Kho Báu Của Nanana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6687

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 05 - Chương 5 Lễ hội Thất Tịch

『Sự kiện trọng đại độc nhất vô nhị mỗi năm — Lễ hội Thất Tịch — cuối cùng đã đến! Tổng số lượng thẻ điều ước thu thập được cho ngày hôm nay đã chạm mốc kinh ngạc: 9 vạn 8657 tấm! Trong biển người mênh mông đó, sẽ chỉ có bảy người may mắn được hiện thực hóa giấc mơ! Năm nay, thần may mắn sẽ mỉm cười với ai đây!? Khung cảnh hoành tráng khi GREAT7 thực hiện điều ước sẽ diễn ra tại sân khấu đặc biệt ở Công viên Trung tâm Phố Số Một. Và năm nay, đài truyền hình địa phương Đảo Nanae "NNE" vẫn sẽ độc quyền truyền hình trực tiếp cho quý vị!』

Giọng nói thánh thót của cô bé phát thanh viên học sinh vang lên từ tivi, lọt vào tai địa phược linh đang cư ngụ tại phòng 202 Hạnh Phúc Trang — Ryugajou Nanana. Cô nàng liền tạm dừng trận game online, lấy chiếc bánh pudding từ tủ lạnh ở góc phòng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đệm, dán mắt vào màn hình.

Gần như cùng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ huyền quan, nơi cánh cửa phòng 202 vẫn đang dựng hờ hững (hậu quả của vụ phá hoại từ mấy tập trước).

"Làm phiền nhé."

Người bước vào phòng là vị "Thám tử lừng danh" sống ngay phòng 203 bên cạnh — Ikyuu Tensai.

"Chào mừng, Tensai. Có chuyện gì thế?"

"Ta nghĩ Nanana chắc đang xem một mình nên qua xem cùng."

Cắm ống hút vào hộp sữa cà phê mang theo, Tensai tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nanana.

"Tuy người ta hay nói 'Người Nhật đêm giao thừa là phải vừa xem Đại nhạc hội Kohaku vừa ăn mì Soba qua năm mới', nhưng với ta thì Thất Tịch vừa xem cái này vừa ăn bánh pudding cũng là tiết mục cố định đấy nhé."

Màn hình tivi đang chiếu cảnh tượng tại hội trường đặc biệt, nơi tràn ngập bóng dáng học sinh. Người mặc thường phục, người mặc đồng phục, có người mặc đồ mùa hè, cũng có người xúng xính trong bộ yukata. Ai nấy đều cười nói, trông vô cùng hân hoan.

Nhìn những hình ảnh đó qua màn hình tivi, Nanana mỉm cười và nghĩ ngợi.

"Ta ấy mà, năm nào cũng thích xem chương trình này nhất. Nhìn mọi người vui vẻ, ta cũng thấy vui lây."

"Vậy sao."

Góc mặt tươi cười của Nanana đúng như những gì cô nàng vừa nói, trông thật hạnh phúc. Thế nhưng kỳ lạ thay, phảng phất đâu đó trong ánh mắt ấy là một nỗi cô đơn sâu thẳm.

"Nhắc mới nhớ, Juugo và Daruku đâu rồi?"

"Ở đằng kia kìa."

Vừa nói, Tensai vừa chỉ tay vào tivi, khiến Nanana ngạc nhiên.

"Hả, họ đến hội trường rồi sao?"

"Đúng thế."

"Ưm, ra là vậy."

Nanana khẽ cúi đầu xuống.

"Nanana thấy cô đơn hả?"

"Sao thế, tự nhiên lại hỏi vậy?"

Nanana có chút ngẩn ngơ.

"Không... chỉ là tôi có cảm giác đó."

Nhận được sự quan tâm của Tensai, Nanana bật cười khúc khích.

"Cô đơn gì chứ, hoàn toàn không có đâu nhé. Vì năm nay đã có Tensai ở bên cạnh ta rồi mà."

Bị nụ cười rạng rỡ của Nanana nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tensai bỗng chốc đỏ bừng.

"Mà, Juugo và mọi người cũng sẽ sớm về thôi, Nanana cứ yên tâm."

Thấy Tensai luống cuống thanh minh, Nanana trêu chọc:

"Tensai lạ thật đấy. Juugo và mọi người đi đến hội trường để vui chơi mà, không chơi cho đã đời thì sao mà về được chứ."

"Không có chuyện đó đâu, Nanana. Juugo bọn họ xong việc là sẽ về ngay."

Câu khẳng định chắc nịch của Tensai khiến Nanana nghiêng đầu khó hiểu. Nghĩ đến đây, một nghi vấn chợt nảy ra trong đầu cô.

"Nhắc mới nhớ, tại sao Tensai không đi cùng Juugo và mọi người đến hội trường?"

Bị hỏi vặn, Tensai bất giác nhìn lảng sang hướng khác.

"...Mà, cái đó, nói sao nhỉ. Năm nay tôi muốn đón Thất Tịch cùng Nanana."

Thấy Tensai ấp úng lảng tránh, Nanana chồm tới ôm chầm lấy cô bé.

"Tensai, yêu cậu quá đi ❤"

"Oái!"

Ngay lúc Tensai phát ra tiếng kêu kỳ quái khi bị Nanana ôm đè xuống, từ hội trường đặc biệt hoành tráng, âm thanh thông báo vang lên rộn rã.

『Chỉ còn 20 phút nữa là đến 5 giờ chiều! Lễ hội Thất Tịch sắp sửa bắt đầu!』

1

Khu trung tâm Phố Số Một Đảo Nanae — Công viên Trung tâm, là một công viên quy mô lớn nằm ngay giữa lòng khu phố.

Hội trường đặc biệt được dựng ngay tại đó. Bao quanh sân khấu ngoài trời là khán đài quy mô 5000 người đã chật kín chỗ ngồi không còn một kẽ hở. Giữa đám đông khán giả náo nhiệt ấy, tôi và bà chị đang mặc yukata ngồi yên vị trên ghế.

Bà chị ngồi bên cạnh có tên là Fugi Yukihime. Là thành viên của tập đoàn nghĩa tặc mang tên "Matsuri" do gia tộc tôi đời đời điều hành, và cũng là người chị lớn đã chăm sóc tôi từ tấm bé.

Hơn nữa, chị Yukihime hôm nay còn mặc yukata. Mái tóc đen nhánh được búi cao sau đầu, để lộ phần gáy trắng ngần gợi cảm quá mức quy định, đúng là một vũ khí sát thương chí mạng mà. Nói thật chứ, ban nãy tôi suýt nữa thì xịt máu mũi, giờ đầu óc vẫn còn lâng lâng đây này.

Tình huống này khiến tôi không kìm được mà tự vấn lương tâm.

Tiểu sinh thực sự có thể tận hưởng niềm hạnh phúc này sao?

Được chứ!

Nghe thấy cái ảo thính hào hùng như của bình luận viên thể thao vang lên trong đầu, cảm xúc tôi dâng trào mãnh liệt.

"Cậu đang nhìn đi đâu thế, Thiếu chủ?"

Có vẻ nhận ra ánh mắt "gian tà" của tôi, chị Yukihime quay sang. Chị Yukihime tỏa ra một khí chất khác hẳn ngày thường, bị chị ấy nhìn chằm chằm như vậy, tôi vội vàng lảng mắt đi.

"Không, cái đó, không có gì đâu... Phải rồi. Em đi mua chút đồ uống nhé."

Để làm nguội cái đầu đang nóng ran, tôi rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía các quầy hàng bên ngoài.

Lễ hội Thất Tịch sắp bắt đầu, hội trường náo nhiệt phi thường, và sức nóng này không chỉ dừng lại ở nơi đây. Hai bên con đường lớn dẫn đến đây, các quầy hàng dựng san sát nhau. Bên ngoài các tòa nhà ở ngã tư cũng có thể thấy học sinh và cư dân đảo đang xem màn hình lớn được lắp đặt tại đó. Các quán ăn ở Phố Số Một dường như cũng chật kín người, các khu phố khác cũng vậy, trường học cũng vậy, mọi người đều quây quần trước tivi để theo dõi sự kiện hoành tráng này.

Không biết có phải chém gió không, nhưng nghe nói chương trình truyền hình trực tiếp của đài địa phương Đảo Nanae có tỷ lệ người xem trung bình trên 90%, thời điểm cao nhất thậm chí đạt 100%.

"Trong một lễ hội mà có thể tạo ra cảm giác náo nhiệt như thể cả hòn đảo hòa làm một thế này, đúng là ghê thật đấy."

Đang bước đi dưới áp lực từ sức mạnh lễ hội của Đảo Nanae, tôi chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi "Này, Yama-kun". Tôi nhìn về phía đó và không khỏi giật mình.

Xuất hiện ở đó là Hội trưởng Hội học sinh trường Cao trung số 7 Đảo Nanae, người mà chúng tôi đã đụng độ tại "Di tích" dạng nhà kho hôm nọ — Hitoshi Asumi.

"Chào buổi tối, Hội trưởng Hitoshi. Hôm nọ thật sự đã được các cậu chiếu cố rồi."

"Đâu có đâu có, câu đó phải là phía tôi nói mới đúng. Mà, không ngờ chúng ta lại tái ngộ theo hình thức này nhỉ. Hôm nay cậu đến khu khán giả để tham quan học tập sao?"

"Đúng vậy. Còn Hitoshi-san thì sao?"

"Mà, cũng không khác tham quan học tập là mấy, bọn tôi tham dự với tư cách Hội học sinh trường Cao trung số 7. So với vui chơi thì mang tính chất công việc nhiều hơn."

Kishitani và Imino đang đứng sau Hitoshi. Cả ba người đều mặc đồng phục chỉnh tề. Ăn mặc thế này xuất hiện giữa hội trường ồn ào náo nhiệt trông có vẻ đặc biệt nghiêm túc, cứ như lạc loài vậy.

Và còn một người nữa...

"Thật tình, tại sao tôi lại phải đi cùng các người làm cái trò này chứ."

Ở phía sau ba người một chút, cậu Phó hội trưởng với chiều cao nổi bật đang thở dài đầy khó chịu.

"Cái ông anh này là người chơi hăng hái nhất còn gì."

Chỉ có mình cậu ta là mặc đồ mùa hè thoải mái, tay xách túi bóng nước, miệng nhai Takoyaki, rõ ràng là đang tận hưởng lễ hội hết mình.

"Vì tôi là người theo chủ nghĩa 'đã chơi là phải vui hết mình' mà lỵ."

"Được sao, chỉ có mình cậu mặc đồ khác biệt đấy nhé?"

"A, tên này thì kệ đi."

Hitoshi trả lời thay cho Phó hội trưởng.

"Phó hội trưởng của bọn tôi kỹ năng giao tiếp cơ bản bằng không ấy mà. Mấy trường hợp này hoàn toàn chẳng được tích sự gì."

"Asumi, con ranh này."

"Ở đây phải gọi tôi là Hội trưởng tử tế vào, không làm được thì mặc đồng phục vào rồi đi chào hỏi các nhân vật quan trọng các bên cho tôi."

"Tiểu nhân thất lễ rồi, thưa Hội trưởng đại nhân."

Phó hội trưởng cung kính cúi đầu, rồi dùng tăm xiên một viên Takoyaki đút vào miệng Hitoshi.

"Măm măm, ực. Thật tình, bó tay với cậu luôn."

Hitoshi thở dài bất lực. Chứng kiến cảnh tượng này, tôi không nhịn được mà bật cười.

