1
Quý vị ở đây, có ai biết đến một thứ được gọi là "Trang phục Y tá" không?
Trang phục Y tá, hay còn được gọi bằng cái tên thân thương là đồ y tá, từng là bộ đồng phục biểu tượng cho thời kỳ hoàng kim của các bệnh viện, là long bào của các nữ y tá.
Sự kết hợp hoàn hảo của sắc trắng tinh khôi, sạch sẽ ấy thậm chí đã sản sinh ra cụm từ "thiên thần áo trắng", nhận được sự ủng hộ tuyệt đối và cuồng nhiệt từ phái nam trên toàn thế giới.
Thế nhưng, than ôi, đó đã là chuyện của quá khứ. Giờ đây, nó chỉ còn là tàn dư của thời đại cũ, đã hoàn toàn biến mất khỏi sân khấu y học hiện đại.
Có trăm ngàn ý kiến xoay quanh sự suy tàn này.
Kẻ thì bảo chiếc mũ y tá đội trên đầu đã mất đi tính thực dụng, người lại phán rằng ấn tượng giới tính mà bộ đồng phục mang lại gây ảnh hưởng xấu đến tâm lý bệnh nhân nam, vân vân và mây mây.
Nguyên nhân chính xác dường như vẫn còn nằm trong màn sương bí ẩn.
Tuy nhiên, thực tế phũ phàng là bóng dáng của nó không còn xuất hiện trong các bệnh viện hiện nay nữa. Nó chẳng còn liên quan gì đến y tế, và trở thành một vật phẩm hiếm hoi chỉ có thể chiêm ngưỡng ở một số tụ điểm rất hạn chế.
Mặt trời nào rồi cũng phải lặn. Nó là tàn dư của thời đại cũ bị chôn vùi trong vòng lặp vô tận của lịch sử. Thời đại thay đổi, nói cho cùng thì đây cũng chỉ là quy luật tất yếu mà thôi.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa từng được tận mắt chứng kiến bộ đồ y tá trong truyền thuyết.
"Ui chao!!"
Thế nhưng, tại bệnh viện này, đồ y tá thực sự tồn tại!
Mỗi khi các chị y tá lướt qua hành lang, ánh mắt tôi lại bất giác dán chặt vào họ như nam châm hút sắt.
Màu áo trắng chói lóa cùng chiếc váy ngắn làm nổi bật những đường cong nữ tính chết người.
Ra là vậy, đúng như lời đúc kết thản nhiên của đàn anh Tsuzurao trước đây: "Trang phục y tá là sự điềm tĩnh hòa quyện cùng niềm đam mê", quả nhiên là một loại trang phục đầy gợi cảm.
Phẫn nộ thay, con mắt nhìn đời của anh Tsuzurao thật khiến người ta sôi máu vì ghen tị!
Vì thế, tôi – Yama Juugo – đã thầm thề độc rằng lần tới nếu có bị thương, sống chết gì tôi cũng phải bắt người ta đưa đến bệnh viện này cho bằng được.
"Xin lỗi nhé, làm phiền cậu cất công đến thăm bệnh thế này."
Gã bệnh nhân đáng lẽ phải bị đem đi xử bắn để làm bia đỡ đạn cho sự ghen tị của nhân loại – kẻ vừa được các chị y tá chăm sóc tận răng, vừa thản nhiên thực hiện những pha đụng chạm xác thịt thừa thãi với chị gái mặc đồ y tá kia – chính là Hội trưởng Câu lạc bộ Mạo hiểm của trường Cao trung số 3 Đảo Nanae: Yuiga Isshin, học sinh năm ba.
Hội trưởng Yuiga chống nửa người trên giường bệnh, tuy cơ thể tiều tụy nhưng vẫn nở nụ cười sảng khoái thường thấy.
Nghe tin anh ấy bị thương nặng nên tôi mới đến thăm, nhưng thấy anh ấy tỉnh táo hơn tôi tưởng nên cũng yên tâm phần nào.
Sau khi canh cho chị y tá – người vừa có màn tiếp xúc da thịt nóng bỏng kia – lui ra (nói là tự lui chứ thực ra là bị chị Ibara lôi xềnh xệch ra ngoài), tôi đưa chiếc túi giấy trên tay cho Hội trưởng Yuiga.
"Của anh đây. Đây là quà thăm bệnh của Nanana."
Món quà thăm bệnh do vị Địa phược linh đại nhân ám trong phòng tôi chuẩn bị là một set pudding nướng đậm đà – cực phẩm yêu thích của cô nàng Nanana.
"Cảm ơn cậu rất nhiều."
Hội trưởng Yuiga chỉnh đốn tư thế, cúi đầu, cung kính nhận lấy chiếc túi giấy.
Dù tôi cảm thấy thái độ đó hơi quá mức cần thiết, nhưng được nhận pudding do Địa phược linh nhà tôi ban tặng thì quả thực có giá trị ngang với việc được Hoàng đế Trung Hoa cổ đại ban ấn vàng.
Thú thật là tôi cũng hơi ghen tị.
Sau tôi, anh ấy cũng nhận quà thăm bệnh của Tensai và Daruku, rồi nói lời cảm ơn với cả hai.
"Nanana cũng lo cho anh lắm đấy. Thế, vết thương sao rồi anh?"
"Nghe bác sĩ bảo thì chắc khoảng hai tuần là xuất viện được. Dù sao thì, giữ được cái mạng này là tốt rồi."
Hội trưởng Yuiga vẫn giữ nụ cười sảng khoái, chẳng biết là đùa hay thật, vừa nói vừa sờ vào mạng sườn.
"Mà, không có gì đáng ngại là tạ ơn trời đất rồi... Cơ mà, tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút."
"Sao thế, cậu Yama?"
"Sao anh lại bị đâm thế?"
Nghe câu hỏi nghiêm túc của tôi, Hội trưởng Yuiga bật cười ha hả.
"Nói cái gì thế, cậu Yama? Tôi có bị đâm đâu nào. Chỉ là ngã thôi, tình cờ mạng sườn đập trúng vật sắc nhọn thôi mà."
Vẫn giữ nguyên nụ cười sảng khoái ấy, Yuiga Isshin thốt ra một lời bào chữa giả trân đến mức ai cũng nhìn thấu.
~*~
2
"Thế là thế nào? Rốt cuộc chuyện là sao?"
Đổi địa điểm, chúng tôi ra ngồi ở ghế dài bên ngoài bệnh viện.
Năm thành viên Câu lạc bộ Mạo hiểm, trừ Hội trưởng Yuiga, tập hợp lại để báo cáo tình hình cho nhau.
Hung thủ đâm Hội trưởng Yuiga là Yui.
