1
Sống trên đời, có những chuyện người ta không được phép làm.
Trong cái xã hội loài người vốn được vận hành trơn tru nhờ sự khéo léo này, kẻ nào dám phá rối sự hài hòa đó sẽ phải đối mặt với số phận bị vùi dập và trừng phạt.
Lẽ đời vốn không có ngoại lệ, và học sinh cũng có những điều cấm kỵ.
Không được đập vỡ kính cửa sổ trường học, không được trộm xe máy rồi phóng đi, và cũng không được ngậm vào đầu thổi cây sáo dọc của cô gái mình thích.
Chúng ta là con người. Chúng ta sẽ nảy sinh những cảm xúc đen tối khi tuyệt vọng trước hiện thực, sẽ tích tụ phẫn nộ trước những chuyện chướng tai gai mắt cứ liên tiếp xảy ra, và cũng chẳng thể kìm nén dục vọng với cô gái mình thầm thương trộm nhớ.
Đừng bảo tôi phải nhẫn nhịn, tôi cũng chẳng định nuốt nước mắt vào trong mà chịu đựng đâu.
Cơ mà, tôi có thể nở nụ cười để xoa dịu nó, có thể đấm đá thứ gì đó để quên đi, hoặc có thể rèn luyện bản thân để khỏa lấp nó.
Thế nên tôi cho rằng, cái việc tấn công người khác, làm tổn thương người khác để giải tỏa nỗi u sầu phẫn uất của bản thân, tuyệt đối là có vấn đề.
Kẻ nào làm thế, ắt sẽ gặp quả báo.
Điều này đã được định đoạt từ khi trời đất mới khai sinh ra nhân thế, là ý chí của thần linh mà sức người tuyệt đối không thể đảo ngược.
Mà, tuy mở đầu toàn là những lời lẽ hùng hồn đầy kích động, nhưng điều tôi muốn nói cuối cùng vẫn phải nói.
Đó là cái lũ làm ra hành động xa rời bổn phận học sinh như cày game thâu đêm suốt sáng rồi mới lết xác đến trường, cũng sẽ bị trói buộc bởi ý chí của thần linh, và quả báo sẽ đến bất thình lình.
Đúng, giống như tôi lúc này đây...
"A... buồn ngủ quá."
Đầu tôi nặng như chì, cứ lơ mơ màng màng. Hai mí mắt cứ dính chặt vào nhau, cảm giác như ngay cả màu nắng trông cũng quái dị hẳn đi.
Oải quá, bực bội quá. Chẳng muốn ăn gì, bữa sáng cứ nghẹn lại ở cổ họng không trôi xuống nổi.
Khó chịu, thật sự rất khó chịu.
"Hừ, chẳng ra thể thống gì cả, Juugo. Thế mà cũng đòi làm đối thủ tốt của ta sao?"
Người vừa nói, vừa bước đi bên cạnh tôi với vẻ mặt tỉnh bơ sảng khoái, là người phụ nữ mang cái tên ngạo mạn Ikyuu Tensai, kẻ tự xưng là Thám tử lừng danh.
Nhìn cái điệu bộ tự mãn khó hiểu của kẻ tự nhận là đối thủ, tôi buông lời châm chọc:
"Cái đồ lăn quay ra ngủ ngay lập tức thì đừng có ra vẻ ta đây mà sủa bậy."
Tiện thể nói luôn, đêm qua, "cậu" trợ lý với vẻ ngoài mỹ thiếu nữ Hoshino Daruku đã cố thức nhưng giờ thì vừa đi bên cạnh chúng tôi vừa gật gù như đang câu cá, trông nguy hiểm vô cùng.
Vậy, tại sao chúng tôi lại rơi vào tình trạng thảm hại này?
Chuyện này phải truy ngược về sau chuyến đi suối nước nóng, lần trước... hình như là đêm hôm qua.
Giải quyết xong phiền não và kiếm được một khoản thu nhập tạm thời, tôi vui mừng hớn hở đề xuất với ba người kia chơi game thâu đêm, chẳng bận tâm đêm đã về khuya, bày ra đủ loại game và đồ ăn vặt, quẩy tưng bừng.
Thế nhưng mọi người dù hào hứng đến mấy cũng chỉ là hăng máu nhất thời, giới hạn thể lực ập đến ngay lập tức.
Mấy tiếng trước đó, tôi vừa bị một bà chị quen biết đánh cho bầm dập mặt mày, thân thể đầy thương tích, huống hồ nghĩ kỹ lại, không chỉ dứt khoát quên béng chuyện mấy hôm trước cũng thức trắng đêm, mà sự mệt mỏi từ lần khiêu chiến "Di tích" vào ban ngày hôm đó cũng khiến Thám tử lừng danh cùng cậu trợ lý và cả tôi, bắt đầu bị cơn buồn ngủ tấn công dữ dội.
Tình trạng này lẽ ra không nên triển khai đại hội game thâu đêm làm gì.
Lẽ đương nhiên, cô nàng Thám tử sống thật với dục vọng đã gục ngã ngay lập tức trước lời thì thầm của cơn buồn ngủ, phát ra tiếng ngáy khò khò trên đùi cậu trợ lý.
Tuy cậu trợ lý có tính cách kiên cường cũng ráng gượng tham gia, nhưng chẳng bao lâu sau cũng gục xuống vai tôi, thi thoảng lại vang lên tiếng ngáy "z... z..." dễ thương.
Nhìn gương mặt ngủ say này, nhất thời tôi quên mất chuyện tên này có trang bị "Mảnh Thánh Thương" (Gáe Bolg).
May mắn là trong tình huống hai người đều đã ngủ như thế này, đại hội game tất nhiên không thể diễn ra, hay nói đúng hơn là tôi cũng có thể đi ngủ được rồi.
Nhưng đời đâu như mơ, tôi bị lôi vào đại hội game lần này bởi một thực thể dị biệt đã được giải phóng khỏi hiện tượng sinh lý "giấc ngủ" của loài người.
Thế nhưng...
"Nào, rộp rộp, bắt đầu thôi."
Ngồi ngay ngắn trước tivi, cô nàng với niềm vui sướng tột độ, mắt lấp lánh ánh sao, đôi tay linh hoạt điều khiển tay cầm chơi game.
Nhìn nụ cười hạnh phúc đến thế của cô nàng, dù bảo cô ấy dừng lại hay gì đó...
"Nanana, xin lỗi nhé. Tớ đi ngủ đây."
...Nói rồi, nhưng mà. Quả nhiên không được, cứ thế này thì chết mất.
Tuy nhiên, nụ cười rạng rỡ của cô nàng địa phược linh ám trong căn phòng 202 Hạnh Phúc Trang nhà tôi - Ryugajou Nanana, đã khiến tôi hoàn toàn từ bỏ ý định.
"Juugo đúng là gà. Ngủ thì sao mà chơi thâu đêm được chứ."
Không, thật sự đấy, cái suy nghĩ này bá đạo quá.
Quả nhiên một thực thể đã được giải phóng khỏi hành vi ngủ nghê từ 10 năm trước thì phát ngôn cũng ở cái tầm khác hẳn.
"Với lại, người đề xuất GAME PARTY thâu đêm chẳng phải là Juugo sao. Lại đi nói 'thôi bỏ đi' với chính lời mình từng nói, bản thân chuyện đó chẳng phải nực cười lắm sao?"
