1
"Xuất phát! Tiến công 'Di tích' nào!"
Nhận được lệnh triệu tập từ chị Ibara, tôi, Tensai và Daruku đã lâu mới lại ló mặt ở phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Mạo hiểm.
Bên trong phòng, người đang chễm chệ ngồi ở cái ghế vốn thuộc về Hội trưởng Yuiga, không ai khác chính là chị Ibara.
Chị ấy chống hai khuỷu tay lên bàn, các ngón tay đan vào nhau che nửa mặt, nhếch mép cười đầy nguy hiểm. Cái dáng điệu này... y hệt Tư lệnh Ikari Gendou trong Evangelion chứ đâu.
"Xuất phát? Chị tìm thấy địa điểm 'Di tích' mới rồi sao?"
Chẳng biết mấy cái 'Di tích' nằm ở cái xó xỉnh nào trên đảo Nanae này, nhưng mỗi lần đi tìm là một lần trầy vi tróc vảy.
"Lúc trước khiêu chiến 'Di tích' ở phố suối nước nóng, chắc cậu vẫn còn nhớ là có những địa điểm tình nghi khác chứ?"
Đàn anh Tsuzurao đứng bên cạnh chị Ibara lên tiếng. Tôi thử lục lọi lại ký ức xem sao.
"Nhắc mới nhớ, lúc mọi người đi ăn thịt nướng đến mức 'chết đi sống lại', Hội trưởng Yuiga hình như có nói là 'vẫn còn khoảng ba địa điểm tình nghi'..."
"Chị quyết định rồi, lần này chúng ta sẽ đi điều tra một trong hai nơi còn lại."
Ra là vậy, mấy chỗ đó đúng là chúng tôi chưa đụng đến. Nhưng vẫn còn một điểm khiến tôi lấn cấn.
"Khoan đã, anh Tsuzurao. Đây là mệnh lệnh của Hội trưởng Yuiga sao?"
Người nắm vai trò Tổng chỉ huy mỗi lần khiêu chiến 'Di tích' là Hội trưởng Yuiga, khổ nỗi ổng đang nằm viện. Dù ổng có "máu" đến đâu, thật khó tưởng tượng cái ông Hội trưởng đó lại cho phép chúng tôi đi khiêu chiến 'Di tích' khi vắng mặt ổng.
"Không, là phán đoán độc lập của chúng tôi."
"Ra thế, tôi hiểu rồi. Nhưng mà, tại sao lại làm vậy?"
Nghe tôi hỏi, chị Ibara nhếch mép cười ranh mãnh.
"Nghĩa là, chúng ta sẽ giấu ngài Isshin đang nằm viện, đi đoạt lấy Bộ sưu tập Nanana và dành cho ngài ấy một bất ngờ."
À, ra là chuyện đó. Nếu dùng Bộ sưu tập Nanana mới toanh làm quà thăm bệnh mang đến cho Hội trưởng Yuiga, chắc chắn ổng sẽ sướng rên lên cho xem.
"Đại khái là thế đấy."
Chị Ibara đứng bật dậy khỏi ghế, bắt đầu dùng bút viết lên bảng trắng dòng chữ to đùng: ĐẠI TÁC CHIẾN AN ỦI NGÀI ISSHIN.
Gì thế này? Để tôi xem nào.
Giấu ngài Isshin đi đoạt lấy Bộ sưu tập Nanana.
Tạo bất ngờ cho ngài Isshin đang nằm liệt giường trong phòng bệnh, ngài Isshin nhất định sẽ rất vui.
Mình vì đã nỗ lực nên sẽ nhận được đủ loại phần thưởng từ ngài Isshin, lật chăn của ngài Isshin lên và sà vào lòng ngài ấy (trong tình trạng trần như nhộng)...
Nhìn cái cảnh chị Ibara vừa viết mấy dòng đó, vừa cười "hê hê hê" đần độn rồi bắt đầu vẽ hình minh họa trái tim bay phấp phới, cơ mặt tôi không khỏi giật giật. Người này đúng là dễ dàng chìm đắm trong ảo tưởng thật đấy.
"Vậy nên, tan học hôm nay sẽ quyết đoán thực hiện ngay, cấm đến muộn đấy nhé!"
Nhìn chị Ibara hừng hực khí thế, Tensai buông một câu nhận xét xanh rờn:
"Hừm, hễ vắng mặt ngài Yuiga một cái là Ibara mất kiểm soát luôn sao."
"Phân tích lạnh lùng cái khỉ gì hả, đồ danh thám tử kia."
~*~
2
Thế là, mọi chuyện được thông qua êm đẹp.
Sau giờ học.
Với tiếng hô hào đầy khí thế "Vậy thì xuất phát thôi" của chị Ibara, chúng tôi bắt đầu tiến về phía 'Di tích' mục tiêu. Vì 'Di tích' lần này dường như nằm ở khá xa, nên chúng tôi di chuyển bằng tàu điện mặt đất.
Chen chúc trên chuyến tàu chật ních học sinh giờ tan tầm chạy dọc theo bờ biển, tôi vừa ngắm nhìn hoàng hôn đang dần chìm xuống đường chân trời qua cửa sổ xe, vừa suy nghĩ về vụ khiêu chiến 'Di tích' lần này.
Dù sao đi nữa, đây là lần đầu tiên chúng tôi khiêu chiến 'Di tích' mà không có Hội trưởng Yuiga. Không có ổng, cũng sẽ không có mấy màn phản bội kỳ quặc hay đâm sau lưng, nên có thể yên tâm mạnh dạn mà "chiến" rồi.
"Sao nào? Lần này ngươi định cắt đuôi bọn ta thế nào để độc chiếm Bộ sưu tập Nanana đây, Juugo?"
Tuy nhiên, tôi không thể chấp nhận việc mình bị nghi ngờ... Khoan, vì đã có tiền án tiền sự, nên tôi cũng chẳng có tư cách gì để bật lại.
"Đừng có vừa cười gian vừa nói mấy lời vô lễ như thế chứ, danh thám tử."
Tôi lườm Tensai đang ngồi trước mặt, rồi quét mắt sang hai vị tiền bối đang chiếm chỗ ngồi cách đó không xa. Thấy họ có vẻ đang bàn bạc gì đó và không chú ý đến cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi mới hơi yên tâm.
Mà, chuyện đó cứ gác sang một bên đã. Nói thật thì, hiện giờ đang bận tối mắt tối mũi với việc chuẩn bị cho kế hoạch kia, lại còn thêm vụ khiêu chiến 'Di tích' này nữa, tha cho tôi đi.
Tuy nói vậy, nhưng đây là cơ hội để sở hữu Bộ sưu tập Nanana, sao có thể bỏ qua được. Bởi mục đích của tôi, rốt cuộc vẫn là tìm ra hung thủ đã sát hại Nanana mười năm trước.
"Có vẻ bận rộn nhỉ, cái 'việc xấu' đó ấy."
Nhìn Tensai cứ như thể đã nhìn thấu những giằng xé trong nội tâm tôi, tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện, dồn trọng lượng cơ thể lên tay nắm trên tàu. Cũng vì vụ đó mà mấy buổi học nhóm hai người với lớp trưởng Yumeji gần đây cũng bị gián đoạn.
"Ta nghe Daruku nói rồi, ngươi sai bảo trợ lý của ta có vẻ sướng tay nhỉ."
"Cũng may là có cậu ấy giúp đỡ."
"Nào là ép cậu ta mặc quần lót nữ, nào là bắt cậu ta mặc mấy bộ đồ hở hang mấp mé chụp ảnh."
"Sao qua mồm cậu, nghe tôi cứ như tên biến thái thế hả."
"Hơn nữa hôm nay ngươi còn bắt cậu ta đi tham gia cái buổi phỏng vấn mờ ám nào đó đúng không?"
"Đã bảo cậu đừng dùng cái cách nói dễ gây hiểu lầm đó rồi mà. Mấy nữ sinh cấp ba bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán rồi kìa."
Thế đấy, vụ khiêu chiến 'Di tích' hôm nay, Daruku vắng mặt. Mà, dù chính chủ cũng bảo là "Tớ có ở đó thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu".
"Gần đây mỗi lần Daruku về nhà đều khóc lóc với ta rằng 'Tớ bị Juugo-kun làm vấy bẩn rồi' đấy?"
"Mà, cũng chưa chắc đã là hiểu lầm đâu, cậu an ủi cậu ấy đi."
Đúng là toàn rước thêm một đống rắc rối cho tôi. Cả nhóm nữ sinh cấp ba bên cạnh nữa, làm ơn đừng có vừa hét lên "Ááá" vừa cổ vũ cô ấy nói tiếp nữa được không.
"Sau đó nghe nói, ngươi đã liên lạc với 'nhà chính' và lôi kéo bọn họ tham gia vào sao?"
"Tên đó đúng là không giữ mồm giữ miệng được mà."
Quả thật, sự việc diễn biến đến mức sau này, anh Shuu và chị Yukihime của Quái đạo đoàn "Matsuri" cũng sẽ đến giúp. Các thành viên chủ chốt hiện tại gồm có tôi, Daruku, anh Shuu và chị Yukihime - tổng cộng bốn người.
Ngoài ra còn một người nữa được Daruku giới thiệu, tham gia với tư cách hậu phương hỗ trợ kỹ thuật.
"Nhắc mới nhớ, không ngờ Tensai lại có nhiều bạn bè đến thế đấy."
"Ngươi đang nói đến Ena hả?"
"Đúng rồi đúng rồi. Người đó đúng là một người kỳ lạ thật đấy."
Người mà Daruku giới thiệu là Hiiragi Ena, học sinh năm nhất. Một cô bé có kiến thức uyên thâm về các loại kính mắt, thực lực thuộc dạng "trùm" ru rú trong phòng câu lạc bộ, chuyên chế tạo đủ loại máy móc quái dị. Cực kỳ ít nói và trầm tính, về cơ bản là lơ đẹp tôi, chỉ nói chuyện với mỗi Daruku.
"Mà, đúng là một kẻ lập dị."
"Ừm, nếu Tensai đã nói thế thì cô bé đó chắc chắn là một thiên tài."
"Nhưng mà, cũng phục ngươi khi nhận được sự hỗ trợ của Ena đấy. Ena ấy à, với đàn ông con trai, đặc biệt là những gã có khuôn mặt gian ác như Juugo thì bình thường sẽ lơ đẹp hoàn toàn luôn."
"Tuy lúc đầu chẳng có phản ứng gì, nhưng sau khi tôi nói ra kế hoạch thì cô bé bắt đầu có hứng thú. Cô bé nói, chỉ đơn thuần là muốn thử xem sức mình làm được đến đâu."
"Ra là vậy, mang tư tưởng của dân kỹ thuật ghê nhỉ."
"Thế là cuối cùng, tôi phải chấp nhận điều kiện Ena đưa ra là 'Cho tớ quyền ôm Daruku mười phút thì tớ đồng ý', và nhận được sự hỗ trợ của cô bé."
"Hô? Vụ này ta chưa nghe Daruku báo cáo nhé."
Tensai nhếch mép, cười một cách tà ác. Từ biểu cảm của cô nàng, có thể tưởng tượng ra cậu trợ lý tội nghiệp sẽ bị đối xử tàn khốc đến mức nào, nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
"Rồi sao? Đã không còn nhiều thời gian nữa đâu, có kịp không đấy?"
"Vừa đủ sít sao."
"Cũng phục ngươi thật khi có thể chuẩn bị ổn thỏa trong thời gian ngắn như vậy."
"Một mình tôi thì tuyệt đối không làm được đâu. Thế còn phía bên Tensai chuẩn bị có vấn đề gì không?"
"Vạn sự đã xong."
"Vậy thì tốt quá. Thế thì sau đó, chúng ta chỉ cần làm cho nó thành công là được nhỉ."
Sau đó chúng tôi đổi sang tàu điện mặt đất, tranh thủ lấp đầy cái bụng tại cửa hàng đồ ăn nhanh trên đường đi thì mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống.
"Này, vẫn chưa tới sao? Ibara?"
"Sắp nhìn thấy rồi, ráng chịu đựng thêm chút nữa đi, đồ lùn tịt."
Chị Ibara quát tháo Tensai đang bắt đầu tụt lại phía sau. Rời xa khu phố sầm uất, bốn người chúng tôi bước đi dưới ánh đèn đường hiu hắt và bầu trời đầy sao.
"Nhắc mới nhớ, anh Tsuzurao. Chân anh không sao chứ?"
Giờ mới nhớ ra, mấy hôm trước anh Tsuzurao lúc đuổi theo đại ca Ikusaba hình như đã bị thương ở chân.
"Không cần lo lắng."
"Nhưng mà lúc trước còn bó bột mà, là gãy xương đúng không?"
"Không vấn đề gì, nhịn một chút là qua thôi."
Ể, tức là vẫn chưa khỏi hẳn hả? Anh Tsuzurao giống như Ninja đảm nhận công tác tình báo của nhóm. Gốc gác của người này, hiện giờ vẫn chưa được làm rõ tường tận.
"Nhìn thấy rồi đấy."
Nhìn theo hướng anh Tsuzurao chỉ, là những dãy nhà kho xếp hàng dọc theo bờ biển. Những nhà kho có hình dạng và kích thước giống hệt nhau đứng san sát, hiện ra rõ mồn một.
"Một trong số đó là 'Di tích' sao?"
"Đúng vậy."
Anh Tsuzurao gật đầu, lấy ra tấm bản đồ phân bố từ trong túi, tất cả mọi người đều dán mắt vào đó.
Nhà kho được xác định là 'Di tích' lần này có hình chữ nhật khổng lồ. Bên trong dường như có phòng ốc, ngoài ra thì gần như toàn bộ không gian là một khoảng đất trống rộng lớn, không vách ngăn hay tường bao. Ở lối vào có cửa cuốn lớn dùng cho vận chuyển, bên cạnh là một cánh cửa thông thường.
Cảm giác vô cùng đơn giản, một cái nhà kho đơn thuần không có chút cảm giác "lạc quẻ" hay siêu nhiên nào.
"Cái đó, anh Tsuzurao. Chỗ này thực sự là 'Di tích' sao?"
Tôi buột miệng hỏi, vì nơi này cảm giác thực sự chỉ là một cái nhà kho tầm thường.
"Về mặt điều kiện thì giống hệt căn biệt thự kiểu Tây ở phố suối nước nóng mà chúng ta đã đến trước đó."
"Ý anh là điều kiện chủ sở hữu của tòa nhà không tồn tại trong thực tế ấy hả?"
"Chính là vậy. Nói thật thì, lần này chưa tiến hành điều tra trước, nên không vào xem thử thì sẽ không biết được."
Anh Tsuzurao có vẻ hơi bất mãn. Mà, điều này cũng dễ hiểu. Dù sao thì, hôm nay chị Ibara mới đột ngột nổi hứng muốn đi 'Di tích' mà.
"Được rồi, đi nhanh nào."
Lần này, Đội trưởng Ibara - người đang nuôi mộng một mình đoạt lấy Bộ sưu tập Nanana để nhận được phần thưởng ngọt ngào từ Hội trưởng Yuiga - sải bước hiên ngang về phía nhà kho.
Cái nhịp điệu này thật sự không sao chứ? Tôi vừa lo lắng vừa đi theo phía sau.
Và rồi, vấn đề lập tức nảy sinh.
"A rế?"
Khi đi vào giữa những dãy nhà kho san sát nhau và tầm mắt bắt được nhà kho mục tiêu, chúng tôi nhìn thấy thứ gì đó. Tại khoảng đất gần nhà kho bị nghi là 'Di tích', có vài chiếc xe đạp đang đậu ở đó.
Hơn nữa không chỉ một chiếc. Có tổng cộng ba chiếc. Một chiếc xe đạp nữ, và hai chiếc xe đạp thể thao (Road bike) trông rất mới và nhẹ. Bên cạnh chúng còn đậu một chiếc xe máy.
"Hả? Cái xe Road này ngầu quá đi."
Chị Ibara say sưa ngắm nghía chiếc xe đạp một cách kỹ lưỡng.
"Chị thích mấy thứ này sao?"
"Từ hồi trước chị đã có hứng thú rồi, nhưng vì đắt quá nên không mua được đấy. Oa, cái này cũng được phết. Quả nhiên màu Celeste là tuyệt nhất."
Nhìn điệu bộ của chị ấy thì có vẻ đó là một chiếc xe đạp khá xịn.
"Nhắc mới nhớ, sao lại đậu ở cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này?"
"Nói mới để ý, đúng là kỳ lạ thật."
Chị Ibara nhìn dáo dác xung quanh. Đương nhiên, tại khu nhà kho cách xa khu phố này, ngoài chúng tôi ra, không cảm thấy hơi thở của bất kỳ ai khác.
"Tôi đi xem thử."
Vừa định nói gì đó thì bóng dáng anh Tsuzurao đã biến mất. Đang ngơ ngác thì tôi phát hiện ra... Này, tại sao lại có người đứng trên mái nhà kho thế kia? Hơn nữa còn nhảy sang nhà kho bên cạnh một cách đầy soái ca? Người này đúng là Ninja thật rồi.
Một lát sau, anh Ninja quay lại.
"Đã điều tra xung quanh rồi, quả nhiên không có bóng dáng ai cả."
"Vậy thì, chủ nhân của những chiếc xe này không có ở đây sao?"
"Có trời mới biết."