Tôi nhận được mail từ đàn anh phụ trách tình báo của Câu lạc bộ Mạo hiểm – Tsuzurao Kagetora vào hôm kia, tức là thứ Bảy.
Lúc đầu đọc nội dung, quả thật khó mà tin nổi. Dù có là đùa thì tính chất cũng quá tồi tệ. Hơn nữa, không thể tưởng tượng được một người như đàn anh Tsuzurao lại đi đùa kiểu đó.
Mang theo tâm trạng nặng nề ấy, tôi đón chào ngày đầu tuần, tức là hôm nay. Tôi đã sớm đến lớp của Yui năm nhất để tìm, kết quả là con bé không đi học.
Hơn nữa, anh Tetsu – người cùng lớp tôi và đảm nhận vai trò hộ vệ cho Yui – cũng nghỉ luôn.
Nghĩ rằng sự tình có vẻ không ổn, tan học tôi liền đến thăm Hội trưởng Yuiga. Và rồi chứng kiến cái màn "làm màu" ban nãy của anh ấy.
Tôi hoàn toàn không nắm bắt được tình hình.
Người giải đáp cho cái đầu đầy dấu hỏi của tôi là Phó hội trưởng Câu lạc bộ Mạo hiểm, đàn chị năm ba Ibara Yuu. Chị Ibara với vẻ mặt khó coi, kể lại sự tình.
"Đó là chuyện sau giờ học thứ Sáu tuần trước. Theo lệnh của ngài Isshin, chị đã đến lớp năm nhất và gọi Yoshino Saki ra."
Có vẻ như trong khoảng thời gian chúng tôi không hay biết, Hội trưởng Yuiga đã tiếp xúc với Yui.
Chị Ibara tiếp tục nói.
"Tại phòng sinh hoạt Câu lạc bộ Mạo hiểm, để tạo không gian riêng cho ngài Isshin và Yui, chị đã rời đi một lúc. Sau đó khi quay lại xem xét, chị phát hiện ngài Isshin đang nằm gục trên vũng máu. Chị lập tức gọi xe cứu thương. Dù ngài Isshin vẫn còn nói đùa được, nhưng nói thật, nếu phát hiện muộn hơn chút nữa thì tình hình thực sự không lạc quan đâu. Thực tế là phải đến hôm qua ngài ấy mới tỉnh lại."
Dường như sự việc xảy ra vào thứ Sáu.
"Chị Ibara, Hội trưởng Yuiga tìm Yui với lý do gì thế ạ?"
"Ngài Isshin không nói cho chị biết."
Tôi liếc nhìn anh Tsuzurao, anh ấy cũng chỉ lắc đầu. Xem ra cả hai người đều thực sự mù tịt.
"Hừm, ta vẫn không thể nào chấp nhận được."
Người lên tiếng là cô gái tự xưng danh thám tử – Ikyuu Tensai.
"Gì thế hả, nhóc con?"
"Các hạ Ibara, tại sao Yuiga lại nói dối như vậy?"
Vô ý để vật sắc nhọn đâm vào bụng mình, đó là cái cớ của Hội trưởng Yuiga. Tôi và Tensai có cùng quan điểm. Nói gì thì nói, cái cớ đó quá khiên cưỡng.
Nhưng điểm đáng lưu tâm không chỉ có vậy.
"Trước khi vào phòng bệnh của Hội trưởng Yuiga, lời chị Ibara nói với bọn em cũng khiến em để ý."
Lúc nãy khi vào thăm, chúng tôi đã không trực tiếp xác nhận với Hội trưởng Yuiga xem người đâm anh ấy có phải là Yui hay không.
Hỏi tại sao ư, vì chị Ibara đã dặn thế này:
"Đừng hỏi ngài Isshin về chuyện của Yoshino Saki."
Đối với đám chúng tôi đang định hỏi cho ra ngô ra khoai, cảm giác như chị Ibara nói điều đó rất miễn cưỡng.
"Thực ra là ngài Isshin sau khi tỉnh lại đã bảo chị đừng nói."
"Yêu cầu của Hội trưởng Yuiga sao ạ?"
"Đúng vậy. Sau khi bị đâm và đưa vào phòng bệnh, ngài Isshin hôn mê cho đến chiều tối Chủ nhật. Trong khoảng thời gian đó, chị và Kagetora trong khi truy đuổi hung thủ Yoshino Saki cũng cảm thấy chuyện này nên báo cho các thành viên Câu lạc bộ Mạo hiểm như cậu Yama biết. Nên Kagetora đã gửi mail, nhưng mà..."
"Isshin vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cậu ta nói với bọn này là 'Mong mọi người hãy giúp giấu chuyện Yoshino Saki là người đã đâm tớ'."
Người tiếp lời chị Ibara là anh Tsuzurao đang đứng khoanh tay bên cạnh.
Nghe thấy thế, tôi sững sờ như thể bị sét đánh ngang tai.
Điều này có nghĩa là, người đâm Hội trưởng Yuiga chắc chắn là Yui.
Mặc kệ tôi đang dao động, Tensai hỏi anh Tsuzurao:
"Tsuzurao, ta không hiểu. Tại sao Yuiga lại bao che cho Yoshino Saki, kẻ đã đâm mình?"
"Ai biết. Anh cũng chịu."
"Hơn nữa chuyện đã ầm ĩ đến mức đó, chẳng lẽ anh nghĩ cảnh sát sẽ giữ im lặng sao?"
Việc phát hiện Hội trưởng Yuiga toàn thân đầy máu diễn ra ngay trong trường, đến cả xe cứu thương cũng được huy động.
Không chỉ những người liên quan trong trường, mà rất nhiều học sinh ở lại tham gia câu lạc bộ cũng đã chứng kiến cảnh tượng Hội trưởng Yuiga đầy máu, nên hôm nay sau hai ngày nghỉ, trong trường đã xuất hiện tin đồn, những suy đoán về nguyên nhân sự việc bay ngập trời.
"Isshin sau khi tỉnh lại sẽ phải chấp nhận sự thẩm vấn của cảnh sát. Giống như lúc nãy đã nói với mấy đứa, cậu ta định qua mặt tất cả, che giấu tội lỗi của Yoshino Saki."
Nói cách khác, sự thật là Yui đã đâm Hội trưởng Yuiga, nhưng Hội trưởng – người lẽ ra là nạn nhân của vụ việc – lại muốn cực lực che giấu điều đó sao?
"Ra là vậy... Mà này các hạ Ibara."
"Gì thế, nhóc con?"
"Trong phòng sinh hoạt có bị mất thứ gì không?"
"Hả? Chị nghĩ là không mất gì cả?"