"Sao thế, Yama-kun?" "Làm cái gì vậy, Yama?"

"Không có gì, chỉ là thấy lập trường của hai người hoàn toàn đảo ngược so với lúc trước thôi."

"Mà. Phó hội trưởng nhà tôi ngoại trừ chuyện đó ra có thể giúp ích được chút đỉnh, thì hắn chỉ là một tên lông bông thôi."

"Mà. Hội trưởng nhà tôi chỉ có những lúc thế này mới phát huy được tác dụng thôi."

Thế là, Hitoshi và cậu Phó hội trưởng trừng mắt nhìn nhau. Ra là vậy, đúng là một cặp bài trùng nhỉ.

"Được rồi, chúng tôi cũng đến lúc phải xin phép rồi. Sau đây còn phải đi chào hỏi nhiều nơi nữa, không thể ở lâu được."

"Vâng, hẹn gặp lại."

Chào hỏi xong, Hitoshi đặt tay lên vai tôi, thì thầm khẽ:

"Về chuyện hôm trước, hy vọng lần tới gặp mặt cậu có thể đưa ra câu trả lời."

Hitoshi cười rạng rỡ, rồi dẫn những người khác rời đi.

"Vậy tôi đi vớt cá vàng đây."

Phó hội trưởng định lẻn đi một mình sang hướng khác, nhưng ngay lập tức bị Hitoshi đang sải bước lớn tóm lấy tai lôi ngược về.

"Vì cậu chẳng được tích sự gì, nên ít nhất hãy ở yên trong tầm mắt của tôi."

"Đau đau đau, đau quá! Có gì không tốt chứ, tôi có làm gì đâu."

"Thế mới nói! Chuyện của tôi thì khoan bàn, cậu không thấy có lỗi với Kishitani-kun và Imino-kun sao!"

"Trả tự do cho ta~"

Cứ thế, tôi dõi theo bốn người họ chìm vào dòng người đông đúc. Và rồi, tôi lại tự hỏi.

"Tại sao người như thế lại làm Phó hội trưởng Hội học sinh được nhỉ?"

Sau khi chia tay nhóm Hitoshi, tôi chen chúc mua đồ ăn thức uống ở các quầy hàng đông nghịt người, lúc quay lại chỗ ngồi thì thấy chị Yukihime vẫn như ban nãy, lơ đãng nhìn về phía hội trường.

"Đây, mời chị, chị Yukihime."

"Cảm ơn. Mà Thiếu chủ này, tôi có thể hỏi một câu không?"

"Gì thế ạ?"

"Cô bé đáng yêu ban nãy rốt cuộc là kẻ nào đến từ đâu vậy?"

"Sao chị lại muốn biết chuyện đó? Với lại, tại sao lại bật full sát khí thế kia, chị Yukihime?"

Nhìn chị Yukihime đang bĩu môi giận dỗi thành hình chữ 'v' ngược, tôi giải thích đơn giản, và sau khi nhận được sự thấu hiểu, tôi tạm thời yên tâm.

Gác chuyện đó sang một bên, chúng tôi vừa uống nước vừa đi vào chủ đề chính.

"Vậy thì, chúng ta tiếp tục bàn chuyện công việc nhé."

2

Quay ngược thời gian về trước đó một chút, trước khi gặp nhóm Hitoshi, vào buổi tan học ngày hôm sau cái ngày tôi cưỡng ép lôi kéo nhóm Tensai tham gia giúp tôi làm việc xấu.

"Juugo-kun, chỗ hẹn là ở đây sao?"

"Chắc là vậy."

Tôi và Daruku đi tàu điện mặt đất sang thị trấn bên cạnh cách đó hai ga, chờ đối phương đến gặp mặt. Địa điểm hẹn là đài phun nước trước nhà ga. Thời gian đã quá giờ hẹn 5 giờ chiều được 15 phút. Người đó vẫn chứng nào tật nấy, chẳng bao giờ đúng giờ cả.

"Xin lỗi."

Lúc này, có người bắt chuyện với tôi. Tôi quay lại, thấy một cô gái mặc đồng phục. Mái tóc uốn lượn sóng và đôi mắt to tròn long lanh là đặc điểm cực kỳ nổi bật. Cô ấy mặc bộ đồng phục tôi chưa thấy bao giờ. Chắc là đồng phục của trường cao trung gần đây.

"Vâng, xin hỏi có chuyện gì không?"

Thấy tôi có chút tim đập chân run, người đó ngước mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên đắc ý, cười nói:

"Thấy anh nãy giờ cứ đứng mãi ở đây, bộ đang đợi ai sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà mãi chẳng thấy đến. Cảm giác như bị cho leo cây rồi ấy."

"Vậy sao... Thế thì, có muốn đi uống trà với em không?"

"...Hả?"

"Em khá là thích kiểu người như anh đấy nhé."

Nào, các quý vị. Giờ là giờ toán học.

Hỏi: Được con gái bắt chuyện. Lại còn được mời đi uống trà.

Sử dụng các dữ kiện trên để lập phương trình, và từ phương trình suy ra đáp án.

Đáp án: Được gái theo (Đào hoa vận).

Này này này, chờ chút đã, Yama Juugo. Đáp án cuối cùng là cái này sao? Có khả năng là lập phương trình sai hoặc có lỗi sơ đẳng trong phép tính đấy nhé?

...Ừm, không vấn đề gì, không sai được.

Điều này nghĩa là?

"Anh, anh trai sao thế?"

Cô gái ngạc nhiên. Cũng phải thôi, bởi vì tôi đang bắt đầu trào ra những giọt nước mắt to tướng. Bạn hỏi tại sao tôi khóc ư? Đương nhiên là vì con đập trong tâm hồn tôi vỡ đê rồi chứ còn sao nữa.

Thế là, tôi gào lên từ tận đáy lòng:

"Chết tiệt! Muốn được con gái hàng thật tán tỉnh quá đi mất!"

"A rà, sao lại lộ tẩy rồi?"

Đại ca Todomatsu Shuu đang trong trạng thái giả gái nghiêng đầu thắc mắc.

Bạn hỏi tại sao ư? Bởi vì, làm quái gì có chuyện tôi được con gái tán tỉnh chứ! Tôi biết thừa mà, chuyện đó tôi hiểu rõ hơn ai hết! Hơn nữa tôi biết tỏng mánh khóe của anh Shuu rồi!

...Nhưng mà, tôi thực sự vui sướng đến mụ mị cả người! Chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, tôi đã nghi ngờ, tôi đã kinh ngạc, và vì sự thật không thể chấp nhận nổi mà nước mắt tuôn rơi đây này!

"Anh Shuu, anh quá là quỷ súc rồi!"

"Haha, có vẻ hơi kích thích quá đối với nam sinh trung học đang tuổi thanh xuân phơi phới nhỉ. Xin lỗi nhé, Thiếu chủ. Nhưng không sao đâu, Thiếu chủ chắc chắn sẽ được con gái theo đuổi mà."

"Đừng có nói mấy lời dịu dàng đó với em! Chết tiệt, sẽ có một ngày tôi khiến cho mấy em gái phải tự đổ cho xem!"

Sau khi màn tương tác tấu hài theo thông lệ kết thúc, chúng tôi di chuyển sang quán cà phê gần đó.

"Vậy thì, Daruku. Vị này là, ừm..."

"Người ta là 'Thiếu nữ thiên biến vạn hóa' Shuko ❤"

Anh Shuu trong bộ dạng cô gái dễ thương cất tiếng chào nũng nịu. Đối diện với anh Shuu như vậy, Daruku cúi đầu đáp "Xin chào" đầy miễn cưỡng.

"Anh Shuu, nói tên thật cho cậu ấy biết là được rồi."

"Tên tuổi gì đó không thành vấn đề, chuyện đó không quan trọng. Thiếu chủ, đứa bé này anh nhớ là người đi cùng cô em thám tử lừng danh mà?"

"Cho phép tôi giới thiệu lại, tôi là Hoshino Daruku, xin được chỉ giáo."

"Xin được chỉ giáo."

Nhìn Daruku khẽ cúi đầu tự giới thiệu, anh Shuu đáp lại bằng một nụ cười "sát gái".

"Nè, Thiếu chủ. Lần này anh nghe Thiếu chủ nói 'cùng làm việc xấu nhé' nên mới được mời tới, nhưng mà, sao ngay cả trợ lý của cô em thám tử kia cũng ở đây?"

"Cái này ấy mà, tại vì vị thám tử đó cũng muốn nhúng tay vào vụ này."

"Hả? Cô nhóc đó thú vị phết nhỉ. Vậy rốt cuộc, chúng ta bàn chuyện gì đây?"

"Anh biết về Lễ hội Thất Tịch sắp diễn ra trên hòn đảo này chứ?"

"Đương nhiên rồi, giờ khắp nơi trên đảo toàn là chủ đề về nó mà."

Chỉ cần đưa mắt nhìn ra cửa quán cà phê, là thấy ngay những cành trúc treo đầy thẻ điều ước trang trí trước cửa tiệm như một lẽ đương nhiên.

"Vậy thì, mục tiêu lần này, chính là làm cho GREAT7 chọn trúng, và hiện thực hóa điều ước được viết trên thẻ của chúng ta."

Nghe lời tuyên bố của tôi, khóe miệng anh Shuu bỗng chốc giãn ra.

"Ra là vậy, nghe có vẻ vừa đơn thuần lại vừa độ khó cao nhỉ."

"Việc cần làm chủ yếu có hai cái. Đầu tiên là thu thập thông tin, điều tra phương thức bốc thăm thực tế. Sau đó là suy nghĩ thủ đoạn làm sao để của chúng ta được chọn."

"Mà này, phải bắt đầu từ bước đó sao?"

"Đúng thế. Hiện tại vẫn chưa có kế hoạch cụ thể nào cả."

"Anh nghĩ là khoảng cách đến Thất Tịch chẳng còn mấy ngày nữa đâu nhé?"

"Nhưng em sẽ làm."

Sau khi trả lời chắc nịch như vậy, anh Shuu cười sảng khoái.

"Được đấy, không ngờ lại dùng cái bộ mặt nghiêm túc đó đưa ra yêu cầu ép người quá đáng, quả không hổ danh là y hệt BOSS nhỉ."

"Đừng có đánh đồng em với lão già đó, thất lễ quá. Tóm lại là như vậy... Sao nào, anh Shuu?"

"Anh đương nhiên là tham gia rồi. Anh không ghét mấy kẻ thích làm chuyện miễn cưỡng đâu."

Anh Shuu tỏ vẻ háo hức muốn thử sức.

"Sau đó là về thù lao..."

"Mà, cái này thì cứ tùy theo thông tin thu thập được mà tính nhé. Chưa bắt được chồn thì chưa tính da lông."

Quả không hổ danh là anh Shuu, quả nhiên không để cho vịt đã luộc chín bay mất, nhưng mà...

"Vậy trước tiên là thu thập thông tin nhỉ."

"Định thu thập thế nào đây, Thiếu chủ?"

"Nếu có anh Shuu giúp, thì em muốn thử dùng kỹ năng của anh Shuu để lấy thông tin. Vừa khéo có một nhân tài thích hợp đây."

"À, ra là vậy."

Nhìn tôi và anh Shuu cười gian với nhau, Daruku im lặng không nói gì, một mình nhâm nhi hồng trà.

