Chương 022: Albany
“Giọng Roosevelt vang lên trong đầu Leo, mang theo ý cười như đã liệu trước.
“Một thủ đoạn chính trị chuẩn sách giáo khoa, con trai ạ. Nếu không thể đánh bại cậu trên chiến trường, chúng sẽ mời cậu vào phòng tiệc, rồi dùng mức lương hậu hĩnh, phúc lợi xa hoa và núi giấy tờ hành chính vô nghĩa để dìm chết cậu trong vũng lầy quan liêu.”
“Đợi đến ngày cậu tỉnh mộng, cậu sẽ nhận ra mình đã quên sạch lý do ban đầu cậu chiến đấu, bởi cậu đã hóa thành đồng loại của chúng tự bao giờ.”
Leo rùng mình ớn lạnh. Những gì Roosevelt nói chính là cái bẫy mà anh suýt chút nữa đã bước chân vào.
“Vậy tôi nên gọi lại ngay cho ông ta, từ chối thẳng thừng công việc này?” Leo hỏi.
“Không.” Câu trả lời của Roosevelt khiến anh bất ngờ, “Từ chối thẳng thừng là hành vi của kẻ hèn nhát và ngu ngốc. Làm thế chỉ khiến cậu trông giống một gã lý tưởng hóa ngây thơ, ngoài việc hô khẩu hiệu ra thì chẳng làm được tích sự gì.”
“Một chính trị gia thực thụ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể lợi dụng. Cậu phải học cách biến liều thuốc độc kẻ thù đưa tới thành thuốc bổ nuôi dưỡng chính mình.”
“Cậu phải học cách lợi dụng hệ thống của chúng, biến cái bẫy chúng dày công thiết kế thành nấc thang đầu tiên đưa chúng ta lên đỉnh cao quyền lực.”
Leo vẫn còn bối rối.
“Tôi không hiểu.”
“Vậy để ta dùng câu chuyện của chính mình dạy cho cậu bài học nhập môn chính trị này.”
Lời Roosevelt vừa dứt, khung cảnh căn hộ trước mắt Leo vụt tắt. Anh lại bị hút vào cơn lốc ý thức quen thuộc.
Sau cảm giác mất trọng lượng ngắn ngủi, ý thức của Leo tìm lại được tiêu điểm. Anh thấy mình đang đứng trong đại sảnh của một tòa kiến trúc đồ sộ và u tối. Ánh sáng chật vật lách qua những ô cửa sổ vòm tít trên cao, hắt xuống sàn nhà những vệt nắng lốm đốm.
Không khí đặc quánh một mùi phức tạp. Đó là mùi xì gà thượng hạng, mùi áo khoác dạ ẩm nước mưa, và hương rượu whisky lâu năm thoang thoảng từ căn phòng nào đó. Thứ mùi này, chính là mùi của quyền lực.
Những hàng cột cẩm thạch cao vút chống đỡ mái vòm, đổ bóng dài khiến đại sảnh càng thêm thâm sâu.
Những người đàn ông ăn vận chải chuốt tụ tập dăm ba người trong bóng tối. Họ đi lại vội vã, tiếng giày da gõ xuống nền đá cẩm thạch vang lên lanh lảnh. Họ thì thầm to nhỏ, người hơi cúi về phía trước, tay che miệng, trao đổi những thông tin chỉ người trong cuộc mới hiểu và những ánh mắt đầy ẩn ý.
Đây là Tòa nhà Nghị viện Bang New York tại Albany, một bãi săn được dựng nên bởi các điều luật và những giao dịch ngầm.
Góc nhìn của Leo rất nhanh đã khóa chặt vào một thanh niên trông lạc lõng giữa đám đông. Người đó rất cao, hơn mét tám, dáng người thẳng tắp, không có cái bụng bia hay cái lưng hơi còng của đám chính khách già đời. Anh ta diện bộ vest dạ tuýt cắt may vừa vặn, cổ thắt nơ, miệng ngậm một chiếc tẩu thuốc dài bằng ngà voi. Bước đi của anh ta nhẹ nhàng và tự tin, trên mặt toát lên vẻ kiêu hãnh pha lẫn ngây thơ đặc trưng của tầng lớp tinh hoa vừa bước ra từ cổng trường Harvard.
Leo nhận ra người này. Đó là Franklin Delano Roosevelt năm 28 tuổi – một Thượng nghị sĩ bang New York vừa rời khỏi trang viên gia tộc ở Thung lũng Hudson để bước chân vào chính trường.
Lúc này, ông vẫn còn có thể bước đi vững chãi bằng chính đôi chân của mình.
“Bước đầu tiên của ta là thâm nhập hệ thống, tạo dựng danh tiếng.”
Giọng thuyết minh của Roosevelt vang lên trong tâm thức Leo.
“Nghị viện bang New York thời đó là câu lạc bộ của Đảng Cộng hòa. Còn trong nội bộ Đảng Dân chủ chúng ta, quyền lực nằm gọn trong tay một cỗ máy tham nhũng khổng lồ mang tên ‘Tammany Hall’.”
“Đó là một tập đoàn lợi ích chằng chịt rễ má do các chính khách gốc Ireland cầm đầu. Vòi bạch tuộc của chúng vươn từ tay cai thầu kiểm phiếu tại bến cảng New York đến tận văn phòng Chủ tịch Nghị viện bang. Tất cả đều nghe lệnh ông trùm của chúng, một gã đàn ông tên Charles Murphy.”