"Vậy sao."
Sau khi đưa ra câu hỏi có vẻ không liên quan, Tensai gật đầu, rồi tiếp tục hỏi:
"Vậy thì các hạ Ibara, Tsuzurao. Dù đây là ý kiến chủ quan của ta, nhưng Yuiga vốn định giữ bí mật sự thật này với ta, Daruku, và cả Juugo nữa, đúng không?"
Điểm này tôi cũng đồng ý. Nghĩ đến việc Hội trưởng Yuiga từng có tiền án phản bội trước đây, khó mà tưởng tượng anh ấy sẽ thành thật công khai với chúng tôi.
Anh Tsuzurao và chị Ibara nhìn nhau. Sau đó người lên tiếng là anh Tsuzurao:
"Đúng như em nói, Ikyuu. Isshin đã bảo phải giữ bí mật chuyện này với đám năm hai các em. Nhưng mail thì đã gửi rồi, và quan trọng hơn, các em là một thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm, theo phán đoán của anh thì các em có quyền được biết sự thật."
Có vẻ là anh Tsuzurao và chị ấy đã tự ý hành động.
"Hừm, nhưng mà phớt lờ mệnh lệnh của Yuiga như thế, rốt cuộc thì có ổn không đấy, các hạ Ibara?"
Tensai hỏi thẳng chị Ibara không chút khách khí.
"Chị biết chứ. Nên mấy đứa đừng có nói lại với ngài Isshin đấy."
"Tại sao chị lại không tiếc làm đến mức đó để nói cho bọn em biết sự thật?"
"Chuyện đó, đương nhiên là vì không thể tha thứ cho kẻ tên là Yoshino đó rồi, đúng không? Chị và Kagetora bị vướng mệnh lệnh của ngài Isshin nên không thể truy đuổi Yoshino Saki. Nhưng nếu mấy đứa tự ý làm thế thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ."
"Tức là muốn bọn ta bắt Yoshino Saki và mang đến trước mặt các hạ Ibara?"
"Nếu được thế thì chị nhất định sẽ xử lý triệt để đấy."
Chị Ibara nhếch mép cười tà, ánh mắt thực sự đáng sợ. Nhưng ngay lập tức chị ấy thở hắt ra một tiếng, cười khổ:
"Đùa thôi. Mà mấy đứa cũng không thể nào mang con bé đó đến trước mặt chị được đâu. Thế nên là, sau khi làm rõ nguyên nhân thì có thể nói cho chị biết được không?"
"Nguyên nhân?"
"Nói trước là chị thực sự tức điên lên được, nghĩ là nhất định phải báo thù... Nhưng mà, trong lòng chị mãi vẫn không thể tin được. Để thuyết phục con bé đó, chị đã nói chuyện với nó một chút, chị thực sự không thể nào liên kết nổi một người có thể nở nụ cười ngây thơ vô số tội ấy với hình ảnh hung thủ đâm ngài Isshin được."
Chị Ibara cụp mắt xuống, nói ra những lời khiến người ta vô cùng bất ngờ.
Dựa trên ấn tượng từ trước đến nay, cứ tưởng chị Ibara sẽ không nói không rằng mà làm một cuộc thanh trừng diệt chủng đối với Yui – kẻ đã đâm Hội trưởng Yuiga, ai ngờ chị ấy lại nói ra những lời này.
Nhưng tâm trạng đó không phải là không thể hiểu được. Bởi vì tôi cũng có cảm giác tương tự.
Chỉ cần nói chuyện với Yui là sẽ hiểu ngay. Đó là một cô bé thẳng thắn. Hơn nữa chỉ cần nhìn nụ cười rạng rỡ ngây thơ của em ấy, bản thân mình cũng sẽ vô thức cười theo.
Chính vì thế tôi mới hiểu, ngay cả chị Ibara chỉ mới nói chuyện vài câu cũng sẽ quý mến Yui.
Hơn nữa chị Ibara bất ngờ lại rất cưng chiều đàn em. Nhìn cách chị ấy tương tác với Tensai và Daruku là biết, cơ mà chỉ giới hạn với những cô gái không theo đuổi Hội trưởng Yuiga thôi.
Thấy chúng tôi vô thức im lặng khi nghe những lời thật lòng của mình, chị Ibara trở nên luống cuống.
"Này, tôi bảo, mấy người đừng có im re thế chứ? Nói gì đi chứ."
Chị Ibara xua tay loạn xạ trông dễ thương đến lạ lùng.
"Chị Ibara cũng dễ thương phết đấy chứ."
Bốp.
Bị đấm rồi. Ừm, làm thế này thì quả nhiên là bị đấm. Nên tốt nhất là đừng có ngứa mồm, cái miệng của tôi ơi.
"Tóm, tóm lại là, chuyện chỉ có thế thôi!"
Đỏ bừng mặt, chị Ibara hừ một tiếng rồi quay mặt đi, bước nhanh như chạy trốn. Nhìn thấy được dáng vẻ đó của chị ấy, chỉ ăn một đấm thì đúng là quá hời.

Làm tốt lắm, cái mồm thối của tôi.
Anh Tsuzurao ở lại nhìn qua nhìn lại chúng tôi.
"Để đề phòng thì, chuyện này..."
"Là bí mật chỉ thuộc về chúng ta, đúng không ạ?"
Nghe tôi hỏi lại, anh Tsuzurao chỉ nhìn chằm chằm mà không trả lời. Còn đang nghĩ rốt cuộc là sao thì anh Tsuzurao liếc mắt sắc lẹm.
"Em Hoshino, thử lặp lại lời cậu Yama vừa nói xem."
Đột nhiên bị chỉ định, Daruku lộ vẻ ngạc nhiên. Mà khoan, lặp lại để làm gì? Muốn bọn này thề thốt kiên định à?
"Cái đó... chuyện này là bí mật chỉ thuộc về chúng ta, thế này ạ?"
"Không đúng! Phải nói với vẻ xấu hổ hơn nữa!"
Anh Tsuzurao khoanh tay đứng hiên ngang, dồn toàn lực vào ánh mắt mà hét lên.
...Khoan đã, cái mệnh lệnh vừa rồi là cái quái gì thế?
Bị anh Tsuzurao quát như vậy, Daruku trở nên run rẩy, cúi gằm mặt, rồi bẽn lẽn ngước mắt lên khẽ nói với anh Tsuzurao:
"Chuyện, chuyện này, là bí mật chỉ thuộc về chúng ta thôi nhé?"
Chứng kiến hành động đó, nghe thấy câu nói đó, anh Tsuzurao lặng lẽ nhắm mắt, từ từ ngửa mặt lên trời.
