Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Vol 4: Đế quốc hỗn loạn - Chương 1 – Hội Đồng Đế Quốc

Quốc gia của Vĩnh Hằng Hắc Ám — căn cứ của Xích Hoàng Triều, «Xích Ngọc Thành».

“Xin thứ lỗi vì sự chậm trễ. Tôi là Revan, đến trình diện theo lệnh triệu tập của hội đồng Đế… huh…?”

Khi vừa bước qua cánh cửa dẫn đến tư thất của Hiyuki — nơi cậu được chỉ đường đến sau khi vượt qua vô số lối vào — Revan, lãnh tụ (lâm thời) của Liên Bang Tự Do Cres, bỗng khựng người lại với vẻ mặt ngỡ ngàng. Bên trong chỉ có Hiyuki, bốn người cận thần xưng danh Tứ Thiên Ác Vương, Quốc vương Collard của Cộng hòa Amitia đại diện cho thế giới bên ngoài, cùng vài người khác.

Phải nói rằng — “phòng riêng” của Hiyuki, về độ xa hoa và quy mô, đã vượt xa bất kỳ đại điện nghi lễ nào của các quốc gia khác. So sánh nó với những hội trường lộng lẫy kia chẳng khác nào đem đồ chơi gỗ ra đối chiếu với bảo vật quốc gia.

“Ồ… Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, Revan.”

Linh cảm của Revan lập tức gào thét rằng có điều gì đó rất sai với tình huống này. Hiyuki khoác lên người một chiếc váy lệch vai tô điểm hoa hồng đỏ rực rỡ — nhưng chính vì người mặc quá xinh đẹp, nên ngay cả trang phục lộng lẫy ấy cũng chỉ khiến nàng trông như một bông hồng mệt mỏi sau bữa tiệc dạ vũ. Nàng khẽ cất giọng chào hỏi nhạt nhẽo, phảng phất mệt mỏi. Dù vậy, Revan vẫn tiến vào trong.

Nàng chỉ cậu ngồi xuống chiếc ghế bành sang trọng. Revan vừa chống lại cảm giác lún như bước trên mây — bởi sàn nhà mềm mại một cách kỳ lạ (chẳng hề có thảm, mà chính chất liệu sàn dường như đã là thứ gì đó vượt khỏi nhận thức) — vừa khẽ gật đầu chào Quốc vương Collard đang ngồi cạnh. Collard đáp lại bằng một nét mặt đầy uể oải, càng khiến sự cảnh giác trong lòng Revan dâng cao.

Có vẻ cậu là người đến sau cùng. Hiyuki đứng lên, ánh mắt lướt qua toàn thể những người hiện diện.

“Ừm, lý do ta triệu tập mọi người hôm nay… cũng chẳng có gì to tát đâu—”

Ngay lúc ấy, Collard dè dặt giơ tay. “Xin thứ lỗi, bệ hạ, thần có điều muốn hỏi.”

“Ngươi cả gan thật đấy, dám ngắt lời công chúa ư—!”

Tengai gầm lên như sấm, nhưng Hiyuki chỉ nhẹ nhàng xua tay, động tác đã quá quen thuộc:

“Bình tĩnh nào. Hôm nay chỉ là buổi họp không chính thức thôi, chẳng cần phải căng thẳng thế.”

Sau khi được nàng trấn an, Tengai miễn cưỡng ngồi xuống, dù mặt vẫn đằng đằng sát khí.

“Được rồi, hôm nay cho phép các ngươi báo cáo trực tiếp với Chủ thượng. Đây là ngoại lệ, nên đừng làm quá.”

Người truyền đạt lời Hiyuki với giọng ngọt ngào như tiếng chuông là Mikoto, thay cho Tengai vẫn còn tỏ vẻ bất phục.

“Thần xin tạ ơn vì đặc ân này.”

Thấy mọi người cúi đầu theo phép, Revan cũng vội vàng làm theo.

“Câu hỏi của thần là — hội nghị hôm nay chỉ có từng này người thôi sao?”

“Đúng vậy.”

“Ể?”

