KIẾN THIẾT HOA KỲ: QUẢN LÝ TRANH CỬ CỦA TÔI LÀ ROOSEVELT

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

(Đang ra)

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Y Nguy Giải

*Chú thích: "Sài đao" là thuật ngữ thường dùng trong các tác phẩm ACG, ám chỉ việc nhân vật chính bị các cô gái trong dàn harem giết chết vì ghen tuông hoặc bị phản bội (điển hình như kết thúc của Sch

130 253

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

16 458

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

80 150

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

302 2353

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

388 13483

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

(Đang ra)

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

POWER_

"Nếu thiên mệnh đã định rằng các ngươi không thể bị xóa sổ, thì ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến các ngươi phải sa ngã... hãy cùng ta sa ngã xuống tận cùng của vực thẳm."

229 308

Tập 01: - Chương 021: Viên Đạn Bọc Đường

Chương 021: Viên Đạn Bọc Đường

Vài ngày sau chiến thắng của trung tâm cộng đồng, Leo trở thành một tên tuổi có chút tiếng tăm tại Pittsburgh.

Kênh Youtube “Trái tim Pittsburgh” của anh chứng kiến lượng người đăng ký tăng vọt từ vài ngàn lên năm mươi ngàn.

Một số trang tin mạng toàn quốc cũng bắt đầu đưa tin vắn về anh. Họ gọi anh là “Tiếng nói mới của Vành đai Rỉ sét”, một nhà hoạt động trẻ tuổi dám cả gan thách thức phe kiến chế.

Cuộc sống của Leo cũng đảo lộn. Đi trên đường, thi thoảng có người nhận ra và chủ động chào hỏi anh. Cư dân trung tâm cộng đồng coi anh như con cháu trong nhà, thường xuyên mang cho những chiếc bánh nướng, bánh quy tự tay họ làm.

Nhờ khoản phí cố vấn từ cộng đồng và trích một phần từ khoản quyên góp ẩn danh khổng lồ kia, anh đã giải quyết triệt để vấn đề tài chính cá nhân. Thẻ tín dụng được trả hết, thậm chí khoản nợ sinh viên cao ngất ngưởng cũng bắt đầu được trả dần theo kế hoạch. Cuối cùng thì anh cũng có thể tạm gác lại nỗi lo cơm áo gạo tiền để suy tính những nước cờ xa hơn.

Cuộc chiến Pittsburgh mới chỉ vừa khai hỏa. Anh cần một chiến trường mới.

Ngay khi anh đang trăn trở về đường đi nước bước tiếp theo, một vị khách không mời mà đến đã chủ động gõ cửa.

Chiều hôm đó, Leo đang ở nhà cùng Sarah lên kịch bản cho video tiếp theo thì tiếng gõ cửa vọng vào.

Leo mở cửa. Đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên trong bộ vest xanh đậm, khí chất đầy vẻ tinh anh, tháo vát. Mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ không một sợi rối, trên môi là nụ cười công nghiệp chuẩn mực.

“Xin hỏi đây có phải nhà anh Leo Wallace không?” Người đàn ông hỏi.

“Là tôi.”

“Tôi là Mark Jennings.” Người đàn ông chìa tay ra, “Phó Chánh văn phòng Tòa thị chính Pittsburgh, kiêm Tham mưu trưởng của Thị trưởng Cartwright.”

Leo bắt tay ông ta, trong lòng lập tức hiểu rõ ý đồ của đối phương. Anh mời Jennings vào căn hộ chật hẹp.

Sarah ý nhị đứng dậy, viện cớ cần ra trung tâm cộng đồng giúp đỡ mọi người để lánh mặt.

Jennings đảo mắt nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại đôi chút ở lò sưởi giả và hai cuốn sách trên giá.

“Anh Wallace, hôm nay tôi đến đây với tư cách đại diện cho Thị trưởng Cartwright.” Jennings ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề.

“Ngài Thị trưởng rất quan tâm đến màn thể hiện của anh trong vụ việc trung tâm cộng đồng vừa qua. Ngài ấy đánh giá rất cao tài năng, cũng như bầu nhiệt huyết anh dành cho cộng đồng.”

Leo im lặng lắng nghe. Anh biết, sau mấy lời xã giao sáo rỗng này mới là trọng tâm.

Jennings rút từ cặp da ra một tập tài liệu, đặt lên bàn trà trước mặt Leo.

“Thị trưởng cho rằng một người trẻ ưu tú như anh nên cống hiến cho người dân Pittsburgh ở một sân khấu rộng lớn hơn, thay vì lãng phí tâm sức vào những cuộc đối đầu không cần thiết.”

Ông ta đưa ra một lời đề nghị mà bất kỳ thanh niên bình thường nào cũng khó lòng từ chối.

“Thị trưởng đã quyết định thành lập một bộ phận mới trong Tòa thị chính, gọi là ‘Văn phòng Điều phối Quan hệ Cộng đồng’, chuyên trách xử lý việc giao tiếp và điều phối giữa chính quyền và các khu dân cư.”