Thế là ngày hôm sau, chúng tôi đến đài truyền hình địa phương đáng tự hào của Đảo Nanae "NNE". Đến đây là để lấy thông tin từ đài truyền hình nắm giữ quy trình Lễ hội Thất Tịch hàng năm này. Hơn nữa, chúng tôi đã thành công lấy được lịch hẹn với một nhà sản xuất phụ trách Lễ hội Thất Tịch.

Nhân tiện, người điều tra được các vấn đề nội bộ của Lễ hội Thất Tịch là Daruku. Nghe nói hình như đã sử dụng các mối quan hệ mà Tensai thường dùng. Sau đó, người thực tế gọi điện lấy lịch hẹn là anh Shuu. Anh Shuu vừa phô diễn khả năng giả giọng hoàn hảo như mọi khi, vừa đàm phán với đối phương.

"Xin chào, em là Shuko bên Nhật báo Học sinh đã gọi điện trước đó ạ."

Và kết quả là, cứ thế ngụy trang thành phóng viên học sinh để tự giới thiệu. Tất nhiên, người tự giới thiệu với nhà sản xuất là anh Shuu đã cải trang. Anh ấy hóa thân thành nữ sinh trung học phong cách Gal, khác hẳn ngày hôm qua.

Và người còn lại.

"Em, em là Daruku."

Daruku xấu hổ cúi gầm mặt. Cũng phải thôi, màn cải trang hôm nay là do chuyên gia Shuu đích thân ra tay, dù là trang điểm hay cách mặc đồng phục đều hoàn hảo không tì vết, còn dễ thương hơn cả bình thường.

"A, xin chào, tôi là thợ chụp ảnh, xin đừng bận tâm."

Còn tôi thì giơ chiếc máy ảnh kỹ thuật số mượn từ anh Shuu lên. Tôi tạm thời đội bộ tóc xù lỗi thời, đeo kính râm để ngụy trang sơ sài, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.

"Xin được chỉ giáo."

Nhà sản xuất đang ngồi trên ghế sofa nói. Anh ta trạc tuổi 20 hơn, trẻ hơn tôi tưởng tượng. Mà, chuyện này ở Đảo Nanae thì chắc là bình thường thôi.

"Ừm, là Shuko đúng không nhỉ? Tại sao lại ngồi sát cạnh tôi thế?"

"Tại vì, có nhiều chuyện thế này mới tiện mà lỵ."

"Vậy thì, cả em nữa..."

Daruku cũng ngượng ngùng ngồi xuống phía đối diện. Bị kẹp giữa hai nữ sinh trung học như thế này, nhà sản xuất cười tít mắt, hai tay ôm lấy eo họ.

"Được rồi, làm một tấm nào."

Tôi tùy tiện ấn nút chụp máy ảnh. Cảnh tượng này đúng là đáng ghen tị thật đấy, mà, mặc dù cả hai đứa đều là đàn ông.

Thế là, nhóm anh Shuu bắt đầu dùng đủ mọi cách để moi tin.

"Ra là vậy ạ, dùng nút bấm để quyết định sao."

"Cái này cũng không trách được. Dù thẻ điều ước có quy định mỗi người chỉ một tấm, nhưng số lượng vẫn quá khổng lồ. Dùng cách bốc thăm vật lý thông thường thì không thực tế lắm. Nên là nhập trước toàn bộ điều ước vào máy tính."

"Anh sản xuất ơi, cái này không phải là gian lận, mà là làm đúng quy trình ạ?"

"Là đúng quy trình đó nha. Không thể dự đoán được điều ước của ai sẽ được chọn. Nhờ ơn đó mà hầu như lần nào cũng xảy ra những chuyện ngoài dự tính, nên đám nhân viên hậu trường bọn anh lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi đây này. Mà, cũng chính vì thế mà năm nào bọn anh cũng kiếm thêm được lợi nhuận đấy."

Có vẻ đài truyền hình này khá giỏi tùy cơ ứng biến. Quả thật, chương trình do đài truyền hình kiểu này phát sóng thì dù ở đâu cũng sẽ hút khách thôi.

"Năm ngoái tình hình thế nào ạ?"

"Có băng ghi hình đấy, muốn xem không?"

"Quả không hổ danh là anh Shuu, danh bất hư truyền."

"Mà, đây gọi là chuyên nghiệp."

Kết thúc buổi lấy tin, chúng tôi đến quán ăn gia đình để ăn trưa.

Sau đó, nhà sản xuất bị kỹ thuật nói chuyện khéo léo và nhan sắc của anh Shuu chơi đùa lại tiếp tục thao thao bất tuyệt rất nhiều, thành công khiến anh ta lôi hết mọi thứ có thể ra cho chúng tôi xem, từ tình hình Lễ hội Thất Tịch năm ngoái đến các thiết bị thực tế được sử dụng, tất cả đều được thu vào máy ảnh kỹ thuật số.

Chuyện này khiến tôi nhận thức lại rằng đàn ông đúng là đơn thuần thật, sau này tôi phải cẩn thận mới được.

"Mà, cái phương thức bốc thăm đó có vẻ có lỗ hổng để chui lọt đấy."

Đúng như anh Shuu nói, nếu là dữ liệu do máy tính quản lý thì chắc sẽ có cách thôi.

"Có điều có vẻ khó mà giở trò gì trước được nhỉ."

Quả nhiên là vậy sao. Hệ thống bảo mật ở đây có vẻ khá hoàn hảo, rất khó để cài trojan hay hack vào. Cho dù có miễn cưỡng đột phá hệ thống bảo mật, chúng tôi vẫn sẽ để lại dấu vết đã can thiệp, như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.

Trường hợp lần này, không thể làm xong rồi chạy được. Nếu làm không khéo, chúng tôi khi được chọn sẽ bị nghi ngờ. Nếu chuyện bại lộ, điều ước của chúng tôi chắc chắn sẽ bị hủy bỏ. Nói cách khác, chúng tôi phải đạt được thành quả, nhưng không được để lại bằng chứng.

"Không thể giở trò trên dữ liệu, vậy phải làm sao đây?"

Tôi vừa chăm chú nhìn những bức ảnh chụp trong máy ảnh, vừa suy nghĩ. Lúc này, một bức ảnh lọt vào tầm mắt tôi. Đó là thứ tôi đã thấy trên tivi, chiếc nút bấm to bằng nắm tay gắn trên cái hộp kích thước cỡ lòng bàn tay.

"Anh Shuu, dùng cái này thì sao?"

Nghe đề xuất của tôi, khóe miệng anh Shuu cong lên.

"Nghĩ ra chuyện thú vị đấy, Thiếu chủ. Nhưng để biến nó thành hiện thực thì là cả một bài toán khó đấy."

"Cái này cần ý kiến chuyên gia sao."

"Có muốn thử hỏi vị kia của 'Matsuri' không?"

Thấy anh Shuu giơ điện thoại lên, tôi chỉ biết cười khổ lắc đầu.

"Như anh đã biết, em hiện đang trong tình trạng cắt đứt quan hệ, nên là tha cho em đi."

Thế là, ngay lúc tôi đang đau đầu không biết phải làm sao, Daruku đang nhấm nháp miếng sandwich bỗng kêu lên một tiếng "A" ngắn ngủi.

"Tôi nghĩ ra có một người rất rành về mảng này."

Người mà Daruku tiến cử là học sinh năm nhất cùng trường cao trung số 3 với chúng tôi, Hiiragi Ena. Tôi đã nói ra kế hoạch nảy ra trong đầu với Ena - người đang cắm chốt trong một căn phòng ở tòa nhà câu lạc bộ và hí hoáy nghịch máy móc, kết quả Ena đưa ra câu trả lời là "Khả thi". Hơn nữa còn thỏa thuận được sự trợ giúp từ Ena với điều kiện đi kèm.

Cứ thế, sự việc đang tiến triển vững chắc, có thể thấy được điềm báo kế hoạch thành công rồi.

Tuy nhiên không lâu sau, đã xảy ra vấn đề ngoài dự kiến.

"Rồi sao? Không có gì để nói với ta ư?"

"Không, không phải ý đó..."

"Nghĩa là nói, chỉ có ta bị cho ra rìa?"

"Không, đương nhiên không có chuyện đó..."

Chuyện đã bị chị Yukihime biết được.

Mấy ngày sau, để bàn bạc với anh Shuu, tôi đang đợi ở điểm hẹn thì người xuất hiện lại là chị Yukihime. Dù nhìn thấy dáng vẻ giận dữ như ác quỷ la sát của chị ấy và định quay đầu bỏ chạy, nhưng tôi bị tóm lại ngay lập tức, bị bắt ngồi chính tọa giữa đường và ăn một tràng giáo huấn.

"Cái đó, chị Yukihime, anh Shuu đâu rồi ạ?"

"Ta biến hắn thành đề tài thú vị không biết nói rồi."

"Thế thì chết thảm quá!"

Sau đó một khoảng thời gian khá lâu, tôi bị ép nghe những lời không biết là giáo huấn hay than phiền hay cằn nhằn của chị Yukihime, thế là tôi hỏi ngược lại:

"Cái đó, chị Yukihime. Tổng hợp những lời nãy giờ, có thể giải thích là chị đang nói vòng vo rằng 'Cho ta tham gia với' được không ạ..."

"Ai nói thế hả?"

Chị Yukihime phóng ra ánh mắt giết người.

"A không, không có nói! Là thế này ạ! Chị Yukihime, xin hãy nhất định giúp em một tay! Làm ơn đi mà!"

Tôi dập đầu sát đất, toàn lực cầu xin.

"Là vậy sao, nếu Thiếu chủ đã khẩn cầu đến thế này rồi, thì ta cũng không phải là không thể suy nghĩ lại đâu nhé."

"Cái đó, nghĩa là, chị Yukihime đồng ý giúp sao?"

"Mà, thù lao thì vẫn phải có đấy nhé."

"Chị nói là, thù lao ư?"

"Chừng nào không có lý do chính đáng tương xứng, 'Matsuri' bọn ta sẽ không xuất động đâu."

"Chị xem, chính vì cứ nói cái kiểu hễ gì cũng suy nghĩ theo tư duy của 'Matsuri' thế này nên em mới không muốn mời đấy."

"Cậu vừa nói gì cơ, Thiếu chủ?"

"Không, không nói gì cả!"

Cứ thế, dưới hình thức chính thức đưa ra ủy thác cho 'Matsuri', quyết định để chị Yukihime (đồng thời cả anh Shuu) tham gia vào, thù lao cũng được ấn định chính xác, và còn nữa, toàn bộ bức tranh về vụ việc xấu xa lần này mà tôi còn chưa kể hết cho anh Shuu nghe, cũng phải khai ra hết.

"Vậy Thiếu chủ, ta phải làm gì đây?"

"Em nghĩ chút nhé, vậy trước tiên là thông qua vòng tuyển chọn (Audition) đi ạ."

3

Bíp, bíp, bíp, bùm ——.

『Lễ hội Thất Tịch, khai mạc!』

Cùng với tiếng báo giờ tuyên bố 5 giờ chiều, pháo hoa khổng lồ bay vút lên bầu trời. Đồng thời, tiếng reo hò vang dội bùng nổ trong hội trường. Không, không chỉ hội trường, dường như cả hòn đảo đều có thể nghe thấy.

Không ổn, cảm xúc của tôi cũng kích động lên rồi.

Từ trong hội trường, và từ tivi ở khắp nơi trên Đảo Nanae, vang lên giọng nói của cô gái phát thanh viên học sinh.

