Công tác chuẩn bị cho “Quán Dim Sum” của lớp 2-A diễn ra suôn sẻ đến mức nỗi lo của SumiSumi hoàn toàn trở nên thừa thãi.
YorYor và Nanamu, hai đại diện lớp phụ trách lễ hội văn hoá, đã phân chia nhiệm vụ hoàn hảo, tạo nên một cặp đôi cân bằng và ăn ý.
Giờ đây, YorYor — người không ai có thể phủ nhận trong vài trò lãnh đạo của lớp — có cách dẫn dắt rất khác với Asaki-chan. Nếu Asaki-chan dùng sức hút và sự duyên dáng để khích lệ mọi người, thì YorYor lại lãnh đạo bằng hành động của chính mình.
Trước cả buổi họp đầu tiên, YorYor đã chuẩn bị sẵn danh sách nguyên liệu, dụng cụ nấu ăn, vật tư cần thiết, cùng lịch trình chi tiết cho đến ngày diễn ra sự kiện. Tốc độ và độ chính xác trong công việc của cô khiến cả lớp phải trầm trồ.
Ngay cả những thủ tục giấy tờ phiền toái để xin phép mở quán — vốn khiến ai nấy ngán ngẩm — cũng được YorYor xử lý nhanh gọn. Dù cô khiêm tốn nói rằng chỉ vì “tính hay lo xa” nên làm sớm cho yên tâm, nhưng chính điều đó lại khiến mọi người trong lớp 2-A hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Còn Nanamu thì giỏi những việc mà YorYor gặp khó khăn, như đàm phán hay chỉ dẫn chi tiết. Giọng nói vang dội và nhiệt huyết lan toả của cậu kéo cả những bạn thụ động nhất vào guồng làm việc, khiến không khí lớp học tràn đầy sức sống và tinh thần đoàn kết.
Mỗi khi hướng dẫn của YorYor còn mơ hồ, Nanamu luôn là người đầu tiên đứng ra hỏi lại thay cho cả lớp.
“Như Arisaka-chan vừa nói, có ai thắc mắc gì không? Không à? Thế thì bắt tay làm thôi!”
Nhờ vậy, mọi ý tưởng của YorYor đều được truyền đạt rõ ràng, không ai bị bỏ lại phía sau, và quá trình chuẩn bị diễn ra trơn tru hơn bao giờ hết.
Nhờ có hai người lớp trưởng xuất sắc ấy, SumiSumi và Asaki-chan có thể toàn tâm cho công việc trong ban lễ hội mà không phải bận lòng về dự án lớp.
“Nanamu, cậu làm việc nhóm giỏi thật đấy.”
“Tất nhiên rồi. Nếu tớ lơ là làm liên luỵ đến Arisaka-chan, chắc Sena nổi khùng mất.” Nanamu đáp, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng ngạc nhiên.
“Chuẩn luôn. SumiSumi mà dính tới YorYor là như biến thành người khác.”
“Nhận trách nhiệm rồi thì lần này tớ không được phép làm hỏng.”
“Lần này?”
“Thật ra mấy việc này không hợp với tớ lắm. Chứ tớ chỉ muốn chơi bóng rổ thôi.” Nanamu nói rồi làm ngay một động tác ném bóng tượng trưng.
Tôi biết rõ câu chuyện của cậu ta. Nanamu đã nỗ lực hết mình vì bóng rổ — không chỉ cho bản thân mà còn vì SumiSumi. Nhưng bóng rổ là môn thể thao đồng đội, và nỗ lực của một người không thể giúp cả đội vào được giải toàn quốc mùa hè vừa rồi.
Khác với năm trước, lần này Nanamu đã thật sự hiểu tầm quan trọng của tinh thần đồng đội.
Còn tôi, tận dụng chút kỹ năng dùng phần mềm thiết kế, đã mạnh dạn nhận nhiệm vụ thiết kế cho quán Dim Sum. Các bạn nữ sẽ mặc sườn xám vào ngày lễ hội, còn phục trang cho nam thì sau nhiều lần bàn bạc, chúng tôi quyết định chọn áo phông đồng phục — vừa tiện, vừa làm kỷ niệm.
“Hinaka-chan, mẫu áo này đẹp quá!”
“Miyauchi, trông sành điệu thật đó. Tớ thích lắm.”
Không chỉ YorYor và Nanamu, mà cả lớp đều khen ngợi bản thiết kế của tôi. Điều đó khiến tôi vui không tả nổi.
“Xin lỗi vì đã khiến cậu phải làm thêm, Hinaka-chan. Nhưng cậu giúp nhiều lắm đấy.”
“Không sao đâu. Cậu làm lớp trưởng cũng giỏi mà.”
“Ừ, tớ thật sự nể sự năng nổ của Nanamura-kun.”
“Đúng người đúng việc, phải không nào.”
“Tớ càng thêm nể công việc mà Kisumi và Hasekura-san đang làm. Vất vả thật.”
“Nhưng YorYor này, cậu cố gắng thế cũng là vì SumiSumi, đúng không?”
“Nếu tớ sơ suất, Kisumi sẽ lại phải gánh thay. Cậu ấy đang bận học guitar rồi, tớ không muốn làm cậu ấy thêm khổ.”
“Đấy gọi là tình yêu đó.” Tôi chọc nhẹ.
YorYor không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu, “Ừ.”
Không sao đâu. Mọi chuyện
sẽ ổn cả. SumiSumi có thể hết mình cũng là nhờ có cậu ở bên.
