1
"Vậy tôi hỏi cậu lại một lần nữa, Yuiga-kun. Sau giờ học thứ Sáu tuần trước, tại phòng sinh hoạt Câu lạc bộ Mạo hiểm thuộc trường Cao trung số 3, cậu đã được đưa đi cấp cứu vì một vết đâm ở bụng. Người gọi xe cứu thương là Ibara Yuu, thành viên cùng câu lạc bộ. Cảnh sát chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ cố ý gây thương tích, một hành vi phạm tội do ai đó gây ra."
"Không phải đâu, thưa cô cảnh sát. Lúc nãy tôi đã nói rồi mà, chỉ là do tôi bất cẩn tự ngã vào đâu đó thôi."
Ngày hôm sau, khi Juugo đến báo cáo tình hình, cảnh sát cũng đã ghé qua phòng bệnh của Isshin để lấy lời khai.
Người đang thẩm vấn Isshin – lúc này đã ngồi dậy trên giường bệnh – là Fudou Akina, sĩ quan thuộc Phòng Điều tra Tội phạm Thanh thiếu niên Đặc biệt số 2 của Sở Cảnh sát Đảo Nanae. Được mệnh danh là hoa khôi của sở, cô dẫn theo cấp dưới là thám tử Tajima đến đây để điều tra về vụ việc xảy ra hôm kia.
Tuy nhiên, cuộc thẩm vấn với nạn nhân Yuiga Isshin lại chẳng hề suôn sẻ như mong đợi.
"Vậy rốt cuộc cậu đã làm thế nào mà bị một vật nhọn đâm vào bụng?"
"Xin lỗi, do cú sốc lúc mất máu nên ký ức của tôi lúc đó rất hỗn loạn..."
Cứ như thế, cuộc đối thoại lặp đi lặp lại như một vòng tròn luẩn quẩn mà không có chút tiến triển nào. Tất nhiên, cô không thể nào tin vào những lời bao biện sặc mùi dối trá của Isshin.
"Yuiga-kun này, cậu cũng nên biết điểm dừng đi chứ? Chúng tôi cũng rất bận, cậu có thể trả lời thành thật được không?"
"Kìa, tôi vẫn luôn thành khẩn khai báo mà."
Trước nụ cười sảng khoái và thái độ điềm nhiên như không của Isshin, sĩ quan Fudou thở dài thườn thượt.
Thấy vẻ bực dọc của nữ sĩ quan, Isshin bất ngờ rướn người, ghé sát mặt lại.
"Này, Akina-san. Gác chuyện đó sang một bên đi, chúng ta nói chuyện gì vui hơn nhé?"
"Cái...!"
Bất ngờ bị gọi thẳng tên và thu hẹp khoảng cách, sĩ quan Fudou giật mình thon thót.
"Nếu tiện thì lần tới chị có muốn đi ăn cùng tôi không?"
Thoáng chốc cô chưa hiểu đối phương đang nói gì, nhưng ngay khoảnh khắc nhận ra ý nghĩa câu mời mọc đó, gò má cô bỗng đỏ bừng.
"Kh... Không được trêu chọc người lớn."
"Tôi chẳng có ý trêu chọc gì chị đâu nhé."
Vừa nói, Isshin vừa mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào má sĩ quan Fudou một cách tự nhiên rồi nhìn sâu vào mắt cô.
"Tôi lúc nào cũng nghiêm túc cả."
Sự tiếp cận nhiệt tình của Isshin khiến sĩ quan Fudou cứng đờ người, khuôn mặt ngày càng đỏ lựng như gấc chín.
"...E hèm, thưa Sếp."
Dù sĩ quan Fudou đã hoàn toàn bị đôi mắt của Isshin mê hoặc, nhưng tiếng gọi của thám tử Tajima đứng phía sau đã khiến cô bừng tỉnh, vội vàng hất tay Isshin ra.
"Hôm... Hôm nay đến đây thôi. Hôm khác tôi sẽ quay lại lấy lời khai."
"Vâng, rất mong chờ chị ghé thăm, thưa cảnh sát."
Quay lưng lại với nụ cười tỏa nắng của Isshin, sĩ quan Fudou rảo bước nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh như chạy trốn.
"Sếp thích kiểu người như thế sao?"
"Không đời nào!"
Quát lại cấp dưới, tiếng bước chân bực dọc của sĩ quan Fudou vang lên cộp cộp dọc hành lang. Thám tử Tajima đi theo sau chỉ biết thở dài ngao ngán.
"Vụ lần này liệu có lập hồ sơ được không đây? Hung khí không tìm thấy, nghi phạm cũng không có. Cứ đà này thì chỉ còn cách tin vào lời khai của cậu học sinh Yuiga đó thôi."
"Cậu tin được mấy lời mớ ngủ đó hả?"
Sĩ quan Fudou bực bội ra mặt. Tuy nhiên, đúng như Tajima nói, dù có kiểm tra hiện trường kỹ đến đâu cũng không thu được kết quả gì, đó là thực tế phũ phàng.
"Nếu không thể lập án thì chúng ta cũng nên rút quân thôi."
"Thật tình, cái vụ này rốt cuộc là sao chứ!"
Sĩ quan Fudou đang bước đi với vẻ nôn nóng thì lướt qua một nữ y tá đi ngược chiều, cả hai khẽ gật đầu chào nhau. Sau đó cô lại thở dài.
"Y tá của bệnh viện này, trang phục vẫn cứ dễ thương như mọi khi nhỉ."
"Nghe đâu bệnh viện này hoạt động theo sở thích của Viện trưởng đấy."
Đối với sĩ quan Fudou – người đã tốt nghiệp đại học trên Đảo Nanae, sau đó ra đất liền làm việc vài năm rồi mới quay lại đảo – cô không có ấn tượng tốt lắm về thứ trang phục gọi là đồ y tá ở đây.
"Ở cái hòn đảo lấy học sinh làm chủ thể này, cái ông Viện trưởng đó rốt cuộc nghĩ gì trong đầu không biết. Thật nghi ngờ quan điểm đạo đức của ông ta."
"Nhưng vị Viện trưởng đó lại là niềm hy vọng của giới y khoa đấy."
Trên Đảo Nanae, vài năm trước vẫn còn rất nhiều bác sĩ được mời từ đất liền ra, nhưng tuân theo phương châm tự chủ của hòn đảo, số lượng này giảm dần qua từng năm. Trừ y tá và bác sĩ chuyên khoa, số lượng bác sĩ giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thay vào đó, lực lượng hoạt động chính là các bác sĩ trẻ đang tu nghiệp ngay trên hòn đảo này.
Và người đứng đầu trong số đó chính là Viện trưởng bệnh viện này.
"Mà nói đi cũng phải nói lại, bệnh viện này yên tĩnh thật đấy."
"Maa, vì người nằm viện cũng chẳng ở lại lâu mà."
80% cư dân sống trên Đảo Nanae là học sinh, nên số người cần bệnh viện chăm sóc ít hơn áp đảo so với đất liền. Tuy nhiên, trang thiết bị lại cực kỳ đầy đủ, sánh ngang với các bệnh viện lớn trong đất liền, nên có thể ứng phó với mọi tình huống.
Đang đi trên hành lang rộng lớn, nhóm sĩ quan Fudou lại lướt qua một nữ y tá khác. Nhưng lần này không có cái gật đầu chào hỏi nào, ngược lại, người đó còn nghênh ngang đi giữa hành lang như muốn đẩy hai người dạt sang hai bên.
Dáng vẻ của nữ y tá đó khiến nhóm sĩ quan Fudou buộc phải ngoái lại nhìn. Vì đặc thù của bộ đồng phục y tá nên các cô gái làm nghề này đều khá nổi bật. Nhưng ngay cả trong số đó, nữ y tá vừa lướt qua ban nãy cũng mang một sức công phá đánh bay mọi chuẩn mực.
Đen kịt.
Bộ đồ y tá đen tuyền, vạt váy ngắn đến mức nguy hiểm, tất lưới, giày cao gót. Và cực đoan nhất chính là người phụ nữ khoác lên mình bộ trang phục đó. Mái tóc ngắn cắt lởm chởm màu trắng, ánh mắt sắc lạnh như dã thú, và còn cả chiếc bịt mắt vẽ hình ba con mắt kỳ dị.
Với tư cách là trang phục y tá, thế này thì quá mức thời thượng rồi.
"Tự do đến mức đó thì ngược lại, tôi thấy cũng sảng khoái đấy chứ."
Không chỉ có ngạc nhiên. Phía sau nữ y tá đen đó còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi cùng.
Một người là chàng thanh niên có vẻ trầm lặng. Cậu ta giữ lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Trên tay nắm chặt một cái túi dài kỳ lạ.
Người còn lại chắc là đang diện bộ đồ cosplay tiểu quỷ trong truyền thuyết đây mà. Bộ đồ bó sát với dây trói chằng chịt cực kỳ đặc trưng. Trên lưng cô bé vác một cái bao rất lớn.
Ba người như vậy đi cùng nhau, quả thực chẳng hiểu ra làm sao.
