Wirde, tân thủ đô lâm thời của Liên Hiệp Tự Do Cres.
Vốn dĩ nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ nằm gần cửa sông Wirde với dân số chừng hai nghìn người, sinh sống chủ yếu bằng giao thương đường thủy. Thế nhưng kể từ khi Liên Hiệp Tự Do Cres được thành lập, địa vị của thị trấn này lập tức được nâng lên để trở thành thủ đô tạm thời.
Dưới sự hỗ trợ của Xích Hoàng Triều, cung ứng vật tư xây dựng, cùng Cộng Hòa Amitia, gửi đến nhân lực, tòa nghị viện và các cơ quan trọng yếu như hội đoàn nhanh chóng được dựng nên. Dù vẫn còn nhiều chỗ đáng nói, song cũng đủ để người ta có thể gọi đây là “Kinh đô.”
Tại cảng phía tây xa xa của thủ đô, một phi thuyền ma lực do Cộng Hòa Amitia phái tới đang cập bến, chất đầy hàng hóa và ngũ cốc.
Trong khi dõi mắt nhìn dòng thương nhân, thủy thủ và hành khách lần lượt rời thuyền, Chloe, nữ mạo hiểm giả thuộc Thố tộc, vội vàng sải bước nhanh hơn, hòng không trễ cuộc hẹn đã định.
“Chủ nhân, người có ổn không? Chân người run lắm rồi…”
“Đừng để ý, chỉ là mặt đất cứ lắc lư dù ta chẳng hề di chuyển. Với cả, đừng gọi ta là ‘chủ nhân’ nữa.”
“Nhưng mà… Chủ nhân vẫn là chủ nhân mà…”
Chloe lách qua cặp thiếu niên song hành trước mặt, rồi rảo bước về phía Tổng Bộ Hội Mạo Hiểm Giả Wirde, nơi cô được triệu tới.
◆◇◆◇
Khi bước qua cổng của tòa nhà gạch đỏ ba tầng vững chãi và nổi bật nhất thành phố, Chloe nhanh chóng nhận ra người mình tìm.
Mà đúng hơn, là người kia quá nổi bật nên chính nàng mới phải tìm cách bước đến. Dù chỉ ngồi yên, khí chất cao quý và vẻ đẹp ấy vẫn khiến mọi ánh nhìn trong hội quán đổ dồn về phía nàng.
“Ồ, chẳng phải là Chloe sao. Ngại quá, lại phiền cô đến tận đây.”
Cô gái trẻ vẫy tay với Chloe, cất tiếng với nụ cười nhẹ như gió – Hiyuki, Chủ Tể của Xích Hoàng Triều. Chloe thở dài trong lòng, định quỳ xuống hành lễ nhưng—
“Thôi, đừng hình thức thế. Ngồi đâu cũng được, kẻo lại gây chú ý không cần thiết.”
…Câu nói ấy khiến Chloe chỉ biết cúi đầu, rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Sau lưng Hiyuki là hai người – một nam nhân tóc vàng tuấn mỹ trong bộ lễ phục, và một hầu gái nữ tóc bạch kim mang dung nhan tựa hồ không thuộc về loài người.
Còn Hiyuki, trong chiếc váy đen điểm hồng lộng lẫy, như hiện thân của đêm đen khoác lên mình hoa hồng, ngồi giữa “Thái Dương rực rỡ” và “Nguyệt Quang băng lãnh.”
Dù đã là một nữ chiến binh cao gần hai trượng, Chloe vẫn không khỏi cảm thấy bản thân bé nhỏ giữa hào quang ấy.
“Xin lỗi phải đi thẳng vào việc, cô đã tra được gì về người ta nhờ không?”
Chloe lắc đầu:
“Tên thương nhân mà người bảo ta theo dõi, mất dấu ngay sau khi vào lãnh thổ Cent’luna. Hiện tại thú nhân đang bị cấm đi vào đấy nên ta không thể làm gì được khác.”
