Kho Báu Của Nanana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 03 - Chương 3 Chiến dịch hồi sinh Thám tử lừng danh

1

“Tôi về rồi đây.”

“Mừng cậu về nhà, Juugo.”

Thứ Năm. Vừa bước chân vào nhà, tôi đã được chào đón bởi nụ cười quen thuộc của Nanana.

“Này Nanana, tôi mua bánh pudding về rồi đây.”

“Cảm ơn nhé.”

Liếc thấy Nanana đang thong thả dùng tay thuận bóc vỏ hộp bánh, tôi cất tiếng gọi nhân vật còn lại trong phòng — kẻ mà mấy ngày nay chẳng thèm vác mặt đến trường, cứ nằm lì ám lấy cái nhà này.

“Này, tôi cũng mua cà phê sữa cho cô đấy.”

Tôi chìa hộp cà phê sữa về phía "Con mèo đen kỳ quặc" – Ikyuu Tensai.

Cô nàng đang nằm sấp trước tivi, tay bấm tay cầm chơi game tanh tách không ngừng nghỉ.

“Hiện tại tôi không rảnh tay.”

Có vẻ cô ta đang chơi hăng say đến mức mắt dính chặt vào màn hình tivi rồi.

“Thật là...”

Vừa cảm thấy khó chịu trước thái độ lạnh nhạt của Tensai, tôi vừa đặt hộp cà phê lên bàn.

“Tôi khát. Juugo, cho tôi uống.”

“Hả?”

“Nhanh lên.”

Cái cô này, bộ tưởng mình là bà hoàng chắc.

Hết cách, tôi cắm ống hút vào hộp rồi đưa đến tận miệng Tensai.

“Đây.”

Tensai hé đôi môi nhỏ nhắn ngậm lấy ống hút.

Dòng chất lỏng từ trong hộp theo ống hút trôi lên, bị cô nàng hút cái rột ngon lành.

Nhìn chằm chằm...

Chẳng hiểu sao tôi không thể rời mắt khỏi Tensai lúc này.

Từ góc nhìn trên cao, mái tóc vàng óng xõa ra từ bộ đồ ngủ mèo và gương mặt vốn dĩ đã quá quen thuộc đập vào mắt tôi, nhưng ánh nhìn của tôi lại vô thức dừng lại ở đôi môi ấy.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Ủa? Chuyện này... là sao đây?

Rõ ràng ban đầu còn thấy phiền phức, vậy mà... tại sao cái hành động tự tay đút cà phê cho nhỏ lại khiến tim tôi đập loạn xạ thế này?

“...Cậu đang nhìn cái gì đấy?”

Tensai nhả ống hút ra, ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt bực bội.

“Hả! Đâu, có nhìn gì đâu...”

Thấy bộ dạng lúng túng của tôi, Tensai rúc sâu đôi mắt vào trong mũ trùm đầu hình mèo, rồi đột ngột quay mặt về phía tôi.

“Người ta ngại đấy, đừng có nhìn chằm chằm như thế.”

“...”

Tôi đặt phịch hộp cà phê sữa xuống bàn, rồi bật dậy.

“Ủa, Juugo đi đâu thế?”

“Tôi chạy ra ngoài một lát.”

Thế rồi tôi lao ra khỏi nhà, vừa gào lên “Ư a a a a a!” vừa bắt đầu chạy thục mạng.

Sau khi chạy điên cuồng khoảng 30km và quay về nhà, cảm xúc hưng phấn không rõ nguyên do cuối cùng cũng chịu lắng xuống.

“Hộc... hộc... hộc... tô... tôi về rồi đây.”

“A, mừng cậu về nhà, cậu Juugo. Sắp có cơm rồi đấy.”

Khi tôi về đến nơi, Daruku đã nấu xong cơm trong bếp. Có vẻ vì Tensai ở đây nên cậu ta nấu luôn cả phần của tôi.

Nhìn bóng lưng cậu ta, tôi trộm nghĩ. Tại sao cậu lại đeo cái tạp dề màu hồng bồng bềnh đó bên ngoài đồng phục chứ?

Mà tại sao trông nó lại hợp thế hả?

Nhìn bóng lưng của một "thiếu nữ" vừa ngân nga hát vừa vui vẻ nấu ăn, trong lòng tôi có thứ gì đó sôi sục lên... Này, không đúng, bình tĩnh lại nào, Daruku là con trai giả gái mà!

Thế là tôi lại gầm lên một tiếng, lao ra khỏi nhà, vừa gầm rú vừa chạy hết tốc lực.

Nhưng lần này chỉ mới chạy được 10km là tôi đã kiệt sức.

Kể từ khi Tensai nằm lì ở nhà tôi là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Đằng này tôi vẫn còn đang đau đầu vì chuyện giữa Nanana và anh Hiiyo, thật chẳng muốn phải bận tâm thêm về những chuyện không đâu vào đâu này.

Đến giờ nghỉ trưa thứ Sáu, trong đầu tôi vẫn còn vương vấn những phiền não ấy thì nghe thấy tiếng gọi của Daruku.

“Cậu Juugo, tôi có thể làm phiền một chút không?”

“Ừ, chuyện gì thế?”

“Thực ra là chuyện về Tensai...”

Rốt cuộc, cái ngày thứ Tư được báo trước trong lời tiên đoán cũng trôi qua mà chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tensai bắt đầu nghỉ học từ sáng thứ Hai, nhốt mình trong phòng 202 để cày game cùng Nanana. Mặc dù Nanana, người luôn cô đơn chơi game online một mình khi tôi đi học, có vẻ rất vui vì có bạn chơi cùng, nhưng tình trạng này của Tensai vẫn rất đáng lo ngại.

“Rồi sao, cậu có biết tại sao Tensai lại biến thành như vậy không?”

“Ừm, tuy cô ấy không nói cho tôi biết lý do cụ thể. Nhưng chắc là gặp chuyện gì đó khó chịu nên đột nhiên sa sút tinh thần thôi.”

“Đột nhiên sa sút tinh thần mà nghỉ học cả tuần trời, cô ta trung thực với dục vọng của bản thân đến mức phóng túng luôn à?”

“Tôi nghĩ nếu thay đổi không khí thì tâm trạng cô ấy có lẽ sẽ khá hơn...”

“Thay đổi không khí à... Vậy thì cuối tuần đi đâu đó chơi đi.”

2

Thế là, kế hoạch đi chơi vào ngày nghỉ của cả nhóm đã được chốt.

Thành viên gồm có tôi, Daruku, Tensai. Sau đó vì thấy ít người quá nên tôi đã thử rủ thêm anh Tetsu và Yui.

Ngoài ra, theo kế hoạch của Daruku, khách mời đặc biệt là lớp trưởng lớp tôi, Yumeji-san cũng sẽ tham gia.

Lúc đó, tôi thực sự cảm kích Daruku vô cùng. Tôi nắm chặt hai tay cậu ta, nước mắt đầm đìa nói: “Cảm ơn, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều!”, cúi đầu không biết bao nhiêu lần, cuối cùng còn ôm chầm lấy cậu ta một cái thật nồng nhiệt.

Kết quả là cái danh hiệu mới "Thằng cặn bã tấn công thiếu nữ dễ thương giữa thanh thiên bạch nhật" đã lan truyền khắp lớp, khiến hình ảnh vốn đã chẳng tốt đẹp gì của tôi lại tụt thêm một bậc thảm hại.

Mà, chuyện đó sao cũng được... tuy không ổn lắm nhưng cứ kệ đi.

Sáng Chủ Nhật, tôi và Daruku cưỡng ép thay đồ cho Tensai rồi lôi cô nàng ra ngoài.

“Tại sao tôi nhất định phải đi chứ?”

“Ồn ào quá, đây là để thay đổi tâm trạng. Đi nhanh lên.”

Daruku kéo tay Tensai, lôi xềnh xệch lên tàu điện.

Điểm đến hôm nay là Trung tâm mua sắm SouthRed ở phố số 6. Đây là trung tâm thương mại lớn nhất phía nam đảo Nanae, với hơn một trăm cửa hàng nằm trong ba tòa nhà liền kề, là một địa điểm cực kỳ hút khách, đặc biệt là giới học sinh.

Hôm nay dự định cả nhóm sẽ đi xem phim trước, sau đó đi ăn, rồi dạo quanh các cửa hàng.

“Nhắc mới nhớ, chỗ này hoành tráng thật đấy.”

Mặc dù tàu điện lúc đi đến đây cũng đông nghịt, nhưng sau khi xuống ở ga gần nhất, nhìn dòng người đổ về Trung tâm mua sắm SouthRed còn kinh khủng hơn. Xem ra sự sầm uất này đúng là danh bất hư truyền.

“Hừ, toàn là mấy kẻ rảnh rỗi.”

Tensai tuy miệng thì tỏ thái độ khó chịu, nhưng lúc nãy mắt cô nàng cứ sáng rực lên nhìn về phía trung tâm mua sắm, sự háo hức đã lộ rõ mồn một trên mặt rồi.

Theo thông tin từ cậu người hầu, Tensai hình như chưa bao giờ đi đến những chỗ như thế này với bạn bè. Dù có là kẻ lập dị thì cô ấy cũng là con gái, quả nhiên vẫn có hứng thú mãnh liệt với những chốn vui chơi thế này.

Xem ra chiến dịch của Daruku thành công rồi.

Tiện thể chúng tôi định đi xem phim trinh thám, chắc hẳn thể loại này cũng sẽ thỏa mãn được Tensai. Điều duy nhất đáng lo là liệu vị "Thám tử lừng danh" này có ngứa nghề mà bắt đầu màn thuyết minh phá án ngay trong rạp hay không thôi.

Trước giờ hẹn mười phút, Yumeji-san đã đứng đợi trước tháp đồng hồ ở nhà ga.

“Chào mọi người.”

Yumeji-san nở nụ cười, bộ dạng mặc đồ thường phục của cô ấy siêu dễ thương luôn.

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là...

“Ơ, Yumeji-san! Gọng kính hình như hơi khác thì phải?”

“A, vâng. Tớ vừa cắt tóc một chút, thấy cái này hợp hơn nên...”

Cử chỉ thẹn thùng xoắn xuýt ấy cũng dễ thương quá đi mất. Ra là vậy, thảo nào tôi cảm thấy kiểu tóc hôm nay trông đáng yêu hơn hẳn.

