Phụ nữ một điều bí ẩn.
Joey từng nghe một tiền bối có vợ nói rắng:
“Họ là một loài sinh vật hoàn toàn khác.”
Quả thật, họ giống như một câu đố không lời giải.
Đặc biệt là người con gái trước mặt cậu.
Hiyuki, người hiện đang ngủ say trên giường của cậu, là một bí ẩn biết đi. Joey chẳng hiểu nổi vì sao cô lại có thể thản nhiên ngủ trên giường của người khác mà chẳng màng đến bộ váy quý phái đang mặc. Mà nói đến chiếc váy — hôm nay nó không phải là y phục thường ngày của cô, mà là một bộ váy ngắn thực dụng hơn, điểm xuyết ren và đá quý — thứ mà chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Dù gì đây cũng là phòng của một chàng trai.
Không lẽ… cô không xem cậu chỉ là bạn thôi sao?
Như thể cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy, Hiyuki khẽ mở mắt.
“A, chào mừng cậu về, Joey. Ta đã tự tiện vào phòng cậu mà không xin phép. Không ngờ lại ngủ quên mất.”
Cô vừa nói vừa ngáp nhẹ, che miệng duyên dáng.
“Cô biết đấy… nếu định ngủ, thì cứ về nhà mà ngủ chứ.”
“Khó ngủ lắm. Ta không thấy thoải mái chút nào trong lâu đài cả. Phòng của ta thay đổi mỗi ngày, mà cho dù bỏ qua cái giường to như ngai vua đi nữa, thì bản thân căn phòng cũng rộng đến mức đi đến giữa thôi cũng đủ mệt rồi. Một cái giường nhỏ trong căn phòng chật chội như thế này mới khiến ta yên tâm hơn.”
Rồi cô khẽ lẩm bẩm,
“Tuy nhiên, ta cũng chẳng muốn ngủ trong một cái quan tài cổ quý tộc đâu…”
“Tiếc là chỗ chật hẹp thế này là tất cả những gì tôi có thể lo được.”
“Ta không có ý đó. Nơi quá rộng cũng chẳng dễ chịu gì. …Nhưng mà, đúng là ta không nên nằm ngủ trong phòng cậu như thế này.”
Vừa nói, Hiyuki vừa chỉnh lại phần váy đã xê dịch lên đùi. Joey không kìm được mà liếc xuống đôi chân trắng muốt, thon gọn của cô.
“À… ừm…”
Cậu ngạc nhiên khi thấy Hiyuki thoáng hiện nét bối rối hiếm có.
“Nếu cô Mia hay Fiore mà trông thấy cảnh này, e là hiểu lầm là điều không tránh khỏi.”
“H… Hả…?” — Joey không ngờ câu chuyện lại rẽ hướng như vậy.
“Nói đến hai người họ, họ ở đâu vậy? Ta tưởng Fiore sống chung hoặc kế phòng cậu, vì cô ấy là đệ tử của cậu mà.”
“Tôi nói rồi mà, cô ấy không phải đệ tử tôi… Chị Mia bảo rằng Fiore ở cùng thầy Gald ba năm nay. Cô ấy cũng có nhà riêng ở quận trung tâm.”
“Ồ, vậy ra cô ấy là tiểu thư nhà giàu à.”
“Cái đó mà cũng do cô nói được à…” — Joey lẩm bẩm, nhưng Hiyuki vẫn tiếp lời.
“Cô ấy từng nói gia đình mình là dòng dõi pháp sư danh giá. Cả cha lẫn mẹ đều là pháp sư cấp Quốc gia hạng nhất, còn các anh em của cô ấy cũng đều được cấp chứng chỉ Quốc gia.”
“Với gia thế vậy mà cô ấy lại chọn làm cái nghề mạo hiểu giả cực khổ này à… Lạ thật.”
“Xin lỗi nhé, mạo hiểm giả bọn tôi thích khổ đấy. …Dù sao, cô ấy nói mình rớt ở kỳ kiểm tra thấp nhất để trở thành pháp sư Quốc gia. Phần thi lý thuyết thì không sao, nhưng thực hành thì chưa đạt, nên giờ đang cố trau dồi thêm kỹ năng.”
