Chương 011: Công Việc Đầu Tiên Không Vì Tiền
Leo tắt máy tính, đứng dậy.
Cơn đói vẫn còn đó, nhưng đã bị một thứ sức mạnh lớn hơn trấn áp. Đó là cảm giác rõ ràng về mục tiêu.
Anh bước ra khỏi chung cư, hướng về phía trung tâm cộng đồng đang đứng trước nguy cơ bị bán đấu giá.
Cảnh tượng trên phố vẫn y hệt lúc anh đi qua ban nãy, tiêu điều và xơ xác. Nhưng lúc này đây, trong mắt anh, nó không còn là hiện thực bất biến, mà là những cao điểm cần phải đánh chiếm.
Anh đứng trước cửa Trung tâm Cộng đồng Thợ thép, một tòa nhà gạch đỏ ba tầng, phong cách thô ráp, không có bất kỳ chi tiết trang trí thừa thãi nào, y hệt những người thợ thép đã xây nên nó.
Trên bức tường mặt tiền, vẫn còn thấy huy hiệu kim loại của Liên hiệp Công nhân Thép. Dù đã rỉ sét loang lổ, nhưng hình ảnh cánh tay rắn chắc đang nắm chặt cây búa ấy vẫn toát lên đầy sức mạnh.
Anh đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch, bước vào trong.
Trên tường đại sảnh treo đầy ảnh đen trắng, ghi lại thời hoàng kim của ngành thép Pittsburgh: cảnh công nhân làm việc trước lò cao, cảnh công đoàn diễu hành, cảnh cư dân khu phố tổ chức tiệc dã ngoại. Những bức ảnh đang thì thầm kể lại một đoạn lịch sử đã bị lãng quên.
Đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng cười đùa của trẻ con vọng ra từ một căn phòng, và tiếng gõ máy chữ lạch cạch đứt quãng từ một phòng khác.
Một bà cụ tóc bạc trắng đang ngồi sau quầy lễ tân, cặm cụi phân loại đống giấy tờ. Bà đeo kính lão, mặc chiếc áo len đã giặt đến bạc màu, thần sắc tập trung cao độ. Thấy Leo bước vào, bà ngẩng đầu, dùng ánh mắt soi xét nhìn anh từ đầu đến chân.
“Có việc gì không, cậu trai trẻ?”
“Cháu là Leo Wallace.” Leo mở lời, “Cháu thấy thông báo trên trang web Tòa thị chính về việc nơi này sắp bị bán đấu giá.”
Ánh mắt bà cụ lập tức trở nên cảnh giác.
“Cậu là phóng viên?”
“Không ạ.”
“Người của Tòa thị chính phái tới?”
“Cũng không phải.”
“Vậy cậu là ai? Một tay cò đất muốn đến đây kiếm chác?” Giọng bà trở nên gay gắt.
“Đều không phải.” Leo đáp, “Cháu sống ở khu này. Cháu chỉ muốn đến tìm hiểu tình hình, xem có giúp được gì không.”
Bà cụ nheo mắt, tiếp tục đánh giá anh, như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói.
“Tôi là Margaret Davis.” Bà nói, “Tôi là người phụ trách trung tâm này. Ở đây chẳng có gì cần giúp đâu, trừ khi cậu có thể biến ra năm mươi ngàn đô la tiền thuế trong vòng một tuần.”
Nói rồi, bà cúi xuống tiếp tục xem tài liệu, rõ ràng không định phí lời với Leo nữa.
“Đừng vội khoe khoang cậu làm được gì.” Giọng Roosevelt vang lên nhắc nhở, “Nhớ lời ta dặn, hãy lắng nghe trước. Nghe câu chuyện của họ, cảm nhận cơn giận và sự bất lực của họ.”
Leo không bỏ đi. Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa sờn rách ngay tại đại sảnh. Margaret cũng mặc kệ anh.
Một lát sau, vài người già trạc tuổi Margaret bước ra từ phòng hoạt động bên trong. Tay họ cầm mấy chiếc áo len tự đan và vài món đồ thủ công, có vẻ vừa kết thúc buổi sinh hoạt nhóm người cao tuổi.
Thấy gương mặt lạ lẫm của Leo, ai nấy đều tò mò. Một ông lão vóc người cao lớn bước đến trước mặt Leo.
“Con cái nhà ai đấy?” Ông hỏi. Bàn tay ông đầy vết chai sạn và sẹo, dấu ấn vĩnh viễn của nhà máy thép.
“Cháu là Leo Wallace.” Leo đứng dậy, “Cha cháu ngày xưa làm ở xưởng Homestead.”
