Web Novel - Chương 32: Biểu Hiện Của Khát Vọng (2)

Cuối cùng tôi cũng thiết lập được phương thức để sản xuất hàng loạt nguyên liệu thô phục vụ khát vọng còn khiêm tốn của mình.

Tôi đã có trong tay mọi thứ cần thiết. Việc tiếp theo là chuẩn bị cơ sở để chế tạo các công cụ ma thuật.

Tôi trao đổi thân thiện với các quản đốc của Hội Thợ Rèn và nhận được sự cho phép để dựng một lò rèn trong Pháo Đài. Điều này cũng cần thiết để tạo ra ngọn lửa đủ mạnh phục vụ công việc của tôi. Để xây một lò mới, tôi buộc phải xin phê duyệt từ hội và đăng ký chính thức.

Chủ sở hữu của lò phải được xác định và người chịu trách nhiệm cũng cần được ghi danh, nếu không, cư dân sống gần đó sẽ không yên tâm. Ngay cả lò rèn thuộc sở hữu quý tộc cũng phải làm thủ tục đăng ký tương tự. Điều này được quy định bởi luật của vương quốc.

Lý do tôi cần lò rèn của riêng mình liên quan đến đặc tính đặc thù của tinh thể ma lực. Tôi đã xác nhận rằng tinh thể ma lực có thể bị nung chảy và kết khối nhờ nhiệt, trở lại thành một vật chất đơn nhất.

Qua các thí nghiệm ở Tháp Giả Kim, tôi đã kiểm chứng rằng nếu cho bột tinh thể vào khuôn rồi kết khối ở nhiệt độ cao, ta sẽ thu được một vật liệu trong suốt và đồng nhất. Đây là công nghệ tôi phát triển khi tạo ra pin ma lực có thể chứa lượng ma lực cấp hầu tước, thứ tôi đã dùng trong thiết bị trữ lạnh tặng người bạn đến từ gia tộc bá tước cao cấp.

Tuy nhiên, tinh thể ma lực lại không kết khối khi tiếp xúc với ngọn lửa tạo ra bằng ma pháp. Điều này cũng hợp lý, vì lửa ma pháp về bản chất là sự vật chất hóa của ma lực. Khi ngọn lửa được tạo bằng ma pháp vốn được cấu thành từ ma lực, năng lượng sẽ dễ dàng bị tinh thể hấp thụ, khiến nhiệt độ không thể đạt tới điểm kết khối.

Ngược lại, ngọn lửa được tạo ra từ than củi lại có thể kết khối bình thường. Nếu vấn đề chỉ là nhiệt độ thì Hỏa Ma Pháp lẽ ra phải đủ. Thế nhưng dựa trên thực nghiệm, tôi đã kết luận điều đó là không thể. Ma pháp đúng là một điều bí ẩn. Việc hiểu các quy luật vật lý của thế giới này đúng là một thử thách không nhỏ.

Nhờ có xưởng rèn, tôi mới có thể ổn định tạo ra mức nhiệt cao mà mình cần.

Khoảng thời điểm xưởng rèn hoàn thành, tôi nhận được sự cho phép từ bạn cùng lớp về việc đồng sử dụng quyền bằng sáng chế của loại sơn ngăn ma lực. Khi mọi thành phần cần thiết đều đã sẵn sàng, tôi cuối cùng cũng có được sự cho phép hợp pháp, cái “chống lưng” thiết yếu, để bắt đầu sản xuất pin ma lực trên mảnh đất quê hương thân yêu.

Để có thể sản xuất hàng loạt pin ma lực, tôi đã tỉ mỉ soạn từng tài liệu một và gửi lần lượt lên hoàng đô. Từng tài liệu được kiểm tra và cuối cùng tất cả được trả lại kèm theo giấy chứng nhận phê duyệt.

Đó quả là một hành trình gian nan, nhưng giờ tôi đã có thể tự tin tiến hành sản xuất quy mô lớn. Thứ đầu tiên tôi tạo ra là loại pin ma lực có thể chứa lượng ma lực tương đương từ một nam tước đến một tử tước, mức nội ma lực điển hình của các quý tộc cấp thấp. Có lý do cho lựa chọn này, nếu thiếu ma lực dồi dào, các ma cụ sẽ không thể vận hành. Điều này đặc biệt đúng với ma cụ mà binh lính của các gia tộc hiệp sĩ sử dụng.

— Mất nguồn ma lực sẽ là một vấn đề nghiêm trọng.

Ma pháp Khắc Ấn mà tôi định dùng tiêu hao một lượng ma lực rất lớn. Những người có thể chịu đựng mức tiêu hao như vậy chỉ là những ai sở hữu nội ma lực tương đương nam tước hoặc tử tước. Nhưng ở vùng biên viễn này, tìm được nhiều người như thế chẳng khác nào đòi cá phải biết bay. Vì vậy, những pin ma lực có dung lượng tương đương nội ma lực của các quý tộc cấp thấp chính là giải pháp.

Khi tôi cầm sản phẩm hoàn chỉnh đầu tiên trên tay, tôi không kiềm được mà nở nụ cười rộng đến mức khó tin. Khi xác nhận dòng ma lực được phóng thích đều đặn đúng mức chỉ định, tôi có cảm giác như mình đang bay lên tận mây xanh. Tôi chắc chắn điều này sẽ giảm mạnh tỷ lệ thương vong của binh lính.

Ngược lại thì…

Tôi không cảm thấy có khó khăn gì đáng kể khi chế tạo các công cụ ma thuật. Đơn giản chỉ là gom những vật liệu đang nằm lăn lóc xung quanh rồi lắp ghép một cách tùy cơ ứng biến. Ký ức từ kiếp trước của tôi lại tỏ ra vô cùng hữu ích trong chuyện này. Tôi chỉ cần phát hiện phản ứng của đám quái vật và ma thú gần đó, việc hết sức đơn giản. Bọn chúng có một cơ quan trong cơ thể tương tự như một bộ phận lưu trữ ma lực.

