Chương 023: Washington, Bộ Hải Quân
Những hành lang u tối và căn phòng họp mịt mù khói thuốc của Tòa nhà Nghị viện Albany chớp mắt cái đã vỡ vụn trong tâm trí Leo.
Cảnh tượng chuyển đổi đột ngột. Leo thấy mình đang đứng giữa một văn phòng thênh thang, chan hòa ánh sáng.
Nắng vàng đổ qua khung cửa sổ vòm lớn, soi rõ quang cảnh đường phố Washington D.C. bên ngoài. Xa xa, bóng dáng Nhà tưởng niệm Lincoln đang trong quá trình thi công.
Bốn bức tường văn phòng treo kín những tấm bản đồ thế giới chằng chịt các tuyến hàng hải, xen lẫn là bản vẽ thiết kế của những chiến hạm Dreadnought và tàu khu trục tân tiến nhất.
Tiếng chuông điện thoại réo rắt, tiếng máy đánh chữ lách cách không ngơi nghỉ. Đây chính là trái tim đang đập hối hả của một cỗ máy quan liêu khổng lồ.
Bộ Hải quân Hoa Kỳ.
Roosevelt đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ gụ.
So với thời ở Albany, ông đã dạn dày sương gió hơn nhiều. Những đường nét trên gương mặt trở nên gai góc, rắn rỏi. Ánh mắt ông không còn cái vẻ hăng hái bồng bột của nhà cải cách trẻ tuổi, mà thay vào đó là sự thâm trầm và lão luyện của một người cầm trịch quyền thực thi.
Ông đang duyệt nhanh một xấp tài liệu, thi thoảng vung bút máy phê duyệt rồi ký tên dứt khoát.
Chức vụ của ông lúc này: Phụ tá Bộ trưởng Hải quân Hoa Kỳ. Một chức danh nghe qua tưởng chừng chỉ là chân phụ tá, nhưng thực chất lại nắm trọn quyền sinh sát, điều hành mọi hoạt động thường nhật của lực lượng hải quân.
“Bước thứ hai của ta là nắm thực quyền, tích lũy kinh nghiệm.”
Giọng thuyết minh của Roosevelt trở nên nghiêm nghị.
“Cuộc chiến với Tammany Hall ở Albany đã đem lại cho ta danh tiếng trên toàn quốc, nhưng cũng tát cho ta tỉnh trước hiện thực.”
“Chỉ với lý tưởng cao đẹp và khẩu hiệu hào nhoáng thì chẳng thay đổi được điều gì.”
“Cậu cần quyền lực. Và hơn thế nữa, cậu cần sự thấu hiểu sâu sắc nhất về cách vận hành cỗ máy quyền lực phức tạp này.”
“Ta đã cống hiến trọn bảy năm tại Bộ Hải quân.”
Góc nhìn của Leo bắt đầu tua nhanh như một cuộn phim, tái hiện bảy năm đằng đẵng mà then chốt ấy.
Anh thấy Roosevelt đứng trước vành móng ngựa tại Đồi Capitol, đối mặt với đám nghị sĩ hoàn toàn mù tịt về hải quân nhưng lại chi li từng xu từng cắc.
Ông đỏ mặt tía tai tranh luận với những nghị sĩ đến từ các bang nông nghiệp Trung Tây để giành giật ngân sách cho hai chiếc tàu chiến kiểu mới của Hạm đội Thái Bình Dương.
Ông không nói về súng to tàu lớn. Ông nói về đường mía Hawaii, về dầu mỏ California, về cách chúng được vận chuyển an toàn đến Bờ Đông qua các tuyến đường biển Thái Bình Dương.
Ông dùng những lợi ích kinh tế thiết thực nhất để thuyết phục những nghị viên nội địa này rằng sự lớn mạnh của hải quân cũng liên quan mật thiết đến lợi ích sát sườn của họ.
Anh thấy Roosevelt đội mũ bảo hộ, đứng giữa xưởng đóng tàu Philadelphia.
Trong ụ tàu rộng lớn, bộ khung xương sống của một con chiến hạm đang được lắp ráp. Tia lửa hàn bắn tung tóe, tiếng ồn đinh tai nhức óc.
Ông đứng vai kề vai với những kỹ sư và thợ thuyền lấm lem dầu mỡ, chỉ tay vào bản thiết kế khổng lồ, bàn luận về độ dày của giáp thép để chống lại đạn xuyên giáp thế hệ mới, về cỡ nòng liệu có vượt mặt được những mẫu tân tiến nhất của Anh và Đức hay không.
Ông am hiểu tường tận. Ông là một chuyên gia thực thụ.
Anh thấy Roosevelt đứng trên cầu cảng Căn cứ Hải quân Norfolk. Sau lưng là hàng dài chiến hạm xám xịt. Những lính thủy đánh bộ trẻ măng trong bộ quân phục kaki, vai đeo súng trường, chuẩn bị bước lên tàu vận tải, tiến về chiến trường Châu Âu của Thế chiến thứ Nhất.