"A, chịu hết nổi rồi, tôi không muốn ở lại cái bệnh viện này thêm một giây nào nữa. Về thôi, Tajima."
Hai vị cảnh sát lại tiếp tục rảo bước về phía cửa ra vào.
Nếu biết được thân phận thật sự của nữ y tá đen đó, chắc chắn hai người họ đã không ngần ngại mà rút súng ra rồi.
2
Vượt qua được màn thăm hỏi khô khan của cảnh sát, Isshin vừa nằm trên giường bệnh vừa ngước nhìn trần nhà đã quá đỗi quen thuộc.
"Chỉ cần là nữ cảnh sát đó đến thì có vẻ mình vẫn đối phó được."
Đối với Isshin, việc "thuần hóa" những người phụ nữ kiểu đó là sở trường của anh.
Dựa trên tình hình ban nãy, đúng như Kagetora đã điều tra, phía cảnh sát dường như không thu thập được bất cứ manh mối nào từ hiện trường vụ án. Tất nhiên, Isshin chẳng làm gì cả. Hôn mê suốt hai ngày trời, anh không thể có bất kỳ động thái nào.
Vậy thì ai là kẻ đã che giấu hành vi phạm tội của Yoshino Saki?
"Labyrinthos."
Một tổ chức bí ẩn đã xây dựng các "Di tích" cất giấu Bộ sưu tập Nanana ở khắp nơi trên Đảo Nanae. Quy mô và mục đích của họ đều là những ẩn số.
"Cứ tưởng ít nhất cũng nắm được chút gì đó chứ."
Isshin đưa tay sờ lên vết thương bên hông. Hoàn toàn không ngờ mình lại bị phản đòn nặng nề đến thế. Rốt cuộc, anh vẫn chưa có thêm thông tin mới nào về Labyrinthos.
"Nhưng cờ (flag) thì đã dựng lên rồi."
Mọi việc đang tiến triển vững chắc, giờ chỉ còn việc chờ đợi nước đi tiếp theo.
Cốc, cốc, cốc.
"Yuiga-san, tôi vào kiểm tra sức khỏe đây."
"A, mời vào."
Dù phản xạ bật dậy, nhưng Isshin vẫn nhận ra giọng nói này khác với cô y tá vẫn thường chăm sóc mình mọi khi. Hơn nữa, anh cũng nhận thấy thời gian lần này sớm hơn thường lệ.
Dù những thắc mắc vụn vặt đó lướt qua tâm trí Isshin trong chớp mắt, nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, mọi nghi vấn đều bị thổi bay sạch sẽ.
Bởi lẽ, người bước vào phòng bệnh là một "y tá hắc ám" với bộ dạng không thể lý giải nổi.
Quần áo và mũ đều một màu đen tuyền, phần ngực phanh ra táo bạo, váy ngắn đến mức giới hạn, lại còn thiết kế bó sát, tất cả đều lọt vào danh mục "quá khích" trong quan niệm của Isshin. Nổi bật nhất là mái tóc ngắn lởm chởm màu trắng và chiếc bịt mắt có hình vẽ kỳ dị.

Không thể nào có kiểu y tá vừa mang tính công kích vừa gợi dục đến mức đó được.
Isshin sững sờ trước vị khách không mời mà đến đầy phi lý này. Nhưng khách đến không chỉ có một người.
"Lâu rồi không gặp, Yuiga-kun ♪"
Cô gái nấp sau lưng y tá đen mỉm cười với Isshin. Cô gái vừa vẫy tay vừa cười nói này cũng mang lại sức công phá không kém. Bộ trang phục gợi liên tưởng đến tiểu quỷ, cùng mái tóc uốn lượn và dải ruy băng trông vô cùng dễ thương.
"Lẽ nào là... Kira-chan sao?"
"Ồ, anh nhớ Kira à, Kira vui lắm đó ♪"
Cô bé rảo bước đến gần giường bệnh của Isshin rồi cứ thế ôm chầm lấy anh.
"Nà... Kira-chan."
"Hehe, giật mình chưa? Bao lâu rồi chưa gặp nhỉ?"
"Chắc cũng một năm rồi. Em vẫn vậy nhỉ, Kira-chan."
"Nhưng Yuiga-kun thì cứ như biến thành người khác ấy. Dù trước đây em đã nghĩ Yuiga-kun là một trai đẹp ngầm, không ngờ giờ lại thành hàng thật rồi ♪"
Kira vui vẻ bắt chuyện. Trái ngược lại, Isshin hoàn toàn chẳng thể vui nổi.
"Không ngờ sát thủ hàng đầu của Three Skull lại đến thăm tôi đấy."
"Không phải đâu Yuiga-kun. Kira vẫn chưa giết ai cả, nên không tính là sát thủ đâu, là cô bé sát thủ tương lai cơ ♪"
Kira vặn vẹo người, xấu hổ cúi đầu, rồi ngước đôi mắt lên nhìn Isshin với vẻ nũng nịu.
"Yuiga-kun này, nếu không chê thì anh có muốn trở thành người đầu tiên của Kira không?"
"Xin kiếu."
"Sốc quá đi."
Thấy nụ cười rạng rỡ của Isshin khi đưa ra câu trả lời dứt khoát, Kira lao người ập xuống giường.
Tạm gác Kira sang một bên, vẻ mặt Isshin trở nên cứng đờ khi nhìn thấy người cuối cùng bước vào.
Tsujifuka Tetsunoshin. Không cần nói cũng biết, cậu ta chuyển đến trường Cao trung số 3 với tư cách là hộ vệ của Yoshino Saki, là đàn em khóa dưới trong trường. Ánh mắt cậu ta ném về phía anh sắc bén như dao găm, tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
Y tá đen dẫn theo hai người này đứng trước giường bệnh, nhìn xuống Isshin với vẻ ngạo nghễ.
"Ngươi là Yuiga Isshin hả?"
"Vâng. Hân hạnh được gặp mặt, 'Nữ hoàng'."
Nghe Isshin mỉm cười gọi mình là Nữ hoàng, khóe miệng y tá đen nhếch lên.
"Biết biệt danh của ta, cũng vinh dự đấy chứ."
Trong Khu Đặc khu Học sinh Đảo Nanae, nơi duy nhất nằm ngoài vòng pháp luật là Phố Nguyệt Độc. Thực sự cai quản nơi đó chính là tổ chức có tên Three Skull. Lịch sử của nó rất lâu đời, có thuyết cho rằng tổ chức này đã có hình hài sơ khai từ khi Đảo Nanae mới được thành lập. Đảo Nanae có quy định nhập khẩu nghiêm ngặt, và để thiết lập các con đường buôn lậu đưa đủ loại hàng hóa từ bên ngoài vào, những kẻ sử dụng dịch vụ này không chỉ giới hạn ở Phố Nguyệt Độc bất khả xâm phạm mà dường như còn lôi kéo cả học sinh bình thường.
Và người phụ nữ này chính là người đứng đầu Three Skull, người phụ nữ bí ẩn được gọi là "Nữ hoàng". Cô ta cai trị Three Skull bằng năng lực hoàn hảo và khả năng lãnh đạo tài tình, nhưng thân thế lại hoàn toàn là một ẩn số.
Dù đã thử thăm dò bằng cách bắt chuyện, nhưng việc đoán trúng phóc lại khiến Isshin chẳng thể nào vui nổi. Anh cười khổ trong lòng.
"Chuyện nên biết thôi mà. Không ngờ tôi lại vinh hạnh được gặp nhân vật sánh ngang với GREAT7 thế này."
"Ngang hàng với GREAT7 cơ à."
Bên cạnh y tá đen đang lộ vẻ mặt vi diệu, Kira cười khúc khích.
Chẳng lẽ mình nói gì buồn cười sao? Isshin nghiêng đầu hỏi y tá đen.
"Vậy, Nữ hoàng đại giá quang lâm đến chỗ bệnh nhân như tôi là có việc gì?"
"Không phải đã nói rồi sao? Ta đến khám bệnh. Thế nên, phải trả lời câu hỏi khám bệnh của chị y tá đen đây nhé."
Nói xong, y tá đen ngồi xuống chiếc ghế mà sĩ quan Fudou vừa ngồi lúc nãy. Kira thì ngồi vắt vẻo trên giường, còn Tetsu lặng lẽ đứng dựa lưng vào tường.
"Ngươi có biết Yoshino Saki không?"
Trước câu hỏi này, Isshin không hề nao núng, mỉm cười đáp.
"Không biết nha."
Tuy nhiên, cái giá của việc giả nai là cơn đau kịch liệt vặn xoắn cơ thể. Vào vết thương bên hông vừa mới khâu lại vài ngày trước của Isshin, y tá đen bất ngờ chọc ngón tay trỏ vào và xoáy sâu một cách tàn nhẫn.
"Hự!"
Trước Isshin đang quằn quại theo phản xạ, y tá đen lạnh lùng tuyên bố.
"Cảnh cáo lần một. Chị y tá đen này ghét nhất là những câu trả lời nhàm chán. Thế nên bệnh nhân phải ngoan ngoãn, thành thực trả lời câu hỏi như một thằng đần độn ấy. Mà nói dối cũng không sao. Nhưng nếu nói dối để che đậy một lời nói dối khác mà bị bóc trần thì hậu quả thế nào ngươi hiểu rồi đấy."
