KIẾN THIẾT HOA KỲ: QUẢN LÝ TRANH CỬ CỦA TÔI LÀ ROOSEVELT

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

(Đang ra)

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Y Nguy Giải

*Chú thích: "Sài đao" là thuật ngữ thường dùng trong các tác phẩm ACG, ám chỉ việc nhân vật chính bị các cô gái trong dàn harem giết chết vì ghen tuông hoặc bị phản bội (điển hình như kết thúc của Sch

130 253

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

16 458

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

80 150

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

302 2352

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

388 13481

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

(Đang ra)

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

POWER_

"Nếu thiên mệnh đã định rằng các ngươi không thể bị xóa sổ, thì ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến các ngươi phải sa ngã... hãy cùng ta sa ngã xuống tận cùng của vực thẳm."

229 308

Tập 01: - Chương 013: Buổi “Mạn Đàm Bên Lò Sưởi” Do Roosevelt Đạo Diễn

Chương 013: Buổi “Mạn Đàm Bên Lò Sưởi” Do Roosevelt Đạo Diễn

“Không quân?” Leo hỏi lại, “Ý ngài là chúng ta cần sự ủng hộ của truyền thông?”

“Đúng, nhưng không phải loại truyền thông cậu đang nghĩ đến,” Roosevelt đáp.

Phản ứng đầu tiên của Leo là định liên hệ với các đài truyền hình và báo chí địa phương. Anh tin câu chuyện về trung tâm cộng đồng đầy ắp tính thời sự, chắc chắn sẽ thu hút sự quan tâm của họ.

“Một ý tưởng ngu xuẩn.” Roosevelt gạt phăng ngay lập tức, “Con trai, đừng bao giờ chiến đấu trên chiến trường do kẻ thù lựa chọn, bằng luật chơi do kẻ thù đặt ra.”

“Truyền thông chính thống, từ báo giấy đến đài truyền hình, đằng sau lưng chúng là tiền quảng cáo của các tập đoàn lớn. Cổ đông của chúng, ngài Thị trưởng và cái Tập đoàn Summit kia đều cùng một giuộc, cùng một giai cấp. Cậu tìm đến chúng, kết cục chỉ có bị ăn tươi nuốt sống mà thôi.”

“Chúng sẽ phái một tay phóng viên cáo già đến phỏng vấn cậu, rồi dùng kỹ thuật cắt ghép, bóp méo lời cậu nói, biến cậu thành một gã thanh niên vô tri kích động chủ nghĩa dân túy. Hoặc đơn giản hơn, chúng sẽ lờ tịt đi, để tiếng nói của cậu chìm nghỉm như đá ném ao bèo.”

“Vậy ta phải làm sao? Tiếp tục đăng bài lên Twitter à?” Leo nhớ đến việc Sarah đang làm.

“Vẫn chưa đủ,” Roosevelt nói, “Con chữ thì lạnh lẽo, thiếu đi sức xuyên thấu về mặt cảm xúc. Nhân dân cần nhìn thấy gương mặt cậu, nghe thấy giọng nói của cậu, cảm nhận được cơn thịnh nộ và sự chân thành của cậu. Họ cần kết nối với một con người bằng xương bằng thịt, chứ không phải một cái ID ảo trên mạng.”

“Năm xưa khi đối mặt với Đại Suy Thoái, sở dĩ ta có thể trấn an lòng dân, tất cả là nhờ vào đài phát thanh. Thông qua những buổi mạn đàm bên lò sưởi, ta đối thoại trực tiếp với từng gia đình Mỹ, đi đường vòng qua mặt đám trùm báo chí luôn hằm hè với ta.”

“Cậu cũng cần một đài phát thanh của riêng mình, một nền tảng để cậu nói chuyện trực tiếp với người dân Pittsburgh.”

Roosevelt dừng một nhịp, rồi đưa ra giải pháp đậm chất thế kỷ 21.

“Đi lập một kênh Youtube đi.”

Leo sững sờ.

Youtube?

Anh thường chỉ lên đó xem video game hay tóm tắt phim. Anh chưa bao giờ nghĩ cái nền tảng giải trí này lại có thể trở thành vũ khí đấu tranh chính trị.

“Phải, Youtube.” Giọng Roosevelt chắc nịch, không cho phép nghi ngờ, “Đó là cái loa phóng thanh rẻ tiền nhất, nhưng cũng uy lực nhất của thời đại này. Và quan trọng hơn cả, ở đó, luật chơi do chúng ta định đoạt.”

