1
Đột nhiên, gã đàn ông tên Ikusaba Hiiyo đó lù lù xuất hiện ngoài ban công.
Hắn bảo mình mang "Bộ sưu tập Nanana" đến, tay phải cầm chiếc chuông cũ kỹ lắc leng keng.
"Bộ sưu tập Nanana" là tập hợp vô số những bí bảo ẩn chứa sức mạnh thần bí mà bé Nanana lúc sinh thời đã đi trấn lột... à nhầm, sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới. Tuyệt đại đa số chúng đều không rõ tung tích và hiện đang được chôn giấu đâu đó trên hòn đảo Nanae này.
Tôi cũng đang tìm kiếm Bộ sưu tập Nanana để truy lùng hung thủ đã giết hại bé Nanana. Chị Yukihime thuộc Quái đạo đoàn "Matsuri" và cả Hội trưởng Yuiga của Câu lạc bộ Mạo hiểm cũng nhắm đến chúng với những mục đích riêng.
Tôi thừa biết trên hòn đảo này đầy rẫy những kẻ đang săn lùng Bộ sưu tập Nanana, nhưng không ngờ lại chạm mặt theo cái kiểu này.
"Này, nếu anh không chê thì mời vào nhà."
Dù sao cũng là khách đến tìm bé Nanana, tôi không thể thất lễ nên mời hắn vào, nhưng hắn lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, khỏi cần bận tâm, tôi không định vào đâu. Hỏi xong tôi đi ngay, yên tâm."
Gã Ikusaba đó vừa cười đáp lại sự quan tâm của tôi, vừa dứt khoát từ chối. Cứ như thể hắn ghê tởm việc phải bước chân vào căn phòng này vậy.
Ikusaba giơ vật trên tay lên quá đầu đưa cho bé Nanana. Động tác chỉ có vậy, dường như đến cả tay hắn cũng chẳng muốn thò qua khung cửa.
Bé Nanana thay tôi đứng trước cửa sổ mở toang, nhìn chằm chằm vào vật nằm trong lòng bàn tay Ikusaba.
"Là 'Chuông Gọi Mưa' nhỉ."
"Hiệu quả là gì?"
"Tên chính thức là 'Thiên Vũ Chi Linh', nếu cầu nguyện với nó và lắc một cái thì sẽ tập hợp được mây mưa."
Tôi đứng bên cạnh nghe lời giải thích có vẻ hoang đường của bé Nanana, nhưng nghĩ đến bản chất của những cổ vật này, chắc hẳn chiếc chuông thực sự có sức mạnh đó.
"Nhược điểm?"
"Ưm... Nó bị chi phối bởi cường độ của mong ước cầu mưa. Nếu mong ước không đủ mạnh thì mưa chắc chỉ rơi được vài phút rồi tạnh. Ngoài ra nếu dùng bừa bãi trên cùng một vùng đất thì cũng không có hiệu quả, chắc chỉ có thế thôi nhỉ? Vốn dĩ nó ở..."
"A, mấy lời giải thích vô dụng thì miễn đi. Ngoài việc dùng được hay không, tôi không hứng thú."
Cắt ngang lời giải thích của bé Nanana, Ikusaba thở dài chán ngán.
"Nói sao nhỉ, thứ này sử dụng bất tiện quá. Chẳng khác nào rác rưởi."
Buông ra những lời khá quá đáng, Ikusaba nhét chiếc chuông vào túi một cách thô bạo.
"..."
Lúc này tôi mới để ý. Bàn tay nắm chặt của bé Nanana sau lưng tôi đang run rẩy.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng động dữ dội đột ngột vang lên.
"Lần này lại là cái quái gì nữa?"
Âm thanh phát ra từ phía cửa ra vào, có vẻ ai đó đang đập cửa ầm ầm.
"Juugo, mở cửa ra! Chị quên chìa khóa vạn năng rồi!"
Giọng nói này tôi nhớ. Là chủ nhà kiêm quản lý của Hạnh Phúc Trang, chị Mahoro Shiki.
"Đến giờ rồi."
Nghe tiếng lầm bầm này, tôi quay lại nhìn ra cửa sổ, bất giác nheo mắt.
"Ơ kìa?"
Trong khoảnh khắc tôi quay đầu nhìn ra cửa chính, bóng dáng Ikusaba đã biến mất khỏi ban công. Tôi vội nhoài người ngó ra ngoài, nhưng tuyệt nhiên không thấy dấu vết của hắn đâu.
Rầm! Đoàng!
Tôi lại giật mình bởi tiếng động lớn phát ra từ phía cửa, lần này, tôi há hốc mồm đứng chết trân.
Cánh cửa thông ra bếp đã bị đánh sập một cách đẹp mắt.
Và rồi, ở nơi vốn dĩ có cánh cửa, chị Shiki đang đứng sừng sững, vẫn giữ nguyên tư thế tung cước.
Chứng kiến cảnh tượng vô lý khi bà chủ nhà một cước đá bay cánh cửa phòng, tôi câm nín.
Chị Shiki thô bạo giẫm lên cánh cửa đã lõm xuống thảm hại để bước vào nhà, trừng mắt nhìn tôi.
"Vừa rồi, tên Ikusaba đó đến đây đúng không?"
"V... vâng."
Dưới áp lực đó, tôi vội vàng thừa nhận.
"Hắn đi đâu rồi?"
"Về rồi ạ."
Người trả lời là bé Nanana, cô đang chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Chị Shiki lao ra ban công, quét mắt một vòng, rồi tặc lưỡi đầy bực bội.
"Chậc, để hắn chạy mất rồi sao!"
Nhìn chị Shiki đang cáu kỉnh, tôi ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà chị này tức giận đến thế.
"Nanana, không sao chứ?"
"Hửm? Gì cơ?"
Bị chị Shiki nhìn chằm chằm đầy lo lắng, bé Nanana vẫn nở nụ cười như mọi khi.
"Lần sau tên đó đến thì báo cho chị."
"Chị lại định mắng anh ta à?"
"Đó chẳng phải chuyện đương nhiên sao! Tên đó nợ tiền nhà chị đấy!"
Chị Shiki gào lên cứ như quái thú trong phim Tokusatsu vậy.
Keo kiệt đến mức này sao, bà chủ nhà. Nhưng mà cái tên Ikusaba đó cũng dám làm chuyện chán sống thật đấy.
Bà chủ nhà vừa dậm chân bình bịch tỏ vẻ không cam tâm, vừa đưa mắt nhìn về phía bếp, rồi thở dài.
"A... giá mà Juugo mở cửa nhanh hơn thì cửa đã không hỏng rồi."
"Không đúng, người đá bay cửa là chị Shiki mà."
Mà nói chứ, cửa phòng là thứ dễ bị đá thủng thế sao?
"Thế nên cậu đền đi, Juugo."
"Hả? Em á!?"
"Lúc thuê phòng đã nói rồi đúng không? Đồ đạc hỏng thì phải bồi thường."
"Không không không, hung thủ là chị mà! Đây là tội danh trên trời rơi xuống đấy!"
"Chị biết rồi."
Trước sự phản đối kịch liệt của tôi, bà chủ nhà thở dài bất lực, gãi đầu.
"Vậy thì, sau này chị sẽ làm gì đó thích hợp bù lại, tạm thời cứ chấp nhận thế này đi."
Chỉ để lại câu thoại nghe chẳng có chút trọng lượng nào về việc bồi thường trong tương lai, bà chủ nhà đạp qua cánh cửa vỡ nát rồi bỏ về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Này, Juugo. Mua pudding cho tôi được không?"
Chị Shiki vừa ra khỏi chưa bao lâu, bé Nanana đã thốt ra câu này.
"Bây giờ á?"
"Ừm. Nếu được thì... tôi muốn loại xịn một chút."
Nói xong, bé Nanana lại cười bổ sung thêm câu "Nhờ cậu nhé". Mặc dù vẫn là nụ cười thường ngày, nhưng dường như vì sự việc vừa nãy mà nụ cười ấy trông có vẻ gượng gạo như cố tỏ ra là mình ổn.
"Biết rồi, vậy để tôi đi một lát."
Tôi dứt khoát nhận lời. Mà, nói thẳng ra thì, tôi rất biết ơn yêu cầu này của bé Nanana. Tôi thực sự không biết phải đối mặt thế nào với cô ấy sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi cần chút thời gian để sắp xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu.
Dựng tạm cánh cửa bị đá hỏng ở lối vào, tôi rời khỏi phòng 202 và ngay lập tức thấy chị Shiki đang dáo dác nhìn quanh trước cửa Hạnh Phúc Trang.
"Chị đang làm gì thế?"
"Chị không bình tĩnh được."
Có vẻ là đang tìm gã Ikusaba lúc nãy.
"Juugo mới là người giờ này còn định đi đâu thế hả?"
Chị Shiki nhìn tôi với vẻ hơi cáu kỉnh. Mà nói chứ, giờ này là giờ nào?
"À thì, bé Nanana bảo em đi mua pudding."
Trả lời xong, chị Shiki buông một câu "Thế à", có vẻ như đã chấp nhận lý do đó.
"Vậy cho chị đi cùng với."
Đi bộ đến cửa hàng tiện lợi, tôi liếc nhìn chị Shiki bên cạnh, rõ ràng là một vẻ mặt không vui. Cảm giác bầu không khí thật gượng gạo. Cứ im lặng mãi cũng không phải cách, tóm lại cứ thử tìm chủ đề gì đó xem sao.