Isshin vừa nén cơn đau dữ dội, vừa cảm thấy bối rối trước điều kiện quái gở mà y tá đen đưa ra.
"Ngươi biết Yoshino Saki chứ?"
Lại một câu hỏi y hệt. Isshin khổ sở suy tính cách đối phó.
"...Có biết, tôi nghe Yama-kun kể lại."
"Vụ Ikusaba hôm nọ được ngươi giúp đỡ nhiều nhỉ. Ta thay mặt thằng Tetsu đằng kia cảm ơn ngươi."
"Lời cảm ơn thì xin hãy nói với Yama-kun ấy. Tôi chẳng làm gì cả."
"Chuyện đó tất nhiên ta biết thừa, đồ ngốc. Chỉ là xã giao đơn thuần thôi. Ngươi nghiêm túc cái nỗi gì hả, đồ cặn bã."
Y tá đen đột nhiên bật chế độ khinh bỉ toàn tập. Isshin cảm thấy hơi cáu.
"Nhà ngươi ấy, thứ Sáu tuần trước hình như bị đâm nhỉ."
"Không, vết thương đó là..."
"Mấy lời bào chữa nhạt tuếch đó thì miễn đi, đừng có đánh đồng ta với lũ cớm ăn hại."
Bị nụ cười như nhìn thấu tâm can của y tá đen chĩa vào, Isshin im bặt.
"Với lại, cái ngày mà ngươi bị đâm ấy, có một con nhóc đã mất tích. Mặc dù bề ngoài thì là về quê rồi, nhưng đó không phải sự thật. Tuy nhiên, thủ đoạn cũng cao tay đấy. Còn để lại cả hồ sơ xuất cảnh chính xác nữa. Thú vị hơn là, gọi điện về nhà xác nhận thì bà dì họ hàng cũng trả lời là 'Đã về nhà rồi', nhưng khi đến tận nhà chính ở đất liền, lôi cổ bà mẹ ra hỏi cho ra lẽ thì lại nhận được câu trả lời là 'Con gái tôi đang đi học ở trường trên Đảo Nanae' đấy."
Nữ hoàng đã điều tra sâu đến mức bất thường, lại một lần nữa chất vấn Isshin.
"Ngươi nghĩ con nhóc mất tích đó là ai?"
"...Là Yoshino Saki phải không."
Nghe xong câu trả lời của Isshin, y tá đen đáp "Trả lời tốt lắm", rồi nhếch mép cười.
"Đúng như những gì nhà ngươi biết, Yoshino Saki được bọn ta gọi là Yui, cực kỳ dễ thương. Và bé Yui đó, vào cái ngày thứ Sáu ngươi bị đâm, dường như đã bị một học sinh khóa trên gọi ra ngoài. Người đến gọi là Ibara Yuu. Sau đó đi đến CLB Mạo hiểm, chính là CLB mà ngươi trực thuộc, cái phòng sinh hoạt nơi tìm thấy ngươi đang chảy máu ấy."
"..."
"Quan hệ nhân quả tiếp theo thì tự nhiên cũng nghĩ ra được thôi, nhưng mà, ngươi thấy sao?"
"?"
"Ta nói lại lần nữa, nghĩ kỹ lời nói dối rồi hẵng nói. Nói trắng ra, ta chẳng nghĩ nhà ngươi biết Yui đang ở đâu đâu. Cũng không nghĩ ngươi sẽ ngoan ngoãn khai ra thông tin hữu ích về nơi ở của Yui. Tóm lại, nhà ngươi đối với ta là một tồn tại hoàn toàn vô giá trị. Nhưng tại sao ta lại đến đây? Bởi vì ta muốn hỏi, rốt cuộc tại sao ngươi lại bị Yui đâm."
Biểu cảm của Isshin không thay đổi, nhưng một giọt mồ hôi lạnh đã lăn dài trên má.
"Ta đến đây chỉ là tùy hứng thôi. Nói cách khác, ngươi có khóc lóc thảm thiết hay sợ vãi ra quần thì ta cũng đếch quan tâm. Cho dù nhà ngươi có bốc hơi khỏi thế gian này, bọn ta vẫn có thể tìm ra Yui."
"..."
"Này, dám khai hết những gì ngươi biết ra đây, hay là kể chuyện cười cho ta nghe nào, chàng trai sát gái."
Y tá đen nở một nụ cười lạnh lẽo. Đôi mắt vốn dĩ băng giá của cô ta giờ lại rực lửa. Tiếp tục bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, cảm giác như da thịt sẽ bị bỏng lạnh đến thối rữa.
E rằng đúng như y tá đen nói, đối với cô ta, mạng sống của Isshin chẳng khác gì cỏ rác. Và đáng sợ hơn nữa là, hiện tại ngồi trên giường bệnh của anh chính là Kira - người được giáo dục để trở thành sát thủ từ nhỏ.
Đây là mối đe dọa sắc bén đến mức dao găm cũng không sánh bằng.
Isshin suy tính một lát, rồi trầm tĩnh bắt đầu trần thuật.
"Khoảng nửa tháng trước. Em Yoshino đã nhận lời ủy thác của đàn anh Ikusaba, tiến hành điều tra 'Di tích' ở Trung tâm mua sắm SouthRed. Kết quả là đã gặp tai nạn gì đó. Nhưng sau đó em Yoshino lại được Three Skull nhặt về ở Phố Nguyệt Độc."
"À, là được thằng Tetsu đằng kia nhặt về đấy."
"Ký ức của em Yoshino chắc hẳn đã bị gián đoạn vào thời điểm đó."
"À, Yui nói là 'Lẽ ra mình đang ngủ trong phòng ở ký túc xá', chẳng hiểu sao lại khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem kể lể với ta, nói chắc chắn là bị thằng Tetsu đằng kia bắt cóc đến đây."
"Mọi người, làm ơn đừng đùa vào lúc này được không."
"Thật tình, cậu nhạt nhẽo quá đấy Tetsu. Thôi được rồi, tiếp tục đi Yuiga."
"Sau nhiều trắc trở, em Yoshino đã đi học lại. Cùng với cậu Tsujifuka đằng kia. Trở lại cuộc sống học đường, em Yoshino tình cờ gặp lại đàn anh Ikusaba. Tất nhiên, đàn anh Ikusaba biết em Yoshino. Nhưng em Yoshino lại hoàn toàn phớt lờ đàn anh Ikusaba. Đàn anh Ikusaba chắc hẳn rất bối rối. Bởi vì trong lần ủy thác trước đó, em Yoshino hoàn toàn bặt vô âm tín, vậy mà lại xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đàn anh Ikusaba muốn hỏi cho ra lẽ nên đã cố gắng tiếp cận em Yoshino, và thế là bị cậu Tsujifuka đằng kia ngăn cản."
"Là cái vụ kẻ bám đuôi đó hả. Ta cũng đang cảnh giác tên Ikusaba đó, nên ta đã thông qua Tetsu ủy thác cho thành viên Yama Juugo bên ngươi nghĩ cách xử lý Ikusaba."
"Người hỗ trợ việc đó chính là chúng tôi. Bề ngoài tôi bày mưu tính kế để đánh bại đàn anh Ikusaba, nhưng sau khi trao đổi với nhóm Yama-kun, tôi đã nhận ra một chuyện khác."
"Nhận ra? Là gì?"
"Là 'Điểm mâu thuẫn'."
Từ khóa này khiến cảm xúc trên gương mặt y tá đen vụt tắt.
"Nói tiếp đi."
"Ban đầu chỉ là mức độ nghi ngờ. Nhưng mức độ nghi ngờ đó, sau khi thực sự tiến vào 'Di tích' ở Trung tâm mua sắm SouthRed và điều tra, đã chuyển thành sự tin chắc. Đó là hiện tượng khó tin. Và chính là 'Điểm mâu thuẫn'."
"Nói cho ta biết, Yuiga Isshin. Nhà ngươi đã biết được cái gì."
Dưới sự giám sát của ba người, Isshin nói ra sự thật.
"Em Yoshino Saki, trong 'Di tích' ở Trung tâm mua sắm SouthRed, đã chết một lần rồi."
"Cái... chuyện đó sao có thể! Chuyện vô lý như thế...! Đừng có nói hàm hồ!"
"Tetsu, im mồm."
Giọng nói trầm thấp đầy uy lực khiến Tetsu câm nín.
"Này Yuiga. Tại sao ngươi lại gọi đó là 'Điểm mâu thuẫn'?"
"Bởi vì, tôi biết trong quá khứ đã từng có trường hợp tương tự."
"Quả nhiên là vậy sao."
Y tá đen thở dài nặng nề.
"Xin hỏi, cô có biết đầu đuôi ngọn ngành việc tổ chức 'Trò Chơi' lần trước không?"
"Tất nhiên. Vì lần trước người tìm ra 'Điểm mâu thuẫn' là Ruri nhà ta mà."
