Ấn tượng đầu tiên của Revan về Công chúa Oliana là cô khá kì lạ.
Dẫu vậy, đến giờ thì việc ngạc nhiên với mấy chuyện “kỳ lạ” như thế này đã chẳng còn ý nghĩa gì với cậu nữa — nhất là khi cậu đã quen biết tận hai người mà cái danh “kỳ quái” chẳng còn đủ để miêu tả. Một là đứa em gái lập dị nhưng hết mực thương yêu cậu, còn người kia là Điện hạ, hiện thân của sự phi lý, dường như đã bước qua ranh giới của thường thức từ lâu. Nghĩ kỹ thì, có khi Công chúa Oliana lại là người hợp lý nhất trong số đó.
Tốt hay xấu thì chưa biết, nhưng Revan – người đi đến kết luận ấy – vẫn chưa nhận ra rằng ranh giới giữa “thường thức” và “điên rồ” trong tâm trí mình đang dần tan biến.
Ngày mưa hôm đó, cậu được tìm thấy bất tỉnh trong khu vườn của một biệt viện nằm giữa kinh đô Argentum – trung tâm của Đế quốc Graviol, theo lời kể của cô.
May làm sao, Công chúa Oliana lại tình cờ đi ngang qua, khi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của chú sư tử con Shin. Cũng vì cô có thói quen dạo chơi trong vườn sau mưa, để tận hưởng hương cỏ ướt và khung cảnh tĩnh lặng ấy. Khi lần theo âm thanh, nàng phát hiện Revan ngã gục trong lùm cây, khắp người bê bết máu.
“Ban đầu ta cứ tưởng là một con mèo hoang, nhưng hóa ra lại là một đứa trẻ lông lá và kì lạ.”
Công chúa nói câu đó với vẻ nhẹ tênh, như thể chỉ là một chuyện nhỏ. cô đã nhờ cô hầu gái khi nãy giúp đỡ, lén đưa cậu vào phòng khách của biệt viện, tự tay băng bó thay vì báo cho lính gác theo quy củ.
Khi được hỏi tại sao lại giúp đỡ như vậy, cô trả lời một cách dứt khoát:
“Ta giúp vì ngươi trông không giống kẻ xấu, và đây là lần đầu tiên ta gặp một thú nhân. Hơn nữa, ta thật sự tò mò, vì sao ngươi lại rơi vào tình cảnh như thế, mà vẫn ôm trong tay một con thú nhỏ và một con búp bê dễ thương như vậy? Ta chỉ đơn giản là muốn biết lý do.”
Trong hai ngày đầu tiên, Revan chỉ chập chờn tỉnh táo, trí nhớ mơ hồ. Nhưng đến ngày thứ ba, tình trạng cậu đã khá hơn nhiều, có thể giới thiệu sơ qua về bản thân, và bắt đầu trò chuyện đôi chút với cô công chúa nhỏ luôn đến thăm cậumỗi ngày.
Sang ngày thứ tư, cậu đã có thể nói chuyện rõ ràng, kể cho cô mục đích thật sự của chuyến đi đến Argentum.
Cậu tiết lộ rằng mình đến đây để đề xuất việc đàm phán thương mại tự do giữa các quốc gia, sau khi Cộng Đồng Liên Bang Tự Do Cres phát hiện thiết bị dịch chuyển không gian.
Cậu giải thích rằng mình đã nhận lời mời không chính thức từ Thủ tướng Đế quốc, Warren, để bàn bạc và đặt nền móng cho việc hợp tác. Nhưng rồi, trong lúc di chuyển, đoàn hộ tống bị phục kích và sát hại toàn bộ. Chính cậu cũng suýt bỏ mạng, nếu không được dịch chuyển đến nơi này bằng một phép thuật không rõ nguồn gốc – mà cậu đoán chỉ có thể là do Hiyuki đã làm để cứu cậu.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Công chúa Oliana chỉ ngồi im, nét mặt đầy suy tư. Có lẽ vì điều cô nghe được vượt xa những gì ngay cả Hoàng đế cũng biết – bởi đến nay, sự tồn tại của thiết bị dịch chuyển lẫn đàm phán với Cres đều là bí mật tuyệt đối. Cuối cùng, nàng chỉ khẽ gật đầu rồi đứng dậy, khép lại buổi thăm hôm ấy.
