1
Trung tâm mua sắm SouthRed là tổ hợp thương mại quy mô nhất nằm ở phía Nam Đảo Nanae.
Khoan nói đến ngày nghỉ, ngay cả ngày thường nơi này cũng tấp nập bóng dáng học sinh qua lại.
Để tối đa hóa niềm vui mua sắm, nơi đây không chỉ tập hợp vô số cửa hàng mà còn tích hợp cả rạp chiếu phim, karaoke, sân bowling, cùng đầy đủ các khu vui chơi giải trí khác. Bạn bè tan học thường rủ nhau đến đây, dù khác trường, khác đồng phục vẫn có thể tụ tập giao lưu thoải mái.
Cũng vì thế mà chắc chắn sẽ phải đụng độ những cặp đôi liếc mắt đưa tình. Những lúc không thấy bóng dáng bọn họ, tôi lại cảm thấy muốn... thiêu rụi lũ đó... à nhầm, thấy ngứa mắt vô cùng.
Không phải là tôi ghen tị với mấy tên có bạn gái mà nảy sinh tà niệm đâu nhé.
...Mà, thú thật thì trong lòng cũng có một chút xíu xiu, nhưng đó tuyệt nhiên không phải là nguyên nhân chính.
Nguyên nhân quan trọng nhất, là tôi đang phải chui rúc trong bộ đồ thú hình gấu bông nóng như cái lò, đứng chôn chân nhìn cái khung cảnh thiên hạ thái bình vui vẻ đến phát hờn này.
Giờ là chuyên mục hỏi đáp. Tại sao tôi lại phải mặc đồ gấu bông đi lang thang trong Trung tâm mua sắm SouthRed?
Đáp án chính là bài kiểm tra do Nanana đưa ra.
Mặc dù việc chui vào bộ đồ gấu bông là đề bài của Nanana, nhưng chuyện không chỉ đơn giản có thế. Nói chính xác hơn, tất cả thành viên Câu lạc bộ Mạo hiểm đều đang làm thêm những công việc cụ thể, rải rác bên trong Trung tâm mua sắm SouthRed.
"Làm như vậy thì gợi ý sẽ tự xuất hiện thôi."
Theo lời Nanana – lúc nào cũng tỏ vẻ bí hiểm – thay vì nói chúng tôi đang đi làm thêm, thì đúng hơn là đang thực hiện kế hoạch kiếm tiền để mua thông tin.
Công việc tôi đang làm là mặc đồ thú đi phát tờ rơi quảng cáo.
Vừa đi vừa mỉm cười thân thiện tiếp cận khách hàng (tuy là cái mặt gấu lúc nào cũng đơ ra một kiểu), vừa phát tờ rơi. Nội dung công việc cũng đại khái giống như phát khăn giấy trước nhà ga ở đất liền. Nhưng khác ở chỗ, tôi không được đứng yên một chỗ mà phải liên tục di chuyển giữa các điểm trong trung tâm mua sắm, lại còn phải mặc bộ đồ thú bí bách này nữa, quả thật là cực hình.
Sau khi phát hết tờ rơi ở địa điểm đầu tiên, tôi chuẩn bị di chuyển đến chỗ tiếp theo.
Trên đường đi, tôi nhìn thấy bóng dáng Hội trưởng Yuiga đang tiếp khách trong một quán cà phê bên trong SouthRed.
Hội trưởng Yuiga trong bộ đồng phục bồi bàn trông cực kỳ bảnh bao, anh ta vừa nở nụ cười sảng khoái, vừa đặt ly cà phê xuống bàn lộ thiên nơi có mấy nữ sinh cấp ba đang ngồi, rồi trò chuyện rôm rả với họ.
Sau cuộc trò chuyện, Hội trưởng Yuiga còn được cô gái kia đưa lại mảnh giấy ghi địa chỉ email. Cái cảnh tượng này tôi đã thấy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi khi nhìn thấy cảnh đó, sát khí lại bốc lên ngùn ngụt quanh con gấu bông.
Ngay ngày đầu tiên chứng kiến cảnh tượng chướng mắt này, con gấu bông đã tóm được một đám thanh niên rảnh rỗi đang đi tới. Mặc cho bọn họ la lối "Này con gấu kia, làm cái quái gì thế" rồi đấm đá túi bụi, con gấu vẫn lôi xềnh xệch cả đám vào góc chết sau lưng camera giám sát, rồi thử đưa ra một chỉ đạo mang tính giáo dục:
"Này lũ ngốc kia, dứt khoát chắp tay lại cho tao! Dồn toàn bộ sức mạnh vào ngón trỏ rồi chọc thẳng vào cái 'bông cúc' non nớt của tên bốn mắt đẹp mã kia đi!" (Chú thích: Tuyệt kỹ hay còn gọi là Thiên Niên Sát).
Thế nhưng sau khi xúi giục xong, kế hoạch lại bị đám nữ sinh đang vây quanh Hội trưởng Yuiga ngăn cản. Vài phút sau, một con thỏ nhỏ giận dữ (cũng là đồ thú) đã bỏ dở khu vực mình phụ trách, lao đến tấn công con gấu bông (cũng là đồ thú) không chút thương tiếc.
"Cái tên gấu thối tha nhà ngươi! Dám xúi giục đám lâu la tấn công anh Isshin hả, đỡ đòn này!"
Cú đá nặng nề được tung ra từ đôi chân nhỏ nhắn xuyên qua lớp đồ thú, chấn động mạnh mẽ truyền thẳng vào lục phủ ngũ tạng của tôi - kẻ đang được con gấu (đồ thú) bảo vệ.
"Hự... xin lỗi mà. Chị Iba... à nhầm, cô Thỏ."
Con gấu bông bị con thỏ đánh cho chổng kềnh bốn vó lên trời. Tôi cứ giữ nguyên cái tư thế đó mà tiếp tục mời gọi khách hàng.
Hôm nay là ngày thứ ba đi làm thêm. Chúng tôi vẫn chưa nắm bắt được bóng dáng của manh mối nào.
"Mọi người vất vả rồi."
Sau khi chào hỏi nhân viên quản lý nhân sự và nhận lương trong ngày cùng chị Ibara, tôi và chị ấy đi về phía quán nước nhỏ - nơi tập trung của cả nhóm sau giờ làm.
"Cái công việc này, nếu không phải vì anh Isshin thì còn lâu tôi mới làm, mệt chết đi được. Ra nhiều mồ hôi thế này khó chịu quá."
Chị Ibara vừa càm ràm vừa lấy tay phẩy vạt áo sơ mi để gió lùa vào trong. Từ nãy đến giờ, mắt tôi cứ đảo như rang lạc xung quanh, không biết nên nhìn vào đâu cho phải phép.
"Yama. Cậu đang nhìn cái chỗ quái nào thế hả?"
Đầu tôi bị cốc một cái rõ đau. Nếu không thích bị nhìn thì hy vọng chị đừng có làm mấy hành động hớ hênh như thế ngay cạnh tôi chứ.
Trong lúc tôi đang thầm rủa xả trong bụng và đi song song với chị Ibara, từ phía sau vang lên tiếng gọi: "Cậu Juugo, chị Ibara".
Người đang chạy lon ton tới là Daruku, hiện đang làm nhân viên bán hàng cho một thương hiệu thời trang gốc của Đảo Nanae. Xin nói thêm một chút, đó là thương hiệu thời trang nữ.
"A, Daruku. Bộ đồ dễ thương ghê ha. Có chuyện gì thế... ủa?"
"Chị cửa hàng trưởng bảo là 'Vì để quảng cáo nên cứ mặc thế đi', rồi đưa cho tôi đấy."
Biểu cảm của Daruku cho thấy cậu ta không hài lòng lắm với bộ đồ đang mặc. Xem ra cậu ta đã bắt đầu quên mất việc che giấu cái sở thích lệch lạc của mình rồi.
Cứ thế, ba người chúng tôi cùng đi đến điểm hẹn cũ.
Cuối cùng, cả nhóm cũng đến được khu vực nghỉ ngơi trong trung tâm mua sắm.
Vừa tới nơi, tôi nhìn về phía cái bàn quen thuộc, bóng dáng của Hội trưởng Yuiga, đàn anh Tsuzurao và Tensai đã xuất hiện ở đó.
"Tôi đi mua nước uống trước đã."
Vẫy nhẹ tay chào nhóm Hội trưởng Yuiga, tôi đi về phía dãy máy bán hàng tự động đặt sát tường. Sau đó, tại cái máy màu đen quen thuộc, tôi mua loại nước ép trái cây tươi cũng quen thuộc nốt. Chị Ibara và Daruku cũng mua loại nước mình thích ở cùng cái máy đó, rồi cả ba cùng đi về chỗ ngồi.
"Ba người vất vả rồi. Có thu hoạch được gì không?"
Dù Hội trưởng Yuiga hỏi vậy, nhưng chúng tôi vừa ngồi xuống ghế trống cũng chỉ biết lắc đầu.
"Vậy sao. Bên này cũng chẳng có thu hoạch gì. Chỉ có số lượng địa chỉ email của các cô gái là tăng lên thôi."
Hội trưởng Yuiga vừa thốt ra câu nói khơi mào sự căm hận, vừa thở dài thườn thượt.
"Đã ba ngày rồi, chẳng lẽ không có gợi ý nào ra hồn sao?"
Thấy tôi vừa ngậm ống hút uống nước ép vừa vò đầu bứt tai, Tensai khịt mũi cười khẩy.