Nghe đến hai chữ “xưởng Homestead”, vẻ mặt các cụ già lập tức trở nên thân thiết.
Ông lão cao lớn nói: “Ta là George. Cậu đến đây làm gì?”
“Cháu thấy thông báo đấu giá.” Leo lặp lại.
George thở dài, nếp nhăn trên mặt như hằn sâu thêm.
“Phải, chúng muốn cướp nốt chút chỗ dung thân cuối cùng này của bọn ta.”
“Chúng?”
“Lão Thị trưởng và đám bạn giàu sụ của lão chứ ai.” Một cụ ông khác chen vào, “Chúng nhòm ngó miếng đất này lâu rồi, chúng chê đám khố rách áo ôm bọn ta ở đây làm ngứa mắt chúng.”
Cứ thế, Leo bắt chuyện được với những người già này.
Anh dành trọn cả buổi chiều chỉ để ngồi trên ghế sofa và lắng nghe.
Anh nghe George kể, sau khi thất nghiệp, chính trung tâm này đã mở lớp dạy máy tính miễn phí, giúp ông biết lên mạng, biết gọi video để nhìn mặt đứa cháu nội ở bang khác.
Anh nghe bà cụ tên Rosa kể, sau khi chồng mất, nhờ dịch vụ chăm sóc ban ngày ở đây mà bà thoát khỏi cảnh cô độc, tìm được những người bạn già bầu bạn.
Anh nghe ông thợ điện về hưu tên Mike kể, tuần nào ông cũng đến đây sửa chữa đồ điện miễn phí cho mọi người, vì nơi này khiến ông cảm thấy mình vẫn là người có ích.
Với mỗi người trong số họ, nơi này chính là nhà. Họ kể về ý nghĩa của trung tâm đối với đời mình, kể về nỗi lo sợ tương lai, và về cơn thịnh nộ dành cho Tòa thị chính cùng công ty bất động sản kia.
Leo không chen ngang, không đưa ra lời khuyên nào. Anh chỉ chăm chú lắng nghe, khắc ghi từng câu chuyện, từng chi tiết vào lòng.
Màn đêm buông xuống, đèn trong đại sảnh trung tâm cộng đồng bật sáng.
Ngày càng đông cư dân từ khắp nơi đổ về. Đa phần là những người già như George và Rosa, là một nửa bị lãng quên của thành phố này. Tối nay, họ tổ chức một buổi họp động viên trước thềm cuộc biểu tình.
Margaret Davis đứng giữa đại sảnh, tay cầm chiếc loa cầm tay, giải thích tình hình cho mấy chục cư dân đang tụ tập.
Giọng bà không lớn, nhưng đầy quyết tâm và nghị lực.
Bà thông báo rằng đã liên hệ với đài truyền hình địa phương, dự định tổ chức một cuộc biểu tình hòa bình trước Tòa thị chính vào tuần sau, ngay trước khi phiên đấu giá bắt đầu. Bà động viên mọi người đừng bỏ cuộc, hãy chiến đấu vì ngôi nhà chung đến phút cuối cùng.
Bầu không khí buổi họp khá nặng nề. Dù ai cũng phẫn nộ, nhưng bao trùm hơn cả là cảm giác bất lực. Họ đều hiểu rõ, đối đầu với Tòa thị chính và tập đoàn bất động sản hùng mạnh, chút sức mọn của họ chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Cuối buổi họp, Margaret nhìn thấy Leo vẫn ngồi trong góc. Bà do dự một chút, rồi giơ loa lên, hướng về phía anh.
“Cậu trai trẻ kia, cậu đã ngồi nghe cả buổi chiều rồi. Cậu có điều gì muốn nói với mọi người không?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Leo.
Leo cảm thấy tim mình đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên anh phải diễn thuyết trước đám đông bằng xương bằng thịt, chứ không phải gõ phím sau màn hình.
Anh đứng dậy, cảm giác hai chân hơi run.
“Thả lỏng đi, con trai.” Giọng Roosevelt vang lên trong đầu, “Cậu không cần phải làm một nhà hùng biện, cậu chỉ cần trở thành tiếng nói của họ.”
“Hãy kể lại những câu chuyện cậu nghe được chiều nay bằng ngôn ngữ của chính cậu. Rồi dùng kiến thức của cậu để nói cho họ biết, cuộc chiến này không phải là vô vọng.”
Leo hít một hơi sâu, bước ra giữa sảnh. Anh không dùng loa. Anh hắng giọng, và bắt đầu bài diễn thuyết đầu tiên của đời mình.
“Chào mọi người, cháu là Leo Wallace.”