"Anh chàng Ikusaba lúc nãy là cư dân cũ của Hạnh Phúc Trang ạ?"
"Ừ, đúng thế."
"Rồi quỵt tiền nhà?"
"Phải."
Chị Shiki vừa đi vừa trả lời cộc lốc dăm ba câu, mắt nhìn quanh quất, khiến người ta cảm thấy chị đang lơ đễnh. Chắc chọn sai chủ đề rồi, vậy đổi cái khác thôi. Dù nghĩ thế nhưng tôi lại thôi.
Dù sao tâm trạng chị Shiki cũng đang không tốt, và tôi cũng có chuyện muốn suy nghĩ.
Rốt cuộc, chẳng ai nói câu nào cho đến khi tới cửa hàng tiện lợi, rồi tôi đi về phía quầy đồ ngọt quen thuộc. Ánh mắt lướt qua loại pudding 100 yên 3 hộp vẫn mua hàng ngày, tôi đưa tay về phía loại pudding đắt nhất. Tên là "Pudding Thượng Hạng Tuyển Chọn Kỹ Lưỡng", giá 300 yên một cái. Đắt lòi kèn!
Phải tuyển chọn kỹ lưỡng thế nào mới đạt được mức giá này, hoàn toàn không hiểu nổi.
Sau khi thanh toán và bước ra khỏi cửa hàng, chị Shiki – người đã mua xong đống đồ mình muốn (lượng bia nhiều đến mức phải ôm bằng hai tay) trước tôi – chẳng nói chẳng rằng khui một lon uống ừng ực. Nốc cạn một lon trong chớp mắt, chị Shiki ném cái vỏ rỗng vào thùng rác bằng một tay, rồi ngay lập tức lấy một lon bia mới từ trong túi nilon ra và bắt đầu uống tiếp.
"Này, chị Shiki. Có phải uống hơi quá đà rồi không?"
"Trẻ ngoan không được bắt chước đâu nhé."
"Không, trẻ ngoan cũng là người chưa thành niên, không uống rượu đâu."
"Bạn người lớn cũng không được đâu nhé ❤"
"Chị đang nói chuyện với ai thế?"
Cuối cùng sau khi giải quyết nhanh gọn thêm một lon nữa, chị Shiki mới dừng cơn bạo ẩm lần này lại. Tiện thể nói luôn, cũng chỉ là dừng cơn bạo ẩm lần này thôi, sau đó lúc đi bộ về trên con đường đêm chị ấy vẫn thong thả uống tiếp.
"Này, Juugo, cậu không có gì muốn hỏi chị sao?"
"...Không, không có gì."
Đột nhiên bị hỏi thế làm tôi bối rối quá. Mà, tuy đúng là có chuyện muốn hỏi thật, nhưng cảm giác cũng chẳng cần hỏi, chỉ đơn thuần là muốn trái ý bà chị thôi. Thấy thái độ đó của tôi, chị Shiki đầu hàng ngay lập tức.
"A, xin lỗi. Juugo, chị lại than vãn với cậu rồi."
Vốn dĩ chị muốn em hỏi để chị tự nói ra chứ gì.
Dù cảm nhận được phần nào, nhưng tôi vẫn lờ đi cảm xúc đó. Đá hỏng cửa nhà tôi, mức độ bắt nạt này thì cứ chống mắt lên mà xem tôi lờ đi như thế nào.
"Cái đó, là nói về anh chàng Ikusaba lúc nãy à?"
"Đúng thế."
"Vậy, người đó rốt cuộc là nhân vật thế nào?"
Chị Shiki muốn than vãn, hơn nữa đây cũng là chuyện tôi rất tò mò. Chị Shiki lại nốc cạn một lon bia, bắt đầu kể.
"Ikusaba Hiiyo, là người thuê phòng 202 trước cậu đấy."
2
"Tôi về rồi đây."
"Mừng cậu về."
Vừa bước vào phòng 202 với cánh cửa được ghép tạm bợ, tôi nghe thấy tiếng bé Nanana vọng ra từ bên trong. Nhưng giọng nói có chút ủ rũ. Vào trong phòng, bé Nanana đang nhìn ra ngoài cửa sổ nơi Ikusaba từng đứng lúc trước, vùi nửa khuôn mặt vào chiếc gối ôm trong tay.
"Này, mua pudding về rồi đây."
Tôi đặt chiếc pudding được tuyển chọn kỹ lưỡng có vẻ là hàng thượng hạng, đắt gấp khoảng 10 lần bình thường lên bàn. Nhưng bé Nanana không vươn tay ra lấy ngay lập tức như mọi khi.
Bé Nanana rốt cuộc cũng ngồi xuống cạnh tôi. Tôi chẳng nói gì cả. Đính chính, là tôi hoàn toàn không biết phải nói gì. Tôi muốn làm gì đó, nhưng lại cảm thấy làm mặt xấu chọc cười thì không đúng, mà giả bộ hiểu biết thì chắc chắn sẽ có vấn đề.
Thôi thì, đến đâu hay đến đó vậy.
"Bị gọi là rác rưởi nhỉ."
Một lúc sau, bé Nanana lẩm bẩm một câu, và thế là cuộc đối thoại bắt đầu.
"Cái chuông đó ấy, tuy để có được nó rất phiền phức, nhưng năng lực đó lại có thể giúp đỡ những người dân ở vùng đất khô cằn vì nắng hạn quanh năm. Mọi người đã cười và nói 'Cảm ơn' với tôi đấy, tôi vui lắm. Mà, cũng vì thế mà chuyện lén mang nó đi cũng bị bại lộ luôn."
Bé Nanana nói đầy hoài niệm.
"Tuy lúc nãy không nói ra được, nhưng mà tìm thấy nó ở đâu thế, hả?"
"A, cái đó là..."
À, vì chi tiết sẽ đụng chạm đến cấp độ vấn đề quốc tế nên thôi bỏ qua. Nói tóm lại, đó là pháp cụ bí truyền được truyền thừa bởi một mật giáo nào đó hiện đã mở rộng đến biên giới Ấn Độ.
"Lúc tìm thấy tôi đã rất vui, dùng cái đó có thể khiến mọi người nở nụ cười, điều đó vui hơn bất cứ thứ gì. Mà, nhưng mà tùy tiện trộm đồ người ta thì sẽ bị người ta nhắm đến, lấy đi cái mạng nhỏ này thôi."
Kết lại bằng những chuyện đáng sợ, ngài địa phược linh cười "Ahaha". Bé Nanana đang thao thao bất tuyệt kể về những câu chuyện cũ một cách vui vẻ bỗng lộ ra vẻ mặt cô đơn.
"Cái đó ấy, tôi nghĩ là Bộ sưu tập Nanana mà nếu dùng thì sẽ khiến nhiều người, nhiều người hơn nữa nở nụ cười, nhưng mà..."
Tuy người sở hữu ban đầu nghĩ vậy, nhưng người mới có được nó lại coi như rác rưởi. Đối với bé Nanana, đây có lẽ là chuyện khá đau lòng.
"Thế à."
Tôi ngoài câu đó ra, chẳng còn lời nào để nói.
Dù trong lòng bất giác nảy sinh suy nghĩ "Cái gã đó, thật làm người ta bực mình" đối với Ikusaba, nhưng tôi không biết có nên nói với bé Nanana câu "Tên đó thật tồi tệ" hay không. Trong lòng tôi quả thực có cảm xúc đó, nhưng cách nói ấy có phần nào đó tôi không chấp nhận được, khiến tôi không thể thẳng thắn.
Nhưng trên hết, tôi không thể nảy sinh thêm sự tức giận nào với Ikusaba.
Tại sao ư? Bởi vì tôi và hắn có cùng suy nghĩ.
Tôi không nghĩ Bộ sưu tập Nanana đó là rác rưởi. Là bí bảo thế kỷ, việc sử dụng nó có thể mang lại nụ cười cho mọi người, điều tuyệt vời đó tôi cũng có thể hiểu.
Nhưng đối với tôi, nó cũng chỉ là thứ như vậy mà thôi.
Tôi tìm kiếm Bộ sưu tập Nanana là để tìm ra hung thủ giết hại bé Nanana, không hơn, cũng chẳng kém. Nói thật lòng, lúc tôi bắt đầu giải mã về Bộ sưu tập Nanana mà Ikusaba mang đến, tôi đã nghĩ xem liệu nó có giúp ích gì cho việc tìm ra hung thủ hay không.
Cho tôi mượn, nhường cho tôi, cướp lấy...
Tôi đã nghĩ rất nhiều.
Nhưng mà, khi tôi biết thực tế nó không có sức mạnh đó, điều hiện lên trong lòng tôi là...
Cái gì chứ, đồ không dùng được à.
Cảm xúc như vậy đấy.
Không phải thứ tôi muốn... Không, dù có nói cách nói của tôi là lấp liếm thì cũng hết cách. Bộ sưu tập Nanana đó, đối với tôi chính là rác rưởi.
Hơn nữa bây giờ, nghe những lời của bé Nanana, tôi càng thêm hoang mang. Rõ ràng là vì bé Nanana nên tôi mới đi tìm hung thủ, nhưng kết cục, tôi lại khiến cô ấy thất vọng đến mức đau lòng sao.
Rõ ràng muốn làm cô ấy vui, lại khiến cô ấy buồn.
