Vol 4: Đế quốc hỗn loạn - Chương 9 – Cửu Kiếm Giáng Lâm

“—Hh. Mất kết nối sao…!”

Trong phòng riêng của tôi… một gian phòng rộng đến mức tiếng nói của chính tôi cũng vọng lại, điều khiến tôi thấy không thoải mái chút nào, nhất là với người từng sống cả đời trong căn hộ một phòng ở kiếp trước. Tôi ngồi giữa căn phòng ấy, ôm đầu vì choáng váng — hậu quả của việc bị cưỡng ép ngắt kết nối với «Tiểu Hiyuki Phiên bản 3» mà tôi đang điều khiển từ xa. Nhân tiện nói luôn, bản 1 thì biến mất một cách bí ẩn, còn bản 2 thì bị tên đàn em của Animaru phá mất, gã đấy tên gì ấy nhỉ.

Tôi lại đặt tay lên viên “ngọc điều khiển” — trông như quả cầu pha lê mà các nhà tiên tri hay dùng — cố gắng truyền ma lực vào đó dù vẫn còn cảm giác say sóng trong đầu, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là phản hồi lạnh lẽo như chiếc diều đứt dây. Đúng như dự đoán, không có phản ứng gì.

“Cưỡng ép quá mức sẽ tổn hại đến thân thể cao quý của Người đấy, Công chúa. — Xin Người bình tĩnh lại trước đã?”

Ngay sau đó, Tengai bước đến, dâng cho tôi ly máu tươi vừa rót, đựng trong ly rượu vang.

Tôi kiệt sức vì tập trung quá lâu và tiêu hao ma lực, nên uống cạn liền ba ly như một con nghiện rượu, đồng thời hồi phục cả HP lẫn MP.

—Tốt, hồi phục hoàn tất!

Tuy không biết các chị là ai, đến từ đâu, nhưng xin cảm ơn những người hiến máu vĩ đại! Hôm nay nữa, máu của các chị lại dâng tặng cho tôi sinh lực, trở thành một phần thân thể này, thành mỡ… dạo này vòng eo tôi— khụ! Có lẽ tôi đã uống hơi nhiều, chắc phải bắt đầu ăn kiêng từ ngày mai thôi.

Vừa nghĩ thế, tôi đứng lên, trong lòng cuộn trào cảm xúc hỗn độn.

“Nhân tiện hỏi, có chuyện tệ gì xảy ra ở Argentum à, nhìn dáng vẻ Người lúc nãy thì…”

Tengai hỏi, hẳn anh ta cũng đoán ra phần nào từ tình hình của tôi. Tôi đáp gọn:

“Revan và nhóm của hắn bị Kagerou tấn công. Tất cả tùy tùng đều chết, còn ta… đã mất liên lạc với Revan.”

“Cái gì—!”

Đôi mắt Tengai trợn to.

—Ồ kìa? Anh ta thật sự lo cho Revan sao…

“Vậy là con búp bê ma thuật đó cũng mất luôn à? Thật lãng phí…”

…Phải rồi, tôi đang mong đợi cái gì chứ.

Phía bên kia, Mikoto nhìn Tengai, kẻ đang ôm đầu than thở bi thảm, bằng ánh mắt lạnh giá.

“Gạt tên ngốc đó qua một bên. Thần xin hỏi, Công chúa định làm gì tiếp theo?”

Lúc đầu, tôi suýt nữa cho xuất quân đội cứu viện trong cơn hoảng loạn, nhưng câu hỏi của Mikoto khiến tôi bình tâm lại đôi chút. Dù có biện minh thế nào, việc phái quái một đội quân quái vật có vũ trang đến thủ đô của một quốc gia khác thì không khác gì khủng bố.

Không phải vì tôi sợ xung đột quân sự. Mà là vấn đề ưu tiên. Giả sử Revan không còn, hay tệ hơn — đã chết — thì quân tôi, những kẻ chỉ trung thành với tôi và chẳng thèm để tâm đến ai khác, sẽ làm gì? Chúng có thể nổi điên, tàn phá thành phố, sát hại dân thường, hoặc thậm chí cuốn luôn Revan vào đống đổ nát. … Ừm, quên cái ý tưởng đó đi.

T- thật là vô dụng! Ngoại trừ mấy nhiệm vụ “tiêu diệt kẻ địch” ra thì chẳng thể nhờ vả được gì cả.

Giá mà tôi cứ làm theo ý mình, dùng [Ma Nhãn] để nhập vào Revan ngay từ đầu… Tuy vậy, kĩ năng đó chẳng có tác dụng nếu người bị nhập không cho phép, hơn nữa, Asmina hẳn đã phát hiện ra nếu mình cố bắt chước Revan… Khoan đã!