『Nào, lễ hội Thất Tịch được vạn chúng mong chờ năm nay, Lễ hội Thất Tịch! Bây giờ bắt đầu, các GREAT7 xuất hiện sẽ hiện thực hóa tâm nguyện của quý vị, đây chính là chương trình bất ngờ! Số lượng thẻ điều ước tập hợp được gần mười vạn! Ồ, đương nhiên cũng có cả quý vị đang tập trung tại hội trường nữa nhé!』

Uoooooo!

『Mặc dù lần nào cũng xảy ra, nhưng đây là một kế hoạch chân thực không hề gian dối, hơn nữa là truyền hình trực tiếp ngay tại hiện trường, chúng tôi sẽ mang đến cho quý vị những sự kiện 'xảy ra mới vui!'. Trong quá trình chương trình diễn ra rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, chúng tôi không thể dự đoán. Tùy theo điều ước được bốc trúng, chương trình phát sóng có thể sẽ kết thúc sớm khi còn dư một hai tiếng, ngược lại, cũng có lúc không đủ thời gian cần phải kéo dài, nhưng đều không sao cả! Chúng tôi sẽ tận dụng 120% lập trường là chương trình địa phương giới hạn trong đảo, để biên tập lại chương trình cho quý vị! Vạn nhất đến lúc đó, các bạn định cày anime sau đó hãy giác ngộ đi nhé ★』

Cô gái phát thanh viên thực hiện tường thuật trực tiếp nói thao thao bất tuyệt.

"Sắp sửa bắt đầu rồi nhỉ. Thế nào, Thiếu chủ, có tự tin không?"

"Giờ thì chỉ đợi thưởng thức kiệt tác từ từ phát huy tác dụng thôi... Cảm giác như, không biết một đứa hầu như chẳng làm gì như em có nên chém gió thế này không nữa."

"Người ta gọi là đúng người đúng việc. Lần này tình cờ không phải là tình huống Thiếu chủ có thể ra sân hoạt động. Chỉ là vậy thôi."

"Có lẽ chị Yukihime nói không sai, nhưng quả nhiên em vẫn thấy hơi không chắc chắn."

"Quan trọng là sự tin tưởng. Chỉ cần niềm tin còn đó, thì dù bản thân không ra sân cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ. Ôm hết mọi việc vào mình, tuy là biểu hiện của tinh thần trách nhiệm cao, nhưng không phải là biểu hiện tích cực. Điều đó cũng chứng minh bản thân không tin tưởng đồng đội, ta cho là như vậy."

Tôi bị chị Yukihime vạch trần, không khỏi giật mình kinh ngạc.

"Làm gì có chuyện đó..."

"Tái ngộ với Thiếu chủ trên hòn đảo này, sau khi xem qua một vài hành động của Thiếu chủ, ta nảy sinh nghi vấn."

"? Nghi vấn gì?"

"Ta nghi ngờ, phải chăng từ tận đáy lòng Thiếu chủ, không thể tin tưởng người khác."

"..."

"Cho nên lúc nào cũng cài chốt bảo hiểm, để không bộc lộ trước mặt bất kỳ ai, âm thầm hành động trong bóng tối."

"Ái chà, làm gì có chuyện đó chứ. Đừng nói mấy lời kỳ lạ thế, chị Yukihime."

Nhìn tôi nở nụ cười sảng khoái, chị Yukihime tuy tỏ ra chút bối rối, nhưng vẫn nở nụ cười.

"Ra là vậy. Sau này những lúc thế này đừng có nói mấy lời kỳ lạ. Xin đừng quên đấy."

"Vâng, em sẽ quên."

Sau khi cười giả lả với nhau, chúng tôi lại chăm chú nhìn lên sân khấu.

『Bây giờ, hãy để chúng tôi quyết định người được toại nguyện đầu tiên nào!』

Trên màn hình lớn được thiết lập trên tường sân khấu, chiếu ra một chiếc hộp vuông, cô gái phát thanh viên phụ trách thực huống thò tay vào cái lỗ mở bên trên, lấy ra một tờ giấy và mở nó ra. Trên đó viết một con số thật lớn.

『Được rồi, đã có kết quả. Đột kích con số '5'!』

Thế là, dưới sự hội tụ của hàng vạn ánh đèn pha, từ phía sau sân khấu xuất hiện một người phụ nữ mặc kimono. Dáng vẻ của cô ấy khiến người ta bất giác phải thốt lên.

『Xuất hiện rồi, người đảm nhận phần nhan sắc của GREAT7, Hanakagami Gogetsu đại nhân đăng đàn! Mỹ nhân Kyoto xuất thân danh môn! Hơn nữa lượng hormone tỏa ra quả thực là bá khí! Bộ kimono tuyệt đẹp, cách mặc hôm nay cũng thực sự quá gợi cảm! Sự tồn tại của ngài chính là tội lỗi! Ngài có cần phải gợi cảm thế này không!』

Tôi cũng hiểu những lời tán dương không đứng đắn ban nãy. Dáng vẻ khoác lên mình bộ kimono đỏ thẫm chính là vẻ đẹp của Yamato Nadeshiko. Hơn nữa, cách mặc hơi trễ nải đó khiến người ta cảm thấy, nói sao nhỉ... quá gợi cảm!

Gogetsu-san lặng lẽ đứng giữa sân khấu, mỉm cười vẫy tay với mọi người. Trong khoảnh khắc này, hội trường bùng nổ tiếng hoành hô kịch liệt điên cuồng (chỉ nam giới).

『Được rồi, số phiếu của Hanakagami Gogetsu-san là 2 vạn 3213 phiếu! Chín phần mười là phiếu của nam giới! Cuối cùng, năm nay ngài lại sẽ ban phát fan-service hương sắc thế nào đây!』

"Uooooooo!"

"Cậu đứng lên la hét cái gì thế!"

Bị ai đó tóm chặt sau gáy gõ mạnh một cái, tôi bất giác ngồi thụp xuống.

"Không, không phải đâu, chị Yukihime. Em chỉ là bị không khí vui vẻ của lễ hội lây nhiễm thôi, tuyệt đối không phải là tiếng gào thét của linh hồn đang mong chờ hương sắc đâu..."

"Ta thèm vào mà quan tâm."

Chị Yukihime hậm hực ngồi xuống ghế. Tuy tôi vội vàng tìm cớ, nhưng lúc này tôi nhận ra một chuyện quan trọng.

"Phải rồi! Nếu để bà chị đại mỹ nhân siêu cấp đó thực hiện cho em, thì có thể bắt bà chị đó đeo kính mặc đồ giáo viên, rồi tiến hành học bổ túc bí mật trong thế giới chỉ có hai người!"

Tại sao chỉ được ước một điều chứ? Không, nếu có hai tôi thì...

"..."

Không ổn, chị Yukihime kích hoạt chế độ lơ đẹp hoàn toàn! Tôi kiểm điểm, ngồi im tại chỗ.

『Sau đây, xin giải thích về phương thức bốc thăm! Xin hãy nhìn màn hình lớn sâu trong sân khấu! Mỗi tấm thẻ điều ước đều được đánh số trước, những con số này sẽ được hiển thị ngẫu nhiên! Sau khi người toại nguyện nhấn nút dừng, một con số sẽ được chọn ra, quyết định số hiệu thẻ điều ước được hiện thực hóa!』

Từ bên cánh gà sân khấu, một cô gái ShowGirl tóc vàng đẩy một chiếc xe đẩy có gắn nút bấm viết số '5' lên, đưa đến trước mặt Gogetsu-san, rồi lập tức lui vào trong.

『Sau đây bắt đầu màn bốc thăm định mệnh!』

Cùng với tiếng trống dồn dập, các con số chiếu trên màn hình lớn thay đổi nhanh đến mức mắt không theo kịp. Trong sự dõi theo nín thở của cả hội trường, thậm chí cả Đảo Nanae, khoảnh khắc Gogetsu-san nhấn nút, con số dừng lại.

『Thẻ điều ước số 53210. Người nhận được sự toại nguyện từ Hanakagami Gogetsu, là anh Oowada Taishi!』

Hội trường vang lên vài tiếng thở dài và tiếng than khóc của những người không được chọn.

『Sau đây, điều ước của anh Oowada Taishi là... Ái chà, điều ước này thật táo bạo nha! ...Thế là, nhân viên chương trình đang vội vàng hành động... Việc công bố sẽ tiến hành sau chốc lát? Vậy thì xin dành ít phút cho quảng cáo!』

Một góc hội trường trở nên xôn xao. Một lát sau, thông báo lại tiếp tục.

『Xin lỗi để mọi người chờ lâu. Tại đây chúng tôi vốn định công bố điều ước, nhưng dự định có thay đổi! Vừa rồi đã liên lạc được với anh Oowada Taishi! Do anh Oowada Taishi đang ở ngay gần hội trường, chúng tôi sẽ mời chính chủ lên hội trường, trực tiếp thực hiện điều ước!』

Ồ ồ, hội trường bùng nổ tiếng hò reo.

Chưa đầy năm phút sau, dưới sự hộ tống toàn diện của 6 nhân viên an ninh, bóng dáng Oowada Taishi xuất hiện ở cuối khu khán giả. Tắm mình dưới ánh đèn pha, Oowada Taishi chậm rãi bước về phía hội trường.

BALUS, BALUS, BALUS, BALUS...

『Ái chà, trong hội trường bùng nổ tràn ngập thần chú BALUS. Oowada Taishi đang dũng cảm tiến lên trên con đường thắng lợi vang vọng tiếng gầm rú oán niệm của những anh em không được chọn! Chiều cao 168cm, cân nặng 94kg! Gã khổng lồ núng nính và mắt kính chính là điểm moe! Hơn nữa ánh mắt tóe ra đấu khí được mài giũa sáng quắc! Thế này là sao! Đây chính là phong thái của người được chọn ư! Dưới sự hộ tống của nhân viên an ninh, dáng vẻ bước lên sân khấu, quả thực như kẻ thách đấu đang khiêu chiến nhà vô địch quyền anh thế giới! Người đàn ông này, liệu có đoạt được thiên hạ ở đây không!』

Đúng như đạo diễn nói, thân hình của anh Taishi vô cùng đẫy đà. Hơn nữa không hiểu sao, anh ta hiện giờ trông không giống lợn mà giống lợn rừng, không, phải là gấu xám mới đúng.

Anh Taishi bước lên sân khấu nơi Hanakagami Gogetsu đang đứng. Đầu tiên là bắt tay với Gogetsu-san. Sau đó chẳng hiểu sao, từ trong hội trường bùng nổ tiếng kêu gào thảm thiết.

『Chúc mừng anh, anh Taishi!』

Lời bắt chuyện từ phía tường thuật.

"Vô cùng cảm ơn!"

『Xin hãy nói cảm tưởng hiện tại của anh.』

"Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc!"

『Bây giờ xin công bố điều ước mà anh Taishi đã ước với Hanakagami Gogetsu đại nhân!』

Trong hội trường bao trùm bởi sự tĩnh lặng, cùng với tiếng trống, Oowada Taishi gầm lên tiếng hét của linh hồn.

"Xin hãy giẫm đạp lên tôi đi, xin hãy cứ mạnh bạo hết mức có thể đi ạ"

Sau khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, hội trường bùng nổ tiếng ai oán.

『Vậy ra, điều ước của Oowada Taishi là 'được Hanakagami Gogetsu giẫm đạp cho sướng đến ngất đi' ạ!』

Đối mặt với điều ước không ngờ tới, trong hội trường bùng nổ tiếng gầm rú địa ngục. Mà nói chứ, định làm trò này thật sao? Kết quả là Gogetsu-san đang cầm micro vô cùng bối rối. Mà, cũng phải thôi.