Chúng tôi nghiêng đầu thắc mắc. Lúc này, Tensai đang khoanh tay bỗng hừ một tiếng, buông một câu.
"Chẳng lẽ, có người đang khiêu chiến 'Di tích' này sao."
Câu nói mà Tensai thốt ra nhẹ bẫng ấy đã kéo ánh mắt của tất cả chúng tôi về phía nhà kho trước mặt. Rồi sau đó, bốn người nhìn nhau trân trối.
"Này, Tensai, cậu nói cái gì thế."
"Đúng đấy, đồ lùn tịt. Đừng có đùa."
Tôi và chị Ibara nói vậy, nhưng tiếng cười "A ha ha" đã tắt ngóm. Lý do là vì hình ảnh một gã đàn ông đã hiện lên trong đầu tôi. E là chị Ibara cũng nghĩ đến cùng một chuyện.
——Mấy hôm trước, chuyện chiến đấu với Ikusaba Hiiyo tại 'Di tích' ở Trung tâm mua sắm SouthRed.
Lúc đó, người đã đẩy lùi đại ca Ikusaba, đoạt được Bộ sưu tập Nanana, không phải là tôi, hơn nữa chị Ibara cũng bị hạ gục hoàn toàn. Đối phương là kẻ sử dụng Bộ sưu tập Nanana - một đối thủ khá khó nhằn, hay nói đúng hơn, là đối thủ mà ta không muốn giao chiến cùng chút nào.
"Sao nào? Muốn dừng lại à?"
"Nói... nói cái lời ngớ ngẩn gì thế! Để làm cho ngài Isshin vui, dẫu có là một hai tên cản đường, ta cũng sẽ xử lý dứt khoát!"
"Nhưng mà có ít nhất bốn người đấy."
"Im đi, đồ lùn tịt! Tóm, tóm lại là... xuất phát!"
Chúng tôi tiến về phía nhà kho mục tiêu. Xem xét lại lần nữa thì chỗ này quả nhiên rất rộng. Hình dạng giống với nhà thể chất của trường học, nhưng quy mô thì lớn hơn một hai vòng. Dù là chiều rộng hay chiều sâu đều hoành tráng hơn tưởng tượng.
Chị Ibara đi đầu, nắm lấy tay nắm cửa bên cạnh chiếc cửa cuốn lớn. Giống như các 'Di tích' trước đây, nơi này cũng không khóa, mở ra dễ dàng.
Chúng tôi ghé mắt nhìn vào trong. Do đã xem qua sơ đồ mặt bằng nên cứ tưởng từ lối vào có thể bao quát toàn cảnh, nhưng trong nhà kho có rất nhiều thùng gỗ và thùng các-tông, hàng hóa chất đống như núi, hoàn toàn che khuất tầm nhìn bên trong.
"Đèn đang bật kìa."
Những bóng đèn treo từ trần nhà chiếu sáng không gian bên trong một cách kỳ dị.
"Hơn nữa... có thể nghe thấy tiếng gì đó."
Đúng như anh Tsuzurao nói, có động tĩnh gì đó truyền đến từ bên trong. Tóm lại chúng tôi đóng cửa lại trước, tiến hành họp chiến thuật.
"Như vậy là có thể xác định rồi, hiện giờ đang có ai đó đang khiêu chiến 'Di tích' này."
Nghe anh Tsuzurao nói, Tensai gật đầu.
"Hơn nữa ít nhất là bốn người. Khéo khi còn nhiều hơn."
"Tính sao đây, chị Ibara?"
Hứng chịu ánh nhìn của ba người chúng tôi, chị Ibara ưỡn ngực.
"Đương nhiên là xông vào rồi. Dọn dẹp lũ đó, đoạt lấy Bộ sưu tập Nanana!"
Thế là, tuân theo quyết định của vị Đội trưởng hiếu chiến, chúng tôi quyết định đột nhập nhà kho.
Cánh cửa mở ra lần nữa, chúng tôi tiến vào không gian mờ tối. Cũng giống như mọi khi, cánh cửa phía sau lưng tự động đóng lại, kèm theo tiếng khóa chốt khô khốc.
Tôi bật cái đèn pin mang theo từ phòng sinh hoạt để đề phòng bất trắc, chậm rãi tiến bước. Dọc đường, khắp nơi là những thùng gỗ vỡ vụn, chất lỏng kỳ lạ chảy ra từ những cái can bị rò rỉ, hàng hóa rơi vãi khắp nơi, một mớ hỗn độn.
"Xem ra có bẫy gì đó đã từng kích hoạt nhỉ."
Giống như mọi 'Di tích', nơi này cũng có cơ quan ngăn cản kẻ xâm nhập. Xem ra đang trong trạng thái "kích hoạt cực mạnh".
Trong đống hàng hóa vương vãi, có những con ma-nơ-canh bị hỏng, vô số thú nhồi bông hình gấu, figure thiếu nữ xinh đẹp. Chà, đồ chơi thực phẩm hình xe cổ làm tinh xảo phết đấy chứ. Khiến tôi bất giác cầm lên tay mà cảm thán.
"Nhưng mà, nhờ có mấy kẻ đi trước, các cơ quan đều đã bị đạp trúng hết rồi."
Đúng như anh Tsuzurao nói, chúng tôi đi sâu vào trong mà không gặp phải cơ quan nào. Cứ thế, cả nhóm tiếp tục không ngừng tiến sâu vào bên trong. Không biết từ lúc nào, sâu trong nhà kho không còn truyền đến động tĩnh gì nữa, không gian yên tĩnh đến rợn người.
"Sắp đến căn phòng điều hành rồi."
Anh Tsuzurao mở sơ đồ bố trí ra và nói.
"Kagetora, lên."
Chị Ibara lao về phía trong từ giữa đống hàng hóa chất chồng.
"Ra là vậy, là hai tầng sao."
Nhìn bề ngoài, căn phòng gắn trên bức tường trong cùng cảm giác nổi bật một cách đặc biệt. Có vẻ là một căn phòng để quản lý và có thể quan sát bao quát tình hình nhà kho.
Nhìn kỹ thì thấy có một lối đi kéo dài từ đó bằng thang tường. Và điều đáng chú ý nhất là, ánh đèn thấp thoáng trong căn phòng cùng những bóng người lay động.
"Hô, có vẻ có người đang ở trong căn phòng đó nhỉ."
Chắc là cái nhóm đến trước.
"Hình như đi lên từ đây này."
Chị Ibara đi trước đã phát hiện ra cầu thang nối lên căn phòng, vội vã đi tới phía dưới.
"Có vẻ sẽ đuổi kịp."
Nghe câu nói này của anh Tsuzurao đang nhìn lên phía trên cầu thang, cảm giác căng thẳng không nói không rằng bắt đầu chạy dọc sống lưng tôi.
"Vậy thì lên thôi."
Cứ thế, chị Ibara bắt đầu leo lên cầu thang. Anh Tsuzurao lập tức theo sau. Rồi đến Tensai cũng lẩm bẩm nhỏ: "Hừ, nói chứ, bình thường thì ở đây phải suy nghĩ đối sách mới hợp lý", rồi miễn cưỡng bắt đầu leo.
"Hết cách rồi, ai bảo Đội trưởng lần này là chị Ibara chứ", tôi vừa nói vừa đi theo sau cùng.
Chị Ibara kiểu "đâm lao thì phải theo lao", chỉ có một lựa chọn là đột kích. Nếu là Hội trưởng Yuiga thì chắc sẽ có diễn biến khác rồi.
"Thế này có ổn không đấy, Juugo?"
"Có gì mà không ổn, ngay cả thân phận đối phương còn chưa biết, có nghĩ cũng bằng thừa. Hơn nữa trong tình huống này, bị nẫng tay trên, sau khi khiêu chiến xong 'Di tích', thì dù có bảo chúng ta 'về đi', cũng không đời nào ngoan ngoãn rút lui được đâu nhỉ."
"Hừ, chí khí đáng khen đấy."
"Thất lễ thật, tôi cũng là người có lòng hiếu thắng đấy nhé."
"Con người nhà ngươi chắc chắn là đang nghĩ: cứ đợi sau khi rương kho báu mở ra, cơ quan khởi động rất phiền phức, nên nhảy vào can thiệp giải quyết luôn thì tốt hơn, đúng không?"
"Được rồi, sắp nhìn thấy bên trên rồi!"
Tôi bảo này cô Tensai, cậu đọc vị quá đà rồi đấy! Làm ơn đừng nói toạc ra như thế!
Và rồi, chờ đợi chúng tôi sau khi leo lên cầu thang, là chiếc rương kho báu như mọi khi. Ngoài ra còn có một nhóm bốn người gồm hai nam hai nữ.
Vừa nghĩ đến đại ca Ikusaba, chúng tôi bất giác thủ thế. Đối phương đương nhiên cũng đã nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, nhưng không có động tĩnh gì lớn.
"Chào buổi tối."
Lúc này, một cô gái nhỏ nhắn trong số đó cất tiếng chào chúng tôi.
~*~
3
Căn phòng ở cuối cầu thang khá rộng rãi. Trên bức tường bên cạnh có treo một dãy kệ sắt. Do một mặt đối diện với nhà kho là cửa sổ kính, nên có thể thu hết tình hình bên trong nhà kho vào tầm mắt. Cũng có cả thiết bị máy móc, có lẽ đây còn là căn phòng để vận hành hệ thống nào đó.
Chiếc rương kho báu được đặt ở một góc phòng.
Và rồi, đứng trước rương kho báu là nhóm bốn người mặc đồng phục. Tất nhiên, là đồng phục khác với trường cấp ba của chúng tôi. Trong số đó, một cô gái nhỏ nhắn bước ra, mỉm cười nói.
"Chào buổi tối."
"Ch... Chào buổi tối?"
Chị Ibara cũng bối rối chào lại.
"Các cậu cũng là người khiêu chiến?"
"Đúng vậy."
"Ra là vậy, hiếm khi nào chạm mặt với những người khiêu chiến khác như thế này nhỉ. Mình là Hitoshi Asumi, rất mong được chỉ giáo."
Bạn Hitoshi cười và chìa tay ra. Chị Ibara cũng bối rối nắm lấy bàn tay đó.
"À ừm, tôi là Ibara Yuu... Mà khoan, tại sao lại phải tự giới thiệu hả!"
Thấy chị Ibara hoảng hốt hất tay ra, bạn Hitoshi tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Dù nói thế nào thì chào hỏi cũng là cơ bản mà?"
"Không phải, các người cũng định tấn công bọn này đúng không!"
"Nói chứ bên kia là người đến trước, nghĩ thế nào thì cũng phải là chúng ta tấn công họ chứ."
"Im đi, Yama!"
Quát lớn vào mặt tôi vì lỡ buột miệng, chị Ibara lại lườm bạn Hitoshi, bạn Hitoshi vội vàng xua tay.
"Đâu, làm gì có chuyện tấn công hay bị tấn công nguy hiểm thế. Chúng ta nói chuyện trước đã nào."
"Nói chuyện?"
"Vừa đến căn phòng này, bọn mình đã để ý thấy nhóm bạn Ibara đi về phía bên này rồi, nên cứ thế đứng đợi thôi."
Bạn Hitoshi vừa nói vừa chỉ tay về phía cửa sổ căn phòng. Từ cửa sổ quả thực có thể nhìn bao quát cả nhà kho, nên việc chúng tôi đi tới chắc cũng đã bị nhìn thấy hết. Xem ra đối phương đã nhận ra chúng tôi lúc chuẩn bị mở rương kho báu.
"Nhóm bạn Ibara cũng giống bọn mình, nhắm đến Bộ sưu tập Nanana mà đến 'Di tích' này nhỉ. Thế này thì sao, để quyết định xem ai lấy được Bộ sưu tập Nanana đằng kia, chúng ta có muốn phân thắng bại một trận không?"
Đề xuất bất ngờ khiến tôi giật mình. Nhóm chị Ibara cũng vậy. Tuy nhiên, người ngạc nhiên trước đề nghị của bạn Hitoshi không chỉ có chúng tôi.
"Này, đợi đã, Asumi. Tại sao chúng ta lại phải nhượng bộ chứ? Rõ ràng bọn này đã công lược 'Di tích' đến đây rồi mà."
Người hét lớn tiếng là một anh chàng cao kều trong nhóm bạn Hitoshi.
"Phó hội trưởng, đừng để tôi phải nhắc mãi thế! Cấm gọi thẳng tên tôi! Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy, cậu nên tuân thủ lễ nghi hơn đi!"
"Muốn không bị gọi thế thì lớn thêm chút nữa đi, cái đồ Hội trưởng nấm lùn."
"Cậu quá đáng lắm nhé! Tôi cũng thuộc dạng so sánh được với mức trung bình đấy!"
"So sánh là cái gì hả? Dùng tiếng Nhật cho đúng vào đi. Hãy nói thành thật là 'Chiều cao của tôi so với chiều cao trung bình của nữ sinh cùng trang lứa thì tương đối thấp' đi."
Bạn Hitoshi mặt đỏ bừng đập bép vào đầu anh chàng Phó hội trưởng đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống mình, tức đến run người.
"Tức thật! Cái tên này thật làm người ta phát bực! Rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình, rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình!"
Lôi bạn Hitoshi đang dậm chân bình bịch vì không cam tâm đi chỗ khác, Phó hội trưởng đứng ra trước mặt chúng tôi.
"Vậy đấy, các cơ quan phía trước chỗ này là bọn ta giải quyết trước và đến được rương kho báu. Bọn ta chủ trương quyền ưu tiên, có ý kiến gì không?"
Dù có nói thế, chúng tôi cũng không thể cãi lại được.
"Không, đừng nghe lời tên Phó hội trưởng tâm địa xấu xa đó, chúng ta hãy phân thắng bại đi."
Đẩy Phó hội trưởng ra, bạn Hitoshi nở nụ cười với chúng tôi.
"Này, Asumi. Cô tém tém lại chút đi."
"Cậu nghĩ kỹ mà xem, đây chẳng phải là một cơ hội tốt hiếm có khó tìm hay sao?"
Nghe câu này của bạn Hitoshi, Phó hội trưởng dường như đoán ra được điều gì, vẻ mặt khó chịu lùi lại một bước.
"Vậy là, ý kiến của các người đã thống nhất rồi sao?"
Nhìn chị Ibara đang bốc hỏa vì bị bắt buộc phải xem màn tương tác của hai người kia, bạn Hitoshi gật đầu.
"Thống nhất rồi, bạn Ibara. Chúng ta hãy phân thắng bại đi!"
Chị Ibara quét mắt nhìn chúng tôi một lượt. Mà, đã được đối phương có quyền ưu tiên nói thế, thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
"Rồi, thi đấu thế nào?"
Trước câu hỏi của chị Ibara, bạn Hitoshi khoanh tay bắt đầu suy nghĩ.
"Tính sao đây, Phó hội trưởng?"
"Này! Tại sao cô lại ném cái chủ đề này sang cho tôi hả!"
"Tôi cũng hết cách mà, tôi không giỏi mấy vụ này đâu."
Thấy bạn Hitoshi bĩu môi, Phó hội trưởng thở dài, gãi gãi đầu.
"Cũng phải ha... Vậy thì, thế này được không? Sau khi lấy được Bộ sưu tập Nanana trong rương kho báu, bên nào thoát khỏi 'Di tích' trước sẽ thắng, thấy sao?"
"Tức là tranh đoạt lẫn nhau sao?"
"Mà, vì là thi đấu, tôi nghĩ cần thêm một số quy tắc, nhưng thắng bại sẽ được quyết định bằng cái đó."
Nghe những lời hiếu chiến của Phó hội trưởng, tôi bất giác chen vào.
"Khoan, xin đợi một chút. Chỉ riêng việc thoát khỏi cạm bẫy của 'Di tích' thôi đã phải đánh cược cả tính mạng rồi, còn phải tranh giành nhau trong lúc đó nữa thì nguy hiểm quá đấy."
"Điểm này không cần lo đâu. Cạm bẫy ở nửa sau chỗ này chỉ có đám người nộm ẩn nấp trong thùng gỗ tấn công tới thôi. Độ khó cỡ đó không tính là cao. Có thể nói là dư sức qua cầu."
"Hả? Không, nhưng mà..."
"Hơn nữa, khiêu chiến 'Di tích' là phải đánh cược tính mạng, đây là cơ bản của cơ bản. Ai quý mạng sống thì mời về nhà trước cho."
Phó hội trưởng nở nụ cười đầy khiêu khích với thái độ coi trời bằng vung, nhưng lời cậu ta nói quả thực rất đúng.
"Vậy à, thế thì các người cứ từ từ mà bàn, ta xuống trước đây."
Lúc này, vị danh thám tử làm theo ý mình đột nhiên buông một câu như vậy.
"Này, nói cái gì thế, đồ lùn tịt!"
"Vừa đào thoát vừa tranh giành, nghĩ kiểu gì cũng không phải chuyện ta có thể giúp được gì. Hay nói đúng hơn, nếu thực hiện quy tắc như vậy, thì chỉ có nhóm Ibara là khả thi thôi, ta xuống đây."
"Cũng thành thật phết đấy, nhóc con tóc vàng. Chẳng phải tốt sao. Nói chứ, bọn ta cũng có nguyện vọng dù thế nào cũng muốn thực hiện. Bọn ta cũng nên để một người vô dụng trốn đi trước thôi nhỉ."
"Này, Phó hội trưởng! Cậu đang nói ai thế hả!"