Đến hôm nay, ngày thứ năm, thân thể cậu đã bình phục đủ để ngồi dậy, có thể dựa đầu giường mà trò chuyện.
Công chúa nhỏ ngồi bên cạnh, nghe cậu kể về cô em gái lập dị và vị Công chúa điện hạ phi lý kia, vừa cười khúc khích, vừa ánh lên vẻ thích thú trẻ thơ. Trong khi đó, cô hầu gái đứng phía sau lại nhíu mày, rõ ràng cho rằng tất cả chỉ là những chuyện hoang đường.
Khi câu chuyện kết thúc, vẻ mặt Oliana dần trở nên nghiêm nghị.
“Ta đã sai người điều tra vụ tập kích ấy,” cô nói, “nhưng đến giờ bộ tình báo vẫn chưa gửi về báo cáo nào cả. Có khả năng thuộc hạ của Warren đứng sau vụ việc… hoặc hắn đã cấu kết với thế lực bên ngoài.”
Cô hầu cau mày:
“Thứ lỗi cho nô tỳ nếu có thất lễ… nhưng ý Người là chỉ là phỏng đoán thôi sao?”
“Phải.” — Oliana gật đầu, điệu bộ giống hệt một cô giáo khen học trò đoán đúng.
“Chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng tuyệt nhiên không có thông tin nào về sứ giả bí mật từ Liên Bang Cres đến đây, cũng không có thi thể nào được tìm thấy. Dù Cres có đòi Đế quốc giải thích, thì cũng chẳng có ai để xác nhận cả. Từ đó mà suy ra, khả năng Warren dính líu là rất cao.”
Oliana im lặng trong chốc lát, dường như đang cân nhắc cảm xúc của Revan – người đang ngồi trầm mặc, nét mặt u tối khi nhớ lại việc đồng đội mình bị giết và chôn vùi trong bóng tối.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô cất giọng nhẹ nhàng:
“Nhắc mới nhớ…”
“Ta chưa từng gặp cô ấy, nhưng Điện hạ Hiyuki của Xích Hoàng Triều thật sự đẹp như lời đồn sao?”
Nói rồi cô ôm lấy «Tiểu Hiyuki», con búp bê nhỏ nằm trên gối của Revan, mân mê như thể đó là báu vật.
“—Hửm… À, đúng vậy. Điện hạ Hiyuki còn đẹp hơn cả búp bê ấy, nếu có thể tin nổi điều đó.”
“Thật muốn gặp cô ấy một lần. Nhưng… với tình hình Đế quốc hiện tại, có lẽ điều đó là không thể.”
“Tình hình hiện tại?” — Revan nghiêng đầu, vẻ ngạc nhiên.
Oliana thở dài, quay lại nhìn cậu:
“Thật ra, Đế quốc đang bị chia thành hai phe. Giờ nói thật ra cũng chẳng sao nữa.”
“Hai phe… ý cô là phe Thủ tướng và phe phản kháng sao?”
Cô khẽ lắc đầu.
“Cũng gần đúng, nhưng nói chính xác hơn thì đó là phe của Hoàng đế. Và gười lãnh đạo phe phản đối Thủ tướng chính là phụ hoàng của ta.”
“—Khoan đã, ý cô là… Hoàng đế đích thân đối đầu với Thủ tướng? Và đó là lý do Đế quốc bị chia rẽ?”
Công chúa Oliana khẽ mỉm cười chua chát trước vẻ nghi ngờ rõ ràng của Revan.
“Thành thật mà nói, tình hình rất phức tạp. Phụ hoàng ta lên ngôi năm mười bốn tuổi, ngay sau khi tiên đế băng hà. Nhưng Người còn quá trẻ để trị quốc, nên chú của cố hoàng – em trai của cụ cố ta – đã đảm nhiệm vai trò nhiếp chính… Và chính từ đó, mọi chuyện bắt đầu trượt dốc.”
