Chương 018: Cành Ô Liu Ngạo Mạn
Ba ngày sau chiến thắng tại phiên điều trần, Leo nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.
Là trợ lý của Alan Wechsler gọi tới. Luật sư Wechsler muốn mời Leo gặp mặt riêng.
“Một cuộc đàm phán.” Roosevelt nói trong đầu Leo, “Bọn chúng đau rồi. Áp lực dư luận buộc chúng phải ngồi xuống, tìm cách giải quyết chúng ta với cái giá thấp nhất.”
Địa điểm gặp mặt được ấn định tại phòng họp riêng của một khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố.
Leo quyết định đi gặp con rắn diện vest này.
Sarah nằng nặc đòi đi theo làm trợ lý.
Frank thì dẫn theo hai ông bạn già hộ pháp, lái chiếc xe bán tải cũ rích chạy theo sau chiếc taxi chở Leo và Sarah.
Frank kiên quyết đòi đợi ngoài cửa khách sạn.
“Nếu thằng ranh mặc vest đó dám giở trò gì với hai đứa,” Frank hạ kính xe xuống, nói với Leo, “Tao sẽ tháo sạch bánh con Cadillac của hắn đang đậu ở cửa.”
Leo bước vào đại sảnh khách sạn lộng lẫy ánh vàng son.
Trợ lý của Wechsler, một cô gái trẻ trong bộ đồ công sở, đã đợi sẵn. Cô dẫn Leo và Sarah đi qua hành lang dài, đến một phòng họp kín đáo.
Wechsler đã ngồi sẵn ở đầu bàn hội nghị. Gã không mặc vest, chỉ khoác chiếc áo len cashmere đắt tiền, dáng vẻ tao nhã như đang tiếp khách trong phòng khách nhà mình.
Gã đứng dậy, mỉm cười bắt tay Leo.
“Anh Wallace, rất vui vì anh đã đến.” Gã nói, “Mời ngồi. Muốn uống chút gì không? Cà phê ở đây khá lắm.”
Leo và Sarah ngồi xuống đối diện gã.
“Không cần đâu, ông Wechsler.” Leo đáp, “Chúng ta vào việc luôn đi.”
Wechsler gật đầu, nụ cười trên môi vẫn không đổi. Gã đi thẳng vào vấn đề, tung ra phương án của mình.
“Anh Wallace, trước hết, tôi phải thừa nhận anh và đội ngũ của anh đã làm rất xuất sắc trong tuần qua. Các anh đã thành công biến một tranh chấp thương mại đơn thuần thành một sự kiện công chúng chấn động toàn thành phố. Cá nhân tôi rất khâm phục.”
Gã dừng lại một chút, như để quan sát biểu cảm của Leo.
“Thân chủ của tôi, Tập đoàn Phát triển Summit, là một doanh nghiệp có trách nhiệm. Chúng tôi chưa bao giờ có ý định đối đầu với cộng đồng. Sau phiên điều trần, chúng tôi đã nghiêm túc lắng nghe ý kiến người dân và sẵn sàng nhượng bộ.”
Gã rút từ cặp tài liệu ra một bản vẽ, đẩy về phía Leo. Đó là một bản phối cảnh kiến trúc tuyệt đẹp.
“Công ty chúng tôi nguyện ý tài trợ toàn bộ chi phí để xây dựng một Trung tâm Cộng đồng Thợ thép hoàn toàn mới, cơ sở vật chất hiện đại hơn, nằm ở đầu bên kia thành phố. Diện tích sẽ rộng gấp đôi hiện tại, trang thiết bị đều mới cứng. Đồng thời, chúng tôi sẽ chi trả một lần toàn bộ phí di dời và kinh phí vận hành cho ba năm tới.”
Gã chổm người về phía trước, nhìn sâu vào mắt Leo.
“Chúng tôi cho rằng đây là phương án lợi cả đôi đường. Cộng đồng có nhà mới khang trang, còn thân chủ của tôi có thể tiếp tục kế hoạch kinh doanh. Anh thấy sao?”
Giọng Roosevelt vang lên trong đầu Leo.
“Chiêu trò điển hình của bọn tư bản. Dùng tiền để mua sự hợp pháp, dùng một đề nghị có vẻ hào phóng để làm lung lay ý chí đấu tranh của các cậu.”
“Trung tâm hiện tại cũ quá rồi, có cái mới chẳng phải tốt hơn sao?” Leo hỏi trong đầu.