"Gió xuân phơi phới."
Cái dáng vẻ nhìn xa xăm lên bầu trời đó của anh ta, cứ như đang đứng giữa thảo nguyên bao la, tắm mình trong làn gió sảng khoái của ân huệ vậy.
Sau đó chẳng hiểu sao, anh Tsuzurao lộ vẻ mãn nguyện, buông lại một câu "Tôi nói xong rồi" rồi quay lưng bỏ đi.
"...Này, Juugo, đầu óc hắn ta có vấn đề đúng không?"
"Ừ, tôi cũng nghĩ người đó là một tên ngốc."
Cứ tưởng là một đàn anh đàng hoàng, xem ra người đó cũng có những điểm đáng tiếc độc đáo của riêng mình.
"Thật tình, trong Câu lạc bộ Mạo hiểm ngoài ta ra không có ai bình thường sao?"
"Hả? Cậu bảo ai là người bình thường cơ?" (Đồng thanh)
"Đừng có đồng thanh, lũ hàng xóm kia."
Đúng là đám vô lễ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sự việc quả thực trở nên kỳ lạ rồi.
"Vậy thì, vụ này cậu thấy sao, bình luận viên Tensai tiểu thư?"
Sau khi chìa tay phải ra nắm lấy micro không khí, danh thám tử giơ hai ngón tay lên.
"Có hai điểm.
Một, tại sao Yoshino Saki lại đâm Yuiga?
Hai, Yuiga bị đâm tại sao lại bao che cho Yoshino Saki, kẻ đã đâm mình?"
"Lý do tại sao Yui lại đâm Hội trưởng Yuiga à... Vì Hội trưởng Yuiga là trai đẹp?"
"Đó là thành kiến méo mó của cậu thôi, Juugo."
"Ồn ào quá. Thế Tensai nghĩ sao?"
"Đầu tiên, như một đại tiền đề, Yuiga và Yoshino Saki lẽ ra chưa từng gặp mặt nhau mới đúng."
"Đúng thế. Lúc thử thách ở 'Di tích' tại Trung tâm mua sắm SouthRed trước đó, dù cái tên Yui có được nhắc đến trong cuộc họp của Câu lạc bộ Mạo hiểm, nhưng thực tế thì Câu lạc bộ Mạo hiểm chưa hề tiếp xúc với con bé."
"Vậy nên, ta đã thử suy nghĩ theo hướng trộm cắp."
"Trộm cắp? Giả thuyết táo bạo thật. Nhưng lúc nãy chị Ibara đã nói người mong muốn tiếp xúc với Yui là Hội trưởng Yuiga mà? Đây hoàn toàn không phải mối quan hệ trộm cắp đâu nhỉ?"
"Mà, nghe ta nói hết đã. Ta nghĩ thế này. Yoshino Saki thực chất là một nữ điệp viên hoạt động trong bóng tối để đoạt lấy Bộ sưu tập Nanana."
"Nữ, nữ điệp viên?"
Vừa hình dung ra những nữ điệp viên thân thủ bất phàm từng thấy trong phim, tôi vừa tưởng tượng cảnh Yui làm nữ điệp viên.
Ừm, chả ăn nhập tí nào. Hơn nữa, đó tuyệt đối không phải là nhiệm vụ mà cô bé nhút nhát đó có thể đảm nhận.
"Yuiga nhận ra điều đó nên đã thử tiếp xúc với Yoshino Saki. Ta đã nghĩ đến rất nhiều lý do đấy. Moi móc thông tin, hoặc lôi kéo về làm đồng minh. Mà, nếu là Yuiga thì... mấy chuyện như a á ớ... cũng không phải là không thể..."
"Cậu đỏ mặt ấp a ấp úng nói cái gì thế? Nếu thấy ngại thì đừng có nói mấy câu khiến người ta tưởng là 'cưỡng ép xong bắt làm người phụ nữ của mình' chứ, cái con danh thám tử vắt mũi chưa sạch này."
"Đồ, đồ ngốc! Ta đâu có nói đến mức đó! Ta chỉ định nói là Yuiga sẽ bảo 'Sẽ khiến Yoshino Saki không thể sống thiếu cơ thể của anh' thôi!"
"Cũng một ý cả thôi! Với lại, cái câu này còn đen tối hơn đấy!"
"Tóm lại là quay về chủ đề chính. Ta nghĩ là Yuiga đã bị đâm trong lúc đàm phán."
"Ra là vậy. Nên lúc nãy cậu mới hỏi các hạ Ibara xem trong phòng có mất thứ gì không."
Nếu Tensai nói đúng, Yui là nữ điệp viên săn tìm Bộ sưu tập Nanana và nhận được lời mời của Hội trưởng Yuiga. Kết quả sau đó, việc Yui sau khi đâm Hội trưởng Yuiga đã mang đi thứ gì đó có khả năng là mục tiêu cũng không có gì lạ.
"Cơ mà, cái suy luận này tám phần là mong muốn của Tensai đúng không?"
"Hô? Dám bới lông tìm vết suy luận của người khác, to gan đấy. Vậy cậu thử đưa ra bằng chứng xem?"
"Không, việc dùng từ nữ điệp viên để lái câu chuyện theo hướng kịch tính, cảm giác rõ ràng là sở thích của Tensai mà. Với lại cái suy luận này, ngay khi nghe chị Ibara nói 'không có dấu vết đồ đạc bị lấy mất' lúc nãy thì đã không còn đứng vững nữa rồi phải không?"
"Hừ, không hổ danh là Juugo. Thế mà cũng bị cậu nhìn thấu."
"Có mà trước khi bị tôi nói toẹt ra thì cậu đã nhận ra rồi ấy chứ."
"Mà, cũng đúng."
"Ừm."
"Ta muốn thông qua một diễn biến ngầu lòi, đưa ra một suy luận ngầu lòi, để mọi người vỗ tay khen ta ngầu."
Xuất hiện rồi, vị danh thám tử câu nệ hình thức, tự mình say sưa.
"Còn nghi vấn thứ hai nữa. Tại sao Hội trưởng Yuiga lại bao che cho Yui? Nếu sự việc trái với mong muốn, Hội trưởng Yuiga bị Yui đâm, thì việc bao che cho Yui lẽ ra hoàn toàn vô nghĩa."
"Đã bao che thì phải có nguyên nhân tương ứng. Chỉ là Yuiga và Yoshino Saki mới gặp lần đầu, rất khó tưởng tượng hai người đã có sự giao lưu như thế nào."
"Nói cách khác, suy nghĩ theo lẽ thường thì Hội trưởng Yuiga không có lý do để làm thế."