Khi nói đến đây, gương mặt cô thoáng nhăn lại, như thể đang nén cơn bực dọc bao năm, nhưng cô vẫn tiếp tục, dường như cần phải trút ra hết.
“Lão ta đúng là một kẻ ngu xuẩn vô vọng, coi Đế quốc như tài sản riêng của mình. Hắn khiến nền móng vốn đã mục ruỗng của quốc gia càng thêm thối nát, gây chiến vô nghĩa, mượn nợ chồng chất từ Thánh Quốc, rồi áp bức Thú tộc. Ngay cả khi phụ hoàng ta đã trưởng thành và nắm quyền lực cao nhất, lão vẫn không chịu buông quyền, tiếp tục làm nhiếp chính cho đến tận ba năm trước – lúc hắn chết ở tuổi chín mươi tám. Thật sự, quả báo đến nhanh thật.”
Revan gật đầu, thầm hiểu ra căn nguyên đằng sau chính sách bành trướng mù quáng của Đế quốc Graviol.
Công chúa này dù bề ngoài tao nhã thật, nhưng khi mở miệng thì nọc độc cũng chẳng kém ai!
“Dù hắn đã chết, nhưng không thể phủ nhận là suốt mười bảy năm trời, quyền lực thực sự của Đế quốc nằm trong tay hắn. Những kẻ từng phục vụ dưới trướng ấy giờ vẫn nắm giữ ảnh hưởng lớn trong chính trị, hành chính, quân đội. Chúng trung thành với Thánh Quốc Aeon, làm ngơ trước mọi thứ khác, chỉ biết hưởng lạc và vơ vét. Phe của Hoàng đế chúng ta thống nhất rằng cần cải cách triệt để, xóa bỏ tham nhũng và bất công đang bám rễ khắp Đế quốc. Nhưng…”
“Nhưng việc cải cách đang bị phe Thủ tướng, vốn liên kết với tàn dư của nhiếp chính, cản trở phải không?” – Revan suy đoán, khiến Oliana khẽ nhướng mày, biểu cảm trở nên khó tả.
“Ngươi nói đúng là họ là chướng ngại lớn nhất, nhưng thật ra Warren ban đầu không thuộc phe nhiếp chính. Thật ra, ta nghe rằng hắn từng là phụ tá thân cận nhất của phụ hoàng, người ủng hộ cải cách.”
Revan hơi cau mày, rõ ràng không ngờ đến điều đó.
“…Rồi dần dần, hắn có vẻ đã mất niềm tin vào khả năng của phụ hoàng trong việc thực hiện cải cách. Có lẽ hắn tin rằng dựa vào ảnh hưởng của phe nhiếp chính cũ và Thánh Quốc Aeon sẽ là con đường thực tế hơn để đạt mục đích. Tuy ngoài mặt ai cũng tỏ ra trung thành với Hoàng đế, nhưng quyền lực thực tế lại nằm trong tay Warren – từ quan lại cho đến tướng lĩnh quân đội. Giờ đây, chỉ một phần ba quân đội Đế quốc là còn trung thành thật sự với Hoàng đế.”
Nói đến đây, Oliana ngước nhìn Revan, ánh mắt chan chứa một nỗi bức bách và tuyệt vọng.
“Thời gian không còn nhiều, mà chúng ta lại mắc kẹt trong thế giằng co, dù làm gì cũng không thoát ra nổi. Dù có tìm đến viện trợ từ ngoại bang, kết quả cũng chẳng thay đổi…”
Revan hiểu ý cô. Bởi Cộng Đồng Liên Bang Cres trước đây cũng từng nếm trải cảnh tương tự. Nhưng trong thế giới này — không có bữa ăn nào là miễn phí.
“Lời Công chúa nói thật khiến ta hứng thú. Tuy nhiên, Xích Hoàng Triều – quốc gia tông chủ của chúng ta – chỉ viện trợ cho những ai chịu quy thuận. Nếu họ phái quân giúp Đế quốc, điều đó đồng nghĩa với việc các người trở thành nước chư hầu. Liệu Công chúa đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó chưa?”
