Tôi rời khỏi thư phòng của Cha và trở về phòng mình.
Trong tay tôi là túi đựng y phục mà tôi đã nhận được từ hắn (con trai của Bộ trưởng Chiến tranh). Nếu tôi sắp gặp anh Cả, thì đây hẳn sẽ là món trang bị quan trọng nhất. Phải, hắn (con trai Bộ trưởng Chiến tranh) đã chuẩn bị bộ lễ phục này cho tôi để chiến đấu. Hậu cần đã sẵn sàng. Và vì thế, vai trò của tôi là thúc đẩy tình thế đang trì trệ này tiến lên.
Căn phòng vẫn sạch sẽ đến mức hoàn hảo, y như bốn năm về trước. Có lẽ là nhờ sự tận tâm của người hầu gái được giao phụ trách nơi này. Mọi thứ đều ở đúng vị trí, ngay như trong ký ức tôi lưu giữ. Ở những góc quen thuộc, các vật dụng đáng lẽ phải có vẫn được đặt gọn gàng như xưa. Dẫu vậy, tôi nhận ra vài món đồ đã được thay mới, có lẽ là để phù hợp với sự trưởng thành sau bốn năm dài.
Ra là vậy... Quả đúng là những người phục vụ trong một gia tộc hiệp sĩ. Tôi cảm thấy lòng mình dâng lên niềm biết ơn sâu sắc.
Tôi đi vào phòng tắm nhỏ liền kề để gột rửa bản thân. Sau một chuyến đi dài, người tôi đẫm mồ hôi. Trong tình trạng này mà mặc lễ phục thì thật bất kính. Vì thế, tắm rửa là điều hiển nhiên. Tôi nhanh chóng rửa sạch cơ thể, lau khô bằng chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn, rồi mặc vào bộ đồ lót mới được cất ở đúng chỗ như tôi vẫn nhớ.
Tôi mở túi y phục, lấy ra bộ lễ phục bên trong và mặc vào.
Vuốt lại mái tóc, tôi chỉnh trang bản thân để trông như một người con trai quý tộc đúng mực, rồi bước đến phòng của anh Cả. Quãng đường không xa. Đứng trước cửa, tôi gõ nhẹ và cất tiếng xin phép được vào. Nhưng bên trong vẫn im lặng. Tôi đã đoán trước rồi, chắc hẳn anh Cả đang chìm trong nỗi u sầu hơn bao giờ hết.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa. Nó không xoay được… Khóa đã được chốt chặt từ bên trong. Rõ ràng là ngay cả Cha, hay bất kỳ ai trong gia đình, cũng không thể tiếp cận được với anh ấy. Ra vậy, anh đã tự giam mình lại.
Tôi chợt nhớ đến một bài báo mà tôi từng đọc trong kiếp trước. Bài báo nói về những khó khăn mà binh sĩ phải đối mặt sau khi được điều động ra chiến trường ở một cường quốc. Nó miêu tả căn bệnh tinh thần hoành hành trong tâm trí những người lính sống sót sau những trận chiến tàn khốc, sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ và trở về. Trải qua một thời gian dài sống trong cảnh cận kề cái chết, tâm trí họ kiệt quệ. Dù đã trở về nơi yên bình, họ vẫn nhìn thấy ảo ảnh của kẻ thù, những kẻ lẽ ra không còn tồn tại. Họ luôn cảm thấy mình đang trong hiểm nguy, rồi rơi vào hoảng loạn, bị nỗi sợ hãi nuốt chửng. Về mặt y học, người ta gọi đó là “rối loạn thần kinh chiến đấu”.
Dù thân thể đã ở chốn bình yên, nhưng tâm hồn họ vẫn mắc kẹt nơi chiến trường đẫm máu.
Và chính căn bệnh đó là thứ đang giam cầm anh Cả tôi, một chứng thương tổn trong tâm trí.