Roosevelt đứng trên bục cao, diễn thuyết trước những chàng trai sắp ra trận. Giọng ông vang rền, đầy sức lay động. Ông nói với họ rằng họ không chỉ chiến đấu vì mảnh đất nước Pháp, mà họ đang chiến đấu để bảo vệ sự tự do hàng hải, thứ huyết mạch nuôi sống nước Mỹ.
“Leo, hãy nhớ lấy, lý tưởng và nhiệt huyết không thể quản trị một quốc gia.” Giọng Roosevelt vang lên, “Thứ cậu cần là kinh nghiệm, là tri thức, là năng lực chuyển hóa những ý niệm phức tạp thành các bước đi cụ thể.”
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một cuộc họp khẩn cấp đầy căng thẳng.
Trên tường phòng họp treo tấm bản đồ Đại Tây Dương khổng lồ. Bản đồ chi chít những dấu đỏ đánh dấu vị trí các tàu buôn của phe Hiệp ước bị đánh chìm.
Trong Thế chiến I, tàu ngầm U-boat của Đức đã phát động chiến tranh tàu ngầm không hạn chế trên Đại Tây Dương. Chúng thoắt ẩn thoắt hiện như bầy sói đói, điên cuồng cắn xé các đoàn tàu vận tải tiếp tế cho Anh - Pháp.
Các đô đốc tại Bộ Hải quân, những cây đa cây đề râu tóc bạc phơ, tôn thờ chủ nghĩa “Tàu to Súng lớn”, hoàn toàn bó tay. Chiến hạm của họ được thiết kế để quyết chiến giữa đại dương, không sao làm gì được trước những sát thủ dưới lòng đại dương.
Giữa lúc mọi người đang vò đầu bứt tai, Roosevelt đứng dậy. Ông bước đến bên tấm bản đồ, đưa ra một kế hoạch mà thời bấy giờ nghe chẳng khác nào chuyện điên rồ. Ông dùng cây thước dài, vạch một đường dài từ cực Bắc Scotland thẳng đến bờ biển Na Uy.
“Thưa các ngài,” ông nói, “chúng ta không thể đuổi bắt chúng trên cả cái Đại Tây Dương mênh mông này, nhưng chúng ta có thể bịt chết cửa hang của chúng.”
Kế hoạch của ông là trên vùng biển Bắc rộng hàng trăm cây số, nơi sóng to gió lớn quanh năm này, rải một bức tường thủy lôi khổng lồ.
Dùng hàng ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn quả thủy lôi để dựng nên một bức tường tử thần không lối thoát, phong tỏa triệt để mọi cửa ngõ ra vào Đại Tây Dương của tàu ngầm Đức.
Cả phòng họp rít sâu một hơi lạnh.
Các tướng lĩnh cho rằng đây là chuyện Nghìn lẻ một đêm. Theo họ, về mặt kỹ thuật, rải mìn trên vùng biển rộng lớn và khắc nghiệt như vậy là điều bất khả thi. Hơn nữa, nhân lực và vật lực cần thiết sẽ là một con số thiên văn.
“Điên rồ!” Một vị Tham mưu trưởng Tác chiến Hải quân đập bàn, “Chúng ta đào đâu ra lắm thủy lôi thế, lấy đâu ra lắm tàu thế!”
Roosevelt đích thân cầm kế hoạch đến Quốc hội, đến Nhà Trắng. Ông trình bày tính khả thi và giá trị chiến lược to lớn của nó trước Tổng thống Woodrow Wilson và các lãnh tụ Quốc hội.
Ông đích thân đi đàm phán với các công ty thép ở Pittsburgh, với công ty hóa chất DuPont ở Delaware, giành giật từng tấn thép, đảm bảo nguồn cung thép và thuốc nổ cho kế hoạch này.
Và rồi, ông đã biến cái kế hoạch điên rồ được cho là không tưởng ấy thành hiện thực.
Một hạm đội hùng hậu, ngày đêm không nghỉ, rải hàng vạn quả thủy lôi xuống lòng biển Biển Bắc lạnh giá.
“Hàng rào thủy lôi Biển Bắc” này đã bóp nghẹt mối đe dọa từ tàu ngầm Đức, lập công lớn trong việc giành thắng lợi tại mặt trận Đại Tây Dương.
“Nếu không có bảy năm thao lược ở Bộ Hải quân,” Roosevelt nói, “ta làm sao biết cách quản lý một cơ quan liên bang khổng lồ với hàng tram ngàn nhân viên.”
“Ta làm sao biết cách soạn thảo và giải ngân những gói ngân sách quốc gia lên đến hàng chục tỷ đô la.”
“Ta làm sao biết cách đấu trí, mặc cả với đám lái súng tham lam và lũ nghị sĩ cáo già.”
“Không có những kinh nghiệm đó, ta tuyệt đối không thể nào chỉ huy cỗ máy chiến tranh của cả quốc gia trong cuộc Thế chiến thứ Hai sau này.”
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