Hành động đầy mâu thuẫn của Hội trưởng Yuiga khiến tôi và Tensai đau đầu không thôi.
Lúc này, Daruku nãy giờ vẫn im lặng nghe chúng tôi đối thoại giơ tay lên.
"Liệu có phải là thế này không? Hội trưởng Yuiga rất dịu dàng, nên không muốn bạn Yoshino trở thành người xấu, vì thế mới bao che cho bạn ấy?"
Ra là vậy, nếu là vị hội trưởng sát gái đó thì cũng có thể không hoàn toàn là không thể.
Hự, hy sinh bản thân để tăng độ hảo cảm sao! Đây chính là bí quyết được con gái yêu thích của anh sao, Hội trưởng Yuiga!
"Hừ, còn tưởng cậu định nói gì, kết quả vẫn là chuyện hoang đường."
Tensai phủ nhận hoàn toàn suy đoán của Daruku.
"Tạ, tại sao vậy, Tensai?"
"Cái diễn biến nhàm chán tột đỉnh như thế thì sao mà hot được!"
"Lại là lý do đó à!"
Phớt lờ Daruku đang kinh ngạc, Tensai đặt tay lên trán, tạo dáng quyết thắng.
"Vụ án lần này, nhất định có một âm mưu to lớn nào đó đang hoạt động trong bóng tối."
"Hô? Có căn cứ gì không, danh thám tử?"
Bị tôi nheo mắt nhìn, Tensai nhếch mép cười, buông một câu:
"Làm gì có căn cứ."
"Chém đinh chặt sắt luôn! Chém đinh chặt sắt nói mình không có căn cứ! Cái con này, rõ ràng tự xưng danh thám tử mà chỉ giỏi làm màu, đường đường chính chính nói mình không có căn cứ! Thế nên mấy đứa danh thám tử chỉ chăm chăm muốn mình nổi bật mới đáng sợ đấy!"
"Vô lễ quá đấy, Juugo! Đừng có nói cứ như lúc nào ta cũng mong ngóng xảy ra mấy vụ án hung ác thế chứ!"
"Cậu chắc chắn nghĩ thế luôn! Lúc nào chả nghĩ thế! Nếu không nghĩ thế thì sao lại đi xúi giục người khác 'gây ra vụ án hung ác cho ta' chứ!"
"Hừ, có thể nhìn thấu cái bẫy ta giăng ra hôm nay, rất đáng khen, kỳ phùng địch thủ của ta."
"Ừ, câu này chắc chắn là thoại của kẻ xấu nhé?"
"Việc làm ác của ngươi đến đây là kết thúc!"
"Ừ, tuy cưỡng ép áp dụng thoại của phe chính nghĩa để chủ trương mình là phe chính nghĩa, nhưng tính liên kết của ngôn ngữ nát bét rồi nhé? Cái câu thoại này ấy."
Vẫn cố chấp như mọi khi nhỉ, con danh thám tử này.
Thôi không tán gẫu nữa.
"Cảm giác sự việc trở nên thú vị rồi đây."
Tensai mặt đầy hân hoan. Xem ra vụ án đầy rẫy bí ẩn này đã chạm đúng mạch của danh thám tử.
Mà rốt cuộc chúng tôi đang làm cái gì thế này?
"Mà, hỏi thẳng Yui vẫn là nhanh nhất."
"Ơ? Cậu Juugo? Thật ra không cần làm thế, tôi biết cách làm rõ vụ việc nhanh hơn đấy."
"Gì thế, Daruku. Cách đó ấy."
"Hỏi Hội trưởng Yuiga là được chứ gì?"
Người biết rõ chuyện này, ngoài hung thủ đâm người là Yui ra thì còn một người nữa, chính là nạn nhân – Hội trưởng Yuiga.
Hội trưởng Yuiga, người vì lý do nào đó đã tiếp xúc với Yui, vì lý do nào đó bị đâm nhưng vẫn bao che cho cô bé.
Mà, suy nghĩ của Daruku không sai.
Thế nhưng, nghe lời gợi ý được đưa ra với khuôn mặt tươi cười của Daruku, không chỉ tôi mà cả Tensai cũng bất giác thở dài.
"Tôi bảo này Daruku. Cậu không hiểu rồi."
"Hừ, Daruku, cậu chả hiểu gì sất."
"Hai, hai người sao thế ạ?"
"Cái ông Hội trưởng Yuiga đó là đáng ngờ nhất." (Đồng thanh)
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi vị Hội trưởng đẹp trai hay trêu hoa ghẹo nguyệt đó lại bị chúng tôi ép hỏi ra sự thật. Nghĩ đi nghĩ lại thì chắc chắn anh ta sẽ khéo léo cắt đuôi chúng tôi thôi.
Hội trưởng Yuiga. Lần này rốt cuộc anh đang toan tính điều gì?
~*~
3
"Yui đã mất tích từ sau giờ học thứ Sáu tuần trước."
Ngày hôm sau khi đi thăm Hội trưởng Yuiga, anh Tetsu – tức Tsujifuka Tetsunoshin – người đã nghỉ học hôm qua, nay đã đi học lại.
Tôi dứt khoát tìm cơ hội gọi anh ấy ra, đến giờ nghỉ trưa thì nhanh chóng lôi lên sân thượng.
Và rồi đối với câu hỏi của tôi về Yui, câu trả lời chỉ ngắn gọn có thế.
"Thật á?"
"Phải, đang dốc toàn lực tìm kiếm."
Mà, thú thật thì sáng nay vừa nhìn thấy mặt anh Tetsu là tôi đã cảm thấy rồi. Quầng thâm dưới mắt cùng vẻ mặt không vui, trong giờ học cũng cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, trạng thái hoàn toàn lơ đễnh.
Nhưng sự việc thành ra thế này thì mấy khả năng tôi dự đoán cũng bị dập tắt.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là khả năng Yui sau khi đâm Hội trưởng Yuiga đã được Three Skull che giấu.
Three Skull là tổ chức quản lý Phố Nguyệt Độc – nơi được gọi là chốn lưu đày của Đảo Nanae, và cũng là tổ chức mà anh Tetsu trước mặt đây trực thuộc.
Trong khoảng thời gian Yui được Three Skull chăm sóc cách đây không lâu, cô bé rất sùng bái thủ lĩnh bí ẩn của tổ chức – chị Maiko.
Tạm coi như một khả năng khác, tôi cũng đã thử nghĩ đến việc Yui bị chị Maiko – người lãnh đạo Three Skull này – ra lệnh đâm Hội trưởng Yuiga.
Nói thật thì chị Maiko đó tuyệt đối không phải người lương thiện, bởi vì chị ta cũng giống chúng tôi, là một trong những người săn tìm Bộ sưu tập Nanana.