Ở thế giới này, những triệu chứng ấy còn nghiêm trọng hơn nữa. Bởi vì vùng biên giới nơi anh chiến đấu tàn khốc hơn bất cứ chiến trường nào do con người tạo ra. Ở đó, con người phải đối mặt với quái vật và ma thú mang sức mạnh vượt xa lẽ tự nhiên. Hơn nữa, giáp trụ của họ gần như không thể chống đỡ được bao nhiêu, còn vũ khí chủ yếu chỉ là kiếm và thương thô sơ. Nói cách khác, những gì họ chịu đựng còn khốc liệt hơn cả những người lính mà tôi từng biết ở kiếp trước.
Nghĩ đến tình trạng của anh Cả, tâm lý và cảm xúc anh đang phải gánh chịu, tôi không thấy lạ khi anh chọn cách thu mình lại. Nhưng dù vậy, anh Cả vẫn là người thừa kế của gia tộc hiệp sĩ chúng tôi. Tôi muốn tin rằng tinh thần của anh chưa hoàn toàn gãy đổ. Tôi từng chứng kiến những buổi huấn luyện của anh, sự kiên cường ấy chẳng khác nào một lưỡi gươm được tôi luyện từ khoáng ma thạch, không gì bẻ gãy nổi.
Chính vì thế, tôi vẫn tin tưởng vào anh.
Tâm trí của anh Cả chỉ là đã bị mài mòn bởi căng thẳng kéo dài quá mức. Nếu có thể vượt qua được điều này, thì thời điểm ấy chính là bây giờ. Tôi tin rằng chỉ có bây giờ mới là lúc thích hợp. Gia tộc hiệp sĩ của chúng tôi không thể ngừng lại. Vì thế, tôi cần anh trở lại. Tôi siết chặt lòng mình, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải phá vỡ tình cảnh này, dù cho có phải xé toạc nó ra đi nữa.
— Không, tôi không có ý nói là phá vỡ theo nghĩa đen.
Tôi tập trung nội ma lực, dồn toàn bộ vào bàn tay. Khi đặt tay lên tay nắm cửa, tôi điều khiển trực tiếp cấu trúc của ổ khóa, nói đúng hơn là tái tạo nó. Năng lực dẫn truyền ma lực vào vật thể và biến đổi hình dạng của chúng là loại ma thuật riêng biệt của tôi, được rèn luyện trong những năm học về điều khiển ma lực tại Tháp Giả Kim. Nghĩ lại thì, hồi còn ở Học viện Ma pháp của hoàng đô, tôi cũng thường bị nhờ mở mấy chiếc hộp trang sức bị kẹt khóa như thế này...
Ổ khóa nơi phòng anh Cả trở nên vô dụng và cánh cửa mở ra trong im lặng. Một mùi hăng nồng xộc thẳng vào mũi tôi, xen lẫn thứ mùi khó tả mang chút ô uế. Căn phòng trông chẳng khác gì khu rừng sau một cơn bão, tài liệu và quần áo bị vứt bừa bãi khắp nơi. Những tia nắng yếu ớt len qua khe màn dày phủ bụi, khiến không khí như đang trôi nổi đầy những hạt sáng li ti tựa một đàn côn trùng nhỏ bay lượn trong u tối.
Khung cảnh hỗn độn ấy khiến ngực tôi thắt lại bởi cảm giác bất lực nặng nề. Nhưng nếu để bản thân sa vào tuyệt vọng lúc này, thì làm sao tôi có thể kéo anh Cả ra khỏi vực sâu của chính anh được? Tôi ép mình bình tâm, hít một hơi thật sâu.
Đưa mắt quan sát khắp căn phòng, tôi tìm bóng dáng anh. Không có ở bàn làm việc, cũng chẳng ở khu ghế ngồi. Một luồng khí mơ hồ khiến tôi đoán rằng anh đang ở trong phòng ngủ.
Không do dự, tôi cất bước tiến tới. Một cánh cửa nặng nề hiện ra trước mặt, lại bị khóa chặt thêm một lần nữa. Rõ ràng anh không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy mình. Tôi từng nghe rằng sau khi được mang về trong tình trạng bất tỉnh và chữa trị bởi linh mục y thuật của thánh đường, các vết thương trên thân thể anh đã hoàn toàn lành lặn.