Tuy Nanana nở nụ cười tươi tắn, nhưng khí trường sau lưng lại đen kịt một màu.
Dưới sự hối thúc (thực chất là đe dọa) "Ta thích nhất là mọi người cùng chơi game đấy" của Địa phược linh đại nhân, trong các phương án trả lời của tôi, "thôi bỏ đi" và "đi ngủ đây" đã biến mất, chỉ còn lại lựa chọn duy nhất là "Tiếp tục".
Tiện thể nhắc tới, Địa phược linh đại nhân lúc đó chắc chắn một tay cầm bánh pudding, mãn nguyện chơi game online rồi.
Lê lết những bước chân nặng trịch như xác sống, cuối cùng chúng tôi cũng đến được trường cấp ba số 3 Đảo Nanae.
Đổi giày ở tủ, vịn tay cầu thang leo lên tầng, cuối cùng cũng đến lớp học.
Thế là, sau khi ngồi xuống chỗ của mình, cơn buồn ngủ ập đến một hơi.
Hà... tiêu rồi, tệ thật, không trụ nổi nữa rồi, không xong rồi, tôi ngủ đây...
"Chào buổi sáng, cậu Yama."
"Chào buổi sáng, Monroe-san, đúng là một buổi sáng sảng khoái nhỉ!"
Nghe thấy lời chào của cô nàng thánh nữ hệ mắt kính đảm nhiệm chức ủy viên lớp tôi - Monroe Kamomi, tôi thức tỉnh trong nháy mắt.
Để chiêm ngưỡng nụ cười chói lóa của Monroe, tôi mở to mắt, cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn.
"Tensai-san, ngoài hành lang có khách tìm cậu đấy."
Được Monroe nhắc, Tensai nhìn ra phía hành lang. Tôi cũng bị ảnh hưởng nhìn theo, thấy một cô bé đứng ở cửa lớp vội vàng cúi đầu.
Chỉ nhìn màu cà vạt đồng phục là biết học sinh năm nhất.
"Hừm, cảm ơn, Monroe các hạ."
Đứng dậy khỏi ghế, Tensai vẫy tay với cô bé đó rồi đi về phía ấy.
"Là người quen hả?"
"Cảm giác bất ngờ thật đấy."
Tensai vốn hoàn toàn tách biệt với lớp học, gần như chẳng có mối quan hệ bạn bè nào, vậy mà lại có hậu bối đến tìm, chuyện này khiến cả tôi và Monroe đều thấy hứng thú.
Cô bé nói chuyện với Tensai gật đầu lia lịa, sau đó đưa một phong bì cho Tensai, cuối cùng cúi chào một cái rồi vội vã rời đi.
Cầm cái gì vậy? Tôi nhìn sang, nhưng Tensai đứng đó hoàn toàn bất động.
Cứ giữ nguyên tư thế nhận phong bì, đứng chết trân ở đó không nhúc nhích.
"Sao vậy, Tensai-san?"
Ngay lúc Monroe nghiêng đầu thắc mắc nhìn bóng lưng bất động của Tensai, chuông báo vào lớp vang lên.
Các bạn học lần lượt ổn định chỗ ngồi, Monroe cũng mỉm cười chào rồi quay về chỗ của mình.
Vấn đề là Tensai cũng bị tiếng chuông kéo về thực tại, quay lại phía này.
Nhưng Tensai sau khi quay lại, bày ra một vẻ mặt khó tả.
"Này... Tensai. Cậu bị ngáo à?"
Đôi mắt mất đi sinh khí, miệng nửa mở nửa khép, nghiêng đầu như kẻ mất trí.
Chuyện này... cứ như đang đối mặt với ngày tận thế vậy. Tensai lẩm bẩm một câu nhỏ xí:
"Về đây."
"...Hả?"
"Tôi về nhà đây."
Trong lớp học yên tĩnh, vang vọng những từ ngữ vô nghĩa của Thám tử lừng danh.
"Này, cậu, nói cái gì thế? Còn giờ học thì sao?"
"Ai biết."
Buông thõng một câu dứt khoát, Tensai đưa tay lấy chiếc cặp sách để trên ghế.
"Này, cậu bị làm sao thế? Cô bé lúc nãy nói gì? Cái trông như phong bì kia là tiền thù lao à?"
"A, cái này hả? Muốn thì cầm lấy đi."
Cô nàng Thám tử nói vậy, tùy tiện ném cái phong bì đang cầm cho tôi rồi xách cặp, lảo đảo bước ra khỏi lớp.
"Khoan, chờ đã, Tensai!"
Thấy cảnh tượng đó, Daruku cũng lập tức đứng bật dậy, hoảng hốt đuổi theo sau cô chủ.
Chứng kiến sự việc đột ngột như vậy, cả lớp bị bỏ lại đều ngớ người ra.
Hả? Cái gì? Chuyện gì thế này?
Tôi tạm thời nhìn vào bên trong cái phong bì bị ném cho mình. Trong đó có tiền.
Thế này thì càng chẳng hiểu ra làm sao nữa.
Cạch.
"Xin lỗi, thầy đến muộn."
Thầy chủ nhiệm mở cửa trước lớp bước lên bục giảng, lớp học đang hóa đá lại chuyển động.
Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng nhìn quanh học sinh một vòng, rồi mở lời:
"Nào, sự việc đột xuất, ở đây thầy muốn giới thiệu một học sinh chuyển trường."
Sự kiện lớn bất ngờ khiến các bạn học quẳng chuyện kỳ quặc lúc nãy ra sau đầu, ồn ào hẳn lên.
Biểu cảm đó tràn ngập sự mong đợi. Thằng tôi đẹp trai đây cũng là một trong số đó, tất cả bọn con trai khác cũng vậy, tha thiết cầu nguyện một nữ sinh chuyển trường xinh đẹp đeo kính sẽ giáng lâm.
Đáng tiếc là sáng nay không xảy ra cái tình huống sướng tai vui mắt kiểu đụng phải cô em lạ mặt nào đó, nhưng sau này thì chưa biết được.
Tiếp cận cô em chuyển trường dễ thương, biết đâu cuối cùng lại trở thành mối quan hệ "ehehe" cũng nên?
Khả năng xảy ra loại sự kiện này trong cuộc hành trình là con số thiên văn đấy.
"Thất lễ."
Thế rồi, nhìn học sinh chuyển trường bước vào, lớp học một nửa thất vọng, một nửa kích động.
Tiện thể nói luôn, phản ứng của tôi không thuộc về bên nào cả.
"A——!"
Chuyện sáng nay không đụng phải cô em ngậm bánh mì gì đó đã chẳng còn quan trọng nữa, tôi đẩy ghế đứng dậy, gương mặt từng gặp đó khiến tôi buột miệng hét lên.
"...Cái gì!"
Đằng kia cũng có phản ứng của đằng kia, khoảnh khắc chú ý đến tôi, cậu ta bày ra vẻ mặt kinh ngạc chỉ vào tôi.
"T-Tại sao cậu lại ở đây?"
"Không, câu đó là của tôi mới đúng. Tại sao anh Tetsu lại ở đây hả?"
Học sinh chuyển trường đột ngột, lại chính là cư dân Phố Nguyệt Độc tôi mới quen biết mấy hôm trước, anh Tetsu (nam).