"'Điểm mâu thuẫn' chính là sự sai lệch của sự việc mà theo lý lẽ thì tuyệt đối không thể xảy ra. Vào khoảnh khắc nó được phát hiện, Labyrinthos - sự tồn tại vốn dĩ tuyệt đối không bao giờ lộ diện trước người khác - sẽ phản ứng. Đó chính là việc tổ chức 'Trò Chơi'."
"Người chiến thắng trong 'Trò Chơi' lần trước là Cựu Hội trưởng CLB Mạo hiểm của các ngươi - Konjou Kasumi nhỉ."
"Vâng."
Nghe lời kể của Isshin đến đây, y tá đen bắt đầu chậc lưỡi.
"Nói cách khác, sự việc lần này là do nhà ngươi - kẻ đã tìm ra 'Điểm mâu thuẫn' - khơi mào hả?"
"Kết quả là bị đâm. Bởi chính em Yoshino Saki, người là 'Điểm mâu thuẫn'."
Nhìn Isshin không chút giấu giếm nói ra sự thật, y tá đen gật đầu.
"Ra là thế. Sự tình cơ bản đã rõ rồi. Vậy câu hỏi cuối cùng."
"Cô muốn hỏi gì?"
"Tại sao lại bao che cho Yui nhà ta?"
"Ý cô là sao?"
"Ta hỏi ngươi, rõ ràng là bị đâm, nhưng lại không tố giác Yui."
Đối mặt với y tá đen - người mà chỉ có thể cho rằng đã nắm rõ mọi tình hình, lưng Isshin bắt đầu toát mồ hôi. Một lát sau, Isshin tĩnh lặng nói.
"Đây là sự chuộc tội."
"Ngươi nói chuộc tội?"
"Vì sự chất vấn thiếu thận trọng của tôi đã khiến em Yoshino phải gánh chịu trách nhiệm quá nặng nề, tôi vô cùng hối hận về điều đó. Thú thật, tôi chưa từng nghĩ sự việc sẽ diễn biến như hiện tại."
Trước Isshin đang cúi đầu, y tá đen gật gù ra chiều đã hiểu.
"Là vậy đấy, Tetsu. Hài lòng chưa?"
"..."
Ánh mắt của Isshin chuyển sang Tetsu đang im lặng nhìn chằm chằm về phía này.
"À, cái thằng đó ấy, nó cho rằng do nhà ngươi mà Yui biến mất, nên hôm nay đến đây định băm vằm ngươi ra vạn mảnh đấy. Thật đấy."
Isshin bất giác thủ thế phòng ngự. Tetsu dường như để kìm nén cơn giận trong lòng, hít một hơi thật sâu, rồi nói với tâm thế bình tĩnh.
"Tôi đã nghe được những lời thật lòng của anh khi bao che cho Yui. Vậy là đủ rồi."
"Quân tử nhất ngôn, phải giữ lời đấy nhé."
"Vâng, dù có chém hắn ở đây thì Yui cũng chẳng quay về được."
"Được rồi. Vậy sự trả thù của cậu kết thúc tại đây."
Quyết định này khiến Isshin thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Ngồi trên giường nghe hết câu chuyện, Kira táo bạo ôm chầm lấy Isshin.
"Ái chà, Yuiga-kun dịu dàng thật đấy. Phải là em thì ai đâm em, em tuyệt đối sẽ đánh cho kẻ đó thừa sống thiếu chết, rồi hành cho lên bờ xuống ruộng, nếu không thì khó mà tiêu mối hận trong lòng được nha ♪"
"Làm gì có chuyện đó, anh chỉ làm những gì mình nên làm thôi..."
"Khụ, khụ, khụ, a, ha, ha, ha."
Tiếng cười đột ngột vang lên khiến tất cả mọi người giật mình kinh ngạc.
"Đại tỷ, sao thế?"
"Không, không có gì. Chỉ là cảm thấy vừa được xem một vở kịch hài thú vị thôi."
Nhìn y tá đen cười ngặt nghẽo không ngừng, ba người kia lộ vẻ bối rối.
"Ý cô là sao, Đại tỷ?"
"Thật tình, bọn bây ngây thơ quá đấy, Tetsu, Kira. Lại đi bị mấy lời đó lừa gạt, lũ ngốc. Cái tên này làm sao có thể làm ra chuyện đáng được ca tụng như thế chứ."
"Hả?"
"Tên này muốn ỉm vụ của Yui đi, hoàn toàn là vì muốn cái 'Trò Chơi' do Yui kích động tổ chức có càng ít người đăng ký tham gia càng tốt, nên hắn mới giấu nhẹm việc mình bị đâm. Nếu làm ầm ĩ lên, biết đâu sẽ có những kẻ giống như chúng ta chú ý đến việc 'Trò Chơi' được tổ chức đấy."
"!"
Con mắt độc nhất của y tá đen bắn thẳng vào Isshin đang cứng đờ mặt mày.
"Ý ta là, chỉ cần người tham gia 'Trò Chơi' giảm đi, tỷ lệ hắn thắng đến cuối cùng sẽ tăng lên. Hóa ra là thế, kế hoạch nhà ngươi nghĩ ra cũng hời thật đấy."
Lời nói của y tá đen trước mặt thực sự đã khoét sâu một mảng lớn trong tâm trí Isshin, và bị lấp đầy bởi nỗi sợ hãi không biết đối phương đã nhìn thấu ruột gan mình đến mức nào. Những cảm xúc hỗn độn trong lòng, có lẽ đã bị đối phương biết hết rồi, Isshin chỉ biết nghĩ như vậy.
"Đại tỷ, vậy tên này..."
"Cái gì mà cảm thấy có lỗi với Yui, rồi lòng thương hại các thứ, hoàn toàn không có đâu nhé. Chỉ là hành động để thúc đẩy sự việc theo hướng có lợi cho bản thân thôi. Chỉ chăm chăm nghĩ đến việc làm sao để lợi dụng Yui cho mục đích của mình nhiều nhất có thể."
"Khốn kiếp, không thể tha thứ."
Tetsu nắm lấy chuôi thanh kiếm lộ ra từ cái túi trên tay, nhưng y tá đen đã ngăn cậu lại.
"Này, Tetsu. Không nhớ lúc nãy nói gì rồi à? Sự trả thù của ngươi chẳng phải đã kết thúc rồi sao?"
"Nhưng mà Đại tỷ!"
"Ngươi đã tha thứ cho tên này rồi. Nên buông tay ra. Đó mới là quân tử nhất ngôn."
"Nhưng mà!"
"Câm miệng!"
"..."
"Ngươi nghĩ tại sao lại ra nông nỗi này? Là vì ngươi đã nhìn lầm chân tướng. Trách ai đây? Chẳng trách ai được cả, là lỗi của chính ngươi. Không đúng sao?"
"...Khụ."
"Nếu không cam tâm thì tuyệt đối đừng quên chuyện lần này. Rồi đừng để nó xảy ra lần thứ hai. Lần tới ngươi phải dùng chính đôi mắt của mình để phân biệt sự thật, rồi bị lừa hay không là do ngươi tự quyết định."
Sức lực như bị rút cạn khỏi toàn thân, Tetsu cúi gằm mặt.
Nhưng ở một bên khác lại thể hiện phản ứng khác...
"Kira mê Yuiga-kun kiểu này rồi nha ♪"
Thấy Kira mắt sáng long lanh, y tá đen lộ vẻ ngạc nhiên.
"Em không phải cứ thấy trai đẹp là ăn tạp hết đấy chứ?"
"Đại tỷ à, Yuiga-kun không chỉ đẹp trai thôi đâu. Mà còn là một chàng trai cực kỳ dịu dàng nữa. Vì anh ấy đã từng giúp Kira mà ♪"
"Nhưng giờ hắn là cái thứ như này đấy."
"Con gái là sinh vật hay bị mấy chàng trai hư cuốn hút mà lị ♪"
Thảnh thơi thật đấy.
Lúc này, y tá đen bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế.
"Được rồi, khách khứa cũng sắp đến rồi, rút quân thôi, mấy đứa."
"Khoan, xin chờ một chút."
Nhìn Isshin buột miệng gọi mình lại, y tá đen nhếch mép cười.
"Đừng hiểu lầm, ta cũng khá đánh giá cao nhà ngươi đấy. Vì mục đích của bản thân, ngươi có thể hy sinh tất cả. Điều này thực sự rất tuyệt vời."
"Tuyệt... Tuyệt vời?"
"Mang lại hạnh phúc cho mọi người? Nhàm chán thấu đỉnh. Ảo tưởng những điều không thể đó, khinh miệt và sỉ nhục hành động của người khác, mấy gã rác rưởi chỉ biết gào mồm lên thì làm nên trò trống gì? Chẳng làm được gì, cũng chẳng đạt được gì. Cả đời chỉ biết không ngừng phát ra mấy tiếng ồn và lời nói mộng du rồi kết thúc. Nhưng nhà ngươi thì khác. Nhà ngươi có cái khí khái dám vứt bỏ một số thứ để đạt được thứ mình muốn. Chỉ những kẻ có giác ngộ đó mới có thể đoạt được thứ mình theo đuổi."
"..."