Dù cánh tay thuận sẽ chẳng bao giờ hồi phục hoàn toàn, khiến sinh hoạt hằng ngày trở nên khó khăn, nhưng tôi được nói rằng anh đã lấy lại được khả năng cử động. Vậy mà vì sao lại thành ra thế này? Câu trả lời, tôi chợt nhận ra, nằm trong trạng thái mà chính tôi từng nếm trải. Anh đã rơi vào tuyệt vọng, nơi chẳng còn nhìn thấy một tia sáng nào giữa bóng tối. Mọi thứ với anh, hẳn đều trở nên vô nghĩa. Tựa như một bọt nước lạc giữa biển khơi, anh để mặc bản thân trôi nổi, chẳng còn sức chống cự, mặc cho dòng chảy cuốn đi.
Cú sốc mà anh phải chịu đựng quá lớn. Trái tim anh đã không thể chịu nổi sức nặng ấy.
Tôi hiểu được điều đó, bởi chính tôi cũng từng rơi vào hoàn cảnh ấy. Và chính vì thế tôi đang ở đây. Tôi biết rõ mình phải làm gì.
Anh Cả luôn là người không ngừng nỗ lực. Anh đã thề sẽ bảo vệ mảnh đất này, đặt hạnh phúc của dân chúng lên trên hết. Anh là người đầy lòng nhân hậu, luôn dang tay che chở cho những ai anh cho là đáng được bảo vệ. Khi còn nhỏ, tôi đã ngưỡng mộ sự hi sinh của anh, sự tận tụy không giới hạn, sẵn sàng quên mình vì người khác.
Và chính vì thế tôi không thể tha thứ cho những kẻ đã đẩy anh đến tình cảnh này.
Với kẻ đã đánh gãy tinh thần của người hiệp sĩ nhân từ ấy, tôi không bao giờ có thể dung thứ. Trái tim tôi cháy rực trong cơn thịnh nộ, bị nuốt trọn bởi lửa giận. Nhưng trước hết, tôi phải đặt ý chí của anh lên hàng đầu. Tôi phải đảm bảo rằng anh không cảm thấy bị cô lập. Ai nấy đều mong anh lấy lại niềm kiêu hãnh của mình.
Không, nói đúng hơn, mọi người đều cầu nguyện cho điều đó.
Tôi thật lòng mong anh Cả có thể trở lại là Hiệp sĩ Nhân Từ… hiện thân của lòng thiện trong gia tộc hiệp sĩ chúng tôi. Quyết tâm lại một lần nữa, tôi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa dẫn vào phòng ngủ.
***
Việc điều khiển ma lực khiến ổ khóa phức tạp kia nhanh chóng trở nên vô dụng. Nói đơn giản hơn, tôi đã nghiền nát nó. Cánh cửa được bảo dưỡng kỹ càng mở ra trong im lặng.
— Mùi hương ập đến khiến tôi khẽ nhíu mày, một hỗn hợp nồng nặc giữa vị chua gắt và thứ mùi mơ hồ, mang sắc thái lạ lùng gần như là gợi cảm.
Đây chính là nơi mà người anh trai mang trái tim tan vỡ của tôi ẩn mình... Phải, dĩ nhiên là thế. Tôi từng nghe nói về những nơi trú ẩn như vậy cả ở hoàng đô. Khi những binh sĩ bị tàn phá tâm trí bởi nỗi kinh hoàng chiến trường tìm kiếm chốn trốn chạy, họ luôn tìm về những nơi thế này.
Những ghi chép từ vô số chiến trường đều kể lại cùng một câu chuyện, những thực tế khắc nghiệt xảy ra sau khi chiến tranh chấm dứt.
Dù ở vùng đất của đồng minh hay kẻ thù, người phải gánh chịu đau khổ sau những trận chiến tàn khốc vẫn luôn là dân thường. Và trong số những người yếu đuối không thể tự bảo vệ mình ấy, phụ nữ và trẻ em... đặc biệt là những cô gái trẻ là những người chịu tổn thương sâu sắc nhất.
