Web Novel - Chương 22: Giá Trị Của Kiêu Hãnh

“Khi anh đến hiện trường, lực lượng chủ đạo của anh Cả đang thiết lập phòng tuyến trong khi vừa giao chiến vừa rút lui dần. Đội quân tinh nhuệ ấy vẫn còn trụ vững, phản ứng linh hoạt trước áp lực dồn dập, nhưng anh Cả thì vẫn dẫn đầu ở tiền tuyến. Anh ấy cầm thương ngắn bằng tay không thuận, khắp người chi chít vết thương.”

“…Mạng sống của anh ấy thì sao?”

“Chỉ vừa thoát chết.”

“Vậy là anh ấy vẫn sống?”

Cơ thể căng cứng của tôi như tan chảy, toàn bộ sức lực như bị rút đi. Điều tồi tệ nhất… đã không xảy ra. Anh trai mà tôi kính yêu vẫn còn sống. Chỉ thế thôi cũng đủ. Chỉ cần anh còn sống, tất cả đều có thể xoay chuyển. Đúng vậy, chỉ cần anh vẫn ở đây… Nhưng có vẻ anh Hai lại không nghĩ như thế. Anh khẽ thở dài, nói tiếp bằng giọng trầm nặng.

“Những vết thương đó gần như chí mạng đối với một chiến binh. Một phần ba hiệp sĩ tinh nhuệ, niềm kiêu hãnh của gia tộc ta, đã ngã xuống. Anh tấn công quái vật từ bên sườn, thành công làm nó bị thương và buộc nó phải rút lui sâu vào rừng. Khi mối đe dọa tan biến, bầy ma thú hoảng loạn, dù thương tích đầy mình, cũng dần rút lui dưới áp lực từ quân lính. Cuối cùng, hiểm họa được đẩy lùi nhưng cái giá phải trả thì quá lớn. Không, phải nói là quá đắt.”

“Anh Cả đã không thể nào trở lại làm… chiến binh nữa sao?”

“Cánh tay thuận của anh ấy bị quái vật cắn, mất toàn bộ sức lực. Cơ thể anh ấy chi chít vết thương, cả vết cắt lẫn vết cắn. Đội y sĩ dã chiến đã tiêm thuốc giải độc quái vật ngay tại chỗ và họ cố giữ lại cánh tay gần như bị đứt lìa khi rút quân. Khi trở về làng, nhờ thầy tế và dược sư chữa trị, anh ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch. Nhưng cánh tay ấy không thể cầm kiếm được nữa. Nó còn khiến sinh hoạt hằng ngày trở nên khó khăn. Những vết thương khác trên cơ thể anh ấy cũng rất nặng.”

“Còn bây giờ… anh ấy ra sao?”

“May mắn là không bị nhiễm độc. Có lẽ thuốc giải đã phát huy tác dụng. Sau khi trở về thị trấn, nhờ linh mục y thuật tại thánh đường, các vết thương của anh ấy dần hồi phục… chỉ là, trái tim anh ấy thì… em thấy đấy.”

Quả thật, sau khi trải qua một trận chiến địa ngục như thế, thân thể chi chít thương tích, trái tim con người ta cũng khó mà không rạn vỡ. Nhất là khi những vết thương ấy khiến anh gần như mất đi tư cách của một chiến binh, chuyện anh trở nên tuyệt vọng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng anh Cả không chỉ là một chiến binh. Anh còn là người được chỉ định kế vị, một người đủ năng lực để cai quản vùng đất này. Chính vì thế, tôi không sao hiểu nổi. Dù có bị thương nặng đến đâu, sao lòng anh lại có thể tổn thương sâu sắc đến vậy?

“Ông chú đã mắng chửi anh Cả, gọi anh ấy là kẻ yếu đuối, là kẻ không xứng kế thừa tước vị. Ông ta còn nói rằng đội quân tinh nhuệ đã lỗi thời. Không chỉ thế, ông ta còn ép Cha phải thoái vị, nhường lại danh hiệu Hiệp sĩ trưởng. Ông giẫm đạp lên niềm kiêu hãnh và danh dự của anh ấy, nhổ nước bọt vào cả dòng tộc hiệp sĩ chúng ta mà chẳng chút do dự. Anh Cả, với trách nhiệm nặng nề của mình, lại nhận hết lỗi về bản thân… chính miệng anh ấy nói như vậy.”