Tengai – vị hộ vệ đứng sau Hiyuki – khẽ nhíu mày vì giọng điệu suồng sã của Chloe. Song gã nhớ lại lời cảnh báo từ trước:
[Ta không phải kiểu phụ nữ chú ý lễ nghi. Ta có thể chọc giận công chúa của ngươi, nếu ngươi ổn với điều đấy thì ta sẽ chấp nhận ủy thác của ngươi]
Vả lại, chính Hiyuki cũng đã chấp thuận. Thế nên, dù khó chịu, Tengai vẫn cố giữ im lặng.
Hiyuki thì lại nhìn Chloe, người đang hơi nhăn mặt, bằng ánh mắt đầy hứng thú.
“Vậy mà cô vẫn lần ra được dấu vết của Kagerou đến tận đó, giỏi lắm.”
Nói rồi nàng khoanh tay trầm ngâm.
“Cent’luna… Sau đó chỉ còn đế quốc hoặc thánh quốc. Không rõ hắn đi hướng nào.”
Nhưng nếu là Kagerou mà ta biết, khả năng cao hắn sẽ lần lại đường cũ.
“Có lẽ nên dò quanh Cent’luna trước. Cảm ơn cô, Chloe. Cô giúp ta nhiều lắm.”
“Công chúa mà nói vậy làm ta ngại chết mất.”
Y như lời cô nói, Chloe bày ra một nụ cười ngại ngùng
“Chừng đấy là có bao nhiêu với sự tôn trọng mà cô đáng nhận được.”
Nụ cười của Chloe thoáng sâu hơn, thầm nghĩ: [Ngoài người ra, chả có kẻ quyền quý nào nói câu đó.]
“Phải rồi, Chloe, cô từng lên biên giới Cent’luna đúng không? Tình hình nơi đó sao rồi?”
“Ahh,” Nụ cười nhanh chóng đổi thành cái cau mày, dường như đang nhớ lại tình hình ở đó.
“Thật lòng mà nói—chẳng yên ổn chút nào.”
“Ồ? Đến mức đó ư?”
“Cướp bóc, hãm hiếp, phóng hỏa… toàn dấu vết của chiến tranh. Nói không ngoa, ít nhất cũng ba bốn năm nữa họ mới vực dậy nổi.”
Chloe giơ cả hai tay lật ngửa bàn lên rồi nhún vai một cách cường điệu.
“Ta cứ tưởng là quốc gia to nhất thế giới thì sẽ như nào. Ai ngờ, hành động cũng chẳng khác gì phường đạo tặc.”
Hiyuki thở dài thất vọng.
“Từ góc nhìn đế quốc, bọn họ vốn căm Cent’luna thấu xương. Với lại, chiến dịch lần này không phải do Hoàng Đế thân chinh, nên bọn chúng giả vờ làm ngơ việc quân mình đang làm loạn.”
“Hửm? Hoàng Đế không đích thân ra trận à? Ta thì lúc nào cũng ở tiền tuyến.”
“Thú tộc chúng ta cũng thế. Con người thì khác, cái hèn nó ăn vào máu rồi, đến việc ra tiền tiết cũng lặn, thật khó hiểu. Nghe đâu Hoàng Đế hiện tại, đến cả công vụ chính như lễ ban thưởng cũng không ló mặt. Đúng là đồ nhát gan.”
“Ra là vậy.” – Hiyuki gật gù, ánh mắt ánh lên vẻ khinh miệt. – “Có lẽ… đó chính là lý do…”
“Có vấn đề gì sao?”
“Gần đây ta nhận được một bức thư từ Đế Quốc Graviol.”
Chloe thoáng tròn mắt.
Chuyện vừa rồi chỉ là tán gẫu, thế mà lại liên quan đến vấn đề đại sự. Cô vô thức đảo mắt quanh phòng, lo lắng xem có ai nghe lén không. May mắn thay, chẳng ai đủ gần – dù ánh nhìn tò mò vẫn hướng về họ.