Bị bạn Hitoshi ngẩng lên lườm, Phó hội trưởng cúi xuống nhìn bạn Hitoshi với vẻ tà ác.
"Muốn tôi nói ra không?"
"...Không, đừng nói."
Bạn Hitoshi bị nụ cười Sadist hết phần thiên hạ này làm cho mặt mày tái mét, lùi lại phía sau.
"Vậy nên, nhóc con tóc vàng. Trước khi bắt đầu thi đấu, nhóc hãy cùng với vị Hội trưởng vô dụng kia đi đến lối ra của 'Di tích' trước đi."
"Đã bảo đừng có nói mà! Đã bảo là không muốn nghe rồi! Đừng có nói tôi vô dụng!"
Phó hội trưởng túm lấy đầu bạn Hitoshi đang rơm rớm nước mắt lao tới, vò lấy vò để. Dáng vẻ của hai người họ đã thể hiện chân thực mối quan hệ sức mạnh.
Mà, tiếp theo rốt cuộc nên làm thế nào đây? Thế là, tôi đề nghị.
"Cái đó, chúng tôi cần họp chiến thuật, cho chút thời gian được không?"
"Đương nhiên rồi, cứ suy nghĩ kỹ đi!"
"Cậu đừng có xen vào, Asumi. Cho các người thời gian, nhưng chỉ ba phút thôi. Quyết định dứt khoát trong khoảng thời gian đó đi."
Nhìn hai người cứ hễ mở miệng là xung đột, tôi lại đưa ra một câu hỏi khác.
"Còn một chuyện muốn thỉnh giáo, vừa rồi hai vị nói Hội trưởng và Phó hội trưởng, hai vị là Hội trưởng và Phó hội trưởng của cái gì vậy?"
Chắc người tò mò về điểm này không chỉ có mình tôi. Trước sự nghi hoặc của chúng tôi, bạn Hitoshi nói "Thật thất lễ", rồi ưỡn ngực.
"Vẫn chưa chính thức xưng danh nhỉ. Tôi là Hitoshi Asumi, năm ba Trường Cao trung số 7 Đảo Nanae. Đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng Hội học sinh trường Cao trung số 7."
"Hội... Hội trưởng Hội học sinh!"
Người kinh ngạc thốt lên là chị Ibara. Không chỉ vậy, anh Tsuzurao và Tensai cũng ngạc nhiên không kém.
Hay nói đúng hơn, theo quan điểm cá nhân, việc bạn Hitoshi lớn tuổi hơn mình còn đáng ngạc nhiên hơn.
...Ủa, gì thế, cái khoảng lặng này, là sao vậy?
Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, bạn Hitoshi dang hai tay ra, cười rạng rỡ.
"Bốn người bọn mình là Hội học sinh trường Cao trung số 7."
~*~
4
"Nhắc mới nhớ thì đúng là khó hiểu thật, cái vị Hội trưởng Hội học sinh đó."
"Thật đấy."
Hai vị tiền bối vẫn chưa hết ngạc nhiên và tôi, hiện đang ở trên hành lang ốp tường phía ngoài căn phòng đặt rương kho báu.
"Nhưng mà, Hội trưởng Hội học sinh là cái gì đó ghê gớm lắm sao?"
Theo cá nhân tôi thấy, không thể hiểu nổi lý do khiến hai người họ ngạc nhiên đến vậy. Ở trường cấp ba bình thường trước khi tôi đến hòn đảo này, tất nhiên cũng có Hội trưởng Hội học sinh, nhưng tôi chẳng còn mấy ký ức về họ. Hay nói đúng hơn, không có mấy kẻ hay làm mấy chuyện phiền phức thì tốt hơn, tôi chỉ có ấn tượng kiểu như vậy.
Trước thắc mắc của tôi, chị Ibara đang dựa vào lan can thở dài.
"Cậu đúng là cái gì cũng không biết nhỉ. Ở Đảo Nanae, Hội trưởng Hội học sinh với tư cách là người đại diện của một trường học, không phải là thứ đơn giản thế đâu."
"Thay vì nói là người đại diện, thì phải nói là kẻ thống trị mới đúng."
Ngay cả anh Tsuzurao đang đứng trước bức tường đối diện cũng nói vậy.
"Kẻ thống trị, nói thế thì hơi quá..."
"Chẳng quá chút nào đâu. Trong các trường cấp ba ở Đảo Nanae, từ phương châm giáo dục đến phương thức vận hành, tất cả đều do Hội học sinh quyết định."
"Sao thế được. Dù sao thì đây cũng không phải việc học sinh có thể làm được mà."
"Chuyện như thế mà cũng được chấp nhận, ghê thật đấy. Những ứng cử viên Hội trưởng Hội học sinh được tuyển chọn hàng năm đều phải trải qua cuộc chiến tranh cử kéo dài nửa năm mới có thể nổi bật lên - một chức vụ vinh quang. Hội trưởng Hội học sinh, chính là sự tồn tại quân lâm trên đỉnh cao của trường học."
"Chiến tranh Hội trưởng Hội học sinh? Trên Đảo Nanae còn có thứ đó sao?"
Anh Tsuzurao gật đầu.
"Bởi vì hòn đảo này hoàn toàn theo chủ nghĩa thực lực mà. Cũng có lời đồn rằng, trên đảo áp dụng phương châm giáo dục đế vương học để những học sinh ưu tú học cách thao túng dân chúng."
"Hả? Đế vương học sao?"
"Rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn. Dù nói thế nào, người sở hữu danh hiệu Hội trưởng Hội học sinh trên hòn đảo này, nhất định đã dẫn trước một bước lớn trong cuộc đời sau này."
Xem ra đúng là như vậy thật. Hòn đảo này quả nhiên ghê gớm.
"Mà, sau khi hiểu chuyện đó thì, đúng là có cảm giác lạc quẻ trên người bạn Hitoshi nhỉ."
Không biết có phải do cậu Phó hội trưởng kia không, mà cảm giác cô ấy chẳng có chút uy nghiêm nào cả. Dù rất xin lỗi, nhưng tôi hoàn toàn không nhìn ra cô ấy là nhân vật lợi hại cỡ nào.
"Nhắc mới nhớ, không ngờ ngài Hội trưởng Hội học sinh trường khác lại đến tìm Bộ sưu tập Nanana đấy. Người như thế, hẳn không phải ở cái lập trường có thể muốn làm gì thì làm đâu nhỉ."
Chị Ibara hướng ánh mắt về phía chúng tôi, phía trước tầm nhìn là cánh cửa sau lưng tôi. Tình hình hiện tại là các thành viên Hội học sinh trường Cao trung số 7 đang đợi chúng tôi bàn bạc xong.
Nhân tiện nói thêm, Tensai đang giám sát bạn Hitoshi xem có hành động kỳ lạ nào không. Mặc dù cô nàng càu nhàu "Tại sao lại là ta", nhưng bị tôi ép "Vì chỉ có cậu là không muốn tham gia quyết đấu thôi đúng không", nên cô nàng cũng miễn cưỡng đồng ý.
"Giờ có nghĩ mấy cái đó cũng chẳng giải quyết được gì. Ngược lại, tiếp theo nên làm thế nào đây, Ibara? Chấp nhận đề xuất của vị Hội trưởng Hội học sinh đó chứ?"
"Nói thật thì, chị phản đối. Vì quá nguy hiểm. Hay là cứ canh lúc bọn chúng đào thoát khỏi 'Di tích' rồi nhảy ra cướp thì nhàn hơn."
Trước chị Ibara - người thản nhiên nói ra những lời trơ trẽn như vậy, tôi và anh Tsuzurao có chút chùn bước. ...Mà, tôi cũng từng nghĩ thế, dù không nói ra.
"Nói chứ, cướp kiểu đó bằng cách nào?"
"Không vấn đề gì đâu. Bên này nhóc con không có mặt, còn có chị và Kagetora. Chị cũng đã xem qua cách chiến đấu của Yama lúc đánh với đại ca Ikusaba trước đó rồi, cậu mạnh thế thì sức chiến đấu đủ rồi. Mà, tuy bên đối phương có một tên trông có vẻ khó nhằn, nhưng kiểu gì cũng có cách thôi."
"Hử? Khó nhằn là chỉ ai? Cái tên gọi là Phó hội trưởng đó à?"
"Không phải đâu. Đằng sau Phó hội trưởng và Hitoshi có một nam một nữ đúng không? Là tên con trai ấy."
"Mặc dù biết, nhưng người đó là ai?"
"Nhớ không nhầm là Kishitani Masaaki nhỉ? Bằng tuổi chúng ta, năm ngoái và năm kia còn tham gia giải Karate toàn quốc, từng được đăng ảnh trên tạp chí. Vết sẹo trên lông mày đó để lại ấn tượng sâu sắc, chắc chắn không sai đâu."
"Cử chỉ của gã đàn ông đó đúng là không tầm thường."
Có vẻ anh Ninja cũng đã nhận ra sự mạnh mẽ của đối thủ.
"Mà, chỉ cần nghĩ cách xử lý tên đó, là thắng được rồi."
Chị Ibara lộ ra ánh mắt của loài thú ăn thịt, tràn đầy khí thế săn lùng nhóm bạn Hitoshi.
"..."
"Gì thế, Yama. Có gì muốn nói thì nói đi."
"Em nghĩ nên chấp nhận lời thách đấu."
"Hô? Tức là cậu không nghe lời chị sao? Có cần chị thảo luận một chút về lễ nghi và thái độ của cấp dưới đối với cấp trên không nhỉ."
Dùng nắm đấm để thảo luận thì xin tha cho em đi. Hay nói đúng hơn, bình thường đã được chỉ giáo nhiều rồi, em xin kính nhi viễn chi.
"Nhưng mà chị Ibara, chị quên mất điều cơ bản nhất rồi sao?"
"Hử? Cái gì?"
"Đối phương có thể đang sở hữu Bộ sưu tập Nanana đấy."
Trước vấn đề tôi chỉ ra, chị ấy ngước nhìn trần nhà, cảm thán "A, quên sạch sành sanh".
"Ngược lại thì đúng hơn, nhóm bạn Hitoshi chắc chắn đang nắm giữ Bộ sưu tập Nanana."
"Hô? Hậu bối Yama, sao lại nói vậy?"
"Anh Tsuzurao còn nhớ lời Phó hội trưởng vừa nói không? Cái câu 'Cạm bẫy ở nửa sau chỗ này' ấy."
"À. Cái gọi là cạm bẫy nửa sau, chẳng phải là chỉ cơ quan sẽ phát động sau khi lấy Bộ sưu tập Nanana từ trong rương ra sao?"
"Em nghĩ là vậy. Sau đó cậu Phó hội trưởng kia cũng đã nói đó là cái bẫy như thế nào."
"Đúng là thế. Nhưng ta nghĩ cũng có thể là để làm chúng ta hoang mang. Lời nói của hắn hoàn toàn không có căn cứ."
"Nhưng mà nhắc mới nhớ, cậu ta có thể tự tin đến thế, em không nghĩ là đang nói dối."
"Vậy thì, lời hắn nói là thật?"
"E là vậy. Nghĩ như thế, bọn họ rất có khả năng đã sử dụng Bộ sưu tập Nanana."
"Ra là vậy. Tức là, bọn họ sử dụng Bộ sưu tập Nanana có khả năng phân biệt loại cơ quan của 'Di tích', nhìn thấu tất cả sao? Cũng không thể khẳng định chắc chắn nhỉ."
Sau khi thu thập đầy đủ, có thể thực hiện bất cứ điều ước nào. Đã có cách nói như vậy, Bộ sưu tập Nanana hẳn phải bao gồm những thứ sở hữu đủ loại năng lực. Nghĩ đến đủ loại thứ trước đây, việc tồn tại những thứ có sức mạnh đặc biệt như vậy cũng không có gì lạ.
"Mà, cách nói vừa rồi chỉ là phán đoán dựa trên kinh nghiệm. Rốt cuộc cũng chỉ là một khả năng."
"Có khả năng là đã từng khiêu chiến nhiều 'Di tích', nên hiểu được khuynh hướng của cạm bẫy không?"
"Tuy không muốn nghĩ theo hướng đó. Nhưng nếu là vậy, nhóm bạn Hitoshi chắc chắn đã công lược được khá nhiều 'Di tích' rồi. Tạm thời vẫn còn một khả năng như vậy, nhưng dù thế nào cũng khó mà tưởng tượng được bọn họ thực ra đã công lược 'Di tích' này rồi."
"Quả thực, trong rương kho báu của 'Di tích' đã được công lược, sẽ không chôn giấu Bộ sưu tập Nanana một lần nữa."
"Dù nói thế nào, cho rằng bạn Hitoshi dày dạn kinh nghiệm, đã quen với việc khiêu chiến 'Di tích' là thỏa đáng hơn cả. Như vậy thì, tất nhiên sẽ sở hữu nhiều Bộ sưu tập Nanana."
Sau khi tôi trình bày suy nghĩ của mình, chị Ibara gật đầu đồng ý.
"Chị hiểu Yama muốn nói gì rồi. Nhưng mà, lời của Yama chẳng phải mâu thuẫn sao? Đã biết nhóm Hitoshi sở hữu Bộ sưu tập Nanana, chị cũng biết là không nên chơi trò đánh lén thì tốt hơn, nhưng tại sao lại phải đường đường chính chính chấp nhận khiêu chiến chứ? Nghĩ theo lẽ thường thì hoàn toàn ngược lại rồi nhỉ? Đối phương là người sở hữu Bộ sưu tập Nanana, thắng trực diện là không thực tế. Nên chị nghĩ nên bắn lén."
Người này suy nghĩ trơ trẽn thật đấy.
"Chị Ibara nói quả không sai, nếu đối phương có thể sử dụng Bộ sưu tập Nanana, có thể cho rằng hy vọng thắng lợi của chúng ta rất mong manh. Dù sao chúng ta cũng tay không tấc sắt mà. Nên em nghĩ nên chấp nhận đề nghị của họ."
"Ý là sao?"
"Trước đó, người tiên phong công lược 'Di tích' này là nhóm bạn Hitoshi, nghĩ thế nào thì quyền khiêu chiến 'Di tích' đều nằm trong tay đối phương. Nói cách khác, chúng ta không có quyền đạt được Bộ sưu tập Nanana của 'Di tích' này. Đây là đại tiền đề."
"Mà, Yama nói không sai. Theo lý mà nói chúng ta nên rút lui nhỉ."
"Nhưng đúng lúc này, bạn Hitoshi không hiểu sao lại đề nghị phân thắng bại. Tuy đối phương chắc chắn có toan tính riêng, nhưng ở đây khoan hãy bàn đến điểm này. Do đó, em nghĩ nên công nhận đề nghị của bạn Hitoshi."
"Ý là sao?"
"Chấp nhận ý tốt của bạn Hitoshi, đưa ra điều kiện hoàn toàn công bằng, hay nói đúng hơn, đưa ra điều kiện có lợi cho chúng ta. Nếu bạn Hitoshi chấp nhận toàn bộ thì tất nhiên là tốt nhất. Ngược lại, nếu đối phương đưa ra điều kiện có lợi cho bản thân họ để phân thắng bại, thì chúng ta cứ dứt khoát rút lui thôi."
"Thật yếu đuối quá nhỉ."
"Tranh đoạt lẫn nhau khi cạm bẫy của 'Di tích' phát động. Em không nghĩ trong tình huống bất lợi đó còn có thể phân thắng bại. Ngược lại thì đúng hơn, em không muốn trong lúc tranh giành nhau mà có ai đó phải chết. Em tuyệt đối không muốn ai trong chúng ta phải chết, đương nhiên, nếu bên đối phương có người chết em cũng sẽ ăn ngủ không yên."
"Ra là vậy nhỉ."
"Nhưng mà hậu bối Yama, rốt cuộc cậu định đưa ra điều kiện như thế nào?"
Tôi truyền đạt ý tưởng của mình. Và rồi hai người họ cười một cách vui vẻ đầy tà ác.
"Ra là vậy, cái này quả thực khả thi."
"Tôi cũng có cùng ý kiến."
Xem ra đã nhận được cái gật đầu của hai vị.
"Vậy thì, chúng ta đi đàm phán nào."
"Lề mề quá đấy."
Vừa kết thúc, quay lại phòng thì ngay lập tức nghe thấy tiếng phàn nàn của cậu Phó hội trưởng.
"Xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu."
"Sao rồi? Muốn phân thắng bại với bọn ta không?"
"Còn tùy vào điều kiện nữa."
"Ngươi nói, tùy vào điều kiện?"
"Phương thức quyết thắng thì cứ theo nội dung các vị đã nói lúc trước. Bên nào lấy được Bộ sưu tập Nanana từ rương kho báu của 'Di tích' này rồi thoát ra trước sẽ thắng. Điểm này không vấn đề gì. Tuy nhiên để có một trận chiến công bằng, chúng tôi muốn đặt ra vài quy tắc."
Trước ý kiến của tôi, bạn Hitoshi cười.
"Tất nhiên là không vấn đề gì. Tinh thần công bằng rất quan trọng."
Phó hội trưởng ấn đầu bạn Hitoshi xuống, quát "Asumi im đi".
"Ngươi nói để các ngươi đặt quy tắc?"
"Đúng vậy. Tất nhiên, việc có đồng ý với quy tắc chúng tôi đưa ra hay không, sau khi nghe xong rồi phán đoán cũng không muộn."
