Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Vol 4: Đế quốc hỗn loạn - Chương 10 - Công Chúa Hoa Linh Lan

“Đã lâu không gặp, Hiyuki. Cậu vẫn ổn ch— Woahhh!”

Tia sét của Tengai trút xuống, phớt lờ câu nói dở dang của Lubbock.

Đá tảng nát vụn, mặt đất sụp xuống, luồng không khí bị ion hóa khiến mũi tôi ngứa ngáy, nhưng cơn mưa sét của Tengai chẳng hề suy giảm dù chỉ một nhịp.

Chính xác mà nói, hắn đã nhận lệnh [không được nương tay, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào]. Dù sao thì, đối thủ lần này chính là ‹Độc Quân› – người chơi mạnh nhất.

Thứ khiến Lubbock nguy hiểm không phải là khả năng điều khiển cùng lúc chín thanh kiếm, hay năng lực tư duy song song. Cũng không phải kiểu tập trung cực hạn vào một lĩnh vực duy nhất như tôi với tốc độ, hay như Kagerou với ám sát.

Thay vào đó, hắn trộn lẫn cân bằng các kĩ năng và chỉ số với nhau, điều này khiến hắn đặc biệt đáng gờm.

Nói ngắn gọn — hắn có rất ít điểm yếu để bị khai thác. Một đối thủ nguy hiểm.

Chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ trước kẻ như Lubbock, hậu quả sẽ là trí mạng. Nếu để hắn kéo vào một cuộc trò chuyện, rất có thể chúng tôi đã bị hắn đánh úp ngay giữa chừng.

Chính vì vậy, khi cuộc chiến đã không thể tránh khỏi, lựa chọn duy nhất là dồn toàn lực, tung ra đòn mạnh nhất ngay từ đầu.

Thế nhưng, dù hứng chịu đợt tấn công dữ dội đó, Lubbock vẫn kịp thoát thân — hơn nữa, thanh trường kiếm ‘Tsuki’ trong tay hắn đã biến đổi thành vật phẩm siêu hiếm ‹Aegis›.

Trời đất ạ… đúng là không thể sơ sẩy lấy một giây.

Với thuộc tính kép “Phong” và “Lôi”, ‹Aegis› còn ban cho hắn khả năng kháng sét mạnh mẽ, giảm đáng kể sát thương từ đòn của Tengai.

“Tch.”

Tengai khẽ tặc lưỡi, một phần cơ thể hắn bắt đầu hóa đá — có lẽ là tác dụng phụ từ tia hóa thạch bắn ra từ con mắt nằm giữa tâm khiên ‹Aegis›. Một cái khiên mà cũng có vũ khí tấn công ư? Đúng là nghịch lý.

Tôi lập tức niệm pháp thuật hỗ trợ, cường hóa kháng thuộc tính và hồi phục để giải trừ trạng thái bất thường cho Tengai.

“Thần xin thất lễ… thật xấu hổ khi để Công chúa phải hỗ trợ…”

“Xin lỗi để sau. Giờ tập trung vào công kích đi! Mikoto, khi nào trị thương cho Kokonoe xong thì gia nhập với chúng ta. Kokonoe, hồi phục là lập tức trở lại tiền tuyến.”

“Rõ.”

“Vâng, Thần tuân lệnh, Điện hạ.”

Tôi liếc nhìn, thấy vết thương của Kokonoe đã hồi phục khoảng tám phần.

Quả thật là một phen nguy kịch. Nếu không tình cờ nghe tin từ đội Eugene khi đang trên đường đến dinh thự Asmina, chúng tôi hẳn đã không kịp tới cứu viện.

Tôi từng căn dặn Kokonoe rằng nếu bị người chơi tấn công bất ngờ thì phải lập tức rút lui, nhưng hắn ta đã không nghe. Lỗi là do tôi quá ngây thơ — lẽ ra phải điều ít nhất vài ma tướng đi kèm.

“Công chúa!” — giọng gấp gáp của Tengai kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi ngẩng lên, thấy hầu hết số kiếm của Lubbock — trừ ‘Zetsu’ — đang lao đến từ nhiều hướng khác nhau.

“Không cần né! Tiếp tục công kích đi!”