"Hừ, còn định làm mấy cái việc làm thêm vô bổ này đến bao giờ nữa. Mau nhận ra đi chứ."
Tôi lườm cái tên thám tử danh tiếng mồm mép chua ngoa này.
"Cái kẻ một ngày cũng không chịu làm thêm thì đừng có xen mồm vào."
Là một kẻ đạt điểm tuyệt đối về tố chất khiếm khuyết nhân cách và không thích nghi được với xã hội, Tensai đã làm hỏng bét công việc ngay ngày đầu tiên, hay nói đúng hơn là chỉ sau 10 phút. Sau đó, cô nàng cùng với đàn anh Tsuzurao - người bị thương không thể làm thêm - gia nhập vào lực lượng tìm kiếm trong Trung tâm mua sắm SouthRed.
"Kagetora, cậu có tìm thấy gì không?" Chị Ibara hỏi.
"Hiếm lắm mới thấy cậu hỏi, nhưng hiện tại vẫn tay trắng."
Nghe báo cáo đó, tôi quay sang nhìn chằm chằm Tensai.
"Cậu có gì muốn nói không?"
"Không có bất kỳ gợi ý nào mà lại đi tìm 'Di tích', chẳng khác nào thả câu mà không có mồi."
Tensai lắc đầu. Xem ra cô nàng cũng đang sốt ruột vì không có thành quả gì.
Tôi hút một ngụm nước ép, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn. Sau khi xác nhận báo cáo định kỳ từ anh Tetsu - người đang bảo vệ Saki, tôi yên tâm vì hiện tại không có vấn đề gì. Kể từ vụ tập kích lần trước, tuy tên Ikusaba Hiiyo chưa có động thái gì đặc biệt, nhưng vẫn không được lơ là.
"Nhắc mới nhớ, giờ tính sao đây?"
Suốt ba ngày qua, tình hình của chúng tôi vẫn dậm chân tại chỗ dù nhận được đánh giá tốt trong công việc.
Hội trưởng Yuiga đã đóng góp vào việc lôi kéo khách hàng (hầu hết là nữ) và tăng doanh thu cho quán cà phê, chuyện được tăng lương theo giờ là cái chắc. Màn tương tác giữa Gấu và Thỏ của tôi và chị Ibara không biết từ lúc nào đã biến thành show diễn võ thuật "Gấu chiến Thỏ" (nội dung là Thỏ hành hạ Gấu dã man) khiến mọi người thích thú, còn được quyết định mỗi ngày diễn một lần. Nhờ ơn đó mà còn được nhận thêm phụ cấp đặc biệt.
Daruku với tài năng về thời trang thì đang trao đổi ý kiến thiết kế với cửa hàng trưởng, chuyện này cũng khá thú vị.
Cuộc sống làm thêm của chúng tôi thuận buồm xuôi gió, nếu cứ đà này mà không tìm ra manh mối, khéo cả lũ biến thành "Thánh Làm Thêm" (Arbeit M@ster) mất.
"Quả nhiên là có điểm chung gì đó trong công việc của chúng ta chăng?"
"Nhưng Hội trưởng này, tuy đã suy nghĩ về chuyện đó ngay từ ngày đầu tiên, nhưng chẳng phải là không tìm ra điểm chung nào đặc biệt sao."
Mục đích thực sự của chúng tôi không phải là đi làm thêm. Dù loại hình công việc chúng tôi làm chẳng liên quan gì đến manh mối, nhưng thay đổi góc nhìn đa dạng có thể sẽ tìm ra điểm chung.
...Mà, dù chưa thấy hiệu quả đâu cả.
"Aaaa, rốt cuộc manh mối là cái gì chứ?"
Mọi người vừa cùng uống loại nước ép mua từ cùng một máy bán hàng tự động, vừa thở dài.
" ...Nhắc mới nhớ, mọi người đều nghiện cái này nhỉ?"
Hình như tôi vừa nghe chị Ibara lầm bầm gì đó.
Không chỉ giới hạn ở dãy máy bán hàng tự động ngay bên cạnh, trong trung tâm mua sắm cũng có vài cửa hàng bán đồ uống mới, nhưng chúng tôi lại quyết định chọn cái máy bán hàng tự động có thể mua được nước ép rau củ quả tươi này. Loại nước ép này cứ như thể trái cây được ép tươi ngay trong máy vậy, uống liền tại chỗ rất ngon.
"Nói vậy mới thấy kỳ lạ thật đấy."
Dù giá đắt hơn nước ép bình thường nhưng lại rất ngon. Cứ cảm giác sau khi làm việc xong là lại muốn uống một ngụm vô điều kiện.
"Chịu thôi, đúng là một lũ hay hùa theo."
"Ồn ào quá đấy, Danh thám. Chẳng phải cậu cũng đang uống thứ y hệt sao."
Ngày đầu tiên thấy chúng tôi uống thứ này, Tensai cũng giật lấy nước ép của Daruku uống thử, rồi sau đó cũng nghiện luôn.
"Vậy sao Juugo lại nghĩ đến chuyện đi mua loại nước ép này?"
Gì cơ, hỏi thế nghĩa là sao?
"Cái đó thì... à, đúng rồi đúng rồi. Chả là, gần chỗ tôi phát tờ rơi có một cái máy bán hàng tự động, rồi tôi thấy một gã mặc bộ đồ thú nóng nực đi mua nước ép này, trông có vẻ ngon lắm."
"A, tôi và Yama cũng giống nhau." Chị Ibara nói vậy. Daruku ngồi bên cạnh cũng gật đầu.
"Tôi cũng có lý do tương tự. Vì có máy bán hàng tự động gần cửa hàng nên lúc nào cũng lọt vào tầm mắt."
"Tôi thì là do cái đó nhỉ? Do tôi cứ nghe cửa hàng trưởng quán cà phê phàn nàn là 'Tại cái máy bán hàng tự động nào đó trước cửa hàng mà mấy món nước ép trong quán bán ế ẩm', đại loại thế."
"Tôi thì được Isshin giới thiệu. Uống từ đó đến giờ luôn."
Đàn anh Tsuzurao nói.
Ra là vậy, máy bán hàng tự động màu đen sao.
"...Cái này có được tính là điểm chung không?"
"Gì thế, Yama?"
"Không, tôi đang nghĩ liệu mấy cái máy bán hàng màu đen gần chỗ làm việc có phải là điểm chung không thôi."
Nghe tôi nói vậy, chị Ibara bỗng nghệt mặt ra.
"Cậu này, nói gì thì nói cái đó cũng thiếu cơ sở quá đấy?"
Cũng đúng.
Mặc dù vậy, mọi người vẫn không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc máy bán hàng màu đen.
"Nhắc mới nhớ, tôi vẫn luôn thắc mắc, cảm giác như trong mấy họa tiết trang trí trên cái máy bán hàng tự động đó có giấu con số nào đấy."
Đúng như Hội trưởng Yuiga nói, những đường kẻ trắng và chấm trắng khắc bên hông chiếc máy bán hàng màu đen dường như đang vẽ nên thứ gì đó, nếu thay đổi góc nhìn một chút, sẽ hiện ra con số "37". Đây là một mẹo vẽ lợi dụng ảo giác, một kiểu vẽ ẩn, một loại nghệ thuật hiệu ứng. Nếu để giết thời gian thì ngắm nghía nó cũng là một thú vui khá thú vị.
"Ủa? Nhắc mới nhớ, con số trên cái máy bán hàng trước chỗ làm thêm của tôi hình như không phải là '37'... Đúng, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, là '23'."
Daruku thốt lên như vậy.
"Cái máy trước chỗ làm của tôi cũng khác... Đúng rồi, là '76'."
Khoảnh khắc Hội trưởng Yuiga thì thầm, sáu người có mặt ở đó không kìm được mà nhìn nhau.
Mọi người đang uống nước ép tươi. Nghiện món này là do nhìn thấy cảnh khách hàng uống nó gần chỗ làm thêm. Cái máy màu đen bán thứ nước đó. Và những con số lộn xộn được vẽ trên thân máy.
"Chẳng lẽ... những con số được vẽ trên cái máy bán hàng màu đen đó chính là gợi ý?"
2
Sau giờ học ngày thứ hai, cả nhóm Mạo hiểm tập trung tại cùng một địa điểm.
Đàn anh Tsuzurao, người đã điều tra xong, trải tấm bản đồ sơ đồ Trung tâm mua sắm SouthRed trong cuốn sách hướng dẫn lên bàn, trên đó đã được đánh dấu bằng bút mực, bên cạnh các dấu hiệu có ghi chú các con số.
1, 2, 6, 16, 23, 37, 76, 78, 0.4, và một đường gấp khúc kỳ lạ.
"Kagetora, số lượng máy bán hàng thật sự chỉ có mười cái này thôi sao?"
"Ừ, không sai đâu."
"Ra là vậy, các con số bị xáo trộn hoàn hảo nhỉ."
Tất cả đều khác nhau, cũng không hề tồn tại số liên tiếp. Trong đó còn có số thập phân, thậm chí cả đường gấp khúc bí ẩn, chẳng có quy luật nào cả. Đây chắc chắn là gợi ý mà Nanana nói rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù biết đây là gợi ý chỉ đến "Di tích", cũng không thể vì thế mà hiểu ngay được câu đố hóc búa của Nanana.
Thật tình.
"Cái đường kẻ này là gì? Có mỗi cái này là không dùng ảo giác mà được vẽ trực tiếp lên?"