Phó hội trưởng nhìn chằm chằm tôi, người vừa nói lời mở đầu, một lúc sau gật đầu.
"Được thôi, ngươi nói thử xem."
"Đầu tiên, tôi muốn trận đấu này không phải là tranh đoạt lẫn nhau, mà là quan hệ giữa kẻ cướp và kẻ bị cướp."
"Cụ thể là?"
"Sau khi mở rương kho báu, bên lấy Bộ sưu tập Nanana từ đó và mang ra khỏi 'Di tích' sẽ là 'Người bảo vệ', còn bên nhảy vào cướp giữa chừng gọi là 'Kẻ tập kích'. Người bảo vệ né tránh sự tấn công của Kẻ tập kích, thoát khỏi 'Di tích' tức là thắng lợi. Ngược lại, khoảnh khắc Kẻ tập kích cướp được Bộ sưu tập Nanana từ tay Người bảo vệ tức là thắng lợi."
"Kẻ tập kích chỉ cần cướp là được sao?"
"Đúng. Ngược lại, Người bảo vệ chỉ cần bị cướp đi là kết thúc, không thể cướp lại."
"Ra là vậy."
"Điều này rất đơn giản, nội dung cũng rõ ràng, hơn nữa tôi muốn phân thắng bại trong thời gian ngắn, nên đưa ra phương án này với những lý do trên. Quả nhiên tôi không muốn diễn ra trận chiến giằng co bên trong 'Di tích' có cơ quan."
"Quả thực, nếu tranh đoạt lẫn nhau thì có thể kích hoạt cơ quan của 'Di tích', bị nhốt vĩnh viễn trong 'Di tích' đấy nhỉ."
"Các bạn thấy sao?"
Tôi hướng ánh nhìn về phía hai người đồng hành phía sau Phó hội trưởng, hai người họ phụ họa một câu "Tùy ý".
"Được rồi, thế thì cứ làm vậy đi!"
"Đã bảo là, Asumi đừng có xen vào! ...Thôi được rồi."
"Vậy thì, các vị muốn làm gì, Người bảo vệ hay Kẻ tập kích?"
"Để bọn ta quyết định, thật sự được sao?"
"Tất nhiên. Tôi muốn tiến hành một cuộc đối đầu công bằng."
"Vậy thì làm Kẻ tập kích đi."
Mà, nghĩ thì cũng đúng thôi. Dù sao thì Kẻ tập kích cũng có lợi thế áp đảo mà. Đến đây, mọi chuyện đều khớp với tính toán.
"Vậy thì quy tắc tiếp theo."
"Vẫn còn?"
"Đương nhiên rồi. Nói chứ, quy tắc này là sự minh văn hóa những điều hiển nhiên thôi. Quy tắc thứ hai 'Người bảo vệ hay Kẻ tập kích đều có thể làm bất cứ điều gì'. Nói cách khác, đấm đá hay bắt người đều được."
"Không vấn đề."
"Quy tắc cuối cùng: 'Cấm sử dụng bất kỳ Bộ sưu tập Nanana nào'."
"Ngươi nói cái gì?"
"Chúng tôi sẽ không dùng bất kỳ Bộ sưu tập Nanana nào. Vì vậy, cũng xin các vị đừng dùng. ...A, quả nhiên vẫn nên đính chính một chút. 'Nếu sử dụng Bộ sưu tập Nanana, thì kể từ thời điểm đó coi như người sử dụng bỏ cuộc, phải nhanh chóng thoát khỏi Di tích', sửa lại thành thế này đi."
"Có thể hỏi lý do không?"
"Chỉ đơn thuần cảm thấy, sử dụng Bộ sưu tập Nanana thi đấu trong 'Di tích' đang phát động cơ quan, rủi ro quá cao. Tôi đã nói từ đầu rồi, chúng tôi muốn tránh rủi ro hết mức có thể để tiến hành tốc chiến tốc thắng. Vậy thì, cấm sử dụng Bộ sưu tập Nanana vẫn tốt hơn. Tất nhiên, nếu cảm thấy tính mạng bị đe dọa, để thoát khỏi 'Di tích' thì nên sử dụng. Cho nên sửa thành quy tắc sử dụng là mất tư cách."
"Sử dụng Bộ sưu tập Nanana là lập tức mất tư cách sao."
Mà, chúng tôi vốn dĩ đâu có sở hữu Bộ sưu tập Nanana nào đâu.
"Thấy sao? Tôi thấy nội dung vô cùng công bằng đấy chứ?"
"...Xin lỗi, cho tôi chút thời gian."
Nói xong, nhóm Phó hội trưởng bắt đầu bàn bạc. Thận trọng ngoài dự đoán đấy. Nhưng điều này cũng làm lộ ra việc đối phương đang mang theo Bộ sưu tập Nanana, cũng có thể xác định họ đã sử dụng trong quá trình công lược 'Di tích'. E là sở hữu không chỉ một món.
"Quy tắc công bằng cái nỗi gì, đúng là uốn ba tấc lưỡi nhỉ, cái tên xấu xa này."
Nhìn dáng vẻ bàn bạc của nhóm bạn Hitoshi, Tensai thì thầm chen vào.
"Thật thất lễ. Xin hãy gọi là đàm phán."
"Hừ, đúng là một nước đi hay. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh để phân thắng bại, bên sở hữu Bộ sưu tập Nanana sẽ có ưu thế áp đảo. Dẫu vậy, nếu vẫn không muốn từ bỏ thắng bại, thì chỉ còn cách phong ấn Bộ sưu tập Nanana của đối phương. Nói xa hơn, việc câu nệ hình thức 'thắng bại' này, cũng là ý đồ làm bước đệm cho sau này nhỉ."
Vị danh thám tử này vẫn như mọi khi, nhìn thấu suy nghĩ của tôi ngay lập tức.
"Cho dù muốn cưỡng đoạt, đối phương mạnh đến thế, nghĩ đến việc sẽ bị đoạt lại thôi. Vậy thì cứ chọn phương thức quyết thắng đàng hoàng, tiến hành đối đầu đàng hoàng, cần thiết phải làm cho đối phương từ bỏ một cách đàng hoàng."
"Có thể nói ra những lời này, không hổ danh là đối thủ tốt của ta."
"Được khen ngợi, thật vô cùng vinh hạnh."
Chẳng bao lâu, Phó hội trưởng đã bàn bạc xong quay lại.
"Đã để đợi lâu."
"Bàn bạc thế nào rồi?"
"Được thôi. Bọn ta chấp nhận những quy tắc này."
Tốt lắm, cắn câu rồi. Tôi không kìm được niềm vui sướng thầm kín trong lòng. Tất nhiên, bên ngoài vẫn mỉm cười.
"Vậy thì, hãy cùng đường đường chính chính chiến một trận nào."
~*~
5
Cuộc so tài giữa Câu lạc bộ Mạo hiểm trường Cao trung số 3 VS Hội học sinh trường Cao trung số 7 cuối cùng cũng mở màn.
Đầu tiên, Tensai và bạn Hitoshi di chuyển ra lối vào. Tất nhiên, giống như các 'Di tích' trước, có vẻ được thiết kế nếu không lấy Bộ sưu tập Nanana ra khỏi rương thì cửa ở lối vào sẽ không mở, nên hai người đứng đợi trước cửa.
Trong lúc hai người di chuyển, các nhóm chúng tôi chia nhau tiến hành họp chiến thuật.
"Nói chứ, suy nghĩ của cậu thú vị thật đấy, Yama. Không ngờ lại tiến triển thuận lợi đến thế. Nếu không thể tiến hành so tài ngang hàng thì không tiếp. Nghĩ thế thì, đúng là một cuộc đàm phán táo bạo nhỉ."
"Chủ yếu là phải có tâm."
"Hậu bối Yama nói chí phải. Vốn dĩ điều kiện tiên quyết là chúng ta không thể thắng lợi. Nhưng thế này, nếu có thể tiến hành so tài ngang hàng, cảm giác tinh thần cũng được kích thích lên rồi đấy."
"Hơn nữa còn là 5 ăn 5 thua nhỉ."
"Không vấn đề gì đâu, nếu không dùng Bộ sưu tập Nanana, chúng ta sẽ không thua."
Sau khi chị Ibara cười và nói vậy, bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ, đây gọi là "không khí đồng đội" chăng? Hai vị tiền bối nhìn nhau, trở nên vui vẻ một cách kỳ lạ.
Nguy thật, cảm giác tinh thần của hai vị đang hưng phấn một cách khó hiểu. Cảm giác đau đớn trào lên từ bên trong cơ thể khiến tôi bất giác giãn cơ mặt.
"Vậy thì thực hiện theo tác chiến thôi. Xác nhận lại lần cuối, quan trọng nhất là?"
"Là tính mạng của bản thân đúng không?"
"Nếu tình hình không ổn, hãy dứt khoát từ bỏ Bộ sưu tập Nanana mà chạy trốn."
"Thế là không được đâu nhé. Sinh mạng cũng phải trân trọng, Bộ sưu tập Nanana cũng phải tử thủ đến cùng để giành thắng lợi. Kết quả của chúng ta chỉ có một cái này thôi."
Chị Ibara nhếch mép cười. Không hổ danh là nô lệ của dục vọng. Tuy nhiên trong mệnh lệnh này, tràn đầy sức mạnh. Tôi và anh Tsuzurao chỉ biết cười khổ.
"Hừ, hết cách rồi nhỉ, hậu bối Yama."
"Vâng, cứ làm thế đi ạ."
Từng người chúng tôi chạm nắm đấm vào nhau, phát động quyết chiến.
Xác nhận Tensai và bạn Hitoshi đã chuyển vị trí xong, chúng tôi cũng vào vị trí. Nhà kho nơi có 'Di tích', trong căn phòng chứa rương kho báu ở tầng hai phía trong cùng có bốn người. Tôi và anh Tsuzurao đứng trước rương kho báu, rồi đối đầu với chúng tôi đứng sát tường là Phó hội trưởng và bạn Kishitani Masaaki có vết sẹo đặc trưng ở lông mày.
Trước khi khai chiến, Phó hội trưởng mở lời.
"Xác nhận lại lần cuối. Đây là cuộc so tài xem các ngươi có thể mang Bộ sưu tập Nanana thoát khỏi 'Di tích' hay không, và bọn ta có thể cướp được nó hay không. Cho phép tấn công, cho phép cản trở, làm bất cứ chuyện gì cũng được. Tuy nhiên, cấm sử dụng Bộ sưu tập Nanana. Vạn nhất sử dụng sẽ bị mất tư cách. Lúc đó sẽ phải từ bỏ trận đấu, dứt khoát rời đi. Sau đó Bộ sưu tập Nanana trong rương sẽ thuộc về đội thắng cuộc."
"Không vấn đề."
"Kể từ khoảnh khắc các ngươi lấy Bộ sưu tập Nanana ra khỏi rương, đối quyết đã bắt đầu. Trước đó bọn ta sẽ không di chuyển khỏi vị trí này. Các ngươi chọn thời điểm rồi bắt đầu đi."
"Đã rõ."
Vị trí của Phó hội trưởng và bạn Kishitani cách chúng tôi khoảng năm, sáu mét. Dù nói vậy, nhưng cũng đã kéo giãn khoảng cách tối đa với bức tường.
"Xác nhận lại lần nữa, gần thế này, thật sự được sao? Để chúng tôi xuống nhà kho bên dưới rồi bắt đầu cũng không vấn đề gì đâu nhé?"
"Ta lại muốn hỏi ngược lại ngươi, vị trí này thật sự được sao? Hiếm khi chọn làm Kẻ tập kích, hay là cứ cố thủ ở lối ra 'Di tích' rồi ôm cây đợi thỏ thì tốt hơn chứ? Dù sao hướng mục tiêu của bọn ta cũng chẳng có mấy cái đâu nhỉ."
"Vì các ngươi là Người bảo vệ càng gần lối ra thì càng có lợi. Bọn ta chỉ cần cướp được Bộ sưu tập Nanana là coi như thắng lợi, vì có khả năng cưỡng ép đột phá, nên nghiêm túc chờ đợi ở lối ra cũng vô nghĩa."
"Vậy thì thôi."
Miệng tôi nói thế, nhưng trong lòng tặc lưỡi vì không được như ý nguyện. Tôi xốc lại tinh thần, chuyển ánh mắt sang rương kho báu trước mắt.
Cái này có kích thước và phối màu giống hệt rương kho báu từng thấy trước đây. Hơn nữa cũng giống mọi khi, mở cái nắp được phủ bụi một cách quy củ ra, bên trong chứa Bộ sưu tập Nanana, khoảnh khắc lấy nó ra, cơ quan sẽ phát động nhỉ.
Theo lời tiên tri của Phó hội trưởng, dường như những con người nộm ẩn nấp trong đống hàng hóa chất đống ở nhà kho sẽ tấn công tới, nhưng điều này có thể tin được không đây. Chuyện sau khi mở ra, không ngờ lại đáng mong chờ đến thế.
"Vậy thì anh Tsuzurao, xin hãy mở rương kho báu theo dự định, làm phiền anh rồi."
"Giao cho anh."
Anh Tsuzurao đứng trước rương kho báu. Cảm giác căng thẳng chạy qua người tôi, truyền thẳng đến hai người đang đứng sát tường.
"Trước đó, xác nhận tình hình của Ibara trước đã nhỉ."
Thế là, anh Tsuzurao đột nhiên quay lưng lại với rương kho báu khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ tôi và hai người sát tường đang nhìn chằm chằm đầy sốt ruột, anh Tsuzurao băng qua phòng đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, quét mắt nhìn nhà kho.
Từ căn phòng có thể nhìn bao quát tình hình nhà kho, nhà kho chất đầy những thùng gỗ khổng lồ và hàng hóa, trông như một mê cung vậy.
"Ibara, chuẩn bị xong chưa!"
Chị Ibara đang đứng ở vị trí hơi chếch về phía trước ở trung tâm nhà kho, nơi hàng hóa chất đống tương đối ít, một chỗ khá thoáng đãng, giơ tay ra hiệu với anh Tsuzurao đang hét lớn.
"Kagetora! Cậu phải chuyển đàng hoàng đến chỗ này đấy nhé!"
Bên cạnh chị Ibara đang vẫy tay, là người phụ nữ cuối cùng trong nhóm bạn Hitoshi. Vì là kiểu chị gái trưởng thành, tôi đã lén hỏi thăm đối phương, biết được cô ấy có vẻ tên là Imino Misao.
"Yên tâm đi! Tôi sẽ gửi chính xác không sai một ly đến chỗ đó!"
"Bớt nói nhảm đi được không!"
"Cái đó, anh Tsuzurao, sắp sửa..."
Nói rồi, tôi đang ngồi xổm trước rương kho báu ném cái đó ra.
"Anh biết rồi mà."
Anh Tsuzurao thậm chí không quay người lại, bắt chính xác cái đó to bằng lòng bàn tay mà tôi ném ra, rồi dùng toàn lực ném ra ngoài cửa sổ.
Bạn hỏi cái đó là gì ư? Tất nhiên là cái hộp trong suốt hình chữ nhật mà tôi lấy ra từ bên trong sau khi mở rương kho báu rồi.
"Cái!?"
Thấy nhóm Phó Hội trưởng học sinh ngạc nhiên liếc mắt sang, chúng tôi triển khai bước hành động tiếp theo.
Anh Tsuzurao cứ thế bay ra khỏi cửa sổ, đáp xuống đống hàng hóa khá cao ở gần đó. Còn tôi thì ngay khoảnh khắc lao ra khỏi cửa phòng trước mắt, nhảy lên hành lang.
Cứ thế, tôi vừa chạy trên hành lang, vừa quan sát tình trạng nhà kho rộng lớn bên dưới.
Chị Ibara nhận được đường chuyền dài từ tay anh Tsuzurao, né tránh bạn Imino cũng giống như hai người kia phản ứng chậm nửa nhịp vì ngạc nhiên, rồi lao về phía lối ra của nhà kho.
"Thằng khốn, đùa kiểu gì vậy! Chẳng phải là tên nhóc đằng kia mở rương kho báu sao!"
Phó hội trưởng đuổi theo từ phía sau gầm lên giận dữ. Xem ra khá tức giận với hành động của chúng tôi.
"Ây dà, tôi không đợi được muốn mở rương kho báu, nên lỡ tay mở mất rồi."
"Sao ngươi lại vội vàng thế hả, rõ ràng là muốn phân tán sự chú ý của bọn ta mà! Hơn nữa lại còn dùng cách ném! Ngươi muốn làm hỏng Bộ sưu tập Nanana sao!"
"Nên là không lường trước được đúng không? Đường chuyền dài kiểu đó."
Những thứ được gọi là Bộ sưu tập Nanana số lượng rất nhiều, mỗi món đều là mật bảo độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, giá trị đâu chỉ hàng chục triệu, không ai dám ném nó từ tầng hai xuống đâu, nên cũng đáng để thử một lần.
"Cơ bản là, nếu không ném được cái đồ to xác thì các ngươi định làm thế nào hả!"
"Nếu vậy, thì anh Tsuzurao sẽ đóng vai bức tường sắt ngăn cản nhóm Phó hội trưởng các người, còn tôi sẽ chịu trách nhiệm chạy trốn nhé."
"Tất cả đều nằm trong tính toán của mi sao! Khác hoàn toàn với những gì đã nói trước khi bắt đầu! Súc sinh, mi thật làm người ta phát bực!"
