Chương 002: Quyết Định Sa Thải
Hết ca làm, Leo theo chân Dave vào văn phòng.
Dave ngồi xuống sau bàn làm việc, chẳng buồn vòng vo, chỉ thở dài thườn thượt rồi xoay màn hình máy tính về phía Leo.
Trên màn hình hiện ra một email gửi từ “Tập đoàn F&B Daily Grind - Khu vực Đại Tây Dương - Phòng Nhân sự”.
Chủ đề: Về việc duy trì tính nhất quán hình ảnh thương hiệu và chủ động phòng ngừa rủi ro quan hệ công chúng tiềm ẩn.
Nội dung: Gửi các Quản lý chi nhánh. Nhằm đảm bảo thương hiệu của chúng ta giữ vững hình ảnh tích cực và trung lập trong bối cảnh dư luận phức tạp hiện nay, Tổng bộ khuyến nghị các cấp quản lý chủ động rà soát nhân sự tại cơ sở. Vui lòng theo dõi sát sao và đánh giá bất kỳ nhân viên nào có dấu hiệu lệch pha giá trị cốt lõi. Để quản trị rủi ro mang tính đón đầu, đề nghị tiến hành tinh giản kịp thời các vị trí liên quan nhằm bảo vệ sự đoàn kết nội bộ và an toàn thương hiệu...
Ánh mắt Leo lướt qua những từ ngữ tối nghĩa, sáo rỗng và sặc mùi văn mẫu ấy.
Anh thừa sức hình dung ra kẻ đã viết email này trông như thế nào. Một gã Phó chủ tịch Nhân sự nào đó, com lê giày da bóng lộn, lương năm hai trăm ngàn đô, kẻ mà tôn chỉ sống duy nhất là tối giản hóa mọi con người bằng xương bằng thịt thành những con số rủi ro và lợi nhuận trên bảng cân đối kế toán.
Cuối email đính kèm một tệp PDF. Dave di chuột, mở tệp tin.
Nội dung bên trong trực diện hơn nhiều.
Đó là ảnh chụp màn hình hàng loạt bài đăng trên Twitter. Và chễm chệ ngay đầu tiên, chính là dòng tweet về tập đoàn Omni của “NewDealGhost”. ID của anh và ảnh đại diện bóng nghiêng của Roosevelt bị khoanh đỏ chói lọi, chính xác đến từng pixel.
Mọi chuyện đã ngã ngũ.
“Leo à,” giọng Dave mệt mỏi và bất lực, gã thậm chí chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Leo, “tôi chỉ là một quản lý chi nhánh. Trên tôi còn có quản lý khu vực, trên nữa là giám đốc vùng. Tháng sau con trai tôi phải đi nha sĩ… Cậu biết đấy, bảo hiểm nha khoa đâu có chi trả hết. Tôi còn khoản nợ nhà phải trả hàng tháng. Tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Gã không thốt ra hai từ “sa thải”. Từ đó quá trần trụi, quá thiếu tình người. Gã chỉ đẩy một phong bì màu trắng trượt trên mặt bàn đến trước mặt Leo.
“Đây là lương tháng này của cậu. Theo quy định công ty, tôi đã tính thêm cho cậu một tuần lương.” Dave nói.
Leo không giận dữ, cũng chẳng tranh biện. Trong khoảnh khắc ấy, thứ anh cảm nhận được không phải là cơn thịnh nộ vì bị ai đó trù dập, mà là cái lạnh thấu xương và nỗi bi hài cực đại.
Anh không bị Dave sa thải. Dave chỉ là thiết bị đầu cuối thi hành mệnh lệnh. Anh thậm chí cũng chẳng phải bị sa thải bởi gã Phó chủ tịch Nhân sự nào đó.
“Bảo trọng, Dave.” Leo cầm lấy chiếc phong bì nhẹ bẫng, quay lưng bước ra khỏi văn phòng.
Anh bước qua con hẻm sau quán, hòa mình vào màn đêm của Pittsburgh.
Thành phố từng vang danh thế giới nhờ ngành thép, giờ đây chỉ còn lại vài tòa nhà kính thuộc về các ngân hàng và công ty công nghệ cao ở trung tâm là còn lấp lánh ánh đèn. Còn lại, phần lớn các khu phố chìm trong bóng tối dày đặc, rỉ sét như chính cái vinh quang đã bị lãng quên của nơi này.