Hội trưởng Yuiga chỉ vào đường gấp khúc cuối cùng. Ví dụ thì, nó giống như đường điện tâm đồ thấy trong mấy cảnh bệnh viện, cái đường chạy từ trái sang phải kèm theo tiếng tút tút ấy.
"Xét từ các con số và số thập phân, chắc là ký hiệu toán học '√' (căn bậc hai) nhỉ?"
Câu trả lời của Tensai có lý. Dù nhìn riêng thì chỉ là đường gấp khúc kỳ lạ, nhưng nói là dấu căn thì có thể chấp nhận được.
"Như vậy nghĩa là phải kết hợp một con số nào đó vào sao."
Dấu căn đứng một mình thì chẳng có ý nghĩa gì. Tức là, con số điền vào đó hẳn phải có liên hệ nào đó với các gợi ý, chắc là vậy rồi.
"Vậy, cậu có biết phải điền số nào vào đây không, Yama?"
Chị Ibara nhìn chằm chằm vào tôi.
"...Không, hoàn toàn mù tịt."
"Thế nhóc con có biết không?"
"Đã bảo đừng có gọi tôi là nhóc con, cô Ibara! Phải gọi là 'người đẹp của năm sau'! ...Hừm, hoán vị tổ hợp của 10 con số là, a - có 3.628.800 cách nhé. Khoan, dấu căn không thể đứng cuối cùng, nên giảm xuống còn 3.265.920 cách sao. Không đúng, ngoại trừ '23', tổ hợp '76' với '2', '37', '6', cũng như tổ hợp '1', '6' với '16' bị trùng lặp, chắc là 292.760 cách. Không thể nào chỉ là mấy cái hoán vị vô dụng này được, chắc chắn phải có gợi ý nào khác."
Tensai vừa ngước đôi mắt đang dán chặt vào 10 ký hiệu trên tấm bản đồ nhỏ lên, mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía cô nàng.
Cơ mà, cái màn tính nhẩm trong lời giải thích vừa rồi của Danh thám có phải hơi bị ghê gớm quá không?
Hội trưởng Yuiga chỉ vào bản đồ.
"Nếu nối các điểm theo thứ tự từ nhỏ đến lớn thì mật mã chắc sẽ... không hiện ra đâu nhỉ."
Vốn dĩ các tầng trên bản đồ đã lộn xộn, nối dây trên đó hoàn toàn vô nghĩa.
"Vậy, thế này thì sao? Nối 10 điểm lại làm đỉnh, trung tâm của chúng chắc phải có liên quan đến các con số."
Nghe ý kiến của đàn anh Tsuzurao, tôi cũng nhìn vào sơ đồ, hình dung ra hình ảnh 3D của Trung tâm mua sắm SouthRed trong đầu, tưởng tượng ra phần trung tâm của các máy bán hàng.
"Thử xem sao."
Nghe đề xuất của Hội trưởng Yuiga, mọi người đi đến địa điểm đó, nhưng ở đó chỉ là một cửa hàng bánh kẹo tầm thường.
"Chắc là còn cách khác thôi."
"Danh thám, chưa ăn xong thì đừng có nói chuyện!"
Rõ ràng là không đúng, nên chúng tôi chuẩn bị quay lại khu nghỉ ngơi, tiếp tục họp chiến thuật.
Chúng tôi một tay cầm ly nước ép tươi mua từ cái máy màu đen quen thuộc, cả anh ấy lẫn cô ấy, sau khi trao đổi ý kiến mãi mà vẫn không tìm ra đáp án chính xác.
"Chẳng lẽ... chuyện cái máy bán hàng màu đen đó là gợi ý, bản thân nó đã là hiểu lầm rồi sao?"
Không ai phản bác phát ngôn của chị Ibara. Bản thân tôi cũng hoàn toàn mù tịt, trong lòng cũng thoáng qua suy nghĩ tương tự.
Tôi chợt nhìn về phía cái máy bán hàng màu đen số "37".
Hừm, cái đó rốt cuộc đại diện cho cái gì chứ?
Trong lúc đang nhìn chằm chằm, tôi thấy có ai đó đang kéo xe đẩy, đi về phía cái máy bán hàng đó.
...Ái chà, là một cậu học sinh làm thêm trẻ hơn chúng tôi vài tuổi sao.
Tuy nhiên, tôi đứng bật dậy khỏi ghế.
"Sao thế, Juugo?"
Tôi dùng đầu ngón tay chỉ về phía đó, trả lời câu hỏi của Tensai.
"Tôi hơi tò mò, muốn qua đó xem thử."
"Cậu tò mò cái gì?"
"Chẳng qua là, tôi hoàn toàn không tìm thấy lỗ khóa của cái máy bán hàng tự động đó ở đâu cả, nên muốn xem nó được mở ra như thế nào."
Lúc nãy khi mua nước ép ở máy bán hàng, dù tôi đã định tìm kỹ xem có gợi ý nào khác không, nhưng tìm mãi chẳng thấy lỗ khóa mở máy đâu. Vì tay nắm cửa vẫn nằm chình ình ở đó, không giống như không mở được, nhưng làm thế nào cũng không hiểu cách mở.
Mà, vì dính líu đến thói quen nghề nghiệp của gia đình, nên dù thế nào thì sự tò mò của tôi cũng bị kích thích.
Nghe tôi nói vậy, mọi người cũng nhìn về phía cậu nhân viên đang bổ sung hàng hóa.
Cậu nhân viên làm thêm tay phải cầm chiếc chìa khóa trong chùm chìa khóa, đưa về phía máy bán hàng một cách rất bình thường.
"Này, Yama, mắt cậu để trang trí à? Chẳng phải đang mở bằng chìa khóa rất bình thường đó sao."
"Không, thật sự là dù nhìn bao nhiêu lần cũng hoàn toàn không tìm thấy lỗ khóa mà!"
Dù tôi ra sức phản bác, nhưng chẳng ai tin.
"Oa, phản ứng gì mà thê lương thế, này."
"Hầy, đừng có bất thường thế chứ."
Cậu không có tư cách nói người khác đâu, Danh thám. Nhưng sự thật là tôi cũng không thể cãi lại.
"Tôi đi xem thử đây."
Nói rồi, tôi một mình đi đến bên cạnh máy bán hàng.
"Chào cậu."
Sau khi tôi hỏi chuyện cậu nhân viên tóc nâu, cậu ta cười thoải mái.
"À, là cái này sao?"
"Cảm giác thú vị thật, phiền cậu biểu diễn cho tôi xem chút."
Chiếc máy bán hàng sau khi bổ sung xong đã được đóng lại, chìa khóa được rút ra. Nhưng chỗ đó không hề có lỗ khóa.
"Hả! Cái này là!?"
Thấy phản ứng nhíu mày của tôi có vẻ thỏa mãn, cậu nhân viên đưa chiếc chìa khóa vừa cắm lúc nãy lại gần chỗ đó.
Và rồi...
"Oa! Cái gì thế này!"
Trong khoảnh khắc đến gần, tại nơi trước đó không có gì cả, một lỗ khóa hiện ra.
Sau khi quan sát kỹ càng, tôi phát hiện ra khi chìa khóa lại gần, bề mặt kim loại trống trơn bỗng dao động như gợn sóng khi giọt nước rơi xuống mặt nước, sau đó hình thành nên lỗ khóa.
"Ủa? Cái gì đây? Ghê thật!"
Thấy phản ứng của tôi, các thành viên Câu lạc bộ Mạo hiểm cũng xúm lại. Dưới sự thao tác lặp lại của cậu nhân viên, họ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc y hệt tôi.
"Cái này làm thế nào vậy?"
Chị Ibara tò mò mượn chìa khóa từ tay cậu nhân viên, nhìn chằm chằm.
"Hô, là cái thứ gọi là Hợp kim ghi nhớ điện từ nhỉ."
"Nhóc con, cái đó là gì?"
"Hợp kim ghi nhớ điện từ là loại kim loại biến đổi thành hình dạng đã được quyết định trước thông qua việc tiếp nhận sóng điện từ đặc biệt. E là từ chiếc chìa khóa này có phát ra sóng điện từ yếu. Mặc dù trước đây đã từng phát minh ra loại kim loại tương tự, nhưng để một kim loại có thể biến đổi thành bất kỳ hình dạng nào dưới tác động của các sóng điện từ khác nhau, thì các nhà khoa học trên hòn đảo này là những người đầu tiên thành công làm được."
"A, là Futaba Saitu nhỉ. Mà công nhận ghê thật, công nghệ mới nhất thế này mà lại dùng làm lỗ khóa."
Chị Ibara trầm trồ thán phục.
"Ra là vậy sao. Nếu không nhận diện được sóng điện từ đặc biệt thì không thể cấu trúc thành lỗ khóa, không có chìa khóa thì không mở được sao? Không có lỗ khóa thì cũng không thể phá khóa, đây quả là món hàng khó xơi. Không, nếu có chìa khóa thì mở dễ ợt, nên hình như cũng không khó xơi lắm..."
"? Sao thế, cậu Juugo, cứ lầm bầm cái gì vậy?"
"Kh... không có gì. Không có gì sất!"
Tôi vội vàng lấp liếm cho qua chuyện. Nguy hiểm thật, suýt nữa lỡ mồm nói ra mấy thứ kỳ quặc.
"Hả, cái chìa khóa này lợi hại đến thế sao. Trước giờ tôi không biết đấy."