Isshin cảm thấy bối rối trước lời tán thưởng của y tá đen.
"Coi như phần thưởng cho việc trả lời thành thật câu hỏi của chị y tá đen, chị đây sẽ khiến đám cớm đang can thiệp vào vụ này rút lui."
"Chuyện đó, có làm được không?"
"Cái tên khốn thống trị hòn đảo này là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo mà, hắn đã xây dựng một hệ thống hoàn hảo để duy trì hòn đảo này. Nhưng mà nhé, hệ thống có hoàn hảo đến đâu thì người sử dụng nó cũng là con người mưu cầu lợi ích thôi. Chẳng bõ bèn gì."
Vừa cười, y tá đen vừa rút từ trong ngực áo ra một tấm danh thiếp, ném lên giường Isshin.
Đó là một tấm thẻ trắng tinh không viết gì cả.
"Trên đó có phương thức liên lạc của ta. Nếu có hứng thú thì có thể gọi cho ta bất cứ lúc nào."
Để lại câu nói đó, y tá đen dẫn theo Tetsu đang trừng mắt và Kira đang vẫy tay cười "Hẹn gặp lại nha, Yuiga-kun ♪", bước ra khỏi phòng bệnh của Isshin.
Bị bỏ lại một mình, Isshin nhặt tấm thẻ được ném tới lên.
Và rồi rùng mình.
Tấm thẻ trắng tinh, bắt đầu từ chỗ bị chạm vào, dần chuyển sang màu đen. Chẳng bao lâu sau, trên tấm thẻ hiện lên dòng chữ 'Kurosu Sansa' và số điện thoại, rồi toàn bộ hóa thành màu đen kịt.
Cứ như thể những cảm xúc đen tối trào ra từ nội tâm của chính anh đã chuyển sang tấm thẻ vậy.
Vài phút sau, phòng bệnh của Isshin xuất hiện nhóm khách thứ ba.
"Đây là đội B. Đối tượng dường như đã rời đi."
Đó là một nhóm vũ trang. Isshin biết bọn họ.
Đội Cảnh vệ Tổng hợp Đảo Nanae - quân đội tư nhân bảo vệ hòn đảo này.
3
"Xuất hiện rồi, con y tá đen kỳ quặc đó!"
Phát hiện ra những người lính đang đi về phía cửa phụ trên hành lang, tiếng hô hoán chỉ về phía đó vang lên.
"Lạ thật đấy, cải trang đáng lẽ phải hoàn hảo rồi chứ, sao lại bị lộ nhỉ?"
Sansa nghiêng đầu thắc mắc. Chuyện này nhìn qua là biết ngay mà.
"Đại tỷ, em thấy bộ đồ này của tỷ quá nổi bật rồi, tại sao tỷ lại mặc bộ đồ thế này đến đây chứ."
"Này này này, Tetsu. Ngươi đến chuyện này cũng không hiểu hả? Tất nhiên là vì ta thích nên mới mặc thử rồi chứ sao?"
Nhìn Sansa ưỡn ngực, tỏ vẻ tự do trong mọi hoàn cảnh, anh chàng Tetsu chỉ biết lộ ra vẻ mặt ngây ngô.
"Đại tỷ không thấy là sẽ bị phát hiện sao?"
"Bị phát hiện thì sợ à? Nổi bật thì sợ à? Mấy chuyện đó ta đếch thèm quan tâm, cách ăn mặc của ta do ta quyết định, ta là người như thế đấy, nhà ngươi có ý kiến gì không?"
"Đại tỷ, Kira mê tỷ rồi nha ♪"
Trái ngược với Tetsu, Kira vỗ tay bộp bộp. Sansa cũng lộ vẻ vô cùng mãn nguyện.
"Đại tỷ, em thấy cái này khác với những gì tỷ vừa nói lúc nãy mà."
"Tetsu à, nhà ngươi cứ hay soi mói mấy cái lặt vặt thế, bảo sao mới bị Yui ghét đấy."
"Hả!"
"Này Đại tỷ, không được nói sự thật cho Tetsu-nii biết chứ. Tetsu-nii thuần khiết sẽ bị tổn thương siêu nặng đó nha."
Đến cả Kira cũng nói đến mức đó, Tetsu càng để tâm hơn.
"Chuy... Chuyện đó là thật sao?"
Tetsu hoảng loạn tột độ. Hai người kia nhìn bộ dạng đó của Tetsu một lúc rồi cười khúc khích.
"Đùa thôi mà."
"Yên tâm đi, không sao đâu, Tetsu-nii."
Tetsu thở phào nhẹ nhõm.
"Nói thật chứ, ta đếch thèm quan tâm đến bọn bây."
"Mấy chuyện đó sao cũng được hết á ♪"
Hai người này vô trách nhiệm quá mức. Tetsu siết chặt cơn giận trong lòng vào nắm đấm. Và rồi trở thành mũi dùi cho cơn giận này là hai gã đàn ông được trang bị vũ trang đang giơ dùi cui lao tới.
Tetsu hạ thấp trọng tâm, nắm lấy chuôi đao bên hông, một hơi rút đao chém ra.
"Hự" "Á"
Dưới trảm kích của Tetsu chém chính xác vào khe hở của bộ giáp đối phương, những gã đàn ông ngã gục xuống đất, rên rỉ. Chứng kiến kỹ thuật dùng đao điêu luyện, Kira và Sansa vỗ tay tán thưởng.
"Tetsu-nii, tuyệt quá tuyệt quá ♪"
"Thật đấy, chỉ có dùng đao là thuận tay thôi nhỉ."
Dù biết chỉ là đang trêu chọc mình, Tetsu vẫn cảm thấy khó chịu trước lời nói và cử chỉ xấu tính của hai người họ.
"Được rồi, cũng đến lúc tung bản lĩnh thật sự rồi. Này, Kira."
"Có em ♪"
Thế rồi, Kami-nagare Kira hạ cái bao lớn trên lưng xuống, kéo khóa ra.
Thứ được lấy ra từ bên trong là một cây đàn guitar bass điện. Kira vác nó lên vai, gảy nhẹ bốn dây đàn.
Ngay lúc đó, Sansa chỉ tay vút về một phía hành lang.
"Ba tên. Khoảng cách 12 đến 15."
"Ya."
Cùng lúc với tiếng hô, ngón tay Kira lướt đi mây trôi nước chảy. Thế nhưng, cây bass không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng vài giây sau, từ hướng ngón tay Sansa chỉ, vang lên tiếng nổ bộp. Đồng thời là tiếng vật gì đó ngã xuống sàn.
"BINGO ♪"
"Tiếp theo, hướng 8 giờ hai tên, khoảng cách 7 và 11. Hướng 5 giờ còn một tên, khoảng cách 20 chuẩn."
"Ya, ya, ya."
Tiếng gảy đàn không âm thanh lại vang lên. Một lát sau, vang lên ba tiếng nổ bộp.
"Tetsu, từ hướng 5 giờ còn hai tên đang lao tới, ra tay trước đi."
"Rõ."
Tetsu một mình lao đi vun vút.
"Kira, di chuyển thôi, đi theo ta."
Tetsu mở đường cho hai người đang đi bộ nhàn nhã, ngay khoảnh khắc rẽ qua hành lang, tầm mắt cậu bắt được hai gã đàn ông xuất hiện trước mặt. Hai kẻ định đánh thức đồng bọn đang nằm gục, không kịp trở tay trước đòn tập kích bất ngờ, ngã xuống sàn.
Chậm hơn một chút, Sansa và Kira đến nơi, cứ thế đi tiếp trên hành lang như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Thắng siêu dễ dàng luôn nè ♪"
"Lũ đó không được nổ súng trong bệnh viện. Về cơ bản chỉ dùng dùi cui và súng chống bạo động thôi. Nên có Kira và Tetsu bên cạnh, làm sao mà thua được."
"Chờ chút, Đại tỷ. Tỷ nói cứ như thể nếu có vũ khí hạng nặng là chúng ta thua ấy."
Sansa đặt tay lên đầu Kira đang dỗi hờn.
"Vậy thì lần này chứng minh cho ta xem đi... Ồ, còn hai tên nữa. Khoan, chờ đã."
Sansa ra tay ngăn cản hai người đang thủ thế, một mình bước lên trước. Đúng như Sansa nói, hai tên lính cảnh vệ xuất hiện từ góc hành lang, vung vẩy dùi cui lao về phía Sansa.
Tuy nhiên, hai người họ dừng bước giữa chừng. Nguyên nhân là do Sansa đưa ngón tay lên miệng ra hiệu "Suỵt".
Sansa phớt lờ đám lính cảnh vệ, đi về phía cửa phòng bệnh gần đó. Rồi như đã căn chuẩn thời gian, cửa phòng bệnh mở ra, một bé gái thò mặt từ trong ra.
Trước bé gái đang dụi đôi mắt ngái ngủ, Sansa mỉm cười rạng rỡ.
"Sao thế, bị đánh thức à?"
"Cảm giác ồn ào quá ạ?"
"Có vẻ thế nhỉ. Bây giờ vẫn còn ồn thêm một chút nữa, hay là em ngủ thêm chút đi. Nào, chị đưa em về giường nhé."
