KIẾN THIẾT HOA KỲ: QUẢN LÝ TRANH CỬ CỦA TÔI LÀ ROOSEVELT

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

(Đang ra)

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Y Nguy Giải

*Chú thích: "Sài đao" là thuật ngữ thường dùng trong các tác phẩm ACG, ám chỉ việc nhân vật chính bị các cô gái trong dàn harem giết chết vì ghen tuông hoặc bị phản bội (điển hình như kết thúc của Sch

130 253

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

16 458

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

80 150

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

302 2352

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

388 13480

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

(Đang ra)

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

POWER_

"Nếu thiên mệnh đã định rằng các ngươi không thể bị xóa sổ, thì ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến các ngươi phải sa ngã... hãy cùng ta sa ngã xuống tận cùng của vực thẳm."

229 308

Tập 01: - Chương 003: Sự Bất Lực Của Y Học Hiện Đại

Chương 003: Sự Bất Lực Của Y Học Hiện Đại

Buổi sáng quái đản nhất trong cuộc đời Leo Wallace bắt đầu từ trang web chính thức của Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Đại học.

Tay anh run run điền vào bảng khảo sát trực tuyến về “ảo thanh, lo âu, tuyệt vọng”, trong khi não bộ bị buộc phải nghe “Ngài Tổng thống” bình phẩm trực tiếp đầy sắc sảo về những câu hỏi tâm lý học được thiết kế công phu này.

Một câu hỏi hiện lên: “Trong hai tuần qua, bạn có cảm thấy mất hy vọng vào tương lai không?”

“Cậu nên tích vào ô ‘Hầu như mỗi ngày’.” Giọng nói trong đầu bình luận, “Câu này hỏi hay đấy. Nhìn cái đám bất tài đang ngồi trong Quốc hội hiện nay xem, rồi nhìn sang đám đầu cơ tham lam không biết điểm dừng ở Phố Wall kia nữa, bất cứ kẻ nào có não cũng phải thấy tuyệt vọng về tương lai thôi. Đây không phải vấn đề tâm lý cá nhân, đây là chẩn đoán chính xác về hiện trạng quốc gia.”

Câu tiếp theo: “Trong hai tuần qua, bạn có nghe thấy những âm thanh mà người khác không nghe thấy không?”

“Không nghi ngờ gì nữa, điền ‘Có’.” Giọng nói lẫn chút đắc ý, “Và ta khuyên cậu nên ghi chú thêm: Chủ nhân của giọng nói cực kỳ quyến rũ và sở hữu tài năng lãnh đạo kiệt xuất.”

Leo nghiến răng, phớt lờ những lời gợi ý đó, điền nhanh cho xong bảng hỏi rồi đặt lịch hẹn khẩn cấp sớm nhất.

Phòng tư vấn tâm lý nồng nặc mùi nước xịt phòng rẻ tiền.

Tiếp đón Leo là bác sĩ Miller, một phụ nữ trạc ngũ tuần, mái tóc vàng được chải chuốt tỉ mỉ từng sợi, trên mặt treo nụ cười công nghiệp đã qua đào tạo bài bản.

Mọi thứ trong văn phòng bà ta đều tuân thủ một quy chuẩn an toàn nào đó: tường màu be nhu hòa, vài bức tranh trừu tượng vô thưởng vô phạt, và một chậu cây giả đặt ở góc phòng.

“Mời ngồi, Leo.”

Giọng bác sĩ Miller cũng êm dịu y như tông màu văn phòng của bà, hoàn toàn không có tính sát thương.

Leo ngồi xuống, hai tay bồn chồn đặt lên đầu gối. Anh biết mình phải khai bệnh, nhưng không dám nói toạc móng heo sự thật.

Anh không thể bảo “Bác sĩ ơi, trong đầu tôi có vong hồn của một vị Tổng thống đã qua đời, Franklin Delano Roosevelt, và lão nói nhiều kinh khủng”. Như thế thì anh sẽ bị tống thẳng vào trại thương điên, khu điều trị tích cực mất.

Thế nên, anh chọn một phiên bản an toàn hơn. Anh mô tả mơ hồ về thứ âm thanh không thể rũ bỏ, nghe như người thật nhưng không tìm ra nguồn phát. Anh đổ vạ tất cả cho áp lực gần đây – nợ học phí, luận án, thất nghiệp. Những thứ đó đều là thật, đủ để đè bẹp bất cứ ai.

