KIẾN THIẾT HOA KỲ: QUẢN LÝ TRANH CỬ CỦA TÔI LÀ ROOSEVELT

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

(Đang ra)

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Y Nguy Giải

*Chú thích: "Sài đao" là thuật ngữ thường dùng trong các tác phẩm ACG, ám chỉ việc nhân vật chính bị các cô gái trong dàn harem giết chết vì ghen tuông hoặc bị phản bội (điển hình như kết thúc của Sch

130 253

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

16 458

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

80 150

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

302 2352

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

388 13481

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

(Đang ra)

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

POWER_

"Nếu thiên mệnh đã định rằng các ngươi không thể bị xóa sổ, thì ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến các ngươi phải sa ngã... hãy cùng ta sa ngã xuống tận cùng của vực thẳm."

229 308

Tập 01: - Chương 020: Hiệp Đấu Thứ Hai

Chương 020: Hiệp Đấu Thứ Hai

Địa điểm cuộc đàm phán lần hai được Leo ấn định ngay tại phòng họp cũ kỹ của trung tâm cộng đồng.

Wechsler đến đúng giờ. Gã đi một mình, không mang theo trợ lý.

Trên tường phòng họp treo đầy những bức ảnh đen trắng. Ánh mắt khắc khổ của những người thợ thép từ trong khung hình như đang xoáy sâu vào vị khách không mời.

Lợi thế sân nhà đã tạo nên một áp lực tâm lý vô hình ngay từ giây phút đầu tiên.

Leo và Sarah ngồi ở đầu bàn. Margaret và Frank ngồi bên cạnh. Wechsler ngồi đối diện, nụ cười vẫn thường trực trên môi, nhưng rõ ràng gã không thoải mái với cái không khí sặc mùi sân nhà này.

“Được rồi, anh Wallace,” Wechsler mở lời, “Anh nói anh có giải pháp tốt cho cả hai, tôi đang rửa tai lắng nghe đây.”

Khác hẳn thái độ gay gắt lần trước, Leo mở đầu bằng sự thấu hiểu sâu sắc dành cho tình cảnh của Wechsler.

“Ông Wechsler, tôi biết tuần qua ông đã vất vả thế nào,” Leo hạ giọng thủ thỉ, “Vụ việc này đã biến tướng từ một tranh chấp thương mại thành khủng hoảng chính trị của Thị trưởng. Và ông, thật không may, lại bị kẹt ở giữa.”

Câu nói này khiến cơ mặt Wechsler khẽ giật một cái.

“Một bên, thân chủ Tập đoàn Summit của ông chỉ muốn chốt đơn cho lẹ. Bên kia, Thị trưởng Cartwright lại muốn ông dập tắt ngọn lửa dư luận ngay lập tức để không ảnh hưởng đến ghế nhiệm kỳ tới.”

“Còn chúng tôi...” Leo nhún vai, vẻ mặt đầy bất lực, “...lại là một đám già đầu cứng cổ không biết thỏa hiệp.”

Tiếp đó, Leo nhắc đến tình hình bên ngoài.

“Bác Frank và anh em công đoàn bên ngoài đang kích động lắm rồi. Họ đang lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Tôi nghe phong thanh họ định kéo đến biểu tình hòa bình ngay trước cửa tư dinh của Thị trưởng Cartwright và CEO Tập đoàn Summit đấy.”

Nghe đến đây, lông mày Wechsler nhíu chặt lại. Đây là điều gã lo nhất. Một khi đám đông kéo đến quấy rối nhà riêng, đó không còn là biểu tình nữa, mà là bê bối nghiêm trọng.

“Tôi đang cố hết sức để can ngăn họ,” Leo nói với vẻ mặt chân thành hết mức, “Nhưng tôi không biết mình còn giữ được dây cương bao lâu nữa.”

Nói đoạn, Leo đẩy bản “Kế hoạch Phát triển Tương lai” mà anh và Sarah đã chuẩn bị về phía Wechsler.