"Khó xử thật đấy, ta, liệu có làm tốt được không đây?"

Hả, định làm thật sao? Ngay khoảnh khắc vừa nghĩ như vậy.

Bốp!

Cú đá cao tuyệt đẹp của Gogetsu-san găm thẳng vào mặt Taishi. Hứng trọn cú đánh bất ngờ, Taishi với toàn thân mỡ và cơ bắp núng nính thực hiện chuyển động vật lý bay giữa không trung, cứ thế đập dính xuống sàn. Taishi ôm lấy phần mặt bị đánh, cơ thể ngay lập tức bị Gogetsu-san giẫm đạp.

"Là thế này sao?"

Gót giày nghiến ken két khoan vào, khi thì đá chết bỏ vào lưng, khi thì giẫm đạp lên mặt.

"Ái chà chà, cũng thuận chân phết đấy chứ?"

Không không không, ngài rõ ràng làm quá trớn rồi. Mà nói chứ, bà chị ơi, bà chị tuyệt đối là quen chân rồi đúng không. Không biết có phải ảo giác không, nhưng khóe miệng ngài đang cười kìa. Hơn nữa, người đàn ông đang mưu cầu nỗi đau đớn này, biểu cảm đang ngây ngất kìa.

Mà nói chứ, cái trò gì thế này?

『Ơ, quý vị khán giả đang xem chương trình. Tiếp theo sẽ sử dụng sóng công cộng để phát sóng hành vi biến thái. Nếu gia đình quý vị có trẻ nhỏ, xin hãy dùng hai tay che mắt con em mình lại. Các em học sinh trung học xin hãy cố gắng đừng nhìn cũng đừng nghe. Ngoài ra, đài truyền hình chúng tôi dự định sẽ không thực hiện bất kỳ thay đổi chương trình hay chèn hình ảnh nào. Bởi vì, hiện tại chính là khoảnh khắc huy hoàng nhất của Taishi. Xin hãy nghĩ xem, Taishi chắc chắn đã đoạn tuyệt sinh mệnh xã hội của anh ta sau này. Người đàn ông phơi bày hoàn toàn bản thân trước công chúng, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra tương lai tươi sáng nào. Cuộc đời anh ta sắp kết thúc, nói cách khác, giờ phút này đây chính là khoảnh khắc huy hoàng nhất của con người Oowada Taishi, được đổi bằng chính cuộc đời anh ta. Đây không phải là hình ảnh dung tục, mà là cảnh tượng cảm động lay động lòng người! Huy hoàng ngang với hình ảnh chú hải cẩu con chào đời!』

Làm gì có chuyện đó!

『"NNE" chúng tôi tuyệt đối không phải đang khoe khoang chiến thắng bằng cách làm những việc mà các đài truyền hình lớn không làm được đâu nhé!』

Đây mới là lời thật lòng đúng không!

Không lâu sau, Oowada Taishi bị giẫm đạp không thương tiếc lộ ra biểu cảm "đời này không còn gì hối tiếc", rồi ngất lịm đi. Oowada Taishi được nhân viên dùng cáng khiêng đi. Chiếc xe đẩy có nút bấm được cô ShowGirl tóc vàng lúc trước đẩy sang một bên, Hanakagami Gogetsu-san sau khi thực hiện xong điều ước vừa cười vẫy tay với hội trường, vừa ngồi xuống ghế đặc biệt được chuẩn bị bên cạnh sân khấu.

"Cái lễ hội này rốt cuộc là làm cái trò gì vậy?"

"Mà, ta cũng thấy thế."

Khai mạc sóng gió tráng lệ, hay đúng hơn, hoàn toàn là một vụ cố ý gây thương tích đấy chứ.

『Hãy xốc lại tinh thần, bốc thăm người toại nguyện tiếp theo nào!』

Tiếp theo, cô gái tường thuật rút được số '2'. Cũng giống như lúc Hanakagami Gogetsu-san, người đàn ông mặc áo blouse trắng vừa xuất hiện từ một phía sân khấu, trong hội trường liền bùng nổ tiếng reo hò chói tai.

『Được rồi, tiếp theo đăng đàn là Futaba Saitu đại nhân! Thiên tài đảm nhiệm Cục trưởng Cục Nghiên cứu Phát triển Đảo Nanae! Nếu nói 80% kỹ thuật được ứng dụng trên hòn đảo này ra đời từ bộ não của người đàn ông này cũng không quá lời! Mặt khác, cũng là quỷ tài kết hợp những phát ngôn quá khích và hành vi phi nhân đạo, nhận được biệt danh Nhà khoa học điên!』

Nhắc đến nhà khoa học thiên tài thì người ta hay nghĩ đến người mặc áo blouse trắng không được sạch sẽ cho lắm, nhưng ông ta khác với tưởng tượng. Tuy mặc áo trắng trông có vẻ giống nhà khoa học, nhưng lại nhuộm tóc vàng, trên tai còn đeo khuyên tai hình con thỏ. Nhìn dáng vẻ chau chuốt của ông ta, chẳng giống nhà khoa học lắm, nếu ai bảo ông ta là Host (trai bao) thì có lẽ tôi dễ chấp nhận hơn.

Hả, đó là Futaba Saitu sao.

Trước mặt Futaba Saitu đang đứng giữa sân khấu, một ShowGirl khác với ban nãy đưa chiếc xe đẩy có nút bấm viết số '2' đến. Theo thông tin công bố, số phiếu của Futaba Saitu là 1 vạn 0589 phiếu.

Cùng với tiếng trống, những con số trên màn hình lớn lại nhảy múa. Sau đó, ngay khi Futaba Saitu nhấn nút, những con số dừng lại.

『Thẻ điều ước số 31950. Người nhận được sự toại nguyện từ Futaba Saitu, là cô Toudou Naoki!』

Hội trường bùng nổ tiếng hò hét và vỗ tay.

『Sau đây xin công bố điều ước gửi tới Saitu đại nhân, "Tôi là nghiên cứu sinh Đại học Trung tâm Đảo Nanae・Toudou Naoki. Những phát minh của Thầy khiến tôi khắc cốt ghi tâm. Xin hãy nhất định cho tôi trở thành một nghiên cứu viên trong phòng nghiên cứu của Thầy. Làm ơn ạ". Ái chà, một điều ước khá là nghiêm túc nhỉ!』

"Chán phết, bác bỏ."

『Hả?』

"Này, Naoki. Mày là đồ ngốc hả? Tại sao lại chọn cho tao cái điều ước nghèo nàn thế này hả, cái đồ lồi lõm vô dụng này. Hãy làm Bổn đại gia hưng phấn chút coi. Có gì muốn nói thì nói thẳng ra! Tường thuật, cái này chán quá, nên hủy bỏ. Cho tao phát nữa."

『Cái, cái này, dù sao cũng là quy tắc nên...』

"Câm mồm, Bổn đại gia chính là quy tắc."

『Xuất hiện rồi! Bản lĩnh siêu phát huy Bổn đại gia chính là Nhà khoa học điên!』

Tiếng reo hò chói tai và những âm thanh kinh ngạc lẫn lộn vào nhau. Màn làm lại điều ước ngoài dự kiến khiến hội trường bùng nổ tiếng gọi tên Futaba. Futaba Saitu đứng trên sân khấu cũng giơ cao hai tay tạo dáng đủ kiểu.

『Vậy thì Saitu đại nhân. Xin hãy nhấn nút lần nữa.』

Tiếng trống lại vang lên, Futaba Saitu nhấn nút lần nữa.

『Thẻ điều ước số 15412. Sano Takeru tiên sinh... Không đúng, phải dùng "bé" nhỉ! Người nhận được sự toại nguyện từ Futaba Saitu tiên sinh là một bé trai ba tuổi, chúc mừng bé. Bé có đang xem tivi không?』

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay dịu dàng. Việc điều ước của trẻ con được chọn khiến hội trường tràn ngập bầu không khí mỉm cười.

『Sau đây công bố điều ước của bé Sano Takeru. "Thầy Futaba, xin hãy cho con Gund*m"』

Trong phút chốc, hội trường ồn ào hẳn lên. Bầu không khí ấm áp tràn ngập hội trường lúc trước bị thổi bay điên cuồng trong nháy mắt, sự kinh ngạc và không khí khó tin chạy tán loạn khắp nơi. Cứ theo đà này mà làm lại lần nữa thì đúng không hổ danh là nút bấm điều ước.

Phát triển Gundm. Đây là giấc mơ của biết bao người, là đại bi nguyện chưa thấy ánh bình minh của nhân loại. Trong thế giới mà hợp kim Gundarim chưa được phát hiện này liệu có thể chế tạo được không? Chắc là không thể nào đâu nhỉ. Thế nhưng, người đưa ra điều ước này là một bé trai ba tuổi. Rốt cuộc sẽ làm thế nào đây, Futaba Saitu? Ông có bảo vệ giấc mơ của trẻ thơ không?

"Được thôi, Takeru. Bổn đại gia sẽ làm cho nhóc."

"Ồ ồ!"

Hội trường vang lên tiếng trầm trồ.

"Tóm lại thì, là cái đó. Gund*m vì lý do của người lớn nên không làm được, nhưng người máy khổng lồ thì có thể làm cho nhóc. Có điều, cái đó phải đợi đến khi nhóc trở thành học sinh trung học đã nhé."

『Cái đó, Saitu đại nhân, tại sao lại bắt bé đợi đến khi thành học sinh trung học?』

"Nhắc đến người máy, đương nhiên phải là học sinh trung học rồi!"

『Cái đó...』

"Này, mày vừa nãy nghĩ 'Tên này định thừa cơ chuồn êm chứ gì' đúng không! Tao bận lắm đấy nhé! Hơn nữa cái cần làm là người máy khổng lồ! Thứ đó đâu phải ngày một ngày hai là làm được! Ít nhất hãy cho tao thời gian năm năm!"

Nói chứ, năm năm mà ông làm được á?

"Nhưng mà chỉ chế tạo người máy thôi thì chán lắm! Còn phải thêm vào đủ loại chức năng, biến nó thành vũ khí cuối cùng nữa cơ!"

Không phân biệt được ông ta đang đùa hay làm thật. Có điều lúc nói ra câu này, ánh mắt của người đàn ông này là nghiêm túc.

"Takeru, trước đó nhóc hãy đi tìm 4 người bạn chân chính đi. Vì cái sắp chế tạo là robot hợp thể đấy."

『Nghiêm túc đấy hả, vị Nhà khoa học điên này!』

"Từ trước đến nay, từ cái miệng này của tao đã bao giờ nói ra chuyện không làm được chưa?"

Nụ cười hư vô của ông ta dẫn đến tiếng reo hò chói tai của hội trường.

"Người đó, bị làm sao vậy?"

Bên cạnh tôi, chị Yukihime thì thầm một câu.

"Có điều, hơi bị ngầu một chút đấy."

"Này, Futaba, tao giết mày bây giờ!"

Sau khi tiết mục của Futaba Saitu kết thúc, con số tiếp theo được rút ra là '6'. Nhìn thấy con số này, tôi không khỏi hướng mắt về phía sân khấu. Xuất hiện ở đó, là một cậu bé dáng vẻ học sinh trung học cơ sở?