"Này, em học sinh chuyển trường. Chuyện với người quen thì để sau, giới thiệu bản thân trước đã."
Nghe lời thầy giáo, Tetsu cúi đầu nói "Thất lễ", rồi với vẻ mặt như không thể chấp nhận nổi, cậu ta viết tên mình lên bảng đen.
"Từ hôm nay mong mọi người chỉ giáo, tôi tên là Tsujifuka Tetsunoshin. Rất mong được giúp đỡ."

Thấy Tetsu cúi đầu chào nghiêm chỉnh, cả lớp vỗ tay rào rào.
Tôi cũng vỗ tay theo, cảm giác như đã chấp nhận được phần nào.
Ra là thế, anh Tetsu, tên là Tetsunoshin à. Cảm giác cái phong thái của anh Tetsu, có chút cổ điển nhỉ.
2
"Điêu thật, không ngờ lại là anh Tetsu."
Sau giờ học, cuối cùng tôi cũng bắt chuyện được với Tetsu.
Tại sao lại nói là đến tận sau giờ học mới bắt chuyện được, chuyện này có lý do của nó.
"Sao hả? Từ tiết một đến lúc tan học cậu ngủ như chết còn gì, Yama Juugo."
Đúng như Tetsu nói, ngay khi bắt đầu tiết học, tôi đã lập tức gục xuống bàn, hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc lấy lại ý thức thì đã là trước giờ sinh hoạt chủ nhiệm cuối ngày rồi.
Và ngay khi giờ sinh hoạt kết thúc, thầy chủ nhiệm đã lên tiếng cảnh cáo.
Dù nói thế nào thì cái hành vi ngủ li bì trong tất cả các tiết học hôm nay cũng quá đáng lắm, hình như toàn bộ bài vở hôm nay của tôi đều bị xử lý là vắng mặt.
"Đừng có nói kẻ ngủ trong giờ là có nghe giảng."
Chuẩn không cần chỉnh. Mà nhắc mới nhớ, vì ngủ gật trong lớp mà bị tính là vắng mặt, đối mặt với chuyện này mà vẫn bình chân như vại, tôi bất giác nhận thức lại sự lợi hại của hệ thống giáo dục trên hòn đảo này.
Toàn là chuyện phiếm thôi.
"Chuyện là thế đó, tại sao anh Tetsu lại quay về đây?"
Tetsu là cư dân của khu phố thứ 9, nơi tập trung những kẻ không chốn dung thân trên Đảo Nanae này, thường gọi là "Phố Nguyệt Độc", và cũng là thành viên của tổ chức thống trị Phố Nguyệt Độc.
Mà, nói theo kiểu dân gian là đám bất lương tách biệt khỏi xã hội, chính là loại người này.
"Có chút chuyện, nên tôi đi học lại."
Nhìn vẻ mặt chẳng có chút nóng nảy nào, xem ra cậu ta không hào hứng lắm với việc đi học lại.
"Yama Juugo thì sao, tại sao lại ở đây?"
Cái này chẳng phải là đương nhiên sao? Sau khi trả lời, Tetsu ôm trán bắt đầu rên rỉ.
"Tôi chưa từng nghe nói về chuyện này, đại tỷ..."
"Hửm? Anh Tetsu, cậu nói gì thế?"
"Không, không có gì."
Tetsu thu lại biểu cảm, đang nói chuyện thì Monroe tiến lại gần.
"Nhờ, nhờ cậu nhé."
Thấy Monroe mỉm cười bước tới, Tetsu đứng dậy khỏi ghế.
"Ủa, hai người định đi đâu à?"
"Vâng. Giống như hồi của cậu Yama ấy, mình sẽ dẫn Tsujifuka-kun đi tham quan trường một vòng."
"Là vậy à. Thế thì gặp lại sau nhé, Yama Juugo."
Tôi vội vàng gọi giật hai người đang định rời đi lại.
"Khoan, chờ đã, Monroe-san! Tớ cũng đi nữa!"
"Ơ? Cậu Yama cũng đi sao?"
"Đúng thế. Như cậu thấy đấy, tớ và anh Tetsu quan hệ rất tốt, xin nhất định hãy cho tớ đi cùng."
Tôi vừa cười vừa khoác vai Tetsu, liền bị cậu ta lườm cho cháy mắt.
"Này, Yama Juugo. Ai quan hệ tốt với cậu chứ hả?"
"Đừng khách sáo mà, anh Tetsu. Hay là cậu có ý đồ gì? Chẳng lẽ định nhân lúc chỉ có hai người với Monroe-san mà làm chuyện này chuyện nọ hả? Chuyện đó, bố đây không tha thứ đâu nhé, được rồi!"
"...Cậu đang nói nhảm cái gì thế hả, Yama Juugo?"
Thấy tôi và Tetsu tương tác, Monroe cười khúc khích.
"Quả thực, để cậu Yama biết tính khí cậu ấy đi cùng, có khi Tsujifuka-kun mới yên tâm được nhỉ. Vậy thì ba người cùng đi nào."
Thế là, Monroe và Tetsu sảng khoái đồng ý? Dù sao thì, tôi cũng được đi cùng hai người họ.
Xin nói trước, đây là hành động xuất phát từ thiện chí của một học sinh chuyển trường đối với anh Tetsu người đã chiếu cố mình mấy hôm trước, nhằm đề phòng khả năng xảy ra mấy cái tình tiết lãng mạn của học sinh mới chuyển đến với Monroe, tuyệt đối không phải vì chủ nghĩa cá nhân đâu.
Đúng, chắc chắn là vậy không sai.
Ba người rảo bước trên hành lang, tôi - kẻ đã ngủ say sưa suốt các tiết học hôm nay - trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê hỏi Monroe.
"Nhắc mới nhớ, Monroe-san. Cuối cùng Tensai cô ta..."
"Tuy Hoshino-kun đã về từ trước khi tiết một bắt đầu... nhưng rốt cuộc Tensai-san vẫn không quay lại. Buổi trưa mình có nghe được một số chuyện cùng Hoshino-kun, nghe nói là sau khi bị bảo 'đừng đi theo', cậu ấy không đuổi theo nữa."
"Là vậy sao."
"Hoshino-kun cả ngày hôm nay trông chẳng có tinh thần gì cả."
Daruku, người được người đời nhìn nhận là con gái, thực ra có quan hệ khá tốt với Monroe, Monroe lộ vẻ mặt cô đơn nhìn về phía xa xăm.
Tên Daruku đó sau khi giờ sinh hoạt kết thúc, chào qua loa với cả lớp xong là xách cặp ra khỏi phòng ngay.
Rốt cuộc là bày trò gì vậy chứ, con nhỏ Tensai đó.
Nguyên nhân khiến Tensai trở nên kỳ lạ, rõ ràng là cuộc đối thoại với học sinh năm nhất sáng nay.
Cuộc nói chuyện sáng nay, rốt cuộc là chuyện gì?
"Đã bảo là biết điều một chút đi! Không phải đã nói là đừng có xen vào chuyện của tôi sao, cái ông này!"
Tiếng gầm thét của một cô gái vô tình vọng lại từ đâu đó, khiến chúng tôi đang đi trên hành lang tầng hai sắp sang tòa nhà bên cạnh, tự nhiên dừng bước.
Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhìn quanh quất, cảm giác cái giọng này hình như từng nghe ở đâu đó rồi.