— Trong trường hợp đó, điều tôi cần làm chỉ là xác định vị trí nơi ma lực tập trung trong những cơ quan ấy.

Tôi không cần tạo ra loại thuật thức tinh vi, cấp cao như [Tìm Kiếm]. Chỉ với một [Mạch Cảm Ứng Ma Lực] đơn giản là đủ. Sự khác biệt giữa mạch thuật tinh xảo, phức tạp của “thuật [Tìm Kiếm] được tinh luyện” và mạch [Cảm Ứng Ma Lực] chắp vá, thứ vốn được dùng trong các bếp ma thuật, khác nhau một trời một vực.

Điều khó khăn thật sự là làm sao để biến khái niệm ấy thành hiện thực. May mắn thay, tôi đã nhớ ra một thứ từ kiếp trước có thể hữu ích. Đó là một sản phẩm từng xuất hiện nổi bật trên bìa tạp chí game. Tôi chưa từng chạm vào nó trực tiếp, nhưng tôi nhớ đã đọc về nó trong một bài viết mà đồng nghiệp cũ để lại. Nó có thực sự tồn tại ở thế giới đó hay không thì tôi không chắc. Nhưng ý tưởng thì ở đó, được miêu tả một cách sống động.

Đó là một thiết bị tạo ra thế giới ảo ngay trước mắt người dùng, khiến họ hoàn toàn đắm chìm trong đó. Tôi nhớ thứ ấy được gọi là kính VR. Ở kiếp trước, chất lượng của thiết bị phụ thuộc vào độ phân giải và trọng lượng nhẹ. Nhưng ở thế giới này, trọng lượng chẳng có gì quan trọng, vì người dùng sẽ là binh sĩ cơ mà.

Phần bao bên ngoài của thiết bị, tôi dùng hộp sọ của một ma thú hình côn trùng. Tôi điều chỉnh khu vực mắt để mặt sau của cặp mắt kép của con thú trùng khớp với tầm nhìn của người đeo. Khi đội vào, trông nó chẳng khác gì một chiếc mũ giáp. Thôi thì, đó mới chỉ là nguyên mẫu thô sơ. Tôi tạm nhắm mắt cho qua vẻ ngoài kỳ dị của nó. Sau này tôi sẽ tìm thấy vô số điểm cần cải thiện, nên với một món đồ tạm thời, như vậy là đủ.

Tôi thêm lớp bông chần vào bên trong mũ như một lớp đệm để tăng độ thoải mái. Sau đó, tôi khoét phần trái của khu vực mắt kép và làm mỏng phần phải từ bên trong. Lên bề mặt đã được làm mỏng ấy, tôi phủ một lớp sơn ngăn ma lực như lớp nền, nhằm ngăn chặn những phép thuật hoặc mạch thuật khác gây nhiễu lên vùng hiển thị.

Tôi chuẩn bị một ít đất sét, ép nó vào mặt trong để tạo khuôn rồi đổ đầy bột tinh thể vào khuôn thành một lớp dày. Sau đó, tôi đem nó đi thiêu kết ở nhiệt độ cao trong lò rèn. Khi hoàn tất, tôi khắc mạch ma thuật lên đó, những vòng tròn đồng tâm với các đường thẳng hình chữ thập đơn giản. Phần trên khớp với hướng phía trước của người dùng, phần dưới hướng ra sau, còn hai bên thì tự nhiên tương ứng. Ở trung tâm chiếc mũ, nơi từng là vị trí cặp sừng của ma thú, tôi khắc Mạch Cảm Ứng Ma Lực. Thông tin đầu ra chỉ có hai: “phương hướng và khoảng cách.”

Dữ liệu đó được hiển thị trên tấm tinh thể ma thuật mỏng đã được thiêu kết, đặt sau con mắt kép bên phải của ma thú. Tôi điều chỉnh sao cho dù đầu người dùng xoay theo hướng nào, hướng mà gương mặt họ đang nhìn luôn được hiển thị ở phía trên.

Ngay cả những ma thú nhỏ có lượng nội ma khó nhìn thấy bằng mắt thường cũng sẽ hiện thành những chấm đỏ trên tấm tinh thể. Khoảng cách được xác định bằng cách đếm số vòng tròn đồng tâm. Độ sáng của chấm đỏ thay đổi tùy theo mật độ ma lực của mục tiêu.

— Mờ nếu yếu, sáng nếu mạnh. Nhờ vậy, ta có thể đánh giá được mức độ nguy hiểm của mục tiêu.

Tôi khoét một ngăn trong chiếc mũ để đặt ma thạch năng lượng, thứ đóng vai trò như pin. Từ đó, tôi dùng bột tinh thể tạo một “ống dẫn” truyền ma lực, nối thẳng đến Mạch Cảm Ứng Ma Lực đã khắc trước đó. Dọc theo ông dẫn ấy, tôi gắn thêm hai mạch nữa: Mạch Kích Hoạt và Mạch Ngắt.

Nhờ vậy, thiết bị có thể bật khi cần và tắt khi không dùng. Tôi ráp mọi thứ lại và lắp vào chiếc mũ được làm từ đầu ma thú. Với chỉ hai nút, một để bật, một để tắt, cách sử dụng vô cùng đơn giản.

Năm chiếc “Nguyên mẫu số 5.”

Sau khi tôi hoàn thành chúng… có lẽ thật may mắn là tôi đã có cuộc nói chuyện với Ông Già ngay lúc đó.