Vương quốc, dù thắng hay bại, từ lâu đã luôn coi trọng việc giải quyết khổ cảnh của dân thường. Khi thất trận, việc đầu tiên phải làm là sơ tán phụ nữ và trẻ em khỏi vùng chiến sự. Còn khi chiến thắng, vương quốc lập tức ban hành thiết quân luật nghiêm ngặt, trừng phạt nặng nề mọi hành vi cướp bóc hay cưỡng hiếp trong vùng vừa chiếm được. Bảo vệ dân chúng và giữ gìn trật tự nơi đó luôn được xem là nguyên tắc tối cao.
— Thế nhưng, vẫn tồn tại một sự thật chẳng mấy ai nói ra. —
...Bộ chỉ huy quân đội của vương quốc, từ lâu, đã cho phép hoạt động của các hội kỹ viện quanh những vùng chiến sự.
Điều này được công nhận như một cách để xoa dịu tinh thần binh sĩ, có lẽ cũng là cách duy nhất có thể làm được. “Bạo lực có thể trút trên chiến trường, nhưng dục vọng thì không được buông thả ở đó.” Nguyên tắc này được coi là thiết yếu trong công tác cai trị sau chiến tranh, và vẫn được ghi rõ trong các tài liệu về “hậu cần quân sự” cũng như “chỉ huy tác chiến.” Những gì hiện ra trước mắt tôi lúc này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều ấy. Anh Cả, người đã ở bên bờ vực sụp đổ của tinh thần, đã tìm đến sự an ủi...
— Trong vòng tay của một người phụ nữ… hử.
Và cô ấy cũng đã đón nhận anh. Nếu không có sự chấp thuận của cô, hẳn khung cảnh yên bình trên chiếc giường kia đã chẳng thể tồn tại. Ừm... có lẽ như vậy lại là điều tốt.
Tôi thầm cảm tạ vì những gì còn sót lại trong mình, tư duy bình tĩnh của một linh hồn già cỗi từ kiếp trước, đã giúp tôi có thể tiếp nhận cảnh tượng này với tâm thế điềm đạm. Nếu tôi nhìn bằng con mắt của một thiếu niên mười sáu tuổi, có lẽ tôi đã không tránh khỏi phản ứng dữ dội và chối bỏ hoàn toàn.
Nếu không có những phút giây bình lặng như thế, những khoảnh khắc con người được phép yếu mềm, thì tâm trí họ có thể vỡ vụn một cách khủng khiếp. Một khi đã gãy đổ, họ sẽ mất hết cảm xúc, trở nên trống rỗng, buông xuôi mọi thứ hoặc sa xuống bóng tối trong tâm hồn, gây nên những tội lỗi kinh hoàng. Khi ấy, mọi phẩm hạnh từng có sẽ tan biến như bụi trong gió, chỉ còn lại một vỏ người rỗng không, một kẻ chẳng còn là con người nữa.
Nếu như việc trốn tránh số phận ấy, dù chỉ là tạm thời… Có thể giúp họ thoát khỏi vực sâu, thì cho dù họ tìm đến lạc thú hay quên lãng... dù có tự giam mình trong chiếc vỏ cô lập của chính mình, ít nhất, điều đó vẫn gây ra ít tổn hại hơn cho những người xung quanh, ý tôi là, về mặt thể xác.
Khi tôi đột ngột bước vào phòng ngủ, anh Cả đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Trên giường, anh được một người phụ nữ tóc đen ôm trong vòng tay, ánh mắt mờ đục nhìn về phía tôi với vẻ ngây dại. Anh không thể phản ứng kịp với tình huống, điều mà con người mạnh mẽ, tỉnh táo năm xưa ấy chắc chắn sẽ không bao giờ để xảy ra. Còn người phụ nữ tóc đen đang nằm bên cạnh, ôm lấy anh, cũng chết lặng vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi.
Thời gian như đông cứng lại, không gian ngưng đọng. Ánh mắt anh gặp ánh mắt tôi, và sự nhận ra dần hiện lên trong mắt anh. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi…
— Trong giây lát, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một tia sáng yếu ớt lóe lên trong đôi mắt mờ đục ấy.