“Chiều nay, ngồi tại đây, cháu đã được nghe câu chuyện của bác George, câu chuyện của bà Rosa, và cả câu chuyện của bác Mike.”
Anh thuật lại những câu chuyện ấy bằng ngôn từ mộc mạc nhất. Anh nói về lớp học vi tính, về sự chăm sóc người già, về những lần sửa đồ điện miễn phí.
Cư dân trong sảnh im phăng phắc lắng nghe. Ánh mắt họ chuyển từ tò mò sang đồng cảm và công nhận. Bởi vì những gì Leo đang nói, chính là cuộc đời của họ.
“Những câu chuyện ấy nói cho cháu biết một điều,” Leo tiếp tục, “Nơi này là một mái nhà. Là mái nhà mà người dân trong cộng đồng chúng ta đã tự tay dựng lên để đùm bọc lấy nhau sau khi các nhà máy thép sụp đổ.”
“Nhưng giờ đây, có kẻ muốn đập bỏ ngôi nhà của chúng ta. Họ bảo, lý do là vì chúng ta nợ thuế.”
Anh đột ngột đổi giọng, giọng điệu trở nên sắc bén.
“Là một sinh viên nghiên cứu lịch sử và luật pháp, chiều nay cháu đã tra cứu các quy định của thành phố. Trung tâm cộng đồng của chúng ta, với tư cách là một tổ chức phi lợi nhuận, hoàn toàn đủ tư cách để nộp đơn xin miễn giảm thuế bất động sản. Tại sao đơn xin của bà Margaret lại bị Văn phòng Thị trưởng bác bỏ hết lần này đến lần khác?”
“Cháu còn tra được, Tập đoàn Phát triển Summit, kẻ đang lăm le mua lại mảnh đất này, chính là nhà tài trợ tranh cử lớn nhất của Thị trưởng Cartwright. Tại sao phiên đấu giá này chỉ có duy nhất một người đăng ký? Liệu điều này có đúng với công bằng thủ tục của một cuộc đấu giá công khai không?”
Những câu hỏi anh đặt ra khiến tất cả mọi người sững sờ. Họ chỉ biết giận dữ, chứ chưa bao giờ nghĩ đến những khuất tất phi pháp đằng sau đó.
Giọng Leo lúc này vút cao, đầy sục sôi.
Trong đầu anh, Roosevelt đã cung cấp cho anh câu kết luận đanh thép nhất.
“Thứ bọn chúng muốn ủi sập không chỉ là một tòa nhà cũ nát!”
“Thứ chúng muốn ủi sập là ký ức được tích lũy qua bao thế hệ của cộng đồng này, là sự tương trợ lẫn nhau ta gầy dựng trong gian khó, là chút tôn nghiêm cuối cùng của người lao động!”
“Chúng muốn dùng bê tông cốt thép lạnh lẽo để chôn vùi vĩnh viễn lịch sử của người thợ thép Pittsburgh!”
Bài diễn thuyết kết thúc.
Cả đại sảnh tĩnh lặng trong vài giây.
Rồi, tiếng vỗ tay bùng nổ như sấm dậy.
Đó không phải là tràng pháo tay xã giao, mà là những tiếng vỗ tay rát bỏng, nhiệt thành và đầy ắp hy vọng từ tận đáy lòng.
Bà Margaret Davis băng qua đám đông, bước đến trước mặt Leo. Bà nhìn sâu vào mắt anh. Ánh nhìn nghi kỵ ban đầu đã tan biến, thay vào đó là sự tin tưởng và kỳ vọng.
Bà nắm chặt lấy tay Leo.
“Cậu trai, chúng tôi đều là những bộ xương già cỗi rồi, chúng tôi chỉ biết hô khẩu hiệu chứ đâu biết cách đối phó với những kẻ mặc vest đi giày da kia.”
“Chúng tôi cần một người hiểu luật, biết ăn nói để dẫn dắt. Cậu có sẵn lòng giúp chúng tôi không?”
Không đợi Leo trả lời, bà rút từ trong túi ra một chiếc phong bì, nhét vào tay anh.
“Mọi người đã góp một ít tiền, tuy không nhiều, nhưng đây là tất cả những gì chúng tôi có thể xoay xở được. Chúng tôi muốn chính thức thuê cậu làm cố vấn pháp lý cho cuộc biểu tình lần này.”
“Đây là thù lao đầu tiên của cậu.”
Leo cúi đầu nhìn. Trong chiếc phong bì cũ nát, là xấp tiền lẻ lộn xộn những tờ một đô, năm đô, mười đô nhàu nhĩ.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