Dù không giống giả thuyết của Tensai hôm qua, nhưng nếu việc tấn công Hội trưởng Yuiga có nguyên nhân liên quan đến Bộ sưu tập Nanana, thì không thể loại trừ khả năng này.
Mà, tuy là đoán trật lất hết cả.
"Cái đó, không chỉ anh Tetsu, mà cả chị Maiko và mọi người cũng đang tìm kiếm sao?"
"Phải. Dù chị đại đã ra lệnh, tìm kiếm khắp nơi trong phạm vi lớn nhất có thể, nhưng không có thông tin nhân chứng nào."
Anh Tetsu nắm chặt nắm đấm đầy cam chịu. Xem ra thực sự hết cách rồi.
Nhưng nếu vậy thì lại thêm một tầng khó hiểu.
Tại sao Yui lại đâm Hội trưởng Yuiga chứ? Còn nữa, rốt cuộc Yui đã trốn ở đâu?
"Tôi muốn đi tìm Yui ngay, nhưng chị đại ra lệnh rằng có thể Yui sẽ đến trường, nên bắt tôi đi học."
Anh Tetsu nhìn chằm chằm về phía khu phố từ trên sân thượng, có vẻ khá lo lắng cho sự an nguy của Yui.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ấy, tôi lờ mờ nhận ra ý đồ trong mệnh lệnh của chị Maiko.
Khả năng Yui đến trường quả thực không thể nói là hoàn toàn không có. Nhưng rốt cuộc khó mà tưởng tượng cô bé sẽ làm thế.
Suy nghĩ như vậy chính là sự lo lắng của anh Tetsu. Một khi đã như thế, anh Tetsu chắc chắn sẽ không ăn không ngủ, cứ thế đi tìm Yui mãi.
Cứ đà này, sẽ có lúc anh Tetsu gục ngã. Chị Maiko chỉ là định để trong khoảng thời gian bắt anh ấy đến trường, cơ thể anh ấy có thể nghỉ ngơi một chút thôi.
"Juugo, tôi muốn hỏi ngược lại cậu. Cậu có biết gì không?"
"Hả?"
"Dù cậu đã hỏi chuyện về Yui, nhưng bề ngoài thì chuyện Yui mất tích không phải là chuyện ai cũng biết."
Tôi hiểu điều anh Tetsu – người có ánh nhìn mãnh liệt kia – muốn nói.
Bị hỏi thăm về tình hình gần đây của Yui chuẩn xác vào thời điểm này, việc bị hiểu lầm là có biết nội tình cũng không có gì lạ. Nên nói là, thực tế thì cũng có biết.
Điều tôi biết, tự nhiên là chuyện "Yui đã đâm Hội trưởng Yuiga".
Trong trường những suy đoán về việc Hội trưởng Yuiga toàn thân đầy máu được đưa đi bệnh viện vẫn đang bay loạn xạ, người biết sự thật chỉ có các thành viên Câu lạc bộ Mạo hiểm chúng tôi.
Và rồi, nên trả lời thế nào đây?
"Không, không phải thế. Chuyện của anh Hiiyo cũng xong rồi, tôi định rủ mọi người cùng đi đâu đó chơi, kết quả hôm qua cả anh Tetsu và Yui đều không đến, nên tôi nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì không thôi."
Rốt cuộc, tôi đã đáp lại anh Tetsu bằng một lời nói dối.
Tôi cho rằng bây giờ chưa phải lúc nói ra sự thật.
Chuyện Yui đã đâm Hội trưởng Yuiga. Anh Tetsu nhất định không muốn tin chuyện đó, và hơn nữa ngay cả tôi cũng không tin sự việc lại thành ra như vậy.
"...Vậy à. Xin lỗi, tôi đã hỏi một câu kỳ lạ."
"Không, đừng bận tâm."
Tôi vừa nở nụ cười, vừa cúi đầu xin lỗi anh Tetsu trong lòng vì đã nói dối.
Lúc này, chỉ nghe tiếng cửa sân thượng mở ra cái cạch.
Tôi vô thức quay lại nhìn thì giật mình kinh ngạc.
Bởi vì người lên sân thượng là thiếu nữ mắt kính mà lớp tôi khoe khoang với toàn thế giới – Yumeji Yurika.
Điểm quyến rũ tuyệt nhất là cặp mắt kính, cùng nụ cười dịu dàng khiến người ta bất giác nhìn đến mê mẩn. Dáng vẻ của cậu ấy tựa như các vị thần tỏa hào quang ngược sáng vậy.
"A, hai người ở đây à."
Yumeji bước nhanh về phía chúng tôi.
"Sao thế, Yumeji?"
"Thực ra là bạn Tensai nhờ mình đi tìm hai người."
"Hả? Không phải tôi, mà là chúng tôi?"
Tôi và anh Tetsu không khỏi nhìn nhau.
"Vâng, có vẻ như bạn ấy muốn hai người đến sân trong một chuyến. Giới thiệu nhé, đây là em Suruga Aya năm nhất."
Tại sân trong nơi có thể thấy bóng dáng học sinh tận hưởng giờ ăn trưa ở khắp nơi, Tensai và một nữ sinh khác chiếm một góc ghế dài.
Người tên Suruga Aya được giới thiệu khẽ cúi đầu, tôi cứ có cảm giác từng gặp ở đâu rồi.
Người này, là ai nhỉ? Suruga Aya, hình như đã nghe ở đâu đó...
"Em là bạn cùng phòng của Yoshino Saki, là người ủy thác tìm kiếm Yoshino Saki đang mất tích hôm trước ạ."
"A, nhớ ra rồi."
Đúng rồi, là người này, người hôm nọ đã đến lớp chúng tôi, hủy bỏ ủy thác với Tensai.
"Vậy thì, cái đó... tìm chúng tôi có việc gì?"
"Thực ra hôm qua, em nhận được một bức thư Saki viết."
"Thư của Yui! Mà lại là hôm qua!"
Suruga lấy từ trong túi ra một tờ giấy viết thư dễ thương. Tôi nhanh chóng nhận lấy, xác nhận dấu bưu điện.
"Ngày gửi là Chủ nhật tức hai ngày trước, điều này có nghĩa là bức thư này được gửi sau khi Yui mất tích."
Anh Tetsu bên cạnh lộ vẻ phấn khích, nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết thư như muốn nuốt chửng lấy nó.
Chúng tôi ngay lập tức nhận được cái gật đầu của Suruga, mở thư ra xem.
Gửi Aya,
Tớ đành phải dùng thư để nhắn chuyện này, xin lỗi cậu nhé.