Ngay khoảnh khắc nghĩ vậy, Tetsu đang đứng bên cạnh bỗng nhiên chạy vụt đi hết tốc lực.
"Khoan, anh Tetsu bị làm sao thế?"
Tôi vội vàng đuổi theo Tetsu, khoảnh khắc quay mặt về hướng Tetsu chạy, tôi phát hiện ra chủ nhân của tiếng hét lúc nãy.
Ở sân trong có đài phun nước giữa ba tòa nhà, có một cô gái đang bị người đàn ông mặc áo sơ mi giáo viên nắm lấy cánh tay, tranh cãi gì đó.
"Ủa? Đó là, chẳng lẽ là!"
Tuy mặc đồng phục trường tôi, nhưng cô gái đó chắc chắn là...
Đến đây, tôi trố mắt ra. Tại sao ư? Vì không ngờ tới.
Không ngờ rằng Tetsu đang lao đi trước mắt lại đột nhiên từ cửa sổ hành lang đang mở toang, không chút do dự nhảy xuống sân trong.
"Hả? Hả——!"
Tetsu tiếp đất hoàn hảo, định túm lấy gã giáo viên nam từ phía sau.
"Buông Yui ra!"
Cứ thế lao vào gã giáo viên, Tetsu đứng chắn ra để bảo vệ Yui.
"Cậu, cậu là cái thá gì, định làm gì hả!"
"Đó là câu tôi muốn nói mới đúng."
Hai người trừng mắt nhìn nhau, quả thật là tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
"Làm cái quái gì thế, thằng Tetsu kia."
"Cậu Yama, làm sao bây giờ!"
Monroe đuổi tới nơi nhìn thấy cảnh tượng dưới sân trong liền hoảng hốt.
Cứ thế này mà đi cầu thang xuống thì e là tốn thời gian lắm.
Tôi cũng giống như Tetsu, nhảy phắt từ cửa sổ tầng hai ra ngoài.
Lúc tôi tiếp đất, Tetsu đã túm lấy gã giáo viên.
Nói đúng hơn là, nắm đấm đã vung lên rồi.
"Khoan, chờ đã!"
Về kết quả mà nói, Tetsu không đánh trúng gã giáo viên.
Thay vào đó, tôi - kẻ chen vào giữa hai người - bị Tetsu đấm bay một cách đẹp mắt.
3
"Thật sự rất xin lỗi."
Nhìn Monroe dùng khăn tay ướt chườm lạnh lên mặt cho tôi, Tetsu cúi đầu.
"Không, không sao đâu, đừng để ý."
Sau đó, gã giáo viên nam suýt bị Tetsu tẩn cho một trận (giáo viên chủ nhiệm của Yui) đã giáo huấn tôi và Tetsu một trận ra trò.
Tóm lại, cứ coi như Tetsu là học sinh chuyển trường, thấy nữ sinh bị yêu râu xanh tấn công ở sân trong (nói bừa đấy), rồi bị ông thầy mắng cho té tát vì tội nhìn nhầm là yêu râu xanh, đổi lại thì được miễn truy cứu trách nhiệm trừng phạt.
"Nhắc mới nhớ, không ngờ Anpanman lại là đàn anh cùng trường đấy!"
"Anh cũng không ngờ Yui lại trở thành đàn em của anh."
Chỉ nhìn màu cà vạt đồng phục Yui đang mặc là biết cô bé là đàn em năm nhất.
Nói thật lòng, lúc gặp nhau lần đầu ở Phố Nguyệt Độc, tôi còn tưởng là học sinh cấp hai cơ, nhưng chuyện này phải giữ bí mật.
"Cho em hỏi, anh Yama. Anpanman là gì thế ạ?"
"Mật danh của tớ."
Đối mặt với câu hỏi như vậy của Monroe, tôi nở một nụ cười sảng khoái.
Monroe thì nghiêng đầu khó hiểu.
"Cái đó, cho phép anh giới thiệu lại, anh là Yama Juugo năm hai."
"Em là Yoshino Saki năm nhất, mong được chỉ giáo ạ."
Hể? Yui tên thật là Yoshino Saki à... Mà khoan, cái tên này chả liên quan gì đến chữ "Yui" (Kết) cả nhỉ?
"Cái đó... sao biệt danh lại là Yui thế?"
"Tại vì lúc mới gặp đại tỷ, chị ấy bảo là 'Cảm giác rất là Yui (Kết nối), nên gọi là Yui nhé!', chị ấy nói thế ạ!"
Đúng là qua loa thật, cái cô Sansa đó.
"Nhưng mà, em biết Anpanman là đàn anh trong trường rồi, sau này em nhất định sẽ gọi Anpanman là anh Yama!"
Lời nói vui vẻ của cô bé khiến tim tôi loạn nhịp.
"Cái đó, có thể gọi anh lại lần nữa không?"
"Hửm? Sao thế, anh Yama?"
Có vẻ không hiểu ý đồ của câu hỏi, cô bé chớp mắt nghiêng đầu.
Tuy nhiên, không đáp lại thắc mắc của cô bé, tôi nhắm mắt lại, chìm đắm trong dư âm của nó.
Anh Yama, anh Yama, anh ơi...
Aaa, tuyệt thật đấy~ ❤
Tôi bất giác vặn vẹo thân mình. Không ngờ, được cô em khóa dưới dễ thương gọi là "Anh" lại là chuyện khiến người ta vui sướng đến thế này.
Âm thanh vẫn văng vẳng bên tai không dứt, tuyệt vời quá...
"Mà, sau này mong được giúp đỡ nhiều nhé, bạn Yama-senpai."
...Thế rồi, cậu học sinh mới khoác vai tôi thì thầm những lời sắc lạnh bên tai, dứt khoát ghi đè lên ký ức của tôi.
Tiện thể nói luôn, khi tôi mở mắt ra, Tetsu đang bày ra bộ mặt như mấy gã lưu manh gằm ghè tôi.
"Nói, nói mới nhớ, Yui. Em hình như cãi nhau với giáo viên à, có chuyện gì thế?"
Tôi vừa hỏi về chuyện lúc nãy, cô bé liền thở dài, sau đó méo miệng thành hình chữ "hê" và nổi cáu.
"Là chuyện em nhuộm tóc trong thời gian nghỉ học tạm thời bị mắng ấy mà! Với lại bị nhắc nhở là mặc đồng phục tùy tiện quá! Rõ ràng là không vi phạm nội quy, tức chết đi được!"
Tuy không rõ tại sao lại nghỉ học, nhưng trong khoảng thời gian đó bị Sansa cảm hóa đi vào con đường bất lương thì có thể đoán được.
Tóc thì nhuộm, đồng phục thì mặc theo phong cách Punk, khá là tùy tiện.
Thế này thực sự ổn sao? Nghĩ lại thì, chắc chắn sẽ bị cô nàng ủy viên gương mẫu hỏi cho xem.
"Đúng thế. Tuy hồi cấp hai còn có nội quy nghiêm khắc về trang phục tác phong, nhưng lên cấp ba thì bất kể trường nào cũng không tự do như thế này đâu. Chung quy lại tất cả là trách nhiệm của bản thân."
Nhắc mới nhớ, trường tôi quả thực rất khó tìm ra học sinh mặc đồng phục tùy tiện.