Nghe giọng nói đầy cay cú của Phó hội trưởng, khóe miệng tôi tự nhiên nhếch lên cười.
Rầm, rầm
Tuy nhiên nụ cười này, vì tiếng đổ vỡ bắt đầu vang lên trong nhà kho, lập tức đóng băng.
"...Này này này, có nhầm không đấy."
Trong tầm mắt, tràn ngập những thùng gỗ chất đống, và từ những thùng gỗ ấy, vô số cánh tay đồng loạt vươn ra! Những cánh tay phá vỡ thùng gỗ chui ra, có hàng chục, khéo khi lên đến hàng trăm, dáng vẻ ngọ nguậy của chúng kinh khủng tột độ. Đúng là một bức tranh toàn cảnh địa ngục.
Và rồi, lời nói của Phó hội trưởng trước trận đấu đã trở thành hiện thực. Sau âm thanh vô cơ, những con ma-nơ-canh bay ra từ trong thùng. Hoàn toàn không hiểu tại sao ma-nơ-canh lại cử động được. Tuy nhiên tư thế hai tay duỗi thẳng về phía trước cộng với động tác như máy móc, quả thật giống hệt zombie.
"Á á á á á!"
Bị quân đoàn mô hình zombie như vậy tấn công, chị Ibara đương nhiên sẽ hét lên. Dáng vẻ hét lên kiểu con gái của chị ấy, quả thực giống hệt nữ chính trong phim zombie, tiếng kêu gào phát ra từ tận đáy lòng.
Sau đó, chị ấy dùng toàn lực đấm bay con ma-nơ-canh. ...Ủa, đấm sao? Vừa đấm, vừa đá? Hơn nữa còn đạp nát đầu con hình nhân ngã xuống đất nữa chứ!
Đáng yêu chỉ có tiếng hét đầu tiên thôi, sau đó quả nhiên vẫn là chị Ibara thường ngày. Xem ra không phải nữ chính trong phim kinh dị, mà là nữ anh hùng trong phim hành động rồi. Mặc dù vậy, chị ấy vẫn đang sợ hãi nhỉ, nhìn chị ấy vừa thét chói tai vừa chạy, lại vừa không ngừng tung đòn tấn công.
Bạn Imino cũng đuổi theo sau lưng chị ấy. Mặc dù không đến mức hoảng loạn la hét như bên chúng tôi, nhưng cũng phải cố ý tránh né lũ mô hình zombie chắn đường, nên hoàn toàn không thể đuổi kịp chị Ibara.
Ngay lúc này, cứu thế chủ đã xuất hiện.
Anh Tsuzurao nhảy nhẹ nhàng từ trên đống hàng hóa xuống, vượt qua bạn Imino, hội quân với chị Ibara.
"Anh đến giúp một tay đây, Ibara."
"Đến muộn quá đấy, Kagetora!"
Sau khi anh Tsuzurao xuất hiện, hai người phối hợp cưỡng ép đột phá lũ mô hình zombie. Nhờ tốc độ tiến công tăng lên, bạn Imino đuổi theo phía sau càng lúc càng bị bỏ xa.
Cảm giác không tệ. Thế này là xong rồi.
"Cái, có nhầm không đấy!"
Thứ mà tôi nhìn thấy khi đang chạy trên hành lang ốp tường tầng hai là tập đoàn mô hình zombie đang tiến về hướng di chuyển của hai người họ. Lũ ma-nơ-canh đồng loạt bay ra từ đống hàng hóa trong nhà kho chen chúc nhau trên lối đi hẹp, trông chẳng khác nào một bức tường di động.
Nhóm chị Ibara dường như cũng đã bắt được chúng bằng thị giác, bước chân hoàn toàn dừng lại. Kết quả, bạn Imino đang đuổi sát nút đã bắt kịp hai người.
Tuy nhiên bạn Imino có vẻ chán ngấy việc lấy hai người làm đối thủ, nên chưa ra tay. Do quy tắc hiệu quả nhất lần này, mạo muội ra tay chỉ tổ bị phản công. Xem ra bạn Imino một mình phải tranh đoạt Bộ sưu tập Nanana với hai người nhóm chị Ibara.
Tóm lại là không vấn đề gì. Ngay khi vừa an tâm thì từ phía sau phát ra tiếng động như thể ma-nơ-canh bị đánh bay.
"Đến rồi sao!"
Phó hội trưởng đang chạy cùng đường với tôi nhếch mép.
Lúc này người xuất hiện muộn nhất là bạn Kishitani, với khí thế vũ bão đã đột phá lũ mô hình zombie, đuổi kịp ba người. Đúng như chị Ibara dự đoán, cậu ta là người khá có thực lực, dựa vào mỗi đòn đánh, nghiền nát xác nhận lũ mô hình zombie lao tới, không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Trước có đại quân hình nhân, sau có truy binh đội địch, cùng đường bí lối. Tuy nhiên, nguy hiểm đối với tiểu đội địch cũng y hệt. Nếu bạn Imino và bạn Kishitani không nghĩ cách đối phó với đại quân ma-nơ-canh chắn phía trước, thì cũng không thể bình an vô sự thoát khỏi 'Di tích'.
Tính sao đây?
Đối mặt với tình huống này, người hành động đầu tiên là bạn Kishitani vừa đuổi tới.
"Misao, qua đây!"
Sau khi bạn Kishitani gọi bạn Imino, lập tức áp lưng vào thùng gỗ bên cạnh, hai tay đan vào nhau làm thành bệ phóng. Nhận ra ý đồ này, bạn Imino lập tức phản ứng, lấy tay và vai bạn Kishitani đã kê sẵn làm bệ phóng, nhảy lên trên thùng gỗ. Kỹ sư bóng tối làm bàn đạp cũng mượn tay bạn Imino đã lên trên để leo lên đống hàng hóa. Quả là sự phối hợp đẹp mắt.
"Chị Ibara, mọi người cũng chạy lên trên đi!"
Nhận thấy phản ứng của hai người phía sau, chị Ibara và anh Tsuzurao cũng hành động nhanh chóng. Đầu tiên chị Ibara túm lấy đầu anh Tsuzurao, cứ thế dẫm lên, rồi vừa đá anh Tsuzurao đang loạng choạng vừa nhảy lên đống hàng hóa một cách hoa lệ để tị nạn.
Mặt khác, anh Tsuzurao bị đá, ngã xuống đất một cách hoa lệ, bị quân đoàn ma-nơ-canh ùa tới nuốt chửng. Thật là một pha thằn lằn đứt đuôi đẹp mắt. Khung cảnh này thật khiến người ta rơi nước mắt. Sau đó, anh Tsuzurao bò ra từ đống ma-nơ-canh chen chúc, tận dụng sức bật siêu phàm nhảy lên đống hàng hóa, thoát khỏi vòng vây thành công.
Tuy thủ đoạn không dám khen ngợi, nhưng tóm lại các tiền bối bình an vô sự là yên tâm rồi.
Lúc này, Phó hội trưởng đang đuổi theo phía sau hét lên.
"Misao, mau vòng ra lối ra đằng kia câu giờ!"
Rồi lập tức nhảy từ lan can sang đống hàng hóa gần đó. Thấy hai người phía sau đã đuổi kịp, ba người họ muốn một hơi bao vây nhóm chị Ibara.
Tôi thoáng chốc hiểu ra tình hình không ổn, vượt qua lan can, giống như đóng vai quỷ trong trò trốn tìm, đuổi theo phía sau cậu ta. Thấy bạn Imino vừa tiến lên trên đống hàng hóa, vừa bao vây về phía lối ra, chị Ibara cũng phi thân bỏ chạy.
Lúc này, hai gã đàn ông dừng bước, đối đầu với nhau.
Tsuzurao Kagetora đối đầu Kishitani Masaaki.
Ninja đấu với người có đẳng cấp Karate, kịch bản đối chiến võ thuật khác loài cũng phải có giới hạn thôi chứ.
Người rút ngắn khoảng cách đầu tiên là bạn Kishitani. Cậu ta dồn trọng lượng xuống hông, tung đòn đánh. Tuy nhiên, Ninja Tsuzurao đã hóa giải nguy hiểm. Tiếp đó, anh Tsuzurao tận dụng cơ thể nhanh nhẹn không ngừng tung đòn tấn công về phía bạn Kishitani. Những cú liên hoàn cước thần tốc nhắm vào sơ hở đã đánh trúng đích xác đối phương. Bạn Kishitani bị trêu đùa bởi những đòn tấn công không thể né tránh. Kỹ thuật của anh Tsuzurao quả nhiên rất cao cường.
Tuy nhiên bạn Kishitani cũng không phải dạng vừa. Giữa lúc đòn tấn công liên tục được tung ra, cậu ta húc vào hông anh Tsuzurao, đè anh ấy xuống. Cứ thế tận dụng kỹ thuật địa chiến, chẳng mấy chốc đã lật ngửa anh Tsuzurao ra, cưỡi lên người, giành được vị trí cố định.
Từ thông tin trước đó của chị Ibara có thể nghĩ bạn Kishitani sử dụng đòn đánh hệ Karate, nhưng thực tế có vẻ là một người sử dụng võ thuật tổng hợp toàn năng. Chàng Ninja bị khóa chặt tứ phía đã cùng đường bí lối.
Bạn Kishitani cười đắc ý giơ nắm đấm lên. Thế nhưng động tác không hề liền mạch. Không biết anh Tsuzurao đã làm thế nào, anh ấy trong trạng thái bị bắt giữ đã cưỡng ép vặn mình, dồn sức đập mạnh khuỷu tay đang giơ lên vào thùng gỗ mà hai người đang nằm trên. Vì ma-nơ-canh bên trong đã bay ra, cái lỗ thùng gỗ vỡ ra, dưới tác động của cú đánh này, thùng gỗ bắt đầu nghiêng, hai người trượt theo mặt nghiêng rơi xuống giữa bầy mô hình zombie.
Dẫu bị chen lấn, bạn Kishitani vẫn đứng dậy, vừa đánh bay đám mô hình zombie xung quanh, vừa trèo lên thùng gỗ để thoát thân.
Bùm
Đột nhiên, bạn Kishitani mở to mắt. Chúng tôi, những người đi trước một bước cũng vậy. Tôi không khỏi hướng ánh mắt về phía cột lửa bốc lên giữa bầy mô hình zombie.
Cội nguồn của cột lửa, chính là Tsuzurao Kagetora. Ngay sau đó, anh Tsuzurao lại hít sâu một hơi, giống như súng phun lửa, phun ra ngọn lửa.
"...Có nhầm không đấy."
Một cảnh tượng khiến người ta phải cảm thán. Ngọn lửa mà anh Tsuzurao phun ra, lần lượt thiêu rụi đám mô hình zombie. Bạn Kishitani ở gần đó cũng vội vàng leo lên đống hàng hóa để tị nạn.
"Tên đó dùng Bộ sưu tập Nanana rồi, mất tư cách."
Phó hội trưởng chạy trước tôi có sự hiểu lầm cũng là chuyện khó tránh khỏi. Tuy nhiên, biết rõ không có chuyện đó, tôi lại càng cảm thấy lạnh sống lưng hơn.
"Không... tôi nghĩ đó chắc là Nhẫn thuật, coi như an toàn trên gôn chứ nhỉ?"
"Nhẫn thuật? Không, đó là Bộ sưu tập Nanana mà cậu nhóc kia sở hữu đúng không?"
"Không, đây không phải Bộ sưu tập Nanana. Tôi nghĩ anh Tsuzurao đó có thể sử dụng Nhẫn thuật."
"Đã bảo là, Nhẫn thuật là cái quái gì hả!?"
Tôi và Phó hội trưởng vừa chạy vừa gào vào mặt nhau, lúc này cuối cùng cũng đuổi kịp chị Ibara và bạn Imino.
Hai người họ nhảy xuống mặt đất không có mô hình zombie ở ngay trước lối ra của 'Di tích'. Bạn Imino thành công chặn đầu chắn đường, chị Ibara tuy đang tìm cách đột phá qua, nhưng vẫn án binh bất động. Chắc hẳn là chị Ibara tay trái đang cầm vật thể hình chữ nhật, do một tay không tiện hành động, lại bị đối phương cảnh giác, nên khó mà tìm cơ hội cưỡng ép đột phá.
Và ngay sau lưng chị Ibara, Phó hội trưởng chạy trước tôi đang áp sát.
"Chị Ibara, đằng sau!"
Nghe tiếng hét bất ngờ của tôi, chị Ibara vặn người, né được cú đá bay của Phó hội trưởng. Nhưng do động tác vừa rồi, vị trí hai người hoán đổi, kết quả biến thành thế trận lối ra bị Phó hội trưởng và bạn Imino chặn đường hai lớp.
"Gà à à à à!"
Từ đâu đó hướng về phía này, đột nhiên vang lên tiếng gầm như dã thú. Âm thanh khó tin khiến tôi quay người lại, chỉ thấy có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống. Thứ đó lao sầm vào thùng gỗ với khí thế vũ bão, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Rồi từ trong đống đổ nát bò ra là...
"Anh Tsuzurao!"
Người bò ra là anh Tsuzurao lúc nãy còn đang phun lửa ở tít phía sau. Kinh ngạc chưa hết, kèm theo tiếng nổ lớn "Bùm", đồng thời phía sau lại có thứ gì đó bay lên không trung. Đó là những con ma-nơ-canh tan xương nát thịt. Chúng đứt quãng bị ném lên không trung, rơi lả tả xung quanh.
Hơn nữa hiện tượng này chẳng phải đang đến gần sao, cứ như tiếng bước chân vậy. Và rồi, kẻ lộ diện là...
"...Cái này là, chuyện gì thế này?"
Kishitani Masaaki đang phát ra tiếng gầm gừ như dã thú. Trên hai cổ tay cậu ta bị khóa bởi chiếc còng rủ xuống sợi dây xích.
Nhìn dáng vẻ bạn Kishitani đang từ từ đi về phía này, tôi và chị Ibara theo bản năng tránh đường. Bạn Kishitani liếc chúng tôi một cái, cứ thế đi qua.
"Không sao chứ, Masaaki?"
Nghe lời hỏi thăm lo lắng của Phó hội trưởng, bạn Kishitani nhẹ nhàng giơ tay lên, phát hiện ra anh Tsuzurao đã kiệt sức bò ra từ trong thùng gỗ, cậu ta dễ dàng dùng một tay nhấc bổng anh ấy lên. Dù tôi mở to hai mắt, nhưng cũng không thể thực hiện bất kỳ hành động nào, chỉ có thể nhìn bạn Kishitani cứ thế vác anh Tsuzurao, đi về phía lối ra của 'Di tích'.
Bạn Kishitani thể hiện ra dáng vẻ bất thường như vậy, tha cho chúng tôi đi ra ngoài, điều này cũng có nghĩa là...
"Yama, cái đó là..."
"Em nghĩ là Bộ sưu tập Nanana."
Nhìn lại những mảnh vỡ ma-nơ-canh tan tành xung quanh, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Suýt chút nữa thì giao chiến trực diện với thứ sức mạnh đó, nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
Tóm lại, còn lại chỉ có bốn người chúng tôi, và lối ra đang ở ngay trước mắt. Vậy thì việc phải làm đã quá rõ ràng rồi.
"Yama, đột phá thôi!"
"Vâng!"
Sau cuộc trao đổi ngắn gọn, chúng tôi chuẩn bị một hơi đột phá qua. Với hình thức tôi đi trước, chị Ibara theo sau. Chỉ cần Bộ sưu tập Nanana trong tay chị Ibara không bị cướp đi thì là thắng lợi của chúng tôi. Nên chỉ có cách chọc thủng một lỗ hổng theo hướng này.
"Nhào vô đi!" Phó hội trưởng chắn trước mặt tôi hét lớn, dang rộng hai tay mưu đồ ngăn cản cú đột kích của tôi.
Đã vậy, tôi sẽ trực tiếp vào thế vật, một hơi đẩy cậu ta ra luôn.
Ngay khoảnh khắc va chạm, phản ứng chờ đợi tôi, không phải là lực đàn hồi đẩy tôi lại. Hoàn toàn không có cảm giác đắc thủ, không, chẳng những không bị chặn lại, tôi còn bị lôi tuột về phía trước.
"Ư oái!"
Phó hội trưởng lúc chặn tôi lại đã chọn cách kéo tôi vào lòng mình, khiến tôi ngã nhào ra sau. Bị kéo ngã một cách đẹp mắt, cứ thế tôi bị ném bay về phía lối ra 'Di tích'.
Như vậy, chị Ibara đang lao nhanh sau lưng tôi sẽ đối mặt với khung thành trống, tuy nhiên đã bị bạn Imino lao ra từ sườn đối diện với tôi và Phó hội trưởng phòng thủ, sắp sửa xảy ra va chạm.
Tôi vội vã đứng dậy, định đưa tay về phía sau bạn Imino đang tiếp viện. Nhưng trước đó, Phó hội trưởng đã chắn trước mặt tôi.
"Đừng có cản đường!"
Ngay khi tôi không chút do dự vung nắm đấm, đột nhiên, Phó hội trưởng và bạn Imino đang tựa lưng vào nhau hoán đổi vị trí.
""Cái gì""
Tôi và chị Ibara vì sự hoán đổi của đối thủ trước mắt mà lộ ra sơ hở. Tôi bị ánh mắt mạnh mẽ của bạn Imino đang dang hai tay chắn phía trước lườm một cái, theo bản năng dừng nắm đấm lại.
