KIẾN THIẾT HOA KỲ: QUẢN LÝ TRANH CỬ CỦA TÔI LÀ ROOSEVELT

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

(Đang ra)

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Y Nguy Giải

*Chú thích: "Sài đao" là thuật ngữ thường dùng trong các tác phẩm ACG, ám chỉ việc nhân vật chính bị các cô gái trong dàn harem giết chết vì ghen tuông hoặc bị phản bội (điển hình như kết thúc của Sch

130 253

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

16 458

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

80 150

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

302 2352

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

388 13481

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

(Đang ra)

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

POWER_

"Nếu thiên mệnh đã định rằng các ngươi không thể bị xóa sổ, thì ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến các ngươi phải sa ngã... hãy cùng ta sa ngã xuống tận cùng của vực thẳm."

229 308

Tập 01: - Chương 015: Cuộc Họp Mổ Xẻ

Chương 015: Cuộc Họp Mổ Xẻ

Bước ra khỏi cửa lớn Tòa thị chính, ánh mặt trời bên ngoài chói gắt đến nhức mắt.

Leo và những người dân cộng đồng đứng chôn chân trên bậc thềm. Không ai nói một lời.

Khí thế hừng hực ban nãy giờ đã bị thay thế bởi sự thất vọng ê chề hằn rõ trên từng khuôn mặt.

“Tao đã bảo mà, nói lý lẽ với cái lũ mặc vest đấy thì có khác gì đàn gảy tai trâu.” Frank là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng ông hằn học đầy phẫn nộ, “Bọn chúng là cá mè một lứa cả thôi.”

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Họ sẽ bán trung tâm đi thật ư?” Giọng bà Rosa mếu máo.

“Cái gã luật sư tên Wechsler đó, ghê thật.” George thở dài thườn thượt, “Chúng ta cãi không lại hắn.”

Bắt đầu có những tiếng xì xào oán trách.

“Biết thế đừng đặt hy vọng vào cái thằng vắt mũi chưa sạch.”

“Phải đấy, ngoài cái mồm mép tép nhảy ra thì nó làm được cái trò trống gì?”

Từng câu từng chữ, chẳng to chẳng nhỏ, vừa vặn lọt vào tai Leo.

Anh chìm nghỉm trong sự tự trách và cảm giác thất bại ê chề.

Đây là lần đầu tiên, anh thấm thía cái lạnh lẽo thấu xương và sự tàn khốc trần trụi của chính trị thực dụng.

Ở chốn này, chính nghĩa và đạo đức không đáng một xu.

Anh từng ngây thơ tin rằng bầu nhiệt huyết sục sôi và mớ kiến thức lịch sử sách vở có thể xoay chuyển càn khôn. Nhưng hiện thực đã giáng cho cậu một cái tát nổ đốm mắt.

Bà Margaret bước tới, vỗ nhẹ lên vai Leo.

“Đừng để bụng, con trai.” Bà an ủi, “Họ thất vọng quá thôi, không phải nhắm vào con đâu. Con đã cố hết sức rồi.”

Leo nín thin. Anh thừa hiểu, “đã cố hết sức” là lời bào chữa vô dụng nhất trên đời. Anh đã dẫn dắt những con người đặt trọn niềm tin vào mình đi thẳng vào một thất bại thảm hại.

Đêm đó, Leo lê xác về căn hộ. Anh quăng mình xuống ghế sofa, đôi mắt vô hồn dán chặt lên trần nhà. Cảm giác thất bại như thủy triều dâng lên, nhấn chìm anh.

Giọng Roosevelt vang lên trong đầu. Lần này, không có chút khích lệ nào, mà lại nghiêm khắc đến tàn nhẫn.

“Hôm nay, cậu đã phạm phải một sai lầm chí mạng mà chỉ đám tân binh tò te mới mắc phải trong ngày đầu ra trận!”

Tiếng quát của Roosevelt nổ tung trong ý thức Leo.

“Cậu nhầm chiến trường là nhà thờ! Cậu tưởng phiên điều trần là buổi thuyết giáo! Cậu cố dùng đạo đức để cảm hóa một bầy lang sói chỉ biết đánh hơi thấy mùi tiền!”

Leo cảm thấy uất ức, không phục.