“Con trai, đây là cái bẫy được thiết kế tinh vi,” Roosevelt đáp, “Hãy nghĩ xem, những người già cần trung tâm nhất, họ có đủ sức ngày nào cũng đi xuyên qua nửa thành phố để đến một nơi xa lạ không? Đề xuất này, về mặt địa lý, đã cắt đứt mối liên hệ giữa trung tâm và cộng đồng mà nó phục vụ.”
“Hơn nữa, chúng có thực sự xây không? Hay cứ dây dưa ba năm năm năm, lúc đó ai còn quan tâm nữa?”
“Cho nên, đừng để ý đồ của hắn dẫn dắt.”
Leo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Wechsler.
“Ông Wechsler, hôm nay chúng ta ngồi đây không phải để bàn chuyện di dời, mà là bàn chuyện giữ lại.”
Giọng anh đanh thép.
“Giá trị của Trung tâm Cộng đồng Thợ thép nằm ở lịch sử của nó, ở vị trí địa lý của nó, ở chỗ nó cắm rễ sâu vào mảnh đất của cộng đồng công nhân này. Nó không phải là đống gạch vữa muốn bốc đi đâu thì bốc.”
“Phương án ông đưa ra nghe thì hào phóng đấy, nhưng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Ông chỉ muốn dùng tiền để bịt miệng chúng tôi, rồi yên tâm san phẳng lịch sử của chúng tôi để xây lên cái chung cư xa xỉ của các người.”
Không để gã kịp phản bác, Leo đưa ra ba yêu cầu của mình.
“Thứ nhất, Tập đoàn Summit phải lập tức rút lại kế hoạch thu mua lô đất trung tâm cộng đồng.”
“Thứ hai, để bồi thường tổn thất tinh thần cho cộng đồng, Tập đoàn Summit phải xuất tiền đóng toàn bộ khoản thuế bất động sản trung tâm còn nợ, và cam kết tài trợ vận hành trung tâm trong mười năm tới.”
“Thứ ba, Thị trưởng Cartwright và CEO của Tập đoàn Summit phải cùng tổ chức họp báo, công khai xin lỗi toàn thể người dân Pittsburgh, và trịnh trọng cam kết sẽ bảo tồn vĩnh viễn Trung tâm Cộng đồng Thợ thép như một di sản văn hóa lịch sử của thành phố.”
Nghe xong ba điều kiện của Leo, Wechsler cười khẩy khinh miệt: “Anh Wallace, anh rất nhiệt huyết, điểm này tôi công nhận. Nhưng anh thực sự quá xa rời thực tế.”
“Hãy làm rõ vài sự thật cơ bản nhé.”
“Một, thân chủ của tôi đấu thầu hợp pháp, mọi quy trình đều đúng luật. Hai, Thị trưởng Cartwright không làm gì sai cả, gặp gỡ doanh nhân là một phần công việc của ngài ấy. Ba, trung tâm nợ thuế là sự thật không thể chối cãi.”
“Hôm nay tôi ngồi đây nói chuyện với anh không phải vì sợ anh, mà là vì tôn trọng dư luận xã hội. Phương án tôi đưa ra là lối thoát duy nhất, và cũng là thiện chí cuối cùng của chúng tôi.”
Gã thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Nếu anh từ chối, vậy chúng ta gặp nhau ở tòa. Đến lúc đó, tôi tin quan tòa sẽ đưa ra phán quyết công tâm. Còn các anh, đến một cái trung tâm mới cũng đừng hòng có được.”
Cục diện bế tắc.
Trong một giờ tiếp theo, hai bên ăn miếng trả miếng kịch liệt.
Cuộc đàm phán đầu tiên kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ với lý do “mỗi bên về suy nghĩ thêm”.
Khi Leo và Sarah chuẩn bị rời đi, Wechsler còn “thân thiện” bước tới vỗ vai Leo.
“Người trẻ, đừng quá lý tưởng hóa mọi việc.” Gã nói, “Thế giới này vận hành dựa trên sự thỏa hiệp. Học cách chấp nhận một thắng lợi không hoàn hảo sẽ tốt cho tiền đồ của cậu hơn đấy.”
Leo không thèm trả lời, dẫn Sarah đi thẳng ra khỏi phòng họp, không ngoảnh đầu lại.
Bước ra khỏi cửa khách sạn, Frank lập tức đón đầu.
“Sao rồi? Thằng ranh đó có làm khó hai đứa không?”
Leo lắc đầu.
“Hắn muốn cho chúng ta một ngôi nhà mới.”
“Thế tốt quá còn gì?” Frank ngơ ngác.
“Hắn muốn chúng ta cút xéo khỏi mảnh đất của chính mình.” Leo nói.
Sắc mặt Frank sa sầm xuống trong tích tắc.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