Mâu thuẫn này khiến tim tôi thắt lại, cơn giận không thể trút lên Ikusaba đành trút lên chính bản thân mình.
"Juugo, tại sao lại làm vẻ mặt đó?"
"Hả? Tôi làm vẻ mặt gì?"
"Vẻ mặt vô cùng đau buồn, đau buồn khổ sở. A, tiện thể nói luôn, nụ cười giả tạo bây giờ trông tởm lắm."
Sốc.
"A, bị gái bảo mặt trông tởm kìa! Đàn ông mà bị con gái nói thế là cú sốc đệ nhất thế giới đấy! Tôi muốn khóc quá! Phải nói là khóc luôn rồi đây này!"
Gào khóc thật luôn.
"Đùa thôi đùa thôi, giỡn chút thôi mà."
Bé Nanana cười đưa tay về phía hộp pudding thượng hạng tuyển chọn kỹ lưỡng, bóc giấy gói, đút thìa vào, múc một miếng lớn đưa vào miệng.
"Ồ..., cái này, ngon thật đấy ❤"
"Đúng thế, vậy nên mới đắt thế đấy."
Mặc dù từng dùng vật liệu Mobile Suit màu đỏ đắt gấp ba lần bình thường, nhưng cũng không ngờ đắt đến gấp 10 lần.
"Xin lỗi nhé, tôi đã nói mấy lời kỳ quặc."
Bé Nanana cười ngượng ngùng.
"Cũng không kỳ quặc lắm đâu."
"Juugo chịu nghe tôi nói thực sự rất thoải mái. Cảm ơn cậu, Juugo."
"Không có gì đâu."
"Nên Juugo không cần lo cho tôi nữa đâu, đã ổn rồi mà."
Bé Nanana vừa ăn pudding vừa mỉm cười.
Nghe câu này, có vẻ Nanana đã nhận ra sự lo lắng của tôi nên mới nói vậy, rồi cô ấy lại nói "A, ừm, tôi biết mà" rồi cười.
Nhưng để tôi nói thật lòng nhé, tôi không chịu đâu. Tôi vẫn rất để tâm. Hay đúng hơn, để cái mâu thuẫn trong lòng này biến mất, tôi bắt buộc phải tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Nỗi đau này, chắc chắn không thể xóa bỏ được đâu.
Bên cạnh tôi đang suy nghĩ như vậy, bé Nanana ăn pudding, thở dài.
"Cảm giác là, quả nhiên vẫn không thể như ý mình được nhỉ?"
"Cái gì?"
"Những đứa trẻ tìm kiếm Bộ sưu tập Nanana, ngoài Bộ sưu tập Nanana có thể thực hiện nguyện vọng của bản thân ra, cũng sẽ nhận được những thứ không cần thiết mà, Hiiyo cũng đâu cần thiết phải nói những lời đó. Ngày xưa đã như thế rồi, Hiiyo ấy. Vừa rồi lúc Hiiyo lấy ra 'Chuông Gọi Mưa', tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ nói tuyệt đối không cần. Nhưng giải thích thì vẫn cần thiết. A..., 'Thật đáng ghét', dù nghĩ vậy, nhưng vẫn phải truyền đạt thông tin cho cậu ấy, đúng là phí công vô ích mà."
Nghe lời phàn nàn của bé Nanana, tôi buột miệng nói ra suy nghĩ:
"Quan hệ với anh chàng Ikusaba tốt thật đấy nhỉ."
"Không tốt đâu, chỉ là quen biết cũng khá lâu thôi."
Khá lâu, à.
"Đã ghét như thế, không nói cho anh ta biết là được chứ gì?"
"Không được, việc tôi đã quyết định thì tuyệt đối phải tuân thủ."
Xuất hiện rồi, Quy tắc Nanana tuyệt đối tuân thủ.
"Cứng nhắc thật đấy."
"Bởi vì, nếu đến cả việc bản thân quyết định cũng không thể tuân thủ, thì tôi không còn ý nghĩa gì khi là chính tôi nữa."
"Ý nghĩa khi bản thân là chính mình?"
Bé Nanana gật đầu.
"Việc ai cũng làm được thì ai cũng làm được. Nhưng việc chỉ bản thân mới làm được thì chỉ bản thân mới làm được. Cũng chẳng cần việc gì to tát đâu, giống như tưới nước cho hoa, giống như giúp đỡ người gặp khó khăn trước mắt, đó chính là việc mà chỉ có bản thân vào thời điểm đó mới làm được đúng không? Tuy làm hay không làm là do bản thân quyết định, nhưng người có thể quyết định cũng chỉ có bản thân mình. Tôi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ 'Đó chính là ý nghĩa khi bản thân là chính mình' từ những việc như thế. Thế nên tôi tuyệt đối sẽ không bẻ cong ý chí mà mình đã quyết định. Bởi vì đó chính là bằng chứng cho việc 'Tôi là tôi' mà."
Nghe những lời đầy triết lý của bé Nanana, tôi thở dài bất lực, khẽ thốt ra một câu.
"Nhưng có lúc, như thế sẽ rất vất vả đấy."
"Vất vả?"
"Kỳ lạ thật đấy, đôi khi sẽ nghĩ là 'Rõ ràng là việc bản thân thấy đúng, nhưng liệu có thực sự đúng không?' ấy."
Bé Nanana dời mắt khỏi tôi, hướng ra ngoài cửa sổ.
Trong thế giới bên ngoài được chiếu sáng bởi ánh trăng và đèn đường, góc nghiêng khuôn mặt bé Nanana khi nhìn thế giới ấy trông thật cô đơn.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi chợt nghĩ.
Bé Nanana đang nghĩ gì thế nhỉ?
3
Ngày hôm sau, Tensai xin nghỉ học.
Tuy sống ngay cạnh nhà Tensai và Daruku, nhưng chúng tôi không đi học cùng nhau. Chỉ là lúc xuất phát thời gian xêm xêm, đại khái trên đường đi học thấy thì chào hỏi, rồi người được chào nghe thấy, thế là đi cùng. Nhưng hôm nay giữa đường không gặp, đến lúc thấy Daruku đi muộn với vẻ mặt lờ đờ thiếu sức sống thì tôi hiểu ngay.
Thật tình là, làm cái trò gì thế, cô ả đó.
Trong giờ học, cái tên lúc nào cũng ở bên cạnh giờ không còn nữa, điều này khiến tâm trạng tôi không yên. Ở trường cũ đâu có chuyện này, sao thế nhỉ?
Tôi vừa chống cằm nghĩ ngợi, vừa xoay bút chì kim trên tay, đưa mắt nhìn lên bảng đen. Tuy là nhìn, nhưng chữ viết trên đó chẳng chữ nào lọt vào não tôi. Trong đầu toàn nghĩ chuyện khác.
Đó là về người đàn ông tên Ikusaba Hiiyo đã đến phòng tôi hôm qua.
Nhân vật mới xuất hiện biết về Bộ sưu tập Nanana, nhưng thông tin phía tôi nắm được chỉ có việc hắn là cựu cư dân của phòng 202.
Hôm qua lúc đi về từ cửa hàng tiện lợi, theo lời chị Shiki, Ikusaba có vẻ đã chuyển vào ở sau khi Konjou Kasumi chuyển đi vào tháng 3 năm ngoái, nhưng chỉ chưa đầy ba tháng đã vi phạm hợp đồng.
Không phải Ikusaba đề nghị chấm dứt, mà là chị Shiki với tư cách chủ nhà đã đơn phương xé bỏ hợp đồng. Lý do chỉ có một: tuy thuê nhà nhưng không ở.
Ikusaba thỉnh thoảng, hai ba tuần mới ló mặt ở phòng 202 một lần, sau đó thì hoàn toàn không thấy đến nữa.
Trong khoảng thời gian đó, nhìn bé Nanana trải qua những ngày tháng cô đơn một mình, chị Shiki không thể nhịn được nữa. Tính toán thời điểm Ikusaba đến, chị Shiki xông vào phòng 202 và quả quyết đơn phương đuổi khách. Thế là nghe vậy, Ikusaba nói "Bên này không sai" rồi không trả tiền nhà tháng đó mà lặn mất tăm (chính vì vụ này mà tiền nhà mới đổi sang chế độ trả trước một năm sao?), rồi giờ lại tiếp tục đến chạm vào vảy ngược của chị Shiki. Lời than vãn của chị Shiki hôm qua đại thể tập trung vào vấn đề này.
Sau đó, có vẻ như không còn ai ở cho đến khi tôi chuyển vào phòng 202.
Chỉ dựa vào những lời này, không thể hiểu chính xác hành động của Ikusaba. Tại sao thuê nhà mà không ở? Vì địa phược linh Nanana sao? Thế thì cứ dứt khoát hủy hợp đồng chuyển sang phòng khác ở là được mà? Nhưng Ikusaba đã không hủy hợp đồng. Vậy thì ngoài việc ở ra còn có mục đích khác nhỉ.
...Thật là, tôi đang nghĩ cái gì thế này, giờ điều quan tâm nhất đâu phải chuyện đó.
Điều tôi quan tâm nhất, là mối quan hệ giữa Ikusaba và bé Nanana.
Ikusaba với thái độ lạnh nhạt với bé Nanana, bé Nanana lại gọi tên Ikusaba một cách thân thiết. Hai người từng lấy phòng 202 làm điểm tiếp xúc, trong quá khứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Khó chịu khó chịu khó chịu.