“Chẳng lẽ chúng ta không đứng về phía chính nghĩa sao?” Anh bật lại, “Tất cả những gì chúng ta làm là để bảo vệ cộng đồng này, thế là sai à?”

“Chính nghĩa?” Giọng Roosevelt đầy vẻ mỉa mai, Trên canh bạc quyền lực, chính nghĩa là thứ mực tàu mà kẻ chiến thắng dùng để viết nên lịch sử! Kẻ thua cuộc chỉ có tư cách bị định nghĩa và bị lãng quên thôi.”

“Cậu tưởng pháp luật là tấm khiên của cậu hả? Cậu tụng niệm nó như tụng Kinh Thánh, mong nó che chở cho cậu. Sai! Sai bét!”

“Luật pháp là vũ khí! Là thanh sắt dùng để đập nát đầu gối kẻ thù! Cậu phải am tường luật chơi hơn chúng, biết lợi dụng kẽ hở giỏi hơn chúng, và dám liều mạng đi bên lề ranh giới hơn chúng! Bằng không, cậu sẽ bị chính cái luật chơi ấy nghiền nát như tương!”

Tràng giáo huấn đanh thép ấy khiến Leo bừng tỉnh khỏi cơn mê muội. Anh bật dậy, bật đèn lên.

“Giờ thì, lau khô nước mắt và dẹp ngay cái vẻ thảm hại rẻ tiền đó đi.” Giọng Roosevelt trở lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, “Chúng ta sẽ họp rút kinh nghiệm.”

“Hãy tua lại toàn bộ diễn biến của buổi điều trần hôm nay trong đầu cậu. Soi kỹ từng khung hình một, như chiếu một thước phim.”

Dưới sự dẫn dắt của Roosevelt, Leo ép mình phải tĩnh tâm.

Anh nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng.

Từng hình ảnh của phiên điều trần hiện lên rõ mồn một.

“Bắt đầu từ đầu.” Roosevelt ra lệnh, “Hành động đầu tiên của Wechsler khi bước vào là gì?”

“Hắn đứng dậy, mỉm cười và gật đầu chào chúng tôi.” Leo đáp.

“Đó là một đòn thị uy.” Roosevelt phân tích ngay, “Hắn dùng sự lịch thiệp và giáo dưỡng của mình để làm nổi bật sự thô kệch và nghiệp dư của các cậu. Ngay từ đầu, hắn đã đánh đòn tâm lý, định vị các cậu là một lũ phá đám không biết phép tắc.”

“Lý do hắn cắt ngang bài phát biểu đầu tiên của cậu là gì?”

“Hắn bảo nội dung tôi nói không liên quan đến trọng tâm.”

“Đó là cái bẫy.” Roosevelt nói, “Thông qua gã chủ tịch, hắn khoanh vùng chiến trường có lợi nhất cho hắn. Hắn thành công ép hẹp một vấn đề sống còn của cộng đồng thành một cuộc tranh luận pháp lý khô khan. Mà ở lĩnh vực đó, hắn là thầy, cậu là thợ.”

“Nghĩ tiếp đi. Khi hắn đưa ra cái biên lai gửi thư bảo đảm, biểu cảm của Chủ tịch Jennings thế nào?”

Leo vắt óc nhớ lại.

“Ông ta chỉ liếc qua loa rồi chấp nhận ngay lập tức.”

“Điều đó chứng tỏ chúng đã thông đồng từ trước. Tờ biên lai đó là phòng tuyến đầu tiên chúng dựng sẵn. Dù cậu có nói trời biển gì, chúng cũng sẽ dùng cái đó để bịt miệng cậu.”

Cứ thế, Roosevelt như một vị huấn luyện viên đại tài, dẫn dắt Leo mổ xẻ từng câu chữ, từng cử chỉ của Wechsler, cho đến từng biểu cảm vi mô, từng cái liếc mắt đầy ẩn ý của đám quan chức.

Càng phân tích, Leo càng thấy lạnh gáy. Anh nhận ra cái phiên điều trần tẻ nhạt ban sáng thực chất là một bàn cờ đầy rẫy cạm bẫy và những đòn cân não tinh vi. Còn anh, như một đứa trẻ ngây thơ, cứ thế húc đầu vào rọ.