Xem ra ngay cả Tensai cũng chưa từng nghe qua, cô nàng thích thú liếc nhìn chiếc chìa khóa đã được trả về tay cậu nhân viên. Có lẽ chỉ là vì cấu tạo đó quá thú vị, chứ bình thường thì chẳng ai để ý chìa khóa cậu nhân viên dùng là loại cũ hay sản phẩm công nghệ cao mới nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy chị Ibara không nói ra, nhưng việc tại sao chìa khóa máy bán hàng tự động lại dùng công nghệ tối tân nhất thế này, thực sự rất khó hiểu.
"Xin hỏi, cậu nhân viên. Con số ghi trên máy bán hàng này là gì vậy?"
Vào thời điểm then chốt này, Tensai lại đưa ra câu hỏi mấu chốt. Chuyện cái chìa khóa lập tức bị quẳng ra sau đầu.
"Con số? À, là nói mấy con số vẽ ẩn đó hả? Tôi nghĩ chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt đâu, hửm?"
"Thứ tự công việc bổ sung hàng hóa là như thế nào? Có liên quan gì đến mấy con số này không?"
Nghe câu hỏi của Tensai, ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên.
"Không, không có đâu."
"Nếu tiện, cậu có thể cho chúng tôi biết thứ tự đó không?"
"Không vấn đề gì."
Cậu nhân viên chỉ vào thứ tự 10 điểm trên bản đồ trong cuốn sách hướng dẫn.
"Cách đi tuần hoàn lạ thật đấy."
"Là do liên quan đến cửa nhận hàng và thang máy nghiệp vụ, dù sao nhân viên chúng tôi cũng được bảo là phải hết sức tránh những nơi nổi bật."
Cậu nhân viên chỉ vào chiếc xe đẩy chất đầy thùng trái cây. Cứ thế này mà đẩy đi nghênh ngang trong trung tâm mua sắm thì đúng là nổi bật thật.
"Thứ tự công việc bổ sung này là do công việc quy định sao?"
"Không, tuy không có hạn chế gì đặc biệt, nhưng xét về hiệu quả thì đây là tốt nhất, nên những người làm việc này như chúng tôi đều đi tuần hoàn theo cùng một lộ trình."
Nghe được một thông tin khá tốt.
"Cái đó, tôi cũng có thể hỏi một câu không?"
"? Sao vậy, cậu nhân viên?"
"Nếu không chê, có thể cho tôi xin địa chỉ email của cô bé kia không?"
Nhìn theo hướng ngón tay cậu nhân viên chỉ, Daruku đang đứng ở đó.
"T... Tôi á?"
"Mình là Yokota Hiroshi, học sinh năm hai trường cấp ba số 4. Nếu không chê, xin hãy làm bạn tâm giao với mình!"
Cậu bạn Yokota cúi đầu một cách đẹp mắt, còn Daruku thì bối rối nhìn Tensai.
"Daruku, nói cho cậu ta biết đi. Đây là Có qua có lại (Give & Take)."
Nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân, Daruku miễn cưỡng lấy điện thoại ra.
".... Xin mời."
"Ngon rồi, nhất định phải nhắn tin nhé!"
Thế là, cậu bạn Yokota nở nụ cười sảng khoái, hăng hái kéo xe đẩy rời đi.
"...Tội nghiệp thật."
Dõi theo bóng lưng hân hoan của cậu ta, tôi thầm chia buồn từ tận đáy lòng.
"Nhưng mà thú vị đấy chứ."
Dù dự đoán được cái kết tình yêu bi thương của cậu bạn Yokota giống như tôi, nhưng nụ cười tà ác mà Tensai lộ ra lại khiến tôi phải nhìn nhận lại sự quỷ quyệt của cô nàng.
Tóm lại sau khi quay về bàn cũ, Tensai dứt khoát viết lại thông tin mà cậu bạn Yokota vừa cho biết lên giấy.
"Dựa theo thứ tự công việc bổ sung vừa hỏi được từ Yokota mà sắp xếp lại các con số trên máy bán hàng, thì nó trở nên kỳ lạ thế này."
23, 16, 6, √, 1, 78, 0.4, 37, 76, 2.
Rồi xong, cái này là gì? Hoàn toàn không hiểu.
"Tensai. Cậu có thể lặp lại lời giải thích vừa nghe từ cậu Yokota không?"
"Được thôi."
Nghe lời Hội trưởng Yuiga, Tensai dùng bút chỉ vào cuốn sách hướng dẫn.
"Đầu tiên điểm xuất phát là cửa nhận hàng bên trong Tòa số 3, từ đó chất trái cây dùng để bổ sung lên, đi thang máy nghiệp vụ, đến hai máy bán hàng ở tầng 3 Tòa số 3, bổ sung theo thứ tự '23', '16'. Sau đó dùng cùng thang máy xuống tầng 1, bổ sung xong số '6' ở tầng 1 thì di chuyển sang Tòa số 2 bên cạnh. Tại tầng 1 Tòa số 2 bổ sung cho 4 máy bán hàng theo thứ tự '√', '1', '78', '0.4'. Tiếp đó chuyển sang tầng 1 Tòa số 1 bên cạnh theo thứ tự '37', '76'. Sau đó quay lại tầng 2 Tòa số 2 để bổ sung cho số '2'. Cuối cùng quay về cửa nhận hàng Tòa số 3 là kết thúc. ...Xem lại thì thấy sự bố trí có phần thiên lệch nhỉ."
Quả thực trong Trung tâm mua sắm SouthRed rộng lớn, vị trí đặt những chiếc máy bán hàng màu đen này không phải chỗ nào cũng có.
"Như vậy, có vẻ như được chia theo từng tòa và từng tầng nhỉ."
"Nếu vậy thì là 5 nhóm: '2316', '6', '√1780.4', '3776', '2'."
Tôi chăm chú nhìn 5 con số Tensai viết trên giấy, đầu tiên là nhóm '2316' ở đầu.
"Theo suy nghĩ thông thường thì hẳn là gợi ý địa điểm, nhưng mà..."
"Có phải là tầng 3 Tòa số 2 không, anh Isshin?"
Trước ý kiến tuy đơn giản nhưng hợp lý của chị Ibara, Hội trưởng Yuiga mỉm cười tán đồng.
"Vậy số 16 phía sau có ý nghĩa gì, Ibara?"
"Chuyện đó thì sao tôi biết được."
Trái ngược với thái độ dành cho Hội trưởng Yuiga, đàn anh Tsuzurao bị lườm một cái sắc lẹm.
"Chắc là số hiệu cửa hàng hay gì đó nhỉ? ...A, để cho dễ hiểu, tất cả số hiệu cửa hàng đều được đánh dấu này."
Trong khu vực chỉ dẫn tầng trên sách hướng dẫn, không chỉ liệt kê đầy đủ các cửa hàng ở tầng đó, mà bên cạnh còn ghi cả số hiệu cửa hàng.
"Cái đó... tức là cửa hàng số 16 tầng 3 Tòa số 2... chính là tiệm này."
Tôi chỉ vào một góc khu vực chỉ dẫn tầng.
"Những con số còn lại... hình như không phải là số hiệu cụ thể suy ra địa điểm theo cùng một cách thức đâu. Tóm lại, cứ đến cửa hàng này trước đã."
Nghe lời Hội trưởng Yuiga, mọi người gật đầu.
3
Cửa hàng mục tiêu ở tầng 3 Tòa số 2 Trung tâm mua sắm SouthRed là một cửa hàng dụng cụ thể thao có quy mô khá lớn.
Bên trong, trên những kệ hàng đẹp đẽ được chia theo từng chuyên mục thể thao, vô số dụng cụ thể thao được bày biện bắt mắt.
"Tìm ra mật mã hợp lý trong đống này sao?"
"Đầu tiên là số '6' nhỉ. Liên quan đến thể thao... là cái gì?"
"Isshin, chẳng phải đây là số người sao? Nếu là 6 người thì... bóng chuyền?"
Nói không sai, quả thực bóng chuyền là một đội 6 người.
"Môn thể thao một nhóm 6 người sao. Hình như còn môn nào khác nữa, có ai biết không?"
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai liệt kê ra được. Sau khi nhìn quanh các quầy hàng trong tiệm, trong số đó môn thể thao nhóm 6 người cũng chỉ có bóng chuyền.
"Vậy, bóng chuyền thì sao?"
Thắc mắc của chị Ibara không ai trả lời được, hay nói đúng hơn là đầu óc trống rỗng.
Tạm thời để đó, xem con số tiếp theo.
"Tiếp theo là, '√1780.4' nhỉ."
"Hình như chẳng liên quan gì đến bóng chuyền. Nói đúng hơn, cho rằng con số này không mang ý nghĩa gì thì hợp lý hơn."
Tôi đồng cảm với phân tích của Tensai. Còn chị Ibara đứng bên cạnh thì khoanh tay lẩm bẩm:
"Cái đó, dấu căn chắc là... ký hiệu biểu thị con số mà khi nhân hai lần lên sẽ ra số đó, √1780.4 chính là con số mà bình phương lên bằng 1780.4 nhỉ... Mà, đó là số mấy?"
Quả nhiên cái này có tính nhẩm cũng chịu chết.
Lúc này, Hội trưởng Yuiga nói "Dùng máy tính thôi" rồi dứt khoát rút điện thoại ra.
"42.19478640..."
Ra là vậy... Mà khoan, con số này là gì?
"Marathon sao."
Người đưa ra câu trả lời là Tensai.