Thực ra tớ có một việc bắt buộc phải làm, đành phải để trống phòng một thời gian. Đương nhiên, tớ định sau khi xong việc sẽ quay về.
Với cả, vô cùng xin lỗi, đã làm cậu lo lắng.
Trong khoảng thời gian tớ ở Phố Nguyệt Độc, không liên lạc gì khiến Aya lo lắng, tớ đã kiểm điểm sâu sắc rồi.
Lúc trở về, biết Aya lo lắng cho tớ đến thế, tớ thực sự đã vui sướng một hồi lâu. Nhưng ngay sau đó lại cãi nhau, rồi chiến tranh lạnh kéo dài suốt một thời gian.
Tớ nghĩ mình cần phải xin lỗi cậu, nhưng lại khó mở lời, kết quả là xin lỗi cậu theo hình thức này. Thực sự xin lỗi cậu.
Trong ngăn kéo đầu tiên ở bàn tớ có để quà tặng Aya đấy, cậu mở ra xem đi. (Mấy ngăn kéo khác tuyệt đối không được mở đâu nhé!)
Hy vọng cậu sẽ thích món quà.
Tạm biệt nhé, Aya, lần tới hãy để chúng mình gặp nhau với nụ cười nhé.
Yoshino Saki
Sau khi đọc nội dung, tôi và anh Tetsu bất giác nhìn Suruga.
"Cái này thực sự là thư của Yui... à không, bạn Yoshino sao?"
"Vâng, đây là chữ của Saki. Hơn nữa ký hiệu chú gấu nhỏ ở cuối là nét vẽ của Saki, không sai được đâu ạ."
Gấu? Ý em là sinh vật bí ẩn vẽ gần chỗ ký tên hả? ...Haha, đây là con gấu á. Xem ra Yui có tế bào nghệ thuật kiểu Picasso nhỉ.
Này, chuyện đó sao cũng được!
Tôi vô thức nhìn anh Tetsu.
"Tốt quá, thật sự tốt quá rồi."
Biết Yui tạm thời bình an vô sự, anh Tetsu thốt lên sự an tâm khó tả. Nhìn dáng vẻ đó của anh ấy, tôi đang định nói "Tốt quá rồi" thì không khỏi giật mình.
Bởi vì Suruga đột nhiên bắt đầu òa khóc.
"Em đã cãi nhau với Saki. Thế mà cậu ấy lại để lại bức thư này, rồi lại đi mất. Nhưng em không biết cậu ấy đã đi đâu... Em, em không biết phải làm sao nữa..."
Cô bé năm nhất rơi nước mắt lã chã, truyền đến cảm xúc đau nhói lòng người. Anh Tetsu bên cạnh tôi lại lộ vẻ mặt trầm trọng.
Tuy nhiên đối với anh Tetsu như vậy, Tensai vỗ vỗ vai anh ấy.
"Thế đấy, Suruga Aya nhờ cả vào cậu, Tetsunoshin."
Đột nhiên bị nói thế, anh Tetsu tỏ ra kinh ngạc.
"Hả, tôi á? À không, nhớ không nhầm cô tên là Ikyuu nhỉ? Tại sao lại gọi tên tôi?"
"Đừng gọi ta bằng họ, gọi là Tensai hoặc Danh thám tử - Ikyuu Tensai, còn lý do gọi tên cậu, vì cậu là bạn của Juugo."
"Thế nên là, tại sao chuyện đó lại thành lý do gọi thẳng tên tôi?"
"Nói cách khác, trong nhận thức của ta cậu được xếp vào cùng loại với Juugo. Với cả nói đến 'Tetsunoshin', phát âm nghe cũng hay đấy chứ."
Nghe Tensai trình bày lý do khó hiểu, anh Tetsu lộ ra vẻ mặt như đã hiểu ra điều gì đó.
"Anh Tetsu, không cần để ý đâu. Cấu tạo não của con nhỏ này so với người thường hơi bị ấy ấy tí."
"Hừ hừ, cũng hiểu rõ đấy chứ, Juugo. Bởi vì đầu óc ta thuộc thuộc tính thiên tài mà."
Thấy Tensai ưỡn ngực tự đắc, tôi bồi thêm một câu "Phải ha", anh Tetsu cũng tỏ vẻ chấp nhận ý kiến của tôi.
"Rồi, tại sao lại đùn đẩy bạn cùng phòng của Yui cho tôi?"
"Hừ, đương nhiên là vì ta hoàn toàn không biết cách đối phó với đàn em đang khóc rồi không phải sao?"
Tại sao cái con hàng này có thể tự hào nói ra sự vô dụng của bản thân thế nhỉ.
"Mà, trường hợp này bình thường không phải do con gái với nhau an ủi sao?"
"Im đi, Juugo! Ta chưa từng được đàn em dựa dẫm kiểu này bao giờ, làm sao biết phải làm thế nào chứ!"
Chẳng hiểu sao, Tensai làm sai lại còn nổi giận ngược lại. Xem ra khá là căng thẳng.
Mà nói chứ, cô nàng luôn kiêu ngạo tự mãn này, rõ ràng có thể nói chuyện đĩnh đạc hiên ngang trước người lớn và kẻ xấu, thế mà lại bó tay trước đàn em đang khóc, rốt cuộc là sao đây?
Có vẻ kỹ năng đối nhân xử thế của Tensai tồn tại sự lệch lạc.
Trong lúc chúng tôi thì thầm to nhỏ, Suruga vẫn không ngừng lau những giọt nước mắt tuôn rơi như suối.
Thấy bộ dạng đó của cô bé, anh Tetsu an ủi "Không sao chứ?", rồi lặng lẽ đưa khăn tay ra. Ừm, anh Tetsu quả nhiên là một thanh niên ngay thẳng tốt bụng.
"Xin lỗi, anh..."
"Anh có thể hiểu cảm giác của em."
"Dạ?"
"Anh tên là Tsujifuka Tetsunoshin. Có giao tình khá sâu với Yui... Yoshino."
"Tetsunoshin... Chẳng lẽ, anh là người tên 'Tetsu' mà Saki hay nhắc đến..."
"À, đúng vậy."
"Ra là vậy, là anh sao... Chính là vì anh..."
"?"
Chát.
Âm thanh chói tai đột ngột vang lên, bất kể là tôi hay Tensai, hay cả Yumeji đang đứng xem tình hình bên cạnh, thậm chí cả những học sinh đang tận hưởng bữa trưa trong sân trong cũng đều phóng ánh mắt tò mò đến.
Đổ dồn vào Suruga đang vừa khóc vừa dùng hết sức tát anh Tetsu.