Nói xong, Sansa dịu dàng bế bé gái lên, cứ thế đi vào trong phòng bệnh. Nhìn dáng vẻ đó của cô ta, đám lính cảnh vệ ngơ ngác không hiểu gì.
"Gừ gừ gừ..."
Hai người họ nhận ra dường như có tiếng dã thú gầm gừ sau lưng, đó là chuyện không lâu sau khi Sansa khép cửa phòng bệnh lại. Thậm chí không cho cơ hội để hét lên, hai tên lính cảnh vệ đã bị con thú màu trắng xé xác.
4
"Cố vấn, xin hãy dậy đi, Cố vấn!"
"Hử?"
Bị lay mạnh, Mahoro Shiki đang ngủ ngon lành hé mắt ra. Sau đó, cô cảm thấy chán nản khi người đánh thức mình không phải là người tình dịu dàng đầy bao dung như trong mơ.
"Cái gì thế, hiếm khi mơ thấy đang sống vui vẻ với người yêu tương lai trong ngôi nhà nhỏ màu trắng nhìn ra biển."
"Ngủ trương mắt ra sau khi nhậu nhẹt từ trưa, rốt cuộc là mơ cái mộng tưởng hão huyền gì thế."
"Được rồi, Nonomiya, chúc mừng cô. Tiền nhà tháng này nhân đôi."
"Này, quá đáng thế, Cố vấn."
Nonomiya Himeko (22 tuổi) - Cán bộ Quản lý Cố vấn Danh dự của Đội Cảnh vệ Tổng hợp Đảo Nanae - khóc thét lên.
Phía sau cô, người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trên tường mỉm cười.
"Nhắc mới nhớ, Cố vấn đã nghe chưa? Gần đây Nonomiya có bạn trai rồi đấy?"
"Được lắm, tỷ lệ cược tăng vọt, tiền nhà nhân đôi!"
"Chị Seikai, chuyện này em đã bảo giữ bí mật rồi mà!"
Người phụ nữ đã dồn Nonomiya vào đường cùng này là Honami Seikai (28 tuổi) - Đội trưởng Đội Đặc nhiệm số 4 của Đội Cảnh vệ Tổng hợp Đảo Nanae - đang cười trộm.
Shiki vừa vươn vai đứng dậy, vừa gãi mái tóc rối bù, hỏi Seikai.
"Rồi sao? Mấy tên bị hạ rồi?"
"Mười sáu người. Những kẻ giao chiến với đối phương đều bị tiêu diệt toàn bộ."
Trên màn hình lớn của bộ chỉ huy di động đang phát lại hình ảnh từ camera giám sát bệnh viện, chỉ thấy các thành viên đội đột kích nằm la liệt trên sàn.
"Maa, nghĩ là biết ngay mà."
Shiki gãi đầu thô bạo.
Ngay từ khoảnh khắc phe mình định tiến hành đột kích trong bệnh viện - nơi hạn chế sử dụng vũ khí và hành động - thì thất bại đã được định đoạt.
"Mà ai chỉ huy lần này thế?"
"Là Đội trưởng Sano của Đội Đột kích số 3. Vào công ty bảo vệ chúng ta được ba năm, là Đội trưởng mới nổi được đặt nhiều kỳ vọng."
"Hả, đẹp trai không?"
"Tôi nghĩ không phải gu của Cố vấn danh dự đâu."
Seikai đưa thiết bị đầu cuối dạng sổ tay cho Shiki xem, Shiki tỏ vẻ thất vọng tràn trề.
"Quả nhiên, đô con quá. Với lại, suy nghĩ thiển cận quá nhỉ."
"Cũng khó trách. Đội trưởng Sano không tham gia vụ dẹp loạn 5 năm trước, hơn nữa đối phương chỉ có ba người, nên chắc cậu ta phán đoán là đủ sức đối phó."
"Cái đó tính là lý do gì chứ. Nếu đối phương nghiêm túc thì cấp dưới đã bị chém giết sạch sẽ rồi."
Hai người họ đối thoại như thể đã nhìn thấu tất cả. Nhưng Nonomiya lại chẳng hiểu ý nghĩa cuộc đối thoại của hai người.
Nonomiya đưa mắt nhìn lên màn hình lớn trên tường. Trong hình ảnh bệnh viện được chia nhỏ, hiển thị rõ ràng dáng vẻ của ba đối tượng.
"Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải chúng ta bị hạ dễ dàng quá sao? Rõ ràng nhất cử nhất động của đối phương đều hiện rõ trên camera giám sát, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta mà."
"Thế nên mới nói. Bao gồm cả những thông tin chúng ta nắm được, tất cả đều bị Sansa nhìn thấu rồi."
"? Cố vấn danh dự, ý ngài là..."
Lúc này, Nonomiya bất giác nín thở.
Kurosu Sansa đang đi trong hình ảnh của camera an ninh bỗng nhìn về phía này. Sansa nhếch mép cười, cứ như thể đã phát hiện ra ánh mắt của mình đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn vậy.
Chỉ là ngẫu nhiên, chỉ là trùng hợp nhìn vào camera an ninh thôi, đúng không?
Nonomiya cố sống cố chết thuyết phục bản thân trong lòng. Phớt lờ Nonomiya đang hỗn loạn, Shiki và Seikai bình thản nhìn màn hình lớn.
"A, người vừa bị hạ là Đội trưởng Sano. Chỉ huy bị hạ rồi, Đội 3 đang hỗn loạn nhỉ."
"Maa, tuy khí khái đứng ra cứu cấp dưới đáng được khen ngợi, nhưng với tư cách chỉ huy thì khó mà nói tốt được nhỉ, ngoài ra cái mặt đó nữa..."
"...Đơn thuần chỉ là sở thích của Cố vấn thôi mà."
"Chúc mừng cô, Nonomiya, tiền nhà lại nhân đôi."
"Nghe... Nghe thấy ạ?"
"Không muốn bị nghe thấy thì nghĩ trong lòng thôi."
"Hơn nữa, dù là đùa, nhưng cứ tăng tiền nhà nữa thì lương tháng này của tôi chẳng còn đồng nào mất..."
"Hả? Nói gì thế? Vì lương tháng này của Nonomiya nằm dưới quyền hạn của ta nên đã bị trừ hết rồi, vốn dĩ một xu cũng không nhận được đâu, à, còn nữa, vụ tiền nhà không phải đùa đâu nhé."
"Cuộc đời nợ nần đột nhiên ập đến!"
Sau khi gia nhập Đội Cảnh vệ Tổng hợp Đảo Nanae, Nonomiya chẳng hiểu sao lại lập tức được đặc cách thăng chức thành người chịu trách nhiệm chăm sóc Cố vấn danh dự, hiện tại bị bắt buộc phải sống ở phòng 101 khu nhà trọ Hạnh Phúc Trang, tiền nhà thì bị Shiki tùy ý bóc lột, thực tế là đang sống cuộc sống chịu trận từ hai phía.
"Nhắc mới nhớ Seikai, gần đây có anh chàng nào đẹp trai không?"
"Cái này thì, người đằng kia thế nào?"
Thế là, mắt Shiki nhìn vào thiết bị đầu cuối dạng sổ tay được đưa tới, thốt lên tiếng "Ồ", hai mắt sáng rực.
"Cũng đẹp trai đấy chứ, người này! Để xem nào, là Seto-kun nhỉ?"
"Tiện thể nói luôn, đây là bạn trai của Nonomiya."
"Alo, Tổng đội trưởng Shishijima hả? Tôi có một người muốn nhờ anh vứt sang Khu Trung Đông, đúng, cái cậu tên Seto ấy."
"Dám sử dụng đường dây nóng khẩn cấp, mà lại nói chuyện kiểu đó! Cố vấn danh dự, xin đừng lạm quyền! Chúng tôi mới vừa hẹn hò thôi, tôi không muốn yêu xa đâu!"
"Cô không hiểu rồi, Nonomiya. Cái gọi là quyền lực ấy, tồn tại là để người ta lạm dụng đấy."
Bị Shiki nháy mắt và mỉm cười, Nonomiya gào lên.
"Đồ bạo chúa tồi tệ nhất!"
"Thật tình, đã muốn được thưởng đến thế thì tiền bia tháng này của ta để cô trả nhé ❤ "
"Ngài muốn hủy hoại tôi đến thế sao!"
"Bởi vì nếu thế thì Seto-kun sẽ bỏ cô chứ gì."
"Tôi sẽ nhẫn nhịn! Vì Hitoshi-kun, tôi sẽ cố gắng nhẫn nhịn!"
Nhìn Nonomiya nước mắt lưng tròng, hai người phụ nữ mỉm cười.
"Con bé này vui thật đấy."
"Là người tôi đề cử mà."
Thế rồi, hai người lại nhìn về phía hình ảnh trên màn hình lớn.
"Tiếp theo làm thế nào? Để đảm bảo có thể xuất kích bất cứ lúc nào, cho nhóm Hamaji chờ lệnh sao?"
"Không cần."
