“Mọi người về cẩn thận nhé. Yorka, chúc cậu vui trong chuyến du lịch cuối năm!”
“Chúc mừng năm mới! Năm sau tụi mình lại chơi cùng nhé!”
Kisumi và Ei-chan vẫy tay tạm biệt khi bọn tôi rời khỏi nhà Sena. Lúc đó đã gần mười giờ tối, nên việc dọn dẹp còn lại được để cho hai người họ.
Sau khi nhanh chóng thay đồ, cởi bỏ trang phục ông già Noel và mặc lại đồng phục, bọn tôi đưa Sayu-chan về nhà vì cô ấy sống gần đó. Sau đó, cả nhóm tiếp tục đi đến ga. Nhờ có Nanamura-kun đi cùng như một vệ sĩ đáng tin cậy, bọn tôi cảm thấy yên tâm hơn khi đi bộ trong đêm.
“Hẹn gặp lại nhé, YorYor, Asaki-chan.”
“Arisaka-chan, Hasekura-chan, tụi mình làm gì đó cho năm mới đi.”
Sân ga của Hinaka-chan và Nanamura-kun ở hướng ngược lại, nên bọn tôi chia tay tại cổng soát vé. Giờ chỉ còn tôi và Hasekura-san.
Thường thì khi đi chung với mọi người, tôi chẳng để ý gì. Nhưng khi chỉ còn hai đứa, tôi lại không biết nên nói gì cho phải. Nghĩ lại thì, có cảm giác như cả năm nay tôi và Hasekura-san đều cứ đối đầu với nhau.
Hasekura Asaki cũng từng thích cùng một người với tôi. Khác với tôi, cô ấy có đủ can đảm để thổ lộ tình cảm. Dù mối quan hệ giữa tôi và Kisumi rất vững vàng, nhưng sự hiện diện của Asaki-san luôn khiến tôi thấy áp lực.
Cô ấy khác hẳn tôi — duyên dáng, lanh lợi, và biết cách xử lý mọi tình huống một cách khéo léo. Cách cô ấy dễ dàng kết nối với người khác khiến cô ấy thật cuốn hút, ngay cả từ góc nhìn của một cô gái. Tôi ngưỡng mộ khả năng thể hiện cảm xúc của cô ấy.
Tôi nhận ra, cảm giác phức tạp mà tôi dành cho cô ấy thật ra là sự ngưỡng mộ.
Nếu không có Kisumi, có lẽ mối quan hệ giữa tôi và Asaki-san đã khác. Nhưng nếu tôi không hẹn hò với Kisumi, có lẽ tôi vẫn sẽ là một người cô lập với đám đông, chẳng nói chuyện với ai trong suốt thời cấp ba.
Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng chính Asaki-san — người từng là đối thủ trong tình yêu — lại giúp tôi học cách giao tiếp với mọi người. Theo một cách nào đó, sự cạnh tranh dữ dội với cô ấy đã thúc đẩy tôi trưởng thành hơn.
Cũng như Kisumi và Hinaka-chan, Asaki-san đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi.
“Bọn mình hầu như chưa bao giờ nói chuyện riêng như thế này, nhỉ?” Asaki-san bỗng lên tiếng khi bọn tôi đang chờ tàu trong cái lạnh của sân ga.
“Ừ, cậu nói đúng. Tớ vẫn nhớ lúc cậu đã động viên tớ trước khi bước lên sân khấu. Nhờ có cậu mà tớ mới làm được. Cảm ơn cậu, nhé.”
“…Cậu còn nhớ lúc cậu nói không muốn về nhà không? Câu đó có ý nghĩa với ai khác ngoài Kisumi-kun không?”
“Hả?”
“Tớ muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu, Arisaka-san. Tối nay đến nhà tớ đi, được không?”
Đúng là cô ấy thật đặc biệt.
Cô ấy có thể nói ra những điều mà tôi chẳng bao giờ dám nói.