“Ta suýt quên — Asmina là tư tế, năng lực cảm nhận của cô ấy nếu là với Revan thì gần như ở cấp độ thần nhãn. Cô ấy có thể giúp được!”

Đây cũng là cuộc chạy đua với thời gian.

“—Người định ra ngoài ư?”

Tôi gật đầu với Mikoto, người đã lường trước quyết định này.

“Ta sẽ đến chỗ Asmina, ở Wirde. Ưu tiên tốc độ. Hãy tập hợp nhóm có thể bay.”

“Tuân lệnh.”

◆◇◆◇

Ngoại ô Wirde, thủ đô lâm thời của Liên Bang Tự Do Cres.

Cùng thời điểm nhóm Revan bị thích khách tập kích (dù thực ra là buổi chiều, do chênh lệch múi giờ).

Một nhóm chiến binh thú tộc đang cảnh giác canh giữ khu vực quanh thiết bị dịch chuyển khổng lồ — một vòng tròn đá có đường kính hơn 20 mét, nhìn không rõ được làm từ kim loại hay hắc thạch — được phát hiện chỉ vài ngày trước. Bầu không khí có phần lơi lỏng khi họ vừa nói chuyện phiếm vừa canh gác.

“Không biết thứ này có thực sự mang lại nguồn lợi cho chúng ta không nhỉ.”

“Đó là ý tưởng của Tân Tộc Trưởng và cấp trên của cậu ấy — Điện hạ đấy. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bảo vệ nó.”

“Ta biết là phải bảo vệ. Nhưng thứ to tướng thế này, ai mà phá hay lấy trộm nổi chứ.”

“Ừ, ta cũng nghĩ thế.”

“—Này. Các ngươi đang xem nhẹ quá đấy. Không cần quá cảnh giác, nhưng ít nhất cũng phải làm tròn trách nhiệm.”

Phụt!

Hùng tộc Eugene Crag, chỉ huy đội gác, nói thẳng khi vừa rít một hơi thuốc bạc hà.

““Xin lỗi, đội trưởng!””

“Hiểu là tốt.”

Anh ta vẫy nhẹ ống điếu trong tay, ra hiệu “đừng căng quá”, khiến đám thuộc hạ cúi đầu lúng túng.

“—Hừm.”

Trên một tảng đá cách đó không xa, một nhà sư ba mắt — người tự xưng là Kokonoe, ma tướng của Xích Hoàng Triều, một trong “Thất Tai Thú” phục vụ trực tiếp dưới trướng Công chúa — đang ngồi thiền, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào vùng hoang mạc phía xa với vẻ căng thẳng.

“Có chuyện gì sao, đại nhân?”

Eugene hỏi, nhận ra có điều bất thường khiến thế thiền của Kokonoe kẽ thay đổi. Kokonoe đã giữ tư thế đó từ khi đến đây, ông ta hầu như không nói gì trừ lúc giới thiệu khi lần đầu gặp mặt.

“Quả thật… Kết giới cảm ứng của ta vừa bị phá tan trong một đòn. Có kẻ xâm nhập — và hắn cực kỳ nguy hiểm. Có thể ta khó mà đối phó nổi. Báo cho Công chúa xin viện binh ngay.”

Nghe thế, Eugene quay nhìn theo hướng ấy, nhưng chẳng thấy ai. Tuy nhiên, bản năng của một chiến binh dày dạn khiến toàn thân anh rùng mình — có thứ gì đó khủng khiếp đang đến gần.

Nếu là một viên chỉ huy ngờ nghệch, hắn hẳn sẽ bỏ qua vì “chưa thấy gì bất thường”. Nhưng Eugene không nói thừa một lời, lập tức hành động.

“Rõ rồi, thưa ngài! Mọi người nghe lệnh! Rút khỏi khu vực ngay, truyền tin khẩn về cho Công chúa Xích Hoàng Triều!”

Anh hét lớn, xác nhận tất cả thuộc hạ đã rút, rồi quay sang Kokonoe, cúi đầu thật sâu.

“Cầu cho vận may chiến trận soi sáng ngài.”

Sau khi mọi người rời đi, Kokonoe đứng dậy, tung vạt áo cà sa thêu kim tuyến rồi rút ra từ không trung một cây gậy — được tạo thành từ những khúc xương và sọ người — giơ cao trên đầu.

“Hỡi quân đoàn bất tử của ta, hãy trỗi dậy.”

Một ma pháp trận đen kịt mở ra dưới chân hắn. Cây gậy đâm xuống đất —

Và từ lòng đất, khoảng một trăm cốt binh đội đất chui lên, tay cầm giáo và khiên.