Bác sĩ Miller kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng gật đầu, tay hí hoáy ghi chép những ký hiệu tốc ký mà Leo chẳng thể nào hiểu nổi. Trên mặt bà ta, Leo đọc được cái biểu cảm chuyên nghiệp kiểu mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Khi Leo dứt lời, bác sĩ Miller nở một nụ cười thấu hiểu và đồng cảm.

“Cảm ơn cậu đã chia sẻ, Leo.” Bà nói, “Dựa trên mô tả và bảng khảo sát cậu vừa làm, tôi cho rằng tình trạng của cậu rất điển hình. Cậu đang trải qua chứng rối loạn lo âu cấp tính, kèm theo ảo thính do căng thẳng.”

“Nói đơn giản là, não bộ của cậu bị quá tải.”

“Chuỗi cú sốc liên tiếp gần đây đã đẩy tinh thần cậu vào trạng thái phản ứng cấp. Chuyện này rất phổ biến, thật đấy, cậu không đơn độc đâu.”

Lời lẽ của bà đậm chất khoa học, uy quyền và chan chứa tính nhân văn.

Tiếp đó, bác sĩ Miller cầm bút lên, bắt đầu cung cấp giải pháp khoa học. Bà viết lên đơn thuốc một cái tên – Alprazolam, một loại thuốc chống lo âu cực mạnh.

“Tôi sẽ kê cho cậu ít thuốc để kiểm soát các triệu chứng sinh lý của cơn lo âu trước.” Bà đưa đơn thuốc cho Leo, “Đồng thời, tôi thực sự khuyên cậu nên tham gia liệu pháp nhận thức hành vi CBT mỗi tuần một lần. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra vòng lặp tiêu cực trong tư duy của cậu và phá vỡ nó.”

Cuối cùng, bà rút từ chiếc hộp xinh xắn trên bàn ra một tấm thẻ cứng, đưa cho Leo. Trên tấm thẻ in dòng chữ nghệ thuật: “Hít thở sâu, cảm nhận hiện tại.”

Suốt cả buổi tư vấn, cái giọng Roosevelt trong đầu Leo im lặng đến lạ lùng.

Chỉ đến khi Leo cầm tờ đơn thuốc và tấm thẻ nhỏ, bước ra khỏi phòng khám, trở lại dưới ánh mặt trời, giọng nói ấy mới cất lên.

“Thuốc an thần và những lời sáo rỗng.” Giọng nói thắm đượm sự thất vọng ê chề, “Đây là cái gọi là Mạn đàm bên lò sưởi của thế kỷ 21 đấy hả? Con trai, ta phải nói cho cậu biết, hồi Đại Suy Thoái, nếu ta phát cho mỗi người dân Mỹ thất nghiệp một viên thuốc an thần rồi tặng kèm tấm thẻ hít thở sâu, thì e rằng lá cờ bay trên nóc Điện Capitol bây giờ không phải là cờ Sao và Sọc đâu, mà là cờ Chữ Vạn của Đức Quốc xã rồi.”

Câu nói ấy như búa tạ giáng mạnh vào dây thần kinh vốn đã mong manh của Leo.

Anh khựng lại, nhìn tờ đơn thuốc trong tay.

Alprazolam, một loại hóa chất giúp anh trở nên đờ đẫn, tê liệt, tạm thời quên đi nỗi đau.

Anh vo tròn tờ đơn thuốc, ném thẳng vào thùng rác ven đường không chút do dự.

Khoa học đã không cứu được anh. Y học hiện đại, bằng cách thức uy quyền nhất của nó, đã định nghĩa anh là một bệnh nhân cần được sửa chữa. Điều đó chỉ khiến anh cảm thấy cô độc và bất lực hơn bao giờ hết.

Đứng giữa đường phố Pittsburgh, Leo cảm thấy một nỗi hoang mang thấu tận xương tủy.

Đúng lúc này, giọng nói trong đầu lại vang lên. Lần này, không còn chút bông đùa hay cợt nhả nào nữa. Giọng điệu trở nên nghiêm trang và trầm lắng.

“Giờ thì, cậu có sẵn lòng nghe ta chứng minh không?”

Giọng nói dừng lại một nhịp như để anh có thời gian tiêu hóa.

“Đến thư viện trường đại học đi, con trai. Lịch sử không bao giờ nói dối.”