Tôi lập tức ngăn Tengai tránh né, rút thanh ‘Gilles de Rais’, chuẩn bị đỡ đòn.

““““Haa!””””

Trước khi tôi kịp ra tay, bốn chị em Thị vệ Đế quốc – Tsubaki, Enoki, Hisagi, và Hiiragi – từ trên không đồng loạt phóng giáo, hạ gục bốn thanh kiếm.

Chỉ còn bốn! Chúng xoay tròn như mũi khoan giữa không trung rồi lao thẳng đến chỗ tôi.

Tới rồi!

Tôi hạ thấp người, tập trung khí lực – nhưng ngay lúc ấy, bốn thanh kiếm đồng loạt khựng lại giữa không trung.

“Cái gì thế!?”

Ngay cả Lubbock cũng tỏ ra bối rối, bật thốt lên.

“Uryaaa~~!!”

Một tiếng gào vang vọng, và từ trên trời, Bạch Dạ - Byakuya , ma tướng khổng lồ với ba khuôn mặt, sáu cánh tay, hình dáng như con vượn trắng đội vương miện bảo thạch, từ không trung giáng xuống, tung cước hất văng nốt bốn thanh kiếm còn lại.

À, ra vậy — ‹Tấn Công Vô Hiệu› (Attack Cancel), kỹ năng đặc trưng của hắn.

“Hô hô, sao rồi, Tengai đại nhân? Đến giờ mà vẫn chưa xong à? Chắc kỹ năng gỉ sét hết rồi ha?”

“Đến trễ còn nói nhiều! Mau vào trận đi!”

“Biết rồi, biết rồi.” — Bạch Dạ cười khì, mặc kệ tiếng quát của Tengai.

Rồi hắn liếc nhìn về phía Lubbock, nheo mắt lại.

“Ồ? Không phải là người huynh đệ Lubbock đó sao? Được phép giết chứ?”

“Cứ làm đi. Công chúa lo phần đó. Nhưng cẩn thận — Lubbock vốn mạnh sẵn rồi, nhưng lần này còn lì lợm bất thường. Dù đánh với bốn Hiệp sĩ Bàn Tròn mà hắn vẫn còn hơn nửa sinh lực.”

Nghe vậy, tôi tập trung quan sát: quả đúng, thanh máu của Lubbock mới chỉ giảm khoảng 40%.

Cho dù hắn có dùng ‹Aegis› để hóa giải sát thương hay tránh né phần nào, thì lượng HP còn lại này vẫn vô lý đến khó tin.

Khoan… con số này gần tương đương với 70% HP của tôi khi đồng nhất linh thú với Tengai.

Chẳng lẽ—đây là hiện tượng tương tự mà kẻ kia đã dùng với tên đệ của Animaru?

Nếu đúng thế, thì tình hình còn nguy hiểm hơn tôi tưởng.

Khi HP của hắn tụt xuống vùng đỏ, khả năng cao là hắn sẽ tự hủy. Nếu bị thiêu rụi hoàn toàn, tôi không thể hồi sinh hắn được. Ngay cả pháp thuật Liên Lạc Linh Hồn Tử của Kokonoe cũng sẽ vô dụng với người chơi cấp độ đó.

Một nghĩa khác — chính bản thân hắn đang là con tin sống.

Phải làm sao đây…

Nhưng trước khi tôi kịp ra lệnh “hãy khống chế hắn khi HP còn xấp xỉ mức đỏ”, thì các ma tướng đã đồng loạt mở đợt tấn công kế tiếp.

“Rooooar!!!”

Trong khoang miệng của Tengai, một đĩa tròn hình thành từ lôi cầu bắt đầu xoay, rìa ngoài tóe ra những tia điện chói lòa. Ở tâm đĩa xuất hiện một khe nhỏ, rồi ngay tức khắc, khe đó hóa thành luồng quang mang nhạt nhòa, bắn thẳng về phía Lubbock theo một đường tuyến tính tuyệt đối.

Đó là tuyệt kỹ của Tengai — ‹Lôi Long Chi Tức (Laguna Sprite Breath)›.