Joey bất giác nhớ lại lần đầu họ gặp nhau — trong một nhiệm vụ hộ tống cách đây một tháng.
Khi ấy, nhiều mạo hiểm giả đơn lẻ và một nhóm đã hợp tác nhận một ủy thác hộ tống…
◆ ◇ ◆ ◇
“Kyaaa!”
Cô gái tự giới thiệu mình là “pháp sư” hét lên khi bị chó độc tấn công, ngã ngửa ra đất.
Sao chẳng ai bảo vệ hậu tuyến cho pháp sư vậy chứ!?
Joey liếc sang đội trưởng ‹Hồng Y Đoàn›, người được chỉ định làm cố vấn cho nhóm lần này — nhưng ông ta cũng đang bận chống đỡ lũ chó độc bao quanh đồng đội, chẳng còn sức giúp ai khác.
Cô gái run rẩy chống gậy đứng dậy, cố gắng niệm chú. Nhưng độc trong móng và răng bọn chó có tác dụng gây tê — đôi chân cô yếu hẳn sau một cú cào sượt.
Con chó lao tới, còn cô chỉ biết cố niệm phép dù chân run cầm cập.
“Hiiie…”
Theo bản năng, cô ngưng niệm chú, nhắm chặt mắt.
“Nằm xuống!”
Nghe tiếng Joey hét, cô lập tức cúi gập người, rạp xuống lớp lá khô. Joey lao đến.
Khoảnh khắc sau, móng vuốt con chó sượt qua khoảng không ngay vị trí trước kia là cổ của cô gái.
Joey vung kiếm không chần chừ, chặt phăng đầu con chó đang lao tới.
“Tuyệt…thật…”
Một con khác lại xông vào, nhắm vào cô gái đang ngây người thán phục, không để ý mối nguy tiếp theo đang lao đến.
“Làm gì thế!? Còn con nữa kìa, đứng dậy mau!”
Cô gái cố gắng đứng dậy, chuẩn bị niệm một phép khác
“Cô bị đần à? Muốn chết hay sao? Ra sau lưng tôi mau.”
“V-Vâng!”
“Được rồi” - Joey gật đầu, thủ thế sau khi xác nhận cô gái đã vòng ra phía sau lưng cậu.
“Tôi lo tuyến đầu, cô cứ hỗ trợ hết sức có thể!”
“Đ-Để em lo!”
Dù cô gái gật đầu liên tục, Joey chẳng kỳ vọng nhiều. Cậu tập trung vào con chó đang lao đến, bước lên và vung kiếm.
“Guhhh!”
Vết chém sâu khiến con chó lùi lại.
Từ phía sau, một quả cầu lửa to bằng nắm tay bay tới — con chó né được, nhưng Joey tận dụng cơ hội, kịp chém đứt một chân trước của nó. Cùng lúc, cậu hét ra lệnh:
“Đừng dùng hỏa thuật! Dễ cháy rừng lắm! Đổi nguyên tố khác đi!”
“V-Vâng!”
Cô gái giật mình dừng niệm chú.
Con chó nhân cơ hội xông tới, nhưng Joey chặn răng nó bằng kiếm, rồi hất văng ra. Một mũi băng nhỏ như ngón tay bay vun vút, ghim vào thân con chó vừa ngã xuống.
Dù sát thương không lớn, cú đó khiến nó chững lại — Joey liền chớp thời cơ, đâm kiếm vào bụng, kết liễu con thứ hai.
◆◇◆◇
Khoảng ba mươi phút sau, các mạo hiểm giả đã đẩy lui được đàn chó độc. Họ tạm nghỉ để trị thương và kiểm tra hàng hóa cùng đoàn thương nhân được hộ tống.“Tuyệt quá, anh hạ năm con liền một lúc!”
Sau trận chiến, cô gái phấn khích nhảy tới ôm chầm lấy Joey.
Cậu cảm nhận được hơi ấm cơ thể và độ mềm mại của ngực, dù là qua lớp giáp da của cô ta.