Nói là làm. Leo tìm gặp Sarah ngay, trình bày ý tưởng này.

Mắt Sarah sáng rực lên. Là người trẻ am hiểu hệ sinh thái mạng, cô nàng hiểu ngay sự tinh diệu trong chiến lược này. Cô lập tức đăng ký một kênh mới.

“Tên kênh là gì anh?” Sarah hỏi.

Leo còn đang suy nghĩ, Roosevelt đã đưa ngay câu trả lời trong đầu.

“Gọi là Trái tim Pittsburgh.”

“Định hướng của chúng ta là không bàn chuyện đại sự quốc gia viển vông, không đả động đến mấy chuyện đấu đá chó má giữa Dân chủ và Cộng hòa. Chúng ta chỉ tập trung vào Pittsburgh, vào những vấn đề dân sinh sát sườn của mỗi người dân thường. Trung tâm cộng đồng, giao thông công cộng, đường sá ổ gà, tiền thuê nhà tăng cao... Đó mới là thứ người ta thực sự quan tâm.”

Kênh đã lập xong. Giờ đến công đoạn quay video đầu tiên.

Ngay khi Leo định ngồi vào cái bàn làm việc ngập ngụa sách vở và vỏ hộp đồ ăn nhanh, dùng webcam laptop để quay, thì Roosevelt với sự nhiệt tình chưa từng thấy, đích thân xuống tay làm đạo diễn.

“Dừng ngay! Leo, cậu muốn thiên hạ nghĩ cậu là một kẻ thất bại sống trong bãi rác hả?”

Giọng Roosevelt cực kỳ nghiêm khắc.

“Hình tượng của một lãnh tụ chính trị phải được thiết lập ngay từ giây đầu tiên. Chúng ta cần một bối cảnh truyền tải được ba thông điệp: Điềm tĩnh, Tin cậy và Gần gũi.”

Leo nhìn quanh căn hộ chật hẹp, chẳng tìm ra góc nào đáp ứng nổi ba tiêu chí đó.

“Lôi cái ghế bành, món đồ nội thất duy nhất trông còn ra hồn của cậu, đặt trước lò sưởi đi.” Roosevelt chỉ đạo.

“Nhưng cái lò sưởi đó là đồ giả, chỉ để trang trí thôi mà,” Leo phân trần.

“Chẳng ai quan tâm thật giả đâu. Quan trọng là ý nghĩa biểu tượng về gia đình và sự ấm áp mà nó mang lại.”

Leo hì hục kê cái ghế vào vị trí.

“Giờ thì nhìn cái giá sách sau lưng cậu kìa,” Roosevelt tiếp tục, “Vứt hết mấy cái vỏ hộp rác rưởi đi. Trên giá sách chỉ được để đúng hai cuốn thôi.”

“Hai cuốn nào ạ?”

“Một cuốn Kinh Thánh.” Roosevelt nói.

“Kinh Thánh? Nhưng tôi đâu phải tín đồ Cơ đốc,” Leo thắc mắc.

“Nhưng rất nhiều cử tri tương lai của cậu thì có, đặc biệt là tầng lớp công nhân lớn tuổi có tư tưởng bảo thủ. Đặt cuốn sách đó ở đấy không phải để thể hiện đức tin của cậu, mà là để gửi đi một tín hiệu: Cậu tôn trọng truyền thống và giá trị quan trọng của họ. Đó là chiến thuật đoàn kết chính trị.”

“Còn cuốn kia?”

“Lịch sử Dân chúng Mỹ của Howard Zinn.” [1]

Leo hiểu ngay dụng ý của Roosevelt. Cuốn sách này đại diện cho lập trường của anh. Anh không phải là một chính khách truyền thống, anh đứng về phía nhân dân. Một cuốn đại diện cho sự đoàn kết, một cuốn đại diện cho lập trường.

Bối cảnh hoàn hảo đã được dựng xong. Tiếp theo là kịch bản diễn thuyết.

Leo dựa trên tài liệu đã tổng hợp mấy ngày qua, viết một bản nháp.

Roosevelt sửa cho anh từng câu từng chữ.

“Xóa ngay cái từ công bằng thủ tục đi, sặc mùi học thuật quá, dân thường ai mà hiểu. Nói thẳng toẹt ra là quy trình đấu giá của Tòa thị chính có vấn đề.”