“Hợp với cậu lắm đó.”

Tôi cười và đưa ra lời khen ngợi.

Nhân tiện nói thêm, từ phía sau vang lên những lời thì thầm của tên người hầu và nữ thám tử: “Hiếm khi Yumeji cố gắng ăn diện xinh đẹp thế kia, vậy mà hắn chỉ để ý đến sự thay đổi của cái kính - thứ ít khác biệt nhất, không thấy quá đáng sao?”, “Hết cách rồi, dù sao Juugo cũng có tính dục bất thường với kính mắt mà”.

Nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó đi.

“Kiểu tóc này thực sự rất tuyệt. Với lại bộ đồ này tớ cũng thích lắm.”

Nghe tôi cười tươi rói bồi thêm câu nữa (đương nhiên là đổi giọng xưng hô "tớ" cho nó thân mật), từ phía sau lại truyền đến tiếng xỉa xói hoàn toàn không màng đến cảm nhận của người bên cạnh:

“A, tuyệt đối là vừa nghe lén cuộc đối thoại của chúng ta rồi.”

“Hơn nữa, lại còn dùng đại từ nhân xưng 'tớ' ngọt xớt nữa chứ, nhìn cái bản mặt Tu La của thứ vũ khí sinh học kia kìa. Buồn nôn chết đi được.”

Khó chịu thật. Mấy người nhớ đấy cho tôi.

“Thành viên hôm nay chỉ có Yumeji thôi sao. Mà, được rồi. Mọi người đã đến đông đủ, vậy thì dứt khoát xuất phát thôi.”

Tensai quả quyết muốn tiến về phía Trung tâm mua sắm SouthRed.

“Chờ chút đã, Tensai. Còn hai người nữa.”

“Còn hai người?”

“A, Yui! Tetsu-nii, anh Yama, họ ở đằng kia kìa!”

Vừa dứt lời thì hai người còn lại cũng chạy tới. Có thể nhìn thấy từ xa Yui đang vẫy tay đầy phấn khởi, và bên cạnh là anh Tetsu.

Yui hớn hở chạy lại, nở nụ cười rạng rỡ.

“Cảm ơn vì lời mời hôm nay ạ, anh Yama! Vì là lần đầu tiên đến đây nên em mong chờ lắm!”

Yui cũng chào buổi trưa đầy năng lượng với Yumeji-san, rồi cúi đầu chào một cái thật mạnh.

“Những người bên kia là lần đầu gặp nhỉ!”

Yui tỏ vẻ đầy hứng thú nhìn Tensai.

“A, Yui. Còn cả anh Tetsu nữa, để tôi giới thiệu, đây là bạn học cùng lớp hiện đang cúp học đứng cạnh tôi...”

“Về đây.”

“Đúng đúng đúng, về đây... Này, cô nói cái gì cơ?”

“Tôi nói là, về đây.”

“Hả? Cô nói cái gì vậy!”

Nhìn Tensai với vẻ mặt mất kiên nhẫn đi về phía nhà ga, tôi và Daruku vội vàng đuổi theo.

“Đợi đã, Tensai!”

Khó khăn lắm mới nắm được vai cô nàng, nhưng ngay lập tức lại bị hất ra.

“Bầu không khí trở nên tồi tệ thì đi về, có vấn đề gì sao?”

Nhìn cách nói chuyện như muốn gây gổ này thì xem ra cô ta làm thật rồi.

“Đùa kiểu gì vậy! Mọi người đều vì cô mà...”

“Ai nhờ vả lúc nào chứ?”

Sự từ chối phũ phàng. Phải nói là, buông ra câu này cũng đồng nghĩa với việc chấm dứt mọi chuyện.

“À, thế hả. Vậy thì mau về đi. Chuyện của cô, tôi đếch quan tâm nữa.”

Thế rồi, thấy Tensai bỏ đi, Daruku định đuổi theo nhưng bị tôi giữ lại.

“Daruku, đừng đi.”

“Nhưng, nhưng mà.”

“Nếu chỉ có hai chúng ta thì không sao. Nhưng hôm nay đã mời cả Yumeji-san và anh Tetsu đi chơi cùng. Chỉ hùa theo cái thói chủ nghĩa cá nhân của cô ta là không đúng.”

Daruku cúi đầu trong khoảnh khắc, nhưng cậu ta quả quyết đặt bàn tay không bị tôi nắm lên tay tôi.

“Cậu Juugo, xin lỗi. Dù vậy, tôi vẫn phải đuổi theo Tensai.”

Daruku lộ ra vẻ mặt rụt rè. Nhưng sự quyết tâm trong ánh mắt ấy lại vô cùng kiên định.

“...Thật là, đi nhanh đi. Phía sau tôi sẽ lấp liếm cho.”

Thế là tôi buông tay cậu ta ra. Nhìn tôi vẫy tay với vẻ ghen tị (vì sự trung thành đó), Daruku mỉm cười để lại một câu “Cảm ơn”, rồi đuổi theo Tensai.

Dõi theo bóng lưng cậu ta, tôi vội vã quay lại nhà ga và suy nghĩ lý do.

Giờ phải nói sao với nhóm Yumeji-san đây? ...Mà, thôi kệ, cứ nói là đau bụng rồi về nhà vậy.

Hành động của Tensai đúng là chọc người ta điên tiết, không thèm quan tâm đến loại người đó nữa. Tốt nhất là cứ vui chơi thỏa thích cùng nhóm Yumeji-san thôi.

“Trung tâm mua sắm SouthRed sao.”

Từ sáng Chủ Nhật, Kagetora đã theo dõi Ikusaba Hiiyo.

Giữ một khoảng cách vừa đủ với Hiiyo đang rảo bước trong đám đông, Kagetora âm thầm bám theo phía sau.

Qua vài ngày điều tra, thông tin về Ikusaba Hiiyo đã phần nào sáng tỏ.

Mặc dù Hiiyo hiện đang ghi danh tại Đại học phía Nam đảo Nanae, nhưng có vẻ hắn hầu như không tham gia các buổi giảng. Suy xét xem hắn hành động như vậy để làm gì, thì biết được hắn đi khắp các hang cùng ngõ hẻm trên đảo Nanae để giao lưu với những người có vẻ là người quen cũ.

Về mặt này, những suy đoán của Isshin quả thực chính xác vài phần. Hiiyo nhất định sẽ xuất hiện ở khu phố sầm uất gần trường cấp 3 số 3 vào lúc chạng vạng, hắn sẽ bắt chuyện với học sinh trường này, đặc biệt là tập trung vào học sinh năm nhất, có vẻ như đang hỏi thăm điều gì đó.

Trong số đó, hắn tỏ ra rất ân cần với một học sinh cụ thể, có thể xác nhận hắn trò chuyện gì đó tại cùng một địa điểm vào thời gian cố định mỗi ngày.

Và sáng nay, sau khi giết thời gian tại quán cà phê trước nhà ga, hắn lên tàu điện đi đến Trung tâm mua sắm SouthRed.

Nhưng khác với mọi khi, Kagetora đang quan sát Hiiyo cảm thấy có chút tò mò.

Đó là vì cảm giác như Hiiyo đang theo dõi ai đó. Mặc dù không nhắm vào một mục tiêu cụ thể nào, nhưng rõ ràng là hắn đang đuổi theo ai đó.

Sau khi ngồi một lúc trên ghế dài trước nhà ga gần Trung tâm mua sắm SouthRed, Hiiyo liền trà trộn vào bên trong trung tâm mua sắm đông nghịt người. Chẳng bao lâu sau, hắn đi ra từ cửa sau ít người qua lại.

Kagetora giữ khoảng cách, giám sát nhất cử nhất động của hắn từ trên tòa nhà.

“Định đi về hướng nào đây?”

Kagetora tập trung cao độ bám theo, nhưng giữa chừng, sau khi bóng dáng Hiiyo đi vào bóng râm của tòa nhà, hắn biến mất trong nháy mắt.

Kagetora chờ đợi Hiiyo đi ra từ phía bên kia, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức nào.

Men theo mái nhà dốc đứng nhìn về phía bên trong, sau đó di chuyển đến vị trí đó, Kagetora nheo mắt lại.

“Không có?”

Lối ra vào cũng không có bóng râm che khuất, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng Hiiyo đâu.

“Ngươi đang tìm ai?”

Nghe thấy tiếng nói phát ra từ ngay sau lưng, Kagetora bất giác nhảy dựng lên, rồi trố mắt kinh ngạc.

Kagetora đang đứng trên mái nhà, mà sau lưng cậu ta, Ikusaba Hiiyo đã đứng lù lù ở đó từ lúc nào không hay.

Kẻ như ta, mà lại không đọc được khí tức ư?

Việc này khiến Kagetora vô cùng kinh ngạc, và hơn thế nữa, một chuyện khó tin hơn đã xảy ra. Đối phương vừa nãy còn giữ khoảng cách đi ngay dưới tầm mắt, sao lại vòng ra sau lưng mình được? Nhận nhầm mục tiêu rồi ư? Hay là nói, trúng bẫy của đối phương rồi sao?

Vài khả năng lướt qua trong đầu.

“Ngươi là kẻ bám đuôi ta dạo gần đây nhỉ. Đến tận nơi thế này cũng vất vả cho ngươi rồi... Rồi sao, rốt cuộc ngươi nhận tiền của ai? Nói thật thì, nếu ta đoán không lầm ngươi sẽ giữ mồm giữ miệng khá kỹ đấy, nhưng thế thì làm khó cho ta quá.”

Nhìn Hiiyo đang cười khinh miệt, Kagetora chỉ trả lời ngắn gọn.

“Ta không định trả lời ngươi.”

“Thế à? Vậy thì chết đi.”

Ngay khoảnh khắc Hiiyo bước bước đầu tiên, Kagetora bắt đầu chạy hết tốc lực.

Nhảy từ mái tòa nhà này sang mái tòa nhà bên cạnh, cứ thế nhắm vào những điểm mù khó bắt được tầm nhìn, lấy ban công tòa nhà làm điểm tựa, nhảy xuống mặt đất.

“Sao thế? Thế là hết rồi à?”

“Cái...!”

Khoảnh khắc tiếp đất, Kagetora lại nghe thấy tiếng nói truyền đến từ sau lưng, điều này khiến sống lưng cậu ta lạnh toát.