“N-Này…”
Cô gái đỏ bừng, lùi lại vội vàng.
“…X-Xin lỗi.”
“Không sao. Mà cảm ơn vì đã hỗ trợ lúc nãy. Cô giúp tôi nhiều lắm.”
Cô thoáng ngạc nhiên, chớp mắt.
“Ơ… Phép của em… thật sự giúp ích cho anh sao?”
Joey nghiêng đầu, ngạc nhiên trước giọng run rẩy ấy, đáp thành thật:
“Tất nhiên rồi. Trận chiến vừa rồi khá vui. Có một pháp sư yểm trợ phía sau, đúng là an tâm hơn hẳn.”
Nghe vậy, mắt cô đột nhiên mở to, nước mắt bắt đầu trào ra.
“N-này, đừng khóc chứ. Tôi nói gì sai à!?”
“Cậu đúng là kẻ ngốc, chẳng biết cách đọc cảm xúc của người khác.” — lời Hiyuki ngày nào bỗng vang lên trong đầu.
“… Không phải vậy. …Chỉ là… em vui lắm.”
Hả? Joey còn chưa kịp hỏi thêm thì giọng cười khàn khàn vang lên bên cạnh.
“Hah, thằng nhóc vô dụng này, đừng làm con gái khóc chứ?”
“Phải, phụ nữ là để yêu thương đấy.”
“Hi hi hi.”
Joey quay sang, thấy Schmitt — thủ lĩnh ‹Hồng Y Đoàn› — cùng hai tay đàn em tiến lại.
“Schmitt…”
Thật trơ trẽn khi hắn nói mấy lời đó, trong khi bản thân không giữ nổi đội hình trong trận chiến. Joey phớt lờ, còn Schmitt lại gọi cô gái:
“Này, tiểu thư. Đi một mình chắc khổ lắm nhỉ? Gia nhập đội bọn anh đi, đảm bảo có lợi cho cô em hơn đấy.”
“Đúng đấy, bọn anh rất tận tình với người mới mà.”
“Hề hề, cực kỳ ‘chăm sóc’ luôn.”
Ánh mắt chúng dán chặt vào bộ ngực căng tròn của cô gái.
Joey bước lên chắn trước mặt cô.
“Hừm? Sao thế nhóc, mày có ý kiến gì à?”
Schmitt gầm gừ hăm dọa, nhưng Joey chỉ lạnh lùng nhìn lại.
“Schmitt… trước hết anh nên xin lỗi cô gái này đã. Vì sự bất tài của anh mà suýt chút nữa cô ấy mất mạng đấy.”
“Mày nói gì!? Mấy thằng nhãi ranh như mày thì chỉ được cái mồm! Tao đã làm hết sức rồi!”
“Oh? Thế ra anh thừa nhận mình bất tài, không đủ năng lực chỉ huy hả? Hay anh định co ro trốn sau lưng đồng đội nữa?”
Joey nhớ lại gương mặt Hiyuki khi mỉm cười, và môi cậu cũng nhếch lên theo — trong mắt đám kia, nụ cười đó là sự chế nhạo trắng trợn.
“Mày nói gì cơ, thằng nhóc khốn!”
Ba gã rút kiếm, quát ầm lên. Joey rút thanh ma kiếm, thầm ngạc nhiên vì sao bọn chúng dễ nổi nóng đến vậy.
“Này, cô có thể yểm trợ phép được không?”
“V-vâng!”
Từ sau lưng cậu vang lên giọng niệm chú của cô gái, trong khi Joey vẫn giữ ánh mắt cảnh giác.
“Tsk, bọn tao có ba người. Mày nghĩ hai đứa mày thắng nổi à?”
Schmitt gằn giọng, rõ ràng có chút sợ.
“Không chỉ có hai bọn ta đâu. Nhìn quanh xem.”
Bọn chúng nhìn xung quanh — và thấy các mạo hiểm giả khác đang vây lại, ánh mắt đầy oán hận. Họ là những mạo hiểm giả solo phải tự mình đánh với đám chó độc mà không có mệnh lệnh hay hướng dẫn nào.
