KIẾN THIẾT HOA KỲ: QUẢN LÝ TRANH CỬ CỦA TÔI LÀ ROOSEVELT

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

(Đang ra)

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Y Nguy Giải

*Chú thích: "Sài đao" là thuật ngữ thường dùng trong các tác phẩm ACG, ám chỉ việc nhân vật chính bị các cô gái trong dàn harem giết chết vì ghen tuông hoặc bị phản bội (điển hình như kết thúc của Sch

130 253

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

16 458

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

80 150

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

302 2352

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

388 13480

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

(Đang ra)

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

POWER_

"Nếu thiên mệnh đã định rằng các ngươi không thể bị xóa sổ, thì ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến các ngươi phải sa ngã... hãy cùng ta sa ngã xuống tận cùng của vực thẳm."

229 308

Tập 01: - Chương 010: Bánh Mì Và Lý Tưởng

Chương 010: Bánh Mì Và Lý Tưởng

Sáng hôm sau ngày liên minh được xác lập, thứ đánh thức Leo dậy là cơn đói.

Dạ dày anh đang co thắt kịch liệt. Cuộc đàm đạo thay đổi vận mệnh đêm qua, giờ đây bị nhu cầu sinh lý nguyên thủy nhất chèn ép xuống một góc nhỏ trong ý thức.

Anh ngồi dậy trên chiếc giường kêu cọt kẹt, lê bước về phía tủ lạnh với chút hy vọng mong manh còn sót lại.

Cánh cửa tủ bật mở.

Ánh đèn tù mù bên trong soi rọi ba món đồ thảm thương: Một hộp sữa đã quá hạn bốn ngày. Một chai tương cà vơi quá nửa. Và một mẩu bơ nhỏ bắt đầu khô cứng trên khay cửa.

Chỉ trong tích tắc, cái túng quẫn của thực tại đã gột sạch cái hào khí ngút trời vừa được dựng lên đêm qua.

Leo đóng sầm cửa tủ, tựa trán vào đó, cảm thấy chóng mặt. Cuối cùng, không nhịn được nữa, anh cất tiếng hỏi vị Tổng thống vĩ đại trong đầu:

“Thưa Tổng thống, chúng ta thậm chí chẳng còn nổi một xu để mua hộp thịt cho bữa trưa nay.”

Giọng anh vang vọng trong tâm thức.

“Trước khi lo nghĩ cho tương lai của Pittsburgh, e rằng tôi phải nghiêm túc xem xét vấn đề bữa trưa nay của tôi đã.”

Đó là một vấn đề không thể né tránh.

Ngọn lửa cách mạng muốn cháy, cũng cần calo để duy trì.

Giọng Roosevelt vang lên trong đầu anh, mang theo chút ý cười.

“Leo, một chính trị gia ưu tú phải là người biết cách giải quyết vấn đề tiền nong. Đây là bài học vỡ lòng, cũng là bài học quan trọng nhất.”

“Nhưng đồng tiền đầu tiên của chúng ta, tuyệt đối không được đến từ sự hào phóng của các chủ ngân hàng, hay khoản quyên góp bí mật của một tay trùm tư bản nào đó. Điều đó chẳng khác nào tự tròng cái xiềng vào cổ ngay ngày đầu ra trận. Cầm tiền của chúng, cậu sẽ thành đầy tớ của chúng.”

“Đồng tiền đầu tiên của chúng ta, bắt buộc, và chỉ có thể đến từ đối tượng mà cậu sẽ phục vụ – Nhân dân.”

Leo cảm thấy chuyện này thật nực cười.

“Nhân dân?” Anh vặn lại, “Nhưng giờ tôi là cái thá gì trong mắt họ đâu? Một gã vô danh tiểu tốt, một nghiên cứu sinh tiến sĩ thất nghiệp. Tại sao họ phải đưa tiền cho tôi? Để nghe tôi giảng về lịch sử Chính sách Kinh tế Mới chắc?”

“Tất nhiên là không.” Giọng Roosevelt trở nên ân cần dẫn dắt, “Trước khi ngửa tay xin nhân dân một đồng, cậu phải làm được gì đó cho họ cái đã. Làm những việc để họ nhìn thấy, cảm nhận được và tin tưởng cậu.”

“Hơn nữa, việc này không phải vì tiền, mà là để giành lấy lòng tin. Lòng tin mới là thứ đồng tiền mạnh duy nhất trong thế giới chính trị.”

“Vậy chúng ta phải làm gì?” Leo càng thêm mông lung.

“Hãy đến nơi gần gũi với nhân dân nhất, nơi mâu thuẫn gay gắt nhất, nơi mà đám chính khách đương nhiệm tránh như tránh tà.” Roosevelt như một thợ săn kỳ cựu đang dạy cậu học việc cách đánh hơi con mồi.

“Ở những nơi đó, vừa có kẻ thù của cậu ẩn nấp, vừa có những người ủng hộ tương lai của cậu sinh sống.”

Ông ngừng lại một nhịp, giọng điệu trở nên nhẹ nhõm hơn.

“Và, ta cam đoan, ở đó cậu sẽ kiếm được bữa trưa cho mình.”

Dưới sự chỉ dẫn của Roosevelt, Leo từ bỏ ý định tiếp tục trừng mắt với cái tủ lạnh trống rỗng.

Anh ngồi vào ghế, bật máy tính.