Kagetora vừa phi thân bỏ chạy, vừa ngoái đầu lại, việc Hiiyo ở ngay sát sườn khiến cậu ta kinh ngạc tột độ.

“Không thể nào, hắn có thể theo kịp động tác của mình sao!?”

Cứ thế tiếp tục lao về phía lối đi tấp nập người qua kẻ lại, từ lối vào gần đó chạy vào trung tâm mua sắm. Vừa đẩy người đi đường để mở lối máu thoát thân, chốc lát đã vào đến ngay chính giữa giao lộ lúc trước. Kagetora quay đầu lại, tìm kiếm Ikusaba Hiiyo giữa dòng người, nhưng không thấy bóng dáng hắn ở đâu cả.

Cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi sao. Kagetora thở phào nhẹ nhõm.

“Này, chạy nghiêm túc hơn chút đi.”

Giọng nói băng giá lại tập kích sống lưng Kagetora.

Kagetora nín thở, từ từ quay đầu lại theo hướng giọng nói.

Không hiểu tại sao, Ikusaba Hiiyo đang đứng ngay sau lưng cậu ta.

“Rất tiếc, cái trung tâm mua sắm này cứ như sân sau nhà tôi vậy. Ngóc ngách nào tôi cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.”

Trước khi nghe hết lời Hiiyo nói, Kagetora lại phi thân bỏ chạy.

Bị chặn đầu rồi? Không, không đúng. Không phải là bao vây lợi dụng địa hình, chắc chắn phải có thủ thuật nào đó, nếu không thì về mặt vật lý không thể giải thích được.

Mặc dù hỗn loạn vì sự thật phi lý đang diễn ra, Kagetora vẫn lao ra khỏi trung tâm mua sắm từ lối ra gần đó, dứt khoát leo lên cầu thang thoát hiểm bên cạnh, lại nhảy lên mái nhà không người.

Sau đó, cậu ta sững sờ.

Bởi vì, trên mái tòa nhà, bóng dáng Ikusaba Hiiyo đang dựa vào bể chứa nước ở một góc đã lọt vào tầm mắt.

“Chậm chạp thật đấy.”

Bị bao vây rồi? Hay là nói, hắn biết lộ trình bỏ chạy mình chọn sao?

Nhìn Hiiyo bước ra từ bóng râm bể chứa nước đến dưới ánh nắng, Kagetora lùi lại.

“Hóa ra là Ninja à. Nói thật, cơ thể ngươi đúng là khiến người ta ngạc nhiên đấy, khá khó đối phó. Muốn đuổi theo cũng mệt lắm chứ, đầu tiên nên phong ấn cái chuyển động nhanh nhẹn đó lại nhỉ.”

Sau đó, Ikusaba Hiiyo vừa giơ tay phải lên, vừa dùng ngón trỏ đang đeo chiếc nhẫn bạc hình đầu lâu phát sáng chỉ vào Kagetora.

“Cẩn thận đấy, nếu chân phải mất cảm giác thì sự cân bằng của cơ thể sẽ sụp đổ về bên phải đó.”

Hắn đang nói cái quái gì vậy...

Khoảnh khắc Kagetora nghĩ như vậy, trọng tâm bỗng nhiên nghiêng đi.

Cứ thế cơ thể ngã nhào về bên phải trên mái nhà, Kagetora hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Không, không thể nào.”

Kagetora ngã xuống đúng như lời tiên tri của Hiiyo, cảm thấy có gì đó sai sai.

“Chân phải... không cử động được.”

Chân phải của mình dù dùng sức thế nào cũng không có phản ứng, quả nhiên bị liệt rồi. Cái gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Nhìn ngó lung tung là không tốt đâu nhé.”

Sau đó, Hiiyo rút ngắn khoảng cách trong một hơi, tung một cú đá trời giáng vào mặt Kagetora đang nằm đo đất.

3

“Ây chà, vui thật đấy.”

Xem xong bộ phim trinh thám, chúng tôi đến ngồi ở băng ghế dài gần đó.

Mặc dù phim có yếu tố trinh thám, nhưng không chỉ chăm chăm vào việc truy tìm lời giải cho các bí ẩn mà còn phô diễn rất nhiều cảnh hành động mãn nhãn.

“Thú vị thật đấy ạ!”

“Thú vị thật.”

Nhìn Yui mãn nguyện, anh Tetsu cũng cười theo. Yumeji-san cũng có vẻ rất hài lòng. Tensai và Daruku đột nhiên bỏ về, tôi còn lo không biết sẽ ra sao, nhưng thấy mọi người vui vẻ thế này thì đúng là tạ ơn trời đất.

“Để tôi đi mua chút đồ uống lạnh.”

Tôi đi về phía cửa hàng được dựng ở khoảng đất trống cách đó một chút. Mặc dù nhìn thế nào cũng là tiệm kem, nhưng họ cũng có bán các loại đồ uống giải khát. Dù sao cũng không muốn đi xa, cứ mua ở đây vậy.

““Xin lỗi.”“

Ngay lúc tôi đang nhìn vào tủ kem thì giọng nói va phải giọng của người khách khác.

Tôi quay đầu lại theo phản xạ, nhìn thấy mặt người đó liền giật mình...

“Ủa? Đây không phải là cậu Juugo sao. Ngọn gió nào thổi cậu đến nơi này thế?”

“Cậu mới là đang nói cái gì thế, Sanada?”

Người xuất hiện ở đây là Sanada Hajiki, học cùng trường cấp 3 số 3 năm hai với tôi, cũng là người môi giới của "Guild" chuyên lo liệu các công việc làm thêm bí mật chi nhánh trường cấp 3 số 3. Có thể coi là gã chuyên cung cấp thông tin.

“À, tôi hả? Tôi đang trong một cuộc hẹn hò nóng bỏng ngày nghỉ đấy.”

Nói đoạn, Sanada cười trộm, lập tức liếc nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh.

Ngồi ở đó là một chị gái vô cùng xinh đẹp đang đọc tài liệu gì đó. Chị gái này vừa nhận ra hướng này, liền nở nụ cười rạng rỡ về phía chúng tôi, khẽ vẫy tay.

Sanada đắm chìm trong nụ cười ấy cũng vẫy tay lại với chị gái đó. Xem ra chị gái xinh đẹp kia là đối tượng hẹn hò của Sanada rồi. Mà, nói sao nhỉ, tóm lại là.

“Giẫm phải vỏ chuối trượt chân, rồi đập đầu thật mạnh cho tôi.”

Gã đàn ông ghen tị (chính là tôi) nghiêm túc buông lời nguyền rủa.

“Nhắc mới nhớ, cậu Juugo thì sao? Đang làm gì thế?”

“Tôi đang ở... kiểu như ngay giữa một cuộc hẹn hò đôi ấy?”

“Haha, tóm lại là, hãy bất hạnh đi, rồi hủy diệt luôn đi.”

Sanada trưng ra bộ mặt xấu tính như mấy tên côn đồ lườm tôi.

Kết thúc màn xã giao sáo rỗng đơn giản, chúng tôi gọi món với nhân viên. Sau khi trả tiền thì đứng đợi đồ.

“Nhắc mới nhớ, đối tượng hẹn hò của Juugo ở đâu?”

Nếu thành thật thú nhận bóc trần sự hư vinh kiểu "Xin lỗi, nãy tôi xạo đấy. Không phải hẹn hò đâu, là mọi người cùng đi chơi thôi" thì cũng có nghĩa là thừa nhận thất bại.

Thế là tôi chỉ về phía băng ghế dài đằng xa.

“Hô, người kia hình như là lớp trưởng lớp cậu Yama - Yumeji Chiyo, Di tích... à nhầm, cậu học sinh chuyển đến mấy hôm trước Tsujifuka Tetsunoshin, còn có em học sinh năm nhất Yoshino Saki nữa nhỉ.”

“...Cậu lợi hại không phải dạng vừa đâu.”

Chỉ nhìn mặt mà có thể nói trôi chảy tên từng người, đúng là không hổ danh kẻ làm nghề thông tin.

“Đúng là tổ hợp khiến tôi rất hứng thú đấy. Mọi người có quan hệ thế nào?”

“Bí mật cá nhân thì miễn bình luận nhé, ông trùm thông tin.”

Thăm dò thông tin bất thành, Sanada chỉ nói “Vậy thì tiếc thật” rồi cười trừ.

“Nhắc mới nhớ, cậu Juugo. Phí thông tin hôm nọ khi nào cậu thanh toán?”

“Cái đó... vì hôm nay không ngờ lại thành ra thế này, nên cho tôi khất thêm chút nữa.”

Hôm trước, để điều tra số điện thoại của anh Tetsu, tôi đã nhờ đến gã bán thông tin này, lúc đó có ghi nợ, nên giờ bị đòi nợ rồi.

“Không sao. Xem ra cái này có thể trở thành sợi dây liên kết cho mối quan hệ tốt đẹp với cậu Yama sau này nhỉ. Tôi sẽ đợi vậy.”

“Hửm? Ý gì đấy?”

“Không có gì không có gì, tôi tự nói một mình thôi. Vậy hẹn gặp lại.”

Để lại câu nói lấp lửng, Sanada cầm cốc kem, quay lại chỗ chị gái đang đợi ở bàn. Tôi cũng nhận đồ uống cho mấy người từ nhân viên, quay trở lại băng ghế dài.

“Có rồi đây, mời mọi người.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Yumeji-san lấy trà đỏ đá, Yui lấy kem dưa lưới, anh Tetsu thì lấy cà phê đá, cuối cùng để lại cho tôi cốc cà phê kem.

Tôi vừa dùng ống hút xắn phần trên của kem vani, vừa vô tình nhìn về phía Sanada.

Sanada thì đang cười hì hì trò chuyện cao hứng với chị gái.

Khốn kiếp, cảnh tượng đáng ghen tị làm sao.

Đúng lúc tôi đang bùng lên ngọn lửa ghen tuông thì chị gái cầm lấy phong bì đặt trên bàn rồi đứng dậy, nói “Cảm ơn nhé, cậu đã giúp tôi nhiều lắm” đồng thời nở nụ cười, Sanada cũng cười lấy động lực, “Có việc gì thì cứ gọi điện nhé” rồi tiễn cô ấy rời đi... Này, hóa ra không phải hẹn hò à!

Xem ra Sanada cũng giống tôi, chỉ là thói hư vinh đang tác quái thôi. Người đàn ông thật đáng thương. Tự nhiên cảm thấy lần này muốn mời cậu ta một ly nước ép ghê.

