Chương 012: Đồng Minh
Leo nhìn chiếc phong bì trong tay, bên trong là những tờ tiền nhàu nhĩ, gấp nếp.
Anh cảm nhận được sức nặng của hàng chục ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Ở đó có kỳ vọng, có niềm tin.
Anh không từ chối. Anh hiểu, đây không đơn thuần là tiền bạc. Đây là bản khế ước đầu tiên được ký kết giữa anh và cộng đồng này.
Anh trịnh trọng cất chiếc phong bì đi.
“Cảm ơn mọi người,” anh nói, “Cháu xin thề, từng xu trong số tiền này sẽ được dùng vào nơi cần thiết nhất. Cháu sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ ngôi nhà chung của chúng ta.”
Đám đông lại vỗ tay rầm rộ.
Giọng Roosevelt vang lên trong đầu anh.
“Tốt lắm, con trai. Cậu đã dùng sức lao động của mình để đổi lấy bánh mì, và lao động của cậu là phụng sự nhân dân. Hãy ghi nhớ cảm giác này, đừng bao giờ quên.”
Sau buổi động viên, Leo không về nhà ngay. Margaret, George và vài thành viên cốt cán giữ anh lại. Họ quây quần bên chiếc bàn dài, bắt đầu bàn thảo kế hoạch tác chiến cụ thể.
Leo lấy giấy bút ra. Vai trò của anh đã chuyển từ người lắng nghe sang người tổ chức.
“Đầu tiên, chúng ta cần nộp lại đơn xin miễn giảm thuế lên Tòa thị chính.” Leo vạch rõ lộ trình, “Lần này, không chỉ nộp đơn suông. Chúng ta phải kẹp thêm một bản ý kiến pháp lý chi tiết, liệt kê từng căn cứ luật định chứng minh chúng ta đủ điều kiện miễn giảm.”
“Thứ hai, chúng ta cần gửi thư chất vấn lên Ủy ban Giám sát của Hội đồng Thành phố về tính hợp pháp của quy trình đấu giá lần này. Chúng ta phải công khai đặt câu hỏi tại sao phiên đấu giá chỉ có đúng một người đăng ký? Liệu có sự chuyển giao lợi ích mờ ám nào ở đây không?”
“Cuối cùng, cuộc biểu tình tuần sau không thể chỉ đứng hô khẩu hiệu. Chúng ta cần chuẩn bị tờ rơi thật rõ ràng, vạch trần đầu đuôi câu chuyện, phơi bày mối quan hệ giữa Tập đoàn Summit và Thị trưởng Cartwright cho từng người dân và từng phóng viên có mặt.”
Từng bước đi anh đề ra đều rành mạch, cụ thể, có lý có tình.
Các cụ già chăm chú lắng nghe, gật đầu liên tục. Lần đầu tiên họ cảm thấy sự phản kháng của mình không còn là những cơn giận dữ bộc phát vô vọng, mà là một trận chiến có chiến lược, có mục tiêu hẳn hoi.
Cuộc họp kéo dài đến tận đêm khuya. Khi Leo lê tấm thân rã rời về đến căn hộ, trời đã tảng sáng.
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên anh làm là rút một ít tiền từ phong bì đem đi đóng tiền nhà đã nợ cả tháng nay.
Nhìn thấy tiền mặt, vẻ mặt cau có của chủ nhà dãn ra trông thấy.
Tiếp đó, anh ra siêu thị xách về hai túi thức ăn to tướng, lấp đầy cái tủ lạnh trống hoác. Bánh mì, sữa, trứng, thịt hộp, mì Ý và cả tá rau củ đông lạnh.
Ngồi ăn một bữa sáng tử tế sau bao ngày, Leo cảm thấy mình như vừa sống lại.
Nỗi lo cơm áo gạo tiền tạm thời bị đẩy lùi. Giờ đây, anh có thể dồn toàn bộ tâm trí vào cuộc chiến sắp tới.
Mấy ngày tiếp theo, Leo gần như cắm chốt ở trung tâm cộng đồng.
Ban ngày, anh vùi đầu trong thư viện luật của trường đại học, tra cứu mọi điều khoản liên quan đến thuế tổ chức phi lợi nhuận và quy trình đấu giá công sản.
Ban đêm, anh quay lại trung tâm, cùng nhóm bà Margaret phân loại tài liệu, soạn thảo văn bản.
Năng lực nghiên cứu luật và khả năng tổ chức của anh khiến những người già trong khu phố phải nhìn bằng con mắt khác. Ban đầu, họ tưởng anh chỉ là một gã thanh niên khéo mồm mép. Nhưng giờ đây, hiện ra trước mắt họ là một chiến binh cẩn trọng, chuyên chú và không biết mệt mỏi.