『Được rồi, linh vật trong GREAT7, Mutsumi Koma. Xin hãy nhìn dáng vẻ của cậu ấy, năm nay đã đúng 28 tuổi rồi đấy! Nhìn thế nào cũng là học sinh cấp hai mà! Hơn nữa lại còn đáng yêu thế này, bé Koma đại nhân ❤』

Chấn động. Mutsumi Koma xuất hiện ở đây, giống hệt với dáng vẻ trong bức ảnh tập thể GREAT7 ngày xưa tôi từng thấy trong phòng chị Shiki.

"Nhắc mới nhớ, Thiếu chủ thích kiến trúc do Mutsumi Koma thiết kế nhỉ."

"Vâng ạ. Lần đầu tiên nhìn thấy là hồi đi giúp việc cho nhóm chị Yukihime ở đất liền."

"Nhắc mới nhớ, dinh thự đột nhập lấy đồ hồi đó chính là do Mutsumi Koma xây dựng nhỉ."

Khung cảnh tuyệt đẹp dưới ánh trăng rằm, đến giờ ký ức vẫn còn mới mẻ. Sự hiện diện đan xen đối chiếu của vô số công trình kiến trúc, chưa bao giờ gây chấn động tâm hồn đến thế.

"Nói sao nhỉ, những kiến trúc đó có thể cảm nhận được linh hồn ấy. Vẻ đẹp đó thực sự khiến em mê mẩn."

"Cảm giác của linh hồn, là vậy sao."

"Kỳ lạ lắm nhỉ. Xin lỗi, em nói mấy lời kỳ quặc."

"Không, lời này chưa hẳn là sai đâu."

"Sao cơ ạ?"

"Hồi đó, ta cũng cảm nhận được. Lúc xâm nhập vào kiến trúc của Mutsumi Koma ấy."

"Là vậy sao ạ?"

"Nhưng thứ ta cảm nhận được là ấn tượng hoàn toàn trái ngược. Như lúc ta cảm nhận được ảo giác mãnh liệt bị cự tuyệt, cứ như thể bản thân tòa nhà tự đưa ra phán đoán với người bước vào, phát ra cảm xúc vậy, có cảm giác kỳ lạ đến rợn người. Lúc đó ta nghĩ, liệu tòa nhà đó có phải đang sống hay không."

"Kiến trúc đang sống, ra là vậy."

Lời của chị Yukihime khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

"Nếu có thể thổi linh hồn vào những vật vô tri như kiến trúc, thì sự tồn tại mang tên Mutsumi Koma này, đã tiệm cận với thần phật rồi nhỉ."

Mutsumi Koma trông còn nhỏ tuổi hơn tôi đang nở nụ cười ngây thơ trên sân khấu, vẫy tay chào khán giả, sau khi nghe lời chị Yukihime, tôi cảm giác cậu ấy tỏa ra một cảm giác thần thánh nào đó.

Nhân tiện, điều ước mà Mutsumi Koma bốc trúng, là của một người phụ nữ sắp kết hôn: "Muốn xây dựng một nhà thờ để tổ chức hôn lễ". Thế là Mutsumi Koma bắt đầu vẽ phác thảo ngay tại chỗ, chẳng mấy chốc, trên cuốn sổ ký họa xuất hiện phong cảnh tuyệt đẹp của một nhà thờ xinh đẹp được xây dựng trên ngọn đồi nhỏ.

Không lâu sau, nhà thờ trong tranh và các kiến trúc khác bắt đầu trở nên ngày càng chi tiết.

"Tuy đã nghe danh từ sớm, nhưng tận mắt chứng kiến thì đúng là lợi hại thật."

"Thứ mà Mutsumi Koma sáng tạo không phải là kiến trúc, mà là phong cảnh."

Cảm giác như các yếu tố cấu thành nên phong cảnh cậu ấy vẽ ra, ngay từ đầu đã được quyết định hoàn hảo rồi. Kể cả ngoại quan, chất liệu, vật liệu của những kiến trúc đó, tất cả đều thế. Cho nên trong một tác phẩm của Mutsumi Koma, việc xây dựng một hai chục tòa nhà là chuyện đương nhiên. Nghe nói lúc nhiều nhất, cậu ấy xây một mạch gần 200 tòa nhà.

Sau đó vào lúc bức phác thảo hoàn thành, phong cảnh được thổi sinh mệnh vào không gian đó cũng hoàn tất. Táo bạo mà tinh tế, hơn nữa là phong cảnh hài hòa hoàn hảo. Chỉ dựa vào trí tưởng tượng trong khoảnh khắc mà vẽ ra được nó, Mutsumi Koma ngoại trừ hai từ thiên tài ra không còn từ ngữ nào có thể miêu tả.

Tuy muốn xem Mutsumi Koma tác nghiệp mãi, nhưng vì lý do thời gian, Mutsumi Koma vẫn di chuyển về phía ghế đặc biệt nơi Hanakagami Gogetsu, Futaba Saitu đang ngồi.

Con số tiếp theo được bốc trúng là '3'.

Nhắc mới nhớ tôi vẫn luôn để ý, số một vắng mặt trong GREAT7 giống như em Nanana, chính là '3'. Chỗ ngồi của Kurosu Sansa đang mất tích.

『Được rồi, người toại nguyện tiếp theo là một trong những GENERATIONS6, Kannagi Ruri!』

Xuất hiện lại là một bà chị lẫm liệt. Cảm giác trạc tuổi chị Yukihime. Có điều, ở đây nảy sinh một nghi vấn.

"Cái GENERATIONS đó là gì vậy ạ?"

"GENERATIONS6 nghe nói là những người cai trị thế hệ tiếp theo nắm quyền Đảo Nanae đấy. Mỗi vị GREAT7 thống lĩnh Đảo Nanae dường như đã chỉ định một người thừa kế cho riêng mình. Đó chính là GENERATIONS6. Nghe nói khi GREAT7 xảy ra chuyện gì vạn nhất, họ sẽ lên thay vị trí đó."

Vạn nhất. Ra là vậy, cho nên Kannagi Ruri đó thay thế cho Kurosu Sansa đang mất tích sao.

"Tiện thể hỏi chút, còn người nào khác không ạ?"

"Về điểm này thì hoàn toàn chưa từng công bố. Kannagi Ruri đó cũng vậy, tuy hiện tại đứng ở lập trường người thừa kế của Kurosu Sansa, nhưng lúc cô ta xuất hiện trên sân khấu công khai cũng là sau khi vừa tròn hai mươi tuổi. Trước đó, tuy cùng làm việc với GREAT7, nhưng sự tồn tại dường như bị che giấu."

Hả, Kannagi Ruri-san sao.

Lúc này, giống như quy trình trước đó, ShowGirl đẩy chiếc xe đẩy chở nút bấm có số '3' lên sân khấu. Mà, tuy nói là con gái, nhưng là gái giả trai (trap) đấy nhé. Nhìn thấy tên giả gái đang ỏng ẹo xấu hổ đó lên sân khấu, chị Yukihime phì cười.

"Được rồi, tiếp theo cứ theo dự định, trước tiên hãy để cô ta thực hiện điều ước của chúng ta nào."

4

ShowGirl ngượng ngùng đưa chiếc xe đẩy đến trước mặt Kannagi Ruri-san, thực không dám giấu, thân phận thật sự của cậu ta chính là Hoshino Daruku. Nếu hỏi tại sao Daruku lại xuất hiện ở đây, đó là vì cậu ấy đã đậu buổi thử giọng tham gia mấy hôm trước.

Nhân tiện, buổi thử giọng chính là buổi phỏng vấn làm thêm mà Daruku tham gia lúc CLB Mạo hiểm chúng tôi đi đến "Di tích" nhà kho. Lúc biết Daruku là con trai, anh Shuu cũng thực sự giật mình, nhưng ngay lập tức thay đổi ánh mắt.

"Anh sẽ đào tạo đứa bé này ra trò nhé."

Anh Shuu hí hửng chỉ đạo nhiệt huyết cho Daruku đang mang vẻ mặt chán ghét. Nhưng ở một mặt khác, Daruku dường như đang đánh mất thứ gì đó mỗi ngày, có điều tôi chỉ tạm thời giả vờ như không thấy.

Chuyện phiếm ít thôi.

Nhân tiện, anh Shuu cũng đương nhiên đậu rồi. Giống như chỉ tiêu tôi đưa ra, anh ấy giành chiến thắng ở vị trí số một, quyết định đảm nhận vai trò chốt hạ (vedette). Chính là người có thể ngó lơ những cô gái thực sự đáng yêu, Todomatsu Shuu mới có thể hoàn thành nghiệp lớn. Hơn nữa anh Shuu đã nghiên cứu trước dữ liệu của toàn bộ giám khảo thử giọng, bao gồm sở thích, thị hiếu, mẫu người yêu thích, thậm chí cả tính hướng (fetish) đều thu thập hoàn hảo, sau đó đóng giả thành người phụ nữ lý tưởng hội tụ tất cả.

Sau đó còn thể hiện diễn xuất hoàn hảo. Màn trình diễn mà anh Shuu đưa ra không phải là tâm tình phụ nữ, mà diễn giải hoàn hảo người phụ nữ mà nam giới khao khát. Kết quả, hoàn toàn chinh phục toàn bộ giám khảo. Hoàn thành chuyện cứ như đùa. Todomatsu Shuu sở dĩ được gọi là "Quái đạo trăm mặt", chính là như vậy.

Nhân tiện, chị Yukihime ngồi cạnh tôi vốn cũng dự định tham gia thử giọng, nhưng bị chị ấy phủ quyết "Tuyệt đối không!".

Mà, chuyện để nhóm Daruku thông qua thử giọng làm ShowGirl thế này, đương nhiên là có nguyên do. Là để bí mật cài đặt một thiết bị nào đó lên xe đẩy chở nút bấm.

Sự việc quay ngược về trước đó không lâu.

Tôi đội tóc xù và đeo kính râm cùng hai người kia lẻn vào quán ăn gia đình sau khi rời đài truyền hình. Rốt cuộc làm thế nào để GREAT7 bốc trúng điều ước của mình đây? Một bức ảnh trong máy ảnh kỹ thuật số đã thu hút ánh mắt của tôi - kẻ đang đau đầu vì vấn đề này.

Đó chính là chiếc nút bấm để GREAT7 ấn dừng các con số. Chiếc nút bấm làm dừng các con số ngẫu nhiên này, cấu tạo của nó không ngoài các trường hợp sau: Khoảnh khắc sau khi nhấn, tín hiệu dừng được phát ra. Sau đó các con số thay đổi ngẫu nhiên sẽ dừng lại.

Lúc này trong đầu tôi nảy ra ý tưởng, liệu có thể cố định tín hiệu dừng phát ra ngay khoảnh khắc nhấn nút vào một con số cụ thể nào đó không? Người đưa ra phán đoán khả thi cho ý tưởng này là học sinh năm nhất trường tôi – Hiiragi Ena, và để biến nó thành hiện thực, cô bé chỉ làm ra thiết bị này.

Khả năng mà Ena nghĩ đến là, lợi dụng thứ đặt gần nút bấm, thiết bị ngăn chặn tín hiệu dừng phát ra khi nút bấm được nhấn. Nhờ đó, kể cả khi nút dừng được nhấn, dù con số khác được chọn, do tín hiệu dừng bị chặn, con số cũng sẽ không dừng lại, cho đến khi chọn trúng con số chúng tôi mong muốn, đồng thời việc chặn tín hiệu mới được giải trừ.