“Ông Wechsler, để chứng minh chúng tôi không phải đám người chỉ biết gây rối, chúng tôi đã lập ra một bản quy hoạch chi tiết cho tương lai của cộng đồng này.”

Wechsler bán tín bán nghi lật xem bản kế hoạch. Gã nhìn thấy những bản vẽ hoành tráng về sân bóng rổ mới, dàn máy tính hiện đại, thư viện mini, rồi đến vườn treo trên mái, phòng thực tế ảo VR... Và con số tổng ngân sách chốt lại ở trang cuối: 4.000.000 USD.

Gã lập tức nhìn thấu ý đồ của Leo. Gã cười khẩy, ném toẹt tập tài liệu xuống bàn.

“Anh Wallace, anh đang đùa tôi đấy à? Bốn triệu đô? Anh tưởng thân chủ của tôi là quỹ từ thiện chắc?”

Đúng lúc này, Leo rút từ cặp tài liệu của mình ra một xấp hồ sơ khác. Trong lúc lật giở, một tờ giấy photo “vô tình” trượt ra khỏi kẹp, rơi xuống mặt bàn. Mặt giấy ngửa lên trên, lướt ngay tới trước tầm mắt Wechsler.

Wechsler liếc qua, và dòng tiêu đề đập thẳng vào mắt gã: “Biên bản cuộc họp: Bữa trưa không chính thức giữa Thị trưởng và CEO Tập đoàn Phát triển Summit”

Leo dường như cũng nhận ra sự “bất cẩn” của mình. Anh vội vàng nhặt tờ giấy lên, từ tốn kẹp lại vào hồ sơ. Suốt quá trình đó, anh không nói một lời. Nhưng sự im lặng ấy lại có sức mạnh hơn ngàn lời nói.

Leo ngẩng đầu, nhìn vào mắt Wechsler, mỉm cười nói:

“Tất nhiên, ông Wechsler, tất cả những quy hoạch tốt đẹp này đều được xây dựng trên một nền tảng quan trọng.”

“Đó là, người dân cộng đồng chúng tôi sẽ không cần phải lãng phí thời gian quý báu để đi giải thích với văn phòng công tố hay đặc vụ FBI về những chi tiết trong một bữa trưa không chính thức nào đó.”

Mặt Wechsler cuối cùng cũng biến sắc. Gã cố trấn tĩnh lại.

“Anh Wallace, cáo buộc của anh rất nghiêm trọng. Hơn nữa, ngân sách trong bản kế hoạch này vượt quá thẩm quyền quyết định của cá nhân tôi. Tôi cần báo cáo lại với thân chủ và Văn phòng Thị trưởng. Chúng tôi cần thời gian thảo luận.”

Gã muốn câu giờ, muốn giành lại quyền chủ động.

Leo trả lời thẳng thừng: “Ông Wechsler, xin đừng làm thế.”

“Tôi không chỉ điều tra về luật pháp thành phố, tôi còn điều tra cả về ông và thân chủ của ông nữa.”

“Tôi biết rất rõ, Hội đồng quản trị Tập đoàn Summit đã ủy quyền toàn bộ cho ông xử lý vụ này. Hạn mức ủy quyền của ông dư sức chi trả cho bản kế hoạch này vài lần. Thế nên, người ngồi đây hôm nay không phải là luật sư đại diện, mà là người ra quyết định duy nhất.”

Leo bồi thêm cú chốt: “Lựa chọn rất đơn giản. Hoặc là, chúng ta chốt xong một thỏa thuận êm đẹp ngay trong căn phòng này, ngay hôm nay.”

“Hoặc là, ngay khi tôi bước ra khỏi cánh cửa kia, bản đầy đủ của biên bản họp này, cùng nhiều chi tiết thú vị khác, sẽ nằm gọn trong hộp thư của mọi phóng viên ở Pittsburgh.”