Chị gái vừa đứng dậy chạm mắt với tôi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, đi về phía này.

Ủa, cái gì? Tại sao lại đi về phía này?

Tôi bất giác dao động, chị gái đi đến chỗ tôi đang thủ thế... cứ thế lướt qua bên cạnh tôi.

Xem ra, bên này tình cờ chỉ là hướng đi của cô ấy thôi. Chỉ là lúc lướt qua, cô ấy đã để lại cho tôi một cái nháy mắt.

Tôi hoảng hốt lắc đầu.

Nhìn bóng lưng của chị gái có dáng người đẹp và bước đi đoan trang, quả thực giống hệt người mẫu thời trang vậy. Mùi nước hoa hương cam quýt ngửi thấy lúc lướt qua nhau, thật sự quá tuyệt vời.

“Tuyệt thật đấy.”

Tiếng lòng trong đầu lọt ra từ cái miệng đang há hốc.

Nghiến nghiến nghiến.

“Đau đau đau đau.”

Ngay sau đó, một cú giẫm bất ngờ truyền từ đầu ngón chân lên não, khiến tôi bất giác nhảy dựng lên. Người giẫm tôi, lại là Yumeji-san đang ngồi trên ghế dài ngay trước mắt.

“Yu, Yumeji-san, sao thế?”

Thấy tôi rưng rưng nước mắt hỏi, Yumeji-san trở nên kích động.

“Xin, xin lỗi! Cậu Yama! Chuyện, chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó! Tại sao tớ lại giẫm cậu chứ! Tóm, tóm lại là, vô cùng xin lỗi!”

Có vẻ vì không hiểu nổi hành động mình vừa làm nên Yumeji-san hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, cô ấy hoảng hốt đứng dậy, nói “Tớ đi lấy cái gì đó để làm lạnh” rồi vội vàng bước đi, nhưng ngay lập tức lại vấp ngã.

“Nguy hiểm!”

Tôi vội vàng đỡ lấy cơ thể cô ấy.

“Cậu không sao chứ?”

Yumeji-san ngẩng mặt lên trong vòng tay tôi, mặt đỏ bừng, hoảng loạn kêu lên “Oa, oa”.

“Kh, không sao! Vô, vô cùng cảm ơn, cậu Yama! Tớ đã không sao, không sao rồi!”

Yumeji-san vùng ra khỏi vòng tay tôi. Nhưng mà tình trạng này mà buông cô ấy ra thì hơi đáng sợ.

“Tóm lại cứ quay lại ghế ngồi đã, rồi tôi thả cậu xuống.”

“Cái đó... chuyện này... được rồi, làm phiền cậu.”

Thấy Yumeji-san ngừng giãy giụa, tôi thở dài một hơi.

Lúc này, tôi mới nhận ra.

Nhắc mới nhớ, không phải tôi đang ôm Yumeji-san sao?

Sau khi xác nhận điều này, tiếng chuông phúc âm trong đầu vang lên “Leng keng, leng keng”.

Chết dở, vui quá. Sự cố này, thật lòng khiến người ta vui sướng mà.

Nhưng đồng thời quả nhiên cũng thấy ngại.

“Ya, Yama-san. Tim cậu, đập thình thịch kìa.”

“Hả! A! Chuyện này...”

Mặt tôi bất giác nóng ran. Dù tôi có muốn tìm lý do, nhưng nhìn kỹ lại, Yumeji-san đang nép vào ngực tôi, con nai vàng ngơ ngác trong tim tôi chắc đã bị bắt sạch rồi.

Toang rồi, không thể ngụy biện được nữa.

Đối mặt với tôi như vậy, Yumeji-san hai má ửng hồng, có chút ngượng ngùng, cảm giác còn có vẻ vui mừng.

“Cái đó... tớ cũng giống vậy.”

Xẹt — , mặt đã đỏ bừng lên rồi, chuyện này đến cả tôi cũng biết. Nụ cười này của Yumeji-san thực sự quá mạnh mẽ. Nếu không có trách nhiệm phải đỡ Yumeji-san, đầu gối tôi chắc chắn sẽ sụp đổ ngay lập tức, bất tỉnh nhân sự như bọt biển tan biến, rồi co giật liên hồi cho mà xem.

“Không, không phải, cái đó...”

Ánh mắt tôi khóa chặt vào Yumeji-san đang ôm trong lòng, không thể dời đi được nữa.

Phụt —

“Cái...!”

Nhưng sát khí mãnh liệt đột nhiên cảm nhận được khiến tầm mắt tôi dời khỏi Yumeji-san, quét nhìn xung quanh.

Trên lối đi người qua kẻ lại tấp nập, ở băng ghế trước mặt là Yui vừa xấu hổ cắm cúi chiến đấu với ly kem vừa thi thoảng liếc nhìn về phía này, sau lưng chúng tôi cũng chỉ có anh Tetsu đang mắt nhắm mắt mở làm ngơ, chẳng có kẻ nào kỳ lạ cả.

Duy nhất chỉ nhận ra bóng dáng Sanada đang gào lên “Cậu Juugo là đồ ngốc!” rồi khóc lóc chạy về phương xa, chắc do xa quá nên tôi đã lờ đi mất.

Sát khí đã biến mất từ lúc nào không hay. Nhưng dư âm của nó vẫn còn quấn lấy người tôi.

“Sao thế, cái vừa nãy là?”

Sát khí hung ác nồng nặc đến mức đó, giờ lại không còn chút cảm giác nào. Có lẽ, sát khí mà sát thủ thực thụ phát ra chính là như thế này chăng? Cảm giác giống như lưỡi rìu bất ngờ bổ xuống từ sau lưng vậy.

“Có chuyện gì sao, cậu Yama?”

“Không, không có gì đâu.”

Tôi cười đặt Yumeji-san ngồi xuống ghế dài, đồng thời, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Là ảo giác sao?

Mặc dù xảy ra chuyện kỳ lạ này, nhưng sau đó không có biến cố gì đặc biệt, mọi người đã cùng nhau trải qua thời gian vui vẻ. Chúng tôi mang theo bữa trưa, dạo quanh trung tâm mua sắm, vừa vui vẻ mua cái này cái kia vừa đùa giỡn, đến khi hoàn hồn thì mặt trời đã lặn rồi.

Chúng tôi lên tàu điện, trong lúc trò chuyện thì lần lượt trở về khu phố mình sống.

“Bọn em xuống trạm tiếp theo nhé!”

Nói rồi Yui và anh Tetsu đứng dậy khỏi chỗ ngồi gật đầu với tôi.

“Hôm nay xin lỗi nhé. Lúc đầu bầu không khí kỳ cục thế kia.”

“Không có chuyện đó đâu ạ. Dù sao em cũng rất vui, đằng nào thì chị bé nhỏ đó cũng không phải cố ý muốn phá hỏng bầu không khí đâu, lần sau lại cùng đi chơi nhé!”

Yui nói vậy, nở nụ cười ngây thơ. Bé ngoan, đúng là một đứa bé ngoan mà. Cảm giác như được nụ cười này cứu rỗi vậy.

Sau khi làm những việc này việc kia, tàu điện cũng đến trạm, Yui và anh Tetsu nói “Tạm biệt nhé, anh Yama, chị Yumeji!”, “Mai gặp ở trường” rồi xuống xe.

Tôi vẫy tay với hai người. Chẳng bao lâu sau, trên chiếc tàu điện đã chuyển bánh không còn nhìn thấy bóng dáng hai người họ nữa.

Thế là... nguy rồi, thành ra chỉ còn tôi và Yumeji-san ở riêng với nhau thôi sao.

Nếu lúc này có mẩu chuyện nhỏ thú vị nào đó diễn ra sôi nổi thì...

“Cậu Yama, hôm nay đi chơi có vui không?”

Đang nghĩ thế thì bị bắt mất tiên cơ. ...Này, ủa? Yumeji-san nói gì cơ.

“Vui lắm chứ... không, phải nói là vui hết sảy luôn ấy. Sao thế?”

Trước câu hỏi ngược lại của tôi, Yumeji-san hơi ngượng ngùng cúi đầu.

“Tớ, hôm nay đã nhìn cậu Yama rất nhiều rất nhiều, cảm thấy có lúc cậu như người mất hồn đang nghĩ chuyện gì đó...”

Như ngọn lửa, một luồng nhiệt xộc lên mặt tôi.

“Vì đã nhìn rất nhiều rất nhiều...”

Đến đây, Yumeji-san hít một hơi, xua tay lia lịa.

“Không, không đúng, không phải thế đâu! Chỉ là vì hôm nay ở cùng nhau, cơ hội như thế này nhiều hơn bình thường, chứ không có ý nghĩa sâu xa gì đâu nhé! Ể, đúng, không sai, chính là như vậy!”

“Cũng, cũng phải nhỉ.”

Oa, có hiểu lầm gì rồi sao. Tôi đúng là ngốc mà.

“Tóm, tóm lại là, cái đó... Cậu Yama, tớ cảm thấy, những chuyện cậu đang nghĩ, chính là chuyện về cậu Tensai.”

Tôi bất giác giật mình.

“Yumeji-san thật đáng ghét, làm gì có chuyện đó chứ.”

Tôi phủ nhận như vậy.

“Tớ ấy, có chút để tâm. Chuyện của cậu Hoshino, và cả chuyện của cậu Tensai nữa.”

“Yumeji-san.”

“Tớ, gần đây mới làm thân được với cậu Hoshino, cũng trò chuyện nhiều về cậu Tensai. Cậu Hoshino đã nói, cậu Tensai 'chỉ là không giỏi diễn đạt tình cảm của mình một cách khéo léo thôi, thực ra là một cô gái tốt'. Cho nên, tớ cũng muốn làm thân với cậu Tensai, tuy nghĩ vậy, nhưng hôm nay có vẻ không suôn sẻ lắm nhỉ.”

Yumeji-san cười ỉu xìu. Những lời này của Yumeji-san rõ ràng không phải nói về bản thân, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến tôi thấy vui lạ lùng.

“Lần sau dù có phải tròng xích chó vào cổ cũng sẽ lôi cô ta đến, mọi người cùng đi chơi nhé.”

“Cũng phải ha.”

Trò chuyện chuyện này chuyện kia, trạm tiếp theo sắp đến rồi.