Tâm lý còn nước còn tát cuối cùng cũng lôi xác Leo Wallace đến thư viện trường.

Trước khi trả hết nợ sinh viên, thẻ sinh viên của anh còn hạn đúng một tuần. Một tuần nữa, miếng nhựa này sẽ thành đồ bỏ, anh sẽ bị đá văng khỏi hệ thống học thuật này, vĩnh viễn mất quyền truy cập vào các cơ sở dữ liệu và tài liệu nội bộ đắt đỏ kia.

Anh quyết định, trước khi bị trục xuất hoàn toàn, anh sẽ làm một cú giãy chết cuối cùng, cũng là cú giãy giụa hoang đường nhất.

Chọn một chỗ ngồi khuất nhất trong góc, anh đăng nhập vào máy tính.

“Tốt lắm.” Giọng nói trong đầu tán thưởng, “Giờ thì, mở trang chủ cơ sở dữ liệu của trường lên. Cậu hẳn phải có cổng truy cập vào kho lưu trữ giải mật của Cục Lưu trữ An ninh Quốc gia chứ? Chỉ có nghiên cứu sinh khoa Lịch sử các cậu mới có đặc quyền này.”

Ngón tay Leo lướt trên bàn phím, thành thục truy cập vào cái giao diện giản dị nhưng chứa đựng kho tàng thông tin khổng lồ ấy. Nơi đây lưu giữ hàng triệu tài liệu chính phủ Mỹ được giải mật theo thời gian.

“Sẵn sàng chưa, con trai?”

Giọng nói cất lên, tựa như một hoa tiêu lão luyện đang chuẩn bị thiết lập hải trình vào vùng biển chưa ai biết đến.

“... Sẵn sàng.” Leo mấp máy môi, gần như không ra tiếng.

“Từ khóa tìm kiếm: Hội nghị Trident.” Mệnh lệnh rõ ràng và sắc bén.

“Lọc loại tài liệu: Biên bản ghi nhớ đính kèm.”

“Phạm vi ngày: 22 đến 25 tháng 5 năm 1943.”

“Cấp độ bảo mật: ‘TS-SCI’. Lọc những tài liệu vừa được giải mật trong sáu tháng qua.”

Tim Leo bắt đầu đập thình thịch. Những chỉ lệnh này quá chính xác, chính xác đến mức chỉ có một nhà nghiên cứu chuyên sâu mới nắm được.

Anh làm theo từng bước, thiết lập các bộ lọc. Kết quả tìm kiếm hiện ra trong tích tắc. Chỉ lèo tèo vài tệp tin, đều là những bản PDF quét mờ nhòe, chữ viết tay nguệch ngoạc.

“Mở tài liệu thứ ba trong danh sách.” Roosevelt chỉ đạo, “Lật đến trang 3, nhìn vào khoảng trắng ở góc dưới bên phải. Nhìn cho kỹ vào. Hôm đó giữa giờ nghỉ giải lao, tâm trạng ta khá tốt, ngồi nghe Churchill càm ràm về cái thời tiết quỷ quái ở Washington. Ta tiện tay mượn bút máy của lão, viết nguệch ngoạc một câu tiếng Latin vào chỗ trống ấy - Acta non verba, nghĩa là ‘Hành động thay lời nói’, rồi còn vẽ thêm một cái thuyền buồm xấu tệ bên cạnh nữa.”

Leo cảm thấy cổ họng khô khốc. Tay anh run rẩy di chuột, mở tài liệu thứ ba, kéo xuống trang 3, rồi phóng to hết cỡ cái góc dưới bên phải tưởng chừng vô nghĩa kia.

Giữa những hạt pixel vỡ nát của bản scan thô sơ, anh nhìn thấy một dòng chữ viết tay bằng kiểu chữ hoa mỹ, bay bổng nhưng đầy nội lực: Acta non verba. Và ngay bên cạnh dòng chữ ấy, là hình vẽ một chiếc thuyền buồm nguệch ngoạc bằng vài nét đơn giản, trông ngây ngô đến nực cười.

Những chi tiết này, những chi tiết riêng tư chưa từng được công bố, bị bụi thời gian chôn vùi hoàn toàn này, chưa từng xuất hiện trong bất kỳ cuốn sách hay bài luận văn nào.

Lý trí của Leo vẫn cố vùng vẫy phản kháng lần cuối. Có khi nào một sử gia nào đó mới phát hiện ra và công bố, mà anh vô tình bỏ lỡ?