"Tensai nói không sai. Làm tròn con số này sẽ là 42.195, con số này biểu thị cự ly chính thức của Marathon là 42.195 km."
Ra là thế, là chuyện này sao.
"Vậy thì không sai rồi. Cái thứ hai là Marathon. Tức là quầy giày chạy bộ sao?"
"Nói cách khác, những con số này biểu thị các quầy chuyên dụng trong cửa hàng thể thao này sao, Isshin?"
"Chắc chắn là vậy."
Hội trưởng Yuiga gật đầu với đàn anh Tsuzurao.
"Tôi nghĩ điều này cũng có nghĩa là, cái đầu tiên Bóng chuyền ám chỉ quầy dụng cụ bóng chuyền."
"Nếu vậy thì '3776' bên dưới đại diện cho môn thể thao nào?"
Tiếp theo sẽ là gì đây? Bóng rổ, quần vợt, bóng đá, bóng chày... rốt cuộc là gì?
"Nghĩ về môn thể thao liên quan đến 3776, đủ loại thể thao cứ quay mòng mòng trong đầu."
3776, 3776... 3776 cái? 3776 phát? 3776 lần ném?
Ngoài tôi ra, các thành viên khác cũng khoanh tay suy nghĩ, thỉnh thoảng đi quanh cửa hàng, bắt đầu tìm kiếm dụng cụ thể thao tương ứng với '3776'.
"A, tôi hiểu rồi! Là 3776 mét!"
Người vỗ tay reo lên như vậy, không ngờ lại là Daruku.
"Gì thế, Daruku? 3776 mét là cái quái gì?"
Có môn thể thao nào dùng đến cự ly này sao? Trước thắc mắc của tôi, Daruku - người đã biết đáp án - hớn hở trả lời:
"Cậu Juugo, đáp án chính xác là độ cao của núi Phú Sĩ đó."
"...A -, ra là vậy."
Môn thể thao trên núi Phú Sĩ, điều này có nghĩa đáp án là Leo núi.
Mặc dù đã nghĩ hết các môn thể thao thông thường, nhưng nói ra thì quả thực có lý. Nhưng Đảo Nanae là đảo nhiệt đới, liệu có giày leo núi thật không? Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhìn quanh một vòng, ở một góc cửa hàng không chỉ có giày leo núi, mà còn có cả ba lô leo núi, thậm chí đầy đủ cả đồ cắm trại được bày trong quầy này.
"Khá lắm, Daruku."
Được khen ngợi, Daruku lộ ra vẻ mặt không thể thỏa mãn hơn.
"Bóng chuyền, Marathon, Leo núi. Cuối cùng là số '2' nhỉ. ...Môn thể thao liên quan đến số 2 là gì?"
Nghe câu nói của Hội trưởng Yuiga, mọi người mỗi người một ý.
Tensai: "Quần vợt."
Đàn anh Tsuzurao: "Là bóng bàn."
"Nhắc mới nhớ, mấy môn đối kháng 1-1 đều là 2 người nhỉ?"
"Đúng là như vậy."
Nhận được câu trả lời, Hội trưởng Yuiga không khỏi cười khổ.
"Đối với số '2' hình như có chút khúc mắc. Để suy ra một môn thể thao cụ thể thực sự rất khó khăn."
Đúng như Hội trưởng Yuiga phân tích, vô số từ ngữ cứ quấn lấy nhau, chắc phải còn gợi ý nào khác.
"Tsuzurao, cho tôi mượn lại cuốn hướng dẫn được không?"
Đàn anh Tsuzurao đưa cuốn sách nhỏ trong tay cho Tensai.
Nhìn vào cuốn sách, Tensai gật gù "Hừm, hừm".
"E là con số cuối cùng không liên quan đến thể thao."
"Tensai, tại sao lại nghĩ vậy?"
"Bởi vì, đáp án chính là tầng mà máy bán hàng tự động đang nằm."
Nghe vậy, tôi liếc nhìn cuốn hướng dẫn.
"Hai máy bán hàng đầu tiên ở tầng 3. Chúng biểu thị '2316'. Sau đó là 7 máy bán hàng ở tầng 1, chúng lần lượt là '6', '√1780.4', '3776' tại các tòa nhà. Và cuối cùng là máy bán hàng số '2' ở tầng 2."
"Vậy sao, không phải phân chia số theo từng tòa từng tầng, mà là phân loại theo tầng sao."
'2316' đầu tiên là vị trí cửa hàng. Sau đó '6', '√1780.4', '3776' là các quầy thể thao. Còn lại số '2' cuối cùng biểu thị điều gì đây.
"Như vậy, số '2' chắc phải có liên quan gì đó đến 3 môn thể thao vừa rồi."
"Mọi người, tôi hiểu rồi."
Kèm theo giọng nói đó, Daruku đang vẫy tay ở phía xa. Và, chỗ đó chính là trung tâm của ba quầy hàng.
"Ra là vậy, con số cuối cùng là số phòng sao."
Thứ Daruku tìm thấy là phòng thử đồ nằm giữa ba quầy hàng. Khu phòng thử đồ chiếm diện tích khá rộng, được đánh số từ 1 đến 5, xếp thành hình chữ U.
Tôi ghé mắt nhìn vào phòng thử đồ số '2' mục tiêu, nhưng chỉ thấy một tấm gương treo trên tường, ngoài ra chẳng có gì gọi là đặc điểm nổi bật. Trong gương, cũng chỉ thấy bản thân đang nhìn chằm chằm lại mình với vẻ mặt khó tả.
"Thật sự không nhầm chứ?"
Tôi hiểu ý chị Ibara. Thật sự chẳng có gì cả, chỉ là phòng thử đồ đơn thuần thôi. Nhưng mà, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Rốt cuộc là gì nhỉ? Tôi vừa suy nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào tấm gương không chớp mắt, sau đó nhận ra điểm kỳ lạ.
"Này, Daruku. Không thấy tấm gương này lạ lắm sao?"
"? Cái gì?"
"Cứ cảm thấy, có phải hơi tối quá không?"
"Hừm -, cậu nói tôi mới để ý, không phải do đèn sao? Nhìn xem, phòng thử đồ này ánh sáng yếu lắm."
Tôi ngước nhìn lên, quả thực do vị trí đèn chiếu sáng nên ánh sáng khó lọt vào, khiến tổng thể phòng thử đồ này khá tối.
"Nhưng mà... như vậy thì lạ lắm."
"Sao thế, Daruku?"
"Tôi thấy việc phòng thử đồ bị tối là chuyện rất lạ. Cửa hàng muốn bán được quần áo thì đèn trong phòng thử đồ phải được bố trí cẩn thận chứ, tôi nghĩ như vậy mới tôn lên vẻ đẹp của trang phục. Cửa hàng tôi đang làm thêm hiện tại, trong phòng thử đồ cũng được lắp đèn chiếu sáng đàng hoàng."
Ra là vậy.
"Hai người nói có lẽ đúng đấy."
Người nói câu này là Hội trưởng Yuiga.
"Ngay phía trên các phòng thử đồ khác đều được lắp đèn điện tử tế. Chỉ có phòng thử đồ ở góc này là không có đèn do cấu trúc trần nhà. Hơn nữa quan trọng hơn, đúng như cậu Yama nói, tấm gương này trông tối hơn so với các phòng thử đồ khác."
Nghe phân tích của Hội trưởng Yuiga, mọi người bắt đầu so sánh với gương ở các phòng thử đồ khác, quả thực chỉ có gương ở phòng thử đồ này cảm giác soi không được rõ. Hình như cũng không bị bẩn, tại sao nhỉ?
Tôi bất giác bước vào phòng thử đồ, chạm tay vào gương.
"Hửm?"
Rồi tôi gõ gõ vài cái, cuối cùng cũng hiểu lý do.
"Cái này không phải gương. Là kim loại."
"Cậu Yama, cậu nói là kim loại?"
"Bị lừa hết rồi. Đây không phải gương thủy tinh, chỉ là bề mặt kim loại được đánh bóng kỹ lưỡng nên phản chiếu trông giống như gương thôi."
Trước báo cáo của tôi, Hội trưởng Yuiga gật đầu tán đồng.
"Nói cách khác, đây là gương kim loại nhỉ."
"Anh Isshin, gương kim loại là sao?"
"Mặc dù hiện nay gương thủy tinh là điều hiển nhiên, nhưng trước khi kỹ thuật đó được xác lập, người ta dùng kim loại được đánh bóng bề mặt cẩn thận để làm gương."
"Hình như có học trong giờ lịch sử rồi, là nói gương đồng nhỉ."
"Chính xác, Kagetora."
"Vậy, cái này là gương kim loại thì sao nào?"
"Xét từ quá trình cho đến giờ, chẳng phải đáp án đã lộ ra rồi sao? Ibara."
"Gì thế, nhóc con. Đừng có úp mở nữa, nói mau đi."
"Này, đừng có xoa đầu tôi loạn xạ thế, Ibara! Tóc tai rối tung hết cả lên rồi này!"
"Thì là cái đó đấy chị Ibara."
"A, là giống cái máy bán hàng tự động lúc nãy sao."
Nghe tôi trả lời hộ Tensai, chị Ibara - người đang ôm lấy Tensai từ phía sau mà trêu chọc đủ kiểu - tỏ vẻ chấp nhận.
"Tôi nghĩ chắc là cấu trúc nhận sóng điện từ nào đó sẽ mở lỗ khóa ra."
"Ủa? Vậy tấm gương kim loại này là cửa dẫn đến 'Di tích' sao?"