“Tớ xuống trạm này. Vậy cậu Yama, mai gặp ở trường nhé.”

“Ừ. A, còn cái này nữa, tớ sẽ chuyển tận tay cho nhóm Daruku.”

“Vậy làm phiền cậu rồi.”

Nhìn Yumeji-san vẫy tay với chiếc tàu điện đóng cửa khởi động lại, tôi vẫy tay cho đến khi bóng dáng cô ấy biến mất.

Vừa không nhìn thấy bóng Yumeji-san nữa, tôi lập tức thở dài một hơi.

“Yumeji-san nhạy bén thật đấy.”

Không hổ danh là người có chí hướng trở thành nhà văn, sở hữu đôi mắt quan sát sự việc rất tốt. Tôi nhớ lại những điều Yumeji-san chỉ ra, ánh mắt rơi vào chiếc túi đang cầm trên tay.

4

Vừa về đến Hạnh Phúc Trang, tôi thấy Daruku đang ngồi xổm ở tầng hai.

“Sao thế? Ở chỗ này.”

“...A, mừng cậu về nhà, cậu Juugo.”

Daruku ngẩng mặt lên, thấy mắt cậu ta sưng húp. Tên này, khóc suốt sao? Tại sao tên này lại khóc... Chắc cũng giống như mình nghĩ thôi.

“Tensai ở đâu?”

“Ở... phòng 202.”

Sao con nhỏ đó không ở phòng mình mà lại chạy sang phòng tôi "đóng đô" thế này? Mà, tóm lại là...

“Này, đây là quà Yumeji-san gửi cho cậu.”

Đây là loại bánh donut phủ đầy đường chỉ cần cắn một miếng là ngập răng được bán ở Trung tâm mua sắm SouthRed. Chúng tôi đã ăn ngay tại chỗ loại vừa ra lò, thực sự rất ngon, nên Yumeji-san cũng mua về làm quà cho nhóm Daruku.

“...Hiện tại, tôi không muốn ăn gì cả.”

“Đừng nói nhảm nữa, đây là quà Yumeji-san tặng đấy. Im miệng mà ăn đi, bây giờ hãy ăn ngay với lòng biết ơn vô hạn cho tôi.”

Daruku mở miệng túi nhưng không có ý định thò tay vào trong. Hết cách, tôi lấy một cái đưa đến tận miệng cậu ta.

“Nhưng mà...”

“'Khi phiền não vì những chuyện bất khả kháng, tóm lại cứ ăn cái gì đó trước đã. Nếu bụng no, thì những chuyện bất khả kháng cũng sẽ trở nên khả kháng thôi'.”

“? Đó là cái gì?”

“Gia huấn nhà tôi. Con người lúc chán nản thì đại khái cũng là lúc bụng đói meo, tình trạng đã rõ rành rành ra đấy rồi. Cho nên cứ dứt khoát ăn cho no bụng, dù thế nào thì cũng sẽ có chuyển biến thôi.”

“Thật sao?”

“Không tin thì cứ thử xem.”

Nói xong, tôi gí cái bánh donut vào miệng cậu ta, Daruku há miệng cắn một miếng "măm măm". Nhìn bộ dạng dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào môi của Daruku, khiến tôi chấn động... Khoan để đó đã.

Nhìn Daruku nhai bánh donut, im lặng thưởng thức, bất giác liên tưởng đến loài động vật nhỏ, tóm lại là vô cùng dễ thương.

“Ngon quá.”

Sau đó cậu ta nở nụ cười rạng rỡ. Nhìn nụ cười như thế này của Daruku, tôi bắt đầu suy nghĩ lại. Lúc trước cũng thế, nhìn gái xinh ăn uống, thực sự sướng mắt quá đi.

...Này, đợi đã, đợi đã nào, tên này không phải gái xinh, là gái có "cuh" mà!

“Cậu Juugo, cảm ơn. Nhờ cậu mà cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”

“Muốn cảm ơn thì mai cảm ơn Yumeji-san ấy.”

Tôi lấy cái túi đựng những chiếc bánh donut còn lại từ tay Daruku rồi đứng dậy. Nên đi thôi nhỉ.

Tôi liếm chỗ đường còn dính trên đầu ngón tay, đi về phía phòng 202.

“Mừng cậu về nhà, Juugo.”

Tôi gạt lời chào của Nanana sang một bên, nhìn chằm chằm vào kẻ còn lại.

Tensai trong suốt một tuần qua vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ mèo này, bước vào chế độ sa đọa, tay cầm tay cầm chơi game.

“Này, Tensai. Cô định thế nào đây hả?”

Không có bất kỳ câu trả lời nào, chỉ tiếp tục chơi game, Tensai khiến tôi phát cáu, tôi giật lấy cái tay cầm từ tay cô ta.

“Nói chuyện đi, tôi không có thiên tài như cô đâu, không nói ra thì tôi không hiểu được.”

“Tôi không có nghĩa vụ phải nói với cậu.”

Nhìn Tensai quay đầu liếc về phía này với vẻ mặt lười biếng, thực sự rất bực mình.

“Đừng có nổi nóng lung tung, cái cô này.”

Định hét vào mặt cô ta một trận, nhưng la hét với loại người này trông chẳng khác gì thằng dở hơi. Với lại, tôi cũng chẳng muốn nhìn mặt cô ta.

“Cậu vướng víu quá, cút ra ngoài đi.”

Vừa dứt lời, Tensai lập tức im lặng đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

“Này, Tensai, tôi nói trước cái này. Bất kể nguyên nhân gì khiến cô sa đọa như vậy, cô có muốn nói ra hay không cũng được. Tôi không có hứng thú với chuyện đó, dẫu sao nghe xong cũng chẳng đảm bảo có thể giải quyết được. Nhưng mà, ít nhất cũng hãy nói cho Daruku biết đi, cô là chủ nhân của cậu ta mà? Tôi nghĩ, than vãn đôi chút với người hầu đang lo lắng đến mức phát khóc, đó cũng là nghĩa vụ của chủ nhân đấy.”

“Liên quan đếch gì đến Juugo chứ.”

“À, cũng phải ha. Cho nên tôi mặc kệ đấy, sau này tùy cô. Cố gắng đừng có lạnh nhạt với Daruku quá, lạnh nhạt quá thì coi chừng đến cả Daruku cũng bỏ cô mà đi đấy.”

Nghe những lời tôi phun ra, Tensai chấn động một chút, nhưng ngay lập tức lại như không có chuyện gì mà rời khỏi phòng 202.

“Giận dữ ghê nhỉ, Juugo.”

Nanana im lặng nhìn cuộc đối thoại của chúng tôi, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

“Dù là tôi, thì lúc cần tức giận vẫn sẽ tức giận chứ. Nanana mới đúng, tôi nổi nóng với Tensai mà cậu chẳng nói gì nhỉ.”

Cứ tưởng người theo chủ nghĩa hòa bình như Nanana sẽ nói gì đó chứ.

“Tôi cũng thấy thái độ của Tensai hơi bị thế nào ấy. Hơn nữa tôi không giỏi nổi nóng với người khác.”

“Thế à?”

“Ừm, lúc tôi nổi nóng, nhất định là lúc bị đối phương chọc cho dựng tóc gáy lên cơ. Ví dụ như, lúc nhìn thấy hành vi biến thái của Juugo chẳng hạn.”

Ra là vậy, thảo nào Nanana luôn tấn công tôi không chút nương tay.

“Mà, nói thì nói vậy, Juugo. Quà đâu?”

Tôi nghiêng đầu khó hiểu trước câu nói cười híp mắt của Nanana.

“...Quà?”

“Ừm, bánh pudding mật đen phong cách Nhật của Thiên Trúc Đường ở Trung tâm mua sắm SouthRed ấy. Tôi thích nhất món đó ❤”

Nanana lộ ra vẻ mặt tràn đầy mong đợi, hiển nhiên cho rằng dù chẳng dặn dò gì thì tôi cũng sẽ mua bánh pudding về.

“...”

“? Sao thế, Juugo?”

“A ha, a ha ha ha ha.”

“Này, Juugo.”

“Sao, sao thế, Nanana?”

“Lẽ nào, cậu không mua?”

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo đó, tôi thành thật thú nhận.

“Xin lỗi, vì chơi vui quá, nên tôi quên béng mất cái đó.”

Thấy tôi tạ tội như vậy, Nanana mỉm cười.

“Không thể tha thứ.”

Tiếp theo, thưa chư vị. Các vị biết kỹ năng "Muscle Buster" không?

Là kỹ năng đau lắm đấy. Cụ thể mà nói, nó khiến tôi hối hận từ tận đáy lòng về việc không mua được bánh pudding về.

“Trời tối rồi, để tôi đưa cậu về ký túc xá nhé.”

“Không cần lo lắng quá đâu mà, Tetsu, không sao đâu!”

Đi trên đường về nhà từ Trung tâm mua sắm SouthRed, Yui - tức Yoshino Saki chia tay nhóm Juugo, nở nụ cười với Tetsu - tức Tsujifuka Tetsunoshin.

“Tạm biệt nhé, Tetsu! Lúc về không được đi đường vòng đâu đấy! Phải dứt khoát về nhà nhé!”

“Biết rồi, mai gặp.”

Saki chào tạm biệt Tetsu xong, cất bước về phía ký túc xá mình đang ở.

Môi trường sống của học sinh đảo Nanae đại khái chia làm hai loại. Một loại chính là sống ở ký túc xá.

Đảo Nanae - thiên đường nhiệt đới được mệnh danh là Đặc khu học sinh, học sinh theo học ở đây 100% đều là những người rời xa cha mẹ đến hòn đảo này. Học sinh sống ở đảo Nanae, cho đến khi tốt nghiệp cấp 2 đều có nghĩa vụ phải sống trong ký túc xá, quy định giờ giới nghiêm cũng rất nghiêm ngặt. Nhưng sau khi lên cấp 3, học sinh sẽ đứng trước lựa chọn vào ký túc xá cấp 3 hay sống một mình. Tỷ lệ này phân bố là bảy phần ký túc xá, ba phần sống một mình.

Sở dĩ có nhiều học sinh chọn cuộc sống ký túc xá hơn là sống một mình, có vài lý do. Có vấn đề về tiền bạc, cũng có vấn đề kiểu như cha mẹ chưa cho phép, và cũng có rất nhiều học sinh cảm thấy tiếc nuối khi buông bỏ cuộc sống ký túc xá vui vẻ an nhàn.