Một chiêu thức khủng khiếp, nơi Tengai triệu hồi lốc xoáy chu trình hạt có năng lượng vượt quá ba nghìn nghìn tỷ electronvolt. Đòn công kích này, nếu trúng đích trực tiếp, có thể xóa sổ mọi vật thể trên đường đi, không để lại dù chỉ một hạt tro tàn. Chính xác mà nói, năng lượng ấy khiến đối tượng bị trúng thương phân rã thành sóng điện từ ở cấp độ hạt cơ bản, bị xóa sạch hoàn toàn khỏi thế gian này.

Các Ma tướng còn lại, hốt hoảng, lập tức tránh xa đường bắn.

“一Tch!?”

Lubbock lập tức nhảy lùi để né, nhưng chỉ một khắc sau, luồng quang bạch tuyệt đối tràn ngập toàn bộ tầm nhìn, khiến không ai còn thấy rõ điều gì diễn ra tiếp theo.

“…Woah, kinh thật.”

Khi thị giác dần phục hồi, thứ hiện ra trước mắt là Lubbock – toàn thân hắn đang bốc khói, da cháy sém, còn cảnh vật xung quanh thì bị xẻ đôi như bơ bị cắt bởi lưỡi dao nung đỏ. Xa đến tận cuối tầm nhìn, đất trời bị thiêu trụi, chỉ còn lại một vùng hoang mạc cháy xém – dấu vết của hủy diệt thuần túy.

Bầu trời, không còn một gợn mây.

Rõ ràng Lubbock đã né khỏi phần tâm đòn, song lượng sinh lực mất đi vẫn vô cùng lớn.

“Ôi dào, có vẻ hôm nay vận may không ở phía tôi rồi. Có lẽ chúng ta phải nói lời tạm biệt thôi, Hiyuki.”

Lubbock nở một nụ cười khô khốc.

“Ngươi tưởng có thể chạy sao!?”

Lời nói ấy dường như chạm vào vảy ngược của Tengai — hắn gầm lên, lại bắt đầu kết tụ vòng gia tốc thứ hai.

“Cẩn thận, Điện hạ!” — Mikoto hét lớn.

Trong thoáng chốc, tôi thoáng nghĩ rằng có lẽ việc này hơi… quá đà. Nhưng chưa kịp nói, một mũi tên từ đâu bay tới, đâm thẳng vào tôi.

Dù bản năng khiến tôi giơ cao ‹Thiết Thụ Nữ Giáp (Eiserne Jungfrau)› ở tay trái, cú va chạm vẫn mạnh đến mức hất văng tôi khỏi lưng Tengai.

一Đây là kỹ năng ‘Loạn Tiễn Nộ (Raging Arrow)’ của cung thủ ư!?

Tôi nghiến răng, cay đắng vì đã sơ hở trước đòn tập kích.

Ngay khoảnh khắc tất cả Ma tướng đều hướng sự chú ý về phía tôi, Lubbock đã kích hoạt đá dịch chuyển.

“Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại. Nhiệm vụ của ta ở đây đã xong.”

Tôi vội quay sang thiết bị dịch chuyển, nhưng đã thấy tám thanh kiếm của Lubbock từ dưới đất bật dậy, đồng loạt chém nát cỗ máy thành từng mảnh. Tim tôi hẫng đi khi tôi nhận ra mình đã đánh giá thấp khả năng của Lubbock. Tôi chỉ biết lặng người, cay đắng nhận ra mình đã xem thường hắn quá mức. Cỗ máy giờ tan nát, không còn hình dáng ban đầu. .

“Lần này chúng ta bị qua mặt hoàn toàn rồi… tức thật.”

“Giờ phải làm sao đây, Công chúa?”

Tôi gãi đầu đáp lời Tengai:

“Cứ tiếp tục đến chỗ Asmina, như kế hoạch ban đầu. Còn chuyện dọn dẹp tàn cục này… Kokonoe, ta giao cho ngươi được chứ?”

“…Vâng, Điện hạ.”

“Chắc sẽ không có đợt tập kích nữa đâu. Byakuya, ngươi cũng ở lại để đề phòng.”

“Ể, ta có phải người trông nhà đâu.”

Byakuya bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.

“Tên khốn, dám cãi lệnh Công chúa!?”