Càng nghĩ càng để tâm, càng nghĩ càng bực mình.
A, khó chịu quá! Thực sự rất khó chịu! Cái gã tên Ikusaba Hiiyo đó, rốt cuộc là gì của bé Nanana!? Ý gì thế hả!?
Trong cơn hoang tưởng, tôi vừa nấp sau gốc cây lén nhìn bé Nanana và Ikusaba đứng cạnh nhau dưới ánh hoàng hôn, vừa nghiến răng kèn kẹt. Cảm giác kiểu vậy đấy.
Hơn nữa, còn một nguyên nhân khiến tôi để tâm đến mối quan hệ của hai người đến mức này.
Đó là cuốn sổ tay giấu trong ngăn bí mật ở nhà vệ sinh phòng 202.
Cuốn sổ này là ghi chép mà Konjou Kasumi, Hội trưởng sáng lập Câu lạc bộ Mạo hiểm từng sống ở phòng 202 để lại cho hậu bối sẽ đến sống ở phòng 202 trong tương lai, nó cũng đã cứu rỗi tôi khi đang phiền não không biết đối đãi với bé Nanana thế nào.
Tôi cứ ngỡ lời tuyên bố trên đó là viết cho mình. Tuy không rõ nguồn cơn, nhưng nghĩ kỹ lại thì lời tuyên bố đó cũng không hẳn là viết cho mình. Konjou Kasumi viết cho tất cả những người sau này đến sống ở phòng 202, chính vì thế, biết đâu cũng là cho cả Ikusaba kia.
Câu viết ở cuối cuốn sổ đó: "Vậy nên, hậu bối à. Xin hãy bằng mọi giá cứu lấy người bạn thân của tôi", câu nói này, có lẽ cũng là dành cho Ikusaba.
Là dành cho gã Ikusaba đó. Chính là dành cho cái tên Ikusaba có thái độ lạnh lùng khiến bé Nanana tổn thương đó. Cảm giác như chính là dành cho cái tên Ikusaba có vẻ có quan hệ rất tốt với bé Nanana đó!
Khó chịu khó chịu khó chịu khó chịu...
Từ nãy đến giờ cứ tuần hoàn trong đầu, đầu óc sắp thành hồ dán luôn rồi.
A..., không được rồi. Chẳng nghĩ được gì nữa, không ổn rồi. Những lúc thế này thì phải đổi gió, làm việc khác thôi.
Dù sao tôi cũng còn những việc khác bắt buộc phải giải quyết.
"Đợi lâu rồi, Tetsu!"
"Cùng về thôi, Tetsu huynh."
"...Này, khoan đã! Yama Juugo, tại sao thằng nhãi nhà cậu lại ở cùng Yui!"
Sau giờ học, Tetsu huynh đang đợi đối tượng gặp mặt ở cầu thang, lúc đợi được Yui thì tôi cũng xuất hiện. Tetsu huynh bất giác trừng mắt nhìn tôi.
"Ấy dà, tình cờ gặp thôi mà, nghe bảo là về cùng Tetsu huynh, đằng nào cũng tiện đường."
"Đừng có đùa, Yama Juugo. Tại sao tôi lại phải về cùng cậu chứ."
"Nói thế là không được đâu nhé, Tetsu! Mọi người cùng về mới vui chứ!"
"Cũng phải."
Mặc dù Tetsu huynh bị Yui mắng với vẻ mặt như bị phạt, gật đầu đồng tình, nhưng nhìn qua thì cảm giác quả nhiên vẫn đang giận. Tóm lại cứ thế chúng tôi rời trường, đi về phía khu phố sầm uất gần đó.
"Nhắc mới nhớ hôm qua cũng thế nhỉ, Yui và Tetsu huynh lúc nào cũng ở cùng nhau à?"
Vừa hỏi xong, không hiểu sao Yui trả lời "Ư - Ừm!", rồi lập tức quay người đi.
"Anh Yama, thực ra là thế này! Em nhận được chỉ thị từ Đại tỷ!"
Phát ngôn của Yui bỗng nhiên trở nên căng thẳng một cách khó hiểu khiến tôi hơi ngạc nhiên.
"Chỉ, chỉ thị là, chỉ thị gì?"
"Thực ra ấy, Đại tỷ bảo là, Tetsu tuy tốt không chỗ nào chê, nhưng thực tế là một gã hư hỏng! Nên Đại tỷ thường nghĩ, muốn để một Tetsu như vậy tự lực cánh sinh, trở thành người có ích cho xã hội! Thế nên em mới đi cùng theo chỉ thị của Đại tỷ, để giám sát dài hạn, không cho Tetsu trốn thoát! Hừm."
Yui ưỡn bộ ngực đáng yêu đó lên. Tôi nhìn sang bên cạnh, Tetsu huynh thì vừa trả lời "Để Yui chăm sóc rồi", vừa thu lại vẻ mặt.
Đến đây tôi cũng nhận ra phần nào. Yui hoàn toàn đang bị chị Yukihime quay như chong chóng.
"Ra là vậy à. Giỏi quá nhỉ, Yui."
Mà, biết thì biết vậy, nhìn đứa trẻ đang vui vẻ thế này mà lại bất chấp vạch trần sự thật hay gì đó, tôi đâu phải trẻ con. Nên thôi cứ bảo vệ sự ấm áp này đi. Với lại, tiếp tục giấu cô bé cũng vui lắm đấy.
"Ô hô, em lợi hại lắm đấy nhé, anh Yama! Chừng nào còn ở trường cấp ba số 3, Tetsu, anh chính là đứa trẻ nằm dưới quyền giám sát của em, biết chưa hả!"
"Xin được chiếu cố."
Đối mặt với Yui đột nhiên trở nên hống hách, Tetsu cúi đầu. Nhìn dáng vẻ của họ, tôi tin chắc rồi. Tôi vừa nhìn mối quan hệ hòa thuận của hai người vừa cười trộm, vừa hỏi Tetsu huynh vấn đề tôi băn khoăn từ nãy... phải nói là từ sáng nay.
"Này, Tetsu huynh, cái túi vải có vẻ đựng thứ gì đó dài dài dạng thanh kia là gì thế?"
Ngoài cặp sách ra còn có một cái túi bí ẩn, tuy tôi nghĩ trong đó chỉ có thể đựng cái đó thôi, nhưng mà...
"Đừng để ý, vì tốt cho cậu thôi."
Không không không, tôi để ý lắm. Hay đúng hơn quả nhiên là đựng cái đó hả. Bên trong tuyệt đối là kiếm Nhật rồi.
Tetsu huynh đeo kiếm Nhật bên hông giữa thanh thiên bạch nhật trên Phố Nguyệt Độc, quả nhiên vì không thấy con mồi nên mới bình tĩnh thế này.
"Cũng vì chuyện hôm qua nữa. Ở bên cạnh Yui, quả nhiên cần thứ này."
Cẩn thận thật đấy, nhưng xin hãy nghĩ xem cuộc sống thường ngày phải thế nào mới biến thành tình huống cần đến kiếm Nhật? Quả nhiên Tetsu huynh mang lại cảm giác ông anh trai bảo vệ em gái quá mức.
Thế là vừa đùa giỡn chuyện này chuyện nọ, cuối cùng cũng đến khu phố sầm uất, tóm lại cứ vào khu trò chơi trước mắt đã.
"A, em muốn gắp cái kia!"
Vừa vào đến khu trò chơi ồn ào náo nhiệt, Yui đã nhảy cẫng về phía máy gắp thú bông cạnh lối vào, quả quyết một mình phát động thử thách. So với đối tượng công việc giám sát, lại bay đến trước máy chơi game trước là thế nào?
Vừa nghĩ vậy, đồng xu đã được ném vào khe, phát ra tiếng "Keng". Vừa nhìn Yui bắt đầu ấn nút, Tetsu huynh bên cạnh mở lời.
"Nói đi, mục đích của cậu là gì, Yama Juugo?"
"Anh nói gì cơ? Gì là gì?"
"Là lý do tại sao lại đặc biệt đi về cùng ấy."
"Không, đâu có lý do gì đặc biệt đâu?"
"Tôi ghét chờ đợi."
Đã nói đến mức này rồi thì đành chịu vậy. Quả thực tôi có lý do để hai người cùng về.
"Thì là, thực ra có chuyện bắt buộc phải xin lỗi Tetsu huynh, là..."
"Gì?"
"Xin lỗi, món đồ cổ định giao cho Tetsu huynh, tôi không lấy ra được nữa rồi."
Đây là chuyện đã hẹn với Tetsu huynh hôm trước. Mặc dù đã hứa sẽ giao một món trong Bộ sưu tập Nanana (đối với Tetsu huynh, là món đồ cổ mà chị Yukihime đang sưu tầm) cho cậu ấy để đáp lễ dịch vụ vận chuyển nửa đêm, nhưng vì vài lý do mà không giao được nữa.
...Mà, thực ra món Bộ sưu tập Nanana định đưa cho Tetsu huynh đã đưa cho người khác mất rồi. Đại khái tôi vẫn còn một món Bộ sưu tập Nanana, nhưng là món rất ưng ý nên không muốn nhượng lại. Hơn nữa tôi cũng không muốn dùng hàng giả để lừa gạt Tetsu huynh.