"Nhưng mà, Hội đồng Quản trị Thống nhất cũng đã đưa ra yêu cầu xuất động, về nguyên tắc, chúng ta cần một mức độ chiến quả nhất định."
Phản ứng trước lời đề nghị của Seikai, Shiki miễn cưỡng đứng dậy.
"Hết cách với mấy lão đó. Ta đi một mình đây."
Sau khi tiễn Shiki một mình bước xuống khỏi chiếc xe đầu kéo kiêm bộ chỉ huy di động, Nonomiya hỏi Seikai.
"Cái đó, chị Seikai. Cố vấn danh dự thực sự lợi hại đến thế sao?"
"Sao tự nhiên lại hỏi thế?"
"Dù làm nghề này gần hai năm rồi, nhưng em chỉ thấy Cố vấn danh dự ngày nào cũng uống rượu thôi. Nói thật, em chẳng biết mình đi theo ngài ấy có ý nghĩa gì nữa."
"Công việc nhàn hạ thế, không phải cũng tốt sao."
"Em không hài lòng. Tại sao người như vậy lại được gọi là GREAT7, làm Cố vấn danh dự, em hoàn toàn không hiểu nổi."
"Vậy thì bây giờ có lẽ sẽ được chứng kiến đấy, sự lợi hại của Cố vấn danh dự."
Rời khỏi chiếc xe có điều hòa mát lạnh, ánh nắng gay gắt ập vào Shiki.
Đảo Nanae chớm hè, hôm nay trời nắng. Và dưới bầu trời quang đãng này, Shiki lộ vẻ mặt chán đời, đi đứng loạng choạng.
"A, chẳng có chút động lực nào. Phiền chết đi được. Muốn về uống bia quá. Tại sao con ranh Sansa đó lại phá vỡ hiệp ước mò ra ngoài vào lúc ta đang uống rượu chứ. Đã muốn ra ngoài thì đừng để người ta biết, với lại đừng có lựa lúc ta đang uống rượu chứ."
Shiki - người mà về cơ bản chưa bao giờ ngắt quãng hơi men trong ngày - cứ thế lảo đảo băng qua bãi đỗ xe, đi vào bệnh viện từ cửa phụ. Đây dường như là tuyến đường tẩu thoát của Sansa mà Seikai đã dự đoán.
"A, mát quá."
Vừa bước vào bệnh viện bật điều hòa quanh năm, cô lập tức đến một khu vực rộng rãi. Nơi đây có đặt ghế dài và máy bán hàng tự động, chắc là khu vực nghỉ ngơi.
"Hửm?"
Lúc này, Shiki bất giác dừng bước. Hỏi tại sao ư, vì trên chiếc ghế dài trước mặt có đặt một lon bia. Shiki há hốc mồm trước sự việc khó tin này.
"Không đúng không đúng, bệnh viện làm sao có bia được, đáng ngờ quá đi."
Shiki tưởng tượng ra cảnh Sansa đang vẫy tay trước mặt. Nhưng mùi hương nồng nàn bay ra từ lon bia đã mở nắp kích thích khoang mũi đang say khướt của Shiki.
"Không không không, không thể nào đâu."
Shiki vô thức cầm nó lên, và rồi hiểu ra.
Hô, cái lon 350ml này, nhiều hơn 1, 2ml đấy. Hơn nữa trong mùi bia còn lẫn một chút mùi khác thoang thoảng. Là đã bỏ thêm thứ gì đó vào.
Cái bẫy quá lộ liễu, khiến Shiki nhìn quanh quất. Do đã phát thông báo sơ tán nên xung quanh không một bóng người, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của ai đó.
Lúc này, Shiki suy nghĩ lại.
Mà, dù sao con ranh Sansa cũng chưa làm gì cả, nạn nhân cũng chỉ là quân đội nhà mình, ngược lại nó hành động rất cẩn trọng để tránh vạ lây cho bệnh nhân nhỉ.
"A, ngu ngốc thật."
Kết quả là Shiki cầm bia lên, uống cạn một hơi.
"Khụ, sảng khoái quá đi."
Cứ thế, Shiki nằm ra ghế dài, mặc kệ cơn buồn ngủ ập đến.
"...Cái đó, chị Seikai. Cố vấn danh dự, ngài ấy ngủ rồi kìa."
"Truyền đạt đến toàn thể đội đặc nhiệm. Cố vấn danh dự đã trúng bẫy hèn hạ của đối phương và rơi vào hôn mê, phán đoán không thể tiếp tục chiến đấu. Đội đặc nhiệm Dis nhanh chóng bắt đầu rút lui."
"Hả? Nhưng còn Cố vấn danh dự thì sao?"
"Cái đó tất nhiên là việc của Nonomiya rồi. Phải đưa ngài ấy về nhà cẩn thận đấy nhé."
Thế rồi, để lại Nonomiya Himeko một mình xuống xe, chiếc xe đầu kéo nghênh ngang bỏ đi.
"Cái đội này làm trò gì thế hả!?"
5
Nhóm Sansa nhìn xuống Shiki đang ngáy "khò khò", có vẻ ngủ rất ngon. Gương mặt khi ngủ trông đặc biệt hạnh phúc.
"Không ngờ lại có người dính cái bẫy kiểu đó đấy."
"Nói chứ, cái đó có tính là bẫy không?"
Sansa vỗ nhẹ vai Kira và Tetsu đang lộ vẻ mặt vi diệu.
"Được rồi, cửa ải khó nhất cũng qua rồi, mau về nhà thôi."
Cứ thế, sau khi nhóm Sansa thoát ra từ cửa chính, như đã tính toán trước, một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ ngang bên cạnh.
"Đại tỷ, em đến đón."
Sau khi ba người lên xe, gã tài xế đeo kính râm đạp ga. Lốp xe thể thao in hằn vết cháy đen lên mặt đường nhựa, đột ngột xuất phát, xả khói mù mịt trên con đường rộng thênh thang hầu như không thấy xe cộ khác, rồi phóng đi như bay.
"Đại tỷ, tính sao với Yui đây?"
Một lúc sau, Tetsu ngồi ở ghế sau hỏi Sansa đang hút xì gà. Sansa liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy gương mặt lộ rõ vẻ bất an của Tetsu.
"Chẳng tính sao cả."
Sansa vừa nhả khói thuốc, vừa hồi tưởng lại những chuyện từ sau khi gặp Yui.
Vài tháng trước, để sở hữu Bộ sưu tập Nanana hùng mạnh, Sansa đã sử dụng 'Mũi tên Thiên mệnh' vừa có được. Hiệu quả của nó là chỉ ra con đường liên kết người sử dụng với vật mình mong cầu.
Thoạt nhìn thì rất hữu dụng, nhưng hiệu quả lại rất đại khái, ngay cả những thứ nhỏ nhặt nhất mà người dùng chợt muốn có trong khoảnh khắc cũng hiển thị ra hết, vật được chỉ dẫn cũng chẳng có quy luật nào, hơn nữa hoàn toàn không biết nó đang phản ứng với nguyện vọng gì.
Lần đầu tiên mũi tên chỉ về hướng một cửa hàng tiện lợi gần nơi ẩn náu, lần thứ hai là một quán bar Sansa ưng ý ở phía bên kia đảo. Nó đã phản ứng với chỗ ở của Mutsumi Koma không biết bao nhiêu lần.
Lặp lại vô số lần thất bại, trong đó có một lần trên hướng mũi tên chỉ, Yui đã ngã gục ở đó.
Tetsu bế cô bé mất ý thức đó về. Thú thật, Sansa không biết Yui là phản ứng cho nguyện vọng gì của mình. Dù không biết, nhưng với Sansa thì sao cũng được, chẳng qua chỉ là một con nhóc không nơi nương tựa nằm đường quen thuộc mà thôi.
Khi Yui quay lại cuộc sống thường ngày, Sansa đã để Tetsu bám theo giám sát. Dù nghĩ có khả năng liên quan đến Bộ sưu tập Nanana, nhưng nói trắng ra, Sansa không muốn Tetsu rời khỏi bên mình. Sau đó Yui mất tích, cùng với lời nói của Yuiga Isshin, Sansa đã tin chắc.
Yui chính là cột mốc chỉ dẫn đến thứ mà Sansa mong cầu.
"Nhắc mới nhớ, làm gì có chuyện đó chứ."
Ngờ đâu thiếu nữ đã chết một lần, và chàng thanh niên thực lòng lo lắng cho thiếu nữ đó. Đối với hai người yêu nhau, số phận này cảm giác quá đỗi nặng nề.
Điều này khiến Sansa bực mình vô cớ. Cảm giác muốn trút giận lên ai đó.
Rồi, rốt cuộc nên than phiền với ai đây?
Với Thần sao? Với số phận sao? Hay là với Nanana?
"Đại tỷ, truy binh đuổi theo kìa."
Nghe câu nói của thuộc hạ đang lái xe, Sansa nhìn vào gương chiếu hậu, thấy vài chiếc xe quân sự đang đuổi theo, còn kêu gào "Dừng lại", "Sẽ nổ súng" gì đó, ồn ào chết đi được.
Kurosu Sansa đang bốc hỏa tuyên bố một câu.