Sau khi trở thành học sinh cấp 3, Saki chọn ký túc xá nữ cũng xuất phát từ lý do tương tự. Đối với Saki, người đã rời xa vòng tay cha mẹ ngay khi vào cấp 2, lặn lội đường xa đến đảo Nanae này, thì cuộc sống một mình không phải là lựa chọn đầy hấp dẫn. Quan trọng hơn, xét đến việc ăn uống và các hỗ trợ sinh hoạt khác cũng được phân phối, cuộc sống ký túc xá cũng có cái tiện lợi của nó.

Ngoài ra, Saki cũng không có bất kỳ bất mãn nào đối với cuộc sống chung với người bạn thân Suruga Aya, bạn cùng phòng từ hồi ký túc xá cấp 2. Chỉ có điều, gần đây vẫn đang cãi nhau với Aya, nên ở trong phòng có hơi vất vả chút.

Nguyên nhân bắt nguồn từ việc Saki đến Phố Nguyệt Độc.

Yoshino Saki cách đây một tháng, đã trải qua hiện tượng bí ẩn. Cô vẫn còn nhớ đến lúc đi học về, quay lại phòng ký túc xá và ung dung tự tại một mình. Nhưng khi hoàn hồn lại, Saki đã thấy mình ở trên giường trong tòa nhà bỏ hoang, căn cứ địa của Three Skull tại Phố Nguyệt Độc một cách khó hiểu.

Nhờ hiện tượng bí ẩn này, Saki đã lưu lại Phố Nguyệt Độc suốt ba tuần lễ. Trong thời gian này lại không mang theo điện thoại, cuộc sống thường ngày của Saki trở thành trạng thái bặt vô âm tín. Dưới sự làm việc của Đại tỷ - thủ lĩnh Phố Nguyệt Độc, vụ việc không gây ra vấn đề lớn, nhưng trong khoảng thời gian đó Saki dường như đã bị xử lý như người mất tích.

Saki hồi phục khỏi cơn hoảng loạn tinh thần do hiện tượng bí ẩn gây ra, lúc vất vả lắm mới về được đến đây, Aya thấy Saki bình an vô sự đã mừng đến phát khóc. Nhưng đồng thời, nhìn thấy diện mạo hiện tại của Saki, cô ấy cũng vô cùng tức giận, còn nói những lời như "Rõ ràng người ta lo lắng như thế, vậy mà cậu lại đi làm lưu manh, thật tồi tệ".

Saki vì tôn trọng Đại tỷ mà mình ngưỡng mộ, nên khi cách ăn mặc hiện tại bị chê bai đã rất tức giận, thế là không suy nghĩ gì mà hét trả lại. Kể từ đó, hai người cơ bản không còn nói chuyện với nhau nữa.

Cho nên một tuần nay, việc ở trong phòng khá là cực.

“Nhưng hôm nay mình đã mua quà rồi, nhất định có thể làm hòa được.”

Trong cái túi mà Saki vừa lẩm bẩm vừa cầm trên tay là quà sinh nhật cho Aya. Nhắc mới nhớ, sinh nhật của Aya thì Saki đang ở Phố Nguyệt Độc, đây coi như là món quà muộn một tháng vậy. Vốn dĩ định chúc mừng thật hoành tráng vào một tháng trước, nhưng đã bị hiện tượng bí ẩn kia phá hỏng.

Nhưng nếu nhờ thế mà có thể khôi phục mối quan hệ hai người, thì cũng coi như là một cách cứu vãn, Saki nghĩ vậy. Cân nhắc món quà, cuối cùng cô chọn chiếc kẹp tóc có họa tiết dễ thương. Thực ra nếu cố thêm chút nữa thì có thể mua được món tốt hơn, nhưng tình trạng kinh tế hiện tại của Saki đã đến giới hạn rồi.

Tất cả là do sự mất mát ví tiền có chứa điện thoại và tiền tiêu vặt một tháng vào lúc xảy ra hiện tượng bí ẩn đó. Lúc ở Phố Nguyệt Độc cứ tưởng chắc chắn là để quên ở ký túc xá rồi, nhưng khi về đến ký túc xá tìm mãi cũng không thấy. Cuối cùng, vì phải mua lại điện thoại, khiến chiếc ví mới của Saki bị "xuất huyết" nặng nề.

Hiện tại, cuộc sống của Saki trở nên vô cùng túng thiếu.

“Nếu không đi làm thêm thì thực sự nguy to rồi.”

Đang suy tính đến các khoản chi tiêu sau này, Saki băng qua đại lộ đông người, ngay khi rẽ vào con đường nhỏ ít người qua lại, Saki nhận ra có ai đó đang đứng trong bóng tối trước mặt.

“Yo, lâu rồi không gặp.”

Saki nghe thấy tiếng chào, dừng bước. Người đàn ông này cô đã từng gặp.

“Người đó, hình, hình như là, người tên Ikusaba.”

Đứng ở đó là Ikusaba Hiiyo, người đã chào hỏi ở khu trò chơi cùng Tetsu và Juugo mấy hôm trước.

“Đừng có run rẩy thế chứ, ở đây chẳng phải chỉ có ta và cô thôi sao?”

Nụ cười rợn người cùng lời nói của Hiiyo khiến cơ thể Saki bất giác run lên bần bật.

“Vốn định từ sau hôm đó sẽ hoàn toàn ẩn mình và từ bỏ rồi, không ngờ lại gặp lại ở đây đấy.”

Đối với Hiiyo đang lẩm bẩm những lời vô nghĩa, Saki cảm thấy sợ hãi.

“Có, có chuyện gì không ạ?”

“Cô làm thế nào thoát ra được? Mặc dù đã xác nhận là chưa hoàn toàn giải quyết xong, nhưng cô lại bình an vô sự, chuyện này là thế nào? Trước đó cô đã đi đâu?”

“Anh, anh nói cái gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu.”

Trước Saki đang run rẩy vì những lời nói về những chuyện mình hoàn toàn không biết, Hiiyo cười khẩy.

“Sắp đến lúc dừng ngay cái diễn xuất nhàm chán tột đỉnh đó lại cho ta được chưa?”

Hiiyo nói vậy, nhưng thấy Saki chỉ biết run rẩy và rưng rưng nước mắt, Hiiyo nheo mắt lại.

“Này, cô không biết ta?”

“Là, là anh Ikusaba đúng không, hôm trước đã được giới thiệu ở khu trò chơi...”

“Không, không phải cái đó... Chuyện này là sao?”

Thấy dáng vẻ Hiiyo đặt tay lên miệng chìm vào suy tư, Saki vội vàng bỏ chạy. Tuy nhiên, cổ tay cô ngay lập tức bị nắm lấy.

“Đợi đã, chưa nói chuyện xong.”

“...!”

Khoảnh khắc bị Hiiyo nắm lấy, cơ thể Saki như bị trói vào tảng đá. Nỗi sợ hãi ập đến, siết chặt cổ họng, không thốt nên lời. Nhắm mắt lại trước nỗi sợ hãi trước mắt, Saki bắt đầu cầu nguyện trong lòng.

Cứu tôi với, ai đó cứu tôi với... Tetsu.

“Buông Yui ra.”

Tetsu lao vào can thiệp, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, định một đòn kết liễu Hiiyo. Nhưng chỉ trong gang tấc, đối phương đã kéo giãn khoảng cách.

“Yui, không sao chứ?”

Nghe thấy giọng nói của Tetsu, Yui nức nở gật đầu, sợ hãi ngồi phịch xuống tại chỗ.

“Yo, cậu bạn trai. Ta cho rằng, ta có theo dõi bạn gái cậu, nhưng vẫn còn cách tội phạm một bước đấy nhé.”

“Tôi cảm thấy anh còn hơn cả một tên bám đuôi hàng thật giá thật đấy.”

Vừa xác nhận sự an toàn của Yui, ý thức của Tetsu chưa bao giờ rời khỏi Hiiyo.

“Nhận ra ta đang theo dõi sao?”

“Chỉ dựa vào khí tức là cảm nhận được rồi.”

“Thế là, lấy cô ta ra làm mồi nhử?”

Không thể phủ nhận, xét về kết quả thì đúng là như vậy.

“Ngoài ra, tại sao lại rút kiếm ở khu dân cư thế hả, cậu bạn trai.”

“Để chém chết ngươi ngay tại đây.”

Dù bị thanh kiếm yêu quý chĩa vào, Hiiyo vẫn không hề dao động.

“Vác cái thứ đó đi lung tung với vẻ mặt bình tĩnh, bất kể tên bám đuôi nào cũng không phải đối thủ của cậu bạn trai đâu nhỉ. Nhưng mà ta muốn nói là, trên hòn đảo này những kẻ có thể cầm thứ đó không nhiều đâu, cậu là người của Phố Nguyệt Độc?”

Phát ngôn đánh trúng trọng tâm khiến Tetsu nâng cao cảnh giác.

“Là vậy thì sao?”

“Không thể nào, đừng nói với ta cậu là Three Skull nhé?”

Trước sự thay đổi biểu cảm của Tetsu, Hiiyo bất giác chép miệng.

“Tệ thật, không ngờ lại có quan hệ với Kurosu Sansa.”

Cái tên này vừa thốt ra, sát khí của Tetsu lại tăng thêm một bậc.

“Ta sẽ bắt ngươi nôn hết những gì ngươi biết ra.”

Tetsu rút ngắn khoảng cách trong một hơi, nhắm vào Hiiyo vung kiếm chém xuống. Ngược lại, Hiiyo vừa lùi lại phía sau né tránh, giữ khoảng cách an toàn, vừa dòm ngó sơ hở bên này.

Khoan nói đến việc đối mặt với kẻ cầm vũ khí sắc bén mà vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, hơn nữa động tác còn khá nhẹ nhàng. Tetsu hiểu rõ đối phương không phải là tên bám đuôi biến thái đơn thuần.

Nhưng dù vậy, đối thủ tay không tấc sắt, bản thân cầm kiếm vẫn có ưu thế áp đảo.

“Quả nhiên không thể đối đầu với đao kiếm nhỉ.”

“Nếu nghĩ vậy thì mau nôn hết ra đi, rồi cả nhà cùng vui.”

“Còn lâu nhé.”