Thế nên, nhân lúc tâm trạng muốn chơi game của Tetsu huynh chưa lên cao, tôi trực tiếp thú nhận lời xin lỗi. Vì lý do như vậy nên lời xin lỗi của tôi trở nên nơm nớp lo sợ, tuy nhiên phản ứng của Tetsu huynh lại vô cùng dứt khoát.
"Vậy à, đừng để ý."
"Hả? Tha cho tôi rồi sao?"
"À ừ."
Diễn biến ngoài dự đoán này khiến tôi thót tim. Còn tưởng sẽ bị làm gì đó (giới hạn trong sự phản kháng chính đáng), nhưng điều này khiến tôi hơi vui.
"Ngược lại, tôi cũng có chuyện bắt buộc phải xin lỗi cậu."
Thấy tôi lén làm tư thế chiến thắng, Tetsu huynh đáp lại như vậy.
"Hửm? Gì cơ?"
"Thực ra, chuyện chúng ta giao dịch, đã bị lộ rồi."
"Đệch, có nhầm không đấy!"
Lần trước, nhân dịp đến Phố Nguyệt Độc vì việc làm thêm bí mật, tôi đã có cảm giác lạnh gáy với toàn bộ sự hiện diện của chị Yukihime, nên trong lòng đã thề sau này không muốn dính líu đến Yukihime nữa. Nhưng vì có việc không thể chậm trễ, tôi đã thực hiện một giao dịch với Tetsu huynh, một người trong tổ chức của chị Yukihime.
Và lúc đó, tôi đã đưa ra điều kiện là giữ bí mật với Yukihime việc tôi là đối tượng giao dịch.
"Vậy, chị Yukihime đã nói gì?"
"Vì có vẻ làm mất hứng của Đại tỷ, nên tiền làm thêm cậu kiếm được hôm trước cũng bị trừ hết rồi."
Mà, nếu là vậy thì cũng hết cách. Vốn dĩ đã là khoản tiền xác định bỏ đi rồi.
"Vậy thì tiếc thật đấy."
Không, phải nói là tạ ơn trời đất mới đúng. Nếu không chịu bỏ qua cho tôi mà gửi cái gì đến, thì tôi chỉ còn nước giao hàng giả ra thôi.
"Chỉ có điều, tiền tôi ứng trước cho cậu, đừng quên trả tôi đấy nhé."
"...Cũng phải ha."
Lúc giao dịch ngầm tôi đã nợ khá nhiều tiền rồi, giống như tình trạng thanh toán hiện tại, quả nhiên có vẻ không thể xóa nợ được. Mà, đặt vào lập trường của Tetsu huynh mà nghĩ, nhất định phải trả tiền đàng hoàng.
Thế là, vừa giải quyết xong một nỗi phiền não, tôi lại thử hỏi một vấn đề khác.
"Rồi thì, tại sao lại chuyển đến trường tôi?"
"Không có lý do gì đặc biệt."
"Vì Yui ở đây?"
"Ai biết."
"Quả nhiên là mệnh lệnh của chị Yukihime?"
"Phải không nhỉ."
"Lại đang âm mưu chuyện gì tồi tệ à?"
"Không biết."
"Biết Bộ sưu tập Nanana không?"
"...Hửm? Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem."
"Không, không có gì."
Tôi cười với Tetsu huynh đang ngạc nhiên, nhìn biểu cảm của cậu ấy, nghe câu trả lời của cậu ấy, tôi phần nào hiểu được.
Mà, đúng như dự đoán, Tetsu huynh chuyển trường đến là do mệnh lệnh của chị Yukihime. Dựa vào bầu không khí hôm qua, Tetsu huynh không vui vẻ gì. Vì Yui chuyển đến trường tôi đã là học sinh trường tôi rồi. Dù có kế hoạch gì, cũng sẽ không phải chuyện xấu. Dù Tetsu huynh vốn không nghĩ vậy, thực tế cũng chẳng có gì không tốt.
Sự cứu rỗi duy nhất, là chuyện này không liên quan đến Bộ sưu tập Nanana.
Chỉ nhìn phản ứng là biết Tetsu huynh chưa từng nghe đến cái thứ gọi là Bộ sưu tập Nanana. Cuộc đối thoại ở Phố Nguyệt Độc hôm trước cũng vậy, tuy có nhắc đến tên gọi các thứ, nhưng không thực sự tin. Cùng lắm cũng chỉ nghĩ là mấy thứ truyền thuyết đô thị thôi.
Thế nên vừa rồi đột nhiên nghe thấy từ "Bộ sưu tập Nanana" mới hỏi lại. Mặc dù về các vấn đề khác còn có thể tưởng tượng ở mức độ nào đó. Dù trong không gian ồn ào của khu trò chơi này cũng nghe rõ câu hỏi, cũng nhận được câu trả lời lạnh lùng, nhưng riêng về từ "Bộ sưu tập Nanana" thì hoàn toàn nghe nhầm.
Dù sao đi nữa, Tetsu huynh không phải được chị Yukihime phái đến để dính líu đến Bộ sưu tập Nanana, điều này làm tôi yên tâm. Trước mắt có vẻ không cần thiết phải thông qua Tetsu huynh để đề phòng Yukihime.
"A..., hoàn toàn không gắp được."
Yui đang khổ chiến vì con gấu bông Rilakkuma, hiện tại đã thua liền 5 hiệp. Yui bày ra vẻ mặt không cam tâm, nhìn về phía này.
"Lên đi, Tetsu huynh."
"Được thôi."
Thế là, tiêu diệt Rilakkuma. ...Tuy nghĩ vậy, nhưng hết tiền lẻ rồi.
"Để đi đổi chút tiền lẻ đã."
Chạm mắt với con gấu bông có vẻ mặt coi trời bằng vung, Tetsu huynh dồn sức ném đồng xu vào. Để lại một câu cổ vũ "Cố lên", Yui vừa được thay ra bắt đầu đi tìm máy đổi tiền.
Nhưng gần đó có vẻ không có máy đổi tiền, nhìn quanh cửa hàng cũng hoàn toàn không tìm thấy, thế là đi sâu vào trong quán, ngay lúc tìm thấy máy, cũng tìm thấy khu trò chơi đổi thưởng (medal game).
"Hửm? Kia là..."
Ở một góc khu trò chơi đổi thưởng, là máy game đua ngựa với màn hình lớn và ghế ngồi đặt cùng nhau. Có vài người đang ngồi trên ghế, và sau khi nhìn thấy nhân vật ngồi ở vị trí cuối cùng, ánh mắt tôi bất giác đóng băng.
Không sai, đó chính là Ikusaba Hiiyo đã đến nhà tôi hôm qua.
Ánh mắt đó nhìn chằm chằm như thể ngày tận thế đang ập đến vậy, có phải do cảm nhận được ánh mắt của tôi không, hắn quay đầu lại phía này.
"A, cậu là."
"...Xin chào."
Ikusaba khẽ cúi đầu với tôi, cười vẫy tay về phía này, miễn cưỡng nhìn sang.
"Hình như là cái cậu... sống ở nhà Nanana."
"Yama Juugo."
Ikusaba nghe tôi tự xưng tên, nhìn đồng phục của tôi, cười trộm.
"Vậy à, cậu học trường cấp ba số 3 sao. Năm mấy?"
"Năm hai."
"Năm ngoái tôi cũng học trường cấp ba số 3, nhưng cùng trường mà không gặp cậu nhỉ."
"Không, tôi mới chuyển từ ngoài đảo vào tháng trước."
"Hèn gì không gặp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao lại sống ở cái nơi có con ma dị hợm đó chứ?"
Lời nói hạ thấp phòng 202 này khiến tôi cực kỳ khó chịu.
"Vì không có tiền."
"Ra là vậy, thế thì đành chịu rồi. Khoan nói chuyện đó, cậu thực lòng thấy chỗ ở đó thế nào?"
"A, thực lòng là tuyệt nhất đấy."
Nghe phát ngôn châm biếm, Ikusaba cười đùa.
"Vậy à, thế thì tốt quá. Bị thứ khá tốt ám rồi đấy, Yama-kun."
Lại còn thuận đà cuốn đi ác ý của bên này, thật làm người ta nản lòng. Nhưng nói sao nhỉ, cuộc đối thoại bình thường thế này cũng không khiến người ta cảm thấy hắn là người xấu.
...Không đúng không đúng, quên chuyện hôm qua rồi sao? Đó là cựu cư dân của phòng 202 đấy nhé?
Hơi tò mò nha.
"Cái đó, anh thích chơi trò này à?"
"Cũng thường thôi."
Tôi chỉ vào màn hình lớn của trò đua ngựa mà hắn có vẻ đang chơi rất sướng, Ikusaba trả lời như vậy.
"Cậu thì sao, thấy thế nào?"
"Tôi á? ...Tôi à... tôi không hứng thú lắm. Cũng chỉ ở mức trước đây từng chơi cùng bạn bè thôi."
"Thế à."
Ikusaba nghe câu trả lời của tôi, gật đầu.
"Này, cậu nghĩ sao về loại trò chơi đổi thưởng này?"
"? Nghĩ sao là sao?"
"Bỏ tiền mua xèng. Sau đó lại cảm thấy chỉ là tiêu tốn thời gian ở đây thôi. Thực ra chẳng phải là đang lãng phí thời gian sao?"
"Mà, nói thế thì có lẽ đúng là vậy thật, nhưng tôi nghĩ, niềm vui mà trò chơi mang lại cũng có ý nghĩa của nó chứ?"
