Chương 006: Đừng Hòng Nhắc Đến Gã Đó Với Ta
Bộ phim lịch sử do đích thân một vị cố Tổng thống làm đạo diễn cuối cùng cũng đi đến phân cảnh cuối.
Sự thịnh vượng hậu chiến, đám tang của công đoàn, bữa tiệc thác loạn ở Phố Wall, tiếng ai oán trong cơn sóng thần tài chính... tất cả rút đi như triều cường. Giao diện hệ thống của “Công ty Dịch vụ Dữ liệu Human Shield”, thứ được dệt nên từ mã lệnh và thuật toán, cũng tan biến theo.
Điểm dừng của ống kính, cũng là điểm rơi của lịch sử.
Màn hình cuối cùng phóng to vô tận, rồi định hình trên một khuôn mặt tuyệt vọng và rã rời. Đó là khuôn mặt của chính Leo Wallace. Khuôn mặt cắt không còn hột máu khi nhận được thông báo truy thu khoản nợ 130.000 đô la và lá thư sa thải.
Đại tự sự hoành tráng của lịch sử, kết cục cuối cùng lại gói gọn trong bi kịch cá nhân của anh. Đây chính là hạ màn của bộ phim.
Và rồi, màn hình vụt tắt.
Ý thức của Leo như bị ném từ trên cao xuống, đập mạnh trở lại vào thân xác. Anh há miệng thở dốc, mồ hôi lạnh vã ra ướt đẫm lưng áo phông, như thể vừa chạy xong một cuộc marathon không có đích đến giữa dòng chảy lịch sử.
Phòng lưu trữ đặc biệt của thư viện vẫn tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng máy điều hòa trung tâm ro ro đơn điệu. Song, thế giới trong mắt anh đã hoàn toàn đổi khác.
Anh nhìn những cuốn sách lịch sử dày cộp trên giá, những con chữ anh từng coi là thánh kinh. Chúng không còn là kết tinh của trí tuệ, chẳng còn là những ghi chép khách quan. Chúng hiện nguyên hình là những tập bệnh án cũ kỹ, lỗ chỗ đầy sai sót được biên soạn công phu. Còn bản thân anh, chính là ca bệnh thất bại mới nhất vừa được điền thêm vào tập bệnh án đó.
Giọng nói của Roosevelt lại vang lên trong đầu anh. Lần này, không còn niềm kiêu hãnh, không còn cơn thịnh nộ, cũng chẳng còn sự trào phúng. Chỉ còn lại sự mệt mỏi của một linh hồn đã chứng kiến tám mươi năm vật đổi sao dời, cùng một sự quyết tuyệt không thể lay chuyển.
“Những con đê ta xây năm xưa là để trị thủy, ngăn chặn một trận lũ lụt,” Roosevelt chậm rãi nói, “Và ở thời đại đó, ta đã thành công.”
“Nhưng tám mươi năm đã trôi qua rồi, Leo ạ. Khí hậu đã thay đổi. Thứ đang hoành hành hiện nay không còn là lũ lụt nữa, mà là cơn sóng thần được kích động bởi cơn thịnh nộ của cả hành tinh này. Cậu không thể dùng đê chắn lũ để chặn sóng thần được.”
Ông dừng lại một chút, để Leo thấm thía cái ẩn dụ đó.
“Đối thủ của ta năm xưa là những gã khổng lồ hữu hình. Là Morgan, là DuPont, là Ford. Chúng là các siêu tập đoàn, là những kẻ độc quyền. Ta có thể triệu chúng đến Nhà Trắng, dùng luật pháp và dư luận làm vũ khí để đấu tay đôi với chúng.”
“Còn đối thủ của cậu là một loại virus vô hình. Nó không có thực thể, nó đã nhiễm vào từng mạch máu, từng tế bào của hệ thống này.”
“Cậu không thể đàm phán với bệnh dịch.”
Sự mệt mỏi trong giọng nói ngày càng nặng nề, như thể ông đang phải trần thuật một sự thật mà chính mình cũng không muốn thừa nhận.
“Chính sách Kinh tế Mới của ta là liều thuốc mạnh dành cho một bệnh nhân còn cứu được. Bệnh nhân lúc đó tuy bệnh nặng, nhưng nền tảng thể chất vẫn còn, hệ miễn dịch vẫn có thể kích hoạt.”
“Còn hiện tại, bệnh nhân này đã sản sinh kháng thể hoàn toàn với tất cả các đơn thuốc cũ kỹ thời của ta. Cậu không thể kê một vỉ thuốc cảm cúm cho một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối được, Leo ạ. Đó không phải chữa bệnh.”
Giọng Roosevelt trở nên lạnh lùng và sắc bén.
“Đó là một vụ mưu sát nhân danh sự xoa dịu.”