Nhận ra tình thế bất lợi, Schmitt rít lên:
“Tsk, chẳng đáng dây dưa với bọn nhóc. Đi thôi! Tao sẽ nhớ vụ này, rồi báo lại hội!”
Ba tên bỏ chạy, để lại lời dọa dẫm vô nghĩa.
Các mạo hiểm giả quanh đó liền vỗ vai Joey và cô gái:
“Đừng lo, bọn tôi chứng kiến hết rồi. Hội sẽ xử lý bọn chúng.”
“Cứ để chuyện này cho bọn tôi.”
“Nhóc làm tốt lắm, bảo vệ tiểu thư như thế là đáng khen đấy!”
Lần lượt từng người khích lệ hai người họ.
“Thật sự xin lỗi vì đã gây rắc rối.”
“… Cảm, cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Joey và cô gái cùng cúi đầu cảm tạ.
Sau khi được giải vây, cô gái nhìn Joey, lấy hết can đảm nói:
“E… em là Fiore.”
“À, tôi chưa giới thiệu. Tôi là Joey.”
“A-Anh Joey… xin hãy nhận em làm đệ tử!”
Fiore cúi đầu thật sâu. Joey sững người nhìn vẻ mặt khẩn khoản ấy.
“Em biết mình vô dụng, nhưng không muốn trở thành gánh nặng nữa. Cho nên—”
Cô quỳ xuống, đặt hai tay chạm đất, dập đầu khẩn cầu.
“Xin hãy thu nhận em làm đệ tử.”
Joey chẳng biết đáp thế nào, chỉ có thể ngẩng lên nhìn bầu trời xanh thẳm.
◆ ◇ ◆ ◇
“Tôi đoán là cô ấy bị gia đình ghẻ lạnh, nên mới khẩn thiết đến vậy.”
“Hiểu rồi, rèn luyện bản thân để bớt yếu hèn sao. Không ngờ cô bé lại quyết liệt đến thế.”
“Ừ. Dù tôi không thể làm sư phụ, nhưng không muốn thấy cô ấy gặp nguy hiểm, nên mới đồng ý lập tổ đội tạm thời…”
“Thật là, cậu vẫn như ngày nào.”
“Rồi, rồi, tôi hiểu rồi!” Joey cộc lốc đáp, hơi nhẹ nhõm vì nghe giọng Hiyuki pha lẫn châm chọc và cảm thông.
“Thế còn đám ‹Hồng Y Đoàn› kia? Chúng có gây thêm phiền phức gì không?”
“Không biết. Hội đã khai trừ chúng vì tội gian lận và nhiều vi phạm khác rồi.”
“Vậy thì tốt. Loại cặn bã đó thường dai như đỉa, cẩn thận vẫn hơn.”
Biết có hỏi Joey thêm cũng vô ích, Hiyuki tự nhủ lát nữa sẽ ghé nói chuyện với Hội trưởng Gald.
“—Thôi, ta cũng ở đây lâu rồi. Phải về thôi.”
Nói rồi nàng rời giường, mang giày vào.
“...Rốt cuộc cô đến đây để làm gì vậy?”
“Để chợp mắt và tám chuyện thôi? À đúng rồi, về chuyện kho báu trong hầm ngục — cậu thật sự không muốn chia à? Chúng ta có thể chia đều cho bốn người mà.”
“Không đời nào. Sphinx nói rõ ràng rằng kho báu là để dành cho cô, còn chị thú nhân chỉ là hộ vệ. Bọn tôi không thể nào nhận được.”
“Thôi được, đừng nghĩ ngợi nhiều. Nếu đổi ý thì cứ nói ta biết.”
Hiyuki nhún vai, mở cửa.
“Hẹn gặp sau.”
“Ừ, gặp sau.”
Joey thở dài, nhìn bóng nàng khuất dần sau cánh cửa. Căn phòng chật hẹp bỗng dưng trở nên trống trải lạ thường.
Trời đất ạ… dù là Hiyuki, Fiore hay Mia, thì tất cả đều là một câu đố chẳng thể giải nổi.