"Ra là vậy, đối với Yama-kun thì thứ phải động tay động chân này là giải trí sao."
Nói là nói vậy.
"Đối với anh, không phải như vậy sao?"
"Mà, là giải trí, cũng coi như là học tập đi?"
"Học tập? Trò chơi đổi thưởng á?"
"Chơi và học là khác nhau, tại sao lại nghĩ thế?"
"Thì là hai việc đối lập nhau không phải sao."
Chơi game là chuyện vui, học tập thì không tính. Đây là chuyện đương nhiên.
"Không nhìn thấy bản chất của trò chơi, thì chỉ đơn thuần là lãng phí thời gian thôi."
Ikusaba nói vậy, rồi chỉ về một góc khác của khu trò chơi đổi thưởng.
"Đằng kia là trò Slot (máy đánh bạc) nhỉ? Đó là một ví dụ không tồi. Cái đó đối với tôi là lãng phí thời gian. Bỏ xèng vào, rồi chỉ chờ đợi giải thưởng lớn xảy ra theo xác suất nhất định. Cái đó hoàn toàn không phải học tập, mà đơn thuần là sa đọa."
"Không sai."
"Ngược lại, trò đua ngựa tôi đang chơi đây, tôi cho là thứ rất đáng để học hỏi. Cậu không thấy thế sao?"
Hình như nghe thấy gì đó, cái đó...
"A, đây là trò nuôi ngựa của mình, rồi cho đi đua. ...Cái đó, có thể học cách làm cho ngựa mạnh lên sao?"
"Còn một điểm nữa. Sau khi đầu tư xèng có thể thông qua việc huấn luyện ngựa trong tay mình, làm cho con ngựa này mạnh lên, nâng cao tỷ lệ thắng khi tham gia đua."
"Cái đó, tức là nói, có hay không yếu tố bản thân có thể can thiệp vào trò chơi, đúng không?"
"50 điểm."
"Không, nhiều hơn nữa thì tôi chịu thôi."
"Câu trả lời là, trò đua ngựa này tồn tại một cộng đồng."
Nói cách khác tức là...
"Có nhiều người chơi cùng một trò đua ngựa sao?"
"Đáp đúng rồi, tôi nghĩ đây chính là thứ tôi nên học."
Ikusaba tiếp tục:
"Trò đua ngựa này là cuộc đua diễn ra ở trường đua ảo, cũng được trang bị máy mua vé cá cược bằng xèng giống như trường đua thật, cũng có vài người chơi đồng thời mang ngựa của mình ra đua."
Nói rồi, hắn chỉ về vị trí hơi xa.
"Ví dụ như gã béo ngồi đằng kia. Hắn đầu tư rất lớn vào trò này, nên ngựa của hắn rất mạnh. Tức là nếu ngựa của hắn ra đua, thì người khác rất khó thắng."
Ikusaba còn bổ sung thêm một câu "Mà, trong game thì không có chuyện tuyệt đối", rồi nói tiếp:
"Hai tên răng vẩu ngồi cạnh nhau kia chắc là thế. Hắn thì không chạy lại gã béo kia. Thay vì xếp hạng sau trong bảng tổng sắp của giải đấu lớn được chú ý, hắn thiên về việc phái ngựa của mình tham gia các giải nhỏ, nhắm đến việc thống trị hoàn toàn tất cả các giải đấu."
"Ra là vậy."
"Nhưng, nói ngược lại, chỉ cần là giải đấu mà ngựa của họ không tham gia, thì tỷ lệ thắng của ngựa tôi sẽ tăng lên."
"Cái đó, tức là, thông qua việc quan sát người chơi khác để nhìn thấy tỷ lệ thắng của mình sao?"
"Chính là như vậy. Quan trọng nhất là, ai có hành động đối mặt với tình huống có ảnh hưởng hay không. Biết được trong đó, nếu tôi hành động thì có thu được lợi ích lớn nhất hay không."
"Cứ tưởng chỉ là trò chơi thôi, không ngờ lại rắc rối thế."
Mặc dù tôi chơi game sẽ không nghiêm túc đến thế đâu.
"Coi đây chỉ là thứ vừa phức tạp vừa lãng phí thời gian thì thua rồi. Bởi vì những kẻ nghĩ như thế có tầm nhìn áp đảo là hạn hẹp. Yama-kun, cậu thấy thắng tốt hơn, hay thua tốt hơn?"
"Thì đương nhiên là thắng rồi."
"Tôi cũng vậy, phải nói là tôi muốn thắng hơn bất cứ ai. Nếu chiến đấu với người theo đuổi chiến thắng như vậy, cậu nghĩ ai sẽ là người thắng đến cuối cùng?"
"...Kẻ mạnh chăng?"
"Về mặt kỹ thuật?"
"Đó cũng là một mặt. Trí tuệ, thông tin, và cả vận may, có rất nhiều yếu tố. Tôi nghĩ, kẻ thắng đến cuối cùng và trụ lại được, chắc hẳn phải có quy tắc ở mức độ nào đó."
"Đó là gì?"
"Chính là không thỏa hiệp. Cũng chẳng phiền phức thế đâu, cũng chẳng cần thiết phải làm đến mức đó, có thứ khác là đủ rồi, đằng nào cũng là game. Những kẻ như thế sẽ tự thua mà không cần đánh."
Nói về game đua ngựa nhiều thật đấy, người này.
"Mà, tuy cũng hiểu đại khái rồi, nhưng vốn dĩ cái này chỉ là trò chơi đổi thưởng thôi mà, chỉ là giao phong với người chơi cùng game, phân định thắng thua thôi đúng không?"
"Đó là suy nghĩ có tầm nhìn hạn hẹp. Đừng quên trò chơi cũng có quy tắc đấy, dù nói thế nào, đối thủ cũng là con người."
"Không, vì anh đang chơi trò đua ngựa đổi thưởng, nên đối thủ là AI không phải sao?"
"Không, đối thủ không phải cái máy đổi thưởng trước mắt cậu, là con người hàng thật giá thật."
"Người chơi trong cộng đồng sao?"
"Cũng có, còn có đối thủ ở xa hơn nữa."
"Ở đâu?"
"Chẳng phải đang ở ngay hướng kẹp lấy trò chơi này sao, Nhà cái vận hành trò chơi đổi thưởng này ấy."
"Nhà cái?"
"Chính là chủ sở hữu của khu trò chơi này đấy. Trò chơi đổi thưởng kiểu này, nhìn về lâu dài chắc chắn chỉ có khách là người thua, nắm quyền chủ đạo tăng giảm xèng, nhìn từ quan điểm cờ bạc thì tuyệt đối là không công bằng. Tại sao ư? Chỉ nghĩ là khu trò chơi đang kinh doanh đơn thuần? Mua máy về để kiếm tiền, kiếm tiền bằng điện thay vì sức người, dù có thuê nhân viên cũng là kiếm tiền. Tức là, khu trò chơi này chỉ cần tồn tại, là có thể liên tục sinh ra chi phí duy trì. Nhưng ngoài chi phí duy trì, chủ sở hữu kinh doanh không được có lãi. Vậy thì, lợi nhuận rốt cuộc chảy về đâu? Đó chính là những vị khách lui tới và dừng chân ở đây. Thông thường mà nói, suy nghĩ làm sao để cuỗm tiền từ khách một cách hiệu quả hơn mới là bổn phận của chủ quán. Rút tiền, tỷ lệ trúng thưởng, chuyện này... chưa nghe bao giờ nhỉ. Tóm lại là như vừa nói, nên nếu quán không để khách thua tiền để tích trữ vốn, thì quán sẽ không thể kinh doanh tiếp được. Tức là tồn tại ý đồ của Nhà cái ở trong đó, tôi nghĩ là như vậy."
"Ra là vậy, lời nói tuy cũng hiểu đại khái... Nhưng mà, cái đó, rốt cuộc thì, anh Ikusaba đang học cái gì?"
Đối với câu trả lời mà từ đoạn giữa tôi đã hoàn toàn không hiểu ý, tôi vội vàng hỏi, Ikusaba thì cười ha hả.
"Nói tóm lại trong một từ thôi, là 'Con người'."
Người học về con người ở khu trò chơi, tôi mới thấy lần đầu đấy.
Đang đứng như vậy thì vừa vặn trận đấu cũng có vẻ kết thúc.
"Vậy thì, cũng nên về rồi nhỉ."
Ikusaba đứng dậy khỏi ghế.
"Tiện thể hỏi chút, kết quả hôm nay thế nào?"
Người nói ra những lời đó, rốt cuộc đã đạt được kết quả thế nào, tôi thực sự rất tò mò.
"Ây dà, bị nuốt mất khoảng 1 vạn yên rồi."
"...Hả? Một vạn! Dùng hết vào trò chơi đổi thưởng sao!"
Oa..., cái này nên nói sao nhỉ...
"Cứ nói thẳng điều vừa nghĩ ra đi, Yama-kun."
"Cái đó, vậy tôi không khách sáo nhé. Cái gì mà thua với chả thắng, vung tay quá trán rồi đấy. Hay đúng hơn, mấy lời cha này nói toàn là điêu hết nhỉ? Tôi nghĩ thế đấy."
"Thành thật là tốt. Đó chính là thứ cậu học được hôm nay. Nhớ cho kỹ vào nhé."
Ikusaba Hiiyo vỗ vai tôi một cách khó hiểu.
