KIẾN THIẾT HOA KỲ: QUẢN LÝ TRANH CỬ CỦA TÔI LÀ ROOSEVELT

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

(Đang ra)

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Y Nguy Giải

*Chú thích: "Sài đao" là thuật ngữ thường dùng trong các tác phẩm ACG, ám chỉ việc nhân vật chính bị các cô gái trong dàn harem giết chết vì ghen tuông hoặc bị phản bội (điển hình như kết thúc của Sch

130 253

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

16 458

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

80 150

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

302 2352

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

388 13480

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

(Đang ra)

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

POWER_

"Nếu thiên mệnh đã định rằng các ngươi không thể bị xóa sổ, thì ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến các ngươi phải sa ngã... hãy cùng ta sa ngã xuống tận cùng của vực thẳm."

229 308

Tập 01: - Chương 008: Hãy Cho Ta Mượn Đôi Tay Và Đôi Chân Của Cậu

Chương 008: Hãy Cho Ta Mượn Đôi Tay Và Đôi Chân Của Cậu

Khi giọng nói của Roosevelt thốt ra từ đó trong tâm trí Leo, mọi toan tính vĩ mô, mọi thước phim lịch sử hào hùng, mọi bản tuyên ngôn hùng hồn bỗng chốc tan biến như sương khói.

Ý thức của Leo đang bay bổng trong cuộc chiến tương lai vĩ đại chống lại cả giai cấp thống trị Hoa Kỳ, bỗng rơi bịch xuống, đập mạnh vào cái vỏ bọc thực tại mệt mỏi rã rời của anh.

Anh cúi đầu, nhìn xuống đôi tay mình. Đó là đôi tay khẳng khiu vì những tháng ngày thiếu ăn và thiếu vận động. Các đốt ngón tay lồi ra, da dẻ xanh xao, cổ tay mảnh khảnh tựa hồ bẻ nhẹ là gãy. Thao tác thành thục nhất của đôi tay này là gõ những dòng chữ phẫn nộ trên bàn phím, hoặc bưng bê những khay đĩa trong quán cà phê. Đây tuyệt nhiên không phải là đôi tay có thể lay chuyển thế giới.

Ánh mắt anh lại trượt xuống đôi chân. Đôi giày vải Converse anh đã mang ròng rã ba năm trời, mép giày đã mòn vẹt, nứt toác. Dây giày cáu bẩn, lớp cao su dưới đế cũng mòn đến mức trơ cả bố. Đôi giày này thậm chí còn chẳng đủ sức nâng đỡ anh đi tìm một công việc với đồng lương tối thiểu tiếp theo.

“Tôi ư?”

Một tiếng cười khan, chua chát bật ra từ cổ họng Leo, nghe chói tai lạ lùng giữa không gian tĩnh mịch của thư viện.

“Thưa Tổng thống, ngài thấy rồi đấy. Màn cuối của bộ phim chính là tôi đây. Một kẻ thất bại đến tiền trọ cũng sắp không trả nổi, việc làm cũng chẳng kiếm ra. Một gã anh hùng bàn phím chỉ cần gõ vài dòng trên mạng là bị cả hệ thống hùa nhau phong sát.”

Anh xòe đôi tay bất lực ra trước khoảng không vô định.

“Tôi làm sao có thể thực hiện được những điều mà ngài nói?”

Đây mới là hiện thực. Bức tranh cách mạng dù có hoành tráng đến đâu, chung quy vẫn cần một con người cụ thể thực thi. Và con người ấy, ngay lúc này đây, chẳng có gì trong tay cả.

Giọng nói trong đầu anh im lặng một hồi lâu. Khi Roosevelt cất lời trở lại, mọi uy nghiêm, phẫn nộ hay quyết tuyệt đều đã biến mất, thay vào đó là một thứ sức mạnh ôn tồn, trầm lắng. Thanh âm ấy như xuyên qua lớp bụi thời gian, quay ngược về cái thuở ông ngồi trước lò sưởi trong Nhà Trắng, qua sóng vô tuyến, thủ thỉ với toàn dân Mỹ trong những buổi “Mạn đàm bên lò sưởi”.

“Không, con trai ạ, cậu sai rồi. Cậu chỉ đang nhìn thấy cậu của hiện tại.”

“Còn thứ ta nhìn thấy, là cậu của tương lai.”