Sau đó, hắn triệu hồi thêm mười Lich và năm Cốt Binh Kỵ Sĩ cưỡi trên chiến mã tử linh. Cuối cùng, hắn tạo ra Hạt Tử Linh Cạp (Necro Scorpion) và Bách Túc Cốt Long (Bone Centipede) — hai quái vật khổng lồ kết từ những bộ xương chồng chất.

◆◇◆◇

Không lâu sau, một kỵ sĩ khoác áo choàng viền đỏ, đội mũ giáp bạc, chậm rãi xuất hiện trước quân đoàn bất tử, nhưng lại rất dễ nhầm là cả một đội quân. Bước đi của hắn nhẹ tênh, như thể đang dạo chơi trong công viên.

“…… Quả nhiên là ngài, Lubbock.”

“Đúng rồi đấy. Ngươi có vẻ là người có thẩm quyền ở đây, và cũng là là cận thần được Hiyuki tín nhiệm nữa. Liệu ngươi có thể cho ta đi qua được chăng?”

“Ta có thể biết ngài sẽ làm gì nếu ta cho ngài đi qua không?”

“Ta sẽ phá huỷ nó.” — Lubbock nói bằng giọng thản nhiên, khẽ hất cằm chỉ về phía thiết bị dịch chuyển.

“Trong trường hợp đó, ta không thể đáp ứng ngài được. Hơn nữa, ta đã được công chúa giao nhiệm vụ bảo vệ nơi này, càng thêm lí do để ta khước từ yêu cầu của ngài.

“Ngươi định trở thành kẻ địch của ta sao?”

Hẳn là hắn đang nói đến mã nhận dạng đồng minh. Trước câu hỏi như thử thách ấy, Kokonoe đáp lại với giọng nghiêm nghị:

“Ta đã được công chúa cho phép. Không vấn đề gì nếu phải làm hại kẻ cản trở. Dù có lỡ giết ai đi nữa, họ vẫn có thể được hồi sinh — chẳng có gì đáng lo cả.”

Lubbock nghe vậy liền nở một nụ cười rộng.

“Quả thật, đúng là phong cách của Hiyuki. — Tuy nhiên, lạnh nhạt thật đấy, dù chúng ta từng chung một guild.”

“Kẻ phản bội trước là phía các người. Và—”

“Và sao?”

“Công chúa nghi ngờ ngươi không phải là ngài Lubbock thật.”

Ngay khi những lời đó lọt vào tai, biểu cảm bình thản của Lubbock, vốn không hề dao động từ đầu đến giờ, liền xuất hiện một vết nứt.

“…Ra vậy.”

Cùng với tiếng thì thầm đó, Lubbock rút ra hai thanh kiếm.

Tay phải hắn cầm “Zetsu”, thanh kiếm mạnh nhất. Tay trái nắm “Yume”, một thanh đoản kiếm mang thuộc tính ánh sáng — lựa chọn thích hợp khi đối thủ là undead. Ngay khi Kokonoe nghĩ rằng hắn sẽ tấn công bằng song kiếm, bảy thanh kiếm khác đã tản ra sau lưng Lubbock, xòe ra như đuôi công.

“Hana”, “Tori”, “Kaze”, “Tsuki”, “Maboroshi”, “Abuku”, “Kage” — mỗi thanh đều sở hữu sức mạnh vượt trội, độ bền vô song cùng các thuộc tính riêng biệt.

“Đáng tiếc là ta không có nhiều thời gian. Chuẩn bị đón nhận toàn bộ sức mạnh của ta đi.”

“一ghh…”

Kokonoe vốn là một quái vật hiếm, sau này đạt sức mạnh tương đương trùm dungeon, nhưng hắn chưa từng giao thủ với Lubbock trước đây. Những gì hắn biết chỉ là qua các lời đồn — rằng Lubbock từng một mình đánh bại Ikaruga, một trong mười ba ma tướng. Sức mạnh ấy chỉ có thể diễn tả bằng một từ: [khủng khiếp].

Hắn biết — một mình mình sẽ không thắng được.

一Trận chiến này chỉ là bài thi hắn sẽ cầm cự được bao lâu.

Yếu tố quyết định là xem liệu quân đoàn triệu hồi có thể cầm cự bao lâu trước sức tàn phá của Lubbock.

Nếu viện binh kịp đến — giả như vài thành viên cấp “Bàn Tròn” xuất hiện — ngay cả Lubbock cũng khó lòng kết thúc sớm. Chính vì thế, hắn muốn dứt điểm trận này thật nhanh.

Vậy việc Kokonoe cần làm chỉ là câu giờ bằng mọi giá!

“Tấn công!”

Theo lệnh của Kokonoe, các Lich đồng loạt phóng phép thuật. Nhưng… Kokonoe, vốn giữ khoảng cách để ngăn Lubbock áp sát, thoáng chớp mắt ngạc nhiên.