“Tốt.” Giọng nói trong đầu cắt ngang dòng suy nghĩ tự trấn an của anh, “Biểu cảm của cậu cho ta biết cậu đã thấy rồi. Đó là bài học thứ nhất: Quỷ dữ ẩn trong chi tiết. Tiếp theo là bài học thứ hai.”

Giọng nói thoáng ngừng lại, dường như đang hồi tưởng.

“Quay lại danh sách tài liệu. Tìm cái có tiêu đề: Bổ sung về nhu cầu hậu cần cho ‘Chiến dịch Bát Trái Cây’.”

Leo hít sâu một hơi, quay lại trang kết quả, tìm thấy cái tệp tin có cái tên nghe tầm thường, thậm chí nực cười này.

“Chiến dịch Bát Trái Cây,” Giọng nói mang chút ý cười, “Là trò đùa riêng giữa ta và Winston. Cậu biết đấy, lão già đó không sống thiếu rượu Scotch được, nhưng đám quan chức bên ta cứ thích gây khó dễ khâu hậu cần. Nên mục đích duy nhất của chiến dịch này là lách qua mấy cái kênh chính thức, tuồn cho lão ít rượu lâu năm lão thích.”

Leo mở tệp tin.

“Giờ thì, xem danh sách phân phối vật tư trong phụ lục.” Roosevelt dẫn dắt, “Cậu sẽ thấy một dòng bị bút máy gạch đi, ghi là ‘hai thùng cồn y tế’. Ngay bên cạnh dòng bị gạch đó, có một lời phê bằng tay.”

Leo phóng to danh sách, tìm thấy dòng chữ bị gạch bỏ. Và ngay bên cạnh, là một dòng bút phê phóng khoáng, ngạo nghễ.

Anh đọc được chữ trên đó.

“For medicinal purposes, of course. - F.D.R.” (Tất nhiên là cho mục đích y tế rồi.)

Chữ ký đó, cái chữ ký ba ký tự đã xuất hiện trên vô số đạo luật, văn kiện và ảnh lịch sử, cái chữ ký mà cả thế giới đều biết, tràn đầy sức mạnh và uy quyền.

F.D.R.

Máu trong người Leo như đông cứng lại ngay tức khắc. Mắt anh dán chặt vào thẻ thông tin số hóa của tệp tin.

Ngày tải lên: Hôm qua.

Khả năng làm giả: Bằng không.

Không một sử gia nào lại đi để ý đến cái thông tin vụn vặt bên lề lịch sử kiểu này, càng không thể nào viết nó vào sách ngay trước ngày anh nhìn thấy nó đúng một hôm.

Sự thật ập đến, không thể chối cãi, mạnh mẽ như thác lũ, phá tan mọi phòng tuyến của anh. Leo ngã người ra sau ghế, chiếc ghế rên rỉ đau đớn. Đầu óc anh trống rỗng. Sự hoang đường, nỗi sợ hãi, sự hoài nghi và đấu tranh nội tâm giằng xé bấy lâu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy chữ ký kia, đã hoàn toàn ngã ngũ.

Anh nhìn vào phòng tài liệu vắng tanh, bằng một giọng nói pha trộn giữa sự kính sợ và kinh hoàng tột độ, lần đầu tiên thốt lên lời thừa nhận cái thực tại điên rồ này từ tận đáy lòng:

“... Lạy Chúa tôi, thực sự là ngài sao, thưa ngài Tổng thống?”

Giọng nói trong đầu anh im lặng trong giây lát. Khi nó vang lên lần nữa, vẻ lịch thiệp và bông đùa của một quý ông cổ điển đã tan biến không còn dấu vết, thay vào đó là sự uy nghiêm của một bậc lãnh tụ. Thanh âm ấy như vượt qua cả thế kỷ lịch sử, đang đích thân gióng lên hồi trống trận ngay bên tai anh:

“Phải, con trai. Là ta.”

“Giờ thì hết giờ xã giao rồi.”

“Đất nước của chúng ta đang bệnh, bệnh thập tử nhất sinh.”

“Còn cậu, cậu cầm trên tay tờ giấy chẩn đoán, nhưng hoàn toàn mù tịt về phương thuốc chữa trị.”

“Từ hôm nay trở đi, ta chính là phương thuốc của cậu.”

“Công việc của chúng ta chính thức bắt đầu.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!