Lời đe dọa trực diện của Leo buộc Wechsler phải đặt tất cả lên bàn cân. Biên bản kia có thể chưa đủ để tống Thị trưởng vào tù, nhưng thừa sức tạo ra một cơn bão truyền thông thổi bay sự nghiệp chính trị của Cartwright và uy tín của Summit.

Gã im lặng trọn một phút đồng hồ. Khi ngẩng đầu lên nhìn Leo, gã biết mình đã thua ván này. Nhưng lòng tự trọng buộc gã phải gỡ gạc lại chút gì đó trên bàn đàm phán.

Gã cầm lại bản kế hoạch 4 triệu đô lên.

“Được rồi, anh Wallace.” Gã nói, “ Đã đạt được sự đồng thuận quan trọng nhất rồi, giờ chúng ta hãy nói về ngân sách của mấy hạng mục cụ thể này.”

“Vườn treo trên mái? Hoàn toàn không cần thiết. Phòng thực tế ảo? Quá xa xỉ. Tân trang mặt tiền? Tôi cho rằng giữ nguyên hiện trạng sẽ mang tính lịch sử hơn.”

Gã bắt đầu cò kè mặc cả quyết liệt với Leo về bản ngân sách bốn triệu đô la kia. Đó là chút tôn nghiêm cuối cùng gã cố giữ lại.

Còn Leo thì phối hợp diễn một màn “đàm phán cam go” kéo dài cả tiếng đồng hồ.

“Ông Wechsler, vườn treo có thể bỏ, nhưng phòng VR phải giữ, đó là vì giáo dục con trẻ.”

“Thôi được, ngân sách phòng VR cắt một nửa, nhưng tiền sửa sân bóng rổ không được thiếu một xu.”

“Một triệu hai trăm ngàn đô la. Đây con số cuối cùng. Chúng tôi đã nhượng bộ hết mức rồi.”

Cuối cùng, hai bên “cắn răng” chốt hạ.

Bản thỏa thuận được viết ra giấy trắng mực đen:

1. Tập đoàn Phát triển Summit chính thức rút lại kế hoạch thu mua lô đất trung tâm cộng đồng.

2. Tập đoàn Phát triển Summit thanh toán một lần toàn bộ số thuế bất động sảng nợ đọng của trung tâm cộng đồng, và dưới danh nghĩa từ thiện, tài trợ 1,2 triệu đô la vào quỹ phát triển trung tâm.

3. Thị trưởng Cartwright phải đích thân tổ chức họp báo trong vòng 3 ngày, công khai tuyên bố bảo tồn vĩnh viễn Trung tâm Cộng đồng Thợ thép và liệt nó vào danh sách di sản lịch sử của thành phố Pittsburgh.

Thỏa thuận xong xuôi. Wechsler ký tên, đứng dậy bắt tay Leo.

“Anh Wallace, anh đúng là một chính khách bẩm sinh.”

Leo cười: “Tôi sẽ coi đó là một lời khen.”

Wechsler đáp: “Chắc chắn rồi.”

Ba ngày sau, cuộc họp báo diễn ra đúng hẹn tại phòng họp báo của Tòa thị chính.

Thị trưởng Martin Cartwright và CEO Tập đoàn Summit sóng vai đứng trước bục phát biểu, nụ cười trên môi đầy rạng rỡ. Họ diễn sâu đến mức người ta tưởng rằng đây là quyết định chủ động của họ.

Thị trưởng Cartwright phát biểu trước. Ông ta hết lời ca ngợi tinh thần trách nhiệm xã hội của Summit, gọi họ là tấm gương cho các doanh nghiệp công dân của Pittsburgh. Ông ta lại ca ngợi không ngớt những đóng góp lịch sử của trung tâm cộng đồng, gọi nó là di sản quý báu của tinh thần giai cấp công nhân.

Cuối cùng, ông ta trịnh trọng tuyên bố: Nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của chính quyền và doanh nghiệp, trung tâm không những được bảo tồn vĩnh viễn mà còn nhận được khoản quỹ phát triển khổng lồ để nâng cấp trong tương lai.

