôi, tôi chịu thua.” — hắn giơ tay đầu hàng.

Asmina gầm gừ, răng nanh nhe ra như một con mèo đang tức giận.

“Ngươi định làm gì với thông tin đó? Định hại huynh ta lần nữa à?”

Thật ra việc Revan ở trong Hoàng cung vẫn chỉ là phỏng đoán thôi, đừng vội kết luận chứ.

“Không, không, tôi xong việc đó rồi. Dù nhiệm vụ thất bại, tôi cũng chẳng bận tâm đâu — vì tôi có phải sát thủ chuyên nghiệp đâu mà cần danh dự. Tôi sẽ không ra tay nữa, cũng chẳng có ai trả tiền cho tôi.”

Kagerou nói tỉnh bơ, xua tay phủ nhận.

Asmina nhìn hắn bằng ánh mắt nửa nghi hoặc, nửa ghê tởm, rồi quay sang tôi như muốn hỏi xem hắn có nói thật không.

Thật khó mà đoán được lời nào của tên này là thật. Tính trung thực của hắn lên xuống còn thất thường hơn cả đèn từ mông đóm con.

Kagerou mỉm cười, vừa xoa tay vừa tiếp lời.

“Thật ra, giờ tôi thất nghiệp, nhưng vẫn cần chút lúa để ăn, giờ tôi lại đang rảnh nữa. Hay là thế này — cô thuê tôi đi. Tôi sẽ đưa hai người vào Hoàng cung an toàn, đây không phải bẫy gì cả, đảm bảo luôn.”

Tôi và Asmina nhìn nhau.

“…Nghe giống bẫy lắm.”

“…Ừ, đúng là mùi bẫy rõ ràng.”

Lần này, cả hai chúng tôi hiếm hoi đồng lòng đến lạ.