“Xin anh cứ ở yên như thế... Anh trai. Em đã trở về từ Học viện Ma pháp của Hoàng đô và đã nghe qua tình hình. Em có thể xin anh đôi lời được chứ?”
“…Vậy là em đã về rồi.”
“Vâng, mới vừa nãy thôi. Em muốn chính thức báo cáo việc trở về với gia tộc. Hơn nữa, em định chào hỏi Cha cùng mọi người cho phải phép. Họ đều đang đợi trong thư phòng của Cha. Trong tình cảnh này, em muốn đích thân đến đón anh.”
“Anh... anh không thể...”
“Anh trai, anh là người thừa kế của gia tộc hiệp sĩ này. Em tha thiết mong anh, người chiến binh nhân hậu, người sẽ gánh vác thế hệ kế tiếp của nhà ta, hãy đến. Ở học viện của kinh thành, em đã học được rất nhiều về lễ nghi đối với bậc tiền bối đáng kính. Từng điều trong đó đều đã khắc sâu trong tim em. Xin hãy cho em cơ hội được thể hiện những gì em đã học.”
Đôi mắt người anh Cả khẽ sáng lên. Có lẽ trong lời nói của tôi có điều gì đó lay động được anh. Chậm rãi, anh tách thân hình trần nửa trên khỏi người phụ nữ tóc đen kia rồi ngồi dậy trên giường. Danh xưng chiến binh nhân hậu vốn được tôi lựa chọn để truyền đạt thẳng thắn nhất, dường như đã chạm được đến anh. Còn người phụ nữ tóc đen ấy, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ lúng túng kéo lại tấm áo xộc xệch để che đi bờ ngực trần.
“Xin anh chuẩn bị lại cho chỉnh tề. …À, còn cô kia. Cô là người hầu riêng của anh trai tôi phải không?”
“…V-Vâng.”
Một giọng nữ dịu dàng đáp lại của một người phụ nữ còn rất trẻ. Trang phục rối bời cho thấy thân phận hầu gái của cô. Mái tóc dài, đen nhánh buông xõa phủ lên khuôn mặt xinh đẹp, trong khi cô cố gắng tránh ánh nhìn của tôi. Tôi hiểu cảm xúc ấy, nhưng điều đó không cần thiết. Chính vì có cô bên cạnh mà anh trai mới còn giữ được mình đến bây giờ. Quãng thời gian họ ở bên nhau có lẽ chưa đủ, nhưng nếu coi đó là bước đầu tiên để hàn gắn trái tim đã rạn nứt của anh, thì có lẽ, đây là cách duy nhất.
Một người lính khi trái tim đã tan vỡ, không còn nơi nương tựa, chỉ có thể rơi vào bóng tối. Những bi kịch như thế đã được ghi lại vô số lần trong sử sách chiến tranh. Vì vậy, tôi phải bày tỏ lòng biết ơn. Hơn nữa, người phụ nữ ấy chính là hầu gái riêng của anh trai tôi, nói cách khác, là người được Mẹ chỉ định để ở bên cạnh anh.
Tư chất của cô chắc hẳn đã được xem xét kỹ lưỡng. Dù tình huống hiện tại có phần rắc rối, nhưng xét theo hoàn cảnh, gọi cô là chị dâu... ừm, có lẽ cũng chẳng có gì sai. Dĩ nhiên, điều đó vẫn sẽ nằm trong sự kiểm soát của Mẹ.
“Lòng tận tâm của cô đã xoa dịu trái tim anh trai tôi, giúp anh không đánh mất lý trí. Tôi xin cảm ơn.”
“K-Không có gì đâu ạ... Tôi... tôi không xứng đáng với lời cảm tạ đó... Hoàn toàn không.”
“Những ai học về lịch sử chiến tranh đều hiểu rõ: những người có trái tim tan vỡ luôn cần ai đó để chữa lành. Là người thân của anh ấy, chúng tôi sẽ không tách cô khỏi anh. Bởi cô chính là nơi trái tim anh đang gửi gắm, là phần không thể thiếu của anh. Nói cách khác, cô đã trở thành một nửa của anh trai tôi. Vì thế, tôi xin cô điều này, hãy giúp anh chuẩn bị. Bằng chính đôi tay của cô.”