"Kira. Chị đang cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tạo ra âm thanh gì đó cho đầu óc chị sảng khoái chút đi."
"Rõ, vậy thì đáp ứng yêu cầu của Đại tỷ, em sẽ chơi một bản Rock hoa lệ nha ♪"
Kira ở ghế sau nhếch mép cười. Sau đó, cô bé đeo chiếc kính râm dễ thương lấy từ túi ra, rồi lôi từ trong hộp đàn ra một món vũ khí hạng nặng thô kệch.
Ngay sau đó, ba chiếc xe đang truy đuổi chiếc xe thể thao màu đỏ bị hất tung lên trời đẹp mắt cùng với ba tiếng nổ. Tất cả những người ngồi trên xe đều bị thương rất nặng, nhưng không ai tử vong.
Rốt cuộc, đây là kỳ tích? Hay là sự ngẫu nhiên ác ý?
Câu trả lời chẳng ai hay biết.
6
"Mệt quá."
Kết thúc cuộc gặp gỡ với một loạt khách đến thăm, Isshin vừa nằm xuống chiếc giường bệnh đã yên tĩnh trở lại thì cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Thế rồi, anh mơ một giấc mơ ngày xưa.
Ban đầu gia nhập CLB Mạo hiểm chỉ đơn thuần là do sở thích. Bản thân trước đây chẳng có tài cán gì, nên nghĩ rằng nếu gia nhập một CLB đặc biệt thì mình cũng sẽ trở nên đặc biệt.
Một thời gian sau khi gia nhập CLB Mạo hiểm, có một nữ sinh cùng khóa gia nhập. Dù anh khá nhút nhát, không giỏi nói chuyện với con gái, nhưng người đó lại tích cực bắt chuyện với anh.
Lý do rất đơn giản. Vì cô ấy đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Hai người cùng cười, cùng khóc, cùng mạo hiểm, cô ấy đã trở thành sự tồn tại đặc biệt không thể thay thế trong lòng anh. Được ở bên những tiền bối ưu tú và người mình thích, mỗi ngày đều là những chuyến mạo hiểm đầy rung động, không còn khoảng thời gian nào tuyệt vời hơn thế nữa.
Rất thỏa mãn, bản thân anh khi đó vô cùng thỏa mãn. Bởi vì khi đó, anh cảm thấy mình là sự tồn tại đặc biệt có thể làm được mọi thứ.
Những ngày tháng như vậy chẳng bao lâu sau đã đi đến hồi kết.
Hội trưởng Konjou Kasumi rời CLB ngay khi tốt nghiệp. Khi đó, anh nhận được chiếc 'Kính sao chép' do đàn chị Konjou tặng. Cảm giác như việc bản thân chỉ cần ở trong CLB Mạo hiểm là thấy thỏa mãn đã bị nhìn thấu hoàn toàn vậy.
E rằng cô ấy - người nắm giữ 'Trò Chơi' và trở thành người thách đấu cao nhất lúc bấy giờ - rất hiểu điều này. Sử dụng chiếc kính nhìn thấu tương lai, cô đã nhìn thấy bi kịch xảy ra sau đó.
Vì vậy ngày hôm đó, nhóm của anh cùng với Ikusaba Hiiyo - người trở thành Hội trưởng đời thứ hai - đi đến 'Di tích', đã đối mặt với bi kịch.
Cô ấy ở ngay trước mắt anh, bị cuốn vào sự sụp đổ của 'Di tích' và rơi xuống.
Nhưng anh lại không hề nhúc nhích, chỉ trân trân nhìn mọi việc xảy ra trước mắt. Nếu là trước đây, các tiền bối của CLB Mạo hiểm sẽ cứu đồng đội rơi vào tình cảnh khốn cùng như vậy, nhưng vào lúc đó lại chỉ có mình anh.
Vì vậy anh đã không thể cứu cô, chỉ trân trân đứng nhìn.
Và rồi, cô ấy không bao giờ trở ra nữa.
Nghĩ đến đây, cuối cùng anh cũng hiểu ra. Bản thân không phải là sự tồn tại đặc biệt gì cả, cũng giống như lúc mới vào CLB, hoàn toàn vô dụng.
Đối mặt với bản thân vô dụng như thế, cô ấy lúc rời khỏi đảo đã nói.
"Cái CLB kiểu này, không đến thì tốt hơn."
Một năm cùng cô trải qua ở CLB Mạo hiểm là báu vật vô giá đối với anh. Nên câu nói này tương đương với việc phủ định toàn bộ ký ức của anh.
Tại đây anh lại một lần nữa nhận ra, mình yếu đuối đến nhường nào, mình trắng tay đến nhường nào. Trong lòng anh, thứ gì đó phát ra tiếng vỡ vụn, hỏng mất rồi.
Kể từ đó, trong những ngày tháng bình yên không có gì xảy ra, anh cứ suy nghĩ mãi. Bản thân vô dụng này rốt cuộc tồn tại vì điều gì.
Thứ nhận được khi đó là câu trả lời: 'Bản thân chỉ là một bánh răng trong cuộc đời người khác'.
Mình là vai phụ, là hậu cần để tô điểm cho cuộc đời của những người thành công. Một vai diễn như vậy thì bản thân mình là không cần thiết, ai cũng có thể thay thế, chỉ là thứ linh kiện có thể nhặt được ở bất cứ đâu.
Bản thân như vậy, tuyệt đối không thể trở thành nhân vật chính.
Ghét chuyện như thế, nên anh nỗ lực, nỗ lực thay đổi bản thân. Thế nhưng, dù có mài giũa bản thân thế nào, dù có thể lừa dối người khác, vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong tim.
Bản thân rốt cuộc chỉ là một bánh răng trong cuộc đời người khác. Dù thế nào cũng không thể xóa bỏ suy nghĩ đó.
Bởi vì khoảnh khắc ấy, ngay giây phút ấy, tôi đã không thể nắm lấy tay cô ấy.
Chỉ cần cái bản thân quá khứ tuyệt đối không thể xóa bỏ đó còn tồn tại, thì không thể tự hào về bản thân hiện tại.
Muốn xóa bỏ nhưng không thể xóa bỏ. Dù có cầu nguyện thế nào, thế nào, thế nào đi nữa, ác mộng vẫn không biến mất. Làm sao mới có thể khiến bản thân thảm hại lúc đó biến mất?
Mình muốn cứu cô ấy.
Lúc đó, cô ấy đang rơi xuống đã nhìn thấy mình, đã đưa tay ra, nhưng bản thân yếu đuối đã không thể nắm lấy bàn tay cô đưa ra, thậm chí còn chưa từng đưa tay ra.
Nhưng nếu là bản thân mạnh mẽ. Nếu có thể chứng minh, mình mạnh hơn bất cứ ai. Trở thành sự tồn tại có thể đạt được bất cứ thứ gì, thu cả thế giới vào lòng bàn tay, thì nhất định sẽ có thể nắm lấy cô ấy.
Bản thân trở thành số một, nhất định sẽ có thể, đem cô ấy...
"Là mơ sao."
Khi mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối đen. Ngồi dậy, anh lặng lẽ đưa tay lên mặt.
Chỉ có cảm giác ướt át.
Đây là giấc mơ đã lâu không gặp, là cơn ác mộng cô ấy rơi xuống, nhưng đồng thời, cũng là cách duy nhất để bản thân hiện tại gặp được cô ấy.
Đã bao lâu rồi nhỉ.
Phải rồi, kể từ đêm mình thua Yama-kun và bị cướp mất cây trượng.
"Kagetora, cậu ở đó chứ?"
"À."
Trong phòng bệnh không bật đèn, vang lên tiếng thì thầm quen thuộc của người bạn.
"Kagetora, việc tôi làm là đúng đắn chứ?"
Isshin bất giác hỏi.
Câu hỏi này không thể không hỏi. Lời của Kurosu Sansa, bóng tối trong lòng mình, thôi thúc Isshin hỏi như vậy.
"Dù đúng hay sai, nếu không làm cho xong thì sẽ không biết được đâu."
"Nói hay lắm, Kagetora."
"Cậu ngày xưa đã nói với tôi thế đấy."
Bị nói vậy, Isshin thở phào. Bản thân ngày xưa quả thực có thể đã nói như vậy.
"Isshin à. Vì vậy tôi sẽ cho cậu mượn sức mạnh của tôi."
Với người bạn đã nhớ lại thứ cảm xúc bị lãng quên đó, Isshin nói.
"Cảm ơn cậu, Kagetora. Tôi sẽ làm được."
Dù hy sinh bất cứ thứ gì, dù làm ra bất cứ chuyện gì...
Tôi sẽ đoạt lấy cho em xem — danh hiệu kẻ mạnh nhất, và cả thế giới này nữa.
Isshin nhìn về phía đồng hồ. Ngày tháng đã lặng lẽ thay đổi.
Ngày 7 tháng 7.
"Lễ hội Thất Tịch sao."
Hôm nay là ngày duy nhất trong năm Ngưu Lang và Chức Nữ được phép gặp nhau.
Có điều, mình có lẽ sẽ chẳng còn ngày nào gặp lại cô ấy nữa đâu.