Trong giọng Roosevelt thoáng chút bất lực và tự trào: “Ta nắm giữ những mưu lược chính trị đỉnh cao nhất lịch sử quốc gia này. Ta biết cách diễn thuyết để lay động lòng người, biết đàm phán để bẻ gãy đối thủ, biết cách chia rẽ kẻ thù và đoàn kết mọi đồng minh... Nhưng tất cả những thứ đó, giờ chỉ là một oan hồn không cam tâm, một đoạn ký ức bị cầm tù trong não bộ của cậu.”

“Ta không thể nhấc điện thoại để thuyết phục một nghị sĩ đang dao động. Ta không thể ký văn bản để ban hành đạo luật mới. Ta thậm chí còn chẳng thể như một người bình thường, chìa tay ra và bắt tay cậu một lần.”

“Còn cậu, cậu có khả năng hành động.” Ngữ khí Roosevelt bỗng đảo chiều, cuộn trào sức mạnh, “Cậu tuy nghèo khó, nhưng cậu am hiểu luật chơi và công cụ của thế kỷ 21. Trong lòng cậu có ngọn lửa vĩnh cửu giống như ta. Cậu có thừa sự phẫn nộ và lý tưởng, cậu chỉ chưa biết cách đẩy cánh cửa đầu tiên ra sao mà thôi.”

Giọng nói của Roosevelt lúc này ngập tràn sự chân thành. Ông đang gửi đến Leo một lời mời.

“Leo Wallace, hãy cho ta mượn đôi tay và đôi chân của cậu.”

“Ta, Franklin Delano Roosevelt, sẽ cho cậu mượn bộ não và kinh nghiệm của ta.”

“Chúng ta hãy sát cánh chiến đấu, cùng hoàn thành một sự nghiệp vô tiền khoáng hậu...”

“... Ngay tại trái tim của chủ nghĩa tư bản, dựng lên một quốc gia thực sự thuộc về nhân dân.”

Lời nói ấy tựa hồ một tia sét xé toạc bầu trời, trong khoảnh khắc đánh tan mọi tự ti, hoang mang, sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng Leo.

Anh không còn là kẻ thất bại bị hệ thống nghiền nát. Anh không còn là gã anh hùng bàn phím cô độc. Anh không còn là gã thanh niên bị nợ nần đè bẹp. Anh là đối tác với lịch sử. Anh là người thực thi cuộc cách mạng. Anh là tay, là chân được Franklin Roosevelt chọn lựa.

Leo Wallace bật dậy khỏi ghế. Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, trong mắt rực lên một thứ ánh sáng chưa từng có.

Anh rảo mắt nhìn quanh phòng tư liệu thư viện vắng lặng, nơi lưu giữ vô vàn tro bụi của lịch sử.

Rồi, anh hướng về khoảng không vô hình trước mặt, trang nghiêm và kiên định chìa bàn tay phải của mình ra. Anh đang thực hiện một cái bắt tay với một linh hồn vĩ đại, một ý chí bất diệt. Một cái bắt tay không người chứng kiến, nhưng chắc chắn sẽ làm rung chuyển cả thế giới.

Bàn tay phải của Leo lơ lửng giữa không trung.

Không có bất kỳ xúc giác vật lý nào, nhưng trong thế giới tinh thần, một bàn tay to lớn, ấm áp, khô ráo và đầy uy lực đã nắm chặt lấy tay anh. Bàn tay ấy chứa đựng sức mạnh như thể nắm trọn vận mệnh của cả một quốc gia.

Một liên minh vượt qua ranh giới sinh tử, trong sự im lặng tuyệt đối, đã chính thức được thiết lập.

Anh trịnh trọng thu tay về, ngồi lại xuống chiếc ghế lạnh lẽo.

Mới vài phút trước, chiếc ghế này còn là biểu tượng cho cuộc đời vô vọng của anh, giờ đây nó đã hóa thành chiếc ghế chỉ huy của con tàu sắp sửa ra khơi.

Cơn kích động như luồng điện chạy dọc sống lưng dần lắng xuống. Khi adrenaline rút đi, một vấn đề thực tế lạnh lùng lại nổi lên trước mặt.

“Chúng ta...”

Anh mở miệng, giọng còn hơi khàn, nhưng đã sạch bong sự hoang mang và tự giễu ban nãy.