Lùi mãi đến nơi có ánh đèn điện chiếu sáng, Hiiyo như đang suy tính điều gì đó rồi giải trừ thế thủ, cởi chiếc áo khoác sang trọng đang mặc trên người ra. Sau đó vươn vai, hít một hơi “suýt” qua mũi, rồi thở “phù” ra bằng miệng.

Định làm gì đây?

Trước mặt Tetsu đang bị chấn động bởi hành động bắt đầu hô hấp pháp đột ngột, Hiiyo lặp lại vài lần rồi cười khinh miệt.

“Lên đây, cậu bạn trai.”

Hiiyo trong trang phục đen tuyền, chậm rãi, tùy tiện đi về phía này. Hiiyo bước ra khỏi phạm vi ánh sáng tiến vào bóng tối đi về phía này, trên mặt nở nụ cười rợn người.

Không đọc được ý đồ của hắn khiến Tetsu nảy sinh sự do dự trong chớp mắt, sau đó Tetsu nhanh chóng bước tới rút ngắn khoảng cách, tung ra một đường kiếm ngang về phía bên trái Hiiyo.

Cú chém này, sẽ cắt ngang cơ thể Hiiyo... Lẽ ra phải như vậy.

“Tiếc quá.”

Nhưng, ngay trước mắt Tetsu vừa vung lưỡi kiếm xuống, Ikusaba Hiiyo vẫn điềm nhiên đứng đó.

Sau đó, hắn đấm một cú vào khuôn mặt đang trợn tròn mắt của Tetsu.

“Kh...”

Đồng thời với việc cằm bị đánh bay đi, bụng cũng hứng trọn một cú, Tetsu phát ra tiếng thở dốc đau đớn. Trong lúc bị kéo gần khoảng cách, cổ tay phải cầm kiếm bị tay trái Hiiyo nắm lấy, nắm đấm phải của Hiiyo đấm liên tiếp mấy lần vào cơ thể Tetsu.

Cánh tay bị nắm cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc, tuy muốn cưỡng ép kéo giãn khoảng cách, nhưng Hiiyo không để cậu chạy thoát. Không rời khỏi phía bên trong tầm với của thanh kiếm, mà giữ khoảng cách tuyệt diệu đuổi theo Tetsu.

Đối với Hiiyo như vậy, Tetsu giơ kiếm lên, cưỡng ép chém xuống.

“Đợi mãi.”

Tetsu vung tay phải ở cự ly cực gần, khoảng cách mà cán kiếm có thể đập vào Hiiyo.

Hiiyo tiến thêm một bước gần hơn, giơ tay trái qua đầu, đỡ lấy cú đòn này. Ngay khoảnh khắc đó, mượn lực đỡ của tay trái, hắn dẫn dụ cánh tay Tetsu ra phía ngoài, cứ thế thuận đà dùng tay phải nắm lấy cánh tay phải của Tetsu.

Đến đây, Tetsu hoàn toàn không thể hiểu nổi. Cứ như bị cuốn vào lấy Hiiyo làm trung tâm, chân rời khỏi mặt đất, lưng cứ thế đập mạnh xuống đất.

Cú va chạm xuyên qua từ sau lưng, kèm theo cơn đau dữ dội ập đến Tetsu.

Dù vậy, Tetsu vẫn quả quyết đứng dậy.

“Không ngờ còn đứng dậy được cơ đấy, chưa từng có kẻ nào ăn đòn này mà vẫn đứng được đâu.”

Nhìn Hiiyo nở nụ cười ngạo nghễ, Tetsu đang ôm cổ tay phải buông lỏng kiếm kinh ngạc.

Vừa rồi là cái gì?

Cú chém lúc nãy của Tetsu xác thực đã bắt được Hiiyo. Khoảng cách, quỹ đạo đều không sai, lẽ ra phải được tung ra ở khoảng cách có thể cắt đôi thân mình hắn mới đúng. Nhưng không chém trúng.

Không đúng, hiện tượng kỳ lạ này không thể qua mắt được Tetsu.

Ikusaba Hiiyo hắn ta, đã biến mất, chỉ trong khoảnh khắc ngay trước khi lưỡi kiếm chạm vào một chút, sau đó đồng thời với lúc thân kiếm đi qua thì lại xuất hiện với tư thế ngồi xổm.

Cái này là gì? Phán đoán sai khoảng cách? Lẽ ra không thể nào. Mình chắc chắn đã chém qua ở thời điểm hoàn hảo.

Một khoảnh khắc trống rỗng không rõ chân tướng. Điều này thật rợn người làm sao.

“Sao thế, mau chém qua đây đi chứ.”

Bị Hiiyo khiêu khích, Tetsu tuy nhặt thanh kiếm lăn lóc gần đó lên, nhưng không thể tấn công. Nếu lao vào bừa bãi thì sẽ lại ăn phải cú ném kia. Hơn nữa vết thương và sự mệt mỏi khi bị ném xuống đất vẫn còn đó. Thêm vào đó tay phải cầm kiếm vì đau cũng không thể dùng sức quá nhiều. Lúc bị ném đi, cổ tay phải hình như cũng bị trẹo rồi.

Mặc dù giống kỹ thuật ném của Judo, nhưng có chút khác biệt. Là Aikido, hay Nhu thuật sao?

“Dùng kỹ năng kỳ lạ thật đấy.”

Nhìn Tetsu đang phân tích kỹ năng đối thủ, Hiiyo cười.

“Công việc ta đang làm, cảm giác cuối cùng đều là cuộc đọ sức của sức mạnh. Cho nên cũng giắt lưng chút võ nghệ.”

Đối với tính chân thực của câu nói này, Tetsu không nắm chắc chút nào.

“Là kỹ thuật ném đó sao?”

“Quan sát đối thủ, lợi dụng sức mạnh dư thừa của đối thủ, đối với ta mà nói đúng là kỹ năng lý tưởng không gì bằng.”

“Khái niệm kỳ lạ thật.”

“Không có khái niệm nào cả, đối với ta chỉ phân ra có giá trị hay không thôi.”

“Đồng cảm.”

Tetsu một lần thu kiếm vào vỏ, đặt bên hông, điều chỉnh hô hấp, sau đó bày ra thế thủ.

“Cư hợp trảm (Iaigiri) sao?”

“Tử kích nhanh nhất, đây chính là khái niệm của ta.”

“Tung ra trảm kích tốc độ nhất trước cả đòn tấn công của đối thủ, một đòn tất sát đối thủ sao. Nhưng mà, nếu trượt thì sẽ có sơ hở đấy nhé?”

“Trúng đối thủ thì chết, không trúng thì tôi chết. Rút kiếm là chết người, cho nên mới là tử kích.”

“Cái gọi là một đòn tất sát sao. Cứ như một Samurai bị thời đại đào thải vậy, cậu bạn trai là loại người này à?”

“Kỹ năng của anh cũng thế thôi? Chiêu thức kiểu đó thời nay không còn thịnh hành đâu.”

“Đó chẳng qua là định kiến của tầm nhìn hạn hẹp thôi. Trong thời đại đề cao bảo vệ môi trường này, kỹ năng của ta mới là tiên tiến nhất. Tái sử dụng sự lãng phí của đối thủ, thực tế chính là tiết kiệm năng lượng.”

“Vậy thì tôi sẽ giết anh, tự mình trở thành tiên tiến nhất. Chém đứt nguồn gốc của sự lãng phí.”

“Ra là vậy, ý tưởng thú vị đấy. Nhưng mấy lời khoác lác vô dụng thì tốt nhất đừng nên nói, sẽ làm bản thân xấu hổ đấy.”

Nhìn Tetsu đặt tay lên cán kiếm bày ra thế thủ, Hiiyo lần này cũng bày ra thế thủ. Sự trừng mắt nhìn nhau không một kẽ hở.

“Chú cảnh sát ơi, ở bên này ạ!”

Giọng nói này, kéo khuôn mặt cả hai người quay về phía đó.

Yui vừa nãy còn ngồi xổm một bên, không biết từ lúc nào đã đến chỗ cách đó một quãng và kêu lên.

“Chậc, con nhãi ranh đó lại dám gọi cớm đến. Cậu bạn trai, đến đây thôi. Ngại quá, ta rút trước đây.”

“Cứ thế đi, tôi cũng không giỏi đối phó với cảnh sát.”

Tetsu dõi theo Hiiyo nhặt chiếc áo khoác vứt dưới đất vội vã rời đi, vội vàng giấu thanh kiếm vào bụi cây gần đó. Sau đó Yui chạy lại chỗ Tetsu đang như vậy.

“Không sao chứ, Tetsu!”

“À. Yui thì sao, cậu không sao chứ?”

“Ừm, Tetsu đến là không sao rồi!”

Nghe câu nói này, Tetsu thở phào nhẹ nhõm.

“Nhắc mới nhớ, cảnh sát đâu?”

“A, cái đó là nói dối đấy! Tớ nghĩ làm như vậy thì hắn ta cũng sẽ biến mất thôi! Hơn nữa, Tetsu cũng đâu muốn bị cảnh sát bắt đâu đúng không!?”

Xem ra là nhờ sự nhanh trí của Yui.

“Xin lỗi, để hắn chạy mất rồi.”

Thấy Tetsu nhìn theo góc độ Hiiyo chạy đi vội vàng xin lỗi, Yui lắc đầu.

“So với chuyện đó, chỉ cần Tetsu không sao là tốt rồi! Chỉ là, cái đó... Tetsu có thể đến, tớ vui lắm.”

Nhìn khuôn mặt cười ngây thơ vô số tội của Yui, Tetsu cũng rất vui, nhưng đồng thời cũng nảy sinh sự phẫn nộ. Là đối với người đàn ông tên Hiiyo kia, và cũng là đối với sự yếu đuối của bản thân.

Nén cơn đau ở cánh tay phải tự hỏi, nhưng biển suy tư không nổi lên câu trả lời ra hồn nào. Cái đó, là thế nào?

Động tác né tránh bí ẩn mà Hiiyo phô diễn lôi cuốn suy nghĩ của Tetsu.

Ikusaba Hiiyo, kẻ nhắm vào Yui. Đầu tiên việc hắn biết nữ BOSS của tổ chức Three Skull mà mình trực thuộc là Kurosu Sansa khiến người ta tò mò. Sansa, ngoại trừ những đồng đội đáng tin cậy như Tetsu ra, thì sẽ không tiết lộ lai lịch của mình cho Yui.