"Chính là vậy đấy."
Cơ mà nói gì thì nói, không ngờ gương phòng thử đồ trong cửa hàng dụng cụ thể thao lại là lối vào của 'Di tích'. Đây mới chính là điểm khó nhằn của 'Di tích' trên hòn đảo này. Hoàn toàn không thể đoán trước được.
"Yama, vậy làm sao điều tra sóng điện từ làm xuất hiện lỗ khóa đây? Vốn dĩ sóng điện từ tôi đã không rành rồi."
Mà, nghĩ theo lẽ thường thì đúng là vậy.
"Hội trưởng Yuiga thấy sao?"
"Đúng như cậu Yama suy nghĩ, tôi nghĩ chỉ cần sóng điện từ giống như cái máy bán hàng tự động lúc nãy là được."
Xem ra, suy nghĩ của tôi đã bị nhìn thấu hoàn toàn.
"Ý anh Isshin là, chiếc chìa khóa trên tay đứa bé làm thêm lúc nãy, chính là chìa khóa của nơi này sao? Nhưng thế thì trùng hợp quá..."
"Đó chính là đặc trưng của 'Di tích' trên hòn đảo này. Gợi ý để vào 'Di tích' tất yếu nằm ngay gần đó. Nói đúng hơn, xét đến việc chúng ta đã phải trầy trật thế nào mới mò đến được đây, thì suy nghĩ kiểu này mới là thỏa đáng nhất."
"Là vậy sao."
"E là không chỉ có mỗi cậu Yokota đó có chìa khóa đâu. Xét đến số lượng chìa khóa được giao cho những người thực hiện công việc bổ sung máy bán hàng tự động đó, chắc có khoảng vài cái có thể mở được nơi này."
Nếu nói chìa khóa máy bán hàng tự động được sử dụng như chìa khóa của 'Di tích', thì điều này có thể gật đầu chấp nhận được.
Trong lúc đang chấp nhận sự thật, tôi chợt nhớ lại 'Di tích' ở tòa nhà chọc trời. Tấm kính được sử dụng ở đó cũng không thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài, cũng sử dụng công nghệ đáng kinh ngạc tương tự. Tự nhiên cảm thấy hình ảnh về điện từ và hợp kim hiện ra trước mắt. Nhân vật chế tạo ra Hợp kim ghi nhớ điện từ, quả thực là một thành viên trong GREAT, hình như tên là Futaba Saitu.
"Ký ức được đánh thức rồi à."
"Tiếp theo làm sao lấy được chìa khóa đây, Juugo?"
Tại sao lại hỏi tôi, còn nữa, đừng có dùng ánh mắt bảo tôi đi trộm chứ, Danh thám, cô phải là người ngăn chặn mấy vụ như thế mới đúng chứ.
"Hay là ngày mai bảo ai đó đi xin làm thêm, rồi lấy chìa khóa là xong?"
"Gì thế, chán phèo."
Cô vừa nói "chán phèo" đúng không! Cô nói nghiêm túc đấy hả! Cái đồ Danh thám tự tiện này!
"Không, thời gian là vàng bạc. Phải đoạt lấy càng sớm càng tốt."
Người nói câu đó, là Hội trưởng Yuiga.
4
Trên chiếc ghế dài trong công viên nằm cạnh Trung tâm mua sắm SouthRed, Daruku trong bộ dạng áo hai dây nhẹ nhàng kết hợp với quần short, đang ngồi một mình ở đó.
Tôi và Tensai ẩn nấp trong bụi cây gần đó, giám sát tình hình của cậu ta.
"Dám để Daruku dùng mỹ nhân kế, Hội trưởng Yuiga cũng thật là vô liêm sỉ."
"Mà, vốn dĩ càng sớm càng tốt, thì cứ làm sớm thôi."
Tóm lại, phương pháp Hội trưởng Yuiga đưa ra là cưỡng ép mượn chìa khóa từ cậu bạn Yokota mới quen lúc nãy. Để làm được điều này, Daruku - người đã trao đổi địa chỉ liên lạc với Yokota trước đó - sẽ gọi điện cho cậu ta, rồi dứt khoát hẹn cậu ta ra công viên này. Chuyện là như vậy.
Ở phía đối diện bụi cây xanh nơi chúng tôi ẩn nấp, nhóm Hội trưởng Yuiga cũng đang nấp sau bụi cây, tạo thành thế gọng kìm đối với chiếc ghế dài nơi Daruku đang ngồi, chờ đợi sự xuất hiện của cậu bạn Yokota.
"Cơ mà cái chiến dịch này, cảm giác không giống phong cách của Hội trưởng Yuiga chút nào. Cảm thấy Hội trưởng Yuiga có chút nóng vội muốn thành công... cô thấy sao? Bình luận viên Tensai tiểu thư?"
"Tuy tôi cũng nghĩ vậy, nhưng binh quý thần tốc. Ít nhất thì không thể để tụt lại phía sau, khi mà có Ikusaba Hiiyo ở đó."
Mà, đúng là vậy thật. Chúng tôi phải nhanh chóng truyền đạt việc chinh phục 'Di tích' ở Trung tâm mua sắm SouthRed cho anh Ikusaba trước khi Saki bị tập kích lần nữa, để anh ta biết rằng việc tập kích Saki là hành động vô nghĩa.
Điểm này đúng là càng nhanh càng tốt.
Tuy nhiên, quả nhiên vẫn cảm thấy cách hành xử kiểu này không giống tác phong của Hội trưởng Yuiga.
"Cậu nghĩ Hội trưởng Yuiga đang toan tính điều gì?"
"Đương nhiên là Bộ sưu tập Nanana trong 'Di tích' rồi."
Cũng phải ha, quả nhiên là vậy. Lần này Hội trưởng Yuiga sảng khoái giúp tôi hoàn thành ủy thác như thế, chắc cũng là vì dính dáng đến anh Ikusaba thì tất nhiên sẽ liên quan đến Bộ sưu tập Nanana, nên mới can dự vào. Và giờ thì đang thành xu hướng chinh phục 'Di tích'.
"Chẳng phải tốt sao? Khoan bàn đến ý định thực sự của Yuiga, nếu tìm được và chinh phục 'Di tích', thì sự chú ý của Ikusaba Hiiyo đối với Yoshino Saki cũng sẽ tan biến theo thôi đúng không? Như vậy chẳng phải mục đích của Juugo cũng đạt được rồi sao."
Mà, cũng có thể nói như vậy. Bất kể Hội trưởng Yuiga đang nghĩ gì, lợi hại của chúng tôi là nhất quán. Nói thật lòng, việc Hội trưởng Yuiga chịu giúp đỡ lần này thực sự là than hồng trong ngày tuyết, tôi cũng không thể nói gì anh ta được.
Nghĩ vậy thì...
"Thế còn cô, Danh thám? Lần này cô lại đang âm mưu cái quái gì thế?"
Gạt mục đích của Hội trưởng Yuiga sang một bên, thế này lại đâm ra tò mò về suy nghĩ của cô nàng này.
Tuy nhiên, nhìn thấy mặt tôi, Tensai thở dài.
"Thật chịu không nổi, còn tưởng cậu định nói gì. Hóa ra cậu là loại người không thể thẳng thắn đón nhận lòng tốt của người khác, chỉ biết suy diễn lung tung thôi sao? Juugo à, cái loại người không biết tin tưởng người khác như cậu, chắc chắn sẽ trở thành một tên tội phạm xuất sắc đấy."
Bị nói xiên xẹo một tràng luôn.
"Nghĩ thế cũng là bình thường thôi mà. Huống chi cái loại người trung thành với dục vọng bản thân như cô, chắc chắn không thể nào hành động mà không vì lợi ích của mình được."
"Cấm nói người ta không có âm mưu thì sẽ không hành động."
"Còn cách nghĩ nào khác sao?"
Cái loại người chỉ hành động vì bản thân như cô, tôi không hiểu nổi đâu.
"Tại vì Yoshino Saki tự tiện quay về, khiến màn ra mắt của Danh thám này tan thành mây khói. Nên tôi muốn đóng góp với tư cách là một thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm. ...Với lại."
"Với lại?"
"Cái đó... tuần trước đã gây cho Juugo rất nhiều rất nhiều phiền phức, nên là... tôi nghĩ phải đền bù tử tế mới được."
Liếc nhìn về phía này một cái, Tensai ngượng ngùng cúi mặt xuống.
"Tôi đâu thấy phiền phức gì đâu. Tôi chỉ làm những gì mình muốn làm thôi."
"Vậy sao, thế thì tốt quá."
Tensai có vẻ nhẹ nhõm. Nhìn thế này thì cô nàng cũng dễ thương đấy chứ.
"Vậy nói chuyện khác đi. Juugo định làm thế nào để cắt đuôi Yuiga lần này, rồi đoạt lấy Bộ sưu tập Nanana?"
Không làm đâu, tại sao cứ phải làm mấy chuyện như thế chứ.
"Không cắt đuôi đâu. Hơn nữa vốn dĩ tôi đã thỏa thuận với Nanana rồi, lần này sẽ không lấy Bộ sưu tập Nanana ở 'Di tích' Trung tâm mua sắm SouthRed đâu."
"Cái thỏa thuận kỳ quặc gì thế? Tại sao Nanana lại đưa ra điều kiện như vậy?"
"Hoàn toàn không hiểu. Dù sao lần này chỉ cần chinh phục 'Di tích' là có thể đảm bảo an toàn cho Saki, thế là đủ rồi."