Trong quá trình ấy, Leo cũng thu hoạch được những đồng minh thực sự đầu tiên trong đời.
Margaret Davis, bà quản lý trung tâm, trở thành người dẫn đường cho anh trong cộng đồng thợ thuyền này. Bà đã sống ở đây cả đời, quen mặt từng người, thuộc làu gia cảnh từng nhà. Bà dẫn Leo đi gõ cửa từng hộ, giới thiệu với hàng xóm láng giềng về “vị cố vấn pháp lý mà chúng ta thuê về”.
Nhờ sự bảo chứng của bà, Leo nhanh chóng được cái cộng đồng vốn bài ngoại này dang tay đón nhận.
Đồng minh quan trọng thứ hai lại đến một cách khá bất ngờ.
Đó là Frank Kowalski, cựu thủ lĩnh công đoàn ngành thép đã về hưu. Ông già này tính tình nóng như lửa, lại cực kỳ cố chấp.
Ban đầu, ông ta nhìn Leo đầy thù địch và nghi ngờ. Đêm họp động viên, ông ta chỉ ngồi lì ở góc xa nhất, lạnh lùng quan sát. Khi Leo bắt tay vào việc, ngày nào Frank cũng đến trung tâm, chẳng nói năng gì, chỉ lầm lì nhìn Leo làm việc.
Mãi đến ngày thứ ba, khi chứng kiến Leo cãi nhau tay đôi đỏ mặt tía tai qua điện thoại với nhân viên quản lý dữ liệu thư viện về một chi tiết luật, Frank mới chủ động mở miệng.
“Nhãi con, cậu không phải đang diễn trò.” Frank nói bằng chất giọng khàn đặc.
Leo cúp máy, nhìn ông.
“Tao thấy quá nhiều thằng chính khách đến đây lừa phiếu bầu rồi. Mồm miệng chúng nó ngọt hơn mật, nhưng trong mắt chỉ toàn toan tính tư lợi.” Frank nói, “Nhưng cậu thì khác. Trong mắt cậu có lửa.”
Kể từ hôm đó, Frank trở thành người ủng hộ Leo kiên định nhất.
Ông kéo đến một đám anh em chiến hữu cũ trong công đoàn. Những người thợ già về hưu này tuy tuổi cao sức yếu, nhưng tính tổ chức và kỷ luật sắt đá của người công đoàn vẫn còn nguyên vẹn.
Họ trở thành “lực lượng nòng cốt” đáng tin cậy nhất của Leo. Họ phụ trách phát tờ rơi, tổ chức gọi điện vận động, liên lạc với từng hộ gia đình trong khu phố.
Đồng minh thứ ba đại diện cho sức trẻ. Cô là Sarah Jenkins, sinh viên khoa Xã hội học Đại học Pittsburgh, tình nguyện viên của trung tâm. Cô nàng vẫn luôn âm thầm giúp bà Margaret làm công việc giấy tờ. Bài diễn thuyết của Leo hôm đó đã lay động cô sâu sắc.
Sarah tận dụng sở trường công nghệ của mình, lập ngay một trang Facebook và một tài khoản Twitter chuyên biệt cho chiến dịch “Bảo vệ Trung tâm Cộng đồng”. Cô biến những tài liệu vạch trần mờ ám của Leo thành những hình ảnh infographic và video ngắn dễ hiểu, trực quan. Cô còn lồng phụ đề vào đoạn video quay cảnh Leo diễn thuyết rồi tung lên mạng. Những nội dung này bắt đầu lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội địa phương Pittsburgh, thu hút ngày càng nhiều sự chú ý của mọi người đến vụ việc.
Cứ như thế, một đội ngũ đơn sơ đã ra đời một cách thần kỳ ngay trong lòng cái trung tâm cũ nát ấy.
Margaret phụ trách tổ chức mạng lưới cơ sở. Frank nắm giữ lực lượng nòng cốt từ công đoàn. Sarah phụ trách mặt trận truyền thông mạng. Còn Leo, anh là bộ não, là tổng chỉ huy.
Roosevelt quan sát tất cả, đưa ra lời bình phẩm trong đầu Leo.
“Tốt lắm, một sự khởi đầu không tồi. Cậu hiện đã có trong tay một đội Lục quân trung thành, họ thông thạo địa hình, đủ sức đánh tốt trận địa chiến.”
“Tuy nhiên,” ông đổi giọng, “thế vẫn chưa đủ.”
“Cậu không thể đi diễn thuyết ở từng khu phố, cũng không thể thắng cử chỉ nhờ một trang Facebook.”
“Chúng ta cần một cái loa phóng thanh đủ lớn để cả cái thành phố Pittsburgh này phải nghe thấy giọng của cậu.”
“Chúng ta cần hỏa lực yểm trợ từ trên không. Chúng ta cần không quân.”
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