Ikusaba Hiiyo, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Tóm lại, liên lạc với chị Hai trước đã.”

5

“Yui bị tấn công!?”

“Thủ phạm chính là người đàn ông tên Ikusaba Hiiyo gặp ở khu trò chơi hôm trước.”

Giờ nghỉ trưa thứ Hai, tôi bị anh Tetsu gọi “có chút việc” đến sân thượng không người. Sau khi nghe chuyện này, tôi sợ đến mức mắt muốn lồi ra ngoài.

“Ể? Đợi đã. Tại sao anh Hiiyo lại tấn công Yui?”

Hoàn toàn không biết anh Hiiyo làm chuyện này có ý nghĩa gì.

“Ai biết được. Chỉ có thể cho rằng đã bị nhắm trúng ở khu trò chơi hôm trước.”

Mà, quả thực Yui rất dễ thương, nhưng chuyện này... Phải rồi, hóa ra anh Hiiyo là Lolicon sao.

Nhìn chằm chằm...

“Hửm? Đang nhìn cái gì?”

“Không, không có gì đâu! Cơ mà, người đó lại làm chuyện này, đúng là không thể tin nổi mà! Thật sự rất bực mình!”

“Đã nói đến thế này rồi, Yama Juugo, tôi có một việc muốn nhờ cậu.”

“Nhờ vả?”

“Tôi không hỏi đến thủ đoạn. Chỉ mong Ikusaba Hiiyo đừng tiếp cận Yui lần nữa.”

“Ể, chờ chút. Cái này tôi phải làm sao?”

“Vốn định đi chém chết hắn trước, nhưng vì cần tập trung vào việc bảo vệ Yui, nên tôi không thể hành động.”

“Không, anh nghĩ xem. Mấy chuyện như bị kẻ bám đuôi hãm hại dù gì cũng là việc của cảnh sát chứ.”

“Lập trường của chúng tôi để cảnh sát can thiệp vào thì không tốt lắm.”

“A, anh nói đúng.”

Quả thực anh Tetsu vì là người của Phố Nguyệt Độc, nếu bị lôi đi thẩm vấn thì sẽ có đủ thứ vấn đề không nói rõ được. Mà, tôi cũng chẳng có tư cách nói người khác.

“Không hài lòng?”

“Hoàn toàn không, phải nói là tôi vui lắm đấy chứ. Lại giúp đỡ Yui, hơn nữa còn là anh Tetsu dặn dò, còn có thể nói chuyện đàng hoàng với Yui nữa.”

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của anh Tetsu, anh ấy gật đầu đồng tình.

“Yama Juugo... không, Juugo. Tôi buộc phải cảm ơn cậu. Mặc dù cầu cứu cậu không nằm trong suy tính của tôi.”

Thấy chưa, quả nhiên. Anh Tetsu quả nhiên rất coi trọng Yui.

Mà, phải nói là tình cảm rất đặc biệt. Mặc dù anh Tetsu như vậy, nhưng chuyện liên quan đến Yui lại gọi tôi đến, điểm này hơi lạ. Nếu là anh Tetsu, chắc chắn sẽ tự mình gánh vác tất cả, tự mình nghĩ cách mới phải.

Như vậy thì, quả nhiên...

“Là mệnh lệnh của chị Cream-ko?”

“Đúng vậy, chị Hai đã nói thế này. 'Giao cho Yama Juugo đi'.”

“Ể, chỉ đích danh luôn! ...Lẽ nào, anh Tetsu nói tên tôi cho chị Cream-ko rồi?”

“Không, là đã biết từ trước rồi.”

“Đáng sợ! Chị Cream-ko, thật lòng đáng sợ!”

Tôi bất giác run lên, người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

“Nói thật, thốt ra những lời ủy thác cho học sinh bình thường như cậu, tôi cũng hoàn toàn không hiểu chị Hai đang nghĩ gì.”

“Haha, thật đấy.”

Có lầm không đấy, cái chị Cream-ko đó, rốt cuộc hiểu tôi đến mức độ nào?

Rốt cuộc phải làm sao đây. Nói thật, tôi không muốn dính dáng đến chị Cream-ko nữa. Cái này nếu là giao dịch chị Cream-ko đưa ra thì tốt nhất dứt khoát từ chối là thông minh hơn cả.

“A, còn nữa, nếu chấp nhận ủy thác, khoản tiền hàng giao dịch ngầm hôm trước chị Hai sẽ xóa bỏ một lần cho xong.”

“Cái ủy thác này, tôi nhận!”

Tôi trưng ra nụ cười "công nghiệp" khá hoàn hảo.

Dù gì thì, cái giá đó cũng gần bằng phần làm thêm cật lực hai tháng trên hòn đảo này.

Mà, đằng nào thì dù có từ chối ủy thác của chị Cream-ko cũng định chấp nhận lời nhờ vả của anh Tetsu, rốt cuộc thì cũng như nhau cả thôi. Thay đổi cách suy nghĩ một chút, như vậy tôi sẽ có lý do đường đường chính chính để chỉnh đốn ông anh Hiiyo đó rồi.

...Không, cái này là cái đó. Đây là hành động vì Yui, chứ không phải giận anh Hiiyo, cũng tuyệt đối không phải vì tư thù đâu, ừm.

“Xin nhờ cậu giúp đỡ, Juugo.”

Vì anh Tetsu đã gọi thẳng tên tôi, bên này cũng phải cố gắng thôi.

“Ồ, công việc trừng trị anh Hiiyo cứ giao cho tôi.”

Thế là, tôi đã nhận trách nhiệm cho nhiệm vụ không để anh Hiiyo tiếp cận Yui.

Vậy tiếp theo nên làm thế nào đây?

6

Thế là, đầu tiên là thu thập thông tin, sau khi tan học, tôi đi đến phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Mạo hiểm.

“Chào mọi người.”

“Ya, cậu Yama.”

Thấy tôi lâu lắm mới ló mặt ở phòng sinh hoạt, Hội trưởng Yuiga vẫn cười chào đón như mọi khi.

Đã có mặt ở phòng sinh hoạt là ba học sinh năm ba bắt đầu từ Hội trưởng Yuiga, và còn một người nữa.

“Ủa, Daruku. Cậu sao thế?”

Ở đó là người hầu kiên cường, Hoshino Daruku.

Sáng nay lúc gặp mặt cậu ta đã khôi phục nụ cười dễ thương, nói “Nhờ cậu Juugo mà Tensai đã nói lý do cho tôi rồi” và cảm ơn tôi. Xem ra đã làm hòa với Tensai rồi. Tiện thể nói thêm, tôi không hỏi về cái lý do đó.

Chuyện của cái tên ngốc đó, tôi đếch quan tâm.

“Chuyện hiện tại, tôi đã chào hỏi Hội trưởng Yuiga và mọi người rồi.”

Với Daruku nói như vậy, Hội trưởng Yuiga gật đầu.

“Chuyện cậu Tensai nghỉ học suốt từ tuần trước tôi đã nghe nói rồi. Vì rất lo lắng nên định hỏi thăm cậu Hoshino xem sao.”

Ra là vậy.

“Rồi cái đó, từ nãy tôi đã rất tò mò... anh Kagetora bị sao thế này? Vết thương này là?”

Anh Kagetora ngồi trên ghế mặt hằm hằm, đầu quấn băng, chân phải còn bó bột.

“Đừng bận tâm, chỉ là lúc chạy trốn bị ngã từ trên mái nhà xuống thôi.”

Cứ cảm thấy cái lý do này không thể hiểu nổi.

“Rồi thì, cậu Yama có việc gì sao?”

“A, vâng. Thực ra tôi có chuyện muốn thỉnh giáo các vị tiền bối.”

“Là gì mà trịnh trọng thế?”

“Mọi người có biết người tên Ikusaba Hiiyo không?”

Vừa hỏi câu đó ra, sắc mặt ba học sinh năm ba lập tức thay đổi lớn.

“Ủa, phản ứng thế này, sao vậy ạ?”

“Bọn tôi mới là người muốn hỏi cậu trước. Tại sao vào thời điểm này cái tên Ikusaba Hiiyo lại thốt ra từ miệng cậu Yama chứ.”

Xem ra nhóm Hội trưởng Yuiga hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

“Thực tế là...”

Thế là, tôi kể lại quá trình gặp gỡ anh Hiiyo cho đến hiện tại.

Chuyện hôm trước anh ta đến nhà tôi để gặp Nanana, chuyện lấy đi Bộ sưu tập Nanana, chuyện hôm qua cô bé năm nhất Yui bị tấn công, và chuyện bị nhắm trúng. Còn cả chuyện chịu trách nhiệm cho việc không để nhân vật tên Hiiyo đó tiếp cận Yui nữa.

Kể lại toàn bộ ngọn ngành cho nhóm Hội trưởng Yuiga.

“Mà, tuy đầu tiên cũng nghĩ đến việc đàm phán với anh Hiiyo, nhưng đối với tội phạm có hành vi kiểu này chỉ có thể xử đẹp hắn thôi, tôi nghĩ thế... Những gì tôi nói, mọi người có nghe không vậy?”

“Hôm qua, bị tấn công trên đường về từ Trung tâm mua sắm SouthRed. ...Ra là vậy, là như thế sao.”

Hội trưởng Yuiga coi kết luận của tôi như gió thoảng bên tai, tự mình triển khai suy nghĩ rồi nhìn sang anh Kagetora, anh Kagetora cũng gật đầu.

? Sao thế nhỉ? Mà, tóm lại là...

“Rồi thì, anh Hiiyo cho đến năm ngoái vẫn còn học cấp 3, cũng hiểu rất rõ về Bộ sưu tập Nanana, nên tôi nghĩ, nhóm Hội trưởng Yuiga liệu có từng biết chút gì đó không.”

“Suy đoán này là chính xác.”

“Vậy thì, nhóm Hội trưởng Yuiga biết chuyện của anh Hiiyo sao?”

“Khá rõ là đằng khác.”

Thế rồi, Hội trưởng Yuiga đưa ra một tấm ảnh.

“Ikusaba Hiiyo là phó hội trưởng Câu lạc bộ Mạo hiểm đời đầu, cũng là hội trưởng Câu lạc bộ Mạo hiểm đời thứ hai. Và, hắn còn là người đàn ông từng một lần hủy hoại Câu lạc bộ Mạo hiểm.”