"Nhắc mới nhớ, Juugo. Chuyện cậu bị Nanana đưa ra điều kiện trao đổi như vậy, tôi chưa từng nghe nói đấy."
Đúng là vậy. Vì tôi chưa kể với ai cả.
"Đâu cần thiết phải nói. Dù có nói ra cũng chẳng thay đổi được gì."
"Mà, đúng là nếu nói ra thì Yuiga sẽ vui đến mất ngủ mất."
"Chắc thế."
"Hừ, nhưng tôi thì chẳng vui nổi đâu."
"Lại sao nữa?"
"Juugo giấu tôi nhiều chuyện quá."
Mà, mấy chuyện liên quan đến gia đình tôi đều giấu cả, và cũng chẳng định nói.
"Ra là vậy."
"Chẳng phải Tensai cũng thế sao? Tôi cũng đâu có hiểu rõ về cô lắm đâu."
"Rất không may, tôi không có thói quen đi rêu rao sở thích của mình khắp nơi."
"Tuy câu này không đúng lắm, nhưng tôi cũng thế."
"Vậy sao. Lời nói và hành động của tôi lúc trước quả thực có chút kỳ lạ. Trong lúc trò chuyện đủ điều với đối thủ, cảm giác nhìn thấu được kỳ vọng của đối phương cũng theo đó mà giảm đi nhỉ. Là tôi lỡ lời, câu 'giấu giếm nhiều chuyện', cậu quên đi nhé."
Tensai xin lỗi như vậy. Lỡ lời sao, đối với cô nàng này đúng là hiếm thấy.
"Thế rồi, Juugo. Cậu thật sự không định bỏ rơi Yuiga sao?"
"Thế nên tôi đã bảo lần này thật sự sẽ không làm thế. Phải nói là, đến ý tưởng cũng không có. Với lại, Danh thám này, bất kể cô có xúi giục bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không làm chuyện xấu đâu."
"Chậc."
Bị tôi khẳng định chắc nịch như vậy, Danh thám tặc lưỡi đầy bực bội.
"Quả nhiên lần này không có đất diễn cho Danh thám này sao."
Cô nàng này đang hậm hực cái gì vậy? Mà khoan, đừng có run rẩy thế được không, cái cô này.
Trong lúc đang đối thoại, tôi thấy Hội trưởng Yuiga đang vẫy tay ở bụi cây bên kia.
"Xem ra Yokota đến rồi."
Tại sao lại gọi thẳng tên Yokota cộc lốc thế? Tiêu chuẩn của Tensai thật khiến người ta không đoán được.
"Ồ, tới rồi."
Vẫn mặc nguyên bộ đồng phục làm việc lúc nãy, cậu bạn Yokota cuối cùng cũng đến công viên.
"Chào, chào buổi tối, bạn Hoshino."
"Chào buổi tối, bạn Yokota."
"Hôm, hôm nay mặt trời đẹp thật..."
"Không, là buổi tối rồi mà?"
Cậu bạn Yokota vẫn đang trong tình trạng căng thẳng tột độ khi ở riêng với gái (thực chất là đực rựa) trong công viên buổi tối.
"Ngồi xuống trước đã, được không?"
"Cũng, cũng, cũng phải nhỉ."
Lắp bắp luôn rồi. Mặc dù bình thường nhìn thấy tình cảnh này là tôi muốn thiêu rụi bọn nó ngay lập tức, nhưng nhìn bộ dạng căng thẳng của cậu bạn Yokota, tôi lại thấy muốn cổ vũ cho cậu ta.
Thế là hai người cứ thế ngồi xuống ghế dài, có vẻ không bên nào chịu mở lời trước.
"Không ổn rồi, Yokota sợ đến mức không dám cử động rồi."
"Đúng thật."
Nhìn cậu bạn Yokota hoàn toàn hóa đá, tôi không kìm được mà hỏi Tensai:
"...Này, Tensai. Tôi thật sự phải làm thế này sao?"
"Không làm không được đâu, đây là sắp đặt vụ án mà."
"Cơ mà, tôi hoàn toàn biến thành kẻ xấu còn gì."
"Juugo thuộc Thuộc tính Hỗn mang (Chaos) mà. Nên không sao."
"Cái meme vô nghĩa gì lại xuất hiện thế."
"Nhân tiện nói luôn, tôi là Thuộc tính Trật tự (Law)."
"'Trật tự' nghĩa là gì, đi tra từ điển trước đi."
"Tôi, tuân theo quy tắc của chính mình."
"...A, ừ. Thế thì cô cứ vậy đi."
Trong lúc đang nói chuyện tào lao, Hội trưởng Yuiga ở bên kia lại vẫy tay hối thúc tôi "Mau lên".
Có nhầm không đấy? Thật sự không đi không được sao?
"Rõ ràng là không được rồi. Giờ chính là lúc phát huy triệt để ánh mắt tà ác bẩm sinh đó đấy."
"Đừng có tùy tiện đọc suy nghĩ người khác! Với lại đừng có nói mấy câu thất lễ thế!"
"Juugo, cậu sinh ra trên đời này chính là vì khoảnh khắc này."
"Nếu là cái số phận như thế thì tôi khóc thật đấy."
"Được rồi, đừng có lải nhải nữa, dứt khoát lên đi."
Thế là, tôi bị đạp văng ra khỏi bụi cây bồn hoa, loạng choạng tiến về phía chiếc ghế dài hai người đang ngồi. Mặc dù Daruku nhận ra rất nhanh, nhưng cậu bạn Yokota sau khi hóa đá dường như hoàn toàn không để ý.
Hết cách, tôi lập tức áp sát trước mặt cậu ta, rồi gầm lên.
"Này, này, chú em, dám đụng vào người phụ nữ của đại ca hả! Hửm?"
Nghe tiếng gầm của tôi, cậu bạn Yokota giật mình quay đầu lại.
"A, là người lúc nãy... Ơ! Anh là bạn của bạn Hoshino sao... Đại ca lúc nãy là bạn trai của bạn Hoshino sao!"
"Cái đó là đương nhiên rồi, đồ ngốc! Đừng hòng chuyện này xong xuôi êm đẹp!"
Bị tôi trừng mắt hết cỡ, cậu bạn Yokota bắt đầu run lẩy bẩy. Cứ cảm thấy có lỗi với cậu ta sao ấy.
"Đây, đây, đây chẳng phải là trò 'Dàn cảnh đánh ghen tống tiền' (Tiên nhân khiêu) trong truyền thuyết sao! Dùng gái dụ người ta vào góc vắng, rồi một đại ca đáng sợ nhảy ra, là tình huống này sao!"
"Ồ? Chú em bảo đại ca đang nói đùa hả. Thế để đại ca chơi thật, giúp chú em giãn gân cốt nhé!"
Bị tôi túm lấy cổ áo, cậu bạn Yokota với giọng đặc sệt vùng Kansai run rẩy đầu gối, sợ đến mức không thốt nên lời.
Hơn nữa, từ phía nhóm đàn anh còn truyền đến tai tôi mấy lời thì thầm như "Ghê thật đấy, cậu Yama", rồi "Tên đó làm thật kìa", hay "Có nên ngăn cậu Yama đánh người không nhỉ", khiến tôi chịu cú sốc nặng nề.
"Vậy, vậy thì, tôi không có nhiều tiền đâu, dù có tống tiền thì tôi cũng không có tiền đưa đâu ạ?"
"Hết cách với chú em (dù bằng tuổi) thật đấy. Thôi được rồi, tiền nong thì miễn. Thay vào đó, đưa cái chìa khóa kỳ lạ lúc nãy đây. Cái gì chứ, không cướp của chú đâu. Chỉ mượn chút thôi."
Tự tôi còn thấy sợ lời nói của mình. Đây quả là màn trấn lột cao cấp, tính chất vụ việc cũng tồi tệ quá thể.
Mà, nói gì thì nói cũng là do tôi tự làm tự chịu.
"Cái, cái đó, cái máy bán hàng có camera giám sát, tôi nghĩ có trộm tiền từ máy đó cũng không thoát được đâu..."
"Kệ xác chú! Bớt nói nhảm, đưa đây!"
Bị tôi quát, cậu bạn Yokota bắt đầu run rẩy tháo chiếc chìa khóa máy bán hàng từ chùm chìa khóa bên hông.
Nhìn bộ dạng cậu ta mà tôi đau lòng hết sức.
Oa, tôi đã hoàn toàn biến thành kẻ xấu hàng thật giá thật rồi.
Lúc này, Daruku nãy giờ ngồi xem đối thoại bên cạnh, kéo kéo áo tôi.
"Thôi đi, Juugo. Tôi vẫn thấy làm thế này không tốt. Hãy giải thích đàng hoàng rồi mượn đi."
Nghe lời nói chính nghĩa của Daruku, bốn người kia cũng ló mặt ra khỏi bụi cây.
"Đúng vậy. Quả nhiên tác chiến của Juugo không được rồi."
Tensai bày ra vẻ mặt hết cách, nói ra những lời vô nghĩa.
"Tôi nghĩ, kết cục của tà đạo sẽ dẫn đến minh phủ ma đạo, đàn em Yama à."
"Cậu tệ thật đấy, Yama."
"Thành thật là trên hết đó nha, cậu Juugo."
Ủa? Cái tình huống gì đây! Sao mọi người lại hùa nhau trêu chọc tôi thế hả? Còn nữa, cái người cuối cùng kia, người bảo tôi làm thế này chính là cô đấy nhé!