“…Thật nực cười. Cái ngạo mạn của ông chú ta đã đạt đến cực điểm rồi. Vậy, anh đã đáp lại thế nào?”

“Vẫn… chưa có gì được quyết định cả.”

“Cái gì?”

Tôi sững người. Thật sự, cú sốc ấy khiến tôi phát ra một tiếng kêu kỳ quái. Dù tước vị hiệp sĩ chỉ ở bậc thấp nhất trong hàng quý tộc, nó vẫn là tước hiệu cha truyền con nối. Ông chú chỉ là “thuộc hạ,” “tùy tướng,” hay “thủ hạ” của gia tộc hiệp sĩ, hoàn toàn không có địa vị quý tộc, cũng chẳng sở hữu danh hiệu phụ nào có thể tách ra từ dòng chính.

Nói cách khác, trong thế giới này, ông ta chỉ là một thường dân có sức chiến đấu mà thôi.

Tôi thử ví chuyện này với một gia tộc nam tước, cũng là tước hiệu cha truyền con nối. Nếu một người thường dân không có địa vị quý tộc, nhưng có họ hàng xa với dòng chính, dám đứng lên phản lại gia đình của nam tước, thì đó chẳng khác nào một vụ tiếm quyền, cướp đoạt lãnh địa.

Ở vùng biên cương, việc duy trì huyết thống của một gia tộc quý tộc đồng nghĩa với việc đảm bảo an ninh cho cả khu vực. Còn gần hoàng đô, nếu có thay đổi trong huyết mạch người đứng đầu, thì phải thông qua phán quyết của lãnh chúa hoặc các gia tộc quý tộc cấp cao liên quan, mà để đến được mức ấy, phải có sự chuẩn bị và lý do chính đáng.

Khi người đứng đầu tỏ ra bất tài, đe dọa đến sự bình yên của lãnh địa, khiến vùng đất suy tàn đến mức dân cư phải bỏ đi hàng loạt, khi ấy, người ta thường buộc phải thay đổi quyền lãnh đạo để duy trì huyết thống. Thông thường, tước vị sẽ được truyền cho con trai hoặc con gái của chủ nhân cũ. Nếu điều đó là bất khả thi, trách nhiệm sẽ được giao cho một người họ hàng cùng huyết thống, chẳng hạn như anh em họ.

Những kẻ muốn cải tổ tình hình hiện tại vì lo cho vận mệnh của lãnh địa bắt buộc phải có được sự đồng thuận và ủng hộ của những người xung quanh.

Nghĩ lại… hành động của ông chú hoàn toàn không phù hợp với điều đó. Khi lãnh địa rơi vào khủng hoảng, nhiệm vụ của ông ta là phải bảo vệ thị trấn sau khi đã huy động toàn bộ lực lượng chủ chốt. Hơn nữa, nếu quân chủ lực lâm nguy, ông ta lẽ ra phải lập tức điều quân tiếp viện, góp phần giải quyết tình thế, hoặc chí ít là chuẩn bị sơ tán cho dân cư trong thị trấn. Tối thiểu, ông ta cũng phải cử thêm trinh sát để nắm rõ tình hình.

Từ lời kể của anh Hai, dường như chẳng có biện pháp nào trong số đó được thực hiện. Nói cách khác, có thể khẳng định rằng ông chú đã thể hiện sự tắc trách không thể dung thứ đối với một người ở cương vị như ông ta. Không những thế, ông ta còn chẳng hề tán dương người thừa kế của gia tộc hiệp sĩ, người đã liều chết chống lại quái vật, chiến thắng trong tuyệt cảnh, dù mang đầy thương tích. Trái lại, ông ta còn buông ra những lời lẽ vô nghĩa như: Kẻ yếu không xứng làm người kế vị. Những lời đó, chẳng khác nào tuyên ngôn phản loạn hay âm mưu tiếm quyền.