"Nguyên nhân khiến Saki sa ngã, chính là anh!"
"? Cái, hả, ể?"
Suruga túm chặt lấy cổ áo anh Tetsu đang hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.
"Tất, tất cả là tại anh, Saki mới trở thành đứa trẻ hư hỏng! Tất cả là anh, anh, anh đã làm Saki..."
"Không, không phải đâu, đợi chút đã, tôi vẫn chưa làm gì..."
"Không thể tha thứ! Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!"
Vì Suruga vừa khóc nước mắt đầm đìa vừa gào lên xen lẫn tiếng nức nở, nên không chỉ sân trong đang giờ nghỉ trưa trở nên náo động, mà ngay cả bên cửa sổ các dãy nhà học cũng có vô số học sinh thò mặt ra xem rốt cuộc là chuyện gì.
"Trả lại cho tôi đi, trả Saki lại cho tôi đi!!!!"
Anh Tetsu không biết làm thế nào chỉ biết đứng chết trân tại chỗ, Suruga vừa khóc vừa túm chặt lấy cổ áo anh Tetsu.
Hửm? Cái bãi chiến trường tình ái gì thế này?
"Hừ, xem ra diễn biến này trở nên khá thú vị rồi đây."
"Này, đừng có đứng đó cười gian xảo coi như không phải việc của mình rồi đưa ra kết luận bừa bãi, danh thám tử."
"Sẽ là diễn biến phức tạp đan xen thế nào đây, thật khiến người ta mong chờ."
"Này, bình thường chút đi, cái người đang mân mê mắt kính thở hồng hộc đằng kia, ủa? Sao lại là Yumeji!"
Mức độ kinh ngạc của Yumeji đúng là không phải dạng vừa. Ủa? Yumeji thích mấy chuyện kiểu này hả?
Ánh mắt tò mò của đám học sinh, đa phần mang sắc thái trách móc, đương nhiên tất cả đều chĩa vào anh Tetsu.
Dù người khóc là Suruga, nhưng người thực sự muốn khóc chắc chắn phải là anh Tetsu mới đúng.
"Thực sự vô cùng xin lỗi ạ."
"...Mà, tóm lại hiểu lầm được giải tỏa là tốt rồi."
Nhìn Suruga đang cúi đầu thật sâu, anh Tetsu thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Tiện thể nói luôn, trên mặt anh Tetsu có khá nhiều vết cào do Suruga làm loạn, mà, cứ coi như không thấy đi.
"Saki vừa mới quay lại là bọn em cãi nhau ngay, nên em chưa nghe cậu ấy nói chuyện cụ thể. Không ngờ, lại là đàn anh Tsujifuka đã bảo vệ Saki."
Chuyện ban nãy, chúng tôi theo ý kiến của Yumeji, vừa để Suruga bình tĩnh lại, vừa di chuyển ra sau tòa nhà học ít người qua lại. Sau đó giải thích lại sự việc, thì thành ra tình huống hiện tại.
Mà, ý trong lời nói của Suruga chúng tôi cũng hiểu.
Việc tổ chức ở Phố Nguyệt Độc – nơi được gọi là hang ổ của cái ác – lại làm việc tốt đáng khen ngợi như vậy, thực sự khó mà tưởng tượng nổi. Việc cho rằng họ bắt giữ Yui, lôi kéo cô bé vào con đường bất lương mới là suy nghĩ thông thường.
Đối với Suruga đang cúi đầu tạ tội vô số lần, anh Tetsu nói:
"Anh cũng giống Suruga, lo lắng cho Yui, và đang tìm kiếm Yui. Có lẽ lời này không đáng tin lắm, nhưng anh nhất định sẽ tìm thấy Yui. Cho nên, cứ yên tâm mà chờ anh nhé."
Đối diện với anh Tetsu đặt tay lên hai vai Suruga, ánh mắt cương trực đưa ra lời tuyên bố, Suruga hơi ngại ngùng cúi mặt, khẽ gật đầu.
"Vâng, nhờ cả vào anh, đàn anh Tsujifuka."
Nhìn hai người như vậy từ bên cạnh, tôi thầm nghĩ.
Anh Tetsu ngầu thật đấy. Tôi cũng muốn nói ra mấy câu thoại ngầu lòi với con gái quá đi.
Ngay bên cạnh tôi đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, danh thám tử buông một câu:
"Đúng là một đàn em khiến người ta phải bận tâm."
"Không, cậu có làm cái gì đâu, cái con danh thám tử phủi tay này. Đừng có làm cái bầu không khí cứ như mình đang chăm sóc người khác thế chứ."
Lúc này, điện thoại của Tensai reo lên.
"Alo alo, Daruku hả? Sao thế?"
Có vẻ là Daruku gọi đến. Kết thúc cuộc đối thoại với Daruku một cách đơn giản, Tensai bước đến trước mặt anh Tetsu và Suruga, nhếch mép cười.
"Tiếp theo, xin gửi tới hai người có độ thân mật tăng vọt trong lúc Yoshino Saki vắng mặt một tin tốt."
Mặt hai người họ lập tức đỏ bừng.
"Cô, cô nói cái gì thế..."
"Chị, chị ơi, đừng nói mấy lời kỳ lạ chứ ạ."
"Đừng có chọc ghẹo hai người nghiêm túc đó nữa. Với lại, tin tốt là gì?"
"Hừ, vị trí hiện tại của Yoshino Saki đã được làm rõ rồi."
Không còn nghi ngờ gì nữa, khoảnh khắc này sự tĩnh lặng bao trùm nơi đây.
Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc áp sát Tensai.
"Này! Sao, sao lại thế hả, Tensai! Cậu làm thế nào mà tra ra được!"
"Có gì to tát đâu. Chẳng phải hôm qua Yoshino Saki không đến trường sao. Ta nghĩ liệu cô ta có liên lạc với nhà trường không, nên đã bảo Daruku đi điều tra thử."
"Không, đúng là theo tư duy bình thường thì xin nghỉ là phải liên lạc với nhà trường, nhưng mà... Ể, chuyện này là thật sao?"
Không chỉ chúng tôi – những người biết sự việc xảy ra vào thứ Sáu, mà ngay cả anh Tetsu đang lo lắng cho Yui đột nhiên cắt đứt liên lạc, thậm chí cả Suruga đã trải qua vụ việc Yui mất tích mấy hôm trước, đều hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Đối với chúng tôi đang thất kinh bát đảo, Tensai tuyên bố kết quả điều tra của Daruku.
"Về kết luận mà nói, Yoshino Saki dường như đã nộp đơn xin nghỉ học tạm thời, và bắt phà rời khỏi Đảo Nanae rồi."