Tôi vốn định làm rõ hắn là kẻ thế nào nên mới bắt chuyện, kết quả lại thành ra tôi tự mình đưa ra kết luận.
Không hiểu nổi. Người này, tuyệt đối là một tên ngốc.
"A, anh ở đây sao, anh Yama!"
Giọng nói vang lên cùng lúc, vừa vặn Yui đang cầm con thú bông cỡ lớn và Tetsu huynh đi tới. Có vẻ Tetsu huynh không phụ sự kỳ vọng đã lấy được thú bông. Ngay khi Yui đang hớn hở định đến chỗ tôi, đột nhiên cô bé dừng bước, run rẩy.
"Sao thế, Yui?"
"Kh, không có gì cả!"
Yui nơm nớp lo sợ nấp sau lưng Tetsu huynh, cái cô bé nhìn thấy, là Ikusaba bên cạnh tôi. Hơn nữa Ikusaba cũng đang nhìn Yui chằm chằm. Cứ giữ nguyên vẻ mặt đó, Ikusaba nhìn Yui, nở nụ cười rạng rỡ.
"Da, chào buổi tối."
"Ch, chào buổi tối... ạ!"
Rõ ràng là đang sợ hãi. Đương nhiên, sau khi cuộc đối thoại này bắt đầu, im lặng thì không phải là Tetsu huynh rồi.
"Muốn làm gì Yui?"
Tetsu huynh đột nhiên nhìn chằm chằm vào Ikusaba. Nhưng thực tế Ikusaba cũng chẳng để ý lắm.
"Không có gì đâu, chỉ là đang nghĩ cô bé này dễ thương thật."
Lại đúng cái lúc này sao. Ikusaba cất tiếng với Yui đang run lẩy bẩy sau lưng Tetsu.
"Em tên gì?"
"Yo, Yoshino Saki... ạ."
"Hưm..., ra là vậy."
"V, vậy còn anh, anh là ai?"
"Anh à? Anh tên là Ikusaba Hiiyo nhé."
"X, xin chào, lần đầu gặp mặt."
"...A, ừm, lần đầu gặp mặt. Chào hỏi đàng hoàng được đấy, giỏi lắm."
Lúc Ikusaba định đưa tay xoa đầu cô bé, Tetsu huynh đã nắm lấy tay hắn.
"Này, anh. Rốt cuộc muốn làm gì?"
"Đừng nóng thế chứ, anh bạn trai. Chỉ hỏi tên thôi mà. Đàn ông không có lòng bao dung là bị ghét đấy nhé."
"Kh, không phải bạn trai..."
Nhìn đồng phục của Tetsu huynh đang dao động, Ikusaba cười.
"Đã coi trọng cô bé này đến thế, thì phải bảo vệ cho tốt nhé. Nếu không, sẽ bị chính nỗi sợ hãi của mình nuốt chửng đấy. Vậy gặp lại sau nhé, các hậu bối."
Ikusaba nở nụ cười ngạo nghễ, để lại lời từ biệt rồi rời đi. Đến cuối cùng, vẫn là một gã khó nắm bắt.
"Không sao chứ, Yui?"
Được Tetsu nhìn với ánh mắt quan tâm, Yui vội vàng gật đầu.
"Yui, sao thế?"
Trông phản ứng bình thường hơn mức bình thường, Tetsu huynh bất giác hỏi.
"Chỉ là hơi mắc chứng sợ đàn ông thôi ạ. Kiểu như khi cảm thấy ánh nhìn mãnh liệt của người đàn ông lạ mặt, cơ thể sẽ run lên ấy ạ."
Nói mới nhớ, lần trước gặp mặt, cô bé cũng sợ tôi một cách khó hiểu nhỉ.
Tức là cái đó nhỉ, không phải do tôi làm mù mắt người ta đâu nhỉ, vì tôi là con trai, nên Yui nhìn thấy sẽ sợ thôi nhỉ. Đúng rồi đúng rồi, không liên quan đến ngoại hình đâu. A..., thật tốt quá.
"...Tetsu... Anh Yama đang nhìn em với nụ cười đáng sợ..."
Yui kéo áo Tetsu huynh, nhìn cậu ấy với đôi mắt ngấn nước.
Ừm, quả nhiên có liên quan đến ngoại hình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, là chứng sợ đàn ông sao. Mặc dù tên gọi thì có nghe qua, nhưng thực tế không biết là triệu chứng thế nào, làm người ta lo lắng đấy.
"Có nghiêm trọng không, bệnh đó của Yui ấy?"
"Không, không đến mức đó đâu ạ. Nếu là người quen bên cạnh thì có thể yên tâm, sẽ không phát bệnh đâu ạ."
"A, ra là thế."
"Tuy có một khoảng thời gian rất nghiêm trọng, nhưng gần đây hoàn toàn không có tình trạng đó nữa. Mặc dù nhờ vậy có thể yên tâm, nhưng quả nhiên vẫn có chút gượng gạo."
Ra là vậy, nên Tetsu huynh mới chuyển trường sao, để giải quyết rắc rối của Yui. Cái chỉ thị giả "Hãy giám sát Tetsu mãi mãi" mà chị Yukihime đưa cho Yui, cũng là xuất phát từ điểm này sao, hy vọng để Yui luôn bám lấy Tetsu huynh.
Hưm..., cũng khá đấy chứ, cái cô Yukihime đó.
Vừa được Tetsu huynh dịu dàng xoa lưng, vừa được an ủi "Không sao rồi, không sao rồi", Yui lập tức hồi sinh, rồi đỏ mặt tía tai gào lên với Tetsu huynh.
"E, em đã hoàn toàn bình tĩnh từ lâu rồi nhé, Tetsu! Chỉ là trẻ con, mà dám lên mặt hả, cái đồ ngốc này!"
"X, xin lỗi."
Tôi thành thật cảm thấy, vì bảo vệ Yui, vì thiết lập vi diệu mà chị Yukihime tạo ra mà phải chịu đủ cực khổ như Tetsu huynh, quả nhiên vẫn mong chị Yukihime có thể hồi tâm chuyển ý nhỉ.
4
"Tôi về rồi đây."
"Mừng cậu về, Juugo."
"...Mà nói chứ, con mèo đen này là cái giống gì thế, bé Nanana."
Sau khi tạm biệt Tetsu huynh ở cổng và về đến nhà, trước TV không hiểu sao lại có một con mèo đen khổng lồ.
Cái kẻ mặc bộ đồ ngủ liền thân hình mèo đen có mũ trùm tai mèo kia, hai tay cầm tay cầm chơi game vừa ấn tạch tạch, vừa lăn lộn cục cựa.
"Juugo đi học xong, một lát sau có con mèo đen đi lạc xông vào đấy."
Mèo đen đi lạc, lại còn xông vào...
"Này, làm cái trò gì thế, Tensai."
"...Đang chơi điện tử."
Chân tướng của con mèo đen là cô nàng danh thám nhà bên đang mặc đồ ngủ mèo đen.
Xung quanh chỗ cô nàng đang nằm ườn thườn thượt trên sàn, nào là đồ ăn vặt, vỏ hộp sữa cà phê, hộp cơm rỗng vứt lung tung, cảnh tượng trông thật thảm hại. Có vẻ là cúp học, ru rú ở đây suốt.
"Cậu vào bằng cách nào thế hả?"
"Vốn định dùng chìa khóa dự phòng, nhưng chưa kịp dùng thì cửa đã hỏng rồi."
Hiện tại, cánh cửa phòng bị chị Shiki đá hỏng, cùng lắm chỉ là tấm ván dựng tạm ở lối vào.
"Mà nói chứ, cậu còn có chìa khóa dự phòng cơ à. Rốt cuộc còn bao nhiêu cái thế?"
"27 cái."
"Làm nhiều quá rồi đấy!"

Thật hết chịu nổi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ đồ ngủ hình mèo này là sao? Cô ta mặc cái này suốt trong phòng à? Tai mèo trên mũ trùm, cả cái đuôi thò ra ở mông nữa, chế tác khá tinh xảo.
Quả nhiên là Daruku đặt làm à? Ừm, xúc cảm cũng không tệ... Á á á á á!
"Này, Juugo, dám sàm sỡ Tensai hả?"
Tôi véo cái đuôi thò ra sau mông Tensai, lập tức ăn một cú dép lào của bé Nanana từ phía sau, rơi vào tình cảnh khốn đốn.
Tiện thể nói luôn, đối với sự tương tác của chúng tôi, con mèo đen dị hình là đương sự lại chẳng có phản ứng gì, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình game.
Quả nhiên rất lạ, rõ ràng không giống Tensai mọi khi.
"Này, Tensai. Cậu đã nói với Daruku là cậu ở đây chưa?"
"Sáng nay chưa gặp Daruku."
Nghe đến đây, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Daruku. Thế là, Daruku lập tức bay đến.
"Tensai-sama thật là! Cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!"
Quả nhiên, cô hầu gái lao vào ôm lấy Tensai. Có vẻ lúc về không thấy Tensai đâu, nên đã chạy một vòng quanh đây để tìm.
"Kệ ta."
Vị thám tử dùng hai chữ cự tuyệt lòng tốt ngàn dặm của cô hầu gái, tiếp tục chơi điện tử với vẻ thờ ơ. Nhìn góc nghiêng đó của Tensai, tôi hỏi cô hầu gái đang rưng rưng nước mắt.