“Ngài ấy muốn chính thức mời anh đảm nhận vị trí Phó Chủ nhiệm văn phòng này.”

Ông ta đẩy tập tài liệu về phía Leo.

“Đây là hợp đồng tuyển dụng chính thức. Chức danh Phó Chủ nhiệm, hưởng đầy đủ phúc lợi của nhân viên Tòa thị chính. Mức lương khởi điểm của anh sẽ là 80.000 đô la một năm.”

Tám mươi ngàn đô. Con số khiến tim Leo hẫng đi một nhịp.

Với anh, đây là con số thiên văn, một con số mà trước đây nằm mơ anh cũng không dám nghĩ tới. Khoản tiền này không chỉ giúp anh thoát kiếp nợ nần, mà còn đưa anh bước thẳng vào cuộc sống trung lưu đàng hoàng. Anh có thể đổi sang căn hộ rộng hơn, tậu xe mới, thậm chí tính chuyện lập gia đình.

Trên mặt Jennings nở ra nụ cười tự tin. Ông ta đã gặp quá nhiều thanh niên như Leo. Họ tràn trề nhiệt huyết, đầy ắp hoài bão, nhưng rốt cuộc đều gục ngã trước sự cám dỗ của thực tế.

“Hơn nữa,” Jennings bồi thêm, “đây không chỉ là một công việc, anh Wallace. Đây là một cơ hội.”

“Ngài Thị trưởng rất coi trọng những người trẻ như anh. Ngài ấy tin rằng anh là niềm hy vọng tương lai của Đảng Dân chủ. Chỉ cần anh chịu thực tế một chút, học cách hợp tác với thể chế thay vì chống đối, tôi cam đoan với anh, con đường chính trị của anh tại Pittsburgh sẽ rộng mở thênh thang.”

Đây là một viên đạn bọc đường điển hình. Một liều thuốc độc được bọc trong lớp vỏ tiền tài, địa vị và danh vọng, đủ sức giết chết bất kỳ người theo chủ nghĩa lý tưởng nào.

Nhận việc này đồng nghĩa với việc Leo một bước lên mây, thoát khỏi cảnh bần hàn và thâm nhập vào ngay trong lòng cái thể chế mà anh từng muốn thách thức.

Nhưng cái giá phải trả cũng hiển hiện ngay trước mắt. Anh sẽ bị bộ máy quan liêu khổng lồ này thu nạp, trở thành một phần của hệ thống cũ kỹ. Anh sẽ bị sai đi hòa giải những cuộc biểu tình mà anh từng ủng hộ, đi xoa dịu những nạn nhân mà anh từng lên tiếng bảo vệ.

Mọi góc cạnh sắc bén của anh sẽ bị hệ thống này mài mòn từng chút một. Cuối cùng, anh sẽ biến thành một Cartwright khác, hay một Jennings khác.

Từ chối việc này đồng nghĩa với việc phải tiếp tục cuộc kháng chiến gian khổ bên lề thể chế, tiếp tục sống bên bờ vực nghèo đói, tiếp tục đối mặt với sự chèn ép và bôi nhọ bủa vây.

“Một nước cờ khôn ngoan.” Giọng Roosevelt vang lên trong đầu Leo, “Cartwright cuối cùng cũng phái một kẻ biết làm chính trị đến. Hắn không chọn đàn áp cậu, mà chọn mua chuộc cậu. Bởi hắn biết, cách tốt nhất để tiêu diệt kẻ thù là biến hắn thành bạn mình.”

Leo trầm ngâm giây lát. Anh không đồng ý ngay, cũng không từ chối thẳng thừng.

Anh đã học được bài học từ Roosevelt: Đừng bao giờ lật bài tẩy ngay giây đầu tiên.

Anh ngẩng đầu, nở nụ cười lịch thiệp.

“Ông Jennings, tôi rất cảm kích sự tín nhiệm của ngài Thị trưởng.” Anh nói, “Đây là một quyết định hệ trọng, tôi cần chút thời gian để cân nhắc kỹ lưỡng.”

Jennings gật đầu, không hề ngạc nhiên. Trong mắt ông ta, sự do dự này chỉ là chiêu trò làm giá của tuổi trẻ. Kết quả cuối cùng đã an bài.

“Dĩ nhiên rồi,” Jennings đứng dậy, “tôi hoàn toàn hiểu. Anh có thể liên lạc với tôi mọi lúc. Tôi chờ tin tốt của anh.”

Leo tiễn Jennings ra cửa.

Anh nhìn ông ta bước lên chiếc xe công vụ màu đen, biến mất ở cuối phố.

Đóng cửa lại, Leo tựa lưng vào tấm gỗ, thở hắt ra một hơi dài.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ vừa rồi còn khiến anh căng thẳng hơn bất kỳ phiên điều trần nào.

Anh quay người, nói khẽ với căn phòng trống:

“Được rồi, Thưa Tổng thống.”

“Giờ chúng ta tính sao đây?”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!