Khuôn mặt Oliana lập tức sầm xuống.
“Đó là điều… chúng ta không thể chấp nhận.”
“Ta hiểu. Nhưng trong trường hợp ấy, ta không thể chuyển lời thỉnh cầu của Người đến Điện hạ.”
Nghe vậy, Công chúa Oliana chỉ cắn môi, im lặng, đôi vai khẽ run.
◆ ◇ ◆ ◇
Tại một quán nướng gần trung tâm Argentum, thủ đô Đế quốc Graviol, hai cô gái đang dán mắt vào miếng thịt bò xèo xèo trên vỉ nướng — mỡ chảy rì rào, khói bốc nghi ngút, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt như sắp nổ ra một trận chiến.
Ở thế giới này, không tồn tại khái niệm “bò nuôi thịt”. Vì thế, nguồn thịt bò chủ yếu đến từ bò sữa hoặc bò già yếu, nên giá trị thực phẩm được xếp theo thứ tự là heo, cừu, bò. Heo đứng đầu, và bò đứng chót, ít được ưa chuộng.
Một cô gái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt to ánh lên nét thú tộc, khéo léo lật miếng thịt trên vỉ, vừa chín tới. Ngay lúc đó, cô gái đối diện — một mỹ nhân tóc đen dài, mặc đầm cầu kỳ thêu nơ và ren, nổi bật giữa khu phố xập xệ — ra tay nhanh đến mức mắt thường không kịp bắt theo.
Choang!
Với động tác lật ngược cán nĩa, cô gái tóc đen gạt phăng dao nĩa của đối phương, rồi xiên thẳng vào giữa miếng thịt nướng. Nhưng khi vừa kéo về phía mình, cô thú nhân lập tức chặn lại bằng cả dao lẫn nĩa — thế là hai người giằng co vài giây, ánh lửa phản chiếu trong mắt họ chẳng khác gì chiến trường.
“Thưa Điện hạ Hiyuki, xin nói rõ, miếng thịt này là do thầnnướng.”
“Không quan trọng, nhưng người đặt món là ta, nhớ chứ?”
“Vẫn còn khối thứ khác để ăn mà, đâu nhất thiết cứ phải là thịt.”
“Ta mới là người nên nói câu đó. Ta luôn ăn điều độ theo thứ tự thịt–rau–thịt–rau–thịt để giữ cân bằng. Còn cô thì toàn thịt–thịt–rau–thịt–thịt–thịt! Cơ thể khỏe mạnh là phải ăn rau đầy đủ.”
Sau một hồi kéo co kịch liệt, cuối cùng họ thỏa thuận ở tỷ lệ 6 phần thịt – 4 phần rau.
“Vậy…”
Khi Hiyuki nhấp ngụm trà sau bữa, nàng thản nhiên hỏi:
“Cô chắc chắn Revan đang ở trong hoàng cung chứ?”
Asmina, Vu nữ Vương Sư Tộc, gật đầu chắc nịch:
“Chắc chắn. Cả trực giác lẫn bói toán của thần đều nói rằng anh trai tôi đang ở trung tâm thành phố này.”
Cô chỉ tay về phía trung tâm nơi Hoàng cung Argentum sừng sững hiện ra sau khung cửa sổ.
“Và thần còn cảm nhận được một người phụ nữ khác bên cạnh anh ấy! Chúng ta phải nhanh lên, Điện hạ Hiyuki!”
Ờ… nghe câu sau là thấy độ tin cậy giảm liền. — Hiyuki liếc Asmina bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, như thể đang cố bắt sóng tín hiệu bí ẩn nào đó. Trong khi đó, Asmina đã sẵn sàng lao đi như một cơn bão.
“Hoàng cung của một quốc gia khác à…” – Hiyuki khẽ thở dài, khẽ nhíu mày.
“Trong tất cả những nơi có thể dính vào… lại là cái nơi rắc rối nhất.”
Và thế, nàng bắt đầu cân nhắc nước đi tiếp theo của mình.
An nguy của anh không bằng miếng thịt nướng :(