Một tiếng ngạc nhiên thoát ra khỏi miệng Revan. Và ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được hàng loạt ánh mắt lạnh lẽo từ phía Xích Hoàng Triều — những ánh nhìn như muốn nói [dám có ý kiến với Công chúa xem nào, ngày này năm sau là giỗ ngươi luôn]. Cậu vội nặn ra một nụ cười gượng và thu mình lại trên ghế.

“…Thần e rằng liệu có ổn không khi các cận thần chủ chốt khác không tham dự?”

Khi Collard tiếp lời, trong lòng Revan — kẻ vốn coi ông ta là “tên vua nhát gan” — bỗng thay đổi hoàn toàn nhận xét.

—Quả không hổ là người đứng đầu một quốc gia. Ông ta có gan thật.

Ngược lại, Hiyuki lại trông xa xăm khi nghe câu hỏi ấy.

“Không đâu, hội nghị chính thức đã diễn ra trước đó rồi. Khi ấy có cả các Ma Tướng của Bàn Tròn, các thủ lĩnh của Rừng Yggdrasil và Hồ Nền, cùng nhiều thế lực lớn khác. À, đề tài bàn luận của họ là — ‹Vị thế tương lai của Xích Hoàng Triều trên thế giới›.”

“Ra vậy. Quả thật là một chủ đề thú vị.”

Revan gật đầu, cố tỏ ra bình thản, bắt chước phong thái của Collard.

“Và rồi, sau một hồi ‘tranh luận sôi nổi’ (họ đấm nhau), bằng một cách ảo diệu nào đó, họ chốt lại là ‹Sao phải quan tâm cái đấy nếu chúng ta chiếm hết cả thế giới? ›”

Rùng mình!

Cả Revan lẫn Collard đều cảm thấy chân mình như nhũn ra dù đang ngồi.

“Bọn họ còn tranh cãi xem ta nên trực tiếp chỉ huy để phát động xâm lược toàn diện, tiêu diệt từng nước một, hay cứ thả hết họ ra để họ thích phá gì thì phá. Cuối cùng, họ ném quyết định lại cho ta… Không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này nữa. Và đó là lý do ta triệu tập các ngươi hôm nay — ta muốn nghe ý kiến của người bản địa.”

“…Ờ, nói thì dễ, nhưng liệu việc chinh phục thế giới có khả thi không?”

“Hửm? Có chứ. Thật ra chỉ cần mình Tengai thôi, diệt sạch mọi quốc gia cũng chỉ mất chừng… hai tháng.”

Tengai ưỡn ngực tự hào khi Hiyuki nói với giọng hoàn toàn bình thản.

“Công chúa nói đúng. Nếu chỉ hủy diệt, ta có thể xong trong một tháng, nhưng muốn dọn dẹp triệt để thì hai tháng là vừa.”

“Còn mấy nước kiểu Đế quốc Graviol, nếu ta tung toàn quân, chỉ là chuyện vài phút.”

Giọng điệu tự nhiên của Hiyuki, như thể đang giảng giải một quy luật hiển nhiên của thế giới — nước chảy từ cao xuống thấp — khiến cả Collard và Revan cùng nhìn nhau với khuôn mặt tái mét.

Cảm giác này giống như đang ngồi giữ nút phóng hạt nhân vậy… ha ha ha…

Hiyuki buông lời nửa đùa nửa thật và bật cười khẽ.

“Dù sao thì, điều duy nhất khiến ta bận tâm là sự xuất hiện của đám ‘người chơi’, đứng đầu là Lubbock, và kẻ tự xưng là Thần gì đó. Từ cách chúng hành động, ta nghi rằng chúng chỉ là người phàm thôi.”

“Vậy chẳng phải cứ đẩy thế giới này vào hỗn loạn, rồi tìm cơ hội xác nhận là được sao?” — Utsuho buông lời một cách thờ ơ.

—Cả thế giới có thể sẽ rơi vào hỗn loạn… chỉ để hun khói một con chuột.