“Câu này dài dòng quá, ngắt ra. Dùng nhiều câu ngắn, dùng phép điệp ngữ, để lời nói có sức nặng, có nhịp điệu.”

“Chỗ này cần một hình ảnh ẩn dụ. Hãy nói với mọi người rằng trung tâm cộng đồng giống như cây sồi già trong sân sau nhà họ, tuy không hoàn mỹ nhưng đã che mưa chắn gió cho bao thế hệ. Giờ đây, có kẻ muốn chặt phăng nó đi chỉ để xây một cái hồ bơi vô hồn vào đó.”

Kịch bản đã xong. Cuối cùng là chỉ đạo diễn xuất.

Leo ngồi trên ghế bành, đối diện với chiếc máy ảnh DSLR cũ kỹ mà Sarah dựng lên, cảm thấy cả người gượng gạo.

“Nói chậm lại, Leo.” Giọng Roosevelt vang vọng trong đầu anh như một thầy dạy kịch nói khó tính, “Hãy tưởng tượng cậu không phải đang diễn thuyết, mà đang ngồi bên lò sưởi trò chuyện với một người bạn vừa tan ca ở nhà máy thép. Giọng điệu phải chân thành, phải đầm.”

“Người hơi đổ về phía trước, nhìn thẳng vào ống kính như nhìn vào mắt người đối diện. Đừng lảng tránh, hãy để họ cảm nhận sự tự tin của cậu.”

“Khi nói đến sự vô trách nhiệm của chính quyền, hãy nhíu mày lại. Dùng biểu cảm của cậu để bộc lộ sự phẫn nộ và thất vọng!”

“Khi kể về hoàn cảnh của cư dân, hãy hạ giọng xuống, thể hiện sự đồng cảm và thấu hiểu.”

Leo tập đi tập lại. Từ sự cứng ngắc, sống sượng ban đầu, dần dần anh bắt được nhịp. Anh không còn là Leo Wallace nữa. Anh trở thành người dẫn chương trình của “Trái tim Pittsburgh”. Anh trở thành chiến binh cất tiếng nói cho cộng đồng.

Video đầu tiên, anh chỉ nói đúng một chuyện. Câu chuyện về Trung tâm Cộng đồng Thợ thép.

Bằng ngôn ngữ bình dân dễ hiểu nhất, anh vạch trần toàn bộ sự việc, lôi ra ánh sáng mối quan hệ lợi ích mờ ám giữa Tập đoàn Summit và Thị trưởng Cartwright. Anh đan cài câu chuyện của George, của Rosa, của Mike vào mạch kể. Đây không chỉ là chuyện đất đai thuế má, đây là chuyện về những kiếp người.

Quay xong, Sarah thức trắng đêm để cắt dựng đơn giản, chèn phụ đề và hình ảnh minh họa các thông tin quan trọng.

Sau đó, cô nhấn nút “Đăng tải”. Video đầu tiên của “Trái tim Pittsburgh” chính thức lên sóng.

Kết quả ngày đầu tiên thật thảm hại. Lượt xem chỉ lèo tèo vài trăm. Trong đó chắc quá nửa là do ông Frank và đám bạn già cày view.

Dưới phần bình luận, ngoài vài lời động viên của người dân trong khu phố, còn lại toàn là gạch đá:

“Lại thêm một thằng hám fame dựa hơi chửi chính phủ.”

“Thằng cha này là ai thế? Nói năng rề rà, xem buồn ngủ chết đi được.”

“Nói thì hay lắm, giỏi thì đi mà tranh cử Thị trưởng, đồ loser.”

Leo đọc những dòng bình luận ấy mà lòng nguội lạnh. Anh cứ ngỡ video này sẽ như một quả bom nổ tung giữa dư luận Pittsburgh. Nhưng thực tế, nó chỉ như hòn sỏi ném xuống biển, chẳng gợn lên nổi một vòng sóng.

“Chúng ta thất bại rồi sao?” Anh hỏi Roosevelt.

Giọng Roosevelt lại bình thản lạ thường.

“Đừng vội, con trai.”

“Tuyên truyền chính trị không phải thuốc tiên uống vào khỏi ngay. Chúng ta đã gieo hạt rồi.”

“Bây giờ, chúng ta chỉ cần đợi một ngọn gió Đông nho nhỏ nữa mà thôi.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!