Trở về căn hộ sực nức mùi cà phê rẻ tiền, Leo bật đèn. Anh đặt phong bì tiền trợ cấp thôi việc nằm sóng đôi với thông báo quá hạn cuối cùng từ Văn phòng Trợ cấp Sinh viên lên bàn.
Một cái đến từ tư bản. Một cái đến từ chính phủ.
Tuyệt vọng ập đến như thủy triều. Leo loạng choạng lục trong tủ ra một chai whisky rẻ tiền chỉ còn một nửa, vặn nắp, ngửa cổ tu ừng ực trực tiếp từ miệng chai. Thứ chất lỏng cay xè thiêu đốt cổ họng, nhưng chẳng thể nhen nhóm nổi một chút hơi ấm nào trong lòng anh.
Ánh mắt anh dừng lại trên tấm poster Roosevelt ố vàng dán trên tường. Trong ảnh, Roosevelt ngồi trên chiếc xe mui trần, mỉm cười, vẫy tay, ánh mắt ánh lên sự tự tin không thể lay chuyển - đặc sản của thời đại ấy.
Ngay thời khắc này, cồn và cơn giận bị dồn nén bấy lâu ầm ầm kích nổ. Leo chộp lấy chai rượu nửa vơi, giơ lên cao, bắp tay nổi cuộn vì gồng sức. Anh muốn ném nó vào tường, ném nát cái bản mặt cười cợt đầy hy vọng chết tiệt kia.
Nhưng vào giây cuối cùng, tay anh khựng lại giữa không trung. Anh dùng hết sức bình sinh, gầm lên một câu hỏi, một tiếng gào tuyệt vọng xuyên qua gần một thế kỷ. Anh gào vào mặt nụ cười tự tin vĩnh cửu trên tấm áp phích:
“Ông có thấy không! Đây chính là cái thế giới mà ông để lại đấy! Năm xưa nếu ông treo cổ hết lũ chủ ngân hàng và đám tài phiệt độc quyền ở Phố Wall, thì làm quái gì có đống hổ lốn ngày hôm nay!”
Tiếng gào của anh vọng lại trong căn phòng trống hoác, pha lẫn tiếng nấc nghẹn và vỡ vụn.
Dường như tiếng thét ấy đã rút cạn chút sức lực cuối cùng, người anh mềm nhũn, cơn say hòa lẫn với sự kiệt quệ khiến anh đổ ập xuống sàn nhà. Thế giới bắt đầu chao đảo, ý thức nhanh chóng chìm vào bóng tối vô tận.
Ngay trước khi anh hoàn toàn mất đi tri giác, một giọng nói, một thanh âm không thuộc về căn phòng này, không thuộc về thời đại này, trầm ổn, rành mạch, mang theo chất âm hoài cổ của đài radio xưa cũ, vang lên rõ mồn một từ sâu thẳm trong tâm trí anh:
“Chàng trai trẻ, treo cổ chúng nó không giải quyết được vấn đề đâu...”
...
Ý thức của Leo được cưỡng ép kéo về từng chút một từ một vực thẳm đen ngòm và nhớp nhúa.
Cảm giác đầu tiên của Leo Wallace là đau đầu. Cảm giác thứ hai, là giọng nói kia vẫn còn đó. Nó không biến mất.
Ngay khi anh còn đang vùng vẫy phân định ranh giới giữa thực và ảo, giọng nói ấy lại vang lên, nối tiếp câu nói dở dang bị cơn ngất đêm qua cắt ngang.
“... nhưng bắt chúng phục vụ nhân dân, thì được.”
Câu nói ấy như mũi kim chọc thủng cơn say. Leo bật dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo, dáo dác nhìn quanh quất.
Căn hộ không một bóng người. Chai whisky vẫn nằm lăn lóc bên cạnh. Trên tường, tấm poster Roosevelt vẫn treo đó, vẫn giữ nguyên nụ cười tự tin đáng ghét.
“Ai?” Anh gầm gừ, giọng khản đặc, “Là ai đang nói?”
Đáp lại anh chỉ là sự tĩnh lặng chết chóc. Nỗi sợ hãi nguyên thủy chộp lấy anh.