Thật sự có khả năng sao? Khi tôi hỏi như vậy, ngay lập tức bị kiến thức chuyên môn của Ena đè bẹp đến mức câm nín. Nào là thông qua bộ thu để tích hợp dữ liệu, nào là từ quy tắc số ngẫu nhiên đến thuật toán thập phân, nào là khoảng một giây thực hiện sáu vạn năm nghìn lần chuyển đổi số, nào là thời gian chặn gần như bằng không, bị cô bé nhồi nhét cho một đống từ ngữ, nhưng tôi vẫn chẳng hiểu cái mô tê gì.

Mà, tóm lại sự việc có vẻ có thể hoàn thành. Do yêu cầu thiết bị phải làm càng nhỏ càng tốt, kích thước khối vuông chỉ khoảng 1cm. Tuy nhiên phạm vi hiệu quả lại cực kỳ hẹp, trong bán kính 50cm. Có điều mức độ này là đủ rồi.

Thế là hiện tại, thiết bị nhỏ bé đó đang nằm trong tay Daruku – người đang bưng chiếc nút bấm có số '3'. Do màu sắc dễ bị nhầm lẫn với màu hộp nút bấm, nên nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không phân biệt được. Như vậy chuẩn bị đã hoàn hảo.

Sau khi Daruku thản nhiên lui vào trong, trên sân khấu chỉ còn lại Kannagi Ruri-san. Thế là giống như trước, trên màn hình chiếu ra những con số biến đổi kịch liệt.

Nhân tiện, trước đó sau khi xâm nhập đài truyền hình, đã kiểm tra được số thẻ điều ước của chị Yukihime là 92382. Đã thông qua tay Ena, nhập dữ liệu vào thiết bị được cài đặt hiện tại.

Trong sự biến đổi ngẫu nhiên, Kannagi Ruri-san nhấn nút. Thế là, con số được bốc trúng là...

『Số 92382, người nhận được sự toại nguyện từ Kannagi Ruri-san, là cô Fugi Yukihime!』

Hội trường bao trùm trong tiếng reo hò giống như trước, tôi và chị Yukihime không khỏi giật mình.

"Ồ! Thật sao! Lợi hại thật!"

"Khoan bàn đến thành quả thực tế có được do liên lạc trước, quả thực đáng kinh ngạc nhỉ."

『Sau đây, liệu có thể liên lạc với cô Fugi này không nhỉ?』

Gần như đồng thời với giọng nói thực huống, điện thoại của chị Yukihime rung lên.

"Thế nào, chị Yukihime?"

"Đương nhiên không nghe."

Là một nữ ninja, chị Yukihime cực lực kháng cự việc lộ mặt.

『Rất tiếc, không liên lạc được! Thật tình, rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả!? Chẳng lẽ cô đang tình tứ với đàn ông sao, Fugi Yukihime!』

Từ trong hội trường bùng nổ tiếng cười lớn, nhân tiện, chị Yukihime thì đỏ bừng mặt cúi gầm đầu xuống.

『Sau đây, tuyên bố điều ước quý báu của cô... Viết chi tiết thật đấy nhỉ. Đây là... Nội dung về xin cấp phép và tài trợ vốn thành lập công ty sao. Viết nhiều thế này cơ á.』

Bản sao lập tức được đưa đến tay Kannagi Ruri trên đài, nhưng số lượng tờ giấy này thật không vừa. Nhìn sơ qua, chắc cũng phải đến 100 tờ. Kannagi Ruri-san nhận lấy micro, vừa cười khổ vừa nói một câu:

"Đã không liên lạc được với chính chủ thì cũng hết cách. Vậy bản kế hoạch này tôi xin dùng quyền hạn của mình để thụ lý, ngày khác sẽ thiết lập địa điểm đàm phán với cô Fugi sau."

『Sự việc là như vậy, sau này trong chương trình của NNE sẽ phát sóng theo dõi cho quý vị, xin hãy đón xem!』

Ngay cả khi không diễn ra như ý muốn, đài truyền hình vẫn có thể tùy cơ ứng biến đối phó. Dù nói thế nào, như vậy là tiết mục của Kannagi Ruri-san đã kết thúc.

Lúc Kannagi Ruri-san đi về phía ghế đặc biệt, Daruku lại xuất hiện trên sân khấu, đẩy xe đẩy lui xuống. Lúc này, tuy tôi để ý thấy động tác cậu ấy giấu thiết bị vào trong tay, nhưng dù sao cậu ấy cũng là lính mới "mài thương trước trận", chuyện sơ suất này khó tránh khỏi. Cho dù xảy ra tình huống tồi tệ nhất bị chỉ trích, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện tìm chỗ vứt đi là xong. Dù sao kích thước cũng chỉ cỡ cục rác. Như vậy việc tiêu hủy chứng cứ cũng coi như thiên y vô phùng rồi.

Dù nói thế nào, lần này đã thành công đẹp mắt, chỉ còn lại một vấn đề.

"Mà này, chị Yukihime. Rốt cuộc chị định mở công ty gì thế?"

Lần này thù lao của nhóm chị Yukihime (anh Shuu vì chuyện cần giấu chị Yukihime không giấu được, nên tham gia hành động lần này với tư cách 'Matsuri', do đó không có thù lao cá nhân), chính là quyền thực hiện một điều ước. Tôi không hỏi qua nội dung, nhưng không ngờ lại là thành lập công ty.

"Cứ chờ mong nó khánh thành đi."

Kết quả, chị Yukihime chỉ mỉm cười rạng rỡ, không nói gì cho tôi biết.

『Được rồi, những điều ước có thể thực hiện cũng chẳng còn mấy nữa, tiếp theo là số '4'. Mahoro Shiki đăng đàn.』

"Ồ, cuối cùng cũng đến lượt bà chủ nhà ế chồng lên sàn."

Sau đó, xuất hiện hiên ngang từ một bên sân khấu, là một mỹ nhân giả trai (nam trang) mặc đồng phục ngoài sức tưởng tượng. Sự xuất hiện của cô ấy khiến các cô gái trong hội trường phát ra tiếng la hét gần như tiếng kêu gào thảm thiết.

"...Này, cô là ai vậy!"

Tôi hét lên, mà, dù sao cũng lỡ hét lên rồi. Bởi vì, người đó và bà chủ nhà ế chỏng chơ phế vật mà tôi quen biết đơn giản là hai người khác nhau! Hoàn toàn khác biệt kiểu như Phẫu thuật thẩm mỹ Trước - Sau trên tạp chí ấy. Hả? Bà chị siêu cấp đẹp trai này là ai?

『Vị này nhận được sự yêu thích áp đảo từ nữ giới bởi khí chất lẫm liệt, chính là Mahoro Shiki. Thế nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy ở nơi công cộng, thông tin cá nhân của cô ấy đều được phủ một lớp màn bí ẩn.』

Ra là vậy, dàn nữ giới đang la hét chói tai kia, không biết dáng vẻ bình thường của bà chủ nhà phế vật rồi. Tiện thể nói luôn, điều ước Mahoro Shiki bốc trúng là "Muốn hẹn hò với Shiki đại nhân một ngày".

A, đương nhiên, người ước là con gái.

Cô gái trúng tuyển dường như đang ở tại hội trường, tuy vui sướng đến mức sắp ngất đi, nhưng bị Shiki-san thô bạo véo má lôi đi mất. Đây có lẽ chính là dáng vẻ của người phụ nữ gánh vác vận mệnh không được đàn ông chào đón.

Và rồi người tiếp theo xuất hiện là...

『Sau đây là người thứ sáu, Tổng soái Hội đồng Thống nhất Đảo Nanae, Ikkaku Shunjuu đứng trên đỉnh Đảo Nanae đăng đàn!』

Xuất hiện từ bên cánh gà sân khấu là một người đàn ông mặc vest tinh anh. Tuy lộ ra biểu cảm phức tạp, trông vô cùng nghiêm nghị, nhưng cũng tỏa ra khí trường của người đàn ông tài giỏi.

『Sau khi người đàn ông này lên sàn, tỷ lệ người xem sẽ tuột dốc không phanh! Hỏi tại sao ư, vì ổng là tên cứng nhắc không biết đùa! Quá khứ, vì viết lời nói đùa mà ba học sinh bị mắng, còn xuất động cảnh sát hai lần, ngài nhìn bầu không khí chút đi chứ, bầu không khí ấy! Nhưng thực lực của người này với tư cách đỉnh cao Đảo Nanae là hàng thật giá thật, nếu quý vị ước một điều ước nghiêm túc, nhất định sẽ được thực hiện một cách tỉ mỉ! Nào, bây giờ hãy để chương trình tạp kỹ thiên biến vạn hóa biến thân thành chương trình giáo dục hoặc chương trình kinh tế nào, các vị xin hãy uống trà nhẫn nại chút đi nhé, đừng chuyển kênh nha.』

5

『Được rồi, Ikkaku thị dùng cái màn không thể hot nổi là "Quyền đàm phán thuê tòa nhà SEVENS" mà lãng phí mất 50 phút thời gian! Hơn nữa bình luận trên mạng còn có "giải thích dễ hiểu", "đã được chỉ giáo", "không ngờ còn có cách này", tạo nên cơn bão khen ngợi từ sinh viên đại học và người đi làm! Trái ngược hoàn toàn với dự đoán, tỷ lệ người xem cũng không hề giảm! Cho nên tôi dám nói! Ái chà, không hổ danh là Ikkaku Shunjuu, chỉ cần có ngài, chúng tôi có thể thỏa sức quậy phá trên Đảo Nanae này, sau này cũng xin được chiếu cố nhiều hơn nhé, Giám đốc!』

Thế là khẩu hiệu Giám đốc được dấy lên. Ừm, nói thật thì, cô em phát thanh viên học sinh này kích động bầu không khí quá dễ dàng. Thế là mọi người trên đảo cũng quậy tung trời.

『Vậy thì, cuối cùng cũng đến màn kịch hay nhất (Vedette)! Trang điểm cho đoạn kết Lễ hội Thất Tịch năm nay, tiết mục của Ryugajou Nanana.』

Nghe thấy tiếng thực huống, năm người GREAT7 cùng đứng vào giữa sân khấu. Kannagi Ruri-san dường như muốn né tránh, đang chờ ở một bên sân khấu. Lúc này, người đưa hộp nút bấm viết con số '7' tỏa sáng lên đài, là siêu mỹ nữ đã qua cải trang - Todomatsu Shuu. Anh ấy nở nụ cười, để lại nút bấm ở chính giữa hội trường rồi lui xuống. Tất nhiên, bên trên đã giở trò, nhưng khác với Daruku, mọi động tác đều rất tự nhiên.

Được rồi, giây phút mong chờ mòn mỏi cuối cùng cũng đến.

"Có vẻ vui nhỉ, Thiếu chủ."

"Đương nhiên rồi. Đây là mục đích cuối cùng sắp đạt được rồi mà."

Tôi bất giác cười ra tiếng. Thông qua việc điều ước được chọn, biến nó thành hiện thực, việc xấu tôi lên kế hoạch sắp sửa hoàn thành, dù nói thế cũng không quá lời. Tôi nóng lòng chờ đợi khoảnh khắc này, chờ đợi số hiệu của mình được xướng lên.

Người đại diện ấn nút là Ikkaku Shunjuu. Giống như trước, cùng với tiếng trống như sấm động, những con số trên màn hình lớn vẫn chuyển động.

Nhân tiện, thông qua điều tra trước, số thẻ điều ước của tôi là 86225.

Thế là, Ikkaku Shunjuu nhấn nút, con số dừng lại.

『21892』

"...Ơ kìa?"