Cuộc mổ xẻ kéo dài hàng giờ đồng hồ. Não bộ Leo đã hoạt động đến cực hạn. Ngay khi anh tưởng mình sắp gục, Roosevelt bỗng kêu dừng lại ở một khung hình cụ thể. Đó là khoảnh khắc cuối phiên họp, khi Chủ tịch Jennings tuyên bố quyết định.

“Lặp lại câu cuối cùng ông ta nói.” Roosevelt bảo.

“Ông ta nói... trừ khi chúng tôi đưa ra được bằng chứng mới mang tính quyết định về việc quy trình đấu giá tồn tại sai sót nghiêm trọng.” Leo nhớ lại.

“Chính là câu này.” Giọng Roosevelt thoáng chút hưng phấn, “Cậu không để ý sao? Khi nói câu đó, mắt ông ta vô thức liếc về phía tay trái. Đó là biểu hiện vi mô của sự chột dạ và tự vệ. Ông ta đang chừa đường lui cho mình.”

“Tại sao ông ta phải chừa đường lui?” Leo thắc mắc.

“Vì ông ta biết thừa, quy trình này không hề kín kẽ như vẻ bề ngoài mà Wechsler tô vẽ. Chắc chắn có chỗ nào đó tồn tại vết nứt mà chính bọn chúng cũng không thể che đậy hoàn toàn.”

“Đột phá khẩu của chúng ta nằm ở đó.”

Theo chỉ dẫn của Roosevelt, Leo mở máy tính lên.

Anh tra cứu bản Quy định Xử lý Tài sản Đô thị của Pittsburgh.

Một tập tài liệu dày hàng trăm trang, chi chít thuật ngữ luật pháp khô khốc.

“Bỏ qua mấy điều khoản chung chung. Nhảy ngay đến chương về ‘Tài sản có tính chất đặc thù’.” Roosevelt chỉ huy.

Leo tìm thấy chương đó.

“Giờ thì đọc kỹ Điều 11, Khoản B.”

Mắt Leo dán vào dòng chữ: “Đối với tài sản của các tổ chức phi lợi nhuận mang tính chất ‘phục vụ công cộng’, trước khi quyết định bán đấu giá công khai, Tòa thị chính buộc phải thực hiện niêm yết thông báo xử lý trước ít nhất 60 ngày trên tối thiểu ba phương tiện truyền thông đại chúng tại địa phương.”

“Ba phương tiện truyền thông...” Leo lẩm bẩm.

Ánh sáng của cuộc phản công, ngay khoảnh khắc này, rọi thẳng vào căn hộ tăm tối lúc nửa đêm.

Anh lập tức lao vào tra cứu điên cuồng.

Thông báo trên web Tòa thị chính đăng cách đây 45 ngày. Vi phạm quy định 60 ngày.

Anh lục tung cơ sở dữ liệu báo chí địa phương. Kết quả: Ngoài trang web chính thức, thông báo này chỉ xuất hiện đúng một lần trên một tờ báo lá cải của khu dân cư với lượng phát hành chưa đầy một ngàn bản.

Hoàn toàn không đáp ứng yêu cầu “ba phương tiện truyền thông”. Đây là một lỗi trình tự thủ tục nhỏ, nhưng chí mạng.

“Tìm thấy rồi!” Leo phấn khích suýt nhảy cẫng lên, “Tôi sẽ soạn thảo văn bản ngay, sáng mai nộp thẳng lên Ủy ban Giám sát Hội đồng Thành phố!”

“Không.”

Roosevelt ngăn anh lại.

“Chưa phải lúc.”

“Tại sao?” Leo ngơ ngác, “Đây là bằng chứng quyết định mà!”

“Một lỗi quy trình tối đa chỉ câu giờ được một tuần, bắt chúng chạy lại quy trình niêm yết thôi.” Giọng Roosevelt đầm trở lại, “Thứ chúng ta cần không phải là câu giờ.”

“Thứ chúng ta cần là chiến thắng triệt để.”

“Trước khi phiên điều trần tiếp theo mở màn, chúng ta phải chuẩn bị cho chúng một món quà lớn, đủ sức đập chúng chết tươi.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!