Giọng nói trong đầu chìm vào im lặng hồi lâu.
Sự im lặng này còn nặng hơn bất kỳ lời hùng biện nào. Nó như một miếng bọt biển khổng lồ, hút cạn mọi sự bàng hoàng và sợ hãi của Leo, ép anh phải đơn độc đối diện với sự thật trần trụi, máu me vừa bị bóc trần.
Rồi, khi Leo cảm thấy mình sắp bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng ấy, Roosevelt đặt ra một câu hỏi, câu hỏi tối thượng xuyên suốt tất thảy.
“Cậu đã thấy những gì xảy ra sau khi ta chết.”
“Cậu đã thấy bữa tiệc máu của Phố Wall, thấy sự rỉ sét của Pittsburgh.”
“Cậu đã thấy kết cục của chính mình.”
“Giờ thì, con trai, hãy trả lời câu hỏi ban đầu của ta.”
“... Cậu còn nghĩ rằng phương pháp năm xưa của ta, hệ thống ta đã xây nên, còn có hiệu quả với thế giới hôm nay không?”
Sự tĩnh lặng trong phòng lưu trữ bị xé toạc bởi tiếng thở dốc nặng nhọc của Leo Wallace.
Anh từ từ ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế gỗ cứng, cảm giác từng đốt xương đều đang rên rỉ. Cơn chấn động từ bộ phim tinh thần kia bào mòn thể lực anh hơn bất cứ đêm thức trắng dùi mài kinh sử nào.
Anh ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại, tiêu hóa đống tro tàn lịch sử vắt ngang tám mươi năm. Sau đó, bằng một giọng nói khẽ khàng gần như không nghe thấy, anh trả lời câu hỏi đang vang vọng nơi sâu thẳm linh hồn mình.
“... Không, thưa Tổng thống.”
Anh ngừng lại, như thể việc thốt ra câu đó đã rút cạn sinh lực.
“Đơn thuốc cũ... đã vô hiệu rồi.”
Đây là phán đoán học thuật của một tiến sĩ lịch sử đối với thần tượng cả đời mình nghiên cứu. Đây cũng là sự thừa nhận thực tại của một thanh niên bị nợ nần và thuật toán đè bẹp.
Tuy nhiên, thừa nhận một con đường là ngõ cụt không có nghĩa là con đường khác tự động sáng đèn. Bộ não của Leo, thứ được nhào nặn bởi hàng tá tài liệu lịch sử và sách giáo khoa thời hậu Chiến tranh Lạnh, lập tức nảy sinh nghi ngờ mới.
“Nhưng mà...” Giọng anh đầy dằn vặt, “Nhưng mà con đường kia... con đường kia chúng ta cũng đã thấy kết cục của nó rồi, chẳng phải sao?”
Anh mở mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng phía trước, như đang biện luận với bóng ma vô hình.
“Quần đảo Gulag, xe tăng ở Budapest, Đại thanh trừng, rồi cả bức tường Berlin chia cắt một dân tộc... Nền kinh tế kế hoạch hóa xơ cứng thiếu sức sống, sự sụp đổ chỉ trong một đêm... Đó là thất bại khó coi nhất trong lịch sử.”
Hơi thở anh dồn dập. Đó là ký ức tập thể đã ăn sâu vào tiềm thức thế hệ anh.
“Tại sao chúng ta lại phải nhảy từ hố lửa này sang một cái hố khác đã được chứng minh là địa ngục?”
Giọng nói trong đầu bỗng nổi lên cơn thịnh nộ không che giấu. Nhưng cơn giận này không nhắm vào Leo, mà nhắm vào một sự hiểu lầm lịch sử mà ông không thể dung thứ.
“Đừng hòng nhắc đến gã đó với ta!”
Tiếng quát của Roosevelt như sấm động giữa trời quang, vang rền giữa hộp sọ Leo, khiến anh choáng váng.
“Hồi ở Yalta, ta đã phải làm việc với ông ta, ta thừa biết ông ta là cái thứ gì.”
Cơn giận đến nhanh, đi cũng nhanh.
“Ta chưa bao giờ có ý định sao chép mô hình của bất kỳ kẻ nào, Leo. Ta chỉ muốn hoàn thành di nguyện chính trị của riêng ta, thứ mà ta chưa kịp tự tay thực hiện.”
Hơi thở Leo ngừng lại. Tim anh bắt đầu đập loạn nhịp.
Là một sinh viên coi lịch sử Chính sách Kinh tế Mới như máu thịt, anh biết Roosevelt sắp nói đến điều gì.
“Con trai, cậu biết ta đang nói về cái gì mà.”
“Đó là đốm lửa cuối cùng ta để lại cho đất nước này trong Thông điệp Liên bang năm 1944.”
“...Dư luật Nhân quyền thứ 2.”
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