"Này, Daruku. Tensai... cô ấy rốt cuộc bị sao vậy?"
"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng từ hôm qua tâm trạng đã không tốt rồi, cứ có cảm giác thế này suốt. Hỏi gì cũng không nói, tôi cũng không biết phải làm sao nữa."
Cô hầu gái ủ rũ. Có vẻ bị sốc khá nặng.
"Nhắc mới nhớ, ngày mai là thứ tư nhỉ, hình như cậu bảo sẽ trình diễn POSE quyết thắng mới mà?"
Ngay khoảnh khắc tôi vô tình hỏi về chuyện mà danh thám đã tuyên bố hùng hồn vào buổi tối mấy hôm trước.
Vút.
"...Ồ."
Bị Tensai nhìn chằm chằm, hơi rợn người.
"Chuyện này đừng bao giờ nhắc lại trước mặt ta nữa."
Con mèo đen dị hình đột nhiên nổi giận, vứt tay cầm game dù đang chơi dở, cứ thế rời khỏi phòng 202, cô hầu gái cũng hoảng hốt đuổi theo sau.
"...L, làm cái gì thế? Thế này rốt cuộc là..."
Tôi đã chọc gì cô ấy sao?
*
"Ở lại muộn thật đấy."
Isshin một mình ở lại phòng sinh hoạt đọc tài liệu cho đến khi mặt trời lặn, bị giọng nói đã lâu không nghe thấy này thu hút ánh nhìn.
"Anh Ikusaba!"
Nhìn vị khách không mời mà đến Ikusaba Hiiyo đang đứng ở cửa lớn, Isshin trợn tròn mắt.
"Không ngờ cậu vẫn ở đây đấy, tên bốn mắt."
Isshin bất giác đứng dậy khỏi ghế, cảnh giác hỏi Ikusaba.
"Anh đến đây làm gì?"
"Chỉ là đột nhiên thấy hơi hoài niệm nên ghé qua xem chút thôi. Nhưng mà cũng ngạc nhiên thật đấy, căn phòng này vẫn còn được giữ làm phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Mạo hiểm."
Ikusaba nhìn quanh căn phòng, tìm cái ghế gần đó rồi ngồi xuống, nhìn Isshin.
"Sao thế, tên bốn mắt. Câu lạc bộ Mạo hiểm hiện tại, đến một tách trà cho cựu thành viên cũng không mang ra được sao?"
"Thất lễ rồi."
Nghe lời châm chọc của Ikusaba, Isshin bắt đầu chuẩn bị pha trà.
Ikusaba nhấp một ngụm trà tiên vừa pha xong, thở dài thư thái.
"Hương vị hoài niệm thật."
Dù đang thưởng thức trà tiên, mắt Isshin cũng không rời khỏi Ikusaba một giây nào.
"Hiện tại cậu là Hội trưởng?"
"Phải."
"Còn thành viên khác?"
"Tính cả tôi là sáu người."
"Hả? Tập hợp được cũng nhiều đấy chứ."
"Vâng, so với thời anh Ikusaba thì đúng là vậy."
Nhìn Isshin buông lời châm chọc, Ikusaba cười đùa.
"Chẳng phải cũng nói được mấy thứ thú vị sao, tên bốn mắt. Rồi sao? Có thành quả không?"
"Xin hãy tự tưởng tượng."
"Khẩu khí ngông cuồng thật đấy, tên bốn mắt."
Ikusaba đang cười nói như vậy, nụ cười đột nhiên biến mất.
"...!!"
"Chướng mắt quá. Muốn chết ngay bây giờ không?"
Đối mặt với uy áp này, Isshin bất giác thốt ra tiếng nghẹn trong cổ họng. Nhìn biểu cảm đó, Ikusaba phì cười.
"Đùa thôi. Tôi cũng không cạn tình đến thế."
Ikusaba thì thầm như vậy, sau đó bồi thêm một câu...
"Đối với trình độ như cậu, không cần thiết."
Isshin nghiến chặt răng hàm.
"Này, tên bốn mắt. Bộ sưu tập Nanana lấy được từ Kasumi, vẫn đang giữ như báu vật sao?"
Trước câu chất vấn của Ikusaba, Isshin với vẻ mặt vi diệu, lặng lẽ gật đầu.
"...Có giữ."
"Mà, cậu đúng là kiểu này nhỉ. Dù thứ đó có mang lại cho cậu bao nhiêu phiền toái, cậu vẫn không chịu buông tay."
"Anh Ikusaba không thế sao?"
"Tôi á? Mấy thứ đó tôi bán lâu rồi."
"Sao có thể! Những Bộ sưu tập Nanana đó đều là ký ức của Câu lạc bộ Mạo hiểm đời đầu không phải sao!"
Trước Isshin đang gào lên giận dữ vì câu trả lời ngoài dự đoán, Ikusaba cười khẩy.
"Ký ức? Đừng chọc cười tôi, thứ đó có giá trị gì chứ?"
"Thế là bán cho Ichikaku Shunjuu rồi sao?"
"Ây, tôi bán cho Phố Nguyệt Độc đấy nhé, bên đó mới có thể nhuộm màu cho vài thứ được."
"Tôi không hỏi cái đó! Tại sao lại buông tay!"
"Rác rưởi không dùng được thì không bán để làm gì. Tôi không cần những thứ đó, nên xử lý rồi. Mà, nhờ vậy cũng kiếm được một khoản kha khá, cũng coi như có giá trị lợi dụng đi."
"...Cái gọi là tận dụng hiệu quả sao?"
"Đó chính là cách hành xử của tôi."
Câu trả lời dứt khoát như vậy, khiến Isshin nhìn chằm chằm vào Ikusaba.
"Như vậy, là sai lầm."
Trước những lời phê phán của Isshin, Ikusaba thở dài nặng nề.
"Này, tên bốn mắt. Vứt cái mớ lý luận suông cao siêu đó đi, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tai tôi, không phải để nghe những tạp âm sáo rỗng đó của cậu."
Ánh mắt lạnh lùng của Ikusaba, khiến Isshin không nói nên lời.
"Vẫn chẳng thay đổi gì cả. Từ lời nói của cậu, chẳng truyền tải được cái gì cả. Những từ ngữ sáo rỗng cậu thốt ra hay những việc vô ích cậu làm khi ở lại căn phòng này, rốt cuộc cũng chỉ là những thứ hư vô mờ mịt. Những thứ như thế, tôi không cảm nhận được."
Ikusaba dùng đôi mắt thẳng thắn không chút vẩn đục nhìn xuống Isshin, ánh mắt không hề lay chuyển.
"..."
"Hừ, thôi được rồi. Tôi không có quyền ngăn cản sở thích của người khác, cũng chẳng định làm thế, đằng nào cũng chỉ là sự giãy giụa vô nghĩa. Chỉ có điều, mấy bài thuyết giảng như mẹ hiền dạy con đó thì cút khỏi tầm mắt tôi. Tôi không có tính khí để cho ruồi nhặng lọt vào tầm mắt đâu."
Ikusaba uống cạn chén trà, để lại câu "Cảm ơn đã chiêu đãi" rồi đứng dậy, rời khỏi phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Mạo hiểm.
Isshin bị bỏ lại một mình tại chỗ, run rẩy nắm chặt nắm đấm, đập mạnh xuống bàn.
"Mình lại, không thể nói ra."
Run rẩy vì sợ hãi, giống hệt như lúc đó chẳng làm được gì cả, Isshin giận sôi người vì sự vô dụng của bản thân.
Nhưng, điều này chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn.
Isshin lập tức trở lại vẻ mặt thường ngày, mở lời.
"Kagetora, cậu ở đó không?"
"Có."
Trong không gian không có ai ngoài Isshin, giọng nói của Kagetora vang lên.
"Kagetora, bám theo sau anh Ikusaba được không?"
"Được thì được, nhưng tại sao?"
"E rằng, anh Ikusaba có mưu đồ gì đó với trường cấp ba số 3."
"Căn cứ là?"
"Tuy lúc trước Ikusaba nói là lâu lắm mới đến đây, nhưng rõ ràng là đang nói dối. Người đó không phải là người sẽ có dao động cảm xúc như hoài niệm hay bi sầu đâu. Chắc chắn là có lý do gì đó mới đến trường cấp ba số 3."
"Hiểu rồi, nếu được tôi sẽ thử điều tra xem."
"Còn một điểm nữa tôi muốn cậu tuyệt đối tuân thủ."
"Gì cơ?"
"Tuyệt đối không được chiến đấu. Nếu bị lộ thì chạy ngay lập tức."
Nghe những lời có chút vi diệu, câu trả lời của Kagetora chậm mất một nhịp.
"Quan sát hành động của đối thủ mới là điệp báo. Không phải lấy việc đánh bại đối phương làm mục đích. Mấy lời kỳ quặc đó cất đi thì hơn. Nếu chiến đấu, cậu nghĩ tôi không xử lý được tên Ikusaba đó sao?"
Đối với câu hỏi của Kagetora, Isshin gật đầu nói.
"Nếu chỉ nhìn vào năng lực thể chất, Kagetora chắc chắn chiếm thượng phong. Nhưng, chỉ dựa vào đó thì không thể thắng được người đàn ông kia."
"Ồ?"
"Người đó, Ikusaba Hiiyo là người sử dụng thành thạo Bộ sưu tập Nanana nhất trong Câu lạc bộ Mạo hiểm đời đầu."