Anh lăn lê bò lết ra cửa, chốt cửa vẫn khóa trái. Anh lao về phía bàn làm việc, điên cuồng lắc chuột làm sáng màn hình máy tính. Không có kết nối từ xa nào, nhật ký tường lửa sạch bong. Ở đây chỉ có một mình anh.
“Ta cứ ngỡ khẩu âm của mình vẫn còn chuẩn lắm, giọng vùng Thượng New York hẳn hoi.” Giọng nói lại vang lên, lần này mang theo chút quý tộc, “Chàng trai trẻ, cậu tiếp khách tệ thật đấy, dù ta phải thừa nhận mình là vị khách không mời mà đến.”
Máu trong người Leo như đông cứng lại. Lý trí gào thét rằng đây là ảo giác. Là áp lực, là rượu, là nợ nần, là thất nghiệp... là cái cuộc đời chó má này đang chơi anh một vố tàn nhẫn.
Song, anh không thể giải thích được chất cảm của âm thanh này. Nó khác hẳn mọi loại ảo thanh thông thường. Nó có phương hướng, có sức nặng vật lý. Nó như vang lên ngay chính giữa hộp sọ, nhưng lại tách biệt hoàn toàn với tư duy của anh. Chân thực hệt như tiếng còi xe ngoài cửa sổ.
“Ông là ai?!” Anh gào lên với khoảng không, cảm thấy mình giống hệt một gã điên.
“Một người từng ngồi trong Phòng Bầu Dục ở Nhà Trắng, chèo lái con thuyền quốc gia này suốt mười hai năm.”
Giọng nói trả lời, điềm nhiên đến lạ.
“Tiện thể nhắc cậu, trên tường nhà cậu còn treo chân dung ta đấy. Dù ta phải nói thật, tay nhiếp ảnh gia chụp ta trông nghiêm trọng quá, ở ngoài đời ta hóm hỉnh hơn nhiều.”
Cổ Leo như rỉ sét, quay từng nấc, từng nấc về phía bức tường.
Ánh mắt anh đóng đinh vào tấm poster Roosevelt. Nắng sớm vừa khéo chiếu vào lớp kính khung tranh một góc nghiêng quái đản, khiến khuôn mặt cương nghị quen thuộc kia như bị biến dạng quang học.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc sống lưng, xộc thẳng lên đỉnh đầu. Anh không nói chuyện với ảo giác. Anh không lảm nhảm một mình. Anh đang nói chuyện với một tấm áp phích. Và chết tiệt thật, tấm áp phích đó vừa trả lời anh.
Phản ứng đầu tiên của Leo không phải là hét lên. Anh lao vào cái nhà vệ sinh chật hẹp, vặn vòi nước, vả nước lạnh liên tiếp vào mặt.
Anh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt sâu hoắm, ánh nhìn tan tác trong gương.
“Bình tĩnh nào, Leo.” Anh tự trấn an, hai hàm răng va vào nhau lập bập, “Chỉ là áp lực quá lớn... thất nghiệp... nợ nần... cộng thêm tác dụng phụ của rượu. Rối loạn tâm thần cấp tính, đúng, chắc chắn là vậy.”
Anh cần được giúp đỡ. Anh cần khoa học hiện đại. Anh cần một bác sĩ mặc áo blouse trắng nói với anh rằng anh chỉ cần uống vài viên thuốc an thần rồi ngủ một giấc thật ngon. Anh quyết định rồi.
Và ngay lúc này, giọng nói trong đầu anh vang lên, giọng điệu thong thả, xen lẫn chút thương hại:
“Con trai, nếu cậu nghĩ đi gặp bác sĩ mà giải quyết được vấn đề thì cứ đi đi. Chẳng hại gì đâu, coi như đi dạo sau bữa sáng vậy.”
Câu mỉa mai nhẹ tênh ấy chọc thủng bong bóng tự an ủi của Leo. Nhưng cũng chính nhờ nó, Leo càng thêm quyết tâm.
Anh phải đi. Anh phải chứng minh giọng nói này là giả. Anh phải tống cổ cái “bóng ma” kiêu ngạo xâm nhập phi pháp này ra khỏi đầu mình vĩnh viễn.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