CEO của Summit cũng phát biểu ngắn gọn, khẳng định công ty luôn tận tâm với cộng đồng Pittsburgh, và được đóng góp một phần sức mình trong công cuộc giữ lại trung tâm này là niềm vinh hạnh.

Cả buổi họp báo ngập tràn không khí hòa ái, thân thiện. Họ nhiệt thành đến nỗi những phóng viên ngoại tỉnh không biết chuyện còn tưởng mình đang chứng kiến một câu chuyện cảm động về sự hợp tác công - tư.

Đó chính là chính khách, đó chính là thương nhân. Bạn không bao giờ đọc được cảm xúc thật trên gương mặt họ.

Cùng thời điểm diễn ra buổi họp báo.

Trong đại sảnh của Trung tâm Cộng đồng Thợ thép chật kín cư dân, Sarah chiếu trực tiếp buổi họp báo lên tường.

Khoảnh khắc Thị trưởng thốt ra câu “bảo tồn vĩnh viễn”, cả căn phòng nổ tung trong tiếng hò reo đinh tai nhức óc. Mọi người ôm chầm lấy nhau, nhảy múa, những giọt nước mắt xúc động lăn dài trên gò má nhăn nheo của những người già.

Cuộc chiến kéo dài nhiều tuần đã kết thúc với thắng lợi thuộc về nhân dân.

Khi Leo trở về trung tâm, anh được mọi người vây kín rồi công kênh như một người hùng. Từ trên cao, anh nhìn thấy những gương mặt quen thuộc. Margaret, Sarah, Rosa, Mike... Ai nấy đều rạng ngời hạnh phúc.

Tiệc ăn mừng kéo dài đến tận khuya. Khi mọi sự náo nhiệt lắng xuống, Leo một mình rảo bước trên đường về nhà.

Gió đêm thổi tan hơi men, cũng thổi bay niềm hân hoan chiến thắng. Anh đã thắng, nhưng là một chiến thắng hiểm nghèo và đầy may mắn.

Anh thừa hiểu, chiến thắng này không chỉ nhờ sự đoàn kết hay dư luận. Mấu chốt nằm ở sai sót thủ tục nhỏ nhoi của đối thủ, và biên bản cuộc họp “từ trên trời rơi xuống” kia.

Nếu quy trình của Cartwright hoàn hảo thì sao? Nếu người nặc danh kia không gửi biên bản đến thì sao? Kết cục sẽ thế nào? Anh rùng mình không dám nghĩ tiếp.

Anh nhận ra, mình chỉ mới cắt bỏ một khối u lành tính vô thưởng vô phạt. Song, cơ thể sinh ra khối u ấy, cấu trúc quyền lực của thành phố này, vẫn đang bệnh hoạn đến tận xương tủy. Chừng nào Cartwright và đám nhà tại trợ của ông ta còn nắm quyền, thì câu chuyện hôm nay sẽ còn tái diễn ở một góc phố khác, dưới một hình thức khác.

Giọng nói của Roosevelt vang lên, vừa tán thưởng vừa giáo huấn.

“Cậu đã học được cách thắng một trận đánh, con trai ạ.”

“Cậu dùng phương pháp ta dạy, ép chúng đầu hàng trong danh dự, lại còn khiến chúng vui vẻ dâng lên khoản bồi thường chiến tranh.”

“Nhưng cậu có hiểu không? Chừng nào chúng còn ngồi yên vị trong bộ chỉ huy, thì cuộc chiến tranh này sẽ không bao giờ thực sự kết thúc.”

Leo dừng bước. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà sáng đèn rực rỡ trong đêm phía xa.

Tòa thị chính Pittsburgh.

Đó chính là bộ chỉ huy của kẻ thù.

Ánh mắt anh dần trở nên kiên định. Anh biết, cuộc chiến bảo vệ Trung tâm Cộng đồng Thợ thép đã khép lại. Song, cuộc chiến giành lấy Pittsburgh mới chỉ vừa bắt đầu.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!