“Ta đâu có nói là không nghe, ông anh này cứng đầu quá đấy.”

Trời đất… hai người này mà đứng cùng chỗ là thể nào cũng đấu khẩu.

Thôi thì tốt nhất là tách họ ra để khỏi nổ thêm chuyện.

◆ ◇ ◆ ◇

Nắm lại!

Bàn tay run nhẹ, còn tê dại đôi chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Mình hồi phục được khoảng ba phần rồi.

Revan khẽ thở dài, chống tay ngồi dậy trên chiếc giường có màn.

Cánh cửa khẽ mở, một thiếu nữ trẻ tuổi, làn da trắng mịn, mái tóc sáng lấp lánh, vận chiếc váy trắng điểm bèo nhún, bước vào.

“Ô, ngươi đã tỉnh rồi sao? Ta biết mà, người kế vị Ngự Thú Vương đời tiếp theo hẳn phải cứng cáp như thế.”

“Điện hạ Công chúa Oliana…!”

Revan giật mình, vội toan đứng dậy, nhưng thiếu nữ chừng mười hai, mười ba tuổi ấy chỉ khẽ giơ tay ngăn lại, giọng nhẹ như gió:

“Không cần câu nệ, ngươi cứ nằm nghỉ cho ổn đã.”

Mái tóc bạc ánh kim trên đầu nàng — biểu tượng của Hoàng tộc Đế quốc — phản chiếu ánh sáng dịu dàng.

Dưới gầm giường, Shin, sư tử con, nằm cuộn tròn, rồi vui vẻ lượn quanh chân nàng.

“Shin, ngươi vẫn khỏe như vậy à. Thành thật mà nói, ta cũng muốn chơi với ngươi thêm một lát nữa cơ.”

Cô mỉm cười, lấy trong túi ra chiếc bánh quy và đút cho con sư tử nhỏ.

Ngay lúc ấy, một cô hầu gái khoảng đầu hai mươi tuổi hấp tấp chạy vào, thở hổn hển.

“Điện hạ, Người lại đến chỗ này sao…”

“Ngươi nói gì thế? Người trước mặt ngươi là Thủ lĩnh Liên Bang Tự Do Cres, khách quý của Đế quốc ta. Lẽ nào ngươi định để khách của chúng ta nằm bơ vơ mà không nghênh tiếp?”

Cô hầu liếc nhìn Revan với ánh nghi ngờ, rồi cẩn trọng nói:

“Thứ lỗi cho nô tỳ, nhưng người này không hề có chứng cứ cho thân phận mình. Bị phát hiện ngất trong vườn, trên người đầy máu – khả năng cao chỉ là kẻ trộm đột nhập. Giả thuyết ấy còn hợp lý hơn chứ?”

Nghe vậy, Oliana bật cười – một tiếng cười ngân vang, thanh âm tựa như khúc ca thiên giới. Ánh mắt nàng lướt qua sư tử nhỏ Shin đang cọ vào váy và búp bê Hiyuki nằm cạnh gối của Revan.

“Ngươi từng thấy gián điệp nào mang theo thú cưng và búp bê chưa? Dù hơi kỳ lạ, nhưng lời hắn nói lại có lý hơn, chưa nói tới việc hắn có sự hậu thuẫn của cô [Công chúa] được đồn đại đó. Dù sao thì việc này không thể bị xem nhẹ…”

“Nhưng mà…”

Giọng cô hầu còn vương nghi hoặc, song Oliana đã ngắt lời, giọng đĩnh đạc mà đầy uy nghi:

“Dù sao đi nữa, bổn cung Oliana Eineas Mirn Glaviol, Công chúa của Đế quốc Glaviol, xin lấy thân phận mình bảo chứng cho người này. Ngươi còn cần sự đảm bảo nào cao hơn thế chăng?”

Ngai vàng Đế quốc Glaviol chỉ có một người thừa kế — Công chúa Oliana Eineas Mirn Glaviol, huyết mạch duy nhất của Hoàng đế đương triều. Nét kiều diễm trong sáng của nàng khiến người đời tôn xưng là [Công Chúa Hoa Linh Lan], và chính nàng — được định sẽ là người kế vị ngai vàng Đế quốc.