“Chúng ta phải bắt đầu thế nào đây?”

Phải, bắt đầu từ đâu? Tuyên chiến với toàn bộ tầng lớp thống trị? Xây dựng một nhà nước nhân dân?

Những mục tiêu ấy quá đỗi vĩ mô, vĩ mô như những vì sao xa xôi, nhìn thấy đó nhưng chẳng biết làm sao để chạm tới.

Trong đầu, Roosevelt bật cười khẽ. Tiếng cười ấy mang theo sự tự tin của kẻ nắm trọn cuộc chơi.

“Tất nhiên không phải là ngày mai xông thẳng vào Nhà Trắng đâu, con trai.” Ông nói với giọng điệu vui vẻ, “Cũng chẳng phải chạy đến Phố Wall phát tờ rơi, hay đứng trước mặt đám chủ ngân hàng mà đọc thuộc lòng Dự luật Nhân quyền thứ hai của chúng ta. Đó là trò chơi đồ hàng của trẻ con, không phải cách mạng.”

“Hãy nhớ kỹ câu này, Leo: Thành Rome không được xây trong một ngày. Nhưng quan trọng hơn, nó cũng không bắt đầu được xây từ quảng trường trung tâm. Nó khởi nguồn từ những ngôi làng lầy lội bên bờ sông Tiber.”

“Việc chúng ta cần làm là bắt đầu từ nơi tồi tệ nhất. Từ những góc khuất bị cả quốc gia lãng quên, ta sẽ nhóm lên ngọn lửa đầu tiên, một ngọn lửa đủ sáng để ai ai cũng phải thấy.”

Giọng Roosevelt ngừng lại một nhịp, rồi ông thốt ra một địa danh.

“Bắt đầu ngay tại đây, Pittsburgh.”

“Một thành phố bị rỉ sét và tuyệt vọng bao trùm, nơi đầy rẫy những công nhân thất nghiệp, những gia đình tan vỡ và những nhà máy hoang tàn. Một điểm khởi đầu hoàn hảo.”

Leo sững sờ.

Pittsburgh ư?

“Pittsburgh thì làm nên trò trống gì?” Phản xạ đầu tiên của anh vẫn là những phương thức đấu tranh lối mòn, “Tổ chức công nhân thép thất nghiệp bãi công? Hay tiếp tục viết bài trên mạng vạch trần các vấn đề địa phương?”

“Không.” Roosevelt gạt phăng đi, “Thế thì quá chậm, và quá yếu ớt. Dân ý là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Nhưng trước khi chúng ta có thuyền, thì nước lớn đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến ta cả.”

“Chúng ta phải đoạt lấy quyền lực, dù là thứ quyền lực cơ sở nhỏ bé nhất. Đó sẽ là đòn bẩy đầu tiên, là bệ phóng đầu tiên để hiện thực hóa tất cả những bản vẽ kia.”

Tim Leo bắt đầu đập nhanh một cách khó hiểu, anh lờ mờ cảm thấy một ý tưởng điên rồ sắp xuất hiện.

“Mục tiêu đầu tiên của cậu, Leo.”

Trong giọng nói của Roosevelt mang theo uy quyền không thể chối cãi.

“… Tranh cử chức Thị trưởng Pittsburgh nhiệm kỳ tới.”

“Thị trưởng Pittsburgh?”

Leo tưởng mình nghe nhầm. Ý tưởng này còn điên rồ gấp vạn lần việc trong đầu anh có một vị Tổng thống quá cố.

Thị trưởng? Anh ư? Một gã sinh viên lịch sử mới ngoài hai mươi tuổi, gánh trên vai khoản nợ 130 nghìn đô, lại còn thất nghiệp?

Anh suýt chút nữa đã bật lại, định hét lên cả trăm lý do bất khả thi. Anh không tiền, không quan hệ, không kinh nghiệm chính trị, đến một bộ vest tử tế cũng không có nốt. 

Nhưng chưa kịp để anh mở miệng, giọng nói đầy ắp sự tự tin tuyệt đối của Roosevelt đã chặn đầu và trả lời tất cả những hoài nghi ấy.

“Phải, Thị trưởng.”

“Đừng lo, con trai.”

“Kể từ hôm nay, người quản lý chiến dịch tranh cử của cậu, là Franklin Delano Roosevelt.”

“Chúng ta... sẽ không thua.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!