“...T-Tôi hiểu rồi.”
“Anh trai, đến lúc rồi. Thân thể anh đã hồi phục, giờ là lúc phải hành động.”
“Em... Ở kinh thành, em được dạy kiểu gì vậy? Vừa khắt khe, lại vừa tự tin đến lạ. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong ánh mắt em.”
“Em rất biết ơn vì những gì mình đã được học. Giờ thì, em sẽ đợi anh trong thư phòng. Xin anh hãy chuẩn bị.”
“Đ-Được rồi... A-Anh-Anh thể đưa cô ấy theo chứ...? Chắc không sao đâu nhỉ?”
“Ồ, vậy là anh đã quyết định rồi. Em nghĩ được thôi, miễn là anh muốn sống cùng cô ấy.”
“...Anh hiểu rồi.”
“Vâng. Là đàn ông, nếu anh không dám chịu trách nhiệm cho hành động của mình, thì đó chính là nỗi ô nhục.”
Những bóng mờ trong đôi mắt đờ đẫn của anh nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một tia sáng mới lóe lên. Thì ra là vậy... giờ tôi đã hiểu rồi. Anh trai đã bị giằng xé bởi câu hỏi phải sống thế nào, phải chịu trách nhiệm ra sao. Bị dè bỉu là yếu đuối, anh dần nghi ngờ giá trị của chính mình, liệu anh có xứng đáng để trở thành người thừa kế của một gia tộc hiệp sĩ hay không.
Một người lính khi đã mất đi địa vị, cùng với nó là tự tin sụp đổ, có thể cảm thấy mình không đủ khả năng chu toàn trách nhiệm với người phụ nữ đã nhận lời gắn bó, và vì vậy anh lo lắng... rồi bỏ chạy... Không thể tâm sự với ai, anh khép mình lại, bất lực hoàn toàn, không thể tiến lên được.
— Ra là vậy.
Nếu đúng như thế, thì sự xuất hiện của tôi hôm nay quả là lựa chọn đúng đắn. Quay gót, tôi tiến về thư phòng của anh trai. Tôi để nguyên chiếc khóa hỏng như cũ và chờ anh trong thư phòng. Trong bầu không khí trì trệ, lộn xộn của căn phòng, tôi không khỏi cảm thấy một nỗi bơ vơ.
Tôi đặt tay lên bức tường của thư phòng.
Tập trung ma lực nội tại, tôi dệt vào đó những mệnh lệnh khác nhau rồi phóng ma lực vào tường. Mọi vật tiếp xúc với bức tường đều có thể được uốn nắn theo ý muốn của tôi. Rèm cửa dày che chắn căn phòng được vén ra, cửa sổ được mở khóa và bật toang. Những đồ đạc vương vãi trong phòng bay về chỗ của chúng và xếp ngay ngắn.
Bụi bặm bị hút ra ngoài qua khung cửa, còn không khí trong lành từ bên ngoài tràn ngập khắp căn phòng. Cảnh tượng hỗn loạn biến thành trật tự. Giữa lúc ấy, ánh mắt tôi chợt dừng lại ở tấm bản đồ vùng đất gắn trên tường thư phòng.
Đó hẳn là biểu diễn tình hình vào thời điểm đó. Những ghim cắm khắp nơi, sắp xếp sao cho ai nhìn vào cũng nắm được ngay tình hình. Tôi không khỏi ngưỡng mộ đây là công việc của anh trai. Biến lời nói thành hình như vậy, rốt cuộc, là cách tốt nhất để hiểu rõ một tình huống.
— Tôi quyết định sẽ xem xét lại chuyện này chỉ dưới góc nhìn quân sự.
Một vài vấn đề hiện ra rõ rệt. Cấp bách nhất là độ chính xác của việc truyền tin. Những sự kiện được báo cáo theo cảm tính của con người thiếu đi tính chính xác. Trong thời bình, ngay cả những việc nhỏ cũng bị phóng đại trong cảm nhận, còn khi là chuyện hệ trọng, thì do khoảng cách cảm xúc trong sinh hoạt hằng ngày, mọi thứ có thể bị giảm nhẹ đi.