一Đột nhiên, cô thấy cặp đôi mà mình đi chen qua lúc nãy khi vội, vừa bước vào cửa hội, nhưng cô đánh giá nhìn hai người không có vẻ gì là đáng ngờ nên cô quay lại tiếp tục với Hiyuki.
“Nội dung thư đúng như đoán, họ muốn bàn chuyện phân định biên giới cựu Liên Bang Cres–Cent’luna.”
“Ra vậy!” - Rõ ràng nếu gửi thư vào tầm này thì chỉ có thể là nói đến vấn đề đó.
“Họ nói Thủ tướng sẽ đại diện Đế quốc, nên phía ta cử đại diện Liên Hiệp đi đối ứng.”
“Ý người là thằng nh… vị tiểu vương kia à?” Chloe mỉm cười, nhớ lại Revan, kẻ từng là đối thủ của nàng.
“Không phải đó là tiến triển chúng ta đang mong đợi sao.”
“Ta cũng nghĩ vậy, nên đã hồi thư rằng ta muốn gặp trực tiếp người đứng đầu, nhưng họ khéo léo từ chối. Giờ nghe cô nói Hoàng Đế bên ấy chỉ là kẻ ẩn dật… xem ra cũng phải.”
“Trời ạ,” Hiyuki lắc đầu
“Cái nào cũng như nau thôi, Chức danh Hoàng Đế giờ chỉ là hư danh. Quyền hành thật sự nằm trong tay Thủ tướng. Nếu muốn nói chuyện nghiêm túc, gặp y còn hơn là tên hèn nhát kia.”
“Vậy ta sẽ bàn với Revan, rồi bí mật tráo đổi vị trí.”
“Công chúa!” – Tengai không thể nhịn được nữa – “Quá mạo hiểm rồi! Nếu người đích thân đi, lại là để gặp một tên thủ tướng tầm thường, sẽ bị xem thường.”
“Đúng đó,” Chloe cũng phụ họa. “Giữa hai quốc gia, thể diện là quan trọng nhất.”
“Chính trị thật phiền phức… Thế thì, ta cải trang làm hầu gái, lặng lẽ đứng sau Revan quan sát nhé?”
Hiyuki ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý như thể [Ý tưởng hay hem?].
Song Chloe lạnh lùng đáp ngay.
“…Không được. Ta nói thẳng nhé, Công chúa không hề tự nhận ra sức hút của mình. Dù hóa trang thế nào, người vẫn sẽ như viên ngọc sáng giữa đám cát.”
“Chuẩn, chuẩn.” Tengai và Mikoto đồng loạt gật đầu.
“Thật sao?” – Hiyuki nghiêng đầu. – “Nhưng lần trước ta lén đi dạo phố, có ai nhận ra đâu.”
“Lén đi một mình? Người hơi bị liều đấy”.
Tengai và Mikoto lại gật mạnh hơn, họ đồng quan điểm với lời nói của Chloe, tông giộng có vẻ đang bực mình thay vì là ngưỡng mộ.
“À không, ta có đi với một mạo hiểm giả quen biết. Cô coi đằng kia kìa, anh ta trông khá giống tên đằng kia—ơ?”
Hiyuki chỉ về phía cặp đôi kia - một trong số họ, một cậu thiếu niên với ngoại hình trung bình - chỉ vừa bước vào hội một lúc trước, cậu ngẩng mặt lên sau khi sắp xếp công việc ở quầy tiếp tân, ánh mắt họ chạm nhau.
Gương mặt cậu lập tức biến sắc, như thể thấy ma. Nhưng sau khi nhận ra không phải ảo giác, miệng và mắt đồng thời mở to.
Cả hai đồng thanh kêu lên:
“Sao cô/cậu lại ở đây!?”
Tiếng hét vang vọng khắp hội quán mạo hiểm giả.