A, nguy hiểm quá! Ngay khi tôi vừa yên tâm.
"Thôi xong", nghe thấy giọng của chị Ibara, tôi mở to hai mắt. Sau lưng bạn Imino, Phó hội trưởng bất ngờ tập kích đã dùng tay đánh bay thứ chị Ibara đang nắm trong tay từ phía dưới lên.
Chị Ibara và Phó hội trưởng vội vàng vươn tay về phía thứ đang bay giữa không trung. Tôi cũng chuẩn bị đưa tay ra cướp, nhưng cơ thể bị bạn Imino ôm chặt cứng, oa hu ~ ❤
Thế là, trước mắt tôi - người bị phụ nữ đẩy ngã, trong lòng sướng rơn "Đời lên hương!", kẻ lấy được thứ đó là...
"Hây a!"
Hitoshi Asumi.
"Này, có nhầm không đấy!"
Với chúng tôi vẫn đang ngã trên mặt đất, kinh ngạc tột độ, bạn Hitoshi hét lên.
"Được rồi, cả nhóm té thôi!"
~*~
6
Thoát khỏi 'Di tích', chúng tôi đổ gục xuống đất, chẳng còn chút sức lực nào để gượng dậy. Cách đó một quãng, cậu bạn Kishitani đã trút bỏ vẻ ngoài kỳ dị lúc trước, đang đứng khoanh tay ở đó. Chiếc còng trên cổ tay cậu ta đã biến mất.
Ngồi dựa lưng vào tường ngay cạnh cậu ta là đàn anh Tsuzurao. Nhìn vai anh ấy phập phồng thở dốc, có vẻ như anh ấy vẫn ổn. Dù sao đi nữa, tất cả mọi người đều đã thoát ra bình an vô sự.
"Vậy thì, chuyện đó..."
"Chúng tôi thắng rồi nhé!"
Hitoshi Asumi một mình cất cao khúc khải hoàn.
"Này, khoan đã. Hitoshi, chẳng phải cậu không tham gia sao?"
Dù tôi có hỏi thế, Hitoshi vẫn nhún vai nhìn tôi với vẻ mặt như thể bó tay.
"Hình như cậu tên là Yama nhỉ. Rất tiếc, Yama-kun. Tôi cũng là một thành viên của đội đấy nhé!"
"Không không không, chẳng phải ngay từ đầu cậu đã cùng Tensai thoát ra ngoài rồi sao?"
"Hừm, nhưng lý do của Asumi các hạ cũng hợp lý đấy chứ."
Người vừa lên tiếng là vị Thám tử lừng danh, kẻ đã kiên quyết giữ vững lập trường quan sát viên trong vụ này.
"Ý cậu là sao hả, Tensai?"
"Ta và Asumi các hạ quả thực đã đến lối ra để lánh nạn trước khi trận đấu bắt đầu. Ta đã tuyên bố rõ ràng là sẽ không tham gia, nhưng Asumi các hạ thì không phải vậy. Cô ấy chỉ bị đuổi ra ngoài vì đồng đội không cần đến, điều này không mâu thuẫn với chủ trương tham chiến của bản thân cô ấy."
Hitoshi bị một câu nói không chút nể nang đâm trúng tim đen, ôm ngực ngồi thụp xuống. Mà, có lẽ cũng có thể giải thích như vậy.
"Này, nhóc con. Làm gì có cái lý lẽ đó..."
"Có gì không tốt chứ. Cũng đâu có vi phạm quy tắc một cách rõ ràng đâu."
"Juugo, đến cả cậu cũng thế sao!"
Người duy nhất vẫn còn tỏ ra không phục là chị Ibara. Dù là Tensai hay tôi, hay cả đàn anh Tsuzurao đang ngồi đối diện cũng chỉ biết cười khổ giơ tay đầu hàng.
Thấy phản ứng của chúng tôi, tâm trạng Hitoshi lên cao vùn vụt.
"Tuyệt thật đấy, Hội trưởng", "Làm tốt lắm, Hitoshi", nhận được lời khen ngợi từ Imino và Kishitani, Hitoshi vui mừng khôn xiết. Cô nàng cứ thế đi về phía gã Phó hội trưởng thối tha của mình.
"Thấy thế nào, Phó hội trưởng. Màn thể hiện của tôi ấy?"
"...Chẳng thế nào cả."
"Nghe cho rõ đây, từ giờ về sau cậu phải thay đổi thái độ với tôi, hãy tôn trọng tôi như một Hội trưởng đi nhé."
Trước một Hitoshi đang tự đắc như vậy, Phó hội trưởng chỉ cười nhạt.
"Ha ha, cô em cũng hống hách gớm nhỉ."
"Đau đau đau! Đừng có vừa cười tươi rói vừa véo má người ta thế chứ!"
Phó hội trưởng nhìn chằm chằm vào Hitoshi đang nhăn nhó vì bị véo mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Về cơ bản, cho dù cô không ra mặt làm màu thì tôi cũng lấy được thôi. Thiệt tình, toàn làm mấy chuyện vô nghĩa."
Phó hội trưởng vừa lầm bầm đầy bực dọc, vừa buông tay khỏi đầu Hitoshi, rồi thốt lên một câu:
"...Nhưng mà... làm cũng khá lắm."
Trước thái độ không mấy thành thật của Phó hội trưởng, Hitoshi mỉm cười đắc ý.
"Đã bảo rồi mà, tại sao cậu lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt thế hả!"
Bốp.
"Đau quá đấy, cái đồ khốn này, khó khăn lắm người ta mới khen cho, sao lại đá vào ống quyển tôi hả!"
"Muốn khen thì phải thể hiện chút thành ý đi chứ."
"Oa, Hội trưởng dở tệ. Tôi phát điên mất thôi."
"Không chút cảm xúc! Mặt cứ đơ ra như chết ấy! Với lại thoại chẳng có tí ngữ điệu nào! Tức chết đi được!"
Sau khi làm loạn một hồi cho thỏa mãn, Hitoshi mới chuyển ánh mắt về lại chiến lợi phẩm đang nắm trong tay.
"Cơ mà, Bộ sưu tập Nanana lần này hiếm thật đấy. Một chiếc xe cổ nằm trong hộp trong suốt sao? Trông cứ như đồ chơi ấy."
"Đúng rồi đấy. Vì cái đó đâu phải Bộ sưu tập Nanana, nó đơn thuần chỉ là mô hình xe cổ thôi."
Câu nói đó của tôi khiến mọi hành động của nhóm Hitoshi dừng bặt. Sau đó, không chỉ nhóm Hitoshi, mà ngay cả nhóm chị Ibara cũng ném về phía tôi ánh mắt kinh ngạc. Mà, cũng không trách được. Dù sao thì người biết sự thật cũng chỉ có mình tôi.
"Ý cậu là sao, Yama-kun?"
"Là nghĩa trên mặt chữ đấy. Cái đó không phải là Bộ sưu tập Nanana."
Nghe vậy, Kishitani gào lên:
"Đừng có đùa! Đây là thứ bọn này đã cướp được từ tay các người mà! Sao cái này có thể không phải Bộ sưu tập Nanana được!"
Bị truy hỏi như vậy, Tensai - người đã nghe chi tiết về màn công thủ bên trong 'Di tích' từ nhóm chị Ibara - khẽ lẩm bẩm:
"Hừm, ra là vậy. Tức là thứ mà các vị tranh giành nhau, ngay từ đầu chỉ đơn thuần là đồ chơi xe hơi, ý ngươi là vậy chứ gì."
Câu nói của vị Thám tử lừng danh khiến một kẻ nào đó đang trong cơn kinh ngạc bật ra tiếng cười "Khụ, khụ, khụ" quái gở.
"Ra là thế, thì ra là chuyện như vậy."
Người bật cười là Phó hội trưởng của đội Hitoshi.
"Chuyện gì vậy, Phó hội trưởng!?"
"Tức là, tên này lúc lấy Bộ sưu tập Nanana ra khỏi rương kho báu, hắn đã đánh tráo hàng thật với hàng giả. Sau đó ném cái đó ra để bắt đầu trò chơi, nên chúng ta đã không để ý. Bên kia chàng ninja còn hô lên dương đông kích tây, làm tôi và Masaaki hoàn toàn bị phân tán sự chú ý. Thực tế, khoảnh khắc tên này mở rương và lấy đồ bên trong ra, tất cả chúng ta đều không nhìn thấy."
Đúng vậy, câu trả lời chính xác.
"Yama, cậu không nghĩ đến việc chúng tôi đã xác nhận nội dung bên trong rương kho báu trước đó sao?"
"Có nghĩ chứ. Chỉ là, lớp bụi trên rương kho báu vẫn còn tích tụ rất đều, nếu Phó hội trưởng các cậu đã mở ra rồi thì hẳn phải để lại dấu vết chứ?"
"Nếu chúng tôi đã nhìn thấy thứ bên trong, cậu định làm thế nào?"
"Nếu thế thì cách này không thông rồi."
Trả lời đến đây, Phó hội trưởng lại cười ha hả.
"Đúng là thua cậu thật."
"Này, có gì đáng cười chứ, Phó hội trưởng! Thủ đoạn lừa đảo này chắc chắn không được phép đâu! Phải kháng nghị!"
Kishitani để lộ vẻ hèn mọn. Imino cũng có cùng quan điểm.
"...Không, không được."
Người thì thầm câu đó là Phó hội trưởng... à không, là Hitoshi.
"Tại sao, Hitoshi!"
"Vì nguyên nhân nằm ở tôi, điều này rất khó thực hiện."
"? Nghĩa là sao?"
"Nhóm Yama-kun đã thừa nhận việc tôi - người hoàn toàn không tham gia trận đấu - lấy được Bộ sưu tập Nanana."
"Nhưng mà, cái đó đâu có vi phạm quy tắc..."
"Nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là lách luật. Dẫu vậy, họ vẫn công nhận hành vi trước đó. Suy cho cùng, là vì không vi phạm quy tắc."
Nói đến đây, sắc mặt của Kishitani và Imino thay đổi hẳn.
"Chẳng lẽ, tên đó đã nhìn thấu cả điểm này, nên mới thừa nhận sự can thiệp của Hitoshi sao?"
Hitoshi gật đầu đầy cam chịu.
"Ít nhất thì cậu ấy là như vậy. Thế nên lần này, những gì Yama-kun làm cũng không hề vi phạm quy tắc. Vậy thì chúng ta không có lý do gì để chỉ trích. Vì họ cũng đã công nhận sự tham gia của tôi. 'Nếu không vi phạm quy tắc thì làm gì cũng được', chúng ta chính là những kẻ đầu tiên mạnh miệng ra rả về cái quy tắc này."
Kishitani và Imino nhìn về phía này với ánh mắt đáng sợ. Trước hai người đó và cả Phó hội trưởng, Hitoshi cúi đầu thật sâu.
"Xin lỗi mọi người. Nếu vào phút chót tôi không làm chuyện dư thừa đó, nếu tôi không ra vẻ làm màu thì mọi người đã có thể kháng nghị rồi... Mọi người, thực sự xin lỗi."
Hitoshi cúi đầu. Có lẽ là do tôi tưởng tượng, nhưng giọng cậu ấy nghe như đang run rẩy. Trước lời tạ tội đẫm nước mắt của Hitoshi, đối phương cũng lẫn lộn đủ loại cảm xúc. Thấy cảnh tượng này, các đồng đội cũng ném về phía tôi những ánh nhìn trách móc. Thậm chí chính bản thân tôi, trong diễn biến bất ngờ này, cũng bị cảm giác tội lỗi đè nặng đến mức muốn nôn ra.
Cái đó, nói sao nhỉ, không ngờ câu chuyện lại diễn biến nặng nề thế này, tôi chỉ biết tạ tội trong lòng.
"Vậy thì? Bộ sưu tập Nanana lần này tính sao đây, Yama?"
Lúc này, Phó hội trưởng đưa ra câu hỏi đầy bình tĩnh. Cậu ta chẳng thèm nhìn Hitoshi đang cúi đầu lau nước mắt, chỉ tìm kiếm câu trả lời từ tôi. Thái độ này khiến tôi nảy sinh một cảm giác sai lệch vi diệu.
Trong ánh mắt cậu ta, có cảm giác như không chấp nhận bất kỳ cảm xúc nào. Dù là phẫn nộ hay cam chịu, hay là căm ghét, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều không cảm nhận được. Trái lại, cậu ta có vẻ rất vui, vừa nở nụ cười rạng rỡ vừa nhìn tôi.
"Hả? À, thì là..."
Nói rồi, ngay khoảnh khắc tôi thọc tay vào túi áo.
Xoẹt.
Trong khoảnh khắc, cảm giác như một luồng ớn lạnh tóm lấy tay tôi. Vừa rồi, chuyện gì vậy? Tôi tưởng là ảo giác xúc giác, lại đưa tay vào trong túi lần nữa, nhưng rồi nhận ra một chuyện kỳ lạ.
"Ơ kìa?"
Thứ bên trong túi có xúc giác khác với thứ tôi dự đoán. Tôi đã thấy hình dáng của nó từ trong rương kho báu ở 'Di tích', và quan trọng hơn, cảm giác này hoàn toàn khác với lúc tôi bỏ nó vào túi. Thế rồi, thứ tôi lôi ra khỏi túi là một đồng xu. Nhưng mà, không chỉ có thế.
"Cái quái gì thế này!"
Bên dưới đồng xu tôi lôi ra có thứ gì đó lủng lẳng. Đó là một con hình nhân nhỏ hơn lòng bàn tay một chút. Thứ đồ chơi nhỏ bé với hình thù xấu xí chạm mắt với tôi, khóe miệng nhếch lên tà ác, để lộ từng hàng răng lởm chởm không đều.
Tôi giật mình kinh hãi, vội vàng buông thứ đó ra. Ngay sau đó, đồng xu và sinh vật đáng sợ lủng lẳng bên dưới vốn dĩ phải rơi xuống đất, lại tan biến vào không khí như bốc hơi.
"Này, chuyện gì thế?"
Dù tôi bất ngờ nhìn quanh, nhưng mọi người chỉ ném lại ánh mắt kỳ quặc. Tình huống vừa rồi, không ai nhìn thấy sao? ...Không, chuyện đó không quan trọng, chờ đã!
Tôi vội vàng lục lọi túi áo lần nữa. Nhưng bên trong chẳng có gì cả. Bộ sưu tập Nanana đáng lẽ phải ở trong túi, giờ không còn ở đó.
"Chuyện gì vậy?"
"Dù sao thì cậu cũng chẳng lấy ra được đâu. Vì đồ đang ở trong tay tôi này."
Những ánh nhìn đang tập trung vào tôi lập tức chuyển hướng sang Phó hội trưởng. Chính xác mà nói, ngay cả tôi cũng ngẩn mặt ra nhìn chằm chằm vào điểm đó.
Đó là chiếc đồng hồ quả quýt mà Phó hội trưởng đang giơ cao, cũng chính là Bộ sưu tập Nanana mà tôi đã lấy ra từ rương kho báu trong 'Di tích'.
Tại sao? Bị móc túi trong 'Di tích' sao? Không, lúc nãy khi thoát khỏi 'Di tích' tôi có chạm nhẹ vào áo, lúc đó rõ ràng vẫn còn cảm giác nó nằm ở đấy. Vậy thì bị trộm từ lúc nào?
"Của em đây, Asumi."
Phó hội trưởng đưa cái đó cho Hitoshi. Nhưng Hitoshi vẫn chưa định nhận lấy.
"Phó hội trưởng. Tại sao nó lại ở trong tay cậu?"
"Trời biết."
"Cậu, đã dùng Bộ sưu tập Nanana đúng không?"
Câu nói của Hitoshi khi trừng mắt nhìn Phó hội trưởng khiến tôi vỡ lẽ. Chuyện này quả thực chỉ có thể giải thích bằng năng lực đặc biệt của Bộ sưu tập Nanana.
Nói cách khác, đồng xu và tên người tí hon bí ẩn kia là Bộ sưu tập Nanana của Phó hội trưởng sao.
"Này này này, nói mấy lời đó phải đưa ra bằng chứng chứ, Hội trưởng?"
"Quy tắc trận đấu lần này lẽ ra đã cấm sử dụng Bộ sưu tập Nanana. Cậu dùng cái đó để cướp đoạt, rõ ràng là vi phạm quy tắc."
Hitoshi dùng lý lẽ chính đáng để phản bác lại Phó hội trưởng vốn là đồng đội, nhưng cậu ta chỉ cười khẩy.
"Đúng vậy, nếu tôi dùng Bộ sưu tập Nanana trong quá trình thi đấu thì là vi phạm quy tắc nhỉ."
Nói cách khác, sử dụng vào lúc này, sau khi kết thúc thi đấu, thì không có vấn đề gì. Dù không nói thành lời, tôi cũng lập tức nhận ra ý đồ của Phó hội trưởng.
Thấy tôi đã ngộ ra, Phó hội trưởng nhếch mép hỏi:
"Vậy thì, kết quả cuối cùng là tôi - kẻ tập kích - đã lấy được Bộ sưu tập Nanana. Nói cách khác, tôi cho rằng trận đấu này chúng tôi thắng, có ý kiến gì không, Yama?"
Không, làm gì có chứ. Dù sao tôi cũng chưa từng để lộ việc mình giấu Bộ sưu tập Nanana.