Một tiêu chuẩn thống nhất là cần thiết để giải quyết vấn đề này. Sự khác biệt trong cách đánh giá mức độ nguy hiểm ở từng vùng là một vấn đề lớn. Hừm... Đây là chuyện thú vị. Ngay cả từ góc nhìn quân sự, nó cũng chứa đựng nhiều tiềm năng nghiên cứu: phương pháp truyền tin, cách định nghĩa báo cáo và vấn đề về tính kịp thời.
Một loạt những bài toán khó...
Tôi suýt chìm đắm trong suy tư khi nhìn vào tấm bản đồ trên tường. Không, không phải lúc này.
— Nhắc mới nhớ, người phụ nữ đó...
Anh trai đã mong muốn cô ở bên anh. Nhưng vị trí của cô là gì? Hầu gái riêng? Không, như vậy quá yếu. Anh trai đã bộc lộ ý muốn gắn bó cả đời với cô. Nếu như vậy, cô sẽ trở thành chị dâu của tôi. Anh trai đã ngỏ lời muốn cô ở bên, nhưng liệu cô có hiểu rằng giờ đây cô nắm giữ một vị trí như vậy?
Chuyện ấy sẽ không dễ dàng. Có lẽ cô sẽ từ chối.
Vậy thì, tôi phải khiến cô hiểu. Nếu cô chỉ là hầu gái, cô sẽ không được phép vào thư phòng của Cha. Cha đã ra lệnh cấm tuyệt đối không ai được vào thư phòng. Mang cô khỏi bên anh trai sẽ là một sai lầm lớn. Trái tim anh vẫn còn tan vỡ và một nửa trái tim ấy đang được cô giữ. Nếu cô không được phép đi cùng, chẳng khác nào xé đôi trái tim anh.
Để đưa cô vào thư phòng của Cha...
Tôi hiểu rồi. Nếu tôi biến cô thành đối tác thực sự của anh, vấn đề sẽ được giải quyết. Khi ấy cô sẽ trở thành một phần của gia tộc. Là thành viên của gia tộc hiệp sĩ, cô sẽ nằm ngoài mệnh lệnh loại trừ của Cha. Và nếu một ai đó trong gia tộc công nhận cô là như vậy, dù chỉ mang tính danh nghĩa, cô sẽ được xem như một thành viên của hộ gia tộc.
— Vậy tôi phải sắp đặt mọi chuyện theo hướng đó.
Tôi cần tạo bằng chứng cho việc ấy. Ánh mắt tôi liền dời đến góc phòng, nơi đặt một vài đồ dùng pha trà. Một vài chiếc thìa nĩa bằng bạc tinh khiết thu hút tầm nhìn. Ừ, tôi có thể dùng chúng.
Ngoài ra, trong thư phòng còn có vài món trang trí được giữ lại để đón tiếp khách bất ngờ. Trong số đó, tôi chọn một đôi khuy măng sét gắn đá peridot, màu sắc trùng khớp với đôi mắt của anh trai. Sau đó, tôi lấy chiếc cà vạt phụ của anh từ ngăn tủ nhỏ đựng quần áo.
Tôi cầm con dao và chiếc nĩa bạc trong tay, bắt đầu nhào chúng lại với nhau. Bạc, vốn tương thích với ma lực, có thể được nắn như đất sét, và tôi có thể truyền vào đó luồng ma lực đã được định hình. Ngồi xuống bàn làm việc của anh trai, tôi vừa nhào bạc vừa để ánh mắt lơ đãng dạo quanh căn phòng.
Đột nhiên, ánh nhìn tôi dừng lại trên con dấu gia huy của người thừa kế gia tộc hiệp sĩ, con dấu của anh trai tôi.
Đó là một con dấu đặc biệt, chỉ có anh mới có thể sử dụng được, nhờ vào ma chú được khắc riêng trên đó. Hay đúng hơn, chỉ người thừa kế mới có thể dùng? Dù thế nào, con dấu ấy đã được yểm phép, khiến cho bất cứ ai khác nếu thử sử dụng đều không thể để lại dấu in.
Hừm... tôi chưa từng biết rằng lại có loại na thuật như thế tồn tại.
Một ý nghĩ tinh nghịch thoáng vụt qua trong đầu tôi.