Anh bắt đầu lùng sục các trang tin tức địa phương của Pittsburgh, những diễn đàn cộng đồng có giao diện lỗi thời đầy rẫy quảng cáo rác, và cả các nhóm Facebook địa phương. Anh lướt qua những thông báo hoạt động cộng đồng nhàm chán, tin rao vặt đồ cũ hay tin tìm chó mèo lạc.

Thứ anh tìm là mâu thuẫn, là xung đột giữa cộng đồng và chính quyền, giữa người thuê và chủ nhà, giữa dân đen và các tập đoàn lớn.

Anh dành cả buổi sáng đắm mình trong biển thông tin vụn vặt nhưng chân thực ấy.

Mãi đến chiều, khi cơn đói làm mắt bắt đầu hoa lên, anh mới tìm thấy một thông báo nằm ở góc khuất nhất trên trang web Tòa thị chính.

Đó là danh sách “Bất động sản bị cưỡng chế bán đấu giá do nợ thuế”.

Anh lăn chuột kéo xuống. Đa phần là những ngôi nhà bỏ hoang hoặc cửa tiệm nhỏ đã sập tiệm.

Rồi, một cái tên khiến anh khựng lại.

Trung tâm Cộng đồng Thợ thép.

Nơi này anh biết, chỉ cách căn hộ của anh chưa đầy mười khu nhà.

Đó là một tòa nhà gạch cũ kỹ, từng là một phân hội của Liên hiệp Công nhân Thép.

Sau khi ngành thép sụp đổ, nơi đó được cải tạo thành một tổ chức phi lợi nhuận, cung cấp sự giúp đỡ cho các gia đình thất nghiệp, người già và trẻ em trong khu phố.

Ở đó có lớp phụ đạo sau giờ học, có tư vấn pháp lý miễn phí, có đào tạo kỹ năng cho người thất nghiệp. Thậm chí vào mùa đông, nó còn mở cửa làm nơi trú cho người vô gia cư.

Đó là pháo đài nhỏ bé cuối cùng mà thế hệ thợ già như cha anh, sau khi bị thời đại vứt bỏ, đã tự tay dựng lên để che chở cho nhau. Và giờ đây, cái pháo đài ấy sắp bị đem ra bán đấu giá.

Thông báo ghi rành rành: Vì nợ hàng chục ngàn đô la tiền thuế bất động sản, Trung tâm Cộng đồng Thợ thép sẽ bị Tòa thị chính cưỡng chế bán đấu giá vào tuần sau.

Tim Leo chùng xuống. Anh lập tức mở tab mới, đào sâu vào mọi thông tin liên quan đến vụ việc. Anh tìm thấy một bài báo ngắn ngủn trên trang tin địa phương.

Bài báo nhắc đến người phụ trách trung tâm, một ông lão tên Frank Kowalski, đã chạy vạy khắp nơi suốt mấy tháng nay. Ông cố xin Văn phòng Thị trưởng miễn thuế, cũng thử kêu gọi cộng đồng quyên góp, nhưng đều vô vọng.

Cuộc điều tra chưa dừng lại.

Anh tra cứu trên trang hồ sơ công khai của Tòa thị chính về thông tin người đăng ký đấu giá.

Chỉ có một bên đăng ký. Một công ty bất động sản có tên “Tập đoàn Phát triển Summit”

Cái tên này khiến Leo nhíu mày. Anh ngờ ngợ đã gặp nó ở đâu đó.

Lại thêm một vòng tìm kiếm mới. Lần này, anh gõ từ khóa “Tập đoàn Phát triển Summit” cùng với một cái tên khác – Thị trưởng đương nhiệm của Pittsburgh, Martin Cartwright.

Kết quả tìm kiếm phơi bày toàn bộ chân tướng sự việc.

Tập đoàn Summit là một trong những nhà tài trợ lớn nhất cho chiến dịch tranh cử của Thị trưởng Cartwright.

Và trong vài năm qua, công ty này đã thâu tóm được hàng loạt khu đất vàng từ tay Tòa thị chính với cái giá rẻ mạt để xây dựng các dự án căn hộ cao cấp.

Mô hình kinh doanh của chúng rõ như ban ngày: San phẳng các khu phố cũ, dựng lên chung cư hạng sang, rồi bán cho đám chuyên gia giàu có làm việc ở trung tâm.

Leo gần như có thể vẽ ra kịch bản tiếp theo.

Tập đoàn Summit sẽ mua lại khu đất của trung tâm cộng đồng với giá sàn.

Rồi, tòa nhà chứa đựng ký ức của giai cấp công nhân Pittsburgh sẽ bị máy ủi san bằng.

Một tòa tháp chung cư hào nhoáng với cửa sổ sát trần và phòng gym sẽ mọc lên.

Còn những người già, trẻ em và người thất nghiệp từng dựa vào Trung tâm để sống, sẽ mất đi nơi nương náu cuối cùng.

Leo ngả người ra sau ghế, nhìn chằm chằm vào mạng lưới thông tin chằng chịt trên màn hình.

Một cơn giận dữ bùng lên, nhưng đi kèm với nó là sự hưng phấn.

Giọng Roosevelt vang lên trong đầu anh.

“Thấy chưa, con trai?”

“Một chiến trường hoàn hảo.”

“Chính khách tham nhũng, tư bản tham lam, và lợi ích của người dân bị chà đạp không thương tiếc. Đủ yếu tố hội tụ rồi đấy.”

“Đi đi.”

“Công việc đầu tiên của cậu đến rồi.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!