Trong trận đấu cấm sử dụng Bộ sưu tập Nanana. Người thắng là chúng tôi. Nhưng sau cuộc thi đấu thoát khỏi 'Di tích', đối thủ đã sử dụng Bộ sưu tập Nanana để cướp lấy nó trước khi chúng tôi kịp tuyên bố thắng lợi, vậy thì đối thủ có thể đưa ra tuyên bố thắng lợi. Không có bất cứ điểm nào mâu thuẫn với quy tắc.
Tất nhiên, đối với kiểu lý sự cùn này, hoàn toàn có thể than phiền hoặc đưa ra kháng nghị. Vậy nên sẽ làm thế sao? Đừng đùa, kẻ đã giở cái trò âm mưu đó như tôi không có tư cách phản bác. Đã làm chuyện trơ trẽn đến thế, tôi cảm thấy có lỗi muốn chết đây này.
"Hitoshi, hành vi vừa rồi của Phó hội trưởng không hề vi phạm quy tắc. Là chúng tôi thua toàn tập... à không, là tôi thua."
Thua một cách tâm phục khẩu phục.
Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do Tensai bật cười kỳ quặc rồi. Bị chơi xỏ một vố ngoạn mục thế này, thì chỉ còn nước cười trừ thôi. Rõ ràng là thua, rõ ràng là bị chơi xỏ, thế mà không hiểu sao lại thấy vui không chịu được.
Trước quyết định của chúng tôi, Hitoshi tỏ ra bối rối.
"Nhưng mà..."
"Đừng nói nhảm nữa, Asumi. Em cứ cầm lấy đi."
Phó hội trưởng ép Hitoshi cầm lấy chiếc đồng hồ quả quýt, đặt tay mạnh lên đầu cô ấy, rồi nói một câu thô lỗ:
"Thế này thì em không còn lý do gì để khóc nữa nhé."
Này, cái tên Phó hội trưởng này, có cần phải ngầu thế không.
Phó hội trưởng mở lời hỏi tôi - kẻ đang suy nghĩ vẩn vơ mấy chuyện đó.
"Có một câu tôi muốn hỏi cậu. Yama, cậu đã lén lấy Bộ sưu tập Nanana, lẽ ra cậu có thể sớm đưa hàng giả cho chúng tôi, rồi nhanh chóng thoát khỏi 'Di tích' và trực tiếp tuyên bố thắng lợi là xong chuyện. Như vậy thì đã không dẫn đến cục diện hiện tại."
"Mà, cậu nói đúng."
"Nhìn tình hình vừa rồi, có vẻ trong đội cậu chẳng ai biết suy tính của cậu cả. Thế nên, tôi biết hai người kia nghiêm túc muốn phân thắng bại, nhưng theo tôi thấy, cậu cũng đã dốc toàn lực nghênh chiến với tôi, chẳng lẽ đó là diễn xuất của cậu sao?"
Bị cậu ta hỏi thế, tôi chỉ biết cười khổ.
"Không, nói thật lòng thì tôi nghiêm túc đấy."
"Tại sao?"
Cậu hỏi tại sao à... thì tất nhiên, mà...
"...Một trận đấu công bằng rồi giành chiến thắng, đúng không?"
"Công bằng?"
"Đồng tâm hiệp lực với các tiền bối của tôi, đường đường chính chính so tài với Hitoshi... à phải nói là với cậu Phó hội trưởng đây, rồi đường đường chính chính giành thắng lợi, thế là cả nhà cùng vui... Hơn nữa, tôi thấy như vậy thú vị hơn."
Vì đã cùng nhóm chị Ibara hừng hực khí thế thực hiện thử thách, nên tôi muốn hợp sức cả ba người để khiêu chiến, rồi chiến thắng, rồi cùng nhau ăn mừng.
"Thế thì ngay từ đầu đừng có giở trò."
"Tại vì con người tôi không thích thất bại, để cho chắc ăn thì tôi làm thế thôi."
'Thất bại sẽ không để lại cho con bất cứ thành quả nào', dù sao tôi cũng có một gia huấn như vậy.
Tôi vừa cười khổ, vừa nhìn lại sự việc lần này. Sau khi vào 'Di tích', vừa nghĩ đến việc có kẻ đã nhanh chân đến trước, ngay lập tức trong đầu tôi đã xây dựng một kế hoạch. Vì để chắc chắn đoạt được Bộ sưu tập Nanana, tôi đã mò mẫm đủ mọi phương pháp. Nhưng điều khiến tôi hạ quyết tâm, là khoảnh khắc mở rương kho báu và nhìn thấy Bộ sưu tập Nanana.
Vì đó là kích thước có thể nhét vừa túi, nên có thể thực hiện việc đánh tráo nó với chiếc xe đồ chơi trong thực phẩm đi kèm mà tôi đã lén nhặt trong nhà kho và giấu vào túi.
"Thế, đấu có vui không?"
"À ừ, vui lắm. Thua một cách vui vẻ luôn."
Phó hội trưởng nở nụ cười mãn nguyện, vỗ vai Hitoshi.
"Tiếp theo đến lượt em lên sân khấu rồi. Tôi thấy họ được đấy."
Bị Phó hội trưởng đẩy sau lưng, Hitoshi liếc nhìn nhóm Kishitani, xác nhận họ gật đầu đồng ý. Sau đó, Hitoshi đứng trước mặt chúng tôi, nhìn quanh một vòng, rồi nói ra những lời này:
"Vậy thì, thưa các vị. Các vị có hứng thú chuyển sang trường chúng tôi không?"
Ý tưởng đột xuất đúng như nghĩa đen, khiến chúng tôi nhất thời không hiểu cô ấy nói gì. Ngoài tôi ra, mọi người cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Cậu nói, chuyển trường?"
"Đúng vậy, tôi mời các vị, có muốn chuyển sang trường cấp ba số 7 của chúng tôi không."
Hửm? Chuyện này nghe quen quen. Cũng giống như đại diện cho sự bối rối của chúng tôi, chị Ibara hỏi lại:
"Chờ chút đã. Tại sao đột nhiên lại nói chuyện này, bọn tôi chuyển sang trường cấp ba số 7 thì có lợi lộc gì?"
Nhìn chúng tôi đang bối rối, Hitoshi giơ cao chiếc đồng hồ quả quýt trong tay.
"Là Bộ sưu tập Nanana."
"Bộ sưu tập Nanana?"
"Hội học sinh trường cấp ba số 7 chúng tôi là một cộng đồng Bộ sưu tập Nanana được thành lập với trụ sở chính đặt tại trường cấp ba số 7. Mục đích là chinh phục 'Di tích', khai quật Bộ sưu tập Nanana, đồng thời quản lý và vận hành chúng."
"Bộ sưu tập Nanana, cộng đồng?"
Rồi, Hitoshi Asumi nhìn quanh chúng tôi một lần nữa, chìa tay về phía chúng tôi và nói:
"Mong các bạn nhất định hãy trở thành thành viên của chúng tôi."
~*~
7
"Ra là thế, là chuyện như vậy sao."
Ngồi dậy trên giường bệnh, Hội trưởng Yuiga tỏ vẻ hứng thú với câu chuyện của tôi và đàn anh Tsuzurao.
Ngày hôm sau trận đấu với nhóm Hitoshi, tôi và đàn anh Tsuzurao đã đến thăm phòng bệnh của Hội trưởng Yuiga để báo cáo tình hình tối qua.
"Mà này Yama-kun, cậu không sao chứ?"
"Vâng, cũng tàm tạm ạ."
Được Hội trưởng Yuiga lo lắng, tôi hiện đang trong tình trạng mặt mũi bầm tím, đầu quấn băng, cổ bị lệch. Hỏi tại sao ư, là vì hôm qua chọc chị Ibara nổi trận lôi đình.
Bắt nguồn từ việc tôi lừa dối các tiền bối, cho đến cơn giận vì thất bại của chị Ibara đều trút hết lên đầu tôi. Tiện thể nói thêm, chị Ibara - nguyên nhân chính của vụ lần này - bảo cái gì mà "Tự ý thách thức 'Di tích' rồi thất bại, không còn mặt mũi nào gặp đại nhân Isshin", nên hôm nay không đến.
"Nhưng làm tôi thấy hứng thú đấy, thành lập cộng đồng thu thập Bộ sưu tập Nanana trong trường cấp ba số 7 sao. Rồi câu chuyện tiến triển thế nào?"
"Theo lời Hitoshi nói, trường cấp ba số 7 đã chuẩn bị sẵn trụ sở chính, ngay cả tiền hoạt động dường như cũng được trích từ ngân sách của trường số 7. Về thành viên, có năm thành viên đang theo học tại trường số 7, một thành viên đang học tại đại học gần đó, tổng cộng là sáu người. Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất, là tổng số Bộ sưu tập Nanana mà nhóm Hitoshi đang sở hữu."
"Có bao nhiêu?"
"36 món."
Nói đến đây, sắc mặt Hội trưởng Yuiga thay đổi hẳn. Tôi lúc nghe thấy điều này cũng có cảm giác tương tự.
"Cái tên Hitoshi Asumi... là một cái tên chưa từng nghe qua. Nếu có thành tích thực tế như vậy, lẽ ra phải nghe thấy tiếng gió rồi chứ."
"Nhưng mà, chẳng phải cái nghề này cũng rất khép kín sao?"
Tôi thấy đàn anh Tsuzurao nói rất đúng. Trước đây đại ca Ikusaba đã từng nói, những kẻ thách thức 'Di tích' sẽ không nhắc đến chuyện về Bộ sưu tập Nanana với người bình thường. Có vẻ vì ghét việc số người tranh giành tăng lên. Nên cho dù cùng là người thách thức, chắc cũng chẳng trao đổi thông tin đâu nhỉ?
"Dù vậy, tôi vẫn tiến hành trao đổi thông tin ở mức độ nhất định. Dù nói thế, nhưng bản thân tôi cũng không có nhiều đối tượng để có thể giao lưu chuyện này, nên cũng có khả năng tai mắt bị bịt kín. Rồi sao? Theo hai người, Hitoshi Asumi là người thế nào?"
"Nói sao nhỉ... cảm giác không ghê gớm lắm. Tuy lớn tuổi hơn, nhưng vóc dáng nhỏ bé."
"Ừm. Nhưng ngực to đấy."
Tôi bất giác nhíu mày trước đàn anh Tsuzurao khi anh ấy thốt ra câu đó.
"? Ấy, tuy cũng không thể nói là không có, nhưng em đâu thấy đạt đến mức độ đó đâu?"
"Quá ngây thơ, hậu bối Yama. Cô nàng Hội trưởng đó, để ngực trông nhỏ hơn, đã mặc loại áo lót ép ngực. Nên nhìn thực tế chắc phải to hơn hai cup đấy."
"Hả? Thật sao! Mà khoan, sao anh biết được chuyện đó hả, đàn anh Tsuzurao!?"
"Không có gì thoát khỏi đôi mắt đã trải qua đủ loại tu hành này của ta."
OH, NINJA! Nguy thật, vị đàn anh này lợi hại thật sự!
"...Không, cái tôi hỏi không phải là đặc điểm ngoại hình kiểu đó. Mà, dù sao đi nữa, vẫn muốn gặp mặt một lần xem sao."
"Rồi biến cô ấy thành người phụ nữ của mình sao... Ặc."
"Isshin à, cậu nên bị lửa địa ngục thiêu đốt một lần thì tốt hơn đấy."
Thấy chúng tôi ném cho ánh mắt khinh miệt, Hội trưởng Yuiga biện bạch "Ấy dà, làm gì có chuyện đó", rồi cười sảng khoái. Hừm, chẳng đáng tin chút nào.
"Giờ quay lại chuyện chính. Nội dung hoạt động cụ thể của cộng đồng đó là gì?"
"Theo lời giải thích của Hitoshi, mục đích nhất quán với những gì đã nói ban đầu, có vẻ là cứ điểm để thu thập Bộ sưu tập Nanana, chia sẻ thông tin và cùng nhau chuẩn bị công lược. Hình như để gia tăng sự hòa thuận giữa mọi người, hàng tháng đều có hoạt động giải trí."
"Ha ha, có vẻ thú vị đấy. Mà, điều khiến người ta quan tâm nhất vẫn là Bộ sưu tập Nanana nhỉ. Rốt cuộc cộng đồng xử lý thế nào với những Bộ sưu tập Nanana đã có trong tay?"
"Cái thú vị là ở chỗ này đây, Bộ sưu tập Nanana thuộc sở hữu chung của cộng đồng, trên cơ sở đó, áp dụng hình thức cho các thành viên mượn."
"Nói cách khác, Bộ sưu tập Nanana là của chung sao."
"Đúng vậy. Thành viên sẽ sử dụng Bộ sưu tập Nanana cần mượn vào những lúc cần thiết. Dù là để công lược 'Di tích' hay việc riêng, dường như lúc nào cũng được. Chỉ có điều, phải khai báo mục đích sử dụng. Còn việc dùng cho hành vi tội phạm thì cần phải tiến hành họp bàn quan trọng."
"Cậu bảo là, không cấm hành vi tội phạm?"
"Đúng vậy, có vẻ là tùy cơ ứng biến theo từng tình huống cụ thể. Dù sao thì, cũng có thể tồn tại những người cần phải vi phạm pháp luật để đạt được mục đích. Về trường hợp này có vẻ họ áp dụng cách đối ứng linh hoạt."
"Cách làm không tệ."
"Cô ấy nói với em, tạm thời chỉ có thế thôi."
"Ra là vậy."
Nghe xong chuyện, Hội trưởng Yuiga có vẻ suy nghĩ rất nhiều điều. Đàn anh Tsuzurao hỏi Hội trưởng Yuiga:
"Nhưng mà, cậu có nghĩ là tổ chức như vậy có khả năng được tạo ra không, Isshin?"
"Em cũng đồng ý kiến với đàn anh Tsuzurao. Dù miệng cô ấy nói thế, nhưng chúng ta chưa từng giao lưu bên trong nội bộ đó."
"Ha ha, nói thế nghe mất lòng quá."
Hội trưởng Yuiga cười. Tôi bảo này, chỗ này đâu phải chỗ để cười chứ.
"Vậy tôi sẽ nói quan điểm của mình nhé, tôi nghĩ là có khả năng. Hơn nữa thể chế này cũng không tồi."
"Nói thế là sao?"
"Vốn dĩ việc thách thức 'Di tích' chính là mục đích của 'Người thách thức', đúng không?"
"Vì năng lực của Bộ sưu tập Nanana mà", "Bộ sưu tập Nanana chính là mục tiêu đấy."
Nghe câu trả lời của hai đứa tôi, Hội trưởng Yuiga gật đầu.
"Đúng vậy. Nhưng trong đó tồn tại rủi ro cực lớn."
"Là nguy hiểm đến tính mạng nhỉ."
"Không chỉ dừng lại ở đó đâu. Thực tế, 'Di tích' mà mình thách thức còn chưa biết có giấu Bộ sưu tập Nanana hay không. Nói chính xác hơn, số lượng Bộ sưu tập Nanana vẫn chưa được biết rõ, không phải 100 món, cũng chẳng phải 200 món."
"Nhiều đến thế sao?"
"Có khả năng còn nhiều hơn ấy chứ. Và trong số đó, xác suất đạt được Bộ sưu tập Nanana mình mong muốn là bao nhiêu?"
"Tuy còn tùy thuộc vào nguyện vọng, nhưng chắc chắn là không cao rồi."
"Nói cách khác, cho dù có mạo hiểm để đoạt được Bộ sưu tập Nanana, cũng chưa chắc đó là thứ mình muốn."
Đó chính là nhược điểm của 'Di tích' trên đảo Nanae.
"Nhưng, nếu có thể cho mượn Bộ sưu tập Nanana phù hợp với mục đích thì sao?"
"Phải rồi ha, thế thì không cần cất công đi thách thức 'Di tích' nữa."
"Tất nhiên là sẽ yêu cầu đáp lễ rồi. Ví dụ như lấy được Bộ sưu tập Nanana của 'Di tích' nào đó, dâng tặng cho cộng đồng. Hoặc là tìm kiếm 'Di tích' chẳng hạn."
"Như vậy, chỉ cần người thách thức đó thông quan một 'Di tích' là có thể thực hiện mục đích một cách chắc chắn rồi."
"Theo đó, khi cộng đồng nhận được vật đáp lễ, số lượng Bộ sưu tập Nanana cũng sẽ tăng lên, và sức mạnh cũng được tăng cường. Có thể nói là đôi bên cùng có lợi."
"Ra là vậy, quả thực không tệ."
Đàn anh Tsuzurao gật đầu thật sâu.
"Không chỉ vậy, đối với những người thách thức hoạt động với mục đích công lược 'Di tích' mà nói, đây có lẽ là sự tồn tại đáng mừng."
"Hả, ý anh là sao? Có loại người thách thức chỉ nhắm mục đích công lược 'Di tích' thôi á?"
"Tất nhiên rồi. Những người coi Bộ sưu tập Nanana là thứ yếu, và vui sướng vì được thách thức các bài toán trước mắt, chẳng phải bên cạnh Yama-kun có một người sao?"
Có kẻ như thế sao? Đang lúc tôi suy nghĩ như vậy, thì tôi nhận ra.