Lời nói thản nhiên ấy khiến CollardRevan rùng mình. Nhưng thực ra, người sợ hãi hơn bất kỳ ai lúc này lại chính là Hiyuki. Chỉ là — sau vô số lần trải qua cảm giác này, “thước đo sợ hãi” của nàng đã hoàn toàn hỏng rồi. Giờ đây, thứ người khác thấy chỉ là một nụ cười bình thản trên khuôn mặt nàng.

Nhìn nụ cười ấy, các thành viên của Bàn Tròn và các đại thế lực càng thêm kính phục, lòng thầm nghĩ:

“Quả nhiên là Công chúa. Những việc động trời thế này mà Người còn có thể mỉm cười được.”

Và thế là, hiểu lầm chồng chất hiểu lầm.

“Thế đó. Nếu có ý kiến gì thì cứ nói, ta nghe hết.”

Giọng điệu Hiyuki như thể đã buông xuôi tất cả. Dù là “thống trị thế giới” hay bất kỳ kế hoạch điên rồ nào khác — nàng đều không còn buồn quan tâm nữa. Thái độ hờ hững ấy khiến hai người nghe mà như thể bị dội một gáo nước lạnh.

“Ừm… Không thể giải quyết mọi chuyện theo cách hòa bình hơn, mà không cần dùng bạo lực được sao?”

Collard rụt rè lên tiếng, còn chưa dứt lời thì liền bị dập tắt ngay:

“Thế giới do Công chúa trị vì chính là phương pháp hòa bình vĩnh cửu. Đồ ngu ngốc.”

[Hòa bình] chẳng qua chỉ là giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo.”

Tengai và Mikoto nối tiếp nhau đáp, ánh mắt như thể đang nhìn một tên ngốc.

Phần còn lại của hội nghị — nói chung — đều thể hiện thái độ kiểu “Hòa bình là gì? Ăn được không?”

Khác với Collard, người đã chấp nhận rằng “im lặng là vàng”, Revan vẫn giơ tay hỏi:

“À… nhưng mà, nếu vậy thì ngay từ đầu, vì sao lại lập nên buổi hội nghị này?”

“Ể?” — Hiyuki chớp mắt, lộ vẻ ngẩn ngơ, rồi nghiêng đầu suy nghĩ. “Ừ nhỉ, tại sao ta lại làm vậy?”

Rồi như sực nhớ ra, nàng vỗ tay đánh bộp!

— “À đúng rồi. Vì ta bỗng dưng rảnh quá, nên hỏi mọi người xem có gì vui để giết thời gian không. Thế rồi chẳng hiểu sao lại thành chuyện lớn như mở ‘Đế quốc hội’ trong chớp mắt luôn.”

Ra chính Người là nguồn cơn của toàn bộ sự hỗn loạn này sao!?

Xin Người, đừng có ném cả thế giới vào biển lửa chỉ vì buồn chán chứ!

Hai người Collard và Revan cứng đờ, khuôn mặt gào thét trong tuyệt vọng.

“—Nhưng thần nghĩ, chắc hẳn còn nhiều việc hữu ích hơn để giết thời gian đó, thưa bệ hạ.”

Revan khựng lại, nuốt xuống câu vốn định thốt ra.

“……Như là?”

Hiyuki nghiêng đầu hỏi lại, khiến Revan phải suy nghĩ.

Thật lòng mà nói, việc điều hành một quốc gia đã đủ để bận bịu rồi — chẳng thiếu vấn đề để lo. Nhưng giờ bàn về việc đấy trong một buổi thảo luận về vấn đề cá nhân thì không hay lắm. Chung lại, mấy cái đấy tốt nhất để dân của Cres tự lo.

Nếu phải đem thứ gì đó ra trước một đấng quân chủ tối cao, nên là một cái gì đó cơ bản một chút.

Tóm lại, điều nên nói ra là—

“Quốc gia của thần hiện rất nghèo… xin hỏi có cách nào để cải thiện tình hình không?”

Câu nói ấy chứa đầy tâm tư chân thành, khiến ngay cả Hiyuki — người từ nãy tới giờ còn hời hợt với chuyện “chinh phục thế giới” — cũng ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêm túc lại.

“Ừ, đúng là nghèo khó chẳng vui vẻ gì.”

Đừng lo lắm, ta hiểu mà!