Góc nhìn của Leo đi theo Roosevelt trẻ tuổi băng qua hành lang dài. Trên tường treo đầy chân dung các đời Thống đốc.
Roosevelt đẩy cánh cửa gỗ sồi nặng trịch, bước vào một phòng họp đảng bộ mịt mù khói thuốc. Bên trong chật ních người, phần đông là những người đàn ông luống tuổi. Họ béo tốt, da mặt đỏ au vì rượu và món ngon. Giọng họ oang oang, thi thoảng phá lên cười thô lỗ. Nhất cử nhất động đều toát lên vẻ trơn tuột và ngang ngược của đám chính khách cáo già. Họ chính là người của Tammany Hall.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông hoàn toàn khác biệt với xung quanh. Ông ta cũng béo, nhưng mặt không cảm xúc, ánh mắt âm trầm. Đó là Charles Murphy, nhà độc tài tuyệt đối của Tammany Hall, biệt danh “Charlie Trầm Lặng”.
Ông ta rất kiệm lời, chỉ lẳng lặng ngồi đó, dùng đôi mắt ti hí quan sát từng người trong phòng. Nhưng ai cũng biết, mỗi cái liếc mắt của ông ta đều có thể quyết định sinh mệnh chính trị của một ai đó là tiếp tục hay chấm dứt. Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo ấy đang dừng lại trên người chàng thanh niên không biết trời cao đất dày – Roosevelt.
Chương trình nghị sự hôm nay chỉ có một: Bầu chọn ứng viên Đảng Dân chủ đại diện bang New York vào Thượng viện Liên Bang.
Tammany Hall đã sớm cơ cấu người của họ, một gã chủ ngân hàng tên William Sheehan, kẻ có mối quan hệ mật thiết với Phố Wall. Cuộc họp hôm nay chỉ là màn kịch hình thức, một nghi thức để phô trương quyền uy của ông trùm Murphy.
Ngay khi Murphy chuẩn bị tuyên bố kết quả, Roosevelt trẻ tuổi đứng phắt dậy. Anh hắng giọng, thanh âm trong trẻo cất lên lạc lõng giữa căn phòng.
Anh bắt đầu một bài diễn văn hùng hồn. Anh trích dẫn Tuyên ngôn Độc lập và Hiến pháp, công kích nền chính trị phòng kín và những giao dịch tiền bạc của Tammany Hall. Anh kêu gọi khôi phục quy trình dân chủ trong đảng, yêu cầu một cuộc bầu cử công khai, minh bạch, không bị ai thao túng.
Anh càng nói, tiếng cười nhạo trong phòng càng lớn. Đám chính khách già nua trao cho nhau những ánh nhìn khinh bỉ. Họ nhìn chàng thiếu gia mới ra đời này như nhìn một con cừu non vừa lạc vào lò mổ mà chẳng hề hay biết số phận của mình.
Khi Roosevelt kết thúc bài diễn văn đầy nhiệt huyết, căn phòng rơi vào im lặng ngắn ngủi. Rồi sau đó, là một tràng cười hô hố vang dậy, không thèm che giấu.
Charles Murphy thậm chí chẳng thèm nhìn thẳng vào anh. Ông ta chỉ quay sang thì thầm với tay chân đắc lực nhất, Thượng nghị sĩ Tim Sullivan: “Lũ trẻ chơi đủ rồi, bỏ phiếu thôi.”
Kết quả không có gì bất ngờ. Ứng viên của Tammany Hall, Sheehan, thắng áp đảo. Roosevelt và vài nghị viên phe cải cách non trẻ dám đứng lên ủng hộ anh thua thảm hại.
“Về mặt phiếu bầu, chúng ta thua toàn tập.” Giọng Roosevelt vang lên, nhưng không hề nghe ra chút chán nản nào, “Nhưng ta đã thắng được thứ quan trọng hơn cả phiếu bầu.”
Cánh cửa gỗ sồi nặng trịch được đẩy ra.
Bên ngoài, cánh phóng viên từ khắp các tòa soạn lớn nhỏ ở New York đã chực chờ sẵn. Họ không chạy đến phỏng vấn gã ngân hàng Sheehan vừa chiến thắng đang đắc ý. Họ chĩa toàn bộ ống kính, đèn flash và micro vào chàng thanh niên vừa thảm bại – Roosevelt.
“Thưa ông Roosevelt, bước tiếp theo ông định làm gì?” Một phóng viên hỏi lớn.
“Ông nghĩ sự thống trị của Tammany Hall đối với Đảng Dân chủ còn kéo dài bao lâu?” Người khác dồn dập.
Roosevelt chỉnh lại chiếc nơ cổ, khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng rực. Anh nhìn vào ống kính, mỉm cười nói:
“Các quý ông, đây mới chỉ là hiệp một. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu thôi.”
Sáng hôm sau, trang nhất của tất cả các tờ báo New York đều đăng cùng một tin. Một Thượng nghị sĩ trẻ tuổi, xuất thân danh giá, tiền đồ vô lượng, đã công khai phát động cuộc tấn công tự sát vào con quái vật tham nhũng thống trị chính trường New York suốt mấy chục năm qua – Tammany Hall.
Anh được gắn cho một cái mác, một cái mác sẽ đi theo anh suốt đời, và cuối cùng đưa anh lên đỉnh cao quyền lực.
– Nhà Cải cách.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