Lubbock dùng bảy thanh kiếm làm lá chắn, lao thẳng vào trung tâm quân đoàn skeleton mà không chút do dự, rồi xoay hai thanh kiếm trong tay như cối xoay gió. Bọn skeleton bị chém vụn như lá khô chỉ trong nháy mắt.

Kokonoe quay sang ra lệnh cho các Lich, vốn đang chần chừ vì sợ trúng đồng đội:

“Đừng lo, cứ tấn công đi!” — đồng thời triệu hồi thêm một đợt skeleton mới.

Trận chiến không dừng lại ở đó. Lubbock đỡ cú lao đến của [Bone Centipede] bằng cách bắt chéo hai thanh kiếm trước ngực, trong khi bảy thanh còn lại bay quanh chém gãy toàn bộ chân của con quái khổng lồ. Khi nó đổ ầm xuống đất, không còn chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, hắn liền vung kiếm chẻ toạc hộp sọ nó bằng một nhát dọc.

一Thật… phi thường! Sức mạnh của hắn…!!

Nhìn quân đoàn của mình bị tiêu diệt dần, Kokonoe hiểu rằng hắn sẽ không trụ được lâu nữa, liền quyết định tấn công trực diện cùng Necro Scorpion còn lại.

Ba thanh kiếm từ phía Lubbock bay đến theo đường zic-zac. Khi đang triệt hạ đám cốt binh, hắn nhận thấy Kokonoe phóng người tới.

“Haaaa!!” — Kokonoe để Necro Scorpion lo ba thanh kiếm, còn bản thân áp sát, tung sóng chấn động với toàn lực.

“一rgh.” — Dù đòn đó cuốn cả đám cốt binh vào vào, nó cũng khiến Lubbock phát ra tiếng rên khẽ.

Kokonoe định tung thêm đòn kế tiếp thì bảy thanh kiếm vẽ một vòng cung giữa không trung rồi trút xuống như mưa kiếm với uy lực kinh hoàng.

Hắn lập tức kéo Necro Scorpion ra chắn nhưng thân thể con quái bị chém nát như đậu hũ.

“—Bí kỹ • Lôi Bạo Trảm (Lightning Burst).”

“Chết tiệt!”

Lubbock kích hoạt tuyệt kỹ, phóng tia sét từ thanh kiếm chói sáng về phía Kokonoe, kẻ đang khựng lại để chống lại làn mưa kiếm.

“Arghhh!”

Luồng sét ghim trúng hắn, xuyên qua người khi hắn cố lùi lại sau để né. Tuy vậy, Kokonoe vẫn gắng gượng.

Cú đánh ấy, cộng hưởng sức mạnh của cây kiếm mạnh nhất, “Zetsu”, khiến HP hắn tụt xuống còn 20%, nhưng ít ra vẫn còn sống.

Kỹ năng thường có thời gian hồi chiêu, nên hắn vẫn còn cơ hội phản công — hoặc hắn tưởng vậy.

Ngay sau đó, hắn nhận ra sự ngây thơ chí mạng của mình.

Đối thủ không thể dùng lại cùng tuyệt kỹ ngay, nhưng nếu đổi vũ khí khác loại, luật đó không còn áp dụng.

Và trong khi “Zetsu” là kiếm dài, thì “Yume” là đoản kiếm (Saber).

Nói cách khác—

“一Bí kỹ • Phong Trảm (Saber Blitz).”

Nhát chém cuồng bạo kèm theo gió dữ xé toạc thân thể Kokonoe, hất hắn bay đi.

Nhưng đó chưa phải hết — những thanh kiếm khác của Lubbock nối tiếp, xả đòn truy kích, gọt sạch phần HP còn lại chỉ còn một sợi máu.

“Với cú này, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Lubbock giơ cao Zetsu, chuẩn bị tung nhát kết liễu.

Ngay lúc đó — tia sét dữ dội giáng xuống, hất tung hắn ra xa.

“Arrgghhh!?”

Hắn lập tức dựng vòng kiếm bảo vệ, giảm thiểu sát thương, nhưng điện quang vẫn gặm nhấm HP dần dần.

ーHắn biết rõ nguồn sức mạnh này.

Ngay khi cảm nhận sự cấp bách, không gian quanh hắn chợt tối sầm lại.

Hắn ngẩng đầu lên — và thấy:

“Quả nhiên… Naga Raja. …Và Hiyuki?”

Trước mắt hắn là Hiyuki, hiên ngang đứng trên lưng Tengai, ánh mắt đầy bực dọc nhìn hắn chằm chằm.

Khuôn mặt Lubbock méo mó — nửa vui mừng, nửa cay đắng.