Trường có nếp trường tự do sao. Mà nói chứ, thật muốn hỏi tại sao nói đến hòn đảo này lại là "trách nhiệm của bản thân".
"Nhắc mới nhớ, Tetsu mấy người đang làm gì thế?"
"Đang tham quan trường học."
Cô bé khẽ hừ một tiếng.
"Nè, Tetsu. Em đi cùng được không?"
Bị hỏi vậy, Tetsu nhìn sang Monroe.
"Mình không phiền đâu."
"Thật sao, cảm ơn nhiều ạ! ...Cái đó."
"Monroe, Monroe Kamomi."
"Vậy ạ! Cảm ơn chị, chị Monroe."
Thế là, từ giờ có thêm Yui nữa, bốn người bắt đầu đi dạo quanh trường.
Dưới sự dẫn dắt của Monroe, không chỉ Tetsu, mà ngay cả kẻ tham quan trường ngày đầu tiên bị bỏ dở giữa chừng như tôi, và cả cô bé mới đến trường năm nay cũng vô cùng kinh ngạc, lắng nghe lời giới thiệu của Monroe.
"Chị Monroe uyên bác thật đấy! Lợi hại quá đi!"
Yui nhanh chóng làm thân với Monroe. Xem ra là một cô bé dễ gần.
Cuối cùng quan hệ tốt đến mức nắm tay nhau cùng đi.
"Hôm nay đã giúp được nhiều rồi, Monroe."
Sau khi tham quan trường xong quay lại lớp, Tetsu cảm ơn Monroe.
Monroe mỉm cười nói:
"Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà."
"Anh Tetsu sau này định thế nào?"
"Bảo tôi tham quan trường xong thì đến phòng giáo viên."
"Em cũng đi theo nữa, Tetsu!"
Thế là, đến đây mọi người giải tán.
"Gặp lại sau nhé! Chị Monroe, anh Yama!"
Saki cùng Tetsu bước ra khỏi lớp vẫy tay đầy năng lượng, thật là ấn tượng sâu sắc.
"Vậy mình còn có việc xin phép đi trước."
Rồi Monroe chào tạm biệt xong cũng bước ra khỏi lớp.
"Nói chứ đúng là giật mình thật đấy."
Không ngờ Tetsu lại chuyển đến trường tôi, hơn nữa Yui còn trở thành đàn em của tôi, thế giới... không, hòn đảo này thật nhỏ bé nhỉ.
Có thể tái ngộ với hai người đó quả thực rất vui.
Nhưng nhìn ngược lại, cũng có dự cảm chẳng lành khiến người ta rợn tóc gáy.
Cảm giác như có Sansa đeo bịt mắt số 2 đang đứng ngay sau lưng hai người họ vậy.
Tôi nhớ lại con mắt độc nhãn như mắt rắn đó, cảm giác như có thứ gì lạnh lẽo chạy dọc sống lưng ập tới.
"Mình cũng nên về thôi."
Rời khỏi lớp đi trên hành lang, tôi suy nghĩ về chuyện sau đó.
Hay là ghé qua CLB Mạo hiểm lộ mặt chút nhỉ? Nhưng mà...
Trong lúc phiền não, tôi tình cờ phát hiện đàn chị Ibara Yuu đang đi về phía tòa nhà câu lạc bộ.
Trong ba tòa nhà của trường cấp ba số 3 có một tòa là tòa nhà hoạt động câu lạc bộ, "CLB Mạo hiểm" nằm ở tầng 4 của nó.
Đảm nhiệm chức phó hội trưởng CLB Mạo hiểm, học sinh năm ba - Ibara Yuu đổ nước sôi đun từ ấm điện trong phòng sinh hoạt vào "Ấm trà không cần lá trà", một Nanana Collection là vật phẩm dự phòng của CLB Mạo hiểm.
Thực hiện các thao tác thành thục, từ nãy đến giờ, Yuu thi thoảng lại ném ánh nhìn về phía cửa sổ.
Bên cửa sổ phòng sinh hoạt là chiếc bàn gỗ lớn.
Ngồi trên ghế đang chăm chú nhìn bức ảnh nào đó, là hội trưởng CLB Mạo hiểm, học sinh năm ba Yuiga Isshin.
Biểu cảm của Isshin cảm giác rất u ám, nhưng chuyện này cũng đành chịu thôi, Yuu bất giác nghĩ vậy.
Trước đó đi tìm Nanana Collection ở phố suối nước nóng, phát hiện, khiêu chiến "Di tích", vất vả tiến hành công lược, vui mừng khôn xiết vì thứ có được trong rương báu.
Nhưng khó tin thay, thứ Nanana Collection cứ tưởng khó khăn lắm mới có được, lại là đồ giả do ai đó để lại.
Rốt cuộc, không lấy được Nanana Collection, mọi thứ đều công cốc.
Chủ nhân Isshin chắc hẳn đã bị đả kích lớn.
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ này, cơn giận trong lòng Yuu lại sôi lên.
Tuy không biết là ai, làm lúc nào, nhưng lại dám làm cái trò để lại đồ giả khốn nạn này, phát hiện ra nhất định phải đập cho hắn một trận.
Trong khi thầm thề sẽ trừng phạt kẻ phạm tội bằng máu, Yuu nở nụ cười đặt chén trà xuống trước mặt Isshin.
"Chủ nhân Isshin, trà xong rồi ạ."
"Ấm trà không cần lá trà" có tên chính thức là "Tiên Trà Phí", chỉ cần đổ nước sôi vào, thứ trà gọi là Tiên Trà sẽ sinh ra.
Tiên Trà có nhiều công hiệu, trong đó có tác dụng xoa dịu cảm xúc.
Dù chỉ là chút ít, cũng hy vọng anh ấy phấn chấn lên.
"Cảm ơn, Yuu."
Nhìn biểu cảm mỉm cười của Isshin, lồng ngực Yuu càng lúc càng thắt lại.
Nhìn dáng vẻ uống trà của Isshin, Yuu nghĩ.
Tại sao nụ cười của người này, lại có thể mang cho mình tâm trạng như thế này nhỉ?
Muốn ngắm nhìn nụ cười này nhiều hơn. Muốn anh ấy chỉ cười với mình mình thôi.
Thế nhưng, Isshin được rất nhiều cô gái chào đón, Yuu cũng thừa hiểu điều đó.
Nụ cười sảng khoái, cử chỉ lịch thiệp đó đã cướp đi trái tim của biết bao cô gái.
Rồi Isshin tiếp xúc dịu dàng với những cô gái đó không chút phân biệt.
Dáng vẻ đó, khiến Yuu vô cùng sốt ruột.
Tâm trạng muốn độc chiếm Isshin, ngày càng lớn dần trong lòng Yuu.
Để độc chiếm Isshin, mình phải làm sao đây?
Vừa rót Tiên Trà vào chén của mình, đầu óc Yuu bắt đầu vận chuyển, suy nghĩ xem có diệu kế nào không.
Rồi, một tia sáng lóe lên.
Chủ nhân Isshin có vẻ sẽ không dễ dàng đáp lại tình cảm của mình.
Đúng rồi, vậy thì chỉ còn cách đó thôi.
Chỉ cần gạo nấu thành cơm, dù là Isshin cũng hết đường chối cãi.
Như vậy, chủ nhân Isshin dù là trên danh nghĩa hay thực tế đều là của một mình mình.