Ryugajou Nanana. Kẻ khởi xướng việc vơ vét và tập trung Bộ sưu tập Nanana từ khắp nơi trên thế giới. Chỉ cần nghe cô ấy nói là biết, cô nàng Nanana không phải đi tìm kho báu vì mục đích gì, mà chỉ đơn thuần là tận hưởng niềm vui khi phá đảo thôi.
"Hơn nữa, nếu nói về mục đích thành lập Câu lạc bộ Mạo hiểm của chúng ta, thì so với việc thu thập Bộ sưu tập Nanana, việc công lược 'Di tích' còn phù hợp với tôn chỉ ban đầu khi thành lập hơn. Ngay cả bây giờ, cũng có người được xưng tụng là đệ nhất nhân với mục đích công lược 'Di tích' đang tồn tại đấy."
Hả? Còn có người giống Nanana sao? Tưởng tượng ra thì chắc hẳn là một cô gái dễ thương nhỉ. Xin hãy nhất định làm bạn với tôi nhé ❤
"Isshin, đối với những kẻ như vậy, cộng đồng sẽ lôi kéo thế nào?"
"Chia sẻ thông tin, có lẽ tồn tại những cuộc công lược mà lợi ích thống nhất với nhau. Sau khi cộng đồng phát hiện ra 'Di tích' có độ khó cao, có thể ủy thác cho người đó tiến hành công lược. Về thù lao, vì dùng ngân sách của trường số 7, nên chắc hẳn là một khoản tiền khá lớn đấy."
"Lấy tiền làm thù lao sao?"
"Tuy chỉ cần sai khiến loại người đó làm là xong, nhưng như thế thì không được coi là cao tay. Thực tế, Bộ sưu tập Nanana cũng bị bán chui bên ngoài mà."
Nhắc mới nhớ, Hội trưởng Yuiga cũng từng có vụ bán Bộ sưu tập Nanana với giá một trăm triệu yên cho Ikaku Shunjuu. Kết quả là bị cướp mất. Đúng là đáng đời.
"Còn gì khác nữa?"
"Cũng phải ha... Nếu trường cấp ba số 7 trở thành nguồn phát tin, thì giữa những người thách thức không thuộc tổ chức đó có lẽ cũng có thể giao lưu thuận tiện hơn."
"Ra là thế, chức năng giống như bảng thông báo ấy nhỉ."
"Nếu có thể thiết lập nơi trao đổi thông tin, việc phân chia địa điểm 'Di tích' và chủ sở hữu Bộ sưu tập Nanana sẽ trở nên khả thi, có khi còn có thể tiến hành giao dịch Bộ sưu tập Nanana nữa."
"Được bảo trợ bởi cái tên trường cấp ba số 7 là hậu thuẫn khá mạnh. Độ tin cậy của cộng đồng cũng khá cao."
Sau khi bàn luận nhiều như vậy, tôi suy nghĩ lại.
"Cái này, thực sự không tệ nhỉ."
Không tìm ra khuyết điểm, đúng là một tổ chức hoàn hảo.
"Nhưng vẫn có điều đáng quan ngại. Tại sao tổ chức này lại do trường cấp ba số 7 tạo ra? Anh nhớ trường số 7 hình như mới được khánh thành vào năm ngoái thôi mà."
"Ừm, số lượng học sinh cũng khá ít. Trong các trường cấp ba ở đảo Nanae thì yếu nhất không cần bàn cãi."
"Nhắc mới nhớ, trước đây giáo viên chủ nhiệm cũng từng bàn với em xem có muốn chuyển sang trường đó không."
Nghe cách diễn đạt đầy ẩn ý của đàn anh Tsuzurao, cùng với gợi ý mà tôi vừa nhớ lại, Hội trưởng Yuiga khoanh tay.
"Đây là một phần của việc tập hợp học sinh sao. Hay là trở thành Hội trưởng Hội học sinh vì mục đích này?"
"Dù sao đi nữa, vẫn phải thử thảo luận kỹ càng một phen."
"Có lẽ nên điều tra một chút về cô nàng Hitoshi Asumi thì tốt hơn nhỉ."
Sau khi báo cáo xong về lời mời của Hội trưởng Hội học sinh trường số 7, chúng tôi còn một việc nữa cần báo cáo.
"Nhắc mới nhớ, Hội trưởng Yuiga có biết về 'Trò Chơi' không?"
Từ khóa này khiến Hội trưởng Yuiga thu lại nụ cười sảng khoái.
"Nói thử nghe xem."
~*~
8
"Cơ mà, cậu Ibara có dự định tham gia 'Trò Chơi' lần này không?"
Quay ngược lại một chút trước đó, sau khi Hitoshi mời chúng tôi chuyển trường và giải thích về cộng đồng. Đột nhiên, lời Hitoshi nói ra khiến bốn người Câu lạc bộ Mạo hiểm chúng tôi lại một lần nữa kinh ngạc.
"'Trò Chơi' là cái gì?"
Thấy chúng tôi cau mày, nụ cười của Hitoshi cứng đờ lại, bắt đầu toát mồ hôi như tắm.
"Chẳng lẽ... không biết sao?"
Sau khi chúng tôi gật đầu xác nhận rõ ràng, Hitoshi thốt ra một câu "Tiêu rồi", rồi bắt đầu luống cuống tay chân.
"Lại bị mắng nữa rồi nhỉ."
"Đúng thế."
Lời tiên đoán của Kishitani và Imino đang đứng sững sờ phía sau đã linh ứng ngay lập tức.
"Asumi, con bé chết tiệt này. Đừng có vô thức phát tán thông tin cho tôi!"
Bị Phó hội trưởng quát, Hitoshi vốn đã nhỏ bé lại càng co rúm người lại nhỏ hơn.
"Kh, không phải đâu, đây là tình huống mời gia nhập cộng đồng của chúng ta mà, là cái gọi là bản trải nghiệm trao đổi thông tin ấy, nói sao nhỉ, tóm lại là chuyện như vậy đó, tuyệt đối không phải lỡ miệng hay gì đâu..."
"Cô chỉ muốn nói có thế thôi?"
"...Xin lỗi."
Thấy Hitoshi yếu thế, Phó hội trưởng buông một câu "Chịu thua cô luôn, chú ý chút đi", rồi thu lại mũi nhọn của cơn giận.
"Thế rồi cái đó, 'Trò Chơi' là gì?"
Nghe câu hỏi của tôi, Phó hội trưởng thở dài thườn thượt, vỗ vào lưng Hitoshi một cái. Có vẻ ý là bảo cô ấy nói đi.
"Cái đó... nhóm Yama-kun có biết 'Leprechaun' không?"
"Hình như là những nhân vật bí ẩn được gọi chung là 'Yêu tinh', những kẻ tạo ra 'Di tích' đúng không?"
Leprechaun, cái tên này bắt nguồn từ yêu tinh trong truyền thuyết Ireland, tương truyền họ biết nơi cất giấu kho báu ngủ say dưới lòng đất sâu. Thực thể bí ẩn được gán cho cái tên này - Leprechaun, chân tướng và mục đích hoàn toàn không rõ.
Tôi nhớ lại những lời Hội trưởng Yuiga đã nói khi tôi gia nhập Câu lạc bộ Mạo hiểm, cứ tưởng chỉ có Câu lạc bộ Mạo hiểm gọi như vậy, nhưng xem ra cái tên này cũng khá phổ biến.
"Chính là Leprechaun sẽ định kỳ đặt cược các Bộ sưu tập Nanana cấp Hiếm để tổ chức thi đấu. Và nội dung chi tiết sẽ được đăng trên trang chủ, nhưng đã có một khoảng thời gian khá dài bị bỏ ngỏ kể từ lần cập nhật trước. Tuy nhiên, cái này gần đây đã cập nhật rồi đấy. Nội dung chính là thông báo tổ chức 'Trò Chơi' gần đây."
Chúng tôi bất giác nhìn nhau.
"Bộ sưu tập Nanana cấp Hiếm, rốt cuộc là sở hữu sức mạnh ghê gớm đến mức nào?"
"Mà, về điểm này thì lên trang chủ xác nhận đi."
"'Trò Chơi'?"
"Hình như trên mạng có trang web bí mật do Leprechaun cập nhật, chưa từng điều tra qua sao?"
Hiện tại đã đổi địa điểm, là phòng 202 của Hạnh Phúc Trang.
Sau khi chia tay nhóm Hitoshi tại 'Di tích' nhà kho, chúng tôi đi thẳng về phòng 202 của tôi ở Hạnh Phúc Trang, đưa đường link mà Hitoshi cho chúng tôi cho cô nàng Nanana - người đang vừa ăn pudding vừa chơi game online - xem.
"Mà, điều tra thì không vấn đề gì, nhưng sao cậu lại tơi tả thế kia hả, Juugo?"
"Ấy dà, cái này thì... phải nói là do tôi tự làm tự chịu..."
Tôi bị ánh mắt sắc lẹm của chị Ibara đứng sau lưng đâm cho rùng mình, đành phải nói lấp lửng.
Không biết có phải đã hiểu cho nỗi khổ của tôi không, Nanana hừ một tiếng "Hứ" vô thưởng vô phạt, dừng chơi game, mở trình duyệt, đôi tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím.
Chẳng mấy chốc trang web mục tiêu đã hiện ra.
Thông báo tổ chức 'Trò Chơi'
Ta là [M], là người tổ chức trò chơi lần này.
Hỡi những kẻ thách thức truy tìm kho báu trong truyền thuyết, hãy tham gia trò chơi của ta.
Người chiến thắng cuối cùng còn trụ lại, sẽ được trao tặng vật được tuyển chọn trong số những mật bảo mà người đi trước để lại.
Phần thưởng vô địch: "Thanh kiếm của Nanana", là bảo kiếm sở hữu nhiều năng lực đặc biệt, luôn ở bên cạnh vĩ nhân lúc sinh thời.
Tư cách tham gia: Nộp lên một món mật bảo.
Bên dưới có một khung nhập liệu chú thích dòng chữ Kẻ muốn biết chi tiết tham gia, hãy nhập mật mã. Hơn nữa bên dưới còn bổ sung thêm một câu Để tất cả mọi người biết cách lấy mật mã, sẽ có thông báo riêng.
Mà, nói sao nhỉ.
"Nè, Nanana, cái này là gì thế?"
"Không biết, là gì nhỉ?"
Nanana nở nụ cười như mọi khi.
"Ây dà ây dà, 'Trò Chơi' này đặt cược cả Bộ sưu tập Nanana đấy, hơn nữa bên tổ chức còn là Leprechaun nữa chứ?"
"Hình như là vậy."
"Không đúng, Nanana biết mà, chắc chắn là biết! Cơ mà, 'Thanh kiếm của Nanana' là cái gì? Có hiệu quả như thế nào?"
Thấy tôi nói liến thoắng, Nanana cười khúc khích.
"Juugo đúng là đồ ngốc. Cho dù ta có biết, cũng không nói cho Juugo đâu."
"...Nghĩ cũng phải ha."
Xuất hiện rồi, quy tắc Nanana không thể lay chuyển. Nanana, người quán triệt lập trường hoàn toàn trung lập, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin có lợi cho bất kỳ ai.
Phớt lờ tôi đang ôm đầu sốt ruột, Tensai hỏi Nanana.
"Nanana các hạ, có thể thỉnh giáo một vấn đề không?"
"Gì thế, bé Tensai? Miễn là câu hỏi có thể trả lời được, thì cái gì cũng không sao đâu."
Nói cách khác, cô quả nhiên biết về cái 'Trò Chơi' đó mà.
"Món quà tặng kèm 'Thanh kiếm của Nanana' đó, chẳng lẽ là thanh kiếm xuất hiện trong câu chuyện xưa đã kể hôm trước sao?"
Trước thắc mắc chất phác của Tensai, nụ cười của Nanana vẫn vững vàng như cũ.
"Bí mật nhé ♪"
Xuất hiện rồi, tuyên ngôn bí mật kèm cái nháy mắt dễ thương ❤
Ra là thế, giống hệt mô thức lúc vô tình kể cho Hội trưởng Yuiga nghe về 'Quyền trượng của Pháp sư' mấy năm trước sao.
Nói cách khác, phần thưởng vô địch của 'Trò Chơi' này, dường như chính là thanh kiếm xuất hiện trong chuyện xưa đã kể hôm nọ. Nhớ không nhầm thì hiệu quả là có thể nhìn thấy quá khứ của người khác.
Nói vậy thì, có vẻ lại là một Bộ sưu tập Nanana có ích cho việc điều tra hung thủ sát hại Nanana nhỉ. Mà, chỉ nhìn phần giải thích ở đây, hình như là vì còn vài năng lực khác nên mới đem món này ra đặt cược...
"...Ơ, chờ đã."
"? Sao thế, Juugo?"
"Không, không có gì đâu, Nanana."
Tôi vội vàng xua tay, kéo ánh mắt về lại màn hình.
"Lại còn cần mật mã nữa sao."
Nghe xong câu chuyện của chúng tôi, Hội trưởng Yuiga gật đầu thấu hiểu.
"Hội trưởng Yuiga có biết không?"
"Tôi biết sự tồn tại của 'Trò Chơi'. Lần trước được tổ chức là vào hai năm trước, tuy tôi không thể tham gia."
"Hai năm trước."
"Tiện thể nói luôn, người chiến thắng lúc đó là tiền bối Kasumi. Từ đó về sau, tiền bối Kasumi đã quân lâm toàn đảo với tư cách là đỉnh cao của những người thách thức hội tụ cả danh tiếng lẫn thực lực đấy."
Chuyện này thật đáng kinh ngạc.
Konjou Kasumi. Người sáng lập Câu lạc bộ Mạo hiểm trường cấp ba số 3 nơi chúng tôi trực thuộc, Hội trưởng đời đầu, và hơn nữa là cựu cư dân của phòng 202 Hạnh Phúc Trang mà tôi đang ở.
"Đỉnh cao của những người thách thức sao."
Tuy thi thoảng vẫn nghe người ta nói thế, nhưng người này quả nhiên lợi hại thật.
"Nhưng nếu vậy, điều làm tôi tò mò là cách lấy mật mã."
"Có vẻ sau này sẽ có thông báo gì đó đưa ra, nên chỉ còn cách chờ đợi thôi."
Cứ thế, báo cáo hoàn tất. Vì những việc cần làm đã làm xong, tiếp theo cũng nên thảnh thơi chút rồi. Do đàn anh Tsuzurao muốn ở lại, nên tôi một mình đi ra cửa.
"À, nhắc mới nhớ Hội trưởng Yuiga, về Yui, anh có biết gì không?"
Đàn anh Tsuzurao giật mình. Nhưng Hội trưởng Yuiga bị hỏi vẫn giữ nụ cười sảng khoái.
"Đột ngột quá nhỉ, Yama-kun. Cậu đang nói gì vậy?"
"Không, không có gì, thế tôi xin phép."
Cứ thế rời khỏi phòng bệnh, tôi thở dài.
Đột ngột tung ra chủ đề, vốn định xem có phản ứng gì không, nhưng xem ra thất bại rồi. Mà, vị Hội trưởng đó quả nhiên định giả ngu đến cùng đây.
Mà, chuyện này cứ gác sang một bên trước đã.
'Trò Chơi' do Leprechaun tổ chức sao.
Hoạt động bí ẩn được thông báo đột ngột không hề có điềm báo trước, người chiến thắng sẽ được trao tặng Bộ sưu tập Nanana cấp Hiếm - 'Thanh kiếm của Nanana'.
Nhớ lại chuyện này, suy nghĩ bất giác buột ra khỏi miệng.
"Không ngờ, cơ hội có được Bộ sưu tập Nanana để tìm ra hung thủ sát hại Nanana lại đến dưới hình thức này."
Năng lực của 'Thanh kiếm của Nanana', theo lời giải thích trên trang chủ, dường như có vài cái. Trong số đó tôi chỉ biết một cái - năng lực có thể nhìn thấy quá khứ của đối tượng bị chém.
Đến đây, tôi suy nghĩ.
Nếu, có thể nhìn trộm ký ức của Nanana bị sát hại thì sẽ thế nào. Theo lời khai do Nanana cung cấp trước đây, sau gáy của hung thủ dường như có nốt ruồi hình con rồng. Manh mối về hung thủ chỉ có thế, đúng là thông tin mơ hồ.
Nói thật lòng, chỉ biết thế này thì chẳng làm rõ được cái gì cả. Nhưng nếu sử dụng 'Thanh kiếm của Nanana', thì có thể nhìn thấy hình ảnh ký ức của Nanana rồi. Có lẽ sẽ thu được manh mối đắt giá hơn lời khai của Nanana, không, có khi sẽ biết được mặt mũi hung thủ.
Món đồ này, dù thế nào cũng phải đoạt cho bằng được.
Tuy nói vậy, nhưng đến cả mật mã cũng không biết, thì mọi chuyện đều không thể bắt đầu. Mà, trong thời gian tới sẽ có thông báo dưới hình thức nào đó, nên chỉ có thể chờ đợi thôi.
"Đã vậy, trước mắt nên tập trung hết sức vào chuyện tồi tệ ngay trước mắt thôi."
Sau khi rời bệnh viện, tôi mở nguồn điện thoại lên, thì thấy một lượng lớn lịch sử cuộc gọi và tin nhắn. Tất cả đều là do chị Yukihime gửi đến. Nội dung dù không xem cũng biết.
Tóm lại là, mau chóng đến tập hợp, giúp chuẩn bị cho Lễ hội Thất Tịch đi.