『Được rồi, may mắn cuối cùng của năm nay chiếu rọi, là thẻ điều ước số 21892・Ooshima Natsu tiểu thư!』

Người cuối cùng của cuối cùng được chọn ra, trong hội trường, cho đến toàn hòn đảo, bùng nổ tiếng reo hò kịch liệt. Trong bầu không khí sôi sục, tôi kinh ngạc nhìn lại vào màn hình lớn. Số của tôi là '86225', nhưng con số trên màn hình là '21892'.

"...Ch, chuyện gì thế này!"

Tôi không kìm được hét lên. Kết quả ngoài dự liệu, khiến tôi chỉ biết đờ đẫn tại chỗ.

"Không thể nào... Sao lại thế này?"

Tôi ngã vật ra ghế, bàng hoàng mất mát.

"Todomatsu bên cánh gà sân khấu cũng đang rất ngạc nhiên đấy. Chắc không phải là lỡ tay đâu."

Chị Yukihime bình tĩnh hơn tôi xác nhận tình hình này. Tuy nhiên, những lời như vậy hoàn toàn không thể lọt vào não tôi.

Lừa đảo phải không? Tại sao? Tại sao chứ? Trong đầu trống rỗng.

『Được rồi, người may mắn sẽ thực hiện điều ước cuối cùng năm nay là cô Ooshima Natsu! Thợ làm bánh kiêm chủ cửa tiệm bánh ngọt & quán cà phê "Marmelo" tọa lạc tại đường số 4 Phố Mười Một!』

Cứ như chỉ có thời gian của tôi dừng lại, thời gian của hội trường vẫn tiếp tục trôi.

Tại sao? Sao lại thế này? ...Không, thất bại ban nãy sao cũng được. Vấn đề nằm ở phía sau. Làm sao đây, việc đoạt được quyền thực hiện điều ước ở đây, là phần quan trọng nhất trong mưu đồ lần này. Nếu mất cái này, kế hoạch của tôi sẽ không thể hoàn thành.

『Ơ, sau đó điều ước là "Xin hãy quảng cáo thật hoành tráng cho quán tôi"』

Đối với điều ước thật thà chưa từng xuất hiện cho đến giờ, từ hội trường vang lên tiếng cổ vũ vang dội.

『Tiếp theo do clip quảng cáo của quán cần được tải lên mạng, sau khi tải xong sẽ tiến hành phát sóng. Hình như là quảng cáo do chính chủ tiệm Ooshima tự làm đấy ạ. Ơ, hiện tại nhân viên đang kiểm tra nội dung xem có phù hợp phát sóng truyền hình không, xin hãy kiên nhẫn trong giây lát.』

Không gian dối phát trực tiếp sao, đúng là nực cười.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

"Alo alo."

"Này, Juugo. Chuyện gì thế hả!?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm của Tensai.

"Tôi cũng muốn biết đây."

"Làm sao đây? Các chuẩn bị khác đã xong hết rồi đấy, nếu không có điều ước của cậu, hiệu quả chẳng phải giảm một nửa sao!"

"Chuyện đó tôi biết thừa!"

"!"

"...Xin lỗi, tôi không nên quát cậu. Xin lỗi, tôi hơi không bình tĩnh."

"Đừng để trong lòng. Ta hiểu cảm giác của cậu. Tóm lại, vẫn còn chút thời gian. Mau đưa ra phương án thay thế..."

『Được rồi, từ phía nhà sản xuất đã phát chỉ thị OK. Bây giờ xin mời xem clip quảng cáo của tiệm bánh ngọt "Marmelo"!』

Thế là tôi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt câm hận nhìn chằm chằm vào clip quảng cáo do kẻ đã phá hỏng kế hoạch của tôi làm ra. Khoảnh khắc này, mắt tôi dán chặt vào đó.

『Cái đó, đã quay chưa ạ?』

Đây là đoạn phim quay bằng máy quay gia đình (DV). Địa điểm có lẽ là ở trong quán tên là Marmelo đó. Vấn đề là nhân vật xuất hiện trên đó. Đeo chiếc mặt nạ che nửa trên khuôn mặt, khoác chiếc áo choàng lấp lánh, là một thiếu nữ.

『Hư, ha, ha, ha, ta là thiếu nữ đeo mặt nạ bí ẩn [M], hôm nay sẽ giới thiệu cho các ngươi chiếc bánh ngọt ngon nhất hòn đảo này.』

"Haha, này này này, đùa kiểu gì thế này?"

"Này, này, Juugo? Sao thế? Alo alo..."

"Tại sao? Tại sao, Saki lại xuất hiện trên đó?"

Dù nhìn thế nào, trên đó cũng là Saki hiện đang mất tích. Nhưng không chỉ có thế.

"[M] là chuyện quái gì?"

Cái tên mà Saki trong màn hình tự xưng, chính là tên của người tổ chức ký tên trên trang chủ của Labyrinthos.

Trước mặt tôi đang dao động, clip quảng cáo vẫn tiếp tục.

『Để chào mừng Thất Tịch, thợ làm bánh danh tiếng thế giới của "Marmelo" chủ tiệm Ooshima Natsu đã làm ra chiếc bánh đặc biệt. Hả? Muốn nếm thử sao? Ta biết rồi.』

[M] dùng dĩa cắt một miếng bánh gợi liên tưởng đến cành trúc và thẻ điều ước đưa vào miệng. Tuy không thấy được động tác mắt, nhưng đôi môi cô bé cong lên.

『Ồ, cái này ngon thật đấy! ...Không đúng, ngon là đương nhiên rồi... Cái đó, tóm lại là rất ngon!』

Làm cái quái gì vậy, cái quảng cáo này thiếu lực quá mức rồi đấy.

『Được rồi, nếu muốn ăn chiếc bánh Thất Tịch ngon tuyệt này, hãy chạy nước rút đến quán ngay đi!』

Một lát sau, hình ảnh dừng lại... Không, video vẫn đang chạy, chỉ là Saki đeo mặt nạ đang đứng im bất động.

『Hả, cái gì cơ? Điểm sửa chữa? Sau đó phải nói cái tiếp theo sao? Hắng... Hiện tại đang tiến hành khuyến mãi đặc biệt, trong vòng một tuần trước sau Thất Tịch, vì là Thất Tịch nên giảm giá 7% nhé! Nào, hãy chạy nước rút đến quán ngay đi!』

Saki lại im lặng.

『Phù, mệt chết đi được. Hả, vẫn còn? ...Ể, là vậy sao, tiếp theo mới chính thức bắt đầu à! Hắng, ừ... Ư ha ha ha ha ha, hỡi những kẻ đang tìm kiếm kho báu ẩn giấu tại Đảo Nanae! Tiếp theo đây thiếu nữ mặt nạ [M] ta sẽ ban cho bài toán! Hỡi những kẻ tìm kiếm tham lam vô độ với một cánh của kho báu truyền thuyết, hãy giải câu đố ta ban cho, và đoạt lấy quyền khiêu chiến! Nào, bây giờ hãy đăng nhập trang chủ ngay! Thời hạn đến hết Thất Tịch!』

Lần này, clip quảng cáo cuối cùng cũng kết thúc. Hội trường ồn ào vì không hiểu lời giải thích cuối cùng.

『Ể, đã xác nhận được rồi. Chủ tiệm Ooshima dường như đã suy nghĩ kỹ về tình huống thực hiện điều ước trong Lễ hội Thất Tịch nhỉ, cô ấy để quý vị xem quảng cáo giải quyết Câu hỏi đăng trên trang chủ của "Marmelo". Hơn nữa, người trả lời đúng sẽ nhận được miễn phí bánh ngọt Thất Tịch đặc chế của chủ tiệm đấy. Sau đây là câu hỏi chủ tiệm Ooshima đưa ra.』

Bùm bùm.

『Chủ tiệm Ooshima từ rất lâu trước đây đã có một người ghét nhất trong GREAT7. Vậy thì, người đó rốt cuộc là ai? Nhân tiện, vị GREAT7 làm cô Ooshima khó chịu nhất này, sẽ phải mua bánh ngọt đãi tất cả những người giải đáp đúng trong hội trường đấy nhé.』

Thế là, trong hội trường lại bùng nổ tiếng cười. Futaba Saitu kêu lên "Chơi chiêu này sao!".

Trong lúc hội trường khắp nơi đang hô hào tên của GREAT7, tôi thao tác điện thoại, mở trang chủ đó lên.

"Có rồi."

Trang chủ của Labyrinthos. Đúng như Saki... không, đúng như người tổ chức [M] đã nói, trang chủ đã cập nhật, Câu hỏi mới được đăng trên đó. Cho dù đã xác nhận cả trang chủ, nhưng trong đầu tôi vẫn là một mớ hỗn độn.

Nói chứ, chuyện này là sao? Tại sao Saki lại là người tổ chức [M]? "Việc không thể không làm" được nhắc đến trong bức thư để lại cho Suruga, và việc Saki trở thành người tổ chức [M] rốt cuộc có quan hệ thế nào?

~*~

"Saki, Saki!"

"Khốn kiếp, không xem được tivi nữa rồi!"

Đại sảnh rộng lớn nơi cứ điểm của Three Skull bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng. Ngay cả các thành viên trước đó còn đang uống đủ loại rượu, ăn đủ các món sơn hào hải vị bày la liệt trên bàn, vừa cười đùa chửi bới ầm ĩ, vừa xem tivi, đều vì sự thất thố ngoài dự liệu mà ngậm miệng lại, rồi hướng ánh nhìn về một người.

Người đó chính là Kurosu Sansa – người vừa đá bay Tetsu đang ôm chặt lấy tivi, rồi châm lửa điếu xì gà.

"Lũ nhóc, tiệc tùng tạm dừng. Hành động đi."

"Vâng."

"Ngồi quây lại đây."

"Đã xác nhận trang chủ. Nội dung cập nhật chỉ là ám hiệu đơn giản. Đáp án là chỉ thị khác để lấy mật mã."

Nghe báo cáo của người đàn ông đang mở máy tính xách tay trên quầy bar ở một góc phòng, Sansa gật đầu.

"Kira, cậu xem tình hình tùy ý tổ chức một đội nhân mã có thể hành động đi. Đừng quên mang theo mấy tên đầu óc tốt."

"Rõ ạ ♪"

"Cái giá cho những kẻ khác, muốn ăn cơm muốn uống rượu tùy các ngươi, nhưng não phải hoạt động cho ta."

"Vâng."

"Này, hành động đi, lũ cà tím đần độn!"

Sansa ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người vội vàng chuyển động.

"Này, Tetsu, lại đây."

"Vâng."

Tetsu đứng trước mặt Sansa đang ngồi trên ghế sofa trước tivi. Đối diện với Tetsu như vậy, Sansa từ trong ngực giản dị đưa ra xấp tiền.

"Ta muốn ăn đồ ngọt rồi, bây giờ đi đến cửa tiệm đó mua cái gọi là bánh ngọt Thất Tịch đó về đây cho ta, phải quyết đoán vào. Tiện thể xách cổ con bé thiếu nữ mặt nạ [M] đó lôi về đây."

Sansa nhếch mép cười. Tetsu nhận lấy tiền, trả lời mạnh mẽ một tiếng "Vâng", rồi toàn lực lao ra khỏi phòng.

Trong lúc các thuộc hạ đang chân tay luống cuống hành động, Kurosu Sansa nhả ra làn khói thuốc, nhếch mép cười nói:

"Tiếp theo phải vui vẻ chút rồi."