Cuối cùng, ánh mắt Yuu trở nên giống hệt loài thú ăn thịt, thở hổn hển thô bạo.
Tuy chủ nhân Isshin là đàn ông, mình là phụ nữ, nhưng chủ nhân Isshin là thanh niên văn nghệ, mình thì có sự tự tin tuyệt đối về sức mạnh cơ bắp.
Hay là cứ trói lại rồi làm chuyện ấy ấy?
Tuy có nguyện vọng bị chủ nhân Isshin chơi đùa tơi bời, nhưng chơi đùa chủ nhân Isshin tơi bời biết đâu cũng được đấy chứ.
Trong đầu, những vọng tưởng màu hồng đậm đặc bành trướng vô hạn, nụ cười tà ác cuối cùng cũng bắt đầu vỡ òa.
Ư oa, tiêu rồi! Mình thế mà lại trở nên như thế này!?
Mình thế mà lại để chủ nhân Isshin nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ như thế!? Có được không?
Có được không nhỉ? Chuyện này? Quả nhiên không ổn! Không ổn rồi!
Con gái mà làm chuyện hạ lưu thế này, quả nhiên không được!
...Cái đó, có lẽ không được đâu... Tuy có lẽ không được... Nhưng lần này hãy cứ đặc biệt cho nó là "được" đi!
Tuy nhất thời lạc lối về quan niệm luân lý, nhưng kết quả Yuu vẫn quyết tâm tuân theo dục vọng mà lao tới, biểu cảm trở nên căng thẳng.
Sau khi quyết định như vậy, việc còn lại chỉ là canh chuẩn thời cơ, lúc hai người ở riêng...
Nghĩ đến đây, trên đầu Yuu bỗng nhiên mọc ra một dấu chấm hỏi.
Ủa? Bây giờ, trong CLB Mạo hiểm chẳng phải chỉ có mình và Isshin hai người ở riêng sao?
Không, chờ đã, không chỉ có vậy. Yama lúc nãy gặp có nói "vì để ý chuyện Tensai về sớm nên hôm nay cũng về", đúng không nhỉ?
Vì cô nàng nấm lùn về sớm, nên tất nhiên, tên Daruku bám dính lấy cô nàng nấm lùn hôm nay cũng sẽ không đến phòng sinh hoạt.
...Điều này có nghĩa là?
"Tới rồi."
Yuu nhếch mép cười tà ác.
"Hửm? Yuu, em nói gì thế?"
"Ghét ghê, đâu có gì đâu ạ, chủ nhân Isshin ❤"
Yuu nở nụ cười dễ thương, xác nhận lại lần nữa việc Isshin đang dán mắt vào bức ảnh, vừa ngân nga hát, vừa như không có chuyện gì đi thẳng ra cửa phòng sinh hoạt, "Cạch" một tiếng khóa trái lại.
Thế là cắt đứt đường lui.
Yuu cười "khà khà" sau lưng Isshin.
Lưới bao vây của Thợ săn tình yêu cấp G Ibara Yuu với châm ngôn "Nghĩ là làm" đã hoàn thành.
Sau đó muốn ôm ấp, muốn bùng cháy hay muốn bạo hành chủ nhân Isshin đều tùy mình xử lý, thế nhưng...
"Này, Kagetora! Cậu chui vào từ đâu thế hả!"
"Cửa sổ, sao thế?"
Đúng như lời đã nói, kẻ mở cửa sổ phòng sinh hoạt tầng 4 này chui vào, là một thành viên khác của CLB Mạo hiểm, học sinh năm ba - Ninja phụ trách điệp báo Tsuzurao Kagetora.
Thế mà lại phá hỏng hoàn toàn kế hoạch khó khăn lắm mới đạt được, Yuu nảy sinh sát ý với Kagetora.
Kagetora gạt Yuu như vậy sang một bên, ngồi xuống chỗ trống bên bàn, nhìn chén trà của hai người nói:
"Ibara, cho tôi xin chén trà nữa."
Thấy thái độ coi trời bằng vung này của Kagetora, Yuu bất giác nổi gân xanh.
"Muốn uống thì cho cậu uống đủ nhé."
Rồi, Yuu cầm lấy Ấm trà không cần lá trà, dội thẳng lên đầu Kagetora.
Tên Ninja bị dội Tiên Trà nóng hổi lên đầu, lập tức la oai oái "Á á á á!" lăn lộn trên sàn phòng sinh hoạt.
"Cái, cái con khốn này, làm cái gì thế!"
"Cậu không phải muốn uống trà sao? Nên mới cho cậu uống đấy. Nào, uống đi uống đi!"
Hướng về phía Kagetora đang lăn lộn trên đất, Yuu với biểu cảm S (Sadist) hung ác, tiếp tục đổ dòng trà nóng hầm hập xuống.
"Dừng, dừng lại, chết người đấy!"
"Thế thì chết đi?"
Đối mặt với sự tàn nhẫn của Yuu, dù là Ninja Kagetora người lẽ ra đã trải qua bao nhiêu huấn luyện chịu đựng tra tấn, cũng không khỏi chấn động từ tận đáy lòng.
"Dừng lại đi, Yuu."
"Vâng, chủ nhân Isshin ❤"
Người phụ nữ vừa nãy còn nở nụ cười tàn bạo đổ nước sôi không ngừng lên người mình, trong nháy mắt đã lộ ra nụ cười dễ thương.
Chuyện này khiến Kagetora mặt mày tái mét bất giác nuốt nước bọt.
"Đá, đáng sợ thật, đàn bà."
"Nói cái gì đó, Kagetora?"
"Không có gì."
Đối mặt với nụ cười đen tối của Yuu, Kagetora trả lời ngay lập tức.
Lúc này khi đã tập hợp đủ ba người, Isshin mở lời lại:
"Vì ba người năm hai không đến, hôm nay chúng ta hãy họp kiểm điểm về hôm trước nhé."
"Nhưng mà, chủ nhân Isshin. Nanana Collection trong 'Di tích' hôm trước đã bị người ta lấy mất rồi, dù có muốn kiểm điểm thì cũng đâu có gì để kiểm điểm đâu ạ?"
"Di tích" chôn giấu Nanana Collection nằm ở đâu trên đảo cũng không ai biết.
Trong đó, "Di tích" ở dinh thự kiểu Tây ngoại ô phố suối nước nóng mấy hôm trước cũng hoàn toàn nhờ vào sự cơ trí của Isshin và điều tra của Kagetora mới phát hiện được là "Di tích".
Quả thực kết quả rất đáng thất vọng, nhưng bảo vật đã bị lấy đi từ "Di tích" đã từng bị phát hiện, chỉ là do vận khí không tốt thôi, chẳng có gì đặc biệt đáng để kiểm điểm cả.
Yuu nghĩ vậy.
Đối với chủ trương của Yuu, tuy Isshin gật đầu tán đồng, nhưng không nói thêm lời nào khác.
"Vậy tôi có chuyện muốn hỏi Isshin."
Kagetora nói.
"Chuyện gì, Kagetora?"
"Isshin, tại sao lần trước cũng gạt đám năm hai ra ngoài?"
Đây là nói đến chỉ thị của Isshin mà Yuu và Kagetora đã tuân theo ở "Di tích" trước đó.