Trong một gia tộc quý tộc chân chính, phản nghịch và tiếm đoạt là những tội không thể dung tha. Theo luật của vương quốc, đó là trọng tội bị xử tử tức khắc, không có chỗ cho biện minh hay thương lượng. Là nền tảng của hệ thống quý tộc, việc trừng phạt nghiêm khắc là điều tất yếu, nếu không, cả cơ cấu của vương quyền cũng sẽ lung lay.

Thế nhưng, dù vậy, Cha vẫn không hành động. Ma lực của ông chú, cùng với sức chiến đấu của thuộc hạ ông ta, chiếm đến một phần ba quân lực của gia tộc hiệp sĩ, là một thế lực không thể xem thường. Hơn nữa, phần lớn thuộc hạ ấy đều là cựu binh trung thành nhiều đời. Nếu Cha xử phạt riêng ông chú, e rằng sẽ gây ra phản ứng dây chuyền: họ có thể đào ngũ hoặc làm rạn nứt sự hợp tác với các nhánh họ hàng thân cận.

Ở vùng biên cương, quân đội mà gia tộc hiệp sĩ duy trì vốn chỉ là quân tư nhân. Hơn thế nữa, thực tế khắc nghiệt là chúng tôi còn chẳng đủ khả năng trả lương cho phần lớn binh sĩ, chỉ còn biết dựa vào lòng trung nghĩa và tình yêu với quê hương của họ.

Và vì thế… cha đã rơi vào khốn đốn.

“Con sẽ ra ngoài một lát. Những việc liên quan đến anh Cả, con không thể tự ý quyết định khi chưa có mặt anh ấy.”

“Anh con… tâm bệnh chưa dứt. Nó khóa mình trong phòng. Đừng nói rằng lòng nó yếu đuối. Sau trận chiến khốc liệt đó, thân thể nó đã bị thương nặng, vậy mà lại còn phải chịu thêm những lời lẽ cay nghiệt và sỉ nhục. Chúng ta không hề khoanh tay đứng nhìn. Chúng ta đã lo lắng, đã cố giúp đỡ, nhưng cú sốc ấy quá lớn. Ảnh hưởng của ông chú nó trong thị trấn này không thể xem nhẹ, con hẳn cũng hiểu điều đó.”

“Vì thế, khi bàn đến chuyện sắp tới, ý muốn của anh Cả nhất định phải được tôn trọng. May thay, con xem như người đứng ngoài cuộc. Con có thể lấy cớ vừa từ kinh đô trở về để chào hỏi. Cha, Mẹ, như vậy có được không?”

“…”

“Con đã trưởng thành rồi nhỉ. Được thôi. Anh con hẳn có suy nghĩ riêng. Mẹ phải lắng nghe ý chí của nó. Mẹ cho phép.”

“Cảm ơn mẹ. Vậy con xin phép đi trước.”

Trong những tình huống như thế này, tôi hiểu rõ từ thuở nhỏ rằng Mẹ luôn là người kiên cường hơn Cha. Khi phải chịu những cú đánh tinh thần, Cha trở nên yếu lòng, khả năng phán đoán của ông giảm đi rõ rệt. Dù sở hữu lòng dũng cảm tuyệt đối trước lũ quái vật hay ma thú, Cha lại dễ chùn bước trước những khủng hoảng vô hình.

Còn Mẹ, dù xuất thân thấp hèn, là con gái một gia đình thương nhân, lại là người có ý chí kiên định, đặc biệt trong những thời khắc gian nan. Tôi tin rằng cố Hiệp sĩ trưởng, khi hiểu rõ tính khí của Cha, đã chọn bà làm vợ chính vì điều đó. Bà là người mẹ vĩ đại của ba anh em chúng tôi.

Ý nghĩa của việc bước chân vào một gia tộc hiệp sĩ nơi vùng biên cương...

...hẳn là điều đã khắc sâu trong tâm hồn Mẹ.