Revan khẽ gật đầu, thấy ấm lòng vì cảm giác đồng cảm bất ngờ ấy.

“Ừm… Vậy thì, ta nâng ngân sách quốc gia của các ngươi cho trăm năm tới luôn nhé?”

Collard gần như bật dậy khỏi ghế. Giọng Hiyuki nói câu đó nhẹ như gió thoảng, cứ như đang cho trẻ con một viên kẹo vậy.

“Không, không, không thể được!”

“Xin người đừng làm vậy! Nền kinh tế sẽ sụp đổ mất!”

“T-Thay vào đó, thần xin người hãy giúp chúng thần xây dựng một chính sách để Thú tộc và Á nhân tộc có thể tự lực cánh sinh.”

Hiyuki nghiêng đầu, nhìn Revan — người đang đổ mồ hôi lạnh như tắm.

“Tự lực cánh sinh à…? Giờ tình hình các ngươi khó khăn đến thế sao?”

“Thành thật mà nói, chúng thần đã chật vật lắm mới đủ ăn. Nhưng từ khi vùng Cent’luna, vựa lúa chính của chúng thần, bị Đế quốc chiếm đóng… thì đến chuyện đó cũng không còn khả thi nữa.”

Hừm… quả thật, khó mà phát triển nông nghiệp hay công nghiệp trong vùng hoang địa ấy.

Hiyuki trầm ngâm, rồi bỗng lóe lên một ý tưởng.

“Cres không có thứ gì đặc trưng sao? Ví dụ như tài nguyên khoáng sản chẳng hạn?”

“Không nhiều lắm. Có mỏ, nhưng đa số nằm trong núi thiêng nên chúng thần không thể khai thác.”

“Vậy thì thế mạnh duy nhất của các ngươi chính là bản thân Thú tộc. Nếu muốn kiếm ngoại tệ, có lẽ chỉ còn cách làm lính đánh thuê hoặc mạo hiểm giả ở nước khác.”

Collard lập tức chen vào:

“Đúng thế. Cả nhu cầu trong nước lẫn nước ngoài của Cres đều đang kiệt quệ. Nếu là ta, ta sẽ bắt đầu bằng việc phát triển hạ tầng nông nghiệp. Nguồn nước không phải là không có — chỉ cần đào kênh dẫn thủy và mở rộng đất canh tác dần dần. Ngoài ra, cần bồi dưỡng nhân tài. Nếu trong nước không đủ điều kiện, ta sẽ gửi sinh viên du học theo học bổng nhà nước, để sau này họ trở thành trụ cột quốc gia.”

“U~m… đúng là cách này về lâu dài rất tốt nhưng có biện pháp nào giúp được ngay không?”

“…Khó lắm. Vì Cres chẳng có ngành nghề đặc trưng, cũng không có vị trí thuận lợi để làm trung gian thương mại hay du lịch.”

Nghe lời nhận xét thẳng thừng ấy, Revan cụp mắt đầy thất vọng.

Trong đầu Hiyuki chợt hiện lên hình ảnh một quốc gia mọc lên giữa sa mạc — như Dubai của thế giới cũ. Nhưng nơi đó vốn phát triển nhờ làm trạm trung chuyển thương mại, chứ không phải du lịch. Còn tạo ra du lịch nhân tạo kiểu sòng bạc hay khu giải trí thì chỉ là hào nhoáng tạm thời.

“Giá mà chúng ta có thể tự do buôn bán với Đế quốc thì tốt biết mấy, có thể mở được tuyến thương mại mới.”

“Đế quốc à…”

Dù sao, ước mơ cũng chỉ là mộng tưởng nếu không có nền tảng.

“Có lẽ, trước hết ta nên tập trung vào mở rộng nông nghiệp và bồi dưỡng nhân tài thì hơn.”

Và như thế, buổi hội nghị hôm ấy kết thúc trong không khí mơ hồ, với chủ đề “chinh phục thế giới” bị gác lại vô thời hạn.

Chỉ đến khi Collard và Revan rời đi, Hiyuki mới nhận ra — buổi họp vừa rồi rốt cuộc chẳng đi đến đâu cả.