Khi điều tra "Di tích" thì chia làm hai đường, chỉ có phe mình đi đến nơi suy đoán có rương báu, mưu đồ độc chiếm Nanana Collection cho phe mình.
Nhưng, kết quả kế hoạch đã thất bại. Phải nói là, nếu không có sự giúp đỡ của nhóm Juugo năm hai bị gạt ra ngoài rìa thì mình tiêu đời rồi.
"Đàn em Yama và nhóm của cậu ấy sau khi nhập bộ đã khiêu chiến 'Di tích' tòa nhà chọc trời, hành động của cậu lúc đó còn có thể hiểu được. Dù sao trước đây cũng nghe cậu nói là 'Nanana Collection dù thế nào cũng phải lấy được'. Theo một ý nghĩa nào đó, có được Nanana Collection 'Quyền trượng của Pháp sư' trong 'Di tích' chính là mục tiêu của cậu, thấy cậu lấy đi thứ ở ngay trong tầm tay tôi cũng sẽ gật đầu. Nhưng lần trước ở dinh thự kiểu Tây lại là chuyện khác phải không?"
"Này, cậu muốn nói cái gì, Kagetora."
Hướng về phía Kagetora đang đưa ra ý kiến mang tính phê phán Isshin, Yuu không kìm được chất vấn.
"Không giở mưu mẹo, ngay từ đầu đồng tâm hiệp lực không được sao?"
Đối với lời của Kagetora, Yuu không nói nên lời.
Dù sao thì Yuu người một mực tuân theo mệnh lệnh của Isshin lần trước, trong một góc trái tim cũng có suy nghĩ tương tự.
Sau thoáng suy tư, Isshin mở miệng:
"Kagetora, mục đích của cậu là gì?"
Trước câu hỏi ngược lại bất ngờ, Kagetora thản nhiên trả lời:
"Đoạt lại 'Song Thiên Vạn Hoa Bí Truyền Thư' mà Ryugajou Nanana từng lấy đi từ tay chúng tôi."
"Mục đích của Yuu thì sao?"
Bị hỏi vậy, Yuu hoảng hốt:
"Em, em thì, cái đó... Em, em muốn cống hiến vì chủ nhân Isshin..."
"Đây là nguyên tắc."
Trước sự bổ sung của Isshin, Yuu nức nở, sụt sùi rơi nước mắt.
Isshin tiếp tục:
"Vậy, hai người nghĩ mục đích của nhóm năm hai là gì? Cậu Yama nói cậu ấy chỉ hứng thú với Nanana Collection. Cậu Tensai là trường hợp đặc biệt, thậm chí còn không biết nội dung hoạt động của CLB Mạo hiểm đã chấp nhận bài kiểm tra nhập bộ. Cậu Daruku cũng vậy."
Quả thực, nghi ngờ bọn họ năm ba vốn không biết ba người năm hai dựa vào lý do gì để đi tìm Nanana Collection.
"Tức là, không biết trong bụng nghĩ gì, nên không thể tin tưởng sao?"
Trước lời của Kagetora, Isshin lắc đầu.
"Ý tôi không phải vậy. Chỉ là, họ cũng muốn có được Nanana Collection. Hơn nữa trong số rất nhiều Nanana Collection, tất yếu sẽ có vài cái có thể thực hiện nguyện vọng riêng của họ."
"Dù là đồng đội, cuối cùng cũng sẽ trở thành kẻ địch tranh đoạt lẫn nhau sao?"
Trước câu hỏi của Kagetora, Isshin không khẳng định cũng không phủ định.
Chỉ là, quay lưng về phía hai người, ném ánh nhìn ra ngoài cửa sổ nhuộm màu hoàng hôn.
"'Cuộc so tài này vô cùng đơn giản. Quy tắc rõ ràng kiểu 'Kẻ thắng cuối cùng sẽ có được tất cả' vốn không tồn tại. Chỉ là vấn đề có lấy được hay không lấy được bảo vật. Cho nên dừng lại giữa chừng cũng là tự do cá nhân. Thứ cần thiết trong cuộc đua này chỉ có một, đó là giác ngộ có thể vứt bỏ tất cả để thực hiện nguyện vọng của bản thân.' Đây là lời mà gã đàn ông tôi ghét nhất từng nói."
Hai người nhìn bóng lưng cô đơn của Isshin, đồng thanh lẩm bẩm:
"Câu này... nói không chừng thực sự không sai."
Góc nghiêng khuôn mặt ấy sao mà bi thương đến thế, Yuu cảm thấy.
"Vậy đối với cậu, tôi và Yuu cũng sẽ trở thành kẻ địch sao?"
Lời của Kagetora khiến Yuu không khỏi thấp thỏm nhìn Isshin.
"Không cần nghĩ cũng biết là không. Chuyện đó sẽ không xảy ra. Đối với Tsuzurao Kagetora, tôi có sự tin cậy tuyệt đối."
Câu trả lời quả quyết của Isshin khiến Yuu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, lời nói đến đây cũng cạn rồi.
Khoan khoan khoan...
"Cái, cái đó, chủ nhân Isshin... còn em?"
Nhìn Yuu đang run rẩy lo sợ, Isshin nở nụ cười ngọt ngào.
"Đương nhiên, anh cũng tin tưởng Yuu nhé. ...Chỉ là, nếu bị tấn công thì xin kiếu."
Bại, bại lộ rồi sao.
Lưng Yuu toát mồ hôi hột.
"Vậy thì, tại sao không thể tin tưởng đàn em Yama và nhóm cậu ấy? Những người đó cũng là CLB Mạo hiểm mà."
Trước lời của Kagetora, Isshin gật đầu.
"Đúng, hơn nữa còn ưu tú hơn cả tôi đấy, hai người đó."
Nhìn Isshin thì thầm như vậy, Yuu cảm thấy trong đôi mắt đó có thứ gì lạnh lẽo.
Kết quả, Isshin không đưa ra tuyên bố rõ ràng đối với câu hỏi của Kagetora, chỉ để lại một câu "Xin lỗi, hôm nay về trước đây", mở cửa phòng sinh hoạt đã khóa rồi bước ra ngoài.
Yuu và Kagetora bị bỏ lại trong phòng sinh hoạt, ngồi trên ghế nhấm nháp Tiên Trà, trải qua sự im lặng ngắn ngủi.
"Chắc là đang sốt ruột đấy, tên Isshin đó."
Người nói ra câu này là Kagetora.
"Cái gì?"
"Isshin trông có vẻ đang cảm thấy sốt ruột vì nỗ lực của bản thân không thể đơm hoa kết trái."
Isshin đã nỗ lực như thế nào, hai người cùng cậu ta đi suốt chặng đường này hiểu rõ trong lòng.
"Cho nên ở dinh thự kiểu Tây phố suối nước nóng trước đó mới gạt bỏ Yama và nhóm nhóc con ra ngoài sao?"
"Tôi thấy là vậy. Quả nhiên việc từ bỏ 'Quyền trượng của Pháp sư' khiến cậu ta không thể chịu đựng nổi chăng?"
Tuy Isshin đã một lần có được Nanana Collection hằng khao khát, nhưng trong trận chiến với Juugo đã dùng hết sức mạnh của nó, cuối cùng buộc phải bán cho một thành viên của GREAT7, Ikaku Shunjuu.
"Nhưng nhờ ơn đó, có được một khoản tiền lớn cũng coi như không tệ."
"Cho nên mới nói cậu là kẻ theo chủ nghĩa bái kim."
Kagetora thở dài ngao ngán "Ây dà ây dà", Yuu thì nhìn chằm chằm cậu ta vẻ không hiểu.
"Cái gì chứ. Đó là một trăm triệu yên đấy, một·trăm·triệu·yên·đấy. Bất cứ thứ gì cũng có thể vung tay mua được."
"Cũng có những thứ tiền không mua được."
"Kagetora, cậu không phải định nói mấy câu kiểu 'Không mua được chân tình' đấy chứ?"
"Cũng tương tự vậy. Thứ Isshin muốn có được, chính là loại đó đấy."
Tuy cảm giác Kagetora toàn nói mấy lời sáo rỗng.
Nhưng nghe những lời này, Yuu cũng chỉ đành tỏ ra bất lực.
"Thật là, thế nên tôi mới ghét mấy gã đàn ông nói chuyện đánh đố người khác. Không thể bớt nói mấy câu phát ngôn mơ hồ có vẻ khó hiểu sao?"
Yuu hoàn toàn chẳng hiểu ý trong lời của Kagetora, cũng chẳng muốn hiểu.
Yuu cho rằng quả nhiên vẫn là tiền lợi hại, có tiền mua tiên cũng được.
Bất kể quần áo hay túi xách hoặc trang sức đều có thể thích là mua, trang điểm cho bản thân dễ thương hơn chút thì cũng có thể níu giữ ánh nhìn của người mình thương.
Đối với Yuu, tiền bạc chính là động lực để thực hiện tâm nguyện của mình.
Người giàu cái gì cũng làm được, bất kể nguyện vọng thế nào cũng có thể lao tới đích với khoảng cách ngắn nhất.
Tiền bạc có thể mua được cơ hội, nói không khách khí thì, ngay cả trái tim cũng có thể mua được.
Thế nên có thể dùng cách này để đoạt lấy thì tội gì phải cân nhắc đắn đo chứ.
Cho nên Yuu không thể phát hiện ra thứ tiền không mua được.
Không thể phát hiện ra thứ vô hình gì đó mà Kagetora nói, cũng không có ý định đi tìm.
Cuối cùng, cũng đến lúc nên kết thúc chủ đề này ở đây, rồi về nhà thôi.
Yuu bắt đầu thu dọn sau đó, phát hiện ra một tấm ảnh đặt trên bàn Hội trưởng.
Đây chính là tấm ảnh mà Isshin hôm nay cứ nhìn mãi.
"Đây là..."
"CLB Mạo hiểm đời đầu đấy."
Kagetora đi tới bên cạnh nhìn bức ảnh lẩm bẩm.
"A, người này chính là tiền bối Konjou. Người kia, đặc sản của trường cấp ba số 3."
Yuu nhìn người phụ nữ ở chính giữa, cảm thấy quen mắt.
"Đó là Sanada Fumika mà. Tôi cũng từng được chiếu cố vài lần."
"Cô bé đó, chính là Fuwa-san cùng khóa nhỉ? Lỗ một khoản lớn rồi bị trường chúng ta đuổi học... Nhìn thế này mới thấy, CLB Mạo hiểm hai năm trước có nhiều người nổi tiếng thật đấy."
Yuu cảm thán như vậy, đồng thời, Kagetora chỉ vào một người trong đó.
"Người này cũng vậy."
"A, cảm giác có chút ấn tượng. Hình như là... tiền bối Ikusaba nhỉ? Mặc dù không biết tên sau."
"À, nhưng tin đồn nghe được về bên này thì không tốt lắm đâu."
4
Về đến Hạnh Phúc Trang, đầu tiên tôi thử bấm chuông phòng 203, nhưng không có ai trả lời, xem ra là đi vắng rồi.
"Thật là, đi đâu rồi không biết, con nhỏ Tensai đó."
Không hiểu sao trong lòng cứ thấy bồn chồn khó tả.
Tuy trong đầu thoáng qua ý nghĩ gọi điện thoại, nhưng cất công gọi điện cho kẻ ở ngay phòng bên cạnh cũng chẳng biết sẽ thế nào, kết quả là không gọi nữa.
Thế là, tôi về phòng mình.
"Tôi về rồi đây."
"Mừng cậu về nhà, Juugo."
"...Chỉ có thế này thôi."
Ăn cơm xong, vẫn như mọi khi vừa chơi game với Nanana vừa báo cáo chuyện hôm nay.
"Hừm. Hơi lo cho Tensai nhỉ."
"Mà, tớ nghĩ chắc không có chuyện gì đâu."
Nói thì nói vậy, quả nhiên vẫn rất để ý. Tensai tên đó, rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cộc cộc cộc.
"? Tiếng gì thế?"
Vô tình nghe thấy tiếng gõ gì đó, ngay lúc tôi nhìn quanh phòng, tiếng "Cộc cộc cộc" lại vang lên lần nữa.
Nhìn tôi đang ngạc nhiên, Nanana chỉ về hướng phát ra âm thanh.
"Juugo, hình như là cửa sổ."
Tôi nghe theo gợi ý của Nanana đứng dậy, lại gần cửa sổ nối với ban công, kéo rèm ra.
"Oa, ư!"
Hết cả hồn. Tại sao sau khi mở rèm ra, lại có một gã đàn ông lạ mặt đứng ở phía cửa sổ thế kia.
"A, là người hiện đang ở căn phòng này sao? Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi."
Người vừa cười vừa nói ra những lời đó, là một nam thanh niên cao ráo.
Chắc là một ông anh lớn tuổi hơn tôi.
Quan sát một chút, giữa cái mùa đang ấm dần lên thế này, anh ta mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, bên ngoài còn khoác chiếc áo choàng bệ vệ.
Cổ, cổ tay, ngón tay đeo đầy trang sức bạc.
"Có, có chuyện gì không?"
Nhìn tôi đang cảnh giác, ông anh gây sự chú ý này vẫy vẫy hai tay cười nói:
"Thực sự rất xin lỗi vì chuyện làm cậu giật mình, tôi không phải cường hào hay trộm cắp gì đâu, nên xin hãy yên tâm."
Kẻ đường đột hiện ra ở ban công mà nói câu này, sao mà tin cho nổi.
"Đừng cảnh giác tôi thế chứ. Tôi chỉ có chút việc muốn tìm người ở đây thôi."
Người đàn ông tóc dài này, chỉ tay về phía sau lưng tôi.
"Đến làm gì thế, Hiiyo?"
Nhìn Nanana tò mò tiến lại gần, người đàn ông tóc dài này thu lại nụ cười với tôi, bày ra một biểu cảm khiến con tim xao xuyến, cười với Nanana.
"Lâu rồi không gặp nhỉ, Nanana. Lý do tôi đến gặp cô chỉ có một thôi, nhỉ?"
"Nếu có được Nanana Collection mới thì đưa cho tôi xem nào."
Trong lòng bàn tay anh ta, là một chiếc chuông đồng tỏa ra thứ ánh sáng đục ngầu, chính là "Chuông Gọi Mưa".
"Anh rốt cuộc là...?"
"A, tuy có hơi muộn. Tôi tên là Hiiyo. Ikusaba Hiiyo."
Gã đàn ông nheo mắt cười.