Xem ra mọi người thấy diễn xuất quá nhập tâm của tôi hơi quá đà rồi.
"Xin lỗi nhé, cậu Yokota, làm cậu sợ rồi. Thật ra chúng tôi dù thế nào cũng cần chiếc chìa khóa đó. Sẽ không dùng làm việc xấu đâu, cậu không thể cho chúng tôi mượn được sao? Ngày mai nhất định sẽ trả lại."
Nhìn Daruku cúi đầu, cậu bạn Yokota cuối cùng cũng nhận thức được tình hình, gật đầu cái rụp.
"Xem ra là có chuyện gì đó nhỉ, mình hiểu rồi. Chiếc chìa khóa này mình sẽ cho bạn Hoshino mượn. Vậy thì, lúc trả lại vào ngày mai, mình còn có thể gặp lại bạn chứ."
Nghe giải thích sự tình, cậu bạn Yokota thẳng thắn đồng ý. Hơn nữa, cậu ta còn là một tên khá biết tranh thủ thời cơ.
Mà, việc lựa chọn này có dẫn cuộc đời cậu ta đến sự hủy diệt hay không, thì để sau này hãy nghĩ.
"Vậy thì cho cậu mượn đấy."
Daruku nhận lấy chìa khóa từ Yokota, mỉm cười một cái thật dễ thương.
"Mượn được dễ dàng ghê nhỉ, nhắc mới nhớ, vai kẻ xấu của tôi chẳng phải thành công cốc sao?"
Quay lại phòng thử đồ của cửa hàng thể thao - lối vào của 'Di tích', chúng tôi dứt khoát đưa chiếc chìa khóa mượn từ cậu bạn Yokota lại gần tấm gương kim loại.
Ngay sau đó, tấm gương kim loại bắt đầu dao động, rồi xuất hiện lỗ khóa, và không chỉ có thế.
"Có chữ nổi lên kìa."
'Phía trước là con đường dẫn đến địa ngục. Đáy địa ngục, không biết sâu mấy tầng.
Nhưng xin đừng mê muội, vô số ngã rẽ cuối cùng sẽ quyện vào nhau, dẫn đến căn phòng sâu nhất.'
Xem ra là màn trình diễn sử dụng đặc tính của Hợp kim ghi nhớ điện từ, quả thực khá tinh xảo.
"Cái này nghĩa là gì?"
"E là muốn nói trong 'Di tích' phía trước có rất nhiều tuyến đường đi, và tất cả các tuyến đường này đều dẫn đến phòng chứa kho báu."
Trước suy đoán của Tensai, Hội trưởng Yuiga gật đầu.
"Với tư cách là lời báo trước, biết đâu lại mang ý đồ gì đó."
Hội trưởng Yuiga nhanh chóng cắm chìa khóa vào lỗ khóa vừa hiện ra.
Kèm theo tiếng nổ ầm ầm, tấm gương phòng thử đồ như một cánh cửa từ từ chuyển động, sau đó xuất hiện những bậc cầu thang xoắn ốc dẫn xuống lòng đất phía sau.
Nhìn thấy lối vào 'Di tích' đã hiện ra, từ miệng chúng tôi không khỏi thốt lên tiếng cảm thán "Oa -".
Dù thế nào thì, đi được đến bước này quả thật không dễ dàng gì. Có chút cảm động rồi đấy. Nhưng, không được lơ là ở đây, vì tiếp theo mới là vấn đề chính.
Hội trưởng Yuiga nhìn quanh chúng tôi.
"Tiếp theo, tôi muốn nhanh chóng tiến vào 'Di tích', nhưng mà... Kagetora bị thương nên hãy ở lại bên ngoài canh cửa nhé."
"Xin lỗi."
"Sau đó, tôi hy vọng bạn Hoshino sẽ ở lại cùng Kagetora."
"Vâng, tôi hiểu rồi. Nói thật thì... tôi cũng chẳng giúp ích được gì."
Xem ra cậu ta đã nếm mùi đau khổ ở 'Di tích' lần trước.
"Vì vậy, thành viên đi vào 'Di tích' sẽ là tôi và Yuu, sau đó là Juugo và Tensai, bốn người. Kagetora và cậu Daruku ở lại, hậu phương nhờ cả vào hai người đấy."
Chúng tôi gật đầu.
Cuối cùng cũng chuẩn bị xông vào 'Di tích', nhưng trước đó, Hội trưởng Yuiga kiểm tra tấm gương kim loại.
"Quả nhiên vẫn như cũ, không thể mở từ bên trong sao. Kagetora, cậu giữ chìa khóa đi. Vạn nhất không thể chinh phục và phải rút lui giữa chừng, tôi hy vọng có thể mở được từ bên ngoài."
"Liên lạc thế nào?"
Hội trưởng Yuiga lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa nhìn màn hình vừa bước xuống vài bậc thang.
"Điện thoại có vẻ có sóng. Nếu có chuyện gì thì gọi điện nhé."
"Đã rõ."
Tiếp theo, thử thách 'Di tích' lần thứ ba của Câu lạc bộ Mạo hiểm chính thức bắt đầu.
"Ba người đi thôi."
Nghe tiếng Hội trưởng Yuiga đi tiên phong, chúng tôi gật đầu, bắt đầu tiến sâu vào cầu thang xoắn ốc bên trong cánh cửa gương phòng thử đồ.
Tại chiếc ghế dài trong công viên nằm cạnh Trung tâm mua sắm SouthRed, Yokota đang ngồi một mình ở đó.
Yokota vừa hồi tưởng lại nụ cười của Daruku, vừa cười ngây ngô.
Lúc này, gần đó xuất hiện một bóng người.
"Chào cậu."
Tiếng nói bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Yokota giật mình ngã khỏi ghế.
"Hú, hú hồn. Tha cho em đi, đại ca Ikusaba. Đừng có lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình như thế chứ!"
Nhìn bộ dạng này của cậu bạn Yokota, Ikusaba Hiiyo nở nụ cười giễu cợt.
"Ây chà, xin lỗi nhé. Muốn xem cảnh tượng thú vị của cậu Yokota nên không kìm được mà hù thử đấy. Dù nói thế nào thì, cậu gọi điện cho tôi đúng là giúp tôi nhiều lắm."
Cuộc gặp gỡ giữa Yokota và Ikusaba là vào một tháng rưỡi trước.
Trong lúc đang làm công việc bổ sung hàng hóa cho máy bán hàng tự động như mọi khi, có người bắt chuyện. Không biết từ lúc nào câu chuyện đã mở rộng, sau vài lần qua lại, Yokota cảm thấy Ikusaba là một người dễ gần, giống như một người anh trai.
Từ Ikusaba đó, Yokota nhận được một lời dặn dò kỳ lạ.
Đó là, nếu trong công việc hiện tại có thành viên mới gia nhập thì hãy báo cho anh ta. Còn nữa, nếu có ai muốn lấy chìa khóa thì cũng báo cho anh ta. Ngoài ra, nếu các nhân viên làm thêm hoặc nhân viên khác có tình huống tương tự cũng mong cậu báo cho anh ta.
Chuyện là như vậy.
Khoan bàn đến cái đầu tiên, Yokota cho rằng hai chuyện kia tuyệt đối sẽ không xảy ra, nên đã nửa đùa nửa thật đồng ý. Thế nhưng, chuyện không tưởng thực tế lại xảy ra vào ngày hôm nay, thế là Yokota dứt khoát liên lạc với Ikusaba.
"Đây là quà cảm ơn. Tuy hơi ít, nhưng cứ cầm lấy đi."
"Ơ, chuyện này! Thật sự được sao ạ!"
Nhìn xấp tiền Ikusaba đưa ra, Yokota kinh ngạc.
"Biết đâu sau này còn có ủy thác mang tính cá nhân nào đó nữa, đến lúc đó lại phiền cậu rồi."
"Vâng, xin cứ sai bảo tự nhiên!"
Nhận lấy số tiền thưởng không nhỏ, sự hào phóng của Ikusaba khiến Yokota càng thêm ngưỡng mộ anh ta.
"Cơ mà nhắc mới nhớ, đúng là có người muốn mượn chìa khóa giống đại ca Ikusaba xuất hiện thật, dùng chìa khóa đó làm gì thế ạ?"
Bị Yokota hỏi vậy, Ikusaba bỗng chấn động.
"Chuyện này, cậu tốt nhất không nên biết."
"Xin, xin lỗi."
Bị Ikusaba đang tươi cười trừng mắt một cái, Yokota vội vàng cúi đầu.
"Vậy, vậy giờ tính sao ạ? Vì mấy người đó mượn chìa khóa đi rồi, hôm nay không thể cho đại ca Ikusaba mượn chìa khóa được nữa."
"A, không sao."
Trong tay Ikusaba đã nắm chiếc chìa khóa mà Yokota quen thuộc.
"Hả, chuyện này là sao?"
"Tôi mượn tạm từ văn phòng công việc làm thêm của cậu đấy. Không sao đâu, dùng xong tôi sẽ trả lại. Cậu vất vả rồi."
Ikusaba tươi cười vẫy nhẹ tay với Yokota, rồi bước đi.
"Tiếp theo, đi điều tra xem kẻ nào dám ngang nhiên xen vào con mồi của tôi nào."
Ikusaba Hiiyo với những bước chân thong dong nở nụ cười ngạo nghễ, bước về phía Trung